Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

truyen hay

Sau 1 thời gian làm việc " ngày quên ăn , đêm quên ngủ " ( Xạo quá cha , mới sáng nay ông còn đi net mà - Biến , mày là thằng nào mà cứ ám ông vậy hả ? ) . Sory , ta bắt đầu tiếp , tui và Honey đã đủ tiền sang Mỹ ( có vận động vài người đã ủng hộ đấy . Tạ ơn chúa ) . Chậc , phải công nhận là ghế máy bay êm ghê , các em tiếp viên cũng xinh nữa nhìn cứ là mê

- Ái ! đau , xin lỗi không có ai đẹp hơn cưng đâu

- Giới thiệu cho mọi người đi ( vẫn dỗi )

- Giới thiệu rồi mà, mời mọi người cứ quay lên trên mà xem

- Giới thiệu về 2 người kia cơ , sao cứ luyên thuyên hoài những chuyện không đâu vậy ?

- A... phải, ha ha xin lỗi về sơ suất này . Trước hết ta phải quay về chuyện 1 năm trước đã ( em cười lên được không ? Ta xin lỗi rồi mà. )

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>><<<<<<<<<<<<<<<<<<<< << <<<<<<<<

NEWYORK là 1 trong những nơi đẹp nhất , phồn hoa nhất và giàu có nhất trên thế giới , ở đây ngày cũng như đêm luôn rực rỡ ánh sáng và những tiếng cười đùa . Nơi đây có đủ mọi ngành nghề , đủ loại người ... Cũng như có người tốt thì sẽ có kẻ xấu , đằng sau những hào quang đẹp đẽ này là những khoảng tối âm u ... Tại 1 cái ngõ nhỏ và bẩn thỉu vang lên 1 tiếng chửi bới :

- Đồ vô dụng ! Mày chết đi cho rảnh.

1 cái gì đó bị đá ra khỏi cửa 1 cách thô bạo và đang nắm trên đóng bùn. Nhúc nhích , cái đống đó đứng dậy , là con người - nó cởi cái áo đầy bùn ra và cố giũ cho sạch . NÓ là ai ? NÓ không biết , nó chỉ biết mình được 2 con người mà nó gọi là " Papa & mama " nhặt về từ 1 bãi rác từ khi còn nhỏ . NÓ sống với họ , sống để trả ơn và sống để giữ được mái nhà của mình , dù dưới mái nhà ấy nó luôn bị đối xử tàn tệ : Những trận đòn roi , những cái áo rách và những thức ăn thừa ... nó chấp nhận tất cả . Tại sao nó không bao giờ chịu bỏ trốn ? Nó không bao giờ nghĩ về chuyện đó , đơn giản chỉ vì nó nghĩ họ là người thân duy nhất của nó ... Xoa nhẹ những vết bầm trên người , nó bò qua 1 lỗ chó để vào nhà .

HỌ làm nghề gì ? Nó không biết nhưng nhà nó luôn có 1, 2 cô gái đến ở và ra đi vào sáng hôm sau - nó không có quyền thắc mắc về họ... ! đêm mưa tầm tã , nó vừa làm xong hết việc đang co người trong 1 đám rẻ rách ở gần chỗ chứa củi thì ... " Cộc cộc "

- Ra đây ! Papa nó cáu gắt khi đi ra mở cửa và bỗng lùi lại . Hai người đàn ông sũng mưa bước vào , 1 tên lùn có đôi mắt chuột , đầu trọc lóc đi vào theo sau là 1 tên cao gầy mặt có vết sẹo dài . Nó ép người xuống sàn , nó đã từng thấy họ vài lần khi họ đến đưa các cô gái đi , nó bỗng có cảm giác lo sợ ...

- Thiếu hàng ! Lão lùn rít lên , tiếng lão nghe như tiếng chuột 

- Không thể ! Mama nó lắc lắc cái đầu : Chúng tôi giao đủ mà

- Chết rồi , nó tính trốn . lão lùn quay ngoắt đi : Còn hàng dự trữ không ?

- Gấp thế chúng tôi lấy đâu ra ?

- Đó là việc của chúng mày . Lão đập bàn : Tao không nuôi 1 lũ ăn hại

Người run lên , chân nó lỡ chạm vào đống củi và 1 thanh củi rơi xuống

- Ai ? LÃo rít lên và tất cả quay nhìn . Nó run run bước ra nói 

- Xin lỗi ... con

" Bốp " 1 cái đập làm đầu nó choáng váng , papa nó không muốn nghe nó giải thích 

- Thằng khốn ! Ai cho mày vào nhà , tao đã nói mày phải ngủ ở ngoài cửa ... Kìa ngài...

Nó ngã dưới chân lão lùn , lão vén mái tóc của nó lên xem xét

- Thưa ông , thằng nhái đó bẩn lắm xin ông đừng chạm vào nó

Lão chẳng để tâm vẫn nhìn nó chòng chọc và trong mắt lóe lên những tia nhìn khiến nó lạnh người

- Con chúng mày ? Lão hỏi mà mắt vẫn không rời khỏi nó

- Dạ ! Không , chúng tôi đã nhặt nó về

- Cho nó vào số hàng thiếu . Lão búng ngón tay với gã theo sau

- Nhưng nó là ... con trai ...

- Không sao ! Bây giờ kẻ khoái món này cũng không ít. 

Lão vứt lên bàn 1 tập tiền rồi kéo nó đi , nó không hiểu gì cả chỉ kịp thấy 2 người kia vồ lên bàn trong khi nó bị nhét vào xe . Xe chuyển bánh , lần đầu tiên nó ra khỏi khu ổ chuột này đường phố đẹp quá , khắp nơi đều lấp lánh ánh sáng nhữnh con người trên đường trông thật sang trọng ... Nó nhoài người ra khỏi xe để ngắm cho hết cảnh đẹp , để mai khi về nó sẽ tả cho papa và mama nghe ... Nó mơ về viễn tưởng 2 người họ sẽ cười với nó mà không hề biết từ mai nó sẽ vĩnh viễn không cần quay về căn nhà ấy ...

Chiếc xe rẽ vào nơi nhộn nhịp nhất và có nhiều ánh sáng rực rỡ . Dừng lại trước 1 căn nhà to nhất có 1 cái bảng hiệu đủ màu sắc mà nó không hiểu trên đó viết gì . Lão lùn xuống xe nói vài câu gì đó với 1 người phụ nữ trước cửa , bà ta nhăn mặt nhìn nó rồi gật đầu kéo nó vào cửa sau . Nó được ẩn vào trong 1 can phòng

- TẮm cho nó ! 

Người phụ nữ nói với 2 cô gái trong đó , họ ấn nó vào cái bồn tắm , nó vúng vấy mong thoát khỏi cái chậu này nhưng thật không dễ - 2 cô gái cứ ấn đầu nó xuống và kì cọ thật kĩ , họ thay cho nó 1 bộ đồ mới và ẩn nó ra . 3 người kia giật mình nhìn nó , " TRông mình lạ lắm sao ? " nó tự hỏi thế khi nhìn cái mồm há hốc và đôi mắt như muốn lồi ra của họ . Im lặng , và lão lùn kêu ré lên khi điếu thuốc cháy vào tay lão - tiếng hét của lão đã lôi họ về thực tại

- Thật không ngờ ! Người phụ nứ vuốt ve gương mặt nó: Chỉ tắm rửa thôi mà đã thế này .

Nó không hiểu bà ta nói gì liếc sang cái ngương gần đó nó cũng không thể tin vào mắt mình nữa : Lớp da bùn bẩn thỉu đã biến mất trong gương là 1 thằng nhóc có làn da trắng hồng , là mình ư ? Nó tự hỏi và sờ lên đầu , mái tóc cứng như rễ tre bết đầy bùn đất của nó giờ lại mềm mại và bồng bềnh . Người phụ nữ không ngừng nựng nó

- Nó thật dễ thương , tôi thật muốn có nó

- Thôi đi bà ! Lão lùn dài giọng nhưng nghe cũng có chút tiếc nuối : Muốn ông chủ xử hả ? Đưa nó đi đi ...

- Ờ ... Người phụ nữ chép miệng rồi dắt nó đi , nó thật muốn mở miệng hỏi bà vài câu nhưng bà ta vẫn im lặng sải dài bước chân : Vào đi ! 

Bà mở 1 cái cửa cho nó bước vào , nó đã ngó thấy trong phòng có cả chục cô gái đang xếp hàng , Cánh cửa đóng lại sau lưng nó , tối quá, nó ngửi thấy trong không khí có 1 thứ mùi quen thuộc - mùi của papa nó - mùi rượu

- Mời ngài chọn !

Một tiếng nói làm nó giật bắn người, từ trên trần nhà một chiếc đèn xoay thò xuống và bật sáng chiếu vào từng cô gái . Nhờ cái ánh sáng mờ mờ đó nó đã nhìn thấy chủ nhân tiếng nói vừa rồi đang đứng trong góc phòng - 1 lão gù có một bên mắt bịt kín , răng thò ra trước và ngoài lão ra trong phòng còn 1 người đàn ông đang ngồi trên giường mà nó không thấy rõ mặt . Ánh đèn lướt từ cô này sang cô khác nhưng người đó vẫn lắc đầu khi ánh đèn chiếu vào nó :

- Con trai à ? Người ngồi trên giường giọng điệu đầy ngạc nhiên , lão gù vội lên tiếng

- Xin lỗi ngài ! Có chút nhầm lẫm , tôi sẽ đổi ngay

Lão xua tay ra hiệu cho nó ra ngoài nhưng khi tay nó vừa chạm vào cánh cửa thì

- Thôi ! Để nó lại.

Lão gù ngạc nhiên 1 phút rồi ngoặc tay 1 cái , các cô gái lần lượt bước ra ngoài

- Lại đây !

Người đàn ông gọi , nó tiến lại gần mùi rượu còn nồng hơn có lẽ ông ta quá say rồi , nó phải làm gì ? Chăm sóc ông ta à ... Nó chưa chăm sóc ai bao giờ vì mỗi lần nó lại gần papa nó là lại bị đá ra ngoài nhưng ít nhất nó cũng đã thấy mama nó chăm sóc nhười say như thế nào . Nó tiến ra bàn rót cốc nước

- Mời ngài ! 

Nó tươi cười đưa cốc nước cho người ngồi trong bóng đêm . Một bàn tay chắc khỏe bỗng ôm chầm lấy nó , hôn ngấu nghiến lên cổ và sờ soạng khắp người nó

- Buông tôi ra ! 

Mặt nó tái đi , nó cố hết sức xô người đó ra và chạy khỏi căn phòng . Lão gù đứng ngay trước cửa , chặn nó lại lão hỏi

- Chuyện gì mày ?

- Ông ... Ông ta ... Nó nói gấp gáp, mặt vẫn tái đi : Ông ta ôm tôi ... Tôi ... Tôi muốn về ...

- Ha ha ! Lão gù cười - điệu cười làm chân nó bủn rủn : Mày không thể về được , họ đã bán mày cho tao rồi .

- Ông ... ông nói gì ? Bán ... Bán là sao ?

- Là giờ đây mày là nô lệ của tao . Giờ mau quay về chỗ đó đi .

Nó đã hiểu ra đây là đâu và nó sẽ phải làm gì . Không , nó không muốn chở thành loại người đó , nó không muốn phải làm công việc này . Mắt ráo hoảng nó cố tìm ra con đường thoát thân và nó chạy ra cửa , 1 gã to con tóm lấy cổ nó và xách nó quay về phòng 

- Xin lỗi ngài ! Lão gù cúi gập người với người đàn ông trong phòng : Thằng bé lần đầu tiếp khách lên nó có hơi căng thẳng , ngài có muốn đổi người không ?

- Không !

- Vậy ngài chờ chút . Lão gù đi ra và nói với nó : Liệu hồn mà làm việc đi không tao giết mày .

LÃo nhét 1 cái gì đó vào miệng nó và đẩy nó lại vào phòng . Cánh cửa đóng sập sau lưng nó , run rẩy nó co người ngồi vào chỗ tối nhất hi vọng người đó sẽ không thấy nó ... Nhưng dù núp kĩ tới đâu nó vẫn cảm giác 1 đôi mắt đang nhìn mình chòng chọc . Lạ , nó thấy người nóng bừng lên , hơi thở gấp gáp to dần . Con thú đã nghe thấy hơi thở của nó và tiến lại gần , nó cố thu mình lại hơn nữa , Tóm lấy cánh tay và quăng nó lên giường kẻ đó chồm lên người nó... Nó cố chống đỡ bàn tay đang cởi quần áo mình nhưng vô ích , thân thể nhỏ bé đó sao có thể chống lại bàn tay chắc khỏe kia , cảm giác nóng nực đã kéo sức khỏe rời khỏi nó ... Nó đuối dần ...

- Khooooooooooooooooooooooooooooong !

Nó gào to lên trông vô vọng ... Chẳng ai nghe ... Chẳng ai tới cứu nó .... VÀ chuyện gì phải đến đã đến..........

**************

Ôm thân thể yếu ớt của mình , nó đang ngồi đó khóc vì sự vô dụng của mình , nó yếu tới mức không thể bảo vệ được chính mình ...

- Đi ra !

Nghe tiếng gã hộ pháp nó run run bước xuống giường , trùm cái khăn qua người

- Phần của mày đây !

Gã dúi vào tay nó 1 xấp tiền , số tiền bẩn thỉu mà nó phải đánh đổi thân thể để có được nước mắt nó trào ra - nó khóc . GÃ hộ pháp cười lớn khi thấy thế , gã nói

- Lần đầu đứa nào cũng thế , lần sau sẽ khác thôi

Nó rùng mình , còn có " lần sau " ư ? Không , 1 lần đã là quá đủ rồi , nó không muốn tiếp tục sống như vậy , nó không muốn có thêm một bàn tay nhớp nháp nào chạm vào mình nữa , nó không muốn có lần sau ... Nó bỏ chạy , vứt lại xấp tiền dưới sàn ..........

- Đại ca ! Chuyện hôm qua thế nào rồi ?

- Chẳng ra sao cả , tên khốn kiếp đó dám cắt hợp đồng

- Vậy để em đem người đi xử hắn

- Mày đừng có điên , Bob . Đại ca , cứ để đó cho em

Cặp mắt xanh lục sắc lạnh của vị đại ca trẻ tuổi sáng lên tia nhìn màu đỏ , gật đầu anh leo lên chiếc xe đen bóng , theo sau là 2 người anh em thân tín

Bob là kẻ pha trò giỏi nhất với gương mặt lúc nào cũng cười nhưng làm việc rất nhanh lẹ và Gin bạn thân lúc nhỏ của anh - người lúc nào cũng nghiêm nghị , ghét những trò đùa quá đà của Bob ( vì chỉ có Bob mới khiến anh ta cười ) làm việc rất cẩn thận , chưa 1 lần bỏ sót mục tiêu .

- Đêm qua đại ca đi tìm mấy em phải không ?

- Sao cậu biết ?

- Mặt đại ca có vết cào này . Bob chỉ vào 1 vết mờ nhơ ở trên cổ anh, cười : Chắc nàng điên cuồng lắm phải không ?

- Im đi mày ! Gin gắt lên : Sao mày cứ ồn ào về mấy cái chuyện vớ vẩn đó không có việc gì à ? Bọn khu Đông đang làm loạn đấy .

Bob búng 1 tấm ảnh về phía Gin nói

- Thằng đầu xỏ đây phải không ? Tao vừa mới xử nó hôm qua rồi

Vị đậi ca lim dim mắt nghe 2 tên kia nói chuyện , sờ lên mặt ... Vết cào đêm qua , Mình mạnh tay quá chăng ? Anh tự hỏi đâu phải lần đầu anh đến nơi đó , cũng không phải lần đầu anh làm chuyện đó , Bao nhiêu cô gái đã ngủ cùng anh nhưng... " Con người " đêm qua thật lạ , tiếng la hét của người đó khiến anh phải nhớ mãi ... Thất vọng trong vụ làm ăn đã khiến anh quá chén và anh đã trút mọi giận dữ của mình lên thân thể nhỏ bé ấy ... " Con người " ấy hình như đã khóc , anh đang ân hận ư ?

- Đại ca ! Tiếng của Bob đã kéo anh tỉnh dậy : Có tin báo nói có kẻ dám buôn hàng cấm trên lãnh địa của chúng ta

- Điều tra xem hàng xuất ra từ đâu rồi bảo Jim xử lý đi . Anh cầm lấy tập giấy trên tay Gin xem qua : Go đã xong viẹc chưa ?

- Xong rồi , em sẽ bảo nó đi với Jim

" Mình không được có những cảm xúc vớ vẩn đó " , anh gạt đi cái cảm giác không tên đó lao vào công việc , LÀ thủ lĩnh của 1 băng nhóm Mafia ở Mĩ Đương nhiên anh có khá nhiều công việc : Chuyện cướp bóc , tranh giành địa bàn , bắn giết nhau ... Chỉ là chuyện ngày thường . Đối với anh mùi máu tươi và thuốc súng là mùi của mọi ngày ... Nhưng giờ đây trong mỗi đêm anh đều cảm nhận được 1 mùi hương mới , không phải mùi thơm từ thân thể của những cô gái nằm cạnh anh mà là mùi hương của kí ức , mùi hương của " con người " đó . Anh muốn gặp lại con người đó để được ngửi lại mùi hương ấy và... có lẽ còn cả xin lỗi - anh chưa bao giờ thấy có lỗi với ai trừ " con người " ấy 

- Chào ngài ! Ngài cần...

- Đứa hôm trước . Anh vứt cái áo vào tay tên hộ pháp rồi vào phòng chờ

- Nhưng nó... Lão gù cố đuổi theo những sải chân dài của anh nói: Nó đang không ổn .. Ngài có thể..

Anh trừng mắt , lão vội im bặt và đi ra ngoài nói chuyện với tên hộ pháp . Mạt gã nhăn nhó rồi cũng đi , lão gù liếc vào trong phòng nơi anh đang ngồi với 1 đám những cô em xinh đẹp đang cố vuốt ve, khiêu gợi

- Đi ra ! Anh xuống giọng : Bảo lão ta đưa người tới đây 

Họ rúm người lại , vội đi ra ,mặt lão gù tái đi kể cả khi tên hộ pháp đưa người anh cần đến . Ngóc đầu dậy để nhìn kĩ gương mặt người đã ngủ cùng mình đêm trước anh có chút bàng hoàng : 1 thằng nhóc có mái tóc vàng , đoi mắt to xanh như ngọc bích , làn da trắng hồng , thân thể nhỏ bé như con gái . Nó chỉ khoác 1 tấm áo bông, mái tóc vẫn còn sũng nước nhỏ giọt trên cổ , nó im lặng . Anh đưa tay kéo nó lại gần và phát hiện trên cổ tay nó có vết hằn đỏ, tay kia cũng vậy . Kéo áo ra người nó cũng đầy những vết roi đỏ dài, những vết bầm tím và... cả những dấu hôn đã mờ . Anh biết những kẻ đã sống ở đây thì không thể tránh khỏi những diều này nhưng lúc này anh lại thấy tức giận , anh ra khỏi phòng và gầm lên với lão gù

- Nó làm sao vây ?

- Xin lỗi ngài ! Mặt lão trắng bệch : Hôm trước thằng nhóc đó đã bỏ trốn... nên chúng tôi...

__________________Anh chẳng muốn nghe nói gì nữa, quay lưng về phòng ... Nó đang ngồi trên đầu giường bóc 1 viên thuốc màu hồng định cho vào miệng . Anh lao lên giật lấy viên thuốc khỏi tay nó, nó nhìn anh, cởi cái áo bông để sang bên cạnh nó nằm xuống giường . Nhìn cái thân thể trần trụi của nó, anh cúi xuống xoa nhẹ cái chân đầy những vết thương và tiến dần lên " Thơm quá " đây chính là mùi hương mà anh mong nhớ bấy lâu anh dịch lên ngực nó ... Và tiến tới đôi môi ... Dừng lại , anh phát hiện đôi mắt nó không nhìn anh , trong đôi mắt đó không có thứ gì tồn tại . Tại sao lại ra nông nỗi này ? LÀ tôi đã hại cậu sao ? Anh thầm nghĩ , cái anh cần lúc này không phải là cái xác không hồn này , anh không cần...

- Thôi ! anh rời khỏi cái thân thể đó , nó ngồi dậy mặc lại áo 

- Đi đâu ? anh hỏi khi thấy nó đi ra cửa : Tôi đã mua cậu 1 đêm thì cậu phải ở đây chứ .

Nó quay lại bên anh , anh chỉ lên giường 

- Cậu cứ mặc thế mà ngủ , hôm nay không cần làm gì

Nó thoáng có chút ngạc nhiên nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo lời anh : Leo lên giường và nhắm mắt lại nhưng nó không hề ngủ , nó biết con người đó là ai , nó không thể quên được tiếng nói đó... Con dao , nó liếc nhìn cái tủ : chỉ cần có con dao , chỉ cần đâm hắn 1 nhát để trả thù ... Nhưng sao đó sẽ ra sao ? Có thay đổi được gì đâu ? Cuộc đời nó đã không thuộc về nó , nó luôn là nô lệ , là đồ chơi của người khác ... Nó xíc người sát ra mép giường gắng ép mình quên đi mọi tính toán đó ...

Bên kia chiếc giường anh cũng không hề ngủ được , anh nằm đó chờ đợi có lẽ anh cũng mong nó ra tay nhưng tất cả vẫn im lặng . Nửa đêm , anh quay sang nó, nó đang co ro vì đêm lạnh , kéo cái chăn đắp cho nó anh muốn chạm vào đôi vai đó nhưng lại thôi

- Ngài về ạ ! Lão gù cười : Thật may vì ngài đã không mất hứng vì mấy vết thương đó 

Anh thấy nhói lòng khi nhớ về những vết thương ấy , anh muốn nhanh chóng rời khỏi đây -chạy trốn khỏi cái cảm giác này nhưng trước khi kịp làm điều đó , miệng anh lại bật ra câu hỏi :

- Nó tên là gì ?

- Nó là nô lệ ! Lão gù cười

- Slave ! Anh lẩm bẩm và không hiểu sao anh lại đưa thêm cho lão 1 xấp tiền : Tôi mua nó 1 tuần , không được để nó tiếp ai . Hãy chăm sóc nó cẩn thận , tôi muốn nó lành lặn cho lần sau

- Dạ dạ .

Lão gù cúi thấp người trong khi anh lao nhanh ra cửa , phóng xe hết tốc lực anh liên tục lầm bầm : Điên rồ , mình đang làm cái quái gì vây ?

Anh không đến chỗ đó nữa , vùi mình trong công việc say trong máu và rượu , đêm đêm ôm ấp vuốt ve các cô gái - anh làm mọi thứ hòng xóa đi hình ảnh của cậu bé đó ... Nhưng vô ích , gương mặt thiên thần và đôi mắt vô hồn đó vẫn ám ảnh anh , nó làm anh phát điên , làm anh không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi ... Anh trở lên nóng nảy khiến cho đám dần em cũng thấy sợ ......

.>>>>>>>>

- Làm sao đây , ông chủ ? 

Tiếng gã hộ pháp vanh lên ngoài cửa phòng nó , gần tuần nay nó luôn ngồi bên cửa sổ mắt nhìn ra ngoài ngắm mọi người đi lại 1 cách vô thức ... Tiếng lão gù đáp lại sao 1 hồi suy nghĩ 

- Kệ hắn !

- Vâng ! Tên hộ pháp đẩy mạnh cánh cửa nói : Làm việc !

Nó dứt mắt khỏi ô cửa đứng dậy đi theo hắn . Cửa mở ra , nó cứ ngỡ sẽ là người hôm trước nhưng không phải , 1 lão già bụng phệ đang ngồi trên giường vuốt ve hàng râu của mình . Nó tự hỏi mình đang chờ đợi gì ? Lão nhìn nó - gật đầu , tên hộ pháp đóng cửa lại . Bỏ viên thuốc kích thích vào miệng nó tiến đến bên lão . Dựt cái áo của nó xuống , lão gật gù tán thưởng - ấn đầu nó xuóng sàn và trói tay nó lại ... " Vút , bộp " Thân thể nó nảy lên sau mỗi ngọn roi , bên tai nó vang lên tiếng nói :

- LÀn da mới đẹp làm sao ? Thêm màu đỏ nữa lại càng tuyệt . Kêu lên đi , hãy van xin ta đi ...

Những tràng cười điên loạn vang lên nhưng nó vẫn im lặng , nó vô tâm với chuyện đang xảy ra , không hề để ý tới những giọt máu bắn cả lên mặt , nó vẫn ngắm nhìn sàn nhà ... Những ngọn roi đó làm nó bớt đi khao khát đang tràn lên trong nó chứ không làm nó đau ....Nó vẫn im lặng

- Đại ca !

Mở mắt , hình như anh vừa ngủ quên - chống tay đứng dậy anh loạng choạng làm 2 người kia giật mình 

- Đai ca !

- Không sao ! anh xua tay : Giờ đi đâu 

Quay nhìn nhau , Gin gấp sổ lại nói :

- Đại ca , Tối nay anh nghỉ sớm đi dạo này anh làm việc cứ như điên ấy

- Đúng thế , bọn đàn em dạo này cũng sợ anh lắm

Cười , 2 người anh em đã gom hết việc lại và tống anh lên xe . CHiếc xe quay về nhà , đứng trước cửa nhà anh bỗng nhớ về cậu bé ấy - hôm nay là ngày cuối cùng cậu thuộc về anh nhưng anh không muốn đến , anh sợ nhìn thấy đôi mắt cậu ... 1 cảm giác lại chạy dọc sống lưng anh , anh lao lên xe . 1 bóng den lao với tốc độ khủng kiếp trên đường làm những cái xe khác đều phải né ... " Két " chiếc xe phanh gấp trước cửa khu Brothel , mặt lão gù biến sắc 

- Nó đâu ?

LÃo lắp bắp không ra tiếng , anh cố nén giận hỏi 

- Phòng nào ?

Không cần chờ câu trả lời anh đi tới căn phòng cuối cùng . Từ căn phòng phát ra tiếng roi đang quật , tiếng quật mạnh vào vật gì đó nhưng lại không có tiếng kêu la . Đạp bay cánh cửa , cảnh tượng trong phòng làm anh chết sững : Thằng nhóc đang nắm ngửa trên sàn , người nó đầy máu , đôi mắt nó vẫn thế 1 màu xanh vô hồn nhìn về phía anh - 1 con heo mập đang đè trên nó liếm láp thứ nước đỏ đặc chảy ra từ người nó ... Khong thể tả nổi cơn giận lúc này , anh đá con heo rời khỏi ngừơi nó và cúi xuống lấy ga giường quấn lấy thân thể nó , bế nó lên

- Để nó lại ! Con heo mập bò dậy với cái miẹng đầy máu , nó muốn lấy lại món đồ mình đã bỏ tiền mua ... Run , con heo lùi lại sát vách tường trước cái nhìn của 1 con sư tử , ánh mắt giận dữ sẽ xé xác bất cứ kẻ nào dám chạm vào đồ của nó ... Anh bế nó đi... 

- Thưa ngài - lão gù tuy có sợ hãi nhưng lòng tham đã che mờ lý trí , lão không thể từ bỏ món hàng béo bở này được : Ngài định đưa nó đi đâu ?

" Bộp " 1 cọc tiền được vứt xuống ngăn bước chân lão , anh nói mà khôing hề quay lại :

- Tôi mua cậu ta , thiếu cứ đến . 

Lão cúi nhặt xấp tiền , nhiều quá chỗ này đủ để mua toàn bộ các cô gái ở đây nhưng hắn đã nói " Thiếu ... vậy tội gì ta không vòi thêm " . Giấu xấp tiền vào trong áo lão mới để ý tới 1 tấm danh thiếp màu đen rơi trên sàn , có lẽ là của hắn - lão hí hửng nhặt lên : Đúng phải biết tên và địa chỉ mới có thể " đào mỏ " chứ nhưng khi nhìn dòng chữ mạ vàng in trên tấm danh thiếp mặt lão tái đi , miệng sùi bọt và lăn ra bất tỉnh : Lão đã đụng phải 1 con quỷ 

Chiếc xe phóng nhanh trên đường bỏ xa 1 dãy xe cảnh sát chạy theo ( Mà dù có bắt kịp cũng đố ai dám phạt hắn ) tới 1 căn biệt thự màu trắng có những dây leo uốn lượn bên cửa sổ và 1 khu vườn xanh với đủ mọi loại cây . Bế nhanh cậu vào nhà , anh gào lên :

- Vú !

1 người phụ nữ có mái tóc bạc búi cao , gương mặt hiền lành tất tả chạy ra hỏi :

- Cậu chủ , có chuyện gì vậy ?

- Cậu ta ... không cần anh nói bà liếc nhìn đứa bé nằm bất tỉnh trong cái chăn và chạy vào phòng lấy ra hộp thuốc 

- Cậu tránh ra !

Bà ẩn anh sang bên gỡ chiếc chăn trắng ra sững sờ : Người nó đầy những vết thương, máu chảy ra thấm cả vào chiếc chăn, ngay cả mái tóc vàng cũng đã nhuốm 1 màu đỏ .

- Thật tàn nhẫn ! Giọng bà nói đầy chua xót : Ai đã hành hạ thằng bé vậy ? 

1 vết lõm trên bức tường đã thay cho câu trả lời anh lấy điện thoại ra nói như hét vài câu và cụp máy , nhười vú già lắc đầu thương cảm ... Tỉnh dậy , thứ đầu tiên mà nó nhìn thấy là 1 cái trần nhà lạ hoắc cùng với 1 cái chùm đèn sang trọng . Nó đang ở đâu ? Chiếc giường êm ái này đâu phải của nó , nó ngồi dậy :

- Cậu tỉnh rồi ?

Anh bước vào đưa tay chạm vào những vết thương trên người nó hỏi :

- Còn đau ở đâu không ?

Nó lắc đầu , gương mặt nhìn anh như muốn hỏi " Đây là đâu ? Sao tôi ở đây ?"

- Đây là nhà tôi và tôi đã mua cậu về .

Từ " mua " trong câu nói của anh làm nó nhớ về chuyện cũ , ruột gan nó quặn lại . Không sao ! Nó tự vỗ về bản thân mình - chỉ là đổi chủ thôi , mình vẫn là nô lệ . Nó bò xuống giường và quỳ dưới chân anh 

- Cậu làm gì vậy ?

Anh lôi nó dậy , nó dương đôi mắt vô hồn nhìn anh chờ lệnh - ánh mắt nó làm anh thấy tội lỗi và ngột ngạt 

- Vú ! Anh kêu lên và rời khỏi căn phòng , 1 chiếc xe đen rời khỏi căn nhà phóng vụt vào màn đêm . Người vú già nhìn nó mỉm cười , nó cúi đầu chào lại .

- Khoan ... xin ngài hãy nghe tôi nói đã ... Tôi không hề cố ý ... Chính là thằng nhóc đó , nó nói nó muốn làm việc ...

- Nó nói à ? 

- Vâng... Vânng ... Tiếng lão gù run run trước họng súng đang chĩa vào đầu mình . Cau mày lại ...

ĐOÀNG

- Rọn rẹp đi !

- Vâng !

Anh quay lưng vào xe trong tiếng la hét và đập phá , nhìn lão gù nằm trên đất với thân thể đầy máu anh vẫn chưa hài lòng . Anh ngắm căn nhà đang đổ xuống hỏi :

- Ở đâu ?

- Đại ca ! Tên đó là người của đối tác chúng ta anh không lên ...

Anh vẫn im lặng lắp thay loạt đạn mới cho khẩu súng , " Cách " viên đạn cuối cùng vừa được cho vào thì xe bắt đầu chuyển bánh 

- Anh đến để xin lỗi tôi sao ?

Mặt con heo đó vênh lên khi thấy anh đứng trước cửa , ngồi phịch xuống ghế lão cười nói :

- đánh nhau vì 1 thằng điếm chẳng hay chút nào . Tôi biết anh đã bỏ tiền mua nó nhưng anh có thể cho tôi mua lại nó không ? Tôi sẽ trả gấp đôi

- ...

- Nó rất tuyệt !... Anh không đồng ý sao , vậy cho tôi mượn cũng được ...

- Mày sẽ phải trả giá rất đắt ...

- Không thành vấn đề ... Lão cười và phát hiện kẻ trước mặt mình đang tỏa ra mùi máu , bàn tay kia đang bắt đầu cử động . Lão đứng phắt dậy ... Rú lên ... chân lão đang chảy máu , lão lùi về phía tường ....

- Anh không thể giết tôi được ... Tôi .. tôi là ...

Đoàng ... đoàng ..... 5 phát súng liên tiếp nổ lên ...

- Đại ca !

- Vứt hắn xuống biển . Anh nói và tay lau lau những vết máu bắn trên khẩu súng 

Anh xối nước vào người nhằm xóa đi những vệt máu đang dính trên mái tóc nâu của mình , anh không muốn nó ngửi thấy bất cứ mùi máu hay thuốc súng trên người ... Bước nhẹ vào nhà , anh đi tới phòng nó ... Đêm đã khuya nhưng anh vẫn muốn tới thăm nó , anh muốn thấy nó dù là đang ngủ ...

Chiếc giường trống không , nó đang ngồi bên cửa sổ với nửa thân trên chìn tring bóng tối nửa thân dưới đang tỏa sáng dưới ánh trăng . 

- Cậu chưa ngủ sao ?

Nó rời khỏi bậu cửa tiến đến bên anh , chiếc áo ngủ bị tuột xuống để lộ bờ vai trắng , mùi thuốc và mùi thân thể nó tỏa ra cuốn lấy anh , đôi môi đỏ quyến rũ mời gọi . Anh bế nó lên giường ... Lùi lại , ánh trăng tỏa sáng soi rõ gương mặt nó , 1 đôi mắt vô hồn đang nhìn anh , đôi mắt đó khiến anh mất hết hứng thú ...Anh không muốn thấy nó ... Rời khỏi phòng ...

- Đại ca ! Chiếc xe mui trần lao vào sân , Bob xuống xe với cái mặt tươi rói : Kí xong hợp đồng rồi , khu đó đã là của chúng ta

- Làm tốt lắm ! Anh nói giọng hơi uể oải

- Mày lái xe cẩn thận chút .

Gin cằn nhằn và đặt 1 tập giấy xuống , trong khi chờ 2 người đó nói chuyện Bob đi xuống bếp . Cứ nghĩ nhà ăn sẽ chỉ có người vú nhưng hôm nay lại khác , 1 thiên sứ đang đứng đó - 1 thiên sứ cô độc có đôi mắt đang hướng về 1 nơi xa xăm nào đó . Không lẽ vú đã biến hình ( nhảm ) anh đưa tay rụi mắt , nhìn kĩ lại đó chỉ là 1 cậu bé rất đẹp thôi.

- Lấy dùm tôi chai rượu .

Cậu bé quay nhìn anh ( Chao ! Nó quả thật đẹp , là kép mới của đại ca sao ? ) . Nó lê thân tới bên tủ rượu và lấy xuống 1 chai to nhất

- Cảm ơn cậu ! Bob cười và giơ tay lên 

- Á Á aaaaaaaaaaaaaaa

Tiếng hét vang lên từ bếp khiến 2 người kia giật mình , đó không phải là tiếng của Bob cả 2 vội lao xuống : Chai rượu vỡ tung tóe trên sàn , Bob đang đứng nhìn ngơ ngác và cũng đang trấn động vì tiếng hét , có cái gì đó đang run rẩy trong góc tối của căn bếp ... Lần đầu tiên anh thấy vẻ mặt khác của nó , anh tiến lại càng gần thì nó lại càng lùi sâu hơn và khi anh giơ tay định cham vào nó , bằng 1 động tác nhanh nhất nó nhảy khỏi chỗ núp và trốn sau 1 cái tủ tránh không chạm vào anh

- Chuyện gì đã xảy ra ? Anh hỏi giọng không giữ được bình tĩnh

- Em ... em không làm gì cả , cậu ta lấy cho em chai rượu và em chỉ cảm ơn

- Cảm ơn kiểu gì ? Anh nắm lấy cổ áo Bob quát lên : Cậu cảm ơn bằng cách dí súng vào đầu nó à ?

- Đại ca ! Gin vội lao tới dơ tay anh ra . Họ thật sự bất ngờ trước phản ứng của anh , 1 kẻ luôn bình thản trước mọi việc lại nổi điên tới mức không xem xét lại sự việc chỉ vì 1 thằng nhóc . Nó quan trọng thế sao ?... Tránh không nhìn vào đôi mắt giận dữ ấy , Gin cố lựa lời nói :

- Đại ca ! Anh bình tĩnh đã , Bob mày đã làm gì nó ?

Đang cố trấn tĩnh lại sau cái xiết cổ của đại ca , Bob vội lắc đầu :

- Tao có làm gì đâu , tao chỉ giơ tay cảm ơn nó 

- Chỉ có vậy mà nó run sợ sao ? Anh gầm lên : cậu không thể bịa 1 lý do hay hơn à ?

- Đại ... Đại ca ...Bob luống cuống : Em thề là em không làm gì có cả .

Gin vội lao ra giữ tay anh khi thấy anh cho tay vào trong áo 

- Đại ca , đừng ... Chúng ta hãy kiểm tra đã 

Anh vẫn giữ nguyên tay Gin nói đúng , anh cũng không thể hại 1 người anh em khi chưa làm rõ chuyện gì đã xảy ra ... Lùi lại 

- Bob ! Gin gọi : mày hãy kể lạo những gì đã xảy ra đi

Bob liền kể lại mọi chuyện và anh cũng làm lại động tác vỗ vai cảm ơn nó nhưng cũng chẳng khác gì lúc trước nó lại thụp xuống và run lên . Mọi đòn roi nó đều chịu mà không kêu tại sao chỉ giơ tay lại khiến nó phản ứng như vậy . Thoáng nhìn những vết băng bó ẩn hiện dưới áo , Gin đã thấu hiểu được phần nào 

_ Bob , bỏ tay xuống đi , THằng bé này chắc từng bị hành hạ giữ lắm . Mày giơ tay thế sẽ làm nó sợ

Bob hạ cánh tay xuống thằng nhóc đã bớt run nhưng vẫn không rời khỏi chỗ trốn , phải làm sao đây ?

- Đại ca , để em

Gin vỗ vai anh và tiến lạ gần nó - " Sắp bị đánh " Nó nhắm mắt lại chờ đợi 

- Đừng sợ ! Tôi không hại cậu đâu

1nụ vười thật dịu dàng , 1 nụ cười mà nó chưa từng thấy - 1 nụ cười khiến nó thấy yên tâm . Con người đó chìa tay về phía nó , có lên nắm lấy bàn tay đó không ? Đừng , lý trí nó kêu gào :Đừng tin ai nữa , ta đã bị phản bội quá nhiều rồi , anh ta rồi cũng sẽ bỏ rơi ta thôi ... Nó lắc lắc cái đầu nhưng cánh tay đí vẫn chìa ra và chờ đợi , nụ cười dịu dàng đó đã điều khiển cánh tay nó - cánh tay bé nhỏ chạm vào bàn tay đó . Gin cười - nụ cười của 1 người mẹ đã gặp lại đứa can sau bao năm xa cách , anh xoa đầu nó nói :

- Ngoan lắm !

Giống như 1 lời bùa chú , nó sà vào lòng con người đó níu chặt 

- Đưa cậu ta về phòng !

Anh quay lưng đi và nói , trong lòng cảm thấy bất lực ... Bob vănh người liên tục trên ghế , thỉnh thoảnh vẫn liếc nhìn đại ca xem anh có biểu hiện gì khác lạ không 

- Cậu ta ngủ rồi . 

Gin đi ra từ phòng cậu và nói nhưng anh chỉ ậm ừ , gương mặt lạnh tanh chúi đầu vào mớ giấy .Bob vội đứng lên ra dấu , cả 2 cúi chào ... Chiếc xe vừa rời khỏi căn nhà thì anh đã lao lên phòng nó 

- Lâu lắm mới thấy đại ca nổi điên như vậy 

- Ừm ... Gin vẫn nhìn ra cửa sổ ; có lẽ là vì thằng nhóc đó ...

- Thằng nhóc quả thật rất đẹp . Bob mơ màng vè khoảng khắc bên cửa sổ

- Tỉnh táo đi mày . Gin quay sang gắt lên : Nó là người của đại ca đấy

- TAo biết ... Bob cười : Nhưng mơ mộng 1 chút không được sao ?

- Vậy mày có muốn mơ thấy đàn cá giữa Thái Bình Dương không ?

Gin thấy hài lòng khi Bob im lặng suy nghĩ nhưngchưa kịp răn đe thằng bạn thêm vài câu thì Bob đã nói :

- Mầy có bao giờ tính đổi nghề không ?

- Nói thế là sao ? Gin cau mày 

- Bỏ làm sát thủ đi , tao thấy mày dỗ trẻ khéo đấy 

Gin tím mặt trước lời đùa đó hỏi :

- Mày muốn ăn kẹo đồng không ?

- Khi nào sinh con tao sang nhờ mày nhé

" Đoàng " 1 tiếng súng khô khốc nổ lên , chiếc xe lao thẳng lêm lề đường ( May mà không có ai ). Sau 1 giây trấn động , Gin đạp cửa xe lao xuống 

- Ê , mày giận à ?

Gin vẫn im lặng tay ấn điên loạn trên cái điện thoại , không phải Bob không biết mẹ Gin vốn là bảo mẫu của đại ca nên việc cậu thừa hửơng bản năng chăm sóc người khá là chuỵên thường nhưng không hiểu sao ... Nhìn cậu lo cho thằng nhÓc đó , Bob lại thấy ghen tị , vì ghen tị lên mới trêu ai ngờ..Cậu vội chạy theo năm tay Gin giữ lại nói:

- Mày biết tính tao mà , tao chỉ giỡn thôi .

- Mày còn đùa kiểu ấy thêm một lần nữa là tao xử luôn . Gin gầm gừ

- OK ! mày Đừng giận nữa 

Gương mặt luôn cau có của Gin mỉm cười , anh luôn chỉ cười với 2 người là đại ca và Bob , nụ cừơi đó biến mất rất nhanh khi 1 chiếc xe nâu phóng đến . Người tài xé xuống xe cúi chào và mở cửa , Gin leo luôn lên xe thấy Bob vẫn đứng tần ngần ở đó , anh nói :

- MÀy làm gì thế ? Còn bao nhiêu việc cần làm đấy.

Đó có thể coi là 1 câu tha lỗi . Bob cười và phi thẳng lên xe ngồi cạnh bạn .

Nó đang mơ, 1 cơn ác mộng mà nó luôn cố chạy trốn

GIA ĐÌNH LÀ GÌ ? 

LÀ NƠI SẼ CHE CHỞ BẠN KHI BẠN GẶP KHÓ KHĂN .

Đứa trẻ gầy gò đen đúa nói thế với nó khi nó mò ra bãi rác kiếm ăn sau trận đòn đau của papa nó - Nó 4 tuổi và lần đầu gặp 1 đứa bé cùng tuổi mình , nó trút hết mọi chuyện kể cho đứa bé đó nghe ,nhưng thật lạ đứa bé đó lại lắng nghe nó nói với ánh mắt khao khát 

mong muốn và đứa bé nó đã nói

- Tao mong được như mày !

Nó không hiểu tại sao đứa trẻ này lại mong muốn cái cuộc sống đó , không lẽ các gia đình khác đều đối xử với con cái vậy sao . Đứa bé đó nhếch cái miệng đầy bùn của mình mà nói từng chữ 1 cách khó nhọc

- Mày bỏ cái ý định về bãi rác đi , ở đó mày sẽ phải tự lo mọi thứ ...

- Tao vẫn luôn tự lo mọi chuyện , ít nhất ra đó tao sẽ không phải ăn đòn

- Nhưng mày sẽ phải rành rật từng khúc xương - Giọng đứa bé nghe khó nhọc : Mày sẽ phải đánh nhau để có 1 chỗ ngủ , mày ....

- Mày sao thế ? Nó lo lắng khi thằng nhóc đó ho ra máu . Thằnh nhóc bấu vào vai nó nói :

- Mày đừng bao giờ bỏ đi , dù họ có đối xử thế nào cũng đừng trốn ... Sẽ có lúc họ nghĩ lại ...

Cánh tay đó lạnh dần nó không hiểu điều gì đang xảy ra đúng lúc có 2 đứa trẻ rách rưới đi ngang qua , nó cầu cứu và 2 đưa kia chỉ liếc qua nói :

- Chết rồi !

- Lục coi nó có gì 

- Tụi mày làm gì vậy ? Nó kêu lên nhưng 2 đứa kia đã ẩn nó ra

- Nó chết rồi thì đâu cần quần áo nữa mà ... mày không muốn lấy gì sao ?

Nó lắc đầu nhìn 2 thằng kia lột bộ quần áo mà kinh hoành khi nghĩ đó là minh ... Nó bỏ chạy , chạy về căn nhà đó và thầm hứa sẽ không bao giờ rời khỏi đây nữa ....

NÓ đang ở đâu ? .. Trên phố chỉ với chiếc khăn quấn quanh người , nó vừa trốn khỏi cái nơi ấy ... Đi đâu đây ? Về nhà ... Nó chạy qua những con phố và quay về cái khu ổ chuột đó tìm sự giúp đỡ . Nó lao vào nhà , khóc lóc và kể hết cho họ , họ ngỡ ngàng , an ủi nó rồi đưa nó vào phòng

" TÁCH " tiếng khóa cửa vang lên sau lưng , nó đấm váo cửa hỏi :

- Papa , người định làm gì ?

- Con ơi ! Tiếng MAma nó thật nhẹ nhàng nhưng lại là vạn mũi kim đâm vào tim nó : Con đã thuộc về họ thì chỉ có họ mới có quyền thả con ra thôi 

- Mày chạy về đây không khéo lại làm tụi tao bị liên lụy ... Mà thôi , biết đâu đây cũng là 1 cơ hội tốt để trúng quả lớn 

- Người định đưa con về đó ...

Ông ta ấn liên tục trên điện thoại với gương mặt mừng rỡ . Nó lo sợ sao lại thế ? Sao không giống với những gì đứa trẻ đó nói , gia đình không phải là nơi sẽ che chở con người sao ? Đứa trẻ đó đã lừa nó sao ? ... Chiếc xe chở nó rời khỏi căn nhà ấy mà nó vẫn chưa hết bàng hoàng , hơn chục năm chung sống với họ mà họ không hề có chút cảm tình nào với nó , họ có thể đổi nó chỉ với 1 cọc tiền ... Họ không phải là gia đình của có ...

- Chúng mày dạy dỗ nó đi .

Lão gù vứt nó xuống căn hầm và bỏ đi , trong này tối quá dù nó lớn lên bên bãi rác cũng không thể chịu được cái mùi ẩm mốc và cả cái mùi tanh nữa , cái mùi tanh tưởi này làm nó muốn nôn ... Hàng chục cây nến trắng bỗng bùng lên soi rõ những bức tường đầy máu , những chiếc cùm sắt và cả lũ chuột đang kêu liên hồi ... Thật kinh khủng

- Con trai hả ?

- Giờ thịnh hành món này sao ?

3 người đàn ông ghé sát mặt nó , 1 mùi hôi thật kinh khủng nó chưa kịp lùi lại thì 1 cánh tay đã nắm lấy đầu nó lôi đến bên những cái cùm sắt .

- Mày tính giết nó à ? 1trong 3 tên kêu lên khi thấy tên kia lôi ra 1 chiếc gậy to bằng cái chày

- Con trai thì phải chịu được chứ ?

- Đừng điên ! Nó cũng là hàng đấy , dùng roi là đủ rồi

- Đâu có sướng tay 

- Im đi , lâu lắm mới có đứa tới đây mày phải tử tế chứ

- Có lý , lũ con gái toàn bị bọn bảo vệ ăn hớt còn con trai lại đến tay tụi mình

- Lải nhải ít thôi , mày lấy cái nào ...

Nó lo lắng nhìn 3 người đó lựa từng chiếc roi 1 và họ quay lại , cười nhe ra những chiếc răng vàng ệch .

" CHÁT ... Á "

- Hay quá ! tiếng kêu thật tuyệt , kêu to lên nào ... To lên ...

- Á ... nó kêu lên , 3 con thú bắt đầu say trong máu , những chiếc roi liên tục quất vào nó không chút thương tiếc ... Nó bỗng không thấy đau đớn nữa , họ tha cho nó sao ? Nó mở mắt nhận ra thân thể mình đã lộ ra trứơc những con mắt thèm khát . Chúng liếm mép :

- Không !

Những bước chân tiến lại gần nó , những bàn tay kia chạm lên thân thể nó vuốt ve mọi thớ thịt , nó giật mạnh cái cùm sắt :

- KHông ! Tôi van các người .

Nước mắt và những lời van xin của nó chỉ có tác dụng như 1 liều thuốc khích thích lũ linh cẩu kia bước vào bàn cuộc với những món ăn ngon lành . Cánh tay , chân và thân thể nó bị đè chặt xuống sàn ...

- Gyaaaaaaaaaaaaaaaa 

Nó gào lên trong đau đớn hòa lẫn với tiếng cười thỏa mãn của những con ác thú , tiếng gào vang khắp căn hầm và dội lại trong vô vọng , không 1 ai đến đó . Nó cứ kêu gào cho tới khi ngất xỉu vì mệt .... Tỉnh , tỉnh lại để làm gì nữa ? Tỉnh chỉ để bắt đầu lại cuộc chơi , lại nước mắt , máu , đâu đớn và nhục nhã ... Mọi thứ cứ quay vòng và nó đã bắt đầu không cảm nhận được gì nữa ... 

Anh ngồi bên nó , nhìn nó quằn quại với gương mặt khổ sở , nước mắt thẫm đẫm thầm hỏi : " Cậu đang mơ thấy gì vậy ? " . Gạt đi những giọt nước mắt , anh khẽ nói :

- Xin lỗi ! 

- Đưa nó đi ! 

LÃo gù nói có vẻ hài lòng khi thấy nó đang nằm đó , bất động trong máu và những thứ nhớp nháp ghê tởm . Phủ 1 tấm khăn lên người , nó được dìu đứng dậy

- Ông chủ , thằng nhóc thật tuyệt .

Giọng 3 gã kia vang lên sau lưng nó và thêm hàng loạt những từ ngữ thô bỉ nữa , tai nó như ù đi nó muốn chạy khỏi đó nhưng thân thể đã không còn sức nữa . Nó cảm nhận gã đang dìu nó không có gì khác so với mấy kẻ kia ... Gã xô nó vào buồng tắm và ra lệnh cho 2 cô gái trong đó chăm sóc nó , họ nhìn nó xót xa nhưng họ cũng không thể giúp được nó vì bản thân họ cũng từng bị vậy ... Họ khóc ...

- Tôi muốn ... 1 mình ...

Họ đứng lên đi ra ngoài để cho nó không gian yên tĩnh , nó tháo chiếc khăn ra và thả ngừơi vào bồn tắm

- Dơ bẩn!

Nó lẩm bẩm vậy và lấy chiếc khăn chà mạnh lên người , máu nó tứa ra từ những vết thương và hòa vào nước nhưng nó chẳng cần để ý , nó muốn kì cọ thật sạch những mùi hôi trong cái căn hầm đấy , muốn cọ đi mọi nhơ nhớp mà nó đã chịu ... Nó cọ , cọ thật mạnh miệng không ngừng lẩm bẩm " Chưa ... chưa sạch , chưa sạch ...."

- Cậu đang làm gì vậy ?

2 cô gái lao vào hốt hoảng giữ tay nó lại , chiếc khăn trắng giờ đã biến thành đỏ , họ băng bó cho nó và đưa nó về phòng

- Qua đây ! Gã bảo vệ ban nãy xuất hiện đững chặn lối đi , nó không nhầm về gã

- Không ! 2 cô gái lắc đầu : Cậu bé đã quá mệt rồi , các ông hãy tha cho cậu ấy 

- TAo bảo qua đây ! Gã lên giọng : Hay chúng mày muốn thay nó 

Nó rời khỏi tay 2 cô gái bứơc đến bên hắn , nhếch mép cười hắn lôi nó đến 1 căn phòng sặc sụa mùi thuốc lá , rượu ... 5,6 tên trong phòng ngước lên nhìn nó

- Tao đem đồ chơi tới nè 

- Tuyệt ! Chúng vỗ tay hưởng ứng , hắn đưa cho nó 1 viên thuốc và thì thầm 

- HÃy phục vụ tốt như lúc trong hầm ấy nếu không...

Nó im lặng và tiến vào giữa những cánh tay đang chìa ra , lớp áo bên ngoài của nó được lột xuống dù thân thể nó đã có nhiều chỗ bị băng bó nhưng vẫn để lô ra những lớp ra trắng hồng . Những cánh tay vuốt ve thân thể nó như những cái vòi bạch tuộc đang cuốn lấy con mồi và kéo nó xuống . Những cái đầu chụm lại nhìn ngắm thân thể nó , nó không phản ứng mắt ngứơc nhìn cái trần nhà trong ánh sáng mờ mờ ... Nó nằm đó , không biết thời gian đã trôi qua bao lâu , không biết mình đã tiếp bao nhiêu người , không 1 tiếng kêu la nào phát ra từ nó , nó vẫn chăm chăm nhìn cái trần nhà 

- Mày nghỉ đi !

Mệng lệnh đã được ban ra , nó đứng dậy và đi ra ngoài . Nó đã chết rồi , không cần tin ai nữa ..., không cần suy nghĩ nữa ,... hãy im lặng vĩnh viễn đi ...nó vẫn tiếp tục bị hành hạ như vậy cho tới khi gặp lại anh - người đàn ông có mái tóc nâu và cặp mắt xanh sắc lạnh - người đầu tiên chiếm đựơc nó và sẽ là người sẽ thay đổi cuộc đời nó ...

Trong mơ hồ nó nhận thấy có 1 bàn tay ấm áp đang chạm vào trán mình , bàn tay đó thật ấm áp dễ chịu như đang xoa dịu mọi vết thương của nó , kéo nó rời khỏi cơn ác mộng tồi tệ ... Chợt cái ấm áp đó dần rời xa 

" Đừng bỏ tôi lại "

Nó vùng dậy và nắm lấy bàn tay đó ... 4 Mắt chạm nhau - là người đàn ông đó , nó bật khỏi giường và tìm chỗ núp . Anh có chút ngạc nhiên về hành động của cậu muốn lại gần an ủi nhưng đôi mắt hoảng sợ và đang muốn tìm kiếm 1 thứ gì đó để che chở của cậu kiến anh dừng lại 

- Đừng tìm nữa , Cậu ấy về rồi .

Anh ta đang nói về ai vậy ? Nó tự hỏi : Á ... là người lúc nãy , Mặt nó bỗng đỏ lên khi nhớ ra mình đã ôm con người ấy và khóc như thế nào ... Anh thấy khó chịu vì biểu hiện của nó , quay lưng đi ra anh nói :

- Nghỉ đi , hôm sau tôi sẽ gọi cậu ta đến

Đóng cánh cửa lại, anh giơ bàn tay mà nó đã nắm lên xem xét : Hơi ấm của nó vẫn vương vấn trên cánh tay đó , hô khẽ lên bàn tay đó anh tự hỏi : Tôi phải làm sao để có được sự tin tưởng của cậu ? 

- Đại ca gọi em !

Gin bước vào nhìn vị đại ca ngồi sau cái laptop xem xét những hợp đồng quan trọng , anh vứt lên bàn 1 chiếc chìa khóa nói mà không hề ngẩng lên 

- Cầm lấy !

- Đây là ...

- Chìa khóa biệt thự riêng của tôi , tôi muốn cậu chăm sóc cậu bé đó

- Còn công việc ...

- Bob sẽ lo

Gin không thể nói gì hơn trước cái giọng rất chắc chắn của đại ca " Phải chấp nhận thôi " , cậu cầm lấy chiếc chìa khóa và di ra ngoài . " Cách " cái bút bị bẻ gãy làm đôi , 1 cặp mắt ghen tị xuất hiện nhìn chăm chăm vào cánh cửa vừa đóng ... Chiếc xe đen bóng lộn dừng ngay trước cửa nhà , anh mở cửa bước vào thấy nó đang ngồi trên ghế mắt mở to nhìn vào khoảng không vô định - nó gần như không hề biết có ai đang đến cho tới khi anh gõ giày xuống sàn . Nó quay lại bước đến bên anh và cúi chào , cái chào của 1 tên nô lệ đang chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân , anh ngán gương mặt lúc này của nó :

- Nhóc con !

Tiếng Gin vang lên sau lưng anh và chỉ trong 1 khoảng khắc ngắn , gương mặt nó đã biến đổi , đôi mắt đó có lại sức sống , Sự ngạc nhiên ...

- Vú đâu ?

Anh hỏi nhưng chẳng cần nghe câu trả lời , anh đi thẳng xuống bếp lòng thầm ghen tị với người anh em của mình . Gin hiểu đại ca đang nghĩ gì nhưng theo những gì cậu đã thấy thì đứa bé này có vẻ rất sợ đại ca , muốn nó thân thiện với anh ấy sợ sẽ rất khó ... Suốt cả tháng trời , vào lúc tầm chiều anh đều đưa Gin đến chỗ nó , nó rất quý Gin và nhanh chóng tiếp thu những gì Gin đã dạy . Nó thay đổi khá nhiều , gương mặt không còn vô cảm nữa nhưng nó vẫn không thể nói và vẫn .., chưa thể thân thiện với anh 

- Nhóc cho anh nước .

Nó chạy nhanh xuống bếp và mang lên 2 ly nước và đặt xuống bên Gin 

- Ngoan lắm !

Cậu xoa nhẹ đầu nó làm gương mặt đó ửng hồng và đương nhiên điều này không qua khỏi cặp mắt của người đang ngồi gần đó . Gin đặt 1 cốc nước vào tay nó và liếc mắt về phía anh , gương mặt nó có chút ngần ngừ nhưng rồi nó cũng bê cốc nước đến đó 

- CẢm ơn .

Anh đưa tay đỡ lấy cốc nước - những ngón tay khẽ chạm vào nó ... " choang " nó lùi ra sau hật nhanh khiến chiếc cốc vỡ tan ,anh nhìn những mảnh vụn đau xót , anh đã vui mừng khi thấy nó thay đổi nhưng giờ đây ... Anh chắc chắn nó vẫn sợ anh 

- Anh không sao chứ ?

Gin lấy cái khăn thấm nước trên tay anh , nổi giận anh gạt tay cậu ra và bỏ đi , nó kéo áo nhìn Gin với gương mặt lo lắng , cậu chỉ cười . Chiếc xe phóng ra khỏi nhà với tốc độ khủng khiếp , ngồi trong xe anh liên tục lẩm bẩm " TẠi sao ? Tại sao ?... " chiếc xe bất chợt chệch ra khỏi đường và đâm thẳng vào gốc cây , đầu xe bẹp rúm và đầu anh cũng đang chảy máu sau cú va đập với cái vô lăng .... Liếm những giọt máu đang chảy xuống khóe miệng anh thầm nhủ : Bình tĩnh !Bình tĩnh ... người đó là bạn thân , là anh em của anh , anh không thể chỉ vì 1 thằng bé đó mà đánh đổi tình bạn cả chục năm được ... Hãy kiên nhẫn đi ... Hãy gắng chờ đợi ...

1 tuần sau ...

- Chào em !

Gin cười và bước vào nhà , nó lao ra đón cậu với gương mặt mừng rỡ - khựng lại trong 1 giây nó ngó phía sau Gin 

Người đó đâu rồi ? 

- Đại ca bận chút việc nên sẽ đến sau

Nó gật đầu , mỉm cười kín đáo

- Em đang làm gì vậy ? Vú đâu ?

Vú có việc ra ngoài rồi , em đang rải ga giường

- Cần anh giúp không ?

Anh nghỉ ngơi đi

Gin lắc đầu và bê đỡ cho nó 1 đống ga giường lên tầng 

- Em đến phòng cuối kia đi , ở đây anh làm cho 

Nó gật đần và bê đống ga trắng toát đó đến căn phòng cuối cùng - căn phòng to nhất

__________________Bước ra khỏi phòng sau khi đã hoàn tất công việc Gin đi về căn phòng cuối cùng để giúp đỡ nó . Đúng như anh nghĩ nó đang loay hoay không thể trải được cái ga trên chiếc giường rộng cỡ " nữ hoàng " đó , nhìn nó chạy quanh chiếc giường để kéo các đầu ga ra mà cậu phì cười , bước vào

- Anh giúp em nhé

Ngẩng lên - cám ơn 

Cậu đưa cho nó 2 đầu ga và bảo nó lên chỗ đầu giường đứng , nó gật đầu nhưng vừa leo lên giường

- OÁi

Tiếp sau tiếng kêu đó là tiếng ngã làm cho người vừa bước vào nhà giật mình , nhíu mày nhìn lên trên ... 

Gin thở nhẹ nhõm khi " Bảo bối " của đại ca không lộn cổ xuống đất , nó đã dẫm chân lên cái ga khi bước lên giường lên hậu quả là ngã và Gin đã kịp lao ra đỡ nó ( Nó mà xây xát chỗ nào dám cậu ta bị treo cổ à )

" Cạch "

Cánh cửa phòng bật mở và 1 con quỷ nhìn vào ...Anh trợn mắt trước cảnh tượng trước mặt , nó và Gin đang trong tình huống " dễ gây hiểu lầm nhất " nhất : Nằm trên cái ga trải giường rúm ró , Gin đang 1tay ôm cổ nó còn tay kia lại giữ chặt lấy eo ... Sát khí

GIn giật mình , ẩn vội nó ra và nói 

- Đại ca , đó là ...

- ĐI RA !

Anh nhấn từng chữ cố giữ không cho con quỷ nhảy ra xé xác người anh em của mình , Gin cố giải thích 

- Không như anh nghĩ đâu...

- ĐI RA

Anh hét vang làm cả căn phòng rung chuyển " Giải thích bây giờ cũng chẳng có tác dụng " liếc nhìn thằng nhóc đang co ro ở góc giường ... IM lặng

" RẦM " tiếng đạp cửa vang lên sau lưng cậu cùng với tiếng khóa khô khốc ... Lo lắng ... Đại ca sẽ không làm hại thằng nhóc nhưng có lẽ sẽ để lại cho nó thêm 1 vết thương ... Cúi mặt anh bước khỏi căn nhà

Anh kéo nó đứng dậy 

- Cậu và hắn đang làm gì trên giường của tôi ... NÓi 

Tiếng anh rít qua kẽ răng làm nó càng thêm sợ hãi , nó luống cuống giơ tay giải thích chuyện vừa xảy ra ... Bực bội , anh không thể hiểu được cái ngôn ngữ bằng tay đó , nhớ lại gương mặt ửng hồng của nó khi được Gin ôm ấp ....Đưa cánh tay ra ...

Nó đang cúi mặt lúng túng giải thích ... 1 bàn tay lướt đến bên mặt nó - " Bốp " - Nó đập mạnh vào bàn tay ấy và nhảy lùi về sau

Ngỡ ngàng 

Đau dớn

Sao em vẫn từ chối tôi 

Gương mặt anh tối sầm lại , mọi nhẫn nhịn của anh từ trước tới giờ đã vỡ tung như 1 trái bóng . Ngước nhìn nó với đôi mắt ác quỷ ... NÓ lùi lại , run , lần đầu nó sợ tới mức này ... Nó bỏ chạy ... Anh nắm chặt lấy tay nó và ấn xuống giường , Hét vào mặt nó

- TẠi sao ? TẠi sao cậu luôn sợ hãi tôi .... cậu có thể để tên đó chạm vào , có thể vui vẻ trước mặt hắn ... tại sao với tôi lại luôn chạy trốn ... NÓi đi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: