Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoa trong gương, trăng trong nước - i

Edited: 04/03/2018

Phần thượng

Nàng điểm son lên môi rồi mím lại. Nhìn mình trong gương đồng, Đạm Tiên nhắm mắt lại, một lúc sau, mới chậm rãi mở ra.

Đi thôi.

Nàng đẩy cánh cửa ra, phía sau không gian tĩnh mịch của khuê phòng, là một thế giới trụy lạc hân hoan. Tiếng cười nói đâm vào màng nhĩ, mùi phấn son lấp đầy khứu giác. Nàng mất sáu năm để lờ đi sự thật phù hoa này, mất sáu năm để môi cười mắt liếc. Nâng môi, nàng chầm chậm bước lên vũ đài, nơi đặt sẵn cây đàn Trúc Điệp.

Giây phút nàng an tọa, đột nhiên, cả sảnh im lặng. Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, kì thực, trong mắt đã gạt ra cặn bã. Nàng nhìn họ, thực chất là nhìn vào hư không. Ngón tay đè dây đàn, một tiếng gảy lên thử âm, lại đem xáo động lòng người. Vì âm sắc hay vì mỹ mạo, thì người ngồi trên đài kia vẫn khiến trần thế đảo điên.

Đạm Tiên đẹp.

Nữ nhân phong trần ai mà không đẹp? Nhưng nàng không vương má phấn môi son, nồng nặc mùi hoang dâm. Nữ nhân phong trần, muốn thoát khỏi má phấn môi son đã khó, đoạn tuyệt hoang dâm càng khó hơn, nhưng nàng làm được. Bán nghệ, bán thân, nhưng vẫn luôn luôn trong sạch. Đến độ được đưa lên thành kỹ nữ đầu bảng của Nguyệt Âm lầu. Nhưng thế thì sao?

Nàng hạ ngón tay, gảy lên khúc tích tịch tình tang, điệu nhạc nhảy nhót, ánh mắt nàng lại bình lặng vô bờ.

Khúc nhạc kết thúc, ngay lập tức đã có người đứng lên rao giá. Một đêm cùng Đạm Tiên, có ai mà không hứng thú.

"Một ngàn lượng bạc!"

"Hai ngàn lượng bạc!"

"Ba mươi ngàn lượng bạc!"

"Ba trăm ngàn lượng bạc!"

Một câu nói, lại khiến cho căn phòng im phăng phắc. Người từ cửa bước vào, đạo mạo, ngạo nghễ. Còn có ai nơi đất kinh kỳ này không biết hắn là người như thế nào? Chỉ cần muốn, là được, là câu cửa miệng của hắn. Chữ muốn đó hôm nay rơi trên người Đạm Tiên. Nàng chớp mắt. Thực ra, chữ "muốn" này của hắn, đã rơi trên người nàng suốt sáu năm qua.

"Đức Trang vương gia!" nàng gọi khẽ, sau đó hạ mi, ôm cầm đứng lên rồi nhún mình "Đạm Tiên ở trên phòng đợi ngài."

...

Rèm thưa lay động, nàng ngồi gỡ búi tóc, trầm ngâm nhìn chính mình trong gương. Càng nhìn càng cảm thấy xốn xang. Những đoạn tơ vò vẫn lồng trong ruột gan của nàng suốt sáu năm qua, chưa từng buông bỏ. Sờ lên gương mặt của mình, Đạm Tiên bật ra tiếng cười khô khốc.

Hai tiếng "ca nhi" như đánh vào tim nàng.

"Vẫn còn khổ sở thế sao?"

Đức Trang vương đẩy cửa, nhưng cũng chỉ tựa vào bản lề mà nhìn người ngồi trong phòng đang cười khổ. Giọng nói vừa trầm, vừa lạnh khiến Đạm Tiên quay đầu cười nhạt.

"Ngài lại cứu tôi rồi."

"Cảm kích không?" giọng vị Đức Trang vương lạnh nhạt, còn Đạm Tiên gật đầu.

"Sáu năm qua, có lúc nào tôi không cảm kích ngài? Cảm động đến muốn khóc luôn. Còn cảm kích nữa nếu như ngài chuộc tôi."

"Hừ, chuộc ngươi về, ta sẽ mau chóng chán ngươi thôi."

"Tôi đâu có cần ngài yêu thích tôi đâu. Cho tôi ra khỏi đây là tốt rồi."

Đức Trang vương nhếch môi.

"Thứ ta muốn chính là giam cầm ngươi." Rồi ập xuống người Đạm Tiên, nhấc bổng nàng lên rồi quăng thẳng lên giường. "Một tháng không gặp bổn vương, có nhung nhớ gì không? Bỏ đi, hẳn là không."

...

Đức Trang vương rời đi từ sớm, nàng cũng không ngủ nổi, liền ngồi dậy chải đầu. Không cài trâm búi tóc, để mặc tóc đen xõa xuống lưng.

Buổi sáng ở thanh lâu phần nhiều là thời gian ngơi nghỉ. Nàng và các ca kỹ khác người thì tập trung trong sảnh chơi mạt chược, kẻ thì đằm thắm phấn son. Đạm Tiên bù lại, chỉ để cửa phòng hé mở rồi ngắm nhìn không gian bên dưới. Ngắm chán chê liền lặng thinh quay về khuê phòng.

Vừa quay vào, đột nhiên nghe tiếng loảng xoảng bên dưới. Nàng lắc đầu nghĩ thầm, lại đánh ghen rồi.

"Tú bà" giọng nói ngọt ngào vang lên, nàng dợm bước vào lại tò mò quay lại. "Tôi đến không phải để đánh người, chỉ muốn xem mặt người khiến phu quân rời bỏ tôi mà đi ngay trong đêm đầu tiên chàng về kinh thôi."

Đạm Tiên lắng nghe, cuối cùng bước ra lan can, tựa vai vào cột rồi nhìn xuống. Giữa sảnh đường là một nữ nhân trẻ tuổi. Nàng đeo mạng, toàn thân trùm kín vải thượng hạng, phần da thịt duy nhất lộ ra là những ngón tay trắng nõn. Đạm Tiên trào phúng cười "Hoàng hoa khuê nữ."

"Tú bà, bà cũng biết tôi là ai." Nàng ta vẫn chậm rãi tiếp lời, giọng nói ngọt ngào không có nửa ly thuyên giảm "Nếu muốn thật sự đánh ghen, tôi đã đánh sập thanh lâu này từ lâu rồi. Dẫu sao, thanh lâu này cũng thuộc về nhà tôi. Biểu ca của tôi có là người đứng ra chống đỡ, cũng không ngăn tôi phá sập nó được."

"Vương phi, chuyện này... còn vương gia thì sao... Nếu ngài ấy biết..." Tú bà ngập ngừng, lần đầu tiên Đạm Tiên thấy người đàn bà núng nính đó chùn bước.

"Chàng biết là chuyện của chàng, ta bị làm sao là chuyện của ta, nhưng thanh lâu này sập, thì lại là chuyện của bà." nàng nhỏ nhẹ, sau đó đột ngột ngẩng đầu lên. Đôi mắt trong suốt dõi thẳng vào Đạm Tiên.

Lần đầu bị nhìn thẳng, ánh mắt kia tuy không ác ý, nhưng lại khiến Đạm Tiên đột ngột giật mình. Phản xạ vô điều kiện, nàng lùi lại một chút.

"Người kia là Đạm Tiên đúng không?" phu nhân nọ quay sang hỏi Tú Bà, Tú Bà đành phải gật đầu.

"Vương phi, mong vương phi đừng làm khó chúng tôi."

"Tôi sẽ không, nếu như bà không cản đường." Đoạn, nàng quay sang nhìn hai thanh niên bên cạnh mình, dịu dàng ra lệnh "Đừng để ai làm phiền chúng ta." rồi nâng váy lên lầu.

Đạm Tiên nghe đầu đuôi câu chuyện, trong đầu lờ mờ nhận ra người phụ nữ này là ai: Đức Trang vương phi Dương Điệp Yên.

Mỹ nhân Tứ Xuyên, đại tiểu thư của Binh Bộ Thượng Thư họ Dương. Tích xưa của nàng trải dài khắp Tứ Xuyên, kéo theo danh tiếng lên tận kinh kỳ. Thần đồng văn nhã, dung nhan mỵ hoặc, chính thê được hoàng thượng tứ hôn cho Đức Trang vương. Quả là văn nhã, đến mức vào thanh lâu vẫn có thể dịu dàng.

Đạm Tiên nhếch môi, nàng quay gót vào phòng, bình thản ngồi xếp bằng trên giường gấm, đoan trang gọi trà. Đến lúc trà được bưng lên, cũng là lúc Điệp Yên bước vào.

Điệp Yên ngẩn người nhìn Đạm Tiên trước mặt, trong lòng đột ngột rối loạn. Mỹ mạo tiên tử, nhan sắc này quả thật khiến cả nàng cũng động lòng.

"Thỉnh vương phi ngồi xuống." giọng điệu trầm lặng vang lên, Điệp Yên nheo mắt "Nàng đứng như thế, Đạm Tiên sẽ phải ngửa cổ nhìn nàng, rất mỏi."

Nàng ngồi xuống chiếc ghế bành được kê sẵn trước bàn trà, ánh mắt vẫn không rời khỏi nữ nhân trước mặt kia, còn cảm thấy có phần kỳ dị. Là do mùi trầm hương thanh tịnh, hay do dung nhan hững hờ kia khiến cho tâm can rối loạn?

"Vậy, vương phi đến tìm Đạm Tiên có chuyện gì chăng?" nàng nâng tay ngọc, toan rót trà lại bị đối phương cản lại.

"Ta vào thẳng vấn đề luôn nhé." Điệp Yên dịu dàng "Cô muốn ra khỏi đây không?"

Nhìn ra sự sững sờ trên gương mặt người đối diện, Điệp Yên tiếp tục.

"Ta không muốn phu quân đến thanh lâu, nếu như chàng yêu thích cô như vậy, chi bằng, ta chuộc cô ra khỏi đây. Rồi đưa cô về làm thiếp của chàng. Một công đôi việc, ta nghĩ, cô chắc cũng muốn rời khỏi nơi này."

"Để rồi rơi vào một ổ mưu sâu kế hiểm khác?" Đạm Tiên phẩy tay.

Nàng nhìn Điệp Yên hơi nhướn mày, cũng lặng lẽ nói ra nỗi niềm trong lòng.

"Ở nơi này, nam nhân tranh giành ta, về chỗ vương phi, ta và các nàng phải tranh giành nam nhân sao? Đạm Tiên không muốn." Có chết, nàng cũng không muốn ganh đua.

Điệp Yên ngẩn người. Ganh đua cùng nữ nhân khác, tranh giành một nam nhân. Kể ra, mấy chữ này quả thật miêu tả phần nào cuộc sống của nàng kể từ khi là Đức Trang vương phi. Nàng kết hôn gần một năm, chưa có tin vui, vương gia đã đem về một loạt thê thiếp. Một năm qua, trừ việc chiều chồng, còn phải quán xuyến sáu thị thiếp, những kẻ rửng mỡ thừa hơi đi chọc ngoáy để đổi lấy ánh nhìn của gã vương tử nọ. Nàng thở hắt ra. Nếu không phải có mạng để che mặt, hẳn Đạm Tiên đã nhìn thấy một nét cười thờ ơ từ vị vương phi này.

"Ừ, bổn phi cũng không muốn ganh đua." như mây như gió, là những gì Đạm Tiên cảm nhận về nữ nhân ấy "Thi thoảng, ta đến chơi với cô nhé."

"Nữ nhân ra vào thanh lâu không tốt." Đạm Tiên nhíu mày.

"Nữ nhân tranh giành chồng của người khác cũng không tốt." Điệp Yên phẩy tay, theo đôi mắt cong lên như trăng khuyết kia, Đạm Tiên đoán nàng đang cười.

Cuối cùng, chỉ cúi mặt mà lắc đầu. Kẻ chốn khuê phòng, người nơi thanh lâu, nào có biết thật ra, đã là phận con tằm, đâu thể trái kiếp kén tơ.

---

"Hôm nay nàng đi gặp Đạm Tiên?" giọng nói lạnh nhạt trên đầu nàng khiến Điệp Yên ngẩng lên.

Nàng vẫn đang hì hụi bên khóm hoa, tay vun đất, tay tỉa cành, hoàn toàn không biết phu quân đến từ lúc nào.

"Chàng biết rồi à?" nàng mỉm cười, sau đó lại cúi xuống với khóm hoa hồng. Tiết trời dần lạnh, nàng tự hỏi liệu hoa có sống được đến lúc ấy không "Chàng yên tâm, thiếp không làm gì cô ấy cả."

"..." Đức Trang vương nhìn nàng, nàng cũng không nhìn lại.

"Chỉ là đề nghị cô ấy về đây thôi."

"Đừng.làm.chuyện.thừa.thãi!" hắn gằn giọng, nàng nghe xong, ánh mắt hơi hướng lên nhìn hắn, rồi khẽ khàng đáp lời.

"Cô ấy từ chối rồi. Người đó thông minh như vậy, chàng thích cũng đúng." Nàng buông dụng cụ xuống rồi thẳng lưng lên, hơi vặn người cho đỡ mỏi, Điệp Yên nở nụ cười "Chàng yên tâm, thiếp không bao giờ làm những chuyện thừa thãi."

"Bao gồm cả việc hủy dung sao?"

Một khoảng lặng kéo dài. Gió vẫn thổi, mây vẫn bay, người đứng đó nhìn nàng, còn nàng lại đưa tâm trí về một khoảng rất xa xôi. Đưa tay sờ lên vết sẹo đã mờ đi, nhưng màu sắc vẫn còn phơn phớt như vết bớt đấy vẫn khiến người khác vừa nhức nhối vừa thương tiếc. Một đời hoa lệ, lại vì lẽ gì mà hủy hoại dung nhan của chính mình.

"Nếu không hủy dung, sao thiếp có được chàng. Vậy nên, chuyện đó không hề thừa thãi." nàng thản nhiên cười, đôi mắt trong suốt kia xoáy thẳng vào tâm can của người đối diện. Cuối cùng, hắn cũng phất tay áo mà bỏ đi, chỉ còn câu nói vẫn lơ lửng nơi không chung.

"Đừng động đến Đạm Tiên."

Ừ, thì không động. Nàng dõi theo bóng dáng khuất sau rặng trúc. Nhìn trời xanh mây trắng, nhìn vào cõi lòng ngày một mênh mông đau đớn. Nàng không phải khuê nữ biết nhường, biết nhịn, nhưng cũng chẳng phải loại đàn bà buông xuôi đạo mạo. Cái tình nàng trao được nửa, đã bị hất ngược trở về vào đêm tân hôn.

Rồi quay lại với khóm hoa, ngân nga khe khẽ điệu hát Giang Nam. Nào có hay, kẻ nãy đi khuất sau rặng trúc, vẫn còn dừng lại lắng nghe. Coi như là phụ nàng đi vậy.

Ai nói rằng, Đức Trang vương cố chấp, chắc chưa từng nhìn thấy vương phi cố chấp đến cùng để đuổi theo người đó. Ai nói Đức Trang vương đa tình, chắc chưa từng thấy người si tình vì người nọ. Âu cũng là một chữ duyên, mảnh đến độ không thể gọi là "đường" ấy, lại lặng lẽ quấn quýt tơ vương.

---

Phải hơn một tháng nay, hầu như tuần nào Nguyệt Âm lầu cũng đón tiếp đôi phu thê của Đức Trang vương. Tối hôm đó, Đức Trang vương đến gặp Đạm Tiên, ngày hôm sau, vương phi cũng đến gặp. Đều đặn đến kỳ quặc. Lời đồn bắt đầu lan ra, nói rằng Đức Trang vương gia không quản nổi thê, ác ý hơn, còn là Đức Trang vương phi động tình trước ca kỹ.

Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ, thi xem ai là kẻ gan lỳ hơn thôi.

"Vương phi, nàng đến đây mấy lần rồi, lần nào cũng chỉ nhàm chán ngồi nhìn tôi, tôi thấy khó chịu." Đạm Tiên đổi tuần trà thứ ba, vị vương phi đeo mạng kia vẫn không rời khỏi chỗ.

Dáng ngồi ngay ngắn, Điệp Yên tựa và lưng ghế, thư thả đặt tay lên đùi, tay còn lại nâng chén trà nhận từ Đạm Tiên. Nàng không nói, Đạm Tiên không hỏi, ngồi đến hết tuần trà thứ năm, nàng mới đi về.

"Đạm Tiên là tên đầy đủ của ngươi sao?" nàng hắng giọng, nhìn vào kẻ ngồi xếp bằng trên giường mà nhíu mày.

Không rõ tại sao, nhưng trừ lần đầu nàng gặp Đạm Tiên đứng ngoài hành lang, nàng chưa từng thấy cô ấy đứng. Lúc nào tiến vào cũng thấy ca kỹ này ngồi xếp bằng trên giường gấm, áo hoa phủ lên người, mái tóc buông từng lọn đen nhánh. Bàn trà kê sát mép giường, còn Điệp Yên ngồi đối diện trên chiếc ghế gỗ luôn đặt ở đấy.

Buổi sáng ở Nguyệt Âm lầu thật sự yên tĩnh.

So với sự ồn ào nhiễu loạn của buổi đêm, Đạm Tiên đương nhiên ưa sự bình lặng này hơn.

"Không, tôi họ Lưu. Lưu Đạm Tiên."

"Ồ..." Nhấp ngụm trà, Điệp Yên nghe như có như không.

Rồi câu chuyện rơi vào thinh không, chìm nghỉm trong mùi trầm và tiếng gió xào xạc.

Đạm Tiên không hiểu nguyên nhân khiến Điệp Yên nhất định đến đây sau những đêm nàng ở cùng Đức Trang vương. Toan hỏi, đã thấy Điệp Yên đứng lên cáo từ.

"Muộn rồi, ta về đây. Lần sau ta lại tới."

Lần sau, lại còn lần sau.

"Nếu Đạm Tiên theo nàng về Vương phủ, nàng sẽ không đến quấy rầy nữa chữ?"

"Sao thế, ngày trước không nhận lời đề nghị của ta, giờ đột nhiên lại đổi ý sao?"

"Nữ nhân, lại là hoàng hoa khuê nữ như nàng ra vào thanh lâu không tiện." Đạm Tiên lắc đầu "Mà cái chính, Đạm Tiên tôi cũng không muốn tiếp nàng."

Điệp Yên bật cười. Thanh âm nghe ra không rõ là mai mỉa hay vui vẻ. Nhưng nàng cũng không đáp lời, chỉ phẩy tay rời khỏi.

"Lần sau ta lại tới. Chơi với cô, ta rất vui."

...

"Ta đã bảo nàng đừng làm chuyện thừa thãi." Đức Trang vương khoanh tay nhìn nàng. Nàng thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, từ góc độ này, hắn không thấy vết bớt nhạt màu, chỉ thấy đôi mắt trong suốt ngước lên.

"Thiếp cũng đã nói không có chuyện gì thiếp làm mà thừa thãi." Nàng nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt linh động dừng ở gương mặt tuấn tú trước mặt, môi còn cong lên nét cười trầm ổn.

"Dương Điệp Yên, nàng đang cố làm gì?"

Nàng không đáp, đột ngột dang tay, ôm lấy vòng eo của người đối diện, đầu áp vào ngực hắn cười khe khẽ. Má chạm phải chất vải lạnh tanh, nàng mặc kệ, người nàng ôm cũng không đẩy nàng ra. Lắng nghe nhịp tim vững vàng của người nàng ôm, Điệp Yên nhắm mắt, nụ cười cũng chẳng vơi hay cạn.

"Chu Kiến Lân, chàng đừng lo. Thiếp không làm gì tổn hại đến chàng đâu." Điệp Yên níu lấy thắt lưng người đàn ông này một chút, rồi mới từ từ buông lỏng. Nàng ngẩng lên, cười dịu dàng.

"Ta biết nàng sẽ không tổn hại đến ta, nhưng Đạm Tiên."

"Cũng sẽ không tổn hại đến cô ấy." nàng lắc đầu quả quyết "Dương Điệp Yên hứa, sẽ không tổn hại đến Đạm Tiên. Có điều... chàng biết đấy, thê thiếp của chàng quá nhiều, thiếp cần có một người ở bên cạnh."

Đức Trang vương nhướn mày. Không cần nhiều lời, hắn hiểu.

"Tùy nàng."

"Tạ vương gia."

...

Đấy có lẽ là câu chuyện nực cười nhất trong lịch sử những năm trị vì của Minh Anh Tông hoàng đế. Đứa con trai thứ hai cùng vương phi của ngài vào một ngày đẹp trời, rình rang đến Nguyệt Âm lầu rước về một thị thiếp. Một thị thiếp là ca kỹ họ Lưu: Lưu Đạm Tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro