C3
Công ty đó không có nhiều nhân viên, chỉ khoảng mười mấy người. Ông chủ họ Vương, chỉ mới tốt nghiệp trung học, ông ta thường nói một câu thế này: "Sinh viên thì sao, không phải cũng đi làm thuê cho tôi thôi à?". Mỗi khi nghe được câu ấy, tôi chỉ muốn cởi tất ra nhét vào miệng lão.
Nhưng tôi biết là không thể làm như vậy, bởi vì lời ông ta nói là sự thực. Công ty này mặc dù không nhiều nhân viên nhưng hơn nửa trong số đó đều là sinh viên chưa tốt nghiệp hoặc đại học mới ra trường. Ngẫm lại cũng đủ đau lòng, học hành đèn sách bao nhiêu năm cuối cùng vẫn chẳng đâu vào đâu.
Được cái là công ty toàn những người trẻ tuổi, dễ dàng gần gũi. Bộ phận thiết kế chỉ có hai người, một là tôi và một người nữa lớn hơn tôi bốn tuổi là Vương Ngọc Hồng. Bình thường người trong công ty gọi là chị Vương, chị Vương là người rất hiền lành, nếu như tôi có chỗ nào không hiểu, chị sẽ dạy bảo rất nhiệt tình. Ở nơi này thì đừng trông chờ có ngày nghỉ, tôi đã làm việc ở đây được ba tuần rồi, ngày nào cũng bắt đầu từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, chưa từng được nghỉ ngơi, tăng ca đến mười một mười hai giờ cũng là chuyện thường. Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, chưa bao giờ tôi từng nghĩ bản thân sẽ có một cuộc sống với công việc quần quật tối tăm mặt mũi như thế này, tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ chịu được một cuộc sống như thế. Đã từng nghĩ đến việc xin nghỉ rồi đi tìm một công việc mới nhưng cứ nhìn vào cái ví chỉ còn mấy chục đồng thì cũng chẳng dám liều nữa, cái xã hội này đè ép con người quá mức.
Năng lực chuyên nghành của chị Vương rất tốt, có một lần nói chuyện phiếm, tôi hỏi chị: "Trình độ của chị giỏi thế, sao chị lại làm việc tại một công ty nhỏ thế này?"
Chị cười ha hả nói: "Có việc làm là tốt rồi, còn tâm tư đâu mà quan tâm lớn nhỏ nữa. Cũng giống em thôi còn gì."
"Tại vì em mới tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm nên mới vào đây thôi."
"Người có kinh nghiệm cũng thất nghiệp đầy rẫy còn gì? Em vẫn cần phải rèn luyện nhiều, khi nào có kinh nghiệm rồi hãy đến nơi khác thử xem. Cái nghề của chúng ta nó bạc lắm."
"Vậy rốt cuộc nên làm thế nào ạ?"
"Làm sao à? Chị cũng không biết, ít nhất thì chị cũng đã kết hôn rồi, cuộc sống cứ tà tà thế này là ổn. Nhưng em thì khác, em còn trẻ mà, phải cố gắng phấn đấu đuổi kịp thời đại, đừng bỏ lỡ cơ hội."
Tôi ngán ngẩm vì không thể biết trước cuộc đời tôi rồi sẽ đi về đâu.
Lễ tốt nghiệp đến, bạn bè tứ xứ tụ họp lại, tôi xin công ty nghỉ phép hai ngày. Ông chủ tức điên trừ vào lương của tôi năm mươi đồng.
Người ta nói khoác lên mình tấm áo cử nhân sẽ vô cùng xúc động, còn lòng tôi thỉ chỉ có nỗi buồn. Bạn bè túm năm tụm bảy chụp ảnh kỷ niệm, đua nhau bày ra những loại tư thế quái dị, tôi nhìn chỉ muốn cười nhưng cười không nổi. Bởi vì qua ngày hôm nay thôi, tôi sẽ chính thức bước chân vào cái thế giới hỗn tạp ngoài kia, còn lòng dạ đâu nữa mà cười nữa.
Hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu cái gì tôi cũng chả buồn nghe, chẳng qua chỉ là vài câu nói nhảm linh tinh thôi mà. Cái gì mà thế hệ rường cột, cái gì mà thế hệ tương lai... không nghe được còn đỡ, nghe rồi chỉ muốn chạy lên đạp cho ông ta vài cái. Chỉ có giây phút bước lên bục nhận tấm bằng tốt nghiệp, giây phút tất cả cùng nhau tung nón lên trời mới làm cho tôi thấy cảm động. Vì tôi biết rằng bốn năm đại học của mình đã chính thức kết thúc.
Sau khi dự lễ tốt nghiệp, mọi người cùng nhau đi ăn một bữa cơm. Nói về tương lai, nói về mơ ước, trái tim ai cũng hừng hực nhiệt huyết, mắt ai cũngánh lên vẻ xúc động bùi ngùi. Tôi nghĩ chắc hẳn mọi người nên biết rằng chúng tôi khó mà tìm được một công việc đúng với chuyên nghành mình đã học bốn năm nay. Mặc dù như thế, vẫn có người nâng ly hét toáng "Cố lên, cố lên". Thôi thì cứ quẳng cái hiện thực khốc liệt này ra sau đầu đi, thả lỏng một lần, uống đến say thôi.
Thế là hôm đó tôi say thật, bạn bè xung quanh đứa nào cũng say hết. Mắt tôi dính chặt vào cái dây màu đỏ mà lúc nãy Đăng Ngôn buộc lên tay tôi. Đằng Ngôn là người tôi thầm mến bốn năm qua, gia đình từ lâu đã sắp xếp xong cho cô ấy một công việc, sau hôm nay cô ấy sẽ rời đi khỏi nơi này. Bốn năm đại học, tôi từ chối tất cả lời tỏ tình của các chàng trai, chỉ một lòng hướng về cô ấy. Lặng lẽ đứng sau lưng nhìn cô ấy khóc, nhìn cô ấy cười, nhìn cô ấy tay trong tay cùng bạn trai, rồi lại nhìn cô ấy chia tay. Đôi mắt của cô ấy rất sáng, sáng đến nỗi tôi không dám nhìn thẳng vào. Tôi chưa từng có hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng lúc cô ấy khóc tôi có thể đứng bên cạnh đưa một cái khăn giấy an ủi. Cảm ơn Đằng Ngôn, bởi vì cô ấy đã cho tôi được toại nguyện, suốt bốn năm đại học cô ấy chỉ tìm đến tôi và khóc. Chắc hẳn là cô ấy biết nguyện vọng của tôi? Tôi có nên hôn cô ấy không? Dù sao hôm nay là ngày tốt nghiệp, cứ buông thả một lần đi. Tôi từ từ tiến sát đến, chậm rãi hôn lên môi cô ấy, đầu óc đã không còn chút ý thức gì nữa, chỉ có cảm giác mềm mại khi hôn lên cánh môi kia.
Thời gian dừng lại có phải không? Chắc là dừng lại rồi, bởi vì dường như tôi nghe được tiếng tiếng hô hấp dồn dập của Đằng Ngôn và còn cả tiếng trái tim mình đang đập loạn. Từ từ rời khỏi , lảo đảo đứng lên vuốt ve môi của cô ấy, khẽ nói: "Nụ hôn đầu của tôi là dành cho cậu. Sau này, cậu phải sống thật tốt. Tôi... chúc cho cậu hạnh phúc."
Đây là một con đường không có đích đến hạnh phúc, từ lần đầu tiên gặp Đằng Ngôn, tôi đã biết rõ điều này. Tôi muốn tiến tới gần, nhưng lý trí lại cố gắng giữ một khoảng cách nhất định, hai đứa suy trì mối quan hệ bạn bè suốt bốn năm học. Nháy mắt, đã bốn năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh quá, nếu như khoảng thời gian ở trường đại học có thể kéo dài thêm chút nữa thì thật tốt biết bao.
Tôi say nhưng cũng không hẳn là say, tôi thấy khóe mi của Đăng Ngôn có chút ướt. Hít sâu một hơi, cố gắng chống đỡ cơ thể. Không chào tạm biệt bạn bè mà một mình rời đi.
Đi một mình không biết bao lâu, không biết đi đường nào, chỉ biết là bản thân quá mệt mỏi. Dạ dày bị rượu làm cho khó chịu, đành phải ngồi xuống cạnh một hàng rào ở ngã tư bên đường, nhìn từng chiếc xe chạy qua trước mắt, lại nhìn cột đèn giao thông chuyển xanh rồi lại đỏ. Tôi bắt đầu lưỡng lự, Lỗ Tấn nói trên đời này vốn không có đường đi, người ta đi mãi thì thành đường mà thôi, nhưng bây giờ nơi đâu cũng có đường, đường nào cũng chật ních người qua lại, tôi nên chọn con đường nào cho mình đây? Tôi nên đi như thế nào đây?
Có một luồng ánh sáng phóng tới, chiếu thẳng vào khiến mắt tôi mở không ra. Lòng tôi chỉ thầm mong tài xế không phải đang say rượu, xin hãy lái cẩn thận một chút. Tôi tuy rằng thất tình, sự nghiệp cũng chẳng ra làm sao nhưng tôi không muốn chết đâu, cha mẹ còn cần tôi chăm sóc mà. Nhưng hiện tại tôi không cử động được nữa, ngay cả hít thở thôi cũng nặng nề, tôi không thể nhường đường đâu, vậy nên xin ngài hãy tự tránh đi, đừng cán lên người tôi.
Nghĩ thế rồi dựa người vào hàng rào nhắm nghiền đôi mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro