Cánh cửa mở
-Thưaông, cô tôisắp xuốngtới.
Cô gái mười lăm tuổi nóivới Falton bằngmộtgiọngdạn dĩ.
Falton cốgắngtìm trong trí nhớ nhữnglời lẽ có thểlàm vui lòngcô bé. Riêngông, ôngkhôngtin tưởngchút nào vào loạt viếngthăm mộtlô người hoàntoàn xalạ màôngđanglàm đây, trong chươngtrình trị cái bệnhsuynhượcthần kinh củamình.
Khi sắp sửaluivềđồngquê, emgái ôngđãbảo:
-Anh vùi mình vào khôngkhí đồngruộngmà khôngcóai để trò chuyện thìbệnh anh ngàycàng nặngthêm. Để em viếtmấycái thưgiới thiệu anhvới các chị bạnem ở vùngấy. Em nhớcó nhiều người trongsố đó cũngdễthươnglắm!
Falton tự hỏi chẳngbiếtcó nên sắpbàSakemà ôngvừatrình thư giới thiệu vào hạngnhữngngười dễthươngkia không.
-Ôngcó quen biết nhiều người ở đâykhông?- cô béhỏi.
-Khôngquen aicả. Emgái tôi đã ở đâycách bốnnăm nay, tại nhàôngMụcsư, cô ấyviếtcho tôi mấycái thưgiới thiệu.
Falton nói câuchót với một giọnghối tiếc rõ rệt như việcđi làm quen vớingười kháclà một cực hình đối với ông.
Cô gái bảo:
-Nhưvậy, ôngkhôngbiết gì vềcô tôi?
-Chỉ biết tên vàđịa chỉmà thôi.
Falton thú thật. Ôngtự hỏi chẳngbiết bàSakelàgoáphụ hayhiện đangởvới chồng. Trong gian phòngcó một cáigì khó tả chỉ rằng có đàn ôngsốngtại đây.
Cô gái tiếp:
-Một thảm kịch đãxảyra cho cô tôi cách đâyđúngbanăm, nghĩa làsau ngàyem ôngđi khỏivùng này.
-Một thảm kịch?- Falton hỏi ngạcnhiên, vì tại đồngquêyên lặngnày, thảm kịch gìcó thể xảyra? Cô cháugái củabàSakechỉ cái cửahôngmở ramột sân cỏ.
-Có lẽ ôngkhônghiểu tại sao cái cửakia lại mở vào mộtchiều thu lạnh lẽonàyphải không?
-Cửahôngấycó dính dángđến tấn thảm kịch à?
-Cách đâybanăm, dượngtôivàhai người em trai củaôngđãrakhỏi nhà bằng cánhcửanàyđểđi săn. Họ khôngbaogiờ trở vềnữa.Bangười đi quamộtcánh đồnglầyđểtới đất săn thì rơi vào một vũngsình nào khôngbiết, rồi bịlấp luôn dưới đó. Mưanhiều quáở mùa hètrước, cho nên nhữngnơi mà mấynăm trướcngườita đi ngangquakhôngsao, bỗngnhiên mùa hèđólại sụp dưới chân người. Không ai tìmđượcthâycủaba anhem dượngtôi.Thật là rùngrợn!
Đến đây,giọngcủa cô bécó vẻmất tự chủ và runrun:
-Cô tôirất khổ sở, nhưngtin mộtngàykia baanhem dượngtôivàcả conchó săn màu đất sẽ trở về, vào nhàbằng cái cửađócũngnhư nhữngbận đi săn khác. Vì vậymà chiềunào cô tôicũngmở cửa cho tới tối. Tội nghiệp côtôi. Cô thườngkểlại cuộcđi săn ấycủabangười.Dượngtôimangchiếc
áo mưatrắngtrên tay, còn chú út vừađi vừahát bài "Beetie, tại sao em nhảycỡn"đểghẹo cô tôi, vì cô tôighét bài đó lắm. Ôngbiết không, nhữngbuổi chiều êm đềm như thếnày, tôicócảm tưởngrằng họ sẽtrở vềbằngcái cửanàyvàtôinổi dagàlên lận ôngơi!
Cô béngừngnói và rùng mình. Bỗng Falton thấynhẹnhõm người vì bàSakevừabướcvào phòng khách, xin lỗi đã đểông chờ khálâu. Vàcó lẽ nhận thấyFalton liếccái cửamở, bàbảo:
-Ôngđừngthắcmắcvì cái cửamở vào mùa này.Chồngtôivà các em chồngtôiđi săn sắp vềtới bây giờ. Họ phải điquamộtquãngđất bùn, nên mấytấm thảm củatôimộtlát nữađâythế nào cũngdính bùn bebét. Nhưngđàn ôngnàochắc cũngthế, phải khôngông?
Rồi bà tiếp tụcnói chuyện vui vẻ vềsự lýthú, vềnhững con vịttrời mùađông.Falton rợn người. Ônghết sứcđổi đềcâu chuyện đểkhỏi nghebàSakenói chuyện đi săn, nhưngbàvẫn khôngchúý, thỉnh thoảng, tronglúc nói chuyện, bàliếcnhìn racánh cửamở.
Falton cho rằngmình xuixẻo lắm nên đến nhằm ngàycó lẽ làngàykỷniệm cuộcđi săn khôngtrởvề của chồngbà.
Ôngbảo:
-Cácbácsỹđều đồngýbảo tôiphải tĩnh dưỡnghoàn toàn, tránh sự xúcđộngtinh thần vàmôn thể
thao dùngnhiều sứclực.
Ôngtin rằngnhữngngười lạvànhữngngười quenbiết rất quan tâm đến bệnh trạng củamình, nên tiếp:
-Vềsự ăn uốngthì cácbácsỹlại khôngđồngýkiến với nhau xem phải bắt tôi kiêngcử những gì.
-Thế à?-BàSakehờ hữnghỏi qua một cái ngápvặt màbà cốchếngự.Bỗngnhiên mắt bàsánglên, tươi tỉnh ngay:
-Họ vềkìa!Bùn sình tậnđầu vàđúng giờ uốngtràdữ a!
Falton lạnh xươngsống quaysangnhìn cô bémột cách thôngcảm. Cô béđangnhìnracái cửamở, vẻmặt đầyhốt hoảng.Falton cũngnhìn theo mắt cô gái.
Babóngngười đangquasân cỏ tronghoànghôn vàđếngầncánh cửamở.Cảbađều mangsúng. Một trongbangười có mang áo mưatrắngtrên vai, con chó săn màu đất mệt mỏi theo sau chân họ. Họ tiến lặnglẽvào nhà,vàmộtgiọngtrẻtrung cất lên trongánh sánglờ mờ:
-"Beetie, tại sao em nhảycỡn?".
Falton vội vànglấy"can", cầm mũ, như cái máy, xô cửabướcra, hấp tấp theo lốitrải sỏi, cắm đầu vượt qua cửahàngrào.Một ông già đi xeđạp ngangqua, Falton phải sấnbừavào hàng rào đểkhỏi đụngôngta.
Người mang áo mưatrắngbảo to:
-Tụi anh mình mẩyđầybùn, nhưngđãkhô rồi, khônglàm dơ thảm đâu. Người nào lạicắm đầu phóngđi khithấytụianhvềvậy?
-Cái ông Falton lạ lùngấychẳngbiết nữa.Ôngtađangnóichuyện với emvềbệnh trạng củaôngta, rồi lại rút luikhôngtừgiãgìcảkhi thấyanh vàhai chú vềtới. Bộ dạngông ta nhưlà kẻcắpgặp ma vậy!-BàSaketrảlời chồng.
Cô béxen vào, bình thản:
-Chắcsợ ôngấysợ chó.Ông có nói với con ôngấysợ chó lắm. Có lần chórượt ổngvào tậngò mả trên sông,cảmộtđànchó củabọn đinh ấn Độ, làm ổngphải nằm mộtđêm dưới mộtcái huyệt mới đào, còn đànchó thìsùi bọt mép gầmgừ trên bờhuyệt. Có lẽ vì vậymà thấychó, ổngsợ ngay!
Cảvùngnàyđều biết rằngcôcháu bàSake có óctưởngtượngrất phongphú và có tài ứngkhẩu chuyện nàychuyện nọ lẹlàngnhư thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro