CHƯƠNG 1 : Chap 1 : phần 2 : gặp gỡ là định mệnh ??
Trở lại thực tế !!
*
Tôi đau đớn nhìn cô gái bé nhỏ của tôi điên cuồng trong nỗi đau tưởng chừng không đứng lên được. Em quằn quại. Em gào thét. Một mình trong nỗi đau. Liệu bao giờ nỗi bất hạnh kia mới thôi hành hạ em??
*
Họ gặp nhau giữa 1 chiều mưa xuân Hà Nội, vào năm đầu tiên cô xa quê học cấp 3 chuyên ở đây. Mưa giăng khắp những con phố, lối nhỏ cô đi qua, mưa làm ướt mái tóc Linh. Tháng 3 ẩm ướt và theo Linh có cả 1 chút " yếu đuối " mà cô chẳng thích chút nào. Cô nhớ quê, nhớ biển, biển mạnh mẽ và hết mình cho mỗi đợt sóng ngân. Yêu tha thiết vị mặn nồng của gió, cái rân ran của cát. Phải chăng Hà Nội nhẹ nhàng với những cơn mưa rất nóng, những cơn gió rất khẽ này không dành cho cô... Cho đến khi cô gặp anh, Dương của cô, người con trai có nụ cười nhẹ nhàng, có đôi mắt tươi vui và một tình yêu Hà Nội nồng nàn... Họ yêu nhau không kể ngày kể tháng, không kể nắng không kể mưa, không kể sóng biển ngắn hay những cơn gió nhẹ mỏng manh. Họ sinh ra để dành cho nhau...
*
Tôi từng nghe về câu chuyện tình yêu của rất đẹp của em. Cá nhân tôi cũng thấy họ rất đẹp đôi. Ngày ấy, tôi hay đến thăm nhà em, lặng ngắm trong phòng trọ của thằng bạn đối diện em... Đôi khi em cười nhìn tôi... Chỉ đôi khi thôi...
"I'm in love
No matter what they say, I don't care"
*
Khu nhà này là nơi 2 năm trước cô dự thi đại học. Cô tỉnh dậy, thấy mình đang nằm nơi sàn nhà... Sàn nhà cũ, và đầy bụi như cô vậy. Lúc này, trong đầu cô trỗi dậy vẹn nguyên những thước phim chậm khi ấy. Cô nhìn xung quanh, đứng dậy. Linh im lặng, khuôn mặt lạnh như người mất hồn, cô đi tìm góc cửa nơi anh...từng đứng, lặng lẽ nép sát vào chỗ ấy. Cô nhắm mặt lại.... thật chặt... cô hồi tưởng. Hoảng hốt sợ sệt đầy lo âu. Hai hàng nước mắt mặn chát lại chảy...Tình yêu của Dương dành cho cô có lẽ cũng chỉ nhẹ nhàng, đơn giản vậy thôi. Vậy mà chỉ sau khoảnh khắc ấy...nó đã cướp chàng trai của cô. Hàng mi khép kín không ngăn nổi nước mắt trào ra, từng giọt lặng lẽ rơi...cứ tràn ra hai má, cằm và đôi vai gầy rung lên như nấc. Nước mắt như vết thương vốn ủ máu, vón cục, đang chờ bị nứt ra, ào ạt... không ngăn nổi.
Linh lao ra đường, phòng xe giữa con phố ồn ào. Cô khóc, nước mắt vẫn cứ chảy như một sự bất lực. Bụi bặm. Nắng. Vào ồn ào. Cô thích thế. Mỗi lần không kìm nén được hay bực tức điều gì là cô lại phóng xe giữa dòng người không quen biết. Cô căm thù việc phải gặp một ai đó dẫu chỉ quen sơ sơ vào những lúc này. Một lần nữa trái tim lại phản bội Linh khi cô trở lại con đường Nguyễn Du thênh thang nắng và vàng ươm những kỷ niệm của hai đứa mấy ngày đầu ra Hà Nội. Dương còn nói với cô rằng : " Sau này mình sẽ mua nhà ở đây Linh nhé!". Cảm giác hạnh phúc khi ấy sống dậy trong cô như mới chỉ hôm qua, hôm kia thôi. Điện thoại rung lên, anh ở đó...
*
Linh không còn nghe thấy âm thanh, cũng không cảm nhận được điện thoại mình đang rung; đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi, không kiểm soát được. Linh chỉ biết bước và bước nhanh hơn. Tà váy trắng xoắn xuýt nơi những bước chân vội vã. Bỗng dưng lại, chập chờn hy vọng. Anh vẫn đang ở phía trước, rất gần thôi. Vẫn dáng người cao cao ấy, vẫn tấm lưng mênh mông ấy, vẫn từng đường nét, từng góc cạnh của anh. Dương! Linh khựng lại, Cách anh chỉ vài bước chân cô cứ thế đứng yên.
Chàng trai quay lại, từ từ hạ chiếc máy ảnh đang che hết khuôn mặt điển trai, quyến rũ để nhìn cô gái. Một chút bất ngờ, một chút thích thú và cả một chút ấn tượng. Rất nhanh, anh cười, nụ cười không rõ. Xã giao? Trêu đùa? Hay thương hại ?? Chỉ biết là nó rất nhạt....
Nhưng với Linh lại khác. Khoảnh khắc ấy, trong cô thật đặc biệt! Nó là giây phút định mệnh như ban nãy khi cô vừa mở mắt vì tiếng rung của điện thoại... Biển xanh dạt dào với bãi cát miên man xa tắp, lời bài hát yêu thương thân thuộc của cô tiếng cười anh trong veo như những sớm mai Hà Nội tinh khôi, cả những bức tường loang lổ đầy vết xước nơi dãy nhà E và trái tim người con gái trong cô cũ kĩ tàn tạ.... Chúng đều hiện về
- Anh...!
Âm thanh ở đâu nhận lại trong cổ họng khản ứ ...
- Em gọi anh à? _ câu hỏi lần này không bất ngờ
Linh không phản ứng....
- Café nhé cô bé!_2 phút sau chàng trai cười nói, mất hẳn sự thích thú. Anh nghĩ nhạt thếch ...." Thêm 1 cô gái rung động trước mình "
Anh bước rồi, Linh vẫn đứng đấy thêm một lúc.....Rồi cô cũng bước theo, bước nhanh, và bước kịp.
*
Hoàng Anh tiến lại gần hơn nơi ban nãy, nơi hai con người ấy gặp gỡ, dưới gốc cây sữa già và vùng lá rụng vẫn còn dấu chân cô bé của anh. Anh lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại bảo gọi không thành công đến tận 13 cuộc ...
Nhìn chung cô gái đã khuất sau hàng cây dài đến miên man.
*
Linh à, đây không phải chàng trai của em, càng không phải là Dương của em. Tôi chỉ muốn chạy lại thật nhanh để nói với Linh của tôi như thế.
*
Chàng trai dừng lại bên chiếc Audi màu đỏ, khu gửi xe trong có vẻ hơi cũ kỹ... So với chiếc xe đời mới.
Linh im lặng bước lên xe anh, đột nhiên cô thấy ngột ngạt! họ biết nói chuyện gì đây?? anh không quen cô, cô cũng chẳng quen anh, cũng chưa hề biết tên, và chưa hề biết tuổi, họ chỉ gặp nhau chưa đầy 30 phút trước. Linh không thể vờ như không quen biết, chính khuôn mặt. Sự giống nhau làm Linh có cảm giác nghẹt thở khi ngồi sát bên anh! Ánh mắt bất giác nghĩ đến những đợt sóng bão nơi biển quê.. rùng mình
anh tự hỏi mình có điên không khi rủ nó đi uống cà phê trong một buổi chiều đẹp như hôm nay...
- Alô!
- Okie, chỗ cũ, 5 phút
Vũ đột nhiên quay đầu xe nhanh và gọn, khiến Linh giật mình thoát khỏi dòng ký ức miên man.... Im lặng.
Quán cà phê rộng và hoành tráng hơn Linh nghĩ. Nó nằm bành trướng trên cả hai mặt phố, bề ngoài trông có vẻ sành điệu và khá "dân chơi". Ánh đèn xanh đỏ chập chờn, tiếng nhạc rock làm Linh thấy buồn nôn.
- Cô có thể đi ra nếu muốn, thưa quý cô!
Chàng trai ấy có vẻ mất kiên nhẫn trước Vẻ mặt khó chịu của con bé không biết điều... Cô nghe vảng vọng trong đầu lời phủ định :
- Em không nói là mình không đi mà!
Cô bước nhanh hơn
- Tốt, tôi không ưa loại con gái suốt ngày tỏ ra yếu đuối đâu, cô gái ạ cư xử cho biết điều một chút,Hoàng Vũ không phải một thằng lịch sự, thưa cô!
Vâng chàng trai ấy là Hoàng Vũ, Hoàng Anh Vũ.
Vũ kéo Linh lại một góc bàn, nơi đảm bạn của anh đang đợi sẵn. Anh nằm dài xuống ghế, đối diện cô gái có đôi mắt rất thu hút, đang phì phèo hút thuốc, và thích thú với làn khói bay ra từ khuôn miệng xinh xắn. Linh định bước tới, thì một trong những tên con trai trong hội đứng lên :
- Xem nào hàng mới hả?? Chẹp, ngon đấy !!
cả bọn cười to, Vũ cũng cười nhìn cô, lại truy tìm một chút cầu cứu
- Gái quê, chắc hàng chuẩn...Chà nhưng cẩn thận không Fake chú em à!! lũ trẻ danh giờ giả nai kinh lắm..
Linh cảm nhận được bàn tay mình đang nắm chặt lại... máu đang nóng dần lên. Ba năm nay cô đã học được cách im lặng... im lặng đến nhạt nhẽo
- Khen thừa hàng của anh Vũ cô nào chả ngon!
Nói xong anh hất hàm nhìn về phía cô gái trẻ. Cô đi giày cao gót da báo, mặc một chiếc váy bằng vải bóng bỏ sát lấy thân hình hoàn hảo. Một cô gái đáng để chiêm nghưỡng ....
- Bốp...bốp
hai tiếng bốp liên tiếp làm Linh choáng váng, đến suýt ngã, mọi thứ quay cuồng, đảo lộn may thay anh bạn ban nãy đỡ Linh...
Linh chậm chạp ngước lên nhìn thủ phạm, Vũ nắm chặt bàn tay cô gái, khuôn mặt anh đỏ bừng giận dữ, cảm giác anh muốn nghiền nát cô gái thấp hơn mình cả một cái đầu. Bốn mắt nhìn nhau đầy hằn học, không hề chớp. Mọi sự giận dữ như dồn lên đôi mắt đang dồn lên của anh...
Để biết Linh ra làm sao....
Hãy đón xem phần 3 chap 1...sẽ có sớm 😤😤
Đọc chùa là không tốt !! Nhớ bình chọn để tui có động lực làm thêm truyện khác 😄😄
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro