CHƯƠNG 2
Nhà trọ cô bảy Hường cách đường đất ven sông không xa ,Tân móc mớ tiền cắc dúi cho anh xe lôi ,anh rối rít cảm ơn rồi kéo xe thật nhanh khuất vào lớp mưa mịt mùng !
Tân vừa đập cửa nhà vừa gọi lớn :
- Dì ơi ! tụi con nè ! mở cửa tụi con.
Kêu hoài không thấy ư hử gì ,trong nhà tối đen im lặng ,Tân thất vọng :
“Dì Hường đi đâu không biết ?anh đưa em về đây bởi vì nhà bảo sanh cách đây không xa ,tiện cho mình ! không dè tối nay mưa lớn quá chừng ! em có lạnh không ?”
Loan chưa kịp trả lời Tân ,bổng có tiếng người kêu lớn :
" Thằng Tân, cháu bà Hương phải không ?”
Một người phụ nữ trạc trên 50 tuổi đội nón lá dưới mưa cầm cái đèn dầu chạy đến :
“ Ủa đúng là con rồi ?! vợ mầy đó hả ! sao tối quá mới lên tới ?”
Tân vừa định trả lời thì có tiếng chó tru dài thê lương đến rợn da gà . Người đàn bà la lên :
“Mi nô ! mi nô ! gì mà tru ghê vậy ! cái con chó nầy mắc chứng gì rồi , mưa nó tru thấy ghê luôn ! trước nay đâu có ba trợn như vậy "
" Dạ chào cô ,con Tân nè ,xe lửa hư đường ray nên đến trể quá ,lại mắc mưa ,nên tụi con giờ nầy mới vô tới !”
" Ừ, cô Hường lúc chiều không khoẻ ,bị lên máu ,nên đi qua nhà thương nằm, tính ít hôm rồi về gặp bây ,có gửi chìa khoá cho tao nè ,bây vô nhà thắp đèn lên rồi thổi cơm ăn nghen ,vợ mầy cần gì thì đêm hôm cứ chạy qua hú tao ,chó nó sủa là tao biết rồi "
" Dạ ,cảm ơn cô nhiều lắm ,thôi cô vô đi khéo mưa ướt bệnh đó !’
" Thôi ,mai trưa qua nhà tao ăn cơm cho vui nghen, tao về à ”
Cô Sáu tay vịn nón lá ,tay cầm đèn đi nhanh như chạy dưới mưa vì sợ đèn tắt , tiếng chó sủa mừng chủ vang lên cách độ vài mươi mét trong bóng tối .
Tân mau chóng mở cửa đưa Loan vào ,thì một cơn gió mạnh xộc thẳng vô nhà ,mùi hôi thối nồng nặc bay khắp nơi . Tân cố gắng khép cửa lại mà gió quá mạnh.
" Em ơi ! phụ anh 1 tay !”
Cả 2 đóng sầm cửa lại ! tối thui ! Tân run run vì lạnh hay sợ không biết ,thọc tay vô túi tìm cái bật lửa hoài mà không ra ! té ra trong lúc tung chân đá Lảo Tướng Số làm cái bật lửa văng ra mất rồi . Nghỉ đến đó Tân thấy mình thật là xui xẻo vì cái lảo tàu mắc dịch ấy...
Loan sờ soạn trong tối chạm phải bàn thờ gia tiên trong nhà ,cô biết trên bàn thờ luôn có ống quẹt cây , " xooèe " ngọn lửa bùng lên ,cô thấy 1 gương mặt đàn ông trên bàn thờ đang chăm bẳm nhìn thẳng vào mình ! Á! Cô khẻ la lên ,Tân thấy có ánh sáng thì mừng ,lấy diêm từ tay loan mồi vào cái đèn dầu lớn trên bàn .
Tân nói :
" Là hình ông nội anh đó em ,nghe nói dòng họ nhà anh không ưa bà nội nên không chịu để di ảnh bà lên chung với ông "
Loan củng hiểu khi nghe Tân nói vậy ,vì cô có nghe đồn rằng bà nội Tân có đi lại riêng tư với 1 người đàn ông khác ,sanh ra 1 người phụ nữ ,người phụ nữ nầy chính là mẹ của Dũng ,Dũng chính là người yêu đầu tiên của cô và tha thiết yêu cô ,họ hẹn ước nhau bằng 1 nắm tóc của cả 2 người bện lại ,nhưng sau đó nhà Dũng sanh vào cảnh làm ăn thua lỗ gia đạo bần cùng ,Dũng phải bỏ đi xa trốn nợ nần khi mẹ mất …..trong lúc ấy ,Tân đã ngỏ lời cầu hôn cùng cô ,dù học chung với cả Dũng và Tân ,nhưng cô thích Dũng ở chổ mạnh mẻ ,và thích Tân ở chổ lịch lãm...nên cô đã nhận lời Tân ,khi Dũngg trở về ,giửa dũng và tân có xích mích rất lớn ,với thế lực giàu có của nhà Tân ,Dũng uất hận bỏ đi lên núi Thành Trạch,sau đó người ta tìm được xác Dũng chết treo cổ trên triền núi ….trước khi tìm ra xác dủng ,mùi hôi thối bay khắp cả thôn mấy ngày liền ,mọi người theo mùi trong gió mới tìm ra xác Dũng ,trên cổ tay Dũng còn cột chặt 1 lọn tóc người.
kể từ lúc về nhà Tân , nhiều lần khi trong mơ Loan thấy Dũng về người đầy xây xát máu me , áo quần rách nát ,không nói nên lời ,chỉ nghe tiếng thở dốc và nghiến răng trào trạo .khi mang bầu càng gần ngày sanh ,cơn ác mộng về Dũng càng kéo đến nhiều hơn ,nhưng cô không nói ra ,vì biết Tân vốn không hề ưa Dũng vì là kẻ tình đich không đội trời chung ,cô muốn đi thật xa chốn củ để thoát ảnh hưởng quá khứ nặng nề u ám ,Tân đã chìu Loan và đưa cô đến vùng đất này.
Mải miên mai hồi tưởng ,Loan quay lại ngó Tân ,Tân đang nằm trên trường kỷ ôm ngực thở dốc .cô vội chạy đến bên chồng :
" Anh sao vậy ?”
Tân thều thào :
" Sao anh thấy mệt và khó thở quá ! như có gì siết chặt cổ họng nặng ngực lắm ! chắc anh hút thuốc quá nhiều thôi " Tân lồm cồm ngồi dậy - " Không gì đâu em ,chắc đi đường mệt và bực lão thầy tàu đó thôi ”
" Anh ơi ! về phần em thì lạ lắm ,anh nghỉ coi ,khi đi xe lửa thì đường ray lại hỏng,phải dừng lại khá trể ,rồi đến lên ghe em lại vấp ngã ,may nhờ lão tướng số nâng đở kịp thời ! về đây lại nghe chó nhà dì sáu tru thảm như vậy ! anh không thấy gì lạ sao ? "
" Anh mệt em quá ! sao em tin vào lão ba tàu đó quá vậy ! Tàu a pô lô lên đến vũ trụ rồi em à ! nghe em nói anh càng thêm nhức đầu !
Tân nói xong lấy tay bóp trán Loan nhìn thấy thì kinh hãi ! quầng thâm đen giửa ấn đường tân hiện lên rất rỏ ! Loan cảm giác như mặt Tân bị kéo giản dài ra thêm .cô nói :
" Thôi em lấy thuốc cảm cho anh uống nghe,anh nghỉ đi , để em xuống bếp nấu cơm mình ăn “
Tân uống thuốc xong thiu thỉu ngủ ….bổng “ CHOANG! “ Tân giật bắn người chồm dậy .
" Gì đó ! có sao không em ?!”
Tân cầm cái đèn dầu trên bàn chạy ngay xuống bếp ,Loan đang cầm cái nồi nhôm nói :
" Emm lấy cái nồi nầy định nấu cầm phải sợi dây ,sợ quá tưởng con rắn nên buông tay !”
Tân chiếu đèn vào sợi thừng bổng rùng mình ! sợi thừng nầy … sao giống …cái sợi thừng Tân thấy lúc mọi người hạ xác Dũng dạo nào ! Tân ném cái thừng vô xó tối và nói :
" À ! cái quỉ nầy hả em ? để căng dây phơi chiếu đó mà ! "
Hai người họ dùng cơm với khô cá vì không thể đi chợ ,cái đèn dầu leo loét phụt ngọt lửa khi tỏ khi mờ , Loan nói :
" Anh coi ,cái đèn nầy bị sao vậy sao ngọn lửa thấy ghê quá "
" Ghhê gì ! nó sắp hết dầu thôi ,nên vậy đó em , để sáng mai anh chăm thêm dầu là hết thôi "
Tân ăn không ngon miệng…liền móc bao thuốc trong túi áo ra hút ,anh vừa kề thuốc vào đèn bổng đèn phựt mạnh lên ! Tân hoảng hồn đánh rơi điếu thuốc , đèn tắt tối om ! ngoài ngỏ bổng có tiếng phèng la đánh vang lên trong đêm gió ầm ì ! " KENG..KENG..KENGKENG! BỚ BÀ CON ƠI ! RA ĐÂY ! "
Loan sợ qua ôm cứng lấy Tân ,Tân thấy như tim mình như ai bóp chặt bồi hồi !anh ráng trấn tỉnh ngó đồng hồ dạ quang đeo tay :
" Gần 11g đêm rồi ! có chuyện gì vậy ta ? em xuống bếp lấy cái đèn kia lên ,cái nầy lụn tim rồi ,anh ra coi có gì mà um sùm như vậy ?!
Tân lấy cái nia sàng gạo che trên đầu rồi quấn tờ nhật trình ,bật quẹt đốt bước ra ngoài ,dưới mưa ,nhiều người cầm đuốc dầu hay đèn dầu chạy ra túm lại gần đó ,Tân chạy nhanh đến trước khi tờ báo chưa cháy hết .
Ông chèo đò ban chiều đang chỉ tay ra sông :
" Bà con ra ngoài đó coi ,người nhà ai thì ra mà nhận đi !”
" Chuyện gì vậy , ông ba ? "
" hồi nảy mưa lớn quá ,tui sợ quá ,tui sợ gió trôi ghe nên ra coi buộc kỉ lại dây ,lội xuống nước thấy cái gì đụng đụng hoài ,tưởng cái bao cát ai bỏ ,tới chừng thọc tay xuống thấy nhớt lầy ,mò mò đụng cái gì như cục rong lớn vậy ,tui xốc lên thì tá quả tam tinh ……mô phật ! "
" Cái gì !cái gì vậy ? "
" Có ai chết trôi vướng vô ghe tui ! mô phật ! hèn chi hồi chiều nghe mùi quá xá ! là tui nghi nghi rồi ! tui ráng vái trời phật rồi nhắm mắt kéo nó vô bờ ! rồi ù té chạy vô đây kêu bà con nè ! "
Tân trở vào nhà ,không dám nói Loan nghe …….
" Gì vậy anh ?"
" Anh không biết nữa em ! nghe nói người ta tìm ai mất tích hay đi chưa về gì gì đó ! anh không có theo họ vì mưa lớn quá ! vả lại đang đêm tối vậy anh không để em ở 1 mình được ! "
Bổng nhiên có mùi thối ào ạt bay vào nhà ,rồi có tiếng mọi người vang lên .
" Sao? Sao rồi ? có nhà ai đi chưa về không ? ra đây nhận mặt coi..."
" Là đàn ông hả ??? "
" Phải xóm của mình hôn ? "
" Ở đâu ra vậy ? ai thấy vậy "
" Cốc cốc !"
" Tụi thằng Tân bây ngủ chưa ? "
" Dạ ,tụi con nè ,dì ! "
Tân mở cửa ,dì sáu nhăn mặt nói :
" Trời ,bây ơi ,hay gì hôn ? xác trôi ở đâu vô xóm nầy ! may là không phải ai xóm nầy ! chắc xóm trên ! để ngày mai coi ai tới lảnh ! bây giờ đêm hôm ,họ đắp chiếu quàng để ngoài kia ,bây đừng ra ngoải nghe !”
" Ái ! ghê quá ! sợ quá ! chổ nào vậy dì ?"
" Đó đó ! chổ gốc cây thòng rể xuống đó !
Trời tối như mực ,thi thoảng trời nhá chớp ,Loan thấy mập mờ cái cây Gừa rể như cây đa lòng thòng như con quái vật ,cách nhà độ 5 hay 60 mét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro