Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

"Cô là ai mà..."

Tay của Hứa Cảnh Hòa phẩy nhẹ những vệt nước trên áo, đột nhiên ngẩng đầu lên. Mái tóc dài rối bù, vẻ mặt kinh hoàng, giọng thét chói tai khiến cô có phần mất bình tĩnh.

Tôn Dĩnh Sa che chắn cho Tôn Minh Châu, lùi về sau một bước trước ánh mắt mở to như muốn nứt ra của Hứa Cảnh Hòa, nhưng không trả lời câu hỏi của cô ta. Giọng cô lạnh lùng:

"Chỉ là chúc thọ thôi, Hứa tiểu thư, hà tất phải hùng hổ như thế."

Hứa Cảnh Hòa nheo mắt, nụ cười đầy khinh thường. Ánh mắt cô ta đảo qua người Tôn Dĩnh Sa một lượt từ đầu đến chân, rồi bật cười lạnh lẽo:

"Tưởng ai, hóa ra là cô chị không được yêu thương."

Cha của Tôn Dĩnh Sa và người mẹ kế đến muộn, chứng kiến cảnh tượng trước mặt thì sững sờ không nói nên lời. Mẹ kế thấy con gái mình bị bắt nạt, quên hết lễ nghi, liền thét lên the thé:

"Minh Châu!"

Tôn Minh Châu thấy mẹ đến, nỗi ấm ức càng trào dâng. Nước mắt long lanh trên khóe mi, như thể chỉ cần chớp mắt sẽ lăn dài xuống má. Thế nhưng cô không chạy vào lòng mẹ mà vẫn đứng yên sau lưng Tôn Dĩnh Sa.

Cô biết chị mình đã vì bảo vệ cô mà chuốc lấy rắc rối này. Nếu cô bỏ chạy, chị cũng sẽ không còn điểm tựa. Nghĩ vậy, Tôn Minh Châu lấy hết can đảm, nắm chặt cổ tay Tôn Dĩnh Sa, cố gắng truyền thêm sức mạnh cho chị.

Tôn Dĩnh Sa cảm nhận được hành động đó, trong lòng thoáng dâng lên cảm xúc phức tạp, nhưng cũng nhờ vậy mà cô trở nên bình tĩnh hơn.

"Hả, gì đây? Đừng diễn nữa, màn kịch tỉ muội tình thâm này không hợp với gia đình các người đâu."

Giọng điệu của Hứa Cảnh Hòa vừa dứt, trong sảnh vang lên những tiếng xì xào bàn tán. Tôn phụ nghe thấy, sắc mặt xanh rồi lại tím.

Hứa Cảnh Hòa đã nghe đồn không ít chuyện về gia đình họ Tôn, tất nhiên biết nói câu nào là nhắm trúng tim đen nhất. Nhưng cô ta lại đánh giá quá thấp khả năng chịu đựng của Tôn Dĩnh Sa.

Trái ngược với mong đợi của Hứa Cảnh Hòa, mặt Tôn Dĩnh Sa không hề lộ ra vẻ sụp đổ nào. Thay vào đó, cô còn nhếch môi cười giễu cợt:

"Nhà chúng tôi có gì để nói thì cứ để người khác bàn luận thẳng thắn. Còn nhà cô, xin hỏi đã giấu giếm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu rồi?"

Những chuyện như gia đình bất hòa trong các dòng họ giàu có quyền thế chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Càng là gia tộc lâu đời, những bí mật đen tối bên trong càng nhiều, ngoài mặt hào nhoáng, nhưng bên trong thì mục nát. Câu nói "Kim ngọc kỳ ngoại, bại tụ kỳ trung"* chính là để nói về những kẻ như họ, hợm hĩnh coi thường người khác.

(*Câu nói mô tả sự tương phản giữa vẻ ngoài hào nhoáng và bản chất bên trong mục nát, xấu xa.)

"Cô..."

Hứa Cảnh Hòa bị chặn họng, không nói nên lời, chỉ có thể tức tối chỉ tay vào cô, ánh mắt ngập tràn vẻ không cam lòng.

Tôn Dĩnh Sa cong môi cười, nụ cười đầy vẻ hả hê. Cô ngẩng cao cằm như một lời khiêu khích. Những chuyện xấu trong nhà cô, ai muốn nói thì nói. Vốn dĩ cô chẳng hề lưu luyến gia đình này, nên những lời đó không hề ảnh hưởng đến cô. Người đi chân đất không sợ mang giày, sinh ra từ đống đổ nát thì còn sợ gì nhà sập nữa?

Đúng lúc này, tiếng quyền trượng gõ xuống nền gạch ngọc phát ra âm thanh lanh lảnh. Giọng nói trầm ổn của ông cụ Hứa lại vang lên:

"Cảnh Hòa, nói nhiều với cái thứ nhỏ nhoi, thấp hèn đó chỉ tổ hạ thấp thân phận của mình."

Ông cụ Hứa ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ lê vàng, uy nghi lẫm liệt. Trong từng lời nói đều mang ý coi thường chị em nhà họ Tôn. Ông ta rõ ràng muốn nhân cơ hội này để cảnh cáo nhà họ Tôn, đồng thời gửi thông điệp gián tiếp đến nhà họ Vương rằng nếu từ bỏ Hứa gia để kết thân với gia đình hèn kém kia, họ sẽ chỉ chuốc lấy nỗi nhục.

Nhưng ông cụ Hứa có lẽ đã quên mất, Vương Sở Khâm chưa bao giờ là người dễ bị thao túng. Những năm sống ở nước ngoài đã khiến tính cách anh càng thêm phóng khoáng và ngang tàng. Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai can thiệp vào người và chuyện của mình.

Từ đầu đến giờ, anh vẫn im lặng, đợi đúng lúc ông cụ Hứa buông ra lời hạ thấp như vừa rồi. Giọng nói không nhanh không chậm, đủ để tất cả mọi người trong sảnh nghe thấy rõ ràng, kể cả cha anh.

"Nếu vậy, ông nói chuyện với tôi đi, tôi đủ tư cách không?"

Giọng điệu hờ hững, nhưng từng lời từng chữ lại lộ ra sự bình tĩnh trước cơn giận. Anh hơi cúi đầu, đối mặt trực diện với ánh mắt của ông lão trên ghế. Dù tuổi còn trẻ, nhưng khí thế từ đôi lông mày nhíu nhẹ và ánh mắt sắc bén không hề thua kém người đàn ông từng trải qua bao năm tháng sinh tử trên chiến trường kia.

Bầu không khí trở nên căng thẳng tựa dây đàn, sắc mặt của Vương Sở Khâm đen đến đáng sợ. Không ai biết bàn tay giấu trong túi quần tây của anh đã nắm chặt đến mức trắng bệch, móng tay bấm sâu vào da thịt để giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Anh không phải quân tử, chẳng có lòng dạ nhẫn nhịn như nước. Nhìn thấy mu bàn tay đỏ ửng của Tôn Dĩnh Sa, anh đã cố gắng hết sức kìm nén ý nghĩ muốn giáng thẳng một cái tát lên mặt Hứa Cảnh Hòa.

Dù cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, người mà Vương Sở Khâm nâng niu chẳng nỡ làm đau dù chỉ một chút giờ đây lại bị bêu xấu giữa bao ánh mắt. Nhìn Tôn Dĩnh Sa bị làm nhục, lòng anh tràn ngập oán hận. Nghe từng lời mỉa mai cay độc của nhà họ Hứa nhắm vào cô, cùng sự khinh thường đối với gia thế nhà cô, anh chỉ cảm thấy một nỗi bi ai xâm chiếm tận sâu trong tâm khảm.

Là anh bất lực, không thể bảo vệ được cô, để cô vô cớ vướng vào cơn tai bay vạ gió này.

Hứa Cảnh Hòa lại tiến lên một bước, dáng vẻ kiêu căng ỷ được sủng ái, nhắc nhở anh:

"Sở Khâm, sao anh có thể vì cô ta mà nói chuyện với ông như vậy?"

"Tại sao lại không?" Vương Sở Khâm lạnh lùng phản hỏi, sắc mặt càng lúc càng u ám, giọng nói cũng theo đó mà lớn hơn: "Người nhà các người mồm năm miệng mười khinh thường cô ấy xuất thân nhỏ bé, chẳng lẽ cũng coi thường nhà họ Vương, cho rằng chúng tôi cũng chỉ là một gia tộc tầm thường?"

Vương Sở Khâm không còn để tâm đến lễ nghĩa, đôi mày chau lại, ánh mắt sắc bén khiến Hứa Cảnh Hòa cứng họng. Anh cố kìm nén cơn giận, nhưng giọng nói vẫn toát lên sự phẫn uất:

"Chuyện kết thông gia với nhà họ Tôn là do cha tôi cân nhắc kỹ lưỡng, cũng là do tôi tình nguyện đồng ý. Quyết định từ phía chúng tôi, không đến lượt người khác can thiệp!"

"Vô lễ! Cậu không biết tôn ti trật tự, dám nói với ta như thế sao?" Ông cụ Hứa quát lên một tiếng, khí thế khiến khách khứa trong sảnh giật mình thon thót. Ngoại trừ nhà họ Vương giữ thái độ lạnh nhạt và Vương Sở Khâm ánh mắt đỏ ngầu như sắp nổi điên.

Tôn Dĩnh Sa đứng phía sau, sững sờ trước hành động của Vương Sở Khâm. Từ khi anh đứng chắn trước mặt mình, cô chỉ nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của anh. Nghe từng lời phản bác đanh thép, dù biết anh không hoàn toàn vì cô, cô vẫn cảm thấy đủ rồi. Khoảnh khắc anh đứng ra, bảo vệ cô dưới ánh mắt soi mói của mọi người, đã đủ để khiến trái tim cô rung động.

Đứng trong bóng lưng anh, viền mắt cô dần ươn ướt. Cúi đầu, khóe môi khẽ run lên vì xúc động.

Đã rất lâu rồi, không còn ai sẵn sàng che chở cô như vậy. Giây phút này, cô ích kỷ mong rằng, sự quan tâm ấy chỉ dành riêng cho cô.

Cô không dám cầu mong lâu dài, chỉ cần một khoảnh khắc này. Một khoảnh khắc này cũng đủ sánh với tất cả những sự bảo vệ vĩ đại nhất trên đời. Cô chắc chắn sẽ ghi nhớ thật lâu.

Vương Sở Khâm im lặng vài giây. Sau một hơi thở dài, trong mắt anh hiện lên vẻ đau buồn và giễu cợt vô tận. Anh đảo ánh mắt, lướt qua từng khuôn mặt của người nhà họ Hứa, bóng dáng một người trong ký ức dần trở nên mờ ảo.

Trong đầu anh, hình ảnh ấy như trở lại—một đêm mưa lớn, dòng nước lạnh lẽo cuốn trôi dòng máu đỏ thẫm. Dưới cơn bão táp, anh như kẻ mất hồn, chỉ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và tiếng hú của xe cảnh sát hòa lẫn vào nhau.

Anh nói:

"Hôm nay tôi đến, chỉ vì nể mặt Cảnh Minh."

Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà họ Hứa, bao gồm cả ông cụ Hứa, đều biến đổi.

Cảnh Minh, người bạn thân thiết nhất của Vương Sở Khâm, đã qua đời năm năm trước. Cuộc đời ngắn ngủi của anh đã mãi dừng lại ở tuổi đôi mươi đầy rực rỡ.

Sau đó, Vương Sở Khâm nói tiếp:

"Nhưng tôi nói rõ ở đây, dù có bị xem là bất kính tôi cũng phải nói. Vương Sở Khâm tôi không ăn những mâm tiệc đầy mưu tính này, hãy dẹp hết những ý đồ mờ ám của các người. Tôi không ngờ, ở nơi này, vẫn có người nghĩ mình có thể ép buộc nhà họ Vương đưa ra quyết định."

Ngạo mạn thật, nhưng lời anh nói không sai. Nhà họ Hứa giờ đã suy tàn, nội bộ tranh giành quyền thừa kế còn chưa ngã ngũ, thế hệ sau thiếu hụt tài năng. Gia tộc này giờ chỉ còn dựa vào chút uy tín của ông cụ Hứa để duy trì danh tiếng. Những khách khứa hôm nay đến chẳng qua nể mặt ông cụ mà thôi. Trái lại, nhà họ Vương vẫn đang trên đỉnh cao, nền tảng gia tộc vững chắc qua nhiều thế hệ. Trong đó, Vương Sở Khâm tuy bướng bỉnh ngỗ ngược nhưng vẫn nổi bật giữa đám con cháu nhà giàu, là người thừa kế không thể thay thế.

Khoảng cách giữa hai nhà, giờ đây đã như trời và vực.

Câu nói của Vương Sở Khâm cũng chấm dứt mọi mộng tưởng của Hứa Cảnh Hòa. Ý anh rất rõ ràng: những gì cô ta từng mơ về duyên lành từ trời ban chỉ là hư ảo. Ông cụ Hứa muốn dùng quyền lực để gả cháu gái vào nhà họ Vương, nhưng anh lại kiên quyết nói không.

Dù nhà họ Hứa đã suy thoái, lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, có vô số kẻ vẫn muốn chen chân vào. Nhưng với Vương Sở Khâm, anh chẳng hứng thú với thứ giao dịch này.

Có lẽ không chịu nổi sự nhục nhã trong lời nói của anh, Hứa Cảnh Hòa òa khóc, che mặt chạy ra ngoài. Ông cụ Hứa bị anh làm cho tức giận đến mức mặt đỏ bừng, không biết nên làm gì. Cuối cùng, cha của Vương Sở Khâm đành đứng ra, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho ông ta:

"Chú Hứa, thằng Khâm bốc đồng, chú đừng để bụng lời nó nói."

Một câu nhẹ nhàng như gió thổi qua, ý xin lỗi cũng không hề có.

Là những con cáo già, từ lúc ông bước vào, đã biết con trai mình im lặng để làm gì. Anh muốn ông tự mình nghe rõ những lời khinh miệt của nhà họ Hứa, để rồi đến cuối cùng chính ông phải đứng ra dọn dẹp tàn cuộc.

Nhưng ông vẫn có phần kinh ngạc. Thằng nhóc này đã trưởng thành, biết tính toán rồi.

Còn tính toán vì ai?

Ánh mắt ông thoáng chuyển, rơi xuống hai chị em họ Tôn đang được bảo vệ phía sau. Khi nhìn đến Tôn Dĩnh Sa, trong mắt ông ánh lên vẻ dò xét.

Cần phải quan sát thêm.

Dưới những lời khuyên nhủ giả tạo của đám đông, sắc mặt ông cụ Hứa tái mét, nhưng vẫn cố tỏ vẻ cao thượng, không chấp nhặt với Vương Sở Khâm. Sau đó, được người thân dìu đỡ, ông rời khỏi hội trường.

Bữa tiệc sinh nhật đình đám kết thúc một cách thê lương như thế.

Sau khi giữ vẻ ngạo nghễ suốt cả buổi, Vương Sở Khâm lúc này mới thả lỏng vai, quay lại nhìn hai chị em đang được anh bảo vệ phía sau. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cả hai, anh không nhịn được mà khẽ bật cười. Đôi mắt đẫm lệ của Tôn Dĩnh Sa làm trái tim anh run lên một nhịp, nhưng giữa bao ánh mắt dõi theo, anh không thể đưa tay lau nước mắt cho cô.

Giọng anh hạ thấp, dịu dàng như gió thoảng, khác hoàn toàn với thái độ ban nãy:

"Sợ rồi phải không?"

Tôn Minh Châu đúng thật đã bị dọa sợ. Giờ đây, khi không còn ai mỉa mai, cô liền lao vào vòng tay của mẹ để tìm kiếm sự an ủi. Nhưng Tôn Dĩnh Sa chỉ có thể đứng đó một mình, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, để lại những vệt dài trên gương mặt. Cô mím môi, cuối cùng vẫn phải tự mình đưa tay lau đi.

Cô không có mẹ để ôm, cũng không còn nghe được lời dỗ dành của mẹ nữa.

Giọt nước mắt ấy gợi lên trong lòng Vương Sở Khâm quá nhiều cảm xúc, làm trái tim anh xao động từng hồi. Nhưng anh không thể biết, nước mắt của Tôn Dĩnh Sa rơi là vì anh.

Giây phút ấy chứa đựng tất cả những rung động trong lòng cô.

Những lần che chở chẳng thể gọi tên và đôi tay không thể đưa lên để lau nước mắt cho cô đều trở thành sự tiếc nuối của Vương Sở Khâm. Nếu có thể, anh chỉ mong cô hiểu.

Hiểu rằng, anh dùng danh nghĩa người khác để âm thầm bảo vệ cô. Hiểu rằng, tình ý trong từng câu từng chữ anh nói ra chỉ dành riêng cho cô.

"Anh đợi em."

Anh khẽ nói, giọng tràn đầy mong chờ và dịu dàng.

Ánh mắt của Vương Sở Khâm khiến Tôn Dĩnh Sa không thể rời đi, cô mơ hồ gật đầu. Đổi lại, anh trao cô một nụ cười rạng rỡ, như ánh nắng làm bừng sáng cả đôi mắt.

Họ không nên trao đổi quá nhiều, ánh mắt giao nhau chỉ trong vài giây. Rồi Vương Sở Khâm bước đi trước, để lại Tôn Dĩnh Sa ngơ ngẩn theo sau cha mình, thần trí mơ hồ.

Tất cả những gì vừa xảy ra, Tôn Đức Ân đều nhìn thấy. Giờ phút này, ánh mắt ông dành cho Tôn Dĩnh Sa cuối cùng cũng có vài phần yêu thương của một người cha, lời nói mang theo sự quan tâm hiếm hoi:

"Sợ lắm phải không? Tay còn đau không?"

Nghe cha nói, Tôn Dĩnh Sa như tỉnh lại từ cơn mộng. Cô cúi đầu nhìn tay mình, rồi nhanh chóng giấu ra sau lưng. Trước ánh mắt lúng túng của cha, cô chỉ thản nhiên đáp:

"Không sao đâu."

Cô đã qua cái tuổi cần tình thương của cha, cũng không còn xúc động trước sự quan tâm bố thí từ ông nữa.

"Con phải về công ty kiểm tra lại sổ sách. Còn vài thứ chưa hoàn thiện."

Cô viện cớ để nhanh chóng thoái lui.

Tôn Đức Ân cau mày: "Muộn thế này rồi, mai kiểm tra cũng được mà." Lời nói vô thức mang theo chút lo lắng.

Nhưng Tôn Dĩnh Sa nghe thế lại càng bực bội, thậm chí chẳng buồn nhìn lên, tiếp tục nói dối:

"Cuộc đấu thầu sắp diễn ra rồi, con phải đảm bảo không có sai sót gì thì mới giữ được ván cược này. Có đúng không, ba?"

Cô cố ý nhấn mạnh từ "ba," lạnh lùng xé toạc tấm màn che giữa hai người. Không còn tình thân, chỉ còn lợi ích. Trong ván cược đầy tính toán này, cô không còn gì để mất, liền dùng lời nói để đâm ông một nhát, đổi lại chút an ủi cho mình.

Quả nhiên, Tôn Đức Ân không nói thêm lời nào, ánh mắt thoáng né tránh.

Thấy vậy, Tôn Dĩnh Sa chỉ lạnh lùng cười thầm trong lòng.

Khi đám đông đã rời đi hết, cô mới lặng lẽ đi ra khu vườn phía sau. Đằng sau cánh cổng sau vườn, một chiếc xe màu tối đang đậu sẵn.

Cô bước tới, mở cửa xe, rồi lên xe, mọi động tác gọn gàng, dứt khoát.

Người trong xe dường như đã chờ đợi rất lâu, lập tức cúi xuống, hôn lên môi cô. Sau vài giây, Tôn Dĩnh Sa đẩy anh ra.

"Về nhà đi."

Lời cô nói khiến Vương Sở Khâm như muốn bật khóc. Cô nói, "về nhà."

Không phải là khách sạn nào đó, cũng không phải "nhà anh," mà là "về nhà."

Ngôi nhà mà chỉ khi có cô, anh mới định nghĩa là nhà. Hóa ra, với cô, nơi ấy cũng là nhà.

Vương Sở Khâm không tin Tôn Dĩnh Sa là người dễ lẫn lộn khái niệm. Cô luôn sẵn sàng chịu trách nhiệm với từng lời mình nói. Chính vì vậy, hai chữ "về nhà" trở nên vô cùng quý giá.

Anh ngẩn người cười ngốc nghếch, đưa tay chạm vào vô lăng mới phát hiện xe chưa nổ máy. Đến lúc nhận ra mình quên khởi động xe, anh không khỏi xấu hổ. Nhìn thấy anh bối rối, Tôn Dĩnh Sa bật cười khẽ, chỉ hai chữ đơn giản vậy mà khiến anh luống cuống đến thế.

"Về nhà, về nhà," anh lặp lại, giọng nói mang theo niềm vui khó giấu.

Tôn Dĩnh Sa im lặng, bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật hai bên đường vẫn quen thuộc như khi đi, nhưng trong lòng cô bây giờ nhẹ nhõm hơn nhiều. Đã đứng bên bờ vực rồi, cô nghĩ, buông thả thêm một chút thì có sao đâu. Đêm đen vốn dĩ mang tính chất lừa gạt, tự dối mình một lần chắc cũng không quá đáng.

Trong ảo tưởng do chính mình tạo nên, cô và Vương Sở Khâm có một mái ấm, một gia đình. Ba bữa cơm, bốn mùa quây quần, đó từng là giấc mơ đẹp nhất của cô về hôn nhân và gia đình.

Làn gió mát của đêm hè lướt qua, khẽ đùa nghịch những sợi tóc cô, nhẹ nhàng làm tim cô ngứa ngáy. Một nụ cười thoáng buồn hiện lên trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại mang chút mông lung. Cô không thể nhìn rõ tương lai, nhưng cô biết rõ trong tương lai ấy sẽ không có Vương Sở Khâm.

Vừa bước vào cửa, Vương Sở Khâm đã ép cô vào tường, hôn cô một cách cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi của anh lập tức tiến vào miệng cô, cướp đi không khí của cô, khiến đầu óc cô lâng lâng trong cảm giác thiếu oxy đầy kích thích. Đôi tay lạnh lẽo của anh luồn vào vạt áo cô, mơn trớn từng đường nét mềm mại. Tôn Dĩnh Sa đáp lại nụ hôn đó, môi lưỡi giao hòa, quấn quýt không rời.

Trong góc phòng tĩnh lặng, âm thanh ướt át của nụ hôn quyện lẫn hơi thở dồn dập tạo nên một bầu không khí ám muội. Tôn Dĩnh Sa tựa sát vào lòng anh, tham luyến nhiệt độ từ đôi tay anh, đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Tình cảm giấu kín không dám thấy ánh sáng như cơn dây leo, lan tràn trong bóng tối, quấn chặt lấy trái tim cô, theo từng nhịp đập mà thắt chặt hay buông lỏng, lúc đau lúc ngứa.

Họ hôn nhau rất lâu. Khi đôi môi rời ra, một sợi tơ bạc mỏng nối giữa hai người, ánh mắt của Vương Sở Khâm vẫn đong đầy dục vọng lẫn những cảm xúc phức tạp không thể gọi tên. Anh đặt hai cánh tay của cô lên vai mình, sau đó dùng lực nâng cô lên, để cô tựa vào vòng eo rắn chắc của anh.

Nụ hôn lại tiếp tục, mãnh liệt hơn. Vương Sở Khâm ngẩng cao đầu, đôi môi chiếm lĩnh, chiếc cằm căng cứng của anh lộ rõ sức mạnh áp chế. Tôn Dĩnh Sa ôm chặt lấy cổ anh, áp sát cơ thể vào anh không để lại kẽ hở.

Nụ hôn kéo dài không lời, nhưng đầy cảm xúc, như ngọn lửa dữ dội cháy bùng không thể dập tắt.

Khi cả hai ngã xuống giường, họ vẫn hôn nhau không dứt. Ngoài nụ hôn, Vương Sở Khâm không tiến thêm bước nào. Anh dùng đôi môi truyền tải cảm xúc của mình: những nụ hôn ướt át, những lần mút mát, liếm nhẹ hay khẽ cắn, từng động tác làm Tôn Dĩnh Sa vừa đau vừa tê dại.

Cuối cùng, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống. Tôn Dĩnh Sa cảm nhận được nỗi đau của anh.

Bất ngờ, một chút mát lạnh truyền đến từ cổ cô, xen lẫn là hơi thở nghẹn ngào của anh. Nghe thấy tiếng nức nở nhỏ nơi cổ anh, lòng cô không khỏi chua xót.

Đây là lần đầu tiên, anh gián tiếp bộc lộ sự yếu đuối trước cô.

Tôn Dĩnh Sa đưa tay ôm lấy lưng anh, vỗ nhẹ từng cái, như đang an ủi. Không cần anh nói, qua hành động và không khí xung quanh, cô cũng cảm nhận được nỗi buồn và sự nặng nề đang bao trùm anh. Thậm chí, nhịp tim anh dường như chậm lại.

Dường như anh có một quá khứ rất đau thương. Cô không biết liệu mình có cơ hội nghe anh kể lại câu chuyện đó hay không, nhưng giờ đây, cô sẵn sàng ở bên anh.

Anh không nói, cô cũng không hỏi. Dưới vẻ ngoài lạnh nhạt, hai trái tim lại đang kề sát nhau, gắn bó chặt chẽ.

Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy hốc mắt anh ướt đẫm nước mắt. Dưới ánh trăng chiếu rọi, ánh sáng mỏng manh phản chiếu trên làn nước, còn giữa đôi mày của anh, nỗi buồn sâu thẳm không thể tan biến cũng hiện rõ ràng.

Cô ngẩng cổ, đôi môi nhẹ nhàng áp lên giữa hai hàng lông mày anh, rồi từ từ đi xuống, từ mí mắt đến sống mũi, từ đầu mũi đến đôi môi anh. Từng chút một, cô dịu dàng xoa dịu tâm hồn anh, chữa lành những vết thương mà anh đang mang.

Họ đều là những tâm hồn thiếu khuyết, chỉ khi hòa làm một với bóng tối, họ mới thực sự trọn vẹn.

Ngay lúc này, trong sự gần gũi thể xác đầy mờ ám, lời nói của Tôn Dĩnh Sa lại vang lên một cách thánh thiện, như muốn cứu rỗi Vương Sở Khâm khỏi những đau khổ.

Cô khẽ nói:
"Vương Sở Khâm, đừng khóc."

Ngón tay cô áp lên mí mắt anh, lau đi những giọt nước mắt đang dần khô. Trong bữa tiệc, anh không thể lau nước mắt cho cô, nhưng giờ đây, cô đã làm được điều đó cho anh.

Thời gian dường như ngừng lại ngay khoảnh khắc ấy. Trong thế giới rộng lớn, chỉ còn lại hai người họ. Ánh mắt giao nhau, đôi mắt đen láy của cô tựa như vũ trụ, sâu thẳm như dải ngân hà, như muốn cuốn lấy anh vào trong.

Một luồng cảm xúc mãnh liệt và khao khát phá hủy trào dâng trong lòng anh. Đôi mắt anh tối lại, anh nghiêng đầu, bất ngờ cắn vào chiếc cổ trắng ngần của cô. Cơn đau nhói bỗng nhiên ập đến, nhưng thay vì đẩy anh ra, cô lại ôm anh chặt hơn.

Một bữa tiệc say đắm quên cả bản thân chính thức bắt đầu.

Cảnh báo: quan hệ tình dục bằng miệng.

Chiếc răng sắc nhọn rút đi, cảm giác đau đớn cũng biến mất, thay vào đó là sự ngứa ngáy đầy ướt át. Vương Sở Khâm liếm mút mạnh mẽ, như một con sói hoang trong đêm trăng tròn. Lưỡi anh lướt qua vành tai, ngậm lấy sự mềm mại. Đầu lưỡi ấm nóng của anh khiêu khích những điểm nhạy cảm, khiến Tôn Dĩnh Sa bất giác khẽ rên lên.

Bàn tay men theo vùng eo bụng trơn mượt, trượt vào cạp quần, lần tới nơi đã sớm ướt đẫm giữa hai chân, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn lên phần nhạy cảm, khiến người dưới thân vừa run rẩy vừa rên rỉ. Vương Sở Khâm thô bạo kéo chiếc quần lót của cô, để nó mắc lại nơi khuỷu chân. Anh nhấc cao đôi chân của Tôn Dĩnh Sa, để lộ nơi tư mật.

Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, Tôn Dĩnh Sa cảm thấy như có ngọn lửa nhỏ thiêu đốt trong lòng, không nhịn được mà động nhẹ eo. Ai ngờ ngay giây tiếp theo, anh cúi người xuống, dùng môi dán lên nơi ướt át.

"Ah..." Phía dưới như bị kích thích mà co rút lại theo phản xạ, Tôn Dĩnh Sa cũng theo bản năng mà nâng cao vòng eo, rồi lại nặng nề hạ xuống, đầu cô rúc sâu vào chăn, cố gắng giấu đi tiếng kêu ngọt ngào không thể kìm nén.

Chiếc lưỡi ướt át của Vương Sở Khâm men theo khe hẹp tiến sâu vào bên trong, nhẹ nhàng khuấy động, khiến nơi đó phát ra tiếng nước nhầy nhụa. Đầu lưỡi anh liên tục ra vào phía trong. Sống mũi cao thẳng vô tình chạm đúng vào nơi nhạy cảm, theo nhịp điệu mà cọ sát, khiến nơi đó trở nên căng đỏ.

Những tiếng rên rỉ ngày càng to dần, không cách nào kìm nén được. Cảm giác mãnh liệt trào dâng, chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của Tôn Dĩnh Sa, khiến cô không thể ngừng lại được. Đôi chân bị Vương Sở Khâm nâng cao cũng bắt đầu co giật, run rẩy. Anh biết cô sắp đạt đến cao trào.

Đầu lưỡi anh càng thêm nhiệt tình, cố gắng thâm nhập sâu hơn, quét qua từng nếp gấp. Dù không sâu như hạ thân anh có thể chạm tới, cũng không thể mang đến cảm giác được lấp đầy, nhưng chính sự kích thích nửa vời lại khiến cô như phát điên, ngứa ngáy đến mức không chịu nổi, toàn thân run rẩy không ngừng. Cuối cùng, trong một lần co giật mạnh mẽ, sâu bên trong trào ra dòng chất lỏng mãnh liệt.

Tôn Dĩnh Sa bị anh làm cho mơ hồ, toàn thân rơi vào trạng thái thất thần. Đôi chân cuối cùng cũng được anh buông xuống, mất đi điểm tựa, mềm nhũn mà dang rộng hai bên. Trong hơi thở dồn dập chưa kịp lấy lại, Vương Sở Khâm đã cúi người xuống, yết hầu khẽ chuyển động, trao cho cô một nụ hôn sâu đầy chiếm hữu.

Chất lỏng bị anh khéo léo đưa vào trong môi cô qua nụ hôn. Tôn Dĩnh Sa cau mày đẩy anh ra, trách móc: "Bẩn chết đi được!"

Vương Sở Khâm chống tay lên bên người cô, nước vẫn còn vương trên gương mặt chưa kịp lau đi. Trên xương chân mày còn có thể thấy những giọt nước nhỏ li ti đọng lại. Anh cười trêu chọc: "Của em mà còn chê bẩn?"

Dường như anh đã lấy lại nhịp thở, không còn nặng nề như ban nãy, lại bắt đầu đùa giỡn với cô. Tâm trạng của Tôn Dĩnh Sa cũng khá lên một chút. Đôi mắt tròn sáng rực, cô đáp trả anh bằng một câu khéo léo: "Anh không chê hả, vậy có ngon không?"

Nói xong, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu với vẻ nghịch ngợm, trong ánh mắt hiện lên chút tinh quái nhưng vẫn đầy vẻ ngây thơ, hỏi anh một cách rất chân thành.

Vương Sở Khâm thoáng ngẩn ngơ, cảm thấy Tôn Dĩnh Sa như đã thay đổi, trở về dáng vẻ như trước kia khi họ còn ở Los Angeles.

Tất cả như quay trở lại điểm bắt đầu, đẹp đẽ và mơ hồ như một giấc mộng. Trước đây, cô trên giường cũng thường tranh cãi với anh, chưa bao giờ chịu thua.

Anh dần nở một nụ cười, đôi mày cũng cong lên đầy vui vẻ. Rõ ràng câu hỏi của cô mang đầy tính ám muội, nhưng anh lại trả lời với vẻ thành kính như một tín đồ.

"Ngon, ngọt lắm."

Tôn Dĩnh Sa không ngờ anh lại đáp lại nghiêm túc như vậy, có phần xấu hổ. Nhưng không muốn để anh nhận ra sự bối rối của mình, cô quyết tâm làm tới, đẩy anh nằm ngửa xuống giường, đổi vị trí áp đảo.

Vương Sở Khâm bị sự thay đổi tư thế bất ngờ làm giật mình. Anh theo phản xạ muốn đưa tay ôm eo cô, nhưng lại bị cô đan chặt mười ngón tay, ép xuống giường. Cô cười lộ ra chiếc răng khểnh, nét mặt mang chút nghịch ngợm và ngạo mạn.

Vương Sở Khâm nguyện ý để cô chiếm thế thượng phong, thả lỏng chờ xem cô định làm gì tiếp theo, vẻ mặt đầy hứng thú và chờ mong.

Trên chiếc giường không mấy rộng rãi, cả hai ngang sức ngang tài, Tôn Dĩnh Sa chẳng chút giữ thể diện, càng lúc càng dữ dội hơn cả anh, thường khiến Vương Sở Khâm bị cuốn đến mức khó mà dừng lại.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh, cô ngang ngược kéo quần anh xuống, thực sự khiến cả hai hoàn toàn phơi bày trước mắt nhau.

Rõ ràng đã nhìn thấy vô số lần, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại cố tình làm ra vẻ như lần đầu tiên, trêu chọc anh một cách không chút kiêng dè.

Cô táo bạo nắm lấy phần thân, khiến Vương Sở Khâm lập tức rên khẽ một tiếng. Khi cô bắt đầu cử động, bàn tay lên xuống nhịp nhàng, hơi thở của anh cũng trở nên rối loạn.

Thỉnh thoảng, anh cúi đầu nhìn dục vọng của mình đang nằm trong lòng bàn tay trắng mịn của cô, phần thân không tự chủ được mà co giật, căng phồng thêm. Bên tai vang lên tiếng cười ngọt ngào nhưng đầy châm chọc của cô, giọng nói rõ ràng mang ý trêu ghẹo:
"Vương Sở Khâm, nó to lên rồi này."

Một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra từ đỉnh, dính vào lòng bàn tay cô, trở thành chất bôi trơn tự nhiên. Những lời nói tưởng chừng ngây thơ ấy của Tôn Dĩnh Sa khiến Vương Sở Khâm căng thẳng đến mức các mạch máu nổi rõ, anh cắn răng, khàn giọng nói:
"Bé cưng, đừng đùa nữa, để anh làm em đi."

Nhưng cô lại nghịch ngợm chặn ngay phần đầu, cố tình giữ anh trong trạng thái chờ đợi đầy kích thích. Trán Vương Sở Khâm lấm tấm mồ hôi, cơ hàm vì nghiến chặt mà đau nhức, nhưng vẫn không thể ngăn cơn sóng tình dâng trào. Anh muốn kéo Tôn Dĩnh Sa vào lòng, nhưng lại bị cô vỗ mạnh một cái, không cho phép.

Lúc này, Vương Sở Khâm trông như một người đàn ông lương thiện lỡ sa vào cạm bẫy, chỉ có thể cam chịu để Tôn Dĩnh Sa tùy ý trêu chọc, hành hạ.

Dường như rất hài lòng với phản ứng của anh, Tôn Dĩnh Sa liếm nhẹ khóe môi, cúi xuống, giọng nói ngọt ngào, mềm mại, nhưng mang theo chút tà ý dụ dỗ:
"Muốn không?"

Vương Sở Khâm chịu không nổi, gật đầu lia lịa. Làn da trắng mịn của anh lúc này đã ửng lên một tầng đỏ hồng, nhưng vì không muốn phá hỏng hứng thú của Tôn Dĩnh Sa, anh đành cố gắng kìm nén mong muốn áp đảo cô, tiếp tục phối hợp diễn màn "gái hư trêu chọc trai ngoan".

"Vậy cầu xin em đi."

"Xin em, bé cưng, để anh làm em đi."

Tôn Dĩnh Sa thoả mãn thả lỏng tay, Vương Sở Khâm vốn nghĩ cuối cùng cũng có thể bắt đầu chuyện chính, nhưng không ngờ cô lại thuận theo ham muốn của anh mà di chuyển xuống dưới. Khi anh nhận ra ý định của cô thì đã muộn, Tôn Dĩnh Sa đã nhanh chóng ngậm lấy vật cứng nóng bên dưới.

Trong chớp mắt, sợi dây lý trí trong đầu anh đứt phựt một tiếng.

Phản ứng đầu tiên của anh là ngỡ ngàng. Tôn Dĩnh Sa đang... dùng miệng cho anh sao?

Trước đây trên giường, cô luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động làm những chuyện như vậy. Thỉnh thoảng vui vẻ lắm cô mới chịu dùng tay trêu chọc. Thế mà giờ đây, cô lại nghiêm túc dùng miệng để phục vụ anh, quả thực là lần đầu tiên từ trước đến giờ.

Theo phản xạ, anh định kéo cô đứng dậy, nhưng Tôn Dĩnh Sa lại bướng bỉnh, ngậm sâu thêm chút nữa, khiến Vương Sở Khâm ngay lập tức ngửa đầu, tận hưởng cảm giác sảng khoái không gì sánh được. Theo bản năng, bàn tay anh luồn vào tóc cô, eo không tự chủ được mà đẩy lên một chút, miệng phát ra tiếng rên nặng nề.

Tôn Dĩnh Sa lén liếc mắt nhìn anh, thấy gương mặt anh chìm đắm trong khoái cảm, cô càng thêm nỗ lực. Lấy hết can đảm, cô đưa thứ thô dài đó xuống sâu tận cổ họng nhỏ hẹp, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn. Đầu lưỡi mềm mại ve vuốt theo từng đường nét hạ thân của anh. Nhưng do kinh nghiệm còn hạn chế, đôi lúc cô không tránh được để hàm răng va vào, khiến Vương Sở Khâm vừa đau vừa sướng, cảm giác kích thích lên đến cực điểm.

"Bé cưng, sâu hơn chút, từ từ thôi..."

Vương Sở Khâm một tay chống lên giường, tay kia ấn nhẹ lên đầu Tôn Dĩnh Sa, bắt đầu chậm rãi chuyển động trong miệng cô. Khoang miệng ấm áp của cô ôm trọn lấy anh, lớp nước bọt trơn trượt khiến anh ra vào dễ dàng. Nhắm mắt lại, anh tận hưởng niềm sung sướng bất ngờ từ trên trời rơi xuống, tiếng thở gấp ngày một nặng nề, biểu lộ sự khoái cảm tràn đầy lúc này.

Tôn Dĩnh Sa bị buộc phải chịu đựng áp lực từ bàn tay anh đè lên sau gáy, không cách nào thoát khỏi mà chỉ có thể tiếp nhận phần thô dài đó. Nước bọt và nước mắt trộn lẫn, làm ướt cả khuôn mặt cô. Trong sự bất lực ấy, cô ngước mắt lên nhìn Vương Sở Khâm, đôi mắt long lanh như thể đang van nài.

Nhìn thấy gương mặt vừa đáng thương vừa quyến rũ của cô, Vương Sở Khâm không kìm được nữa. Một dòng khoái cảm mãnh liệt xẹt qua, phần eo tê dại, anh bắn ra tất cả.

Tinh dịch trắng đục dồn dập bắn thẳng vào miệng Tôn Dĩnh Sa, cô không hề trốn tránh mà ngoan ngoãn đón nhận.

Anh xuất ra quá nhiều. Khi Tôn Dĩnh Sa đứng dậy, Vương Sở Khâm nhìn thấy bên miệng cô vẫn còn sót lại tinh dịch. Trong thoáng chốc anh cảm thấy có phần lúng túng và lo lắng.

Nhưng không ngờ, trước ánh nhìn chăm chú của anh, cô lại ngoan ngoãn nuốt xuống, như thể đó là điều đương nhiên. Khuôn mặt ngây thơ đầy vẻ vô tội, đôi mắt tròn sáng, miệng nhỏ mở ra, ngữ điệu mềm mại pha chút trách móc.

"Vương Sở Khâm, của anh không ngon, hơi tanh."

Một câu nói đơn giản nhưng khiến anh cảm thấy như mình sắp nổ tung.

Vừa mới "ra" xong, vậy mà thân dưới của anh lại cứng lên một lần nữa.

Đó chính là sức hút của Tôn Dĩnh Sa, chỉ vài câu nói cũng đủ khiến anh hoàn toàn bị cô khuất phục.

Cô biết rõ dáng vẻ nào của mình có sức sát thương mạnh nhất đối với anh. Giống như lúc này, Vương Sở Khâm cảm thấy mình chẳng khác nào một tên tội phạm đang dụ dỗ một cô gái vị thành niên.

Ngay sau đó, họ lại trao nhau những nụ hôn nồng nàn, mang đầy mùi vị của anh.

Trong lúc đó, Tôn Dĩnh Sa leo lên giường, ngồi trên eo anh, nơi hai người đang kết hợp. Chất dịch nhờn nhỏ giọt, vương vãi trên đùi Vương Sở Khâm, từ từ chảy xuống phía bên trong. Cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng len lỏi qua từng giác quan, khiến anh như được nâng lên tận mây xanh.

Trong cơn mơ màng như thực như ảo, anh lại nghe thấy lời dụ dỗ ngọt ngào từ Tôn Dĩnh Sa:
"Anh ơi, nhìn rõ đi, là em đang làm anh sung sướng đấy."

Anh thật sự chịu thua rồi.

Hai tiếng "anh ơi" này có sức sát thương không khác gì tiếng "Đô Đô" của anh trước đây. Lúc đó, phải ép buộc đến mức khiến cô vừa mềm lòng vừa bất đắc dĩ mới chịu gọi, vậy mà giờ đây, nó lại trở thành vũ khí dụ dỗ đầy chủ động của cô.

Vương Sở Khâm mở to mắt, nhìn từng chút một cảnh vật cứng nóng của mình bị than dưới của cô nuốt trọn. Sự ấm áp và khít khao của cô lập tức bám chặt lấy anh. Tư thế nữ ngồi trên cao khiến cô có thể từ trên nhìn xuống anh đầy kiểm soát. Ngón trỏ cong lên, móc vào sợi dây chuyền bạc trên cổ anh, động tác trao đổi vị trí làm anh trở thành món đồ chơi nằm dưới thân cô.

Vòng eo cô nhẹ nhàng lắc lư đầy mê đắm, hôm nay Tôn Dĩnh Sa chủ động một cách khác thường. Tiếng cơ thể va đập vang vọng trong không gian yên tĩnh của căn phòng, hòa lẫn với những tiếng thở dốc và rên rỉ ngọt ngào. Trong hơi thở nồng nàn ấy phảng phất một hương vị đậm chất sắc dục, nhưng đối với Vương Sở Khâm, chừng đó vẫn là chưa đủ.

Anh gần như ngoan ngoãn chấp nhận vai trò kẻ bị động hôm nay. Trong khi phối hợp nâng hông lên đón lấy chuyển động của cô, anh lại bắt đầu buông ra những lời tục tĩu phù hợp với thân phận hiện tại của mình.

"Bé cưng, nhanh thêm chút nữa, làm chết anh đi."
"Gọi em là chủ nhân được không? Chủ nhân, xin em mạnh tay hơn nữa, làm anh đi..."

Thực tế chứng minh, đến cuối cùng, Tôn Dĩnh Sa vẫn không mặt dày bằng Vương Sở Khâm. Cô không chịu nổi những lời lẽ dâm đãng đầy khiêu khích của anh, liền hôn anh lần nữa để chặn miệng anh lại.

Vương Sở Khâm vòng tay ôm lấy eo cô, xoay người một cái đè cô xuống dưới. Anh lại một lần nữa trở thành kẻ ở vị trí trên. Nhưng lời nói của anh vẫn như cũ, như đang cầu xin tình yêu của cô.

"Chủ nhân, để anh phục vụ em nhé."

Đáp lại anh là những tiếng rên rỉ và hét lên của Tôn Dĩnh Sa, tất cả bị nuốt trọn trong nụ hôn ướt đẫm mồ hôi.

Khi gần chạm tới giới hạn, lòng bàn tay anh khẽ vuốt ve, cảm nhận từng chuyển động theo nhịp điệu của cơ thể cô. Ngón tay trượt xuống dọc xương sống, từng chiếc xương rõ ràng dưới làn da mỏng manh. Khi anh lần đến bên trái, dường như có thể cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng từ sâu trong lồng ngực cô.

Trong khoảnh khắc mất hồn ấy, cảm xúc không thể kiềm chế của anh như dòng nước lũ phá vỡ đập, cuốn trôi tất cả.

Anh siết chặt cô vào lòng, mồ hôi làm dính chặt hai thân thể.

Anh nói: "Tôn Dĩnh Sa, anh muốn cho em một mái ấm."

Những tư thế sau đó, những câu nói tiếp theo, Vương Sở Khâm đều không nhớ rõ nữa.

Anh chỉ nhớ ánh trăng dịu dàng như dòng nước, và rằng cuối cùng anh cũng đã có một mái ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #shatou