Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(3) (H)

Cuộc đời chả bao giờ công bằng với những người tốt. Cô được mệnh danh là tay "sát trai" nổi tiếng. Bất cứ ai khi đơn phương hay cần lời khuyên để cưa đổ người tình đều đến nhờ cô giải quyết. Và kết quả rất bất ngờ, một trăm lần thì hết một trăm cặp tình nhân mới xuất hiện. Thế mà xui xẻo thay, bản thân gieo gặt hạnh phúc cho người khác trong khi bản thân mình cứ đi thả thính lại thất bại. Ami chẳng hiểu lí do vì sao.
Một hôm, cô quyết định thử thách sống còn chuyến cuối cùng. Trên đường đi học về, ánh mắt vô tình dừng lại ở một anh chàng đang ngồi vắt chân trong quán trà sữa, một bên tai đeo headphone, còn một bên thả ra chăm chú đọc sách. Trời ơi! Anh ấy cao và đẹp đến không thể tả nổi! Người như thế sao không làm idol đi vào cái quán xin phục vụ chi cho phí nhan sắc thế man?
Trái tim cô rung động từ đó. Kiểu dáng soái ca khí chất ngút trời ấn tượng lần đầu gặp đã hối thúc cô theo đuổi người đàn ông này. Cô bắt đầu tìm hiểu.
Theo những thông tin thu thập được, anh ta tên Jimin, có tính cách ngọt ngào ga lăng con gái ai cũng mê. Đó là lí do quán này tuy nhỏ nhưng vô cùng đông khách. Hầu hết những người đến đây đều tất tần tật chủ yếu các cô gái trẻ và thường xuyên yêu cầu anh ra phục vụ. Haizz! Mất giá quá! Quả là những đứa non nớt!
Nụ cười phản chiếu qua tấm kính bên đường dịu dàng tựa ánh trăng làm tim cô tan chảy. Hôm đó, cô quyết định diện bộ váy trắng tinh khiết trễ vai, lộ cổ, thoa lớp phấn nền, đánh má hồng, son môi cam nhẹ để bắt đầu chiến dịch cua giai. Vào quán, thật may mắn anh là nhân viên đến phục vụ cô.
- Dạ thưa quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ?
- Anh ơi! Em không có tiền.
Cô nhếch môi, ánh mắt thích thú đùa giỡn.
Anh khá ngạc nhiên, rồi điềm tĩnh trong giây lát. Từ đầu đến cuối vô cùng chuyên nghiệp, không để đối phương là cô đạt được mục đích troll mình.
- Chúc em một buổi tối tốt lành!
Anh mỉm cười, xong di chuyển qua bàn khác lập bill. Cô cứ nhây, ngồi đó mãi thật, ngắm nhìn anh làm việc. Jimin đúng là người khôn ngoan, giỏi ứng xử. Cô nhận được tin nhắn của đám bạn, bấm điện thoại trả lời. Bỗng nhiên, cảm giác có ai đến gần, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp anh nhìn cô lịch sự, tay đặt ly nước xuống bàn.
- Uống đi cô bé!
- Em nhớ không gọi mà nhỉ?
- Là khuyến mãi! Hihi!
Anh đưa tay lên môi ra hiệu im lặng. Có khách gọi, anh đi phục vụ tiếp. Giây phút ấy, tim cô đập thình thịch, khác hẳn với cảm giác trước kia đối diện với những người từng gặp. Theo kinh nghiệm, cô biết cô thích anh rồi.
Cô đợi đến khi mọi người ra khỏi quán hết, đã trễ giờ mới xách túi về sau cùng. Khi ra cửa, cô nghe mọi người hỏi anh.
- Ủa nhỏ kia sao không trả tiền?
- Em ấy không uống gì cả.
- What? Thấy nó ngồi đó cả buổi luôn. Không uống vào quán làm cái gì? Rảnh quá hả? Vãi cả con gái! Nhà nghèo bày đặt đua đòi ăn mặc đẹp.
Cô không nghe câu trả lời của anh, bởi cô đã đi xa rồi. Mặc kệ họ!
Lần khác, cô cũng trả lời tương tự khi vào quán. Anh cũng vẫn mỉm cười, giọng nói hay và trong như sưởi ấm lớp băng trên cơ thể.
- Thế em ngồi chơi nhé! Chơi đã rồi về, hôm nay quán có karaoke đó.
Cô gật đầu. Cô bất ngờ lắm, anh lên hát mở màn cho đêm ca nhạc.
Chết cô rồi! Sao cô lại tìm hiểu thiếu vậy chứ? Cô không biết anh có giọng hát ngọt ngào cao vút đến vậy luôn. Anh vừa hát vừa lướt ngón tay trên phím đàn tạo thành bức tranh tuyệt mỹ. Góc nghiêng ấy, thiên thần ấy đã đánh vào sự lí trí của người con gái giữ gìn bao nhiêu năm. Anh đang hát bài "Promise".
Từ sau hôm đó cô đến quán thường xuyên hơn. Người ta quen mặt bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. Nhưng ánh mắt của anh thì vẫn vậy, tan chảy trái tim cô từng chút một.
Cô cũng không muốn mặt dày thế đâu, nhưng tình yêu thật sự rất khó hiểu, chỉ để nhận được sự chú ý của anh thôi mà cô đã phải bỏ đi hình tượng trước mặt người khác. Cô tự nhiên bị ám ảnh bởi giọng hát đó của anh, nhớ anh cả ngày, chỉ mong đến tối nghe anh hát.
Biểu cảm khi hát của anh rất tập trung, nổi bật lên nét quyến rũ khó cưỡng. Cô chú tâm thưởng thức, từ bao giờ nghe quen mà cứ thả hồn tựa hồ nghe lần đầu.
Cô gục ngã. Anh bắt đầu bước vào cuộc sống của cô, tự nhiên, chẳng thúc ép. Sự dịu dàng của anh chiếm trọn nỗi khao khát tìm cảm giác lạ nơi đây. Anh luôn thể hiện sự tinh tế. Mỗi ngày là cô viết ra một kịch bản tỏ tình gián tiếp, anh không trực tiếp nói ra nhưng thông qua thái độ, cô đọc được sự từ chối quyết liệt. Cô tỏ tình thất bại trên ba chục lần.
Ánh mắt của anh lúc nào cũng dịu dàng, nhưng nó không chỉ dành cho cô mà dành cho tất cả khách hàng. Cô dần cảm thấy bất lực, người con trai này nếu dễ dãi thì đã có bạn gái lâu rồi. Cô định bụng sẽ gặp anh lần cuối để tỏ tình, nếu không thì từ bỏ.
Khuya hôm đó, cô chờ anh tan ca. Anh bước ra khỏi quán, vẻ mặt hơi mệt mỏi. Thoáng thấy cô, anh tiến lại.
- Ơ...anh...
- Sao em ở đây? Hôm nay không vào quán nữa sao?
Lại nụ cười đó, nở trên cánh môi hồng mỏng manh.
- Anh...em có chuyện muốn nói...thật ra...em thích anh lâu rồi!
- Xin lỗi em, anh có bạn gái rồi!
- Sao có thể?
Rõ ràng cô tìm hiểu anh không có mối quan hệ đặc biệt nào cơ mà!
Anh tính mấp máy miệng thì bỗng nhiên...
- JIMIN....
Có tiếng hét to vang lại. Cô và anh nhìn về hướng đó. Là một cô gái. Cô ấy chạy lại phía anh, ôm chầm lấy anh.
- Jimin, em nhớ anh!
Anh bất ngờ. Cô mở to mắt quan sát, độ giãn con ngươi thay đổi rồi, là một ánh mắt yêu thương đến căng tràn chứ không dịu dàng điềm đạm như trước. Anh vòng tay qua đáp lại cái ôm kia, vỗ về lẫn sung sướng.
- Mina! Sao em về không báo với anh?
- Em muốn cho anh bất ngờ mà...năm năm rồi! Cám ơn anh đã chờ em...
- Ngốc quá! Nếu là em thì lâu hơn anh vẫn chờ.
Hai người họ khóc, coi cô là vô hình. Thì ra bạn gái anh đi du học nên anh mới không để ý tới ai. Làm cô cảm thấy lạ, người hoàn hảo vậy lại chẳng có cô gái nào khiến anh rung động. Anh quên sự có mặt của cô ở đó, cô nhìn bộ phim tình cảm lãng mạn chung thủy hội ngộ sau năm năm của đôi tình nhân yêu xa mà rơi nước mắt. Đúng là bạn gái anh có khác! Cô ấy đẹp đến từng chi tiết luôn!
Cô toan quay đi, để lại không gian riêng cho hai người.
- Khoan đã...đây là ai vậy anh?
Cô ấy chỉ tay về phía cô. Anh lúc này mới tỉnh ngộ, không biết nói sao. Cô quay qua, thấy phản ứng của anh thì biết, anh đang sợ cô ấy hiểu lầm. Cô kiềm nén giọt nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ.
- Chào em! Chị là khách quen của quán. Em là bạn gái anh ta sao?
- Dạ vâng!
Cô ấy nở nụ cười trong sáng chẳng khác gì công chúa. Người con gái này mà tổn thương thì phải làm sao? Anh chết luôn ấy chứ đùa! Cô thua rồi!
- Haha! Anh ta lạnh lùng ghê luôn, hèn gì giữ thân không cho người khác tiếp cận. Sao em thích được kẻ như anh ta chứ? Hahaha...thôi chị về, hai người hạnh phúc nhé!
Anh ngạc nhiên, anh biết cô đang nói dối. Anh cũng không phải thằng ngốc, ngay từ lần đầu gặp nhau cô đã thích anh rồi. Người con gái trước mặt anh thật mạnh mẽ, trong tình huống này có thể cố cười giả tạo giống như thật vô cùng đáng thương, cũng đáng ngưỡng mộ.
Cô ấy ngại ngùng đỏ mặt. Rồi ôm lấy anh, chìm đắm trong hạnh phúc mà không biết có hai người rất khó xử. Anh cảm thấy có lỗi, từ chối đúng lúc bạn gái anh về làm tội lỗi như chồng chất hơn khi đối xử với một cô gái như thế.
Cô nói xong bỏ đi.
Bờ vai cô run rồi!
Nước mắt cô đã rơi!
Hi vọng cô đã mất!
Cô là người đến sau!
Tới khi đã lấn sâu vào mối tình này thì thoát ra lại quá đau đớn! Cô không đến quán của anh nữa. Cô nhốt mình trong phòng, khóc rất nhiều, tuyến nước mắt làm việc đến cạn kiệt.
Jimin! Em nhớ anh!
Jimin! Em nhớ giọng hát của anh!
Jimin! Em nhớ nụ cười của anh!
Jimin! Em ước ngày ấy em không phát hiện ra sự thật, cứ yêu anh trong mù quáng đi còn hơn chứng kiến anh ôm cô ấy, vỗ về cô ấy!
Cô ấy quá mong manh, quá cần được bảo vệ.
Anh cũng quá chung tình, chắc cô ấy rất tốt!
Yêu anh thì phải để anh hạnh phúc, em chấp nhận.
Cô thẫn thờ, bụng bỗng nhiên réo ầm ầm. Lụy tình chứ cũng phải ăn kẻo chết đói. Cô vào siêu thị.
Vì đầu óc không tỉnh táo nên cô cứ đi vô thức khắp nơi. Cô đụng đầu vào một người. Cô nhặt đồ cho họ, xin lỗi họ mà không nhìn thẳng. Rồi cô cứ đi.
- Này cô ơi! Làm rơi ví nè!
- Cảm...cảm ơn...
Nước mắt cô rơi thành hai hàng lệ. Jimin, vì yêu anh mà em lụy rồi! Em còn không tự điều khiển được mình, em không biết mình đang làm gì nữa!
Lại đụng trúng một người! Cô ngẩng đầu lên, là một bà cô.
- Nè! Đi đứng cóc nhìn đường thế? Muốn chết à?
- Dạ...xin lỗi...
- Thứ con gái sưng nước mắt chắc bị bồ đá rồi ha? Cho đáng đời!
Cô nghênh con mắt lên. Sao lại có người tàn nhẫn như vậy chứ?
Mọi người xung quanh bu lại nghe bà ta mắng cô. Cô vẫn yên vị đứng im, xin lỗi. Không phải cô sợ, bình thường cô sẽ cãi lại cho cháy mặt bà ta cũng nên nhưng hôm nay cô lại muốn ai đó chửi mình cho bản thân tỉnh táo hơn. Cô không còn tâm trí chú ý đến hoàn cảnh lúc này.
- Trời ơi là trời! Bà con lại đây coi con nhỏ này mặt mũi sáng sủa mà bị bồ đá nè! Người lớn nói còn tỏ thái độ. Hừ! Hư hỏng vậy sao ai thèm nữa cháu?
Bà ta nhếch môi khinh khỉnh cô. Cô không còn cách nào chỉ biết khóc.
- Cô à! Đề nghị cô ăn nói đàng hoàng!
Một giọng nói cứng rắn lên tiếng đỡ cho cô. Cô vẫn cúi đầu, nước mắt rơi ra. Não cô đang đâu đó rồi, cô thấy rất khó chịu, không còn biết điều gì đang xảy ra.
- Mày là ai? Liên quan đến mày à?
- Tôi ghi âm lại toàn bộ câu nói của cô rồi. Tôi sẽ kiện cô tội xúc phạm danh dự, nhân phẩm người khác đó.
Bà ta ngoài mặt thể hiện oai vậy thôi chứ sợ tái máu luôn nên vội bỏ đi. Mọi người xung quanh đổ dồn mắt vào chàng trai đẹp cực lên tiếng bảo vệ. Chắc cô gái kia là bạn gái của anh ta! Chuyện kết thúc nên đám đông cũng vãn dần.
- Không sao chứ?
Cô không trả lời.
- Nè!
Chàng trai lắc người cô. Cô yếu quá cả cơ thể lắc theo lực rồi ngã khụy xuống ngất đi trong vòng tay chàng trai đó.
- Sao em lại ra nông nỗi này?
Anh ta cõng cô về nhà. Vì không biết nhà cô nên đành cho cô tá túc một đêm.
Anh mở cửa, đặt cô lên giường. Trán cô nóng như lửa đốt.
- Jimin....ưmmm...
Cô mê man rồi! Anh giật mình quay đầu lại.
- Jimin...Jimin....Jim...in......
Cô liên tục gọi cái tên Jimin.
- Hưm...ưmmm...
Hình như cô định nói gì đó. Anh ghé sát tai lại.
- Người thứ ba...em không...muốn...Jimin...bài hát...hay lắm...Jimin...bài hát đó...cây đàn...trái tim...em...buồn ghê....đau nữa....
Cô nói loạn xạ. Nhưng ai nghe cũng phải thương thấu cõi lòng. Trong giấc mơ, khóe mi vẫn chảy nước.
- Jimin...anh phải hạnh phúc...phải hạnh...
phúc...
Anh rơi nước mắt rồi.
- Sao em lại thích anh đến như vậy? Anh có gì đáng để em đánh đổi?
Trái tim...
Anh bất ngờ.
- Quái lạ! Tim mình...nhói thế này....?
Anh chưa từng có cảm giác này với Mina. Hay là sự thương cảm?
- Lạnh quá...ưm...hừ hừ....
Cô run bần bật. Anh hoảng hốt. Sốt cao lắm rồi! Anh lấy khăn đắp lên trán cho cô, chạy ra ngoài mua thuốc rồi nấu cháo cho cô ăn. Anh vội vã, hoang mang đến đáng sợ. Anh lo muốn điên lên. Uống thuốc xong, cô vẫn không có dấu hiệu gì đỡ hơn. Cô bắt đầu co giật. Nửa canh ba rồi! Làm sao mà gọi bác sĩ tới đây?
- Em sao rồi?
- Hừ hừ...lạnh quá! Ji..Jimin...
Anh lại chết trân. Trong hoàn cảnh này sao cô có thể nghĩ tới anh chứ? Vậy có nghĩa, tình cảm của cô đối với anh không phải là thích nữa rồi. Nó lớn hơn gấp mấy lần, đã quá mạnh mẽ.
Anh nhìn cô, vén tóc cô qua một bên mà đau lòng. Anh...không kiềm chế được! Ở bên Mina, anh rất dễ chịu nhưng hoàn toàn kiếm chế được. Còn cô, đã cố gắng vẫn thua.
Anh chạm vào khuôn mặt cô. Không gian im ắng đến đáng sợ, anh không tự chủ hôn vào trán cô. Sức nóng cơ thể áp đảo, anh hôn vào đôi môi trắng nhợt nhạt ấy.
- Ưm...hưm...
Anh giật mình, thụt ra. Anh vò đầu. Mình sao thế này? Mình đang làm cái gì?
- Hư...lạnh quá...
Anh nghe tiếng cô, leo lên giường ôm cô vào lòng, đắp chăn cho hai người, cho là xem như trả nợ tình cho cô. Anh cố đưa ra lí do chính đáng nhất để biện minh cho hành động của mình nhưng lại không thể phản đối rằng mọi thứ mình làm hoàn toàn là tự nguyện, là theo quán tính, không thiên về trách nhiệm.
- Ưm...thơm quá...dễ chịu quá...
Cơ thể của anh thoang thoảng mùi hương hoa rất quyến rũ, lại vô cùng ấm áp. Cô mất tự chủ, xoay qua ôm chặt lấy anh. Anh để im cho cô ôm, xoa lưng để cô dễ ngủ.
- Jimin....anh...phải...hạnh phúc nhé...
Cô vẫn nói mớ. Anh nghe tất cả, lòng anh ấm áp cực độ. Anh đã có bạn gái, anh luôn tự nói với mình như thế, nhưng ở bên cô, nghe cô nói những câu này, trong lòng anh nổi lên sự thỏa mãn khó cưỡng và sự chiếm đoạt dữ dội.
- Jimin...Jimmmm...in..ưm..
- Ngủ ngon nhé!
Anh không nghĩ nhiều, gạt suy nghĩ qua một bên, ôm cô vào lòng. Ôm cô thật sự rất thoải mái và mềm mịn, anh lia đôi môi qua mái tóc cô, hôn vào chiếc má gầy gò sưng húp vì khóc đó. Cảm giác bây giờ là gì? Anh không hiểu. Và anh cùng cô mê man trong giấc mộng thắc mắc của riêng mỗi người. Khóe môi anh hơi động, nước từ mắt anh chảy ra trong giấc mơ đó theo làn da trắng sáng rơi xuống gối.
- Mina...em là người anh yêu mà phải không?
Sáng hôm sau, cô trải qua một giấc ngon lành yên bình, anh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn. Ánh sáng chiếu qua khung cửa chói thẳng vào mặt làm cô bừng tỉnh. Người có hơi oải nhưng khá sảng khoái. Cô vươn vai hít một hơi thật sâu rồi mở mắt.
What the hợi!
Đây là đâu?
Cô nhìn xung quanh, cố nhớ lại chuyện tối qua nhưng đầu óc vẫn ong ong chẳng hoài tưởng được gì. Cô mở cửa ra đi tìm người.
Thấy anh đứng trong bếp, cô vừa đau vừa bất chợt nước mắt rơi xen chút hoang mang. Sao cô lại ở nhà anh?
- Em dậy rồi hả? Ra ăn đi!
- Sao em ở đây?
- Hôm qua em ngất nên...
- Xin lỗi vì làm phiền, bạn gái anh sẽ hiểu lầm đấy. Cám ơn! Sau này nếu có chuyện tương tự anh không cần quan tâm.
Cô tan nát ra khỏi nhà. Anh chạy theo níu lại.
- Em mới khỏe, không thể ra ngoài ngay. Trời sáng nay rất lạnh.
- Thì sao? Anh là đang quan tâm em?
Anh không trả lời. Câu hỏi này nếu trả lời hay không trả lời thì cũng đau khổ cả. Khác gì nhau? Chỉ là không trả lời sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cô giật tay anh ra bỏ chạy. Đến hành lang, cô vấp té. Anh yêu chiều bế cô lên.
- Thả tôi xuống!
- Ngoan đi! Đừng trách anh dùng biện pháp mạnh.
Anh gằn giọng. Sự lạnh lùng hiện lên khuôn mặt luôn phúc hậu làm cô đứng hình, bất giác run.
- Sao vậy? Em lạnh ư?
Trong ánh mắt ấy cũng chan chứa lo lắng, sợ hãi. Cô không vùng vẫy nữa, để anh muốn làm gì thì làm. Tình cảnh thế này, có khác gì một cặp đôi đang yêu nhau? Tại sao anh luôn cho cô cảm giác còn cơ hội chứ?
Anh để cô ngồi lên sofa, đắp mền cho cô. Rồi lấy cháo đút từng muỗng cho cô ăn, anh thổi rất kĩ vì sợ cô bị bỏng. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, tim cả hai như hòa làm một, ai cũng đỏ mặt quay đi. Anh cứ đút, chăm chú xem cô ăn có ngon không. Ăn xong, cô được anh chuẩn bị thuốc uống.
- Em muốn về nhà!
- Anh đưa em về.
Rồi anh cẩn thận mặc áo khoác cho cô, dìu cô một cách cẩn trọng.
- Anh đừng như thế! Mina sẽ...
- Đừng nói nữa!
Mặt anh lạnh băng. Cô cũng chẳng nói thêm câu nào.
- Đến rồi! Anh về đi! Em tự vào được.
- Em tên gì?
- Ami! Mong chúng ta không gặp lại nữa.
Anh bất ngờ vì sự quyết đoán của cô. Nếu như không tận mắt thấy cảnh cô đau khổ thì anh chẳng thể nào biết được cô tổn thương đến mức nào.
- Được!
Giọng anh nghẹn lại. Cô còn mong một thứ gì đó cuối cùng gọi là kì tích, thế nhưng...
Hai người, một người khóa cửa lại khóc ròng không còn nước mắt. Một người trở lại xe ôm trái tim đau đớn tự nhủ mình đã có bạn gái nhưng không thể kiểm soát tình cảm, sự thắc mắc tột cùng trào dâng vỡ ra tuôn rơi. Lần thứ hai, anh không tự chủ được khóc vì một người con gái mà mình nghĩ là không yêu. Nước mắt của anh, từ bao giờ có thể rơi dễ dàng?
Ngày hôm đó, trời mưa rất to...
Ngày qua ngày, cô phải đấu tranh dữ dội với hình ảnh anh ngập tràn tâm trí. Rồi cô như phát điên, khó chịu chèn ép não tới nỗi tìm tới sự giúp đỡ chùa thiền để lấy lại tĩnh tâm. Nhưng tình hình không khả quan hơn là mấy.
Thời gian lặng lẽ trôi. Tối hôm đó cô lôi điện thoại ra ngắm các bức ảnh trước kia chụp lén anh phục vụ trong quán trà sữa. Nụ cười ấy vẫn nhũn tim người xem, vẫn mang sắc riêng ngọt ngào.
"PÍNH PONG!"
- Vâng ra đây!
Cô gọi vọng từ trong nhà.
"Cạch"
- Dạ...
Cô đang mơ sao?
- Sao lại là anh?
Jimin đứng đối diện, thân hình cao lớn phủ lên thân hình cô thành chiếc bóng đổ dài. Mặt anh vẻ kiềm nén, trông vô cùng mất kiểm soát. Anh đẩy cô vào trong, đóng cửa lại. Anh ôm lấy cô thật chặt.
- Ji...Jimin...anh làm gì thế?
Anh nhìn cô, không trả lời nhưng ẩn chứa trong đó niềm yêu thương vô bờ. Anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng lướt.
- Ưm...
Cô hoàn toàn bị gục ngã bởi nụ hôn này. Nó u mê đến từng mảnh da thịt ép buộc cô phải quy hàng. Người con trai cô mong nhớ từng ngày đang đứng đây, hút cô thèm khát cháy bỏng. Nhưng rồi cô bừng tỉnh, cố lấy lại tỉnh táo đẩy anh ra.
- Anh bị gì vậy?
Anh vẫn không buông, ánh mắt anh mơ màng.
- Ami! Em yêu anh phải không?
- Không hề!
- Đừng nói dối! Chỉ có hai ta ở đây thôi...cưng à...
Cô khóc. Sự mong muốn đáp trả tình cảm như được ông trời cho cơ hội, cô không ngần ngại ôm lấy anh gật đầu. Anh hôn lên tóc cô, trán cô và nâng cằm lên hôn cô. Nụ hôn dần mãnh liệt. Đầu óc cô trống rỗng. Anh được đà tiến tới.
- Ưm...ưmmm...
Anh bế cô lên vào thẳng phòng ngủ. Đặt cô xuống, anh cởi đồ của cả hai ra. Rồi như được mơn trớn, cô bị động để anh tùy hứng làm. Anh sờ chân cô, hôn qua bụng cô. Cả hai dường như mất ý thức, dục vọng trào đỉnh cao.
Anh chạm nơi ẩn mật đã ướt tràn của cô.
Anh đưa vào, cả hai rên rỉ, hòa quyện thành bản nhạc tình khiêu gợi, khoái lạc. Họ không còn thứ gọi là khoảng cách. Tinh dịch pha máu đỏ in vết trên giường, rút thúc kịch liệt, tiếng đê mê hưởng thụ muốn đưa con người vào thế giới ma ám, nguyên thủy đến chừng khó thoát!
Đó là một đêm dài và hạnh phúc...
Sáng hôm sau, cô thức dậy. Khẽ động đậy làm anh tỉnh chung. Phát hiện mọi thứ đã đi quá giới hạn, cô nhìn anh, chờ anh nói ra.
- Xin lỗi Ami...anh sẽ chịu trách nhiệm với em...
- Chúng ta đám cưới nhé?
Vẻ mặt anh nhìn rất khó coi. Còn Mina?
- Ami...nếu em bất thường...thì nói với anh...anh sẽ chăm sóc con. Nhưng chuyện cưới xin, anh xin lỗi...
- Vì cô ấy sao?
Anh không trả lời. Bởi lẽ nó chính là đáp án.
Anh mặc áo vào bỏ đi. Cô vẫn ngồi chết trân trên giường, nhìn bóng hình anh lặng lẽ chảy nước mắt.
"Cuối cùng, người anh chọn vẫn chẳng phải em."
Cô quyết định rồi, trái tim người chôn vùi ở nơi khác thì có được chỉ càng đau, giày vò nhau. Cô không níu giữ, anh thích đi cứ đi. Cô trao lần đầu cho anh mãi không hối hận.
Yêu là gì? Là thứ này? Là rộng lòng thả tay ra khi người ấy muốn tự do mà mình ôm nỗi khổ chịu đựng. Cái này là đơn phương, tình yêu chân chính nhưng không phải tình yêu trọn vẹn.
Cô xóa số anh, xóa luôn những kí ức đẹp giữa hai người. Nếu muốn quên chỉ có cách xóa sổ anh trong cuộc sống. Quả như thế vẫn không hiệu quả, cô có thể xóa tên anh ra khỏi danh bạ, có thể đốt hết ảnh của anh nhưng không thể xóa hình bóng anh trong tâm trí.
Một tuần sau, cô đi siêu thị và như sắp đặt sẵn, cô bắt gặp anh và cô ấy cũng đang đi mua sắm.
- A chào chị! Chị hôm trước mình gặp nè!
- À...ờ...
Cô ấy vô tư chào hỏi. Cô cười ngượng đáp lại. Vô tình lại bắt gặp ánh mắt sửng sốt của anh. Cô quay đi nhanh chóng.
- Chị đi đâu thế ạ?
- Mua chút đồ ăn thôi!
- Wow! Trùng hợp quá! Giờ em và anh ấy cũng đi mua đồ về nấu đây. Hôm nay sinh nhật em đấy ạ, anh ấy sẽ trả tiền chầu này.
Cô ấy rất hạnh phúc. Cảm giác tội lỗi len lỏi trong tim cô. Cô từ bỏ là đúng, là hoàn toàn chính xác. Ami! Mạnh mẽ lên, tuyệt đối đừng mềm lòng nữa, mày đã tổn thương một cô gái vô tội rồi!
- Hay chị đi chung đi ạ!
- À thôi...
- Chúng ta còn xa lạ gì nữa? Đừng ngại chị ạ! Đúng không anh?
- À ừ...
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết! Đi thôi!
Cô ấy lôi tay cô và anh đi. Cả hai thật sự rất khó đối mặt nên từ đầu đến cuối đều im lặng.
- Ăn lẩu hải sản nhé anh?
- Ừ! Tùy em!
Cô ấy chọn mực tươi đưa lên trước mặt cô hỏi ý.
- Ngon quá chị nhỉ?
Cô gật đầu. Mặt cô bỗng trắng bệch. Anh quan sát cô từ nãy giờ, thấy cô có biểu hiện lạ.
- Khụ khụ...hực hực...
- Ami...em sao vậy?
Anh vội vàng chạy lại đỡ cô có xu hướng sắp té. Da cô bắt đầu nổi những vết đỏ ngứa ngáy.
- Là dị ứng sao?
- Gì thế anh? Chị ấy...
- Vứt những con mực ấy nhanh lên!
- Nhưng có chuyện gì...
- MAU! VỨT ĐI!
Anh quát to. Mina hết hồn, đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng như thế.
- Ami...em ổn chứ?
- Hực hực...
Hình như cô bị dị ứng rất nặng, đến nổi khó thở luôn.
- Có anh ở đây! Đừng lo!
- Ji...Jimin...
Mina nhìn cảnh anh lo cho cô, không nói không rằng, thầm lặng quay đi quệt vết nước trên má.
Lát sau, cô từ từ khỏe lại, ngồi dậy, thấy Mina vội vàng đẩy anh ra.
- Xin lỗi em! Chị...
- Đi thôi!
Mina ngắt lời, đi trước dẫn đường. Anh rất lo cho cô. Hai người theo đằng sau. Một người chú ý quan tâm người kia, một người càng cảm thấy có lỗi.
Đột nhiên, anh dừng lại. Cô ấy đã đi trước khuất rồi. Anh níu tay cô áp vào tường.
- Nói đi! Em bị vậy lâu chưa? Sao không trị liệu? Muốn chết à?
- Anh làm gì thế? Jimin, đề nghị anh tự trọng, ở đây còn có...
- Trả lời anh!
- Tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh. Anh tránh ra! Bạn gái của anh còn đây...
- Nói nữa thì đừng trách!
Cô cứng đầu vùng vẫy. Anh hôn lên đôi môi của cô. Nụ hôn mạnh bạo, cưỡng hiếp.
- Ưmm...ứm...
- HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ?
Cô giật mình. Anh nghe động buông ra. Cô ấy...đã thấy tất cả rồi!
"CHÁT"
Một bên má anh đỏ tấy, in vết năm ngón tay dài thon.
- Đồ khốn! Hai người dám phản bội sau lưng tôi.
Anh cúi đầu.
- Xin lỗi...
- Hức...tự nhận rồi ư? Anh thật độc ác!
- Không! Là lỗi của chị...chị xin em...mắng mỗi chị thôi.
"CHÁT"
Một cú tát nữa vang lên chói tai. Người vừa chịu cú tát đó là cô. Khóe môi cô chảy ra dòng máu đỏ tanh nồng.
- A...Ami...em có sao không?
- Anh đang làm gì vậy hả? Đừng quan tâm tôi nữa. Hãy giải thích cho cô ấy hiểu đi.
Cô đau đớn ôm trái tim. Anh không quan trọng nữa, anh chỉ lo cho cô dù anh biết anh đang có lỗi. Nhưng anh không muốn cô bị tổn thương.
- Chị là đồ rẻ rúm, bám trai. Cút khỏi mắt tôi ngay!
- Được...chị đi liền...chị đi liền...
Cô mất lí trí, chạy vội ra ngoài.
- Ami...
- Anh đứng lại cho em! Đừng quên anh đã phản bội em!
- Được! Anh sẽ nói thẳng. Anh đã yêu Ami từ lâu rồi. Anh nhận ra anh không thể sống thiếu cô ấy. Anh đã từng lừa dối bản thân mỗi khi tiếp xúc với cô ấy rằng em là người anh yêu mà kiềm chế cảm xúc. Dần dần tình cảm đó lớn hơn, anh vẫn ngu ngốc không nhận ra nên chẳng thẳng thắn đối diện sự thật khiến cả ba chúng ta đều đau khổ. Cô ấy vì yêu anh mà đánh đổi quá nhiều thiệt thòi. Anh thì lúc nào cũng lo em khó chấp nhận nên gieo cho cô ấy hi vọng rồi ruồng bỏ nó. Mỗi lúc đi bên em, anh luôn hồi tưởng đến hình ảnh của cô ấy. Anh định nói ra, thế nhưng mọi chuyện lại xảy ra thế này. Xin lỗi em! Có trách hãy trách anh thôi, đừng đổ trách nhiệm cho một người vô tội.
- Haha...tôi đang xem phim tình cảm sao? Bây giờ hai người diễn cảnh bi đát để mong tha thứ? Anh là thứ khốn nạn, tôi sẽ giết chết cô ta cho anh vừa lòng.
Rồi Mina toan chạy đi. Cô ta phút chốc mất hết tỉnh táo. Hiện tại chỉ thù hận và thù hận.
- Mina...đứng lại...Ami...không được...
Nghĩ đến an nguy của Ami, anh vội vàng đuổi theo. Ami đang chạy không biết trời trăng mây đất, cứ khóc trong vô vọng và hối hận giằng xé. Mina thấy cô, rượt theo sau. Anh sắp đuổi kịp Mina thì bỗng...
Anh nhíu mày. Ami đang chạy qua đường vượt đèn xanh. Một chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hoàng.
- AMI...
Anh hét to tên cô. Mina cũng đang chạy theo phía sau. Anh cố hết sức kéo tay Mina lại văng vô lề đường. Anh lao ra ôm Ami.
- Jimin...không....
"Ầm..."
Hai con người bật ra. Mina mặt cắt chẳng còn giọt máu.
- Hức ức...JI...JIM..IN...
Mina gào lên, không tin vào mắt mình.
Tại sao? Rõ ràng lúc đó ai cũng biết anh lao ra sẽ chết chung chứ không cứu kịp Ami. Nhưng cô ấy đã thấy sự kiên quyết khi lao ra của anh. Nó tràn đầy xót thương và bảo vệ.
Máu từ đầu, từ cơ thể chảy ra mặt đường. Ami nằm bất động tại chỗ. Còn anh, văng ra trúng phần cỏ, không bị va đập vẫn còn sự sống. Mina hoảng hốt chạy lại.
- Jimin! Anh không sao chứ? Đừng..hức...làm em sợ...
- Xin l...ỗi em...là...anh...
- Đừng...đừng nói...nữa...em cầu xin anh...
Anh vội dùng sức bò lại chỗ Ami. Anh ôm cô, hai thân thể máu me, chứng kiến người đàn ông mình yêu khóc khắc sâu vào đầu Mina. Nhìn cảnh đó, trong đầu cô không còn thù hận nữa, mà là ngưỡng mộ, là đau đớn.
Anh chạm vào mặt Ami.
Ami! Em có biết từ lúc mới gặp em, anh đã có ấn tượng mạnh rồi không? Chưa có ai mà theo đuổi anh đặc biệt như em, em khiến anh rung động.
Ngày anh đến tìm em, anh cướp thể xác của em là khi đi chơi với Mina, anh quá nhớ em, không chịu được bỏ Mina mà đến gặp em...sau đó không thể kiềm chế bản thân...
Rồi anh rất khó chịu khi chứng kiến em tổn thương, cô đơn một mình, anh lại ngu dốt không nhận ra được tình cảm của mình. Đến khi nhận ra, đã quá muộn màng!
Mina nói đúng! Anh tồi tệ không xứng đáng cho em yêu!
Vậy mà em vẫn yêu!
Em ngốc quá!
Tất cả những kỉ niệm, những hình bóng của cô ùa về tâm trí anh. Anh mỉm cười hạnh phúc.
- Xin...lỗi Ami...Chúc...mừng...sinh...nhật em...anh đến...trễ...anh...yêu...em...
Mina chết tâm.
Hôm nay sinh nhật Ami sao?
Thậm chí anh còn không nhớ ngày sinh của cô, phải để cô tự nguyện nhắc mới nhớ. Suốt cả ngày anh cứ đi qua đi lại, thắc mắc bóng gió hỏi cô con gái thích được tặng gì. Cô còn tưởng anh hỏi để tặng mình. Nào ngờ...
Jimin! Trước kia yêu em anh đâu có như thế! Anh yêu Ami thật rồi!
Anh nhắm mắt lại. Đôi tay sờ mặt Ami rớt xuống.
- KHÔNG! JIMIN.....
Xung quanh túm lại chứng kiến cảnh cô gái khóc. Ai cũng thương cho cả ba, chẳng thể trách ai. Mina hét giữa cơn xé lòng tâm can hô to tên của một người đàn ông.
Xe cứu thương vừa đến...bóng tối cũng bủa vây khắp nơi mỗi lúc một dày đặc.
                                              #Jadu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #jiminbts