Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cô ấy : Phần 4

Phần 4

Ngày 8/3 của hai đứa với tư cách là người yêu

- Thủy tặng em món quà này..

Thủy bịt mắt tôi lại, vẻ mặt bí hiểm gian xảo khiến tôi rợn người, nhưng trong lòng lại tò mò háo hức. Khi đến một nơi toàn là bóng tôi, tại Thủy đang bịt mắt tôi, đến nơi thì trước mắt tôi là một vùng sáng được thấp nến, cái bánh đầy viên kẹo đủ màu được xếp hình trái tim, nhìn rất dễ thương, trên đó có mảnh giấy nhỏ, tôi lại gần mở ra

"Món quà Thủy tặng cho em là Thủy, Thủy là của Ngân"

Tôi cảm thấy xúc động, trái tim như được rót mật vậy. Người gì đâu mà lãng mạng sến súa thật nhưng tôi thích, tôi ôm thủy, thủ thỉ rơi lệ.

- Ngân cũng là của Thủy..

_______

Mỗi tháng Thủy điều tặng tôi mỗi món quà nhỏ, được bọc lại kỹ càng , vỏn vẹn bên trong là mảnh giấy nhỏ được  ghi "Thủy yêu Ngân", điều đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, không cần phải là những món quà đắt tiền, chỉ cần là những điều Thủy làm, tôi điều cảm thấy hạnh phúc

Năm tháng trôi qua, tình cảm của chúng tôi chưa bao giờ phai nhạt, ít cãi cọ, điều là Thủy nhường nhịn tôi cả, đến khi hai đứa học hết lớp mười hai, đậu cùng một trường Đh nhưng khác chuyên ngành ở trên Sài Gòn, tôi học chuyên ngành thiết kế thời trang, còn Thủy học khoa điện ảnh, cả hai có niềm đam mê mãnh liệt với nghệ thuật, từ rất lâu tôi ao ước được làm nữ thiết kế thời trang, thiết kế cho Thủy những bộ màu sắc rực rõ nhất, vì Thủy rất đẹp, càng lớn Thủy càng đẹp sắc sảo, mái tóc dài ngày xưa thay vào đó ngắn đầy cá tính, điều làm tôi khá khó chịu là biết bao nhiêu tình địch, nam có, nữ cũng có, chiều cao tôi không thay đổi gì nhiều vẫn là 1m6, còn Thủy thì cao hơn hồi xưa, 1m75, nhiều khi tôi khá ganh tị với Thủy.

- Thủy lại cao hơn em rồi, Hứ..

Mỗi lần vậy, Thủy ôm tôi, khẽ vươn người xuống hôn vào má.

- Cứ nhỏ bé đi, nằm gọn trong Thủy, đừng đi xa quá, Thủy yêu em.

- Hứ, Em cũng yêu Thủy

Chuyện chúng tôi yêu nhau cứ diễn ra theo năm tháng, đến khi cả hai đứa hai mươi bốn tuổi, chuyện hai đứa yêu nhau đến tai bố mẹ, cả bố mẹ Thủy. Vì bố mẹ Thủy là người Hoa, khái niệm về đồng tính còn rất xa lạ nhưng không phản đối gì chúng tôi yêu nhau, có lẽ từ bố mẹ Thủy biết hai đứa yêu nhau và họ rất thương tôi, nhưng bố tôi thì khác, ông không bao giờ chấp nhận điều đó, bố tôi ngăn cấm hai đứa yêu nhau, chuyện đó xảy ra vào một ngày mưa tầm tháng bảy.

Trong nhà ồn ào, tiếng chửi rủa của người bố tôi kính trọng, tiếng khóc bất lực của người mẹ, và tôi đang bị nhốt ở phòng, điện thoại bị tịch thu, mối quan hệ hai gia đình rạn nứt, bố tôi thù địch gia đình Thủy, cấm tiệt mọi thứ liên quan đến Thủy, tôi như tù nhân bị cầm giam, mỗi ngày trôi đi, không liên lạc được với Thủy, tôi không biết Thủy thế nào, nổi nhớ dày vò, tiếng chửi mỗi ngày của bố, tiếng khóc yếu ớt của mẹ.

- Mẹ xin con, đừng lầm đường lạc lối nữa, mẹ chỉ có con với thằng Minh thôi, con hãy chia tay với cái Thủy đi, con đang bị bệnh đồng tính đấy, đừng ngộ nhận nữa, mẹ xin con...

Tôi chết lặng, cả người như không có sinh khí, mắt ánh lên đầy tơ máu vì nhiều đêm không ngủ, má hốc hác trắng bệch, nhìn mẹ đang quỳ dưới chân tôi, người mẹ chịu khổ nuôi dạy tôi với anh trai nên người. Mẹ tôi đã ngoài 45 nhưng lại như già dặn hơn so với độ tuổi 45, đôi mắt đầy đau thương chịu đựng vì con vì cái, để nuôi nên người, trên người nhiều bệnh, ít khi đi bệnh viện khám chỉ để chịu đựng nuôi tôi với anh tôi nên người, còn bố tôi, dù ông đối xử với mẹ rất tệ, nhưng ông rất anh em tôi, không bao giờ để tôi và anh trai thiệt thòi cái gì, tôi chưa bao giờ thấy bố khóc, hiện tại bây giờ đôi mắt bố ngấn lệ, miệng chửi rủa đầy bất lực ánh lên tia cầu xin tôi, anh trai tôi thì đang ở xa, du học tại Mỹ cũng phải bay về đây cầu xin tôi, chết lặng nhìn cả gia đình, tôi mệt mỏi gục ngã.

Tình yêu của tôi và Thủy là sai lầm sao, không được gia đình công nhận, hàng xóm miệt thị, tôi không quan tâm mọi người xung quanh nghĩ gì, như bố và mẹ là người ban cho tôi mạng sống, nuôi dưỡng tôi nên người, sao tôi có thể để người thân tôi chịu khổ vì tôi cơ chứ. Tôi mệt mỏi nhìn về phía cửa sổ.

- Thủy, em thật sự rất mệt. Thủy đang ở đâu, Thủy ơi..sao Thủy không xuất hiện, em sắp gục ngã rồi..Thủy ơi ...em không thể để bố mẹ chịu khổ vì em..Thủy ơi...em phải làm sao...Thủy ơi..Thủy ...

Ngoài trời, mưa tầm tã, trong phòng vang vỏn vẹn bản nhạc tiếng hoa mà tôi thường nghe, đúng với tâm trạng của tôi

"Trái tim em rất lạnh (我的心好冷)

Thành phố đang hòa dần vào đêm đen
Khi tình yêu trôi qua..
Có mấy ai là được hạnh phúc?
Không có ai yêu em
Không có ai chờ đợi em
Em từng nghĩ em sẽ không thấy cô đơn
Con người nơi đây quá lạnh lùng
Nên chẳng có kết cục nào bền vững
Người còn lẻ bóng lại mình em
Em bước đi quá lâu trong cô độc
Nước mắt cũng không ngừng rơi
Liệu rằng ai có thể góp nhặt tình yêu lại trao cho em?
Trái tim em rất lạnh
Chờ đợi anh tới ủ ấm
Mà anh đến giờ vẫn không hiểu lòng em
Trong đêm mưa lạnh giá
Ao ước được anh ôm vào lòng
Vậy mà tất cả chỉ đổi lấy một câu "Em thãy tự giữ gìn"
Trái tim em băng giá
Chờ đợi anh tới sưởi ấm
Em hận bản thân mình quá vô dụng
Liệu còn có ai như em
Chiều tổn thương nhiều là thế
Lòng đau như cắt mà chẳng một ai thấu hiểu
Nổi đau của em.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro