Gặp gỡ
Tôi là Hạ nhi- một học sinh trung học
Ngày ngày cuộc sống của tôi trôi qua một cách êm đền và hạnh phúc cho đến khi....
Gia đình Tôi chuyển đến ngôi nhà này đã lâu, ngày đầu tiên tôi đã thấy bức tường căn nhà này thật không bình thường.Nó rất ghồ ghề và có nhiều vết nứt tớ trông thật xấu xí.Tôi tò mò nên cạy một vết nứt to gần đó , nết nứt đó dường như không chắc chắn , như để che đậy một bí mật nào đó bên trong bức tường kia.Bên trong có một lối nhỏ đàn đến cái ánh sáng nhàn nhạt lấp ló và điều tôi không thể tin đã thực sự tồn tại.Đó là một cô bé tí hon.
Cô bé chỉ nhỏ bằng ngón tay út của tôi , ngó ra vách tường rồi nhìn tôi một cách hoảng sợ , lọc thọc chạy một mạch vào trong lối nhỏ đó.Tôi ngồi trầm ngâm lúc lâu nhìn vào vết nứt đó thật không tưởng tượng được tôi đã tận mắt chứng kiến con người tí hon!!Nhưng đó là bí mật của riêng tui không ai biết .
Hôm sau mưa bão sấm chớp ầm ầm có lẽ gió màu đông Bắc đã trở lại.Cái vết nứt kia đã bị nước tràn vào , có lẽ do tôi đã cạy nó ra quá to , tôi mong chờ .Và rồi không chỉ mình cô bé mà còn có cả gia đình bốn người chạy ra nhìn ngó xung quanh cẩn thận rồi chui vào bụi cây um tùm gần đó.Tôi thoăn thoắt chạy ra chỗ bụi cây tóm lấy cô bé nhỏ -quả thật cố rất xinh xắn. Ngoại hình và dáng vẻ T như người bình thường chỉ khác mỗi chiều cao,bé có một mẩu.Bỗng cô bé nói:
-Xin hãy thả tôi ra!
Ôi giọng nói yếu ớt mà lại cái tiếng mà tôi hiểu được làm tôi bất ngờ thật đấy.Chờ đợi từ hôm qua đến giờ làm sao có thể thả ra được .Bất giác tôi lại gần bụi cây , ba người tí hon kia chạy tán loạn.Nhanh như cắt 4người họ nằm gọn trong lòng bàn tay tôi .Người lớn nhất vẻ đã trung niên cắn mạnh vào tay tôi.
-A! Đau quá
Tôi để học vào một chiếc hộp gỗ , có lẽ đây là một gia đình .Bộ đang hai cũng lấm lem,ướt át và có vẻ đang rất đói
Tôi bèn họ học một mẩu bánh mì nhỏ,một chút sữa và chuẩn bị ngay cho họ những bộ quần áo mới .Trông khá đẹp đấy chứ -tôi thốt lên!
Người trung niên mặc một chiếc áo màu xanh rêu ( chiếc áo của con búp bê của tôi) và một chiếc quần kaki màu nâu nhỏ nhắn được may bằng chính bàn tay của tôi
Người phụ nữ bên cạnh chắc là một người mẹ mặc chiếc váy xanh lam thêu nơ và tuy băng trắng trông thật mệt mỏi.Và trong lòng bà còn một em bé so với con người chúng tôi chắc cũng phải 3-4 tuổi, áo đã bị sờn và rách một nửa.Còn lại cô bé xinh xắn ấy trông khá hoạt bát và nhanh nhẹn tóc Tết bím hai bên cùng chiếc váy điểm chấm bi . Chiếc váy đó là chiếc áo rồi may cho con búp bê của tôi , mới hôm qua thôi mà đã bị mất thì ra là do gia đình bé nhỏ này.
-Cảm thấy cô bé này là một người tốt:ông bố nghĩ.
Trước kia gia đình họ vài lần đã bị con người bắt gặp họ có thể chụp ảnh lại hay đem đi nghiên cứu , trêu đùa .Tốt số lắm mới thoát được và sống một cuộc sống bình yên cho đến hôm nay
Và giờ điều đó lại lặp lại
Vẻ mặt ông bố lo lắng ,ông ấy nói:
-Chúng tôi là những con người tí hon nhưng không làm hại ai cả , xin hãy thả chúng tôi ra.Một câu nói chân thành với âm lượng nhỏ như một tiếng thì thầm bên tai.Tôi suy nghĩ hồi lâu:
-chú không cần lo lắng cháu sẽ không làm hại ai cả đổi lại cháu muốn kết bạn với gia đình tí hon.Tất cả lặng thinh gật đầu đồng ý.
Mưa ngớt tôi đưa họ về căn nhà nước ngập tràn chề , một vài nồi niêu cùng vài tấm ảnh trôi theo dòng nước ra bên ngoài .Tôi quyết định xây cho họ một căn nhà nhỏ trong chính căn nhà của tôi và
Câu chuyện bắt đầu từ đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro