Chương 1
Chương 1
Trước đây khi còn đi học, Tiết Minh từng có một khoảng thời gian dài mắc hội chứng tuổi dậy thì, miệng mồm suốt ngày hay nói: Sinh mạng đáng quý, giá trị tình yêu càng cao, nếu vì tự do, vứt hết cả hai.
Mãi đến khoảnh khắc cô bị tài xế say rượu lái xe đụng trúng, lòng mới thầm bảo: Má nó chứ, ông trời cho tôi mượn thêm năm trăm năm nữa với.
Thế nên mới nói sinh mạng quả nhiên là thứ quý giá nhất, mất mạng rồi, những cái khác đều là hư vô, cần tự do gì chứ, ngay cả xe đạp cũng chẳng còn.
Tiết Minh đang tức giận bất bình, chợt nghe thấy bên tai truyền đến tiếng người nói chuyện.
"Xích Hà huynh, Xích Hà huynh..."
Tiết Minh đột ngột mở mắt, bị người trước mắt dọa cho giật mình, buộc miệng hét lớn. Người trước mặt cũng hốt hoảng, vội vã lùi về sau hai bước, hoảng loạn nói:
"Xích Hà huynh, huynh sao vậy? Lẽ nào đã bị mộng yểm?"
Nàng hốt hoảng sờ khắp người mình, một giây trước trong trí nhớ nàng bị chiếc xe lao vun vút đụng trúng, văng xa mấy mét, xương cốt toàn thân vỡ vụn đau đến ngạt thở, mà giây tiếp theo hoàn toàn chẳng chút tổn hại, không cụt tay què chân, càng không đau đớn chút nào. Tiết Minh trở mình, từ dưới đất bò dậy, thấy trên người mình khoác trường sam màu xanh, thoáng có chú văn trên hai tay áo buộc lại, ăn vận cực kỳ quái lạ.
Nàng là nô lệ tư bản vừa tốt nghiệp đại học xong đã chui vào công ty ngay, ngày nào cũng dậy trước tám giờ, không ngủ không nghỉ tăng ca kiếm chút tiền ít ỏi đến đáng thương, bình thường ăn một bữa cũng phải do dự hồi lâu, thế nên nào có sở thích quý giá đốt tiền như cosplay này. Nàng ngẩng đầu quan sát xung quanh, chỉ thấy khắp nơi đều là cây cối cao lớn, cực kỳ tươi tốt.
Lá cây che đậy ánh sáng chặt chẽ, một vài đốm sáng lẻ tẻ rọi xuống mới không mờ mịt đến vậy.
Tiết Minh sợ hãi vì hoàn cảnh xa lạ, nhìn lại người trước mặt, thấy là một nam tử thanh tú, ăn vận thanh lịch, nhưng áo choàng gấm trông khá đắt đỏ, sau lưng còn có hai thiếu niên đi cùng như sai vặt.
Nàng vô thức lên tiếng dò hỏi:
"Huynh là ai?"
Nam tử sửng sốt, sau đó nở nụ cười, bất lực nói:
"Tại hạ là Ninh Thái Thần, Xích Hà huynh ngủ một giấc đã quên mất tại hạ rồi?"
Hồi chuông cảnh báo trong đầu Tiết Minh bất chợt vang vọng, ngạc nhiên bảo:
"Ninh Thái Thần?"
Đây là một cái tên chẳng hay ho cho mấy, thông thường cùng xuất hiện với Ninh Thái Thần, đại khái đều là mấy thứ nguy hiểm như Nhiếp Tiểu Thiến, Lan Nhược Tự, Hắc Sơn lão yêu.
Nhớ đến ban nãy người này câu nào câu nấy cũng là Xích Hà huynh, linh cảm không may trong lòng Tiết Minh càng mạnh, cẩn thận cất lời chứng thực:
"Lẽ nào ta...họ Yến?"
Ninh Thái Thần ngạc nhiên đáp:
"Xích Hà huynh, huynh sao vậy? Sao lại quên mất cả họ của mình, chẳng lẽ cảm thấy tại hạ nhàm chán, lấy tại hạ ra chọc cười?"
Lúc này gã sai vặt sau lưng y lên tiếng:
"Hẳn là Yến công tử ngủ đến mơ màng, còn chưa tỉnh táo, chi bằng lấy nước rửa mặt trước đã?"
Ninh Thái Thần chỉ xem như nói đùa, cười vài tiếng rồi vỗ vai Tiết Minh bảo:
"Thời gian không còn sớm, nếu Xích Hà huynh nghỉ ngơi xong rồi chúng ta mau lên đường thôi, chắc sẽ rời khỏi khu rừng này trước khi trời tối."
Mặt mày Tiết Minh xám xịt, cánh môi mấp máy như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không lên tiếng, yên lặng hồi lâu.
Yến Xích Hà nằm trong câu chuyện "Liêu trai chí dị - Nhiếp Tiểu Thiến", là một đại hiệp thần bí đáng tin, hồi nhỏ xem phim điện ảnh mỗi khi hắn xuất hiện, sẽ mang đến cho người ta cảm giác an toàn từ tận đáy lòng.
Tất nhiên, điều này còn có tiền đề, đó là Yến Xích Hà thật sự là một nhân vật vô cùng đáng gờm, chứ không phải nô lệ tư bản đến từ thế kỷ 21, chỉ biết gõ bàn phím làm hồ sơ như nàng.
Trước mắt tin tức tốt nhất là Tiết Minh bị đụng văng mấy mét đã nhặt lại một mạng, cả người hoàn hảo, không đau đớn thương tật.
Tin xấu là nàng đã xuyên vào Liêu trai, biến thành Yến Xích Hà trảm yêu trừ ma.
Vậy nên bây giờ Tiết Minh phải đối mặt với hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ, Ninh Thái Thần đối xử với nàng lịch thiệp có thừa, hai gã sai vặt của y cũng cực kỳ ân cần với nàng, liên tục đưa nước đưa lương khô.
Trên đường đi, nàng thuận miệng trò chuyện đôi câu với Ninh Thái Thần, rất nhanh đã nhận ra bối cảnh nàng xuyên vào không phải tác phẩm điện ảnh. Ninh Thái Thần này từ quần áo đến cách nói chuyện cư xử đều không tầm thường, hai gã sai vặt đi theo cũng cung kính gọi y thiếu gia, hiển nhiên hoàn toàn khác hẳn Ninh Thái Thần trong phim ảnh.
Chuyến đi này y muốn đến Kim Hoa làm việc, ngang qua khu này, lạc đường trong rừng, đang lúc loanh quanh tình cờ gặp Yến Xích Hà đang nghỉ ngơi dưới gốc cây, nói có thể đưa họ ra khỏi rừng, nên Ninh Thái Thần mới kết bạn đi cùng Yến Xích Hà.
Tiết Minh cũng chẳng rõ tại sao nàng lại chiếm lấy cơ thể này, nhưng trước mắt có thể xác định, Yến Xích Hà gốc chắc chắn đã chết, nếu không bây giờ đã là tình huống một xác hai hồn, hẳn sẽ tranh đoạt với nàng.
Mà hồn phách như Tiết Minh, tất nhiên càng không có năng lực thay đổi giới tính cơ thể người, cho nên trước khi nàng nhận được thân thể này, Yến Xích Hà hoàn toàn là nữ tử, chẳng qua chỉ giả nam thôi.
Nhưng trong câu chuyện nguyên tác của "Liêu trai chí dị", đâu có nói Yến Xích Hà là nhân vật nữ giả nam kia chứ, Tiết Minh nhất thời không rõ rốt cuộc mình đã xuyên vào thế giới quái dị lạ lùng nào nữa.
Tiết Minh không hỏi Ninh Thái Thần quá nhiều, sợ lộ sơ hở khiến đối phương nghi ngờ, một khoảng thời gian dài kế tiếp nàng vẫn luôn yên lặng.
Đường rừng như thể không có điểm cuối, Ninh Thái Thần và hai gã sai vặt đều dựa vào Tiết Minh dẫn đường, nàng chỉ đành căng da đầu đi thẳng về trước, vốn định sau khi trời tối tìm một chỗ ít cây quan sát bắc đẩu thất tinh trên trời, nào ngờ trời còn chưa tối, mấy người họ đã bị một ngôi miếu chặn đường.
Ngôi miếu này được tu sửa vô cùng xa hoa, cách xa cũng có thể trông thấy sắc thái lộng lẫy trên tường, chẳng biết có mấy tầng, thậm chí còn cao hơn cả cây to che trời. Quanh miếu không có cây cối, hiện rõ một vùng đất rộng rãi, cũng chính vì thế, mấy người họ mới có thể bước ra khỏi tán cây rậm rạp, trông thấy bầu trời.
Càng đến gần, càng nhận ra sự hùng vĩ to lớn của ngôi miếu, dưới mái hiên treo biển hiệu, là ngôi miếu vô danh. Lúc này đã là hoàng hôn, đám mây nơi chân trời phía tây nhuộm màu quýt, ánh sáng vàng rọi xuống miếu, tôn lên vẻ tráng lệ hệt như điện tiên.
Ninh Thái Thần và hai gã sai vặt trông thấy cảnh này, khen ngợi Tiết Minh một lượt, bảo nàng quả nhiên có bản lĩnh, dẫn mấy người họ ra khỏi mê chướng trong rừng. Tiết Minh chột dạ gần chết, từ sau khi thấy ngôi miếu này, trong lòng thoáng hoảng hốt.
Tuy nhìn từ bên ngoài ngôi miếu chênh lệch rất lớn so với cái nàng biết, nhưng ở hoàn cảnh thế này đụng phải mấy kiến trúc như "chùa miếu", quả thật chẳng ổn chút nào.
Tiết Minh lau mồ hôi lạnh nói:
"Ngôi miếu này hình như không được may mắn cho lắm."
Ninh Thái Thần thấy nàng do dự, bèn lên tiếng khuyên nhủ:
"Xích Hà huynh, khu rừng này còn lớn hơn tưởng tượng, trước mắt trời cũng sắp tối, còn đi tiếp sẽ vào đêm, e rằng lại xảy ra chuyện như tối qua."
"Tối qua?"
Tiết Minh căng thẳng hỏi:
"Tối qua xảy ra chuyện gì?"
Sắc mặt Ninh Thái Thần và hai gã sai vặt đồng thời trở nên khó coi, như thể nhớ lại ký ức tồi tệ nào đó. Rồi Ninh Thái Thần cất lời:
"Cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng ngủ ngoài dã ngoại nhiều muỗi, nào so được trong phòng, ngôi miếu này lộng lẫy mới tinh, hẳn có người ở lại đây, chúng ta ở tạm một đêm cũng tốt, hỏi thăm xem làm sao ra khỏi rừng rậm."
Tiết Minh thấy Ninh Thái Thần như bị quỷ mê hoặc quyết tâm phải vào miếu, cũng không che giấu nữa, nghiêm túc nói:
"Ta nói thật vậy, ngôi miếu này có quỷ, huynh vào đó chắc chắn sẽ chết."
Trong nguyên tác Ninh Thái Thần không chết, toàn là nhờ Yến Xích Hà cứu giúp, nhưng trước mắt "Yến Xích Hà" Tiết Minh hoàn toàn không định vào miếu, nàng thà ngồi bên ngoài cả đêm cũng không muốn vào đó. Không có Yến Xích Hà, Ninh Thái Thần vào miếu chắc chắn chỉ có con đường chết.
Ninh Thái Thần nghe thấy lại bật cười, bảo:
"Xích Hà huynh nói đùa, trong miếu là trọng địa phật pháp, sao lại có tiểu quỷ mắt mù nào xông vào đó được?"
Tiết Minh thấy Ninh Thái Thần không chịu nghe lời khuyên, cũng chẳng nói thêm gì, tạm biệt với y ngoài miếu. Ninh Thái Thần biểu hiện cực kỳ đáng tiếc, sau đó dẫn hai người kia vào miếu, Tiết Minh không dừng ở đây nữa, khoác rương nhỏ vào bao vải vòng qua ngôi miếu tiếp tục tiến về trước.
Nói cũng lạ, miếu này nhìn từ chính diện trông to lớn vô ngần, có vẻ chiếm nhiều diện tích rộng rãi, nhưng vòng qua bên cạnh đi chưa được bao lâu, Tiết Minh quay đầu nhìn lại, ngôi miếu đã ở rất xa sau lưng nàng.
Nàng đè nén sự quái dị trong lòng, ôm chặt người khoác rương tiếp tục đi về trước, lần nữa vào rừng. Lá cây dày đặc che khuất ánh sáng hoàng hôn, tầm nhìn càng lúc càng mờ, đi được vài dặm trời đã tối mịt. Nàng sờ bao vải, lấy đèn đồng lớn cỡ bàn tay ra, cọ sát châm lửa để thắp sáng. Nhấc đèn lồng trong tay cũng chẳng soi tỏ nhiều nơi cho lắm, chỉ được một khoảnh nhỏ trước người, xa hơn nữa sẽ không rõ ràng.
Một mình Tiết Minh đi trong khu rừng tĩnh lặng, người chưa từng gặp sóng gió gì như nàng tất nhiên sợ hãi, chỉ thấy xung quanh gió lạnh từng cơn, bóng đêm dường như che giấu thứ gì đó, rình rập từng cử chỉ hành động của nàng.
Nàng nhắm chừng tầm này khoảng bảy tám giờ tối, bình thường lúc này nàng đang tràn ngập oán khí tăng ca ở công ty, mẳng chửi ông chủ hói đầu, ai ngờ giờ phải đi trong rừng, vậy mà bắt đầu nhung nhớ những ngày tháng tăng ca khi trước, ông chủ mặt mày đáng ghét cũng trở nên thân thiện dễ gần, giờ phút này tấm lòng muốn chủ động tăng ca cố gắng làm việc đạt đến đỉnh điểm, nếu có thể quay về, chắc chắn nàng sẽ là chó săn số một trung thành nhất của ông chủ.
Ánh đèn kéo cái bóng của Tiết Minh ra thật dài, thi thoảng ngọn gió lướt qua, cuốn bay lá cây dưới đất, xung quanh chỉ toàn tiếng vang vọng xào xạc. Chính vào lúc trong lòng nàng đang nghĩ ngợi linh tinh, chợt liếc thấy phía trước ánh trăng rọi xuống mặt đất, trải rộng một vùng sáng trong. Đây là dáng vẻ đã đến đầu cuối của khu rừng, Tiết Minh mừng rỡ, vội vàng chạy qua, ước gì một giây sau rời khỏi cái chốn chết tiệt này.
Nhưng không ngờ nàng vừa bước vào ánh trăng sáng rỡ, đã trông thấy ngôi miếu nguy nga lộng lẫy trên mặt đất trống trải phía trước, khác hẳn với ánh sáng vàng phủ đầy lúc hoàng hôn, ngôi miếu dưới sắc trăng tràn ngập vẻ quái dị và đáng sợ, sắc thái rực rỡ vốn có cũng trở nên lốm đốm kỳ dị. Hai chân Tiết Minh mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, sợ đến mức không đi nổi.
Đi gần ba tiếng đồng hồ, nàng chỉ đánh một vòng, lại trở về chỗ đã tách ra với Ninh Thái Thần. Tiết Minh không rõ mình gặp phải quỷ đả tường, hay khu rừng quái quỷ này quyết ý muốn giữ nàng lại, dù sao nàng cũng chẳng còn can đảm đứng lên đi thêm một lượt nữa, dứt khoát bò đến ngồi dưới gốc cây, lấy lương khô trong bao vải ra, lấp đầy bụng trước đã rồi tính sau.
Lương khô cứng ngắc, làm Tiết Minh nghẹn đến trợn mắt, miễn cưỡng ăn một chút rồi không nuốt trôi nữa, lấy ra gõ vào gốc cây vang bôm bốp. Nàng vứt xuống đất, dứt khoát ôm bọc đồ ngồi dưới cây, chờ trời sáng.
Lần này ngồi xuống không sao cả, nàng chỉ như hít thuốc mê, mí mắt nặng trĩu, ý thức bắt đầu mơ hồ không rõ. Tiết Minh cố gắng tát mình hai cái, đau đến độ tỉnh táo được một chốc, nhưng rất nhanh lại mơ màng buồn ngủ. Cuối cùng nàng không màng ý thức mờ mịt nữa, nhắm mắt thiếp đi, tựa vào cây chẳng biết ngủ được bao lâu, chợt ngọn gió thổi qua, hơi lạnh ngấm vào xương, khiến nàng nổi hết da gà, lập tức giật mình tỉnh dậy.
Chỉ thấy sắc trăng yếu ớt đôi phần, ngôi miếu vốn tọa lạc chính giữa khu đất rộng rãi bỗng to hơn nhiều, như thể khoảng thời gian nàng chợp mắt nó đã mọc chân bước đến gần nàng. Tiết Minh sợ đến độ vội vã bò dậy, lùi ra sau quan sát, bấy giờ mới hoảng hồn phát giác nào phải ngôi miếu mọc chân, là tự nàng tiến về trước một đoạn đường trong lúc vô thức, ra khỏi khu rừng, giờ đây đang ở khoảnh đất trống trải.
Mà rương nhỏ và bọc vải nàng mang theo bên người vẫn còn ở cạnh gốc cây kia. Tiết Minh biết Yến Xích Hà trong nguyên tác dựa vào bảo bối trong rương chém yêu trừ ma, thế nên hôm nay đi suốt cả ngày mà rương nhỏ bao vải chưa từng rời khỏi tay nàng, lúc ngủ cũng phải ôm chặt chúng, giờ đây nàng lại vứt bao vải trong tình huống không chút tri giác, điều này khiến sống lưng Tiết Minh thoáng chốc lạnh toát, sợ hãi bối rối.
Nàng nghĩ cũng không thèm nghĩ chạy về đó, chỉ có suy nghĩ muốn lấy rương nhỏ, nào ngờ vừa đi được hai bước, dưới chân trống rỗng, ngay sau đó cả người nàng rơi xuống hồ nước ấm áp. Xúc cảm của dòng nước quá đỗi lạ lùng, lập tức phong ấn hết ngũ cảm của nàng, cảm giác đuối nước làm nàng ngạt thở. Trong lúc hoảng loạn, Tiết Minh giãy dụa cả tay lẫn chân, đôi chân tiếp xúc mặt đất đột ngột đứng bật dậy, bấy giờ mới hít thở lại được.
Tiếp đó nàng nhìn thấy kia nào phải đầm nước, rõ ràng là ao máu! Sắc đỏ chiếm cứ tất cả tầm nhìn của nàng, thấm ướt quần áo nàng, xúc cảm ấm nóng cứ như vừa rút ra từ cơ thể người, nóng ướt dính nhớp bám vào da thịt nàng.
Tiết Minh sợ sệt la lên, vùng vẫy trong ao máu một lúc, ngẩng đầu trông thấy có rất nhiều bóng người lít nhít đứng bên bờ phía xa, chẳng thấy rõ dáng vẻ, nhưng dường như đều đối mặt với nàng.
Tiết Minh sợ mất mật, thét chói tai, cả người run rẩy, giật mình tỉnh dậy từ trong mộng. Nàng cúi đầu nhìn, bao vải và rương nhỏ vẫn được nàng ôm siết trong lòng, nhưng nơi nàng đang ở chẳng còn là gốc cây ban đầu, mà là cột đá dưới mái hiên ngôi miếu, cửa lớn đang ở sau lưng nàng, đã mở ra một khe hở, như ngầm ra hiệu nàng bước vào. Chờ nàng đứng dậy ngó nghiêng xung quanh, đã chẳng thấy rừng cây xung quanh đâu nữa, chỉ loáng thoáng thấy gợn sóng nhấp nhô như có ao nước phía xa, phản chiếu ánh trăng không ngừng chập trùng.
Tất cả những gì trải qua ban nãy là mơ, cũng không hoàn toàn là mơ.
Lúc này Tiết Minh bị chỉnh đến thành thật, khoác bao vải ôm rương nhỏ đi vào trong miếu, cầu xin tha thứ:
"Ta vào, ta vào là được chứ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro