Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thầm lặng tuổi 30

Người ta nói đi đến tuổi ba mươi, cái lứa tuổi ở nữa con dốc của đời người thì chẳng mấy chốc, loang loáng đó thôi gió heo mây đã chực ùa về qua những khe hở của kí ức ngày xanh. Lứa tuổi mười mấy hồn nhiên, trong sáng vui đùa trong tà áo dài trắng tinh khôi. Rồi đến bập bõm tuổi hai mươi, chập chững bước vào đời để nhận lấy vào người những nỗi đau, những vết thương tàn nhẫn của xã hội, của lòng người. Không một ai lớn lên với tấm thân hoàn hảo, không tì vết. Không một trái tim nào trưởng thành với vẻ ngoài vẹn nguyên. Những vết sẹo dù lớn, dù nhỏ, dù đậm màu hay đã phai nhạt, đều là những bài học dạy cho ta biết thế nào là yêu thương. Hạnh phúc đơn sơ nhưng không hề đơn giản để tìm kiếm. Phải trải qua cay, đắng, ngọt, bùi, đau đớn và khó khăn... khi ấy, con người mới biết trân trọng niềm Hạnh Phúc họ đang có trong tầm tay. Cuộc sống xoay chuyển, vạn vật xoay vần, Tạo Hóa đôi lúc quá công bằng, vậy mà cũng chẳng hiếm khi rất bất công.

Giờ ngồi đây, tôi, người phụ nữ đã bước chân hơi quá nữa con dốc của cuộc đời, chưa đủ già để mệt mỏi, nhưng lại không còn quá trẻ để viết lên khung cửa thời gian hai chữ: "Đợi chờ". Tôi biết, hạnh phúc không từ bỏ một ai, và không hờ hững với bất cứ lứa tuổi nào. Thế mà sao với tôi, hạnh phúc vẫn hững hờ chưa đặt chân đến. Bức tường ngày xưa nay phủ kín rêu phong, bậc thềm ngày xưa nay nhạt nhòa màu sương gió. Và có lẽ, cũng sớm muộn thôi, cuộc đời tôi, lá vàng nghiêng nghiêng rơi mờ lối.

Những ngày thầm lặng.

Cái thầm lặng đến rợn người khi quanh tôi chỉ còn giàn thiên lý với những giò lan. Màu lan tím rưng rưng trong gió, gieo vào lòng nỗi da diết miên man. Xích đu nhè nhẹ đưa, bông hoa thiên lý úa vàng chầm chậm rơi. Rồi có phải đời tôi, tuổi thanh xuân của tôi sẽ rơi nhanh hơn cả bông hoa đã tàn úa kia không?

Tôi trốn tránh những buổi cuối tuần bằng cách nằm vùi trong nhà xem tivi, đọc báo, nghe nhạc và phụ mẹ làm đồ ăn. Tôi trốn tránh luôn cả người thân trong gia đình, vì sợ lắm mỗi khi gặp họ lại hỏi: "Khi nào lập gia đình hả con?"

Ôi, làm sao tôi có thể trả lời? Ôi, làm sao tôi có thể nói không? - Và ôi, làm sao tôi có thể ngẩng đầu, nhìn vào mắt từng người thân yêu và nói: "Thưa bố, thưa mẹ, thưa cậu, thưa dì, thưa ông, thưa bà, thưa cô, thưa chú, thưa tất cả mọi người... con là người Đồng Tính!"

Nỗi niềm uất nghẹn tôi chôn dấu tận đáy lòng gần hai chục năm qua, kể từ khi tôi nhận ra mình chỉ rung động với người cùng phái. Kềm nén, chôn dấu, dằn nỗi khát khao... nỗi khát khao được yêu thương, được nâng niu, được chìu chuộng, được vuốt ve, được âu yếm, được đắm say, được mê mải trong vòng tay người tình, như bao người đàn bà khác. Ừ, nó đơn giản, nó chân thành, nó nồng nhiệt thế đấy. Thế mà phải chôn sâu, dấu kín!

Gia phong lễ giáo, đạo đức gia đình - nó thấm nhuần trong lòng tôi ngay từ thưở bé thơ. Huống hồ chi, bố mẹ tôi cả đời sống theo chuẩn mực Nho Giáo. Điều gì đi ngược lại truyền thống đạo đức, đi ngược lại luân thường đạo lý, thì là đại nghịch bất đạo. Tôi từng đau đớn đến bật khóc khi thấy mẹ tôi xỉ vả mấy cô cậu đồng tính. Mà với tôi, cái hình ảnh đó đẹp làm sao, thơ mộng làm sao và gọi cơn sóng khát khao trong lòng tôi trỗi dậy từng hồi mạnh mẽ.

Tôi học ở mẹ công, dung, ngôn, hạnh. Học ở bà sự chân chất, hy sinh. Và học luôn cả sự chịu đựng. Hơn một lần tôi ép mình vào khuôn khổ, gò bó bên cạnh vài người đàn ông - chắc chắn tôi không yêu. Càng về sau, tôi thấy rõ trong ánh mắt bố mẹ rực sáng nỗi vui mừng khi tôi dẫn bạn trai về nhà. Tia sáng từ đôi mắt ngày càng kém đi của hai cụ như lưỡi dao xoáy sâu vào tim tôi rướm máu. Nỗi ân hận, dày vò, tội lỗi ngày qua ngày dằn xéo tâm hồn tôi. Thôi thì, thà không gieo vào lòng hai cụ niềm hy vọng, còn hơn mang nó đến rồi tàn nhẫn vứt nó đi.

Sự giáo dục từ nhỏ trong gia đình nề nếp, gần như tập cho tôi thói quen chịu đựng, chấp nhận và im lặng. Đời sống ngày càng dài thêm, tuổi đời theo đó cũng dày lên lớp bụi mờ, tôi càng thêm trầm lắng. Đôi lúc tôi ép mình nắm bàn tay của người đàn ông, ép mình hôn lên đôi môi đầy mùi khói thuốc, rồi thấy hồn lạc lõng như đang rơi, đang rơi... Tôi nhìn các cô gái bằng cặp mắt bình thường như bao người đàn bà khác nhìn người cùng phái. Tuy nhiên, cơ thể tôi luôn luôn phản bội lại biểu hiện bên ngoài. Nó rạo rực đến điên cuồng. Tôi muốn nắm lấy bàn tay mềm mại, thon thả. Muốn hôn lên đôi môi hồng ngòn ngọt vị son, muốn vuốt ve làn da trắng nõn nà và muốn ôm trọn đôi bầu ngực đang căng nung núc sau những thớ vải. Vậy mà, bề ngoài tôi vẫn bình thường như không. Để khi đêm về, còn tôi với tôi trên chiếc giường lạnh lẽo, lăn lộn trằn trọc suốt mấy canh thâu, ước ao sao chăn gối biến thành phụ nữ để tôi thỏa lòng âu yếm.

Nỗi niềm tuổi ba mươi chưa thành hiện thực.

Dòng đời trôi đều đều, êm ả.... vô tình như chưa bao giờ biết đến con sóng tình rộn rã trong tim tôi.

Tôi không trách ai. Không trách Đời và cũng không trách Người. Tôi nào dám trách đời sống bất công, vì dù đời có tiêu cực với tôi, tôi cũng không muốn tiêu cực với cuộc đời, vì đó luôn là cách trả thù đời tệ hại nhất. Tôi chỉ trách chính tôi đã không bao giờ đủ mạnh để bứt phá, để bung khỏi vòng vây đạo lý đang xiềng xích, để một lần, dù chỉ một lần hiếm hoi được Yêu và được Dâng Hiến.

Đêm thâu đêm, nỗi niềm tôi lẻ loi với ánh đèn vàng nhàn nhạt, cô liêu, hắt xuyên qua rèm cửa. Bản năng trỗi dậy, tôi đè nén nó xuống. Nó trỗi dậy lần nữa, chữ Hiếu Đạo rành rành ập thẳng vào đầu. Tôi bật dậy, đi nhanh vào toalet, nước lạnh chảy ào ạt xua đi cơn nóng đang bừng bừng tỏa ra từ nơi rất đàn bà, rất sâu kín.

Tôi luôn khoác lên mình vẻ trầm lặng. Trầm lặng hơn cả trầm lặng để mà cố che dấu cái hoang dại bản năng đang gầm gừ, đòi được giải thoát. Tệ hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ mình được một lần thỏa mãn giấc mơ. Tôi nghiễm nhiên chấp nhận cái kết cuộc buồn tẻ của đời mình mỗi khi nghĩ tới. Kết cục đó thân quen đến mức tôi không nỡ lòng đoạn tuyệt, rời xa.

Hôm nay nhà đông đúc. Đám giỗ cụ cố hàng năm, con cháu đều tập trung về rất đông. Dọn dẹp cả ngày mệt mỏi, tôi lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi. Nói thẳng ra, tôi tránh buổi đàm đạo khi "trà dư tửu hậu" của các bậc chú bác. Ở gia đình còn truyền thống đậm màu phong kiến này, con gái quá lứa lỡ thì là nỗi lo canh cánh trong lòng bố mẹ. Con chưa yên bề gia thất, bố mẹ chẳng may nhắm mắt cũng ngai ngái không yên.

Tiếng gõ cửa. Tôi uể oải nhấc mình dậy, thật tình tôi không muốn bị làm phiền. Tôi sợ cảnh mấy bà chị, mấy cô em ập vào phòng túm tụm tán dóc, mà chắc chắn bao giờ cũng kết thúc bằng đề tài tôi đang phòng không chiếc bóng.

Cửa mở, cô em họ dìu vào phòng tôi một người, đặt nằm lên giường, nói ngắn gọn: "Chị cho bạn em ngủ nhờ! Nó say quá, không về được" rồi sập cửa, chẳng mải mai đợi sự đồng ý của chủ nhân căn phòng - là tôi.

Bực bội, tôi đến bàn phấn ngồi, đưa mắt nhìn cái đống nằm trên giường đầy khó chịu. Nằm xoãi tay xoãi chân chiếm hết phân nữa giường, sao tôi ngủ? Đèn đường hắt vào không đủ sáng, tôi bước đến mở ngọn đèn vàng đặt đầu giường. Người trên giường khẽ cục cựa, rồi lấy tay che ngang mắt.

Tim tôi bỗng dưng đập liên hồi. Mái tóc dài lòa xòa phủ trên đôi mắt đang nhắm nghiền, đôi môi căng mọng hơi mấp máy, làn da mặt mịn màng. "Con gái!?" - tôi thảng thốt kêu lên trong đầu. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa hề ngủ chung phòng với ai. Nhất là khi nhận ra sự khác biệt của bản thân, tôi càng né tránh ngủ chung với người khác, dù đó là chị em trong nhà. Bản năng muôn đời là bản năng, khi nó thật sự trỗi dậy, dù là thánh thần cũng khó mà kềm chế. Tôi sợ, sợ lắm nếu chẳng may "vẽ đường cho hươu chạy", "cẩn tắc vô áy náy" - tôi luôn tự nhủ với chính mình, và né xa những buổi đình đám phải qua đêm ở nhà người khác.

Tôi ngồi trên ghế, lặng lẽ quan sát người nằm trên giường đến gần nữa đêm. Người con gái đẹp, đôi trường túc thon thả, bầu ngực căng tròn cứ như chực chờ bung ra sau làn vải mỏng. Thỉnh thoảng cô ta trở mình, vòng eo nuột nà lộ ra vì áo tương đối ngắn, cứ phơi phới như khiêu khích con đàn bà trong tôi. Nỗi bực bội ban nãy không còn nữa, tôi say mê ngắm nhìn người con gái này như đang chiêm ngưỡng tuyệt tác của thiên nhiên. Lần đầu tiên, tôi được quan sát từng đường cong quyến rũ của người cùng phái gần đến thế. Bắt chéo chân, tay chống lên bàn, đầu tựa trên tay, tôi ngắm nhìn hàng giờ liền không biết chán. Cổ họng tôi khô khốc, đầu ngực nhột nhạt cọ vào lớp áo ngủ. Đầu óc tôi quay mòng mòng hàng trăm ý nghĩ. Tôi muốn nhào đến, ôm chầm lấy và quấn riết thân thể đang cục cựa trên giường kia. Sẽ đắm say, sẽ tận hưởng mùi thơm da thịt của phụ nữ, sẽ nếm vị ngọt của nước xuân tình, sẽ ghì xiết để cảm giác va chạm nhục thể lan tỏa đều từ chân tóc đến từng kẽ tay, kẽ chân. Nhưng, tôi vẫn bình chân ngồi đó, câu nói "bại hoại gia phong" ong ong, phát đi phát lại từ chiếc loa phóng thanh vô hình đặt sát bên tai tôi. Không nhớ bao nhiêu lần, tôi phải gấp gáp đi vào toalet, vốc hàng chục vốc nước ào ạt lên mặt để xoa dịu nỗi bứt rứt đang cuồn cuộn dâng tràn.

Thay chiếc áo ngủ khác. Tôi tiếp tục ngồi ở vị trí cũ. Cô ta hơi tỉnh, thều thào đòi uống nước. Tôi nhúng ướt chiếc khăn, rót ly nước mang đến kế bên. Lau sơ mặt, tôi nâng đầu cô ta dậy, đưa cho ly nước. Uống xong, cô ta lại nằm vật ra giường, nói như ra lệnh:

- Tắt đèn đi. Chói mắt quá hà!

Tôi đi vòng qua cạnh giường đối diện, tắt ngọn đèn. Vòng tay choàng ngang eo tôi, ghì mạnh tôi nằm xuống. Chới với, mất đà, tôi đổ ụp lên người cô ta.

- Nằm xuống đây, ngủ với em! Ngồi đó làm gì?

- Em say rồi. Buông chị ra.

- Nằm đây. Ngủ với em - mắt cô ấy nhắm nghiền, hơi thở còn nồng mùi rượu.

Tôi gỡ hoài, cánh tay vẫn ôm chặt. Buộc lòng tôi phải vén mái tóc, sẽ sàng nằm xuống kế bên. Vừa kéo xong mền đắp ngang ngực, cánh tay đó lần nữa choàng tay qua ngực, ôm tôi thật sát. Mùi hương thoang thoảng từ mái tóc, mùi man mát từ da thịt phụ nữ, chiếc mũi đang cọ nhẹ vào vùng vai tôi, cánh tay đang choàng qua ngực, bộ ngực căng tròn ép chặt vào thân tôi... tất cả những điều đó ngạo nghễ cười, cấu kết với nhau, nhấn chìm lý trí của tôi vào hố sâu tăm tối.

"Tôi muốn... tôi muốn... tôi muốn được sống thật. Tôi muốn... phải, tôi muốn...!" - hàng ngàn câu "Tôi muốn" chụm lại thành ngọn lửa, phừng phừng đốt trụi chút suy nghĩ đoan chính còn sót lại trong tôi.

Tôi rụt rè nắm lấy bàn tay đang để trên bụng mình, đan từng ngón. Có lẽ, người ấy đã phần nào tỉnh rượu. Từng ngón tay cục cựa rồi quấn riết lấy tay tôi, lúc mạnh bạo, lúc dịu dàng mơn man.

Một lần... hai lần... ba lần... hai đôi môi không kiên nhẫn để thử thách nữa mà gắn chặt vào nhau. Tôi choáng váng với cảm giác quá mạnh, quá khích và quá bất ngờ. Cái lưỡi trơn nóng kia sục sạo trong miệng, kĩ càng ở từng chân răng, rồi lẹ làng tìm kiếm chiếc lưỡi của tôi và mút nó đầy yêu thương. Cái áo ngủ mỏng manh của tôi bị cởi ra đầy hấp tấp, tôi hóa điên cuồng, đôi bàn tay không còn chút tự chủ vội vã bứt tung hàng cúc áo và luống cuống đẩy chiếc quần đang vướng víu đầy bực bội trên đôi trường túc của cô ta rớt xuống đất. Tôi nghe rõ dòng nước ấm nóng đang thấm lem qua đáy quần, nhòe nhoẹt hai bên bắp đùi non và ẩm ướt nơi mặt nệm. Bản năng tôi cố đè nén, cố kềm chế bao tháng ngày qua được dịp bùng phát, hoang đàng và man dại. Chính trong phút giây này đây, tôi ngỡ ngàng nhận rõ nét "hoang dã" ở con người đoan chính tôi ngụy tạo bấy lâu nay.

Hai bầu ngực trần nén chặt, mỗi lần cô ta chồm người, tôi chới với trên đỉnh cao hoang lạc. Hai đôi chân đan cài vào nhau, chẳng ngại ngùng, người con gái bật dậy rất nhanh, cái cọ sát của hai nơi sâu kín đưa hồn tôi phấp phới trên thiên đường của trần thế. Bàn tay tôi lần tìm, bấu víu nơi gò bồng đảo đang phập phồng đầy gấp gáp.

Khi cô ta trở ngược đầu, nằm sấp lên người tôi, như bản năng sinh tồn của đứa trẻ sơ sinh phải tìm sữa mẹ, tôi biết ngay mình cần phải làm gì, phải thực hiện thế nào để tận hưởng trọn vẹn bữa tiệc tôi hằng đêm ao ước.

Cổng thiên đường mở lối, từng tế bào trong cơ thể căng cứng rồi bùng nổ, toàn thân tôi co giật mạnh, tôi rã rời thở dốc ôm chặt cặp đùi của cô ta. Nhoi nhói... cô ta có đủ tỉnh táo để nhận thức mình đang làm việc gì? Hay... hay... đây là lần đầu tiên cơ thể tôi đón nhận vật thể lạ?

Đau buốt tận đỉnh đầu. Tôi hít thở sâu, cố gắng thả lỏng cơ toàn thân. Cảm giác bỏng rát nhanh chóng trôi đi, tay chân tôi rối bời, miệng thở không thành hơi theo từng nhịp chuyển động nơi hai ngón tay cô ấy.

Tự dưng, nước mắt tôi tuôn trào. Tôi khóc cho niềm mơ ước đã không đến quá muộn, và ít nhất một lần trong kiếp nhân sinh, tôi được sống, được đắm chìm, được oằn oại, được rên rỉ và say mê bởi chính bản năng thật của con người mình.

Tôi loay hoay mặc đồ lại cho cô ta, rồi đỡ nằm lên gối, lấy khăn lau sơ mồ hôi rịn khắp trán cho người con gái xa lạ, mà rất gần gũi dù chỉ là trong giây phút phù du. Cô gái lại chìm vào giấc ngủ say, gương mặt bình yên.

Tôi nhặt chiếc đầm ngủ, bước vào toalet. Đứng tựa lưng vào tường, tôi mỉm cười hạnh phúc khi vài tia máu lợn cợn chảy dọc theo đùi.

"Cám ơn đời, đã cho tôi một lần trọn vẹn với chính tôi" - tôi thì thầm, đứng thật lâu dưới dòng nước ào ạt phun từ vòi sen, nước mắt ràn rụa.

Sáng hôm sau, cô gái từ biệt ra về, không biểu hiện gì chứng tỏ nhớ đến sự việc đã xảy ra. Tôi không lấy đó làm buồn, tôi muốn bước đến nắm tay cô ấy, nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy và ghi nhớ thật rõ dáng hình đã vô tình cùng chung chăn gối. Nhưng, ngập ngừng rồi lại thôi.

Tôi trở lại cuộc sống thầm lặng của chính tôi khi mơ ước ngày nào nay đã thành hiện thực. Bây giờ dù có bất cứ việc gì xảy đến, tôi sẽ không bao giờ thấy hối tiếc, vì tôi đã thật sự vuông tròn với con người mình.

Rồi mai đây, dẫu bước qua bên kia con dốc của đời người, dẫu mãi luôn là sống kiếp trầm lắng... trái tim này vẫn mãi giữ nhịp đập yêu thương dành cho người đồng giới, xung quanh tôi.

Tôi đã đi, và tôi không bao giờ hối tiếc...


Mười Năm Yêu Em

Em là cánh chim trời, tự do đùa, chao lượn
Tôi là áng mây buồn, tự tại chỉ một phương...
Chim phiêu du, rồi có quay về tổ!?
Mây cuối trời, sầu khổ vẫn đợi mong...

----

Vì lý do gia đình, tôi phải ra ở riêng. Căn nhà nho nhỏ tôi thuê nằm trên một con đường vắng, vắng vẻ cả ngày lẫn đêm. Nỗi vắng lặng gợi tôi nhớ đến miền quê thanh bình, nơi tôi được sinh ra và nuôi nấng trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Những căn nhà có kiến trúc tương tự nằm san sát, tạo cho khu phố nét mỹ quan tương đối hài hòa. Căn nhà tôi thuê tuy nhỏ nhưng có được một trệt, một lầu. Trên lầu có ban công, hướng về phía dãy nhà đối diện. Góc ban công ấy luôn tắm mát màu bàng bạc vào những đêm trăng tròn, tạo nên vẻ thanh bình rất riêng, rất hiếm hoi nơi đô thị phồn hoa, ồn ã.

Tôi về ở đâu chừng hơn hai tháng thì căn nhà đối diện mở tiệm internet. Mới đầu tôi không quan tâm lắm. Thời đại hi-tech, tôi là dân chuộng hi-tech, thì lẽ nào trong nhà không có sẵn wifi!?

Do tính chất công việc, tôi đi triền miên từ sáng đến mịt tối mới về đến nhà. Như quy luật bất thành văn, gần như giờ tôi về đến nhà là giờ mọi người đã im lìm say ngủ. Ngày cuối tuần hiếm hoi, tôi tranh thủ nướng từ sáng đến chiều mới ra khỏi giường, quanh quẩn trong nhà tự nấu ăn rồi làm linh tinh gì đó, hiếm khi bước chân ra khỏi cửa. Ngày trong tuần hít khói xe đã đủ, khi được nghỉ ngơi phải tận hưởng đến phút cuối cùng cơ chứ.

Soạn xong bản hợp đồng theo ý sếp, tôi loay hoay mãi vẫn không thể in ra. Kiểm tra kỹ càng, thì ra máy hết mực. Nghĩ đến cảnh dẫn xe ra khỏi nhà, dang nắng hơn một tiếng để mua lọ mực, tôi ngao ngán thở dài. Cái khó ló cái khôn, tôi vội lưu văn bản vào usb rồi qua tiệm internet đối diện để in tạm. Mai đi làm, tranh thủ giờ ăn trưa chạy đi mua mực in cũng chưa muộn. Bước qua cửa hàng internet, gọi năm lần bảy lượt mới có người bước ra. Tính tôi hay hời hợt với người xung quanh, nhất là những người không quan trọng, tôi càng không để ý, chỉ muốn giải quyết lẹ lẹ cho xong rồi đi về. Vào tới phòng làm việc, cái duy nhất còn sót lại trong tôi sau chừng mười phút đứng bên tiệm đó chỉ là một cô gái trong chiếc áo sơmi nam rộng hơi quá khổ người. Nhiêu đó thôi, chấm hết!

Tuần này thư thả, tôi đi làm về sớm hơn mọi khi. Ăn uống no nê, coi tivi chán chường, tôi mở laptop xem báo online như thường lệ. Quái lạ, sao wifi kết nối rồi mà không truyền tín hiệu được!? Thử trăm phương ngàn cách không xong, đã gần tối, gọi thợ cũng không ai đến. Tôi bực bội, thở dài đứng dậy, với tôi, một giờ không lên mạng lướt web vòng vòng nó dài hơn cả năm. Đọc vài quyển tạp chí, tay chân bồn chồn, tôi bật dậy thay bộ đồ rồi qua dịch vụ đối diện nhà. Ngang nhiên bước vào, nhìn thoáng qua chủ tiệm để chỉ máy tôi cần sử dụng, tôi chăm chú vào các chuyên mục mà không thèm để ý đến mọi việc xung quanh. Đang chat chit say mê, cười hí hửng, bỗng có tiếng nói vang lên sau lưng:

- Chị vừa dọn đến đây?

Tôi giật bắn người quay lại nhìn, ra là cô bé hôm trước.

- À, cũng không hẳn. Hình như chỉ mới gần ba tháng thôi em.

- Em cũng đi xa mới về, thấy chị lạ quá. Em sống ở đây từ nhỏ nên ai mới đến em nhận ra ngay.

- À há. Em đi học?

- Dạ, vừa xong đại học. Đang đợi lấy bằng.

Miệng nói mà mắt tôi cứ dán chặt vào màn hình, tay gõ lia chia. Biết là mất lịch sự lắm nhưng đang giỡn với nhỏ bạn tới hồi cao trào, tôi không muốn bị phiền hà. Tôi lầm bầm trong bụng: "Ai hỏi đâu mà khai kỹ thế. Chỗ người ta đang chat, nói lẹ đi rồi đi!". Không đợi tôi ừ hử, cô bé nói tiếp:

- Chị đánh máy giỏi quá. Tốc độ này chắc chuẩn lắm nhỉ?

- Không đâu em. Chat thì nhanh thế thôi, chứ kêu đánh văn bản chị mò hoài không xong. Em quá khen!

- Em không tin. Mà chị vừa đánh máy vừa trò chuyện được thì hay thật, mỗi khi em làm việc khác, em không cách nào hiểu được người bên cạnh đang nói gì với em.

Con nhỏ bạn của tôi hôm nay ăn trúng gì mà offline sớm quá. Cô bé vừa nói xong câu nói, nó cũng chào tôi rồi out mất tiêu. Nhìn friendlist, chẳng còn ai để tám tiếp, tôi cũng off luôn cho rồi. Tôi đứng dậy, định tính tiền ra về.

- Chị về ạ?

- Yah. Không còn ai chat thì online nữa làm gì. Em tính tiền dùm chị.

- Còn sớm, chị về nhà có làm gì không? Hay ngồi đây nói chuyện với em chút đi, cả nhà em đi vắng hết rồi, em ở một mình buồn quá.

Tôi nghe sao thấy mủi lòng nên kéo ghế ngồi xuống. Nhờ thế mà tôi được quan sát cô bé để mai mốt ra đường có đụng mặt cũng biết là người quen. Cô bé với mái tóc dài chấm vai, dáng mảnh khảnh, gương mặt không đặc biệt lắm ngoài nụ cười duyên ơi là duyên. Cô bé rất hay cười, nói chuyện vài câu là lại cười mỉm chi, hoặc cười rạng rỡ thích thú. Nhìn nụ cười của em, tự dưng tôi tội nghiệp mình đến thảm hại. Tôi rất ít khi cười, trong công ty cứ bị gọi là "bà cụ non", mặt lúc nào cũng đăm chiêu suy nghĩ, đến nỗi đồng nghiệp cá với nhau rằng nếu ai làm cho tôi cười được ba lần trong buổi làm việc, người đó sẽ được đãi chầu ăn thoải mái.

- Chị tên gì? Nãy giờ em chưa được biết tên chị.

- Chị tên My. Còn em?

- Em tên Hiền. Nhưng... ba mẹ nói em không hiền như tên. - cô bé nói xong, bật cười khanh khách.

- Vậy hả? Chao ôi, nếu mai này quen thân thì nhớ hiền với chị nha em. Chị dễ bị người ta ăn hiếp lắm đó!

Trò chuyện huyên thuyên, mấy tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay. Đã trễ, tôi đứng dậy từ biệt ra về. Hiền tiễn tôi ra tận cửa, có vẻ lưu luyến:

- Chị ngủ ngon. Chắc hôm nay em cũng đóng cửa sớm. Ở nhà một mình sợ lắm!

- Ok. Em cũng ngủ ngon.

Ngã vật lên giường, tôi bật cười với chính mình. Điều đọng lại trong tôi lúc này vẫn là hình ảnh cô bé với vóc người mảnh khảnh trong chiếc áo sơ mi nam rộng hơi quá khổ người. Nụ cười em bất chợt hiện thật rõ trước mắt, khiến tôi cũng phải tủm tỉm theo.

Chiều hôm sau đi làm về, đang mở ổ khóa cửa, tôi nghe tiếng em lảnh lót:

- Chị!

Tôi ngoáy đầu nhìn, em đang cười thật tươi chờ đợi tôi trả lời. Bỗng dưng mệt mỏi trong người sau một ngày làm việc tan biến đâu mất hết.

- Hi em! Hôm nay có ở nhà một mình nữa không?

- Dạ có. Chị ơi, chút qua chơi với em nha.

- Ok. Chị thay đồ, ăn chiều xong rồi qua tán gẫu với em.

Bản tính tôi ít nói, nên thường nghe em huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Em nói chuyện rất có duyên, cười cũng rất duyên. Hai cái Duyên cộng lại làm tôi mỗi khi trở về nhà đều ngơ ngẩn mấy phút trước khi vào bàn chuẩn bị công việc cho ngày mai. Con nhà ai mà khéo sinh đến thế cơ chứ!?

Thắm thoát, tôi quen em cũng gần nữa năm. Mấy tháng gần đây tôi bị tụi bạn trên mạng cằn nhằn um sùm, tụi nó đang cá với nhau tôi bị trúng gì mà đổi tật, tối tối không online đùa giỡn cùng tụi nó nữa. Mà online làm sao được khi mỗi chiều đi làm về, đã có em chờ sẵn nơi cửa nhà, chờ đón tôi bằng nụ cười thật tươi, giúp tôi xua tan đi hết mệt mỏi cả ngày dài mài đũng quần trên ghế công sở. Mới đầu không quan tâm, tôi không nhận ra. Nhưng một tháng rưỡi trở lại đây, tôi ngạc nhiên vì sao tới giờ tôi về đến nhà là em đã đứng đợi từ lúc nào? Em không bận việc gì sao? Không đi đâu à? Ít nhiều gì thỉnh thoảng phải vắng mặt một ngày chứ? Sao ngày nào cũng đều đặn như ngày đó vậy? Còn cuối tuần, tôi vừa mở cửa sổ đón khí trời, em cũng đã đứng tựa lưng vào vách trước cửa nhà, đưa tay ngoắc tôi cười vui vẻ. Đôi khi tôi tự hỏi: "Hay là Hiền cố tình đợi mình!?" - rồi tự lắc đầu nguầy nguậy để xua đi ý nghĩ đó: "Mình với em có gì đâu mà em phải đợi!?"

Vô tình thói quen chiều chiều qua ngồi nói chuyện với em được hình thành từ lúc nào tôi cũng không nhận ra. Nếu chiều nào mà không qua gặp em, cả người tôi bứt rứt không yên, như thiếu đi cái gì đó quan trọng lắm. Tuy nhiên, chưa một lần tôi mảy may nghĩ xa hơn, chưa một lần tôi cố định nghĩa, đặt tên cho thói quen, cảm giác gần gũi đó. Từ lâu rồi tôi đã đóng băng trái tim mình sau mối tình đầu tan vỡ, tôi chôn vùi, dằn nén mọi cảm xúc khi nó vừa chớm bắt đầu. Tôi nhát, ừ, cứ cho là thế, nhưng tôi sợ lắm rồi cảm giác bị tổn thương, sợ lắm rồi cảm giác hụt hẫng, tan vỡ và chia ly. Tháng ngày dẫm bước qua trái tim tôi, từng chút bụi mờ hờ hững phủ kín vết thương, phủ luôn cả tầm nhìn của tôi đối với tình yêu, với nỗi nhớ nhung luyến ái của đời người. Tiếng em cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi:

- Chị có người yêu chưa?

- Đã từng có, nhưng chia tay lâu rồi.

- Chị còn yêu người ấy không?

- Sao em lại hỏi vậy?

- Thì trả lời em đi mà! Em tò mò tí thôi.

- Chị cũng không biết. Ngày người ấy bước chân ra đi, hình như trái tim chị đã chết lịm từ lúc đó. Còn em, có người yêu chưa?

- Dạ chưa. Mà... người yêu em thì chưa có, người em yêu thì có rồi.

- Ủa, là sao?

- Là... là em thương thầm người ta đó chị.

- Vậy tranh cơ hội thuận tiện thổ lộ cho họ biết đi em. Thương thì nói, dấu trong lòng hoài mệt lắm. Cuộc đời ngắn ngủi, nói không may, kẻo không kịp thổ lộ thì ân hận cả đời em ạ!

- Em... em cũng không biết! Em sợ nói ra rồi người ta xa lánh em.

- Sao xa lánh? Em thương hay yêu người nào là quyền của em. Không đáp trả được thì thôi, làm bạn bè cũng tốt, có gì đâu phải xa lánh. Em đừng nghĩ thế.

- Vì...

- Vì sao?

- Vì... thôi, em cũng không biết nói sao. - em ngước nhìn tôi, ánh mắt long lanh nỗi niềm thật lạ.

- Nếu em thấy tin tưởng thì nói chị nghe. Mình cũng thân nhau rồi mà.

- Vì... vì em yêu một người con gái, chị à! - em bối rối nhìn chăm chăm xuống đất, di di mũi chân.

Tôi choáng váng, điều này nằm ngoài suy nghĩ của tôi rất xa, xa rất xa. Tôi ngẩn người mất mấy giây.

- Chị... chị có... có sợ em không? Có kì thị hay xa lánh em không? Em thật sự không dám nói điều này với ai, không dám cho ai biết, càng không dám cho người đó biết. Em sợ khi nói ra, cả tình bạn cũng không còn. Chị... chị có... có... - em nhìn tôi, ánh mắt van lơn.

- Không. Chị không có kì thị, không có sợ, không có xa lánh em gì hết. Chị... chị...

Tôi làm sao dám cư xử thế với em, trong khi tôi cũng là người Đồng Tính. Chẳng qua, sự thật đến quá bất ngờ và ngỡ ngàng, tôi chưa chuẩn bị sẵn tinh thần mà đón nhận. Người em gái của tôi, người em gái với nụ cười rạng rỡ như mùa Xuân, sẽ và phải đi vào con đường đau khổ như tôi ngày trước ư? Bất giác trong tôi trào dâng sự đồng cảm pha lẫn tình thương vô hạn với người con gái đang ngồi đối diện tôi. Vô thức, tay tôi tìm tay em, nắm lấy và xiết nhè nhẹ như muốn chia sẻ nỗi niềm em đang chất chứa, như muốn an ủi, xoa dịu cái tình yêu thầm kín đang bùng cháy ngày càng mãnh liệt trong tim em. Tôi hiểu lắm chứ, cái Tình Yêu mà hầu như ở xã hội Việt Nam ngày nay còn cho là tội lỗi, là sai lầm, là bệnh hoạn... đã tàn nhẫn dìm chết rất nhiều trái tim phụ nữ, trái tim mà chắc chắn phải được quyền bình đẳng, yêu và được yêu như bao người bình thường khác.

- Chị thế nào? Nói em nghe đi chị.

- Chị... chị cũng giống em. - tôi nói bằng giọng mệt nhọc, ngắt quãng. Tôi thật sự không muốn thú nhận việc này với ai khác. Nhưng trong giây phút này...

- Chị cũng giống em? Nghĩa là... nghĩa là... con... con gái... - đến lượt em thảng thốt nhìn tôi.

- Phải. - dứt lời, tôi bật dậy đi về. Em nhìn theo tôi bằng ánh mắt đong đầy nỗi niềm khó mà lý giải.

Sau hôm đó, lòng tôi đầy ứ sự khó chịu. Tôi tự vấn mình hàng trăm câu hỏi khi suy xét lại mọi việc xảy ra hàng tháng nay. Tôi lờ mờ nhận ra rằng: có phải người em đang yêu thầm chính là tôi? Tôi có sai không khi nói em nghe bí mật của bản thân mình? Tôi có vô tình quá không khi không nhận ra hàng trăm điều em muốn nói bằng ánh mắt, nụ cười? Tôi có hờ hững đến mức không nhận ra từng ngày, từng ngày em luôn chờ đợi? Tôi thật sự có vô tâm quá không, hỡi tôi!?

Sự khó chịu lớn dần, lớn dần đến mức tôi cố tình tránh né em. Tôi tránh né em không phải vì kì thị, không phải vì sợ hãi, không phải vì lờ mờ nhận ra rằng tôi là người em đang đặt tình cảm. Tôi tránh né vì... vì tôi nhận ra trong lòng tôi cũng đang ươm mầm, nảy lộc thứ tình cảm bao ngày qua tôi sợ hãi tránh né. Mà mầm non đang cục cựa vươn mình ấy ngập tràn hình bóng em, người em gái bao tháng ngày qua của tôi. Tại sao, tại sao lại như vậy cơ chứ? Trái tim tôi ngủ yên lâu, rất lâu, lâu đến mức tôi quên việc đánh thức nó dậy, và hầu như không hề muốn thực hiện điều đó. Tôi né tránh đến lạnh lùng. Dù rằng hàng ngày em vẫn thẩn thờ chờ tôi lúc tan sở, vẫn ngóng trông tôi mỗi cuối tuần khi tôi mở choàng cửa đón nắng ban mai. Nỗi niềm tôi thao thức qua bao đêm mất ngủ. Nỗi niềm tôi thấp thỏm mỗi khi xe vừa quẹo vào con đường quen thuộc, từ xa xa tôi cố thu vào tầm mắt bóng hình em lẻ loi giữa ráng chiều, để rồi khi dừng xe trước cửa nhà, thì quay lưng với em như chưa từng quen biết. Nỗi niềm tôi cào cấu con tim đến tứa máu khi tôi len lén núp sau cánh cửa sổ, nhìn dáng em cô độc tựa đầu vào cánh cửa, ngóng chờ hình bóng tôi trong vô vọng. Trời ơi, sao tôi có thể nhẫn tâm đến mức này cơ chứ!? Tôi nhẫn tâm với em, và cả với tôi. Tôi càng cố giày xéo, càng cố bứt nát mầm non đang trỗi dậy, thì nó càng nảy nở sinh sôi, mạnh mẽ đến mức quấn riết và xiết chặt lòng tôi, đau đến phải bật nên tiếng khóc.

Em ngóng đợi lúc tôi đi, chờ mong lúc tôi về chỉ để thấy dáng tôi lặng lẽ dắt xe vào nhà và khóa trái cửa. Dù không nhìn trực tiếp, tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt em u uẩn đến tận cùng. Tôi thay thế thói quen chiều chiều nói chuyện em bằng thói quen cố thu hết dáng em mỏng manh trong nắng chiều mỗi khi xe vừa rẽ trên lối vào nhà, để rồi ngay lập tức quay đi, không kịp cho em một tia nhìn hy vọng.

Ngày nọ, tôi nhận được email từ địa chỉ lạ, mở ra vỏn vẹn mỗi dòng: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình...". Tôi thao thức trắng đêm vì câu ấy. Lăn lộn mãi mà dỗ giấc không xong, tôi lấy đàn ghita ra ban-công ngồi, định rải vài nốt tìm lại chút bình yên trong dạ. Và... em đã ngồi sẵn ở phía đối diện từ bao giờ? Giữa ánh sáng mờ ảo của trăng, ánh mắt em ngời sáng tia lửa tình. Ánh mắt đi trong đêm và tìm đến gặp tôi nơi tận cùng trái tim đang run rẩy nỗi nhớ thương em. So phím, tôi tìm bài hát quen thuộc:

"Đêm qua chưa mà trời sao vội sáng
Một đàn chim cánh nhỏ chở mùa sang
Chiều vào thu tiễn em sầu lạnh giá
Lá trên cành từng chiếc cuốn bay xa

Đêm chia ly buồn gì sao chẳng nói
Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi
Ngày buồn tênh cũng đưa chiều vào tối
Mím môi cười mà nhớ thương khôn nguôi

Mộng về một đêm xuân sang
Em thì thầm ngày đó thương anh
Thuyền về một đêm trăng thanh
Xây mộng vàng đậu bến sông xanh

Mộng tràn ngập đêm trăng sao
Sao đầy trời từng chiếc lấp lánh
Rồi một chiều xuân thơ trinh
Cho lòng mình về với dĩ vãng

Xa nhau chưa mà lòng nghe quạnh vắng
Đường thênh thang gió lộng một mình ta
Rượu cạn ly uống say lòng còn giá
Lá trên cành một chiếc cuối bay xa"*

Cung đàn buồn gõ vào đêm nỗi trầm lắng. Tiếng tơ đồng rớt vào hồn nỗi xa vắng không tên. Em ngồi đó, như nàng tiên thần thoại đắm mình vào trăng sáng. Tôi ngẩng lên, giây phút hai ánh mắt tìm gặp nhau, em đưa thật nhanh bàn tay với kí hiệu "Em Yêu Chị!"* vừa kịp cho tôi nhìn thấy rồi đứng dậy, đi thật nhanh vào trong nhà, khép cửa, tắt đèn.

Tôi tự trừng phạt mình bằng từng đêm dai dẳng chờ trời sáng. Em có tội tình gì mà phải đau khổ khi yêu tôi? Tôi có tội tình gì mà phải lẩn tránh tình yêu của em? Vết thương lòng đã khép miệng, sự nhức nhối ngày nào đã nguôi ngoai, vậy tại sao tôi không tự cho em và cho tôi thêm cơ hội - một lần nữa được tìm thấy tình yêu?

"Mày là đồ ngốc!" - tôi đấm tay vào tường thật mạnh khi đầu óc nhằn nhừ hàng loạt câu hỏi không lời đáp!

Tôi run rẩy đón nhận tình yêu của em, và ngập ngừng bày tỏ tôi yêu em trong ánh nến và hoa hồng. Chợt tôi thấy hồn mình thơi thới, bừng nở hàng vạn đóa hoa xuân. Cuộc sống xung quanh tôi hiện nay lấp lánh màu hồng hạnh phúc. Mọi thứ dường như trở nên tươi đẹp hơn, trong sáng hơn, nhẹ nhàng hơn và thư thái hơn... Em ríu rít bên tôi, hết cười lại nói, hết nói lại cười. Chúng tôi cùng nhau lang thang qua từng con đường vào ngày mưa giăng ướt, em co ro nép mình sau lưng tôi, khẽ đặt lên vai tôi nụ hôn vội rồi dụi đầu vào gáy tôi cười khúc khích. Tôi bật cười bởi nét trẻ con quá đáng yêu của em. Chúng tôi cùng nhau dạo bước trong công viên dưới nắng vàng rực rỡ, cùng nhau ngồi ngắm những tia nắng bất định nhảy múa trên bãi cỏ xanh và hít thở bầu không khí trong lành của sương sớm. Quyện vào cái thanh khiết của ban mai, em thì thầm:

- Cuộc đời em, tình yêu của em... là của riêng mình chị mà thôi!

Đêm đầu tiên bên nhau, em e dè dâng hiến, tôi rưng rưng đưa tay đón nhận trái cấm đầu cành. Trong khoảnh khắc tôi gắn kết vào em, bất chợt em ngừng lại, níu nhẹ lấy tay tôi rồi vuốt ve thật lâu từng đường nét trên khuôn mặt, nhìn thật sâu vào ánh mắt đắm đuối mà tôi đang muốn dâng trọn cho em - người con gái đã mang lại sức sống, ươm mầm, khơi nụ cho trái tim tôi một lần nữa biết thế nào là yêu, là dâng hiến. Ánh mắt em buồn, thật buồn... buồn như một buổi chiều nào đó chia ly, tôi biết em đi mãi không về.

Bất giác, em bật khóc. Tôi vụng về lau nước mắt đang ướt đẫm má em.

- Chị! Nói em nghe... nói em nghe rằng chị yêu em đi chị! Nói em nghe...

- Chị yêu em! Chị yêu em! Chị yêu em... chị yêu em.. - tôi thì thầm vào tai em hàng chục, hàng trăm lần tiếng yêu cho đến khi em ghì xiết tôi thật chặt bởi đôi tay nhỏ bé của em.

- Nếu mai này xa nhau, chị còn yêu em nữa không?

- Tại sao em hỏi như thế? Có việc gì sao em?

- Trả lời em đi. Mai này xa nhau, chị còn yêu em nữa không? Và sẽ luôn giữ hình bóng em trong tim chị chứ? Có không chị?

- Dù em đi đến nơi đâu, dù bao lâu đi nữa... chị luôn giữ mãi tình yêu này, giữ mãi bóng hình em trong lòng chị. Mãi mãi không bao giờ phai nhạt, cưng à!

- Em hạnh phúc lắm! Nếu có thể đánh đổi cả mạng sống, em vẫn chấp nhận để giữ giây phút thiêng liêng này mãi mãi.

- Chị yêu em... bằng tất cả tình yêu trên cõi đời này cộng lại, em có biết không?

- Gia đình em biết chuyện. Em sẽ phải đi xa, xa lắm, xa đến nỗi em không biết được ngày về. Chị sẽ chờ đợi em chứ?

Tôi bàng hoàng tựa sét đánh ngang tai. Tình yêu của tôi, người con gái của cuộc đời tôi, chỉ vừa hạnh phúc vỏn vẹn dăm ba tháng nay phải cách xa nghìn trùng mà không biết ngày tương ngộ!? Ông Trời ơi! Ông khéo trêu ngươi, đêm đầu tiên cũng là đêm cuối cùng tôi được bên em hay sao?

- Chị sẽ chờ. Một năm chị cũng chờ, mười năm chị cũng chờ, năm mươi năm chị cũng chờ. Chị sẽ chờ em đến hết cuộc đời này, em ơi! - tôi nức nở.

- ...... - em nghẹn lời, nước mắt chan hòa.

- Hãy cho chị được trọn vẹn với em đêm nay!

Chúng tôi chơi vơi nơi ranh giới giữa hoan lạc, nhớ mong và khổ đau vì chia cách. Số phận của tôi đã được định sẵn như thế, có phải không? Đã được định sẵn là tôi sẽ sống lẻ loi đến hết kiếp nhân sinh đầy trắc trở này. Vị ngọt của tình yêu, tôi chưa kịp nếm cho mềm đôi môi. Người em của tôi, tôi chưa kịp ôm cho sóng tình cuồng dâng trong đáy mắt. Thế mà, tại sao chúng tôi phải xa nhau?

Em đi. Tôi ngơ ngẩn như người mất hồn. Đêm đêm ôm lấy tấm áo kỷ niệm, nước mắt ướt đầm cả vạt gối. Tối nào trước khi ngủ, tôi đều ôn lại kỷ niệm ngày bên em. Lúc em nói cười, lúc em ôm tôi âu yếm, và lúc em nhìn thật sâu vào mắt tôi - ánh mắt với nỗi buồn có thể làm tôi chếch choáng say.

Tôi quăng mình vào công việc. Làm như điên cuồng, làm không quan tâm đến giờ giấc và ngày tháng, làm như thể ngày mai tôi không còn sống trên cõi đời này nữa để hoàn thành mớ công việc ấy. Tôi muốn mình mệt nhoài trong cơn sóng của dòng đời để tạm nguôi ngoai đi nỗi nhớ về em. Dù tôi biết rằng, tình yêu của tôi, luôn nép mình nơi góc khuất, chỉ cần phút yếu lòng nó sẽ bừng dậy mà làm tôi đau đến bật khóc. Tình yêu của tôi, vẫn ngủ ngoan. Tình yêu của tôi, vẫn mong chờ ngày nào đó lại được hồi sinh. Tình yêu của tôi, vẫn mong chờ ngày nào đó tìm lại được nhịp đập xưa kia, và chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau không điều gì có thể chia cách được nữa. Tôi mua hẳn căn nhà đang thuê, căn nhà đối diện nhà em, có ban công đối diện ban công nhà em. Chiều chiều đi làm về, tôi luôn ngoảnh lại nhìn phía sau, như tự nuôi cho mình hy vọng là còn thấy em đứng đó, ánh mắt khắc khoải chờ nụ cười hiếm hoi từ tôi - người quá lạnh lùng với em suốt thời gian dài, cố tình ngu ngơ giả vờ không hay biết tình em đang cuộn trào nơi trái tim nhỏ bé.

Có những đêm thao thức, sống cùng hoài niệm, tôi so phím đàn, dạo bài nhạc của ngày ấy... lại thấy em như đang ngồi đối diện, nhìn tôi với tia nhìn có ánh lửa tình sóng sánh, dâng đầy nơi đáy mắt.

Thời gian hờ hững trôi. Tôi hờ hững sống không tình yêu. Lời hứa với em trong đêm đầu tiên vang vang trong trí óc. Có thể giờ này em đang yên ấm bên ai kia, nhưng tôi không cho phép mình được quyền phản bội em, phản bội tình yêu vẫn còn hơi thở trong trái tim tôi.

------------

"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay...."*

Giật mình nhìn lại, mười năm đã trôi qua. Mười năm tôi sống trong hờ hững. Mười năm tôi sống trong nhớ nhung, chờ đợi. Mười năm... mười năm tôi giữ trọn vẹn tình yêu đối với em. Tôi có ngu ngốc lắm hay không, hỡi tôi!?

Sau chuyến đi công tác xa, tôi uể oải mở cửa vào nhà. Chợt cảm thấy như ai đang nhìn mình sau lưng, tôi ngoảnh lại và thảng thốt đánh rơi chùm chìa khóa. Vóc dáng ấy, tôi hy vọng đã mười năm. Vóc dáng ấy, tôi đã luôn mường tượng như thật mỗi buổi chiều đi làm về. Vóc dáng ấy, nụ cười ấy... nay hiển hiện trước mắt mà ngỡ tựa cơn mơ.

- Chị! - tiếng em lảnh lót, em đang cười thật tươi chờ tôi trả lời.

- Hi em! Hôm nay có ở nhà một mình nữa không?

- Dạ có. Chị ơi, chút qua chơi với em nha.

- Ok. Chị thay đồ, ăn chiều xong rồi qua tán gẫu với em.

Em chạy đến, nắm tay tôi, vẫn nụ cười rực rỡ như nắng ấm mùa xuân.

- Chị ơi! Em đã về! - gương mặt em nhòa nước nép trên vai tôi.

- Chị biết... chị biết em sẽ về... chị biết em sẽ về mà...!

- Chị có còn giữ được lời hứa của đêm xưa, còn không chị ơi...

- Chị... chị chờ em... chị chờ em đã mười năm... - tôi ôm chầm em vào lòng, cả hai đều bật khóc.

- Em mong về bên chị... em mong về với tình yêu, về với lẽ sống của đời em... đã mười năm...

- Đừng bỏ chị đi nữa, nha em!

- Không điều gì có thể chia cách mình nữa đâu. Phải, không điều gì nữa...

Em ngồi cạnh tôi trên ban-công, bắt tôi đàn cho em nghe. Em bảo em nhớ tiếng đàn này đến ngơ ngẩn mỗi khi nghĩ về. Đêm nay, tôi lại so dây đồng, gởi vào đêm nỗi niềm của mười năm... mười năm ta mãi yêu em...

"Mười năm yêu em, em thấm đời mộng mị
Mười năm yêu em, ta thấu tình cuồng si
Mười năm yêu em, ta hóa thành chiếc lá
Trôi theo từng cơn lũ, của kiếp sống

Tình chưa yên vui bên sống đời cuồng nộ
Chợt đêm chia phôi, ngăn cách một đại dương
Từng đêm gian nan ta ngỡ mình sắp đuối
Nhưng em tình vẫn hát từ bến chờ...

Ôi ta nhớ mãi những đêm nằm mộng biển
Hồn ta bay trên đôi cánh reo mừng
Giữa cằn cỗi chợt nghe tình xao xuyến
Ngỡ môi em thầm đợi những mùa Xuân

Dường như trong ta, em có điều tuyệt vọng
Dường như trong em, ta vẫn đầy hoài mong
Mười năm yêu em cũng sẽ là mãi mãi
Xin em cùng ta hát để nhớ hoài...."*

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gxg