4-5
Tôi nghe thấy tiếng xe đừng lại, có người mở cửa xe bước xuống. Tôi từ từ mở mắt, đập vào mắt là một chiếc xe cảnh sát có chút hơi cũ. Người bước xuống là một vị cảnh sát trẻ tuổi, chiều cao trung bình, khuôn mặt non nớt, có vẻ trẻ con, đôi mắt lớn làm cho tôi nghĩ đến búp bê Barbie.
Anh ta đi đến trước mặt tôi, đưa tay huơ huơ trước mắt: "Tiểu thư, hơn nửa đêm rồi, ngồi đây không an toàn chút nào. Mau về đi."
Rượu tiếp thêm can đảm, tôi đẩy tay của anh ta sang một bên, lắc đầu nói: "Đừng có gọi tôi là tiểu thư, hiện tại tôi không đi được, ngồi đây không phạm pháp chứ?"
Anh ta cười nói: "Không phạm pháp, nhưng ngồi đây thật sự không an toàn đâu. Nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô ở nơi nào, tôi sẽ đưa cô về."
"Không cần, cảm ơn. Lát nữa tôi tự về."
"Không phải cô sợ tôi là người xấu đấy chứ? Tôi là cảnh sát thật mà, không tin cô xem thử" Anh ta móc ra một cái thẻ đưa đến trước mắt tôi.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của vị cảnh sát, tôi không nhịn được cười, cũng chẳng nhìn đến cái thẻ, chỉ hỏi: "Anh mới làm cảnh sát không bao lâu nhỉ?"
"Đúng vậy, mới hơn một năm."
"Hiện tại đầu óc tôi đang mông lung lắm, tôi không nhớ được địa chỉ nhà mình. Anh đưa tôi đến chỗ nào cũng được, tôi tin tưởng anh là người tốt, không phải bọn lừa gạt buôn bán phụ nữ."
Tôi nói xong lại nắm mắt, thật sự là mệt gần chết, chẳng muốn nói thêm bất cứ điều gì. Cảm giác được vị cảnh sát kia bế tôi lên đặt trên xe rồi còn nịt giây an toàn giúp tôi, tất cả chỉ dựa vào cảm giác thôi bởi vì mắt tôi vẫn đang nhắm từ lúc nãy đến giờ. Có giọt nước mắt tràn ra khỏi mi, tôi khóc cho mối tình đầu chưa kịp nở đã tàn úa, khóc cho tuổi thanh xuân mù mịt của mình.
Không biết chạy bao lâu thì xe dừng lại, vị cảnh sát bế tôi xuống xe rồi bước vào một căn phòng. Ngồi trên xe một lúc, tôi đã lấy lại chút tỉnh táo, mở to mắt ra nhìn quanh. Đây chính là đồn cảnh sát trong truyền thuyết nhỉ? Ha, cuối cùng tôi cũng có cơ hội vào đồn cảnh sát một lần.
Trong này chỉ có hai người, một vị cảnh sát mập mạp khoảng trên năm mươi tuổi và một người phụ nữ trẻ tuổi. Người phụ nữ đưa lưng về phía tôi, thế nên không nhìn rõ mặt của cô ấy. Người phụ nữ đó đang nhỏ giọng nói cái gì đấy với ông cảnh sát mập mạp, cảnh sát thì liên tục gật đầu, thịt trên mặt cứ rung lên từng cái một. Tôi lại quay đầu nhìn vị cảnh sát trẻ tuổi đang dìu mình, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh sát béo như thế làm sao bắt được trộm?"
"Xuỵt. Đừng nói linh tinh." Anh ta giúp tôi ngồi xuống: "Cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát, chút nữa tôi đưa cô về nhà. Tôi đi rót nước cho cô."
Tôi tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống ghế, đưa tay ra sau đầu để gối, mắt không chớp nhìn vị cảnh sát mập mạp. Lòng nghĩ, quả thật là đầy tớ của nhân dân mà, biết rằng béo kéo theo nhiều bệnh cho nên tự giác ăn thật nhiều để dân chúng gầy đi, đỡ bệnh tật. Chúng ta chắc phải biết ơn họ lắm nhỉ?
Cảnh sát trẻ tuổi đặt ly nước trên bàn, nói: "Uống nhiều rượu như vậy nên chắc chắn đang khát đúng không? Uống một chút nước đi."
Tôi cầm cốc lên uống một hớp nhỏ, hỏi: "Anh tên là gì?"
"Lưu Tuấn, tôi phải hỏi tên cô trước mới đúng."
"Tôi cũng họ Lưu, tên chỉ một chữ Kỳ. Hôm nay cảm ơn anh, lát nữa tôi tự về là được, không cần đưa tiễn đâu."
"Cái này thì không được, phụ nữ trẻ tuổi đi lại trên đường vào lúc trễ thế này không hề an toàn chút nào. Tôi phải đưa cô về thôi, đừng quên tôi là cảnh sát, nghĩa vụ của tôi là bảo vệ an toàn cho nhân dân."
"Cảnh sát như anh bây giờ chẳng còn nhiều." Chất cồn khiến cho tôi trở nên to gan hơn, trở mình nằm sấp xuống, nhỏ gọng nói: "Một năm qua chắc anh chưa được thăng chức nhỉ?"
Anh ta cũng nhỏ giọng đáp: "Đúng thế đấy, chưa hề. Lúc nào cũng bị sai cho chạy ngược chạy xuôi, làm cảnh sát như tôi đây cũng mệt gần chết."
"Bị bắt nạt như thế nào?"
"Chuyện này không tiện nới với người ngoài."
"Ha ha" Nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh ta, tôi nhịn không được mà bật cười. Người phụ nữ kia nghe thấy giọng cười của tôi thì quay đầu ra sau nhìn, tôi cũng giương mắt lên nhìn cô ấy. Trông có vẻ quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu rồi ấy nhỉ? Nhưng không nhớ nổi, tôi bĩu môi, chẳng thèm để ý nữa.
Lưu Tuấn hỏi tôi: "Sao hôm nay về nhà trễ thế?"
"Tiệc chia tay, hơi trễ"
"À ra thế, hèn gì. Tiệc chia tay tôi cũng say bí tỉ, còn ói nữa."
Không nhắc thì còn đỡ, vừa nhắc đến thì dạ dày tôi lại khó chịu, cố gắng nín nhịn, hỏi: "Nhà vệ sinh ở nơi nào? Tôi muốn nôn."
"Đùa à? Tôi vừa nhắc đến là cô cũng muốn nôn theo?"
"Mau mau!" Tôi che miệng, những thứ trong dạ dày bắt đầu trào ngược lên cổ họng, lúc này Lưu Tuấn mới biết tôi không đùa, nhanh chóng đỡ tôi dậy rồi kéo tôi chạy vào nhà vệ sinh. Đi đến buồng vệ sinh của nữ, anh ta buông tay: "Tôi không thể vào... cô tự..."
Chẳng đợi anh ta nói xong, tôi đã đạp cửa vọt vào. Nôn bao lâu không rõ, chỉ biết là dường như tất cả mọi thứ trong dạ dày đều bị tôi nôn ra ngoài. Sau khi nôn xong, dạ dày dễ chịu hơn rất nhiều, vặn vòi nước súc miệng rửa tay chân. Cuối cùng cũng tỉnh táo.
Từ từ đứng thẳng lên nhìn vào gương, bỗng phát hiện có thêm một người nữa trong gương. Tôi sợ đến giật nẩy mình, hét lên một tiếng rồi lui về phía sau hai bước, đụng trúng vào người kia.
Theo phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng xoay người, nhìn người đang đứng trước mắt mà hoảng sợ không nói nên lời.
5
"Thế nào? Không nhớ tôi?" Cô ấy cười vui vẻ.
Tôi xoa xoa mắt, thì ra đây là người phụ nữ lúc nãy ngồi nói chuyện cùng ông cảnh sát mập, tôi quen biết người này à? Vắt óc nghĩ mãi cũng không biết mình đã gặp người này ở đâu, vừa nhìn tôi đã biết cô gái này không phải người cùng đẳng cấp với mình.
Cô ấy mở túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho tôi: "Lau mặt đi đã."
Tôi nhìn tay của cô ấy, cánh tay vừa nhỏ vừa đẹp làm đầu tôi bỗng nhiên sáng lên. À thì ra là cô ấy, tôi chạm nhẹ vào cánh tay kia, ngơ ngẩn nói: "Tôi biết cánh tay này, hình như chị tên là... tên là Hứa Nhược. Đúng rồi, là Hứa Nhược."
"Haha, thì ra là nhớ tay chứ không nhớ người, cần tôi lau giúp không?"
"Không cần, không cần." Tôi nhận lấy khăn tay, qua loa lau mặt rồi nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách khí, chúng ta ra ngoài đi."
"Ừ"
Cửa mở, Lưu Tuấn còn đang đứng đó, Hứa Nhược đi trước, nói với anh ta: "Tiểu Lưu, tôi biết Lưu Kỳ, lát nữa tôi đưa cô ấy về là được."
Lưu Tuấn gật đầu đồng ý, lại nói với tôi: "Sau này đừng một mình lang thang vào ban đêm nữa, ít nhất nên có một người bạn đi cùng."
"Ừ. Cảm ơn."
Cùng Hứa Nhược đi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi hít sâu vào một hơi, cảm giác giống như vừa tiến cung xong. Đuổi theo Hứa Nhược, tôi nói: "Tôi tự đi về được rồi, chị lái xe cẩn thận, tạm biệt."
"Tôi đưa em về." Hứa Nhược kéo lấy cánh tay tôi: "Em ở đâu? Nói cho tôi biết."
"Thật sự không cần đâu, cảm ơn."
"Sao cứ thích từ chối lòng tốt của người khác thế nhỉ? Lên xe nhanh đi, nếu không tôi nổi giận đấy. Chẳng mấy khi tôi làm việc tốt đâu."
Cô mở cửa xe, ngồi vào trong rồi chỉ chỉ ghế bên cạnh. Tôi thở dài, cũng đành bước lên xe, lần đầu được đặt mông ngồi vào BMW, có cảnh giác hồi hộp và còn hiếu kỳ nữa, đáng tiếc là bên trong xe không bật đèn, mắt tôi thì lại kém, chẳng nhìn rõ được gì.
"Điện thoại di động không liên lạc được?" Sau khi lên xe, cô ấy nói một câu như thế, làm cho tôi chẳng hiểu được gì.
"Dạ?"
"Điện thoại di động không liên lạc được. Tôi vốn muốn hẹn em đi phỏng vấn nhưng điện thoại của em không liên lạc được, gọi bao nhiêu lần cũng không được."
"À. Điện thoại của tôi bị mất." Không ngờ rằng cô ấy hẹn tôi đi phỏng vấn, lòng lại buồn bã. Lưu Kỳ ơi là Lưu Lỳ, đã từng có một công ty lớn như vậy cho mày cơ hội, nhưng mày lại bỏ lỡ chỉ vì mất điện thoại.
"Số điện thoại mới của em là bao nhiêu?"
Tôi đọc cho cô ấy số điện thoại mới của mình, cô lấy điện thoại ra ấn ấn, rất nhanh sau đó điện thoại của tôi rung lên. Hứa Nhược cười cười nói: "Đó là tôi."
"Vâng."
"Nhà em ở đâu?"
Tôi nói cho cô ấy biết địa chỉ, Hứa Nhược đánh xe ra khỏi bãi rồi hướng đến địa chỉ nhà tôi.
Trên đường đi cô ấy hỏi: "Sao em lại đến đồn cảnh sát?"
"Tôi ăn liên hoan về muộn, một mình xiêu vẹo trên đường rồi gặp phải Lưu Tuấn, anh ta đưa tôi về đồn. Chị quen biết Lưu Tuấn?"
"Sao lại hỏi thế?"
"Lúc nãy tôi nghe thấy chị gọi anh ta là Tiểu Lưu."
"Haha, lúc nãy trước phòng vệ sinh có nói với nhau hai câu, cũng xem như là biết đi. Anh ta đúng thật là một vị cảnh sát tốt ngàn năm khó gặp."
"Đúng vậy đấy, là một vị cảnh sát tốt. Chị thì sao? Sao lại ở đó?"
Hứa Nhược mím môi không nói gì thêm, tôi ý thức được rằng mình đã quá nhiều chuyện, vốn không nên hỏi người lạ nhiều chuyện riêng tư như thế: "Xin lỗi, tôi thuận miệng hỏi thôi, không có ý tọc mạch chuyện riêng tư của chị đâu."
"Không có gì. Anh trai của tôi làm người khác bị thương, tôi đến nộp tiền bảo lãnh."
"Vâng."
Tôi không nói nữa, cũng không biết phải nói gì nữa. Bên trong xe hơi lạnh, không nóng nực như bên ngoài, sự thoải mái làm cho đầu tôi bắt đầu nặng dần, mí mắt cũng sập xuống.
Ngủ mơ màng, tôi nghe thấy Hứa Nhược nhẹ nhàng nói một câu "Đến rồi", tôi cố gắng dụi mắt, xoay người mở cửa xe, lại cảm thấy hình như quên mất điều gì, rồi mới sực nhớ ra, xoay người lại nói với người đang ngồi im trong xe: "Cảm ơn."
Cô ấy cười nhẹ như không, hỏi: "Không mời tôi vào nhà uống nước à?"
Tôi lưỡng lự gật đầu nói vâng.
Đêm đã khuya, trong hành lang rất yên tĩnh, tiếng dày cao gót của Hứa Nhược trở nên vô cùng vang dội. Tôi đi đến trước cửa, móc chìa khóa ra mở cửa mời cô ấy vào nhà. Vương Thành vẫn chưa trở về, chắc là tối nay anh ta lại tăng ca, trước kia vẫn chưa biết, đến khi làm việc rồi mới biết được cái nghề thiết kế này thâu đêm suốt sáng là chuyện bình thường như cơm bữa. Bất kể là nghề thiết kế nào cũng như vậy cả.
Vào trong nhà, tôi mở đèn lên. Hứa Nhược quét mắt quan sát một vòng, hỏi: "Một mình em ở? Nơi này an toàn không?"
"Không sao, tôi thuê cùng với một người nữa, anh ta là đàn anh cùng trường. Chị muốn uống chút gì không?"
"Gì cũng được."
Tôi lấy cốc giấy ra , cầm bình nước để trên bàn trà. Nơi này không có đồ uống, mới tốt nghiệp thôi, chi tiêu còn phải dè xẻn, vừa nãy còn sợ cô ấy nói muốn uống cà phê hay cái gì đó.
Hứa Nhược uống một ngụm nước rồi đi vào phòng tôi, đến bên cạnh giường ngồi xuống, nói: "Nơi ở của em sạch sẽ nhỉ, bày biện ấm áp lại thơm tho."
"Vâng, cũng bình thường thôi" Tôi tuy rằng nghèo, nhưng tôi thích sạch sẽ. Hôm mới dọn đến tôi dùng một ngày trời để quét dọn, lại bỏ ra hai mươi đồng mua một ít đồ và trang trí căn phòng, còn mua một chậu xương rồng nhỏ đặt ở ban công. Hoa đối với tôi là quá xa xỉ, chỉ có xương rồi mới phù hợp với tôi bây giờ, vì toàn thân nó đầy gai, lại có sức sống quật cường dai dẳng.
"Tối nay tôi có thể ở lại không?" Đột nhiên cô ấy hỏi.
Tôi hơi ngạc nhiên, ở lại đây?
"Cái giường đôi này hai người nằm cũng không quá chật nhỉ, bây giờ muộn quá rồi, tôi lại mệt nữa, không muốn đi về."
Đã trễ thế này rồi mà người ta còn đưa tôi về, thế nên việc cô ấy muốn ở lại, tôi cũng chẳng thể nào từ chối. Hồng hồ bây giờ đã là hai giờ sáng, đúng là quá trễ, may mắn tôi xin nghỉ hai ngày, mai có thể ngủ lâu hơn chút. Chỉ là nơi này của tôi đơn sơ như thế, cô ấy chịu được sao? Nơi này chẳng xứng với người như Hứa Nhược chút nào.
"Haha, tôi xem như im lặng là đồng ý nhé. Tôi muốn đi tắm."
"Vâng, được."
Tôi dẫn cô ấy đến nhà tắm, áy náy cười: "Nơi này có hơi chật hẹp. À mà chị mặc đồ ngủ của tôi được không?"
"Được."
Tôi tìm một cái váy ngủ mới giặt đưa cho cô ấy, sau đó đóng cửa lại, vào phòng khách ngồi chờ. Hứa Nhược tắm rất nhanh, thấy cô ấy đi ra, tôi nhìn đến ngơ ngẩn. Bình thường phụ nữ sau khi tắm xong đều mang theo ba phần xinh đẹp, mà mỹ nhân tắm xong còn xinh đẹp hơn gấp mười lần, Hứa Nhược là mỹ nhân, vẻ đẹp của cô ấy khiến cho tôi không dời được tầm mắt.
"Em cũng tắm đi, nước tôi chỉ dùng một nửa, hẳn là vẫn còn đủ cho em dùng."
"Vâng."
Khi tắm xong, tôi mới phát hiện quần áo cũ và nội y của Hứa Nhược đang đặt trên máy giặt, chắc là cô ấy không có thói quen tự giặt quần áo. Tôi đem quần áo của cô ấy đi giặt rồi bưng chậu vào phòng ngủ để phơi ở ban công. Lúc này Hứa Nhược đang nằm trên giường đọc mấy tờ tạp chí tôi mua đã lâu rồi, thấy tôi cầm quần áo của mình đi vào, cô ấy ngạc nhiên.
Hứa Nhược đặt tạp chí xuống, nói: "Tôi vừa định đợi em tắm xong mới vào giặt mà."
"Vừa lúc tôi cũng giặt quần áo nên tiện đó giặt luôn. Chị nóng không? Bên cạnh có cái quạt, chị nóng thì cứ bật lên."
"Cũng bình thường, mới tắm xong nên không nóng lắm, tôi phơi cho" Nói xong muốn xoay người xuống giường.
"Không sao, chị cứ nằm đi. Chỉ có vài bộ quần áo thôi mà."
Phơi xong xuôi, tôi vớ lấy khăn lông xoa xoa mái tóc mới gội, chuẩn bị bước lên giường ngủ.
"Để tóc ướt như vậy đi ngủ sẽ đau đầu đấy, hay là chờ tóc khô đi đã" Hứa Nhược nói.
"Không sao, quen rồi."
Lúc này di động thông báo có tin nhắn đến, là của Đằng Ngôn. Cô ấy nói: "Ngày mai tôi đi, cậu không cần đến tiễn. Chú ý giữ gìn sức khỏe". Lần đầu tiên, tôi không trả lời tin nhắn của Đằng Ngôn, cái gì nên nói đều đã nói, cái gì nên làm cũng đều đã làm. Cô ấy không muốn cho tôi đến tiễn, là do bị tôi làm cho sợ hãi sao? Lòng có chút đau, nhưng cũng không tiếc nuối.
Tôi đưa gối và chăn nhường cho Hứa Nhược, đi đến tủ lôi ra một cái áo mùa đông dày phát khiếp làm gối. Ngày hôm nay quá mệt mỏi, cơ thể đã rã rời, rất nhanh liền rơi vào trạng thái mơ màng, bỗng nhiên nghe thấy Hứa Nhược khẽ nói: "Cảm ơn em."
Hả, cô ấy cảm ơn tôi vì cái gì? Người nên nói cảm ơn phải là tôi mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro