Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Ngọc Thiên

Chương 2: Ngọc Thiên.

- Quả nhiên không ngoài sự mong đợi của ta, hai ngươi làm tốt lắm...

Không biết là bao lâu sau, vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, hình ảnh Misumi đập vào mắt một cách rõ nét, vô cùng rõ nét.

Thiên Ca cuộn chặt tay, gân xanh nổi chi chít, đầy giận dữ. Ông nhào đến, bộ dạng như muốn liều chết mà quên mất một điều những gì hiển hiện trước mắt chỉ là một màn ảnh 3D không hơn không kém.

- Khốn kiếp! - Không làm gì được, ông ngồi sụp xuống đất, quăng một câu chửi tục.

- Ta khốn kiếp thì có ích gì chứ. Chuyện cũng đã lỡ rồi phải không. Thực tế cho thấy, thuốc của ta hoàn toàn hiệu nghiệm... - Misumi cười cợt.

Hôm nay, hắn ta đã thay đổi hoàn toàn điệu bộ lười nhác lúc trước. Tuy vậy, vẫn nhìn ra chút gì đó phóng túng.

- À, quay về vấn đề chính nào. Sắp tới, rất tiếc phải nói rằng hai ngươi cần phải tách ra...

- Tại sao? - Ngọc Như đột ngột lên tiếng. Trông bà có vẻ xanh xao và mệt mỏi. Đôi mắt không còn chút sức sống, nguồn sáng bao quanh người cũng lập loè như sắp tắt.

- Sao nhìn ngươi tiều tụy thế? Thuốc tốt lắm cơ mà...

- Tại sao? - Không đế tâm để lời trêu chọc đó, bà lặp lại câu hỏi.

- Chuyện này ta không biết. Đến lúc hai người tạm biệt rồi. - Hắn nhún vai, ra vẻ bất đắt dĩ. - Đừng lo lắng quá, các ngươi vẫn còn gặp nhau mà.

Dứt lời, Misumi lại biến mất, như một làn khói mỏng hòa tan vào hư vô.

Ngọc Như bất động tại chỗ. Bà ngẩn người nhìn vào điểm vô định nào đó trong trung rồi đưa mắt nhìn xuống bụng, tâm trạng rối bời...

- Ngọc Như...

- Đừng lại đây....

- Em...

- Anh sẽ bị thương nếu lại gần em. Có một tấm chắn... ở giữa... chúng ta.... - Giọng bà run lên.

Quả nhiên, họ đã thật sự bị chia cắt. Còn gì đau đớn hơn khi nhìn thấy nhau nhưng không thể chạm vào...

~

Khoảng thời gian sau đó, anh em nhà Minsu không xuất hiện thêm một lần nào nữa, chỉ có những người máy đến đều đặn mỗi ngày để đưa đồ ăn và những vật dụng cần thiết. Tất cả lặp đi lặp lại theo một quy luật chán ngắt và tẻ nhạt trong khu vực bó hẹp phủ một màu trắng xóa.

Ngày đứa bé chào đời, một cô công chúa nhỏ xinh xắn. Chúng tới...

...

Không gian phủ bởi một màu trắng tinh khiết không thay đổi. Đám người máy bận bịu đủ thứ, phát ra những âm thanh máy móc. Hai quả cầu lửa rực cháy sáng trong hư vô, xoay vần như một cột lốc xoáy dữ dội rồi nổ tung, khói bay mù mịt, che khuất tầm nhìn. Từ trong đám khói dày cay mắt ấy, chúng bước ra, một nam, một nữ, hai hậu duệ của nhà Minsu. Bọn chúng thay đổi rất nhiều. Mắt vằn thêm nhiều tia máu rõ nét. Mùi ám khí phảng phất quanh cơ thể. Cả sức mạnh tỏa ra cũng tăng một cách đột biến khiến người khác phải khiếp sợ.

Tất cả lại chìm vào bầu không khí hoang mang, lo sợ. Họ sợ, một biến cố mới sẽ xảy ra.

Misumi bước tới, thật chậm rãi từng bước dứt khoát. Hắn dừng chân trước mặt cô bé nhỏ xíu đang giương cặp mắt to tròn vô tư nhìn quanh quất một cách đầy tò mò.

- Người định làm gì con bé? - Bản năng và linh tính của người làm mẹ thúc đẩy Ngọc Như lao tới.

Minami phản ứng rất nhanh nhạy, lập tức dựng nên một tấm chắn trong suốt, chặn lại bước chân đang cuống quýt chạy đến với máu mủ của mình.

Dưới sự theo dõi của cô em gái Minami và vợ chồng Thiên Ca - Ngọc Như, Misumi rút từ trong áo khoát ra một ống tiêm nhỏ, găm vào tay con bé một cách nhanh chóng khiến nó khóc ré lên. Từng giọt máu đỏ thẫm, đặc sệt được hút từ từ vào ống. Cùng với đó là hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt bé nhỏ

- Dừng lại... - Không nhẫn nhịn được nữa, Thiên Ca đập mạnh tay vào tấm chắn một cách tuyệt vọng.

Vì cái gì chứ? Họ chỉ là những người hết sức bình thường, cống hiến cả cuộc đời vào việc nghiên cứu khoa học và quan sát những hành tinh. Rõ ràng cuộc sống đang rất tốt đẹp, vậy mà, chỉ trong khoảnh khắc bị những con người đáng ghét kia thay đổi hết thảy. Đáng lẽ họ có thể có một mái ấm của mình, một ngôi nhà nhưng đã bị chúng phá nát. Ông căm hận chúng... Mối hận này, ông sẽ không dễ dàng bỏ qua...

Lực đập của tay lại tăng thêm một chút khiến lòng bàn tay rớm máu.

Điều kì diệu xảy đến sau tiếng "rắc..." nhỏ êm ru.

- Không thể nào!!! - Minami nhíu mày.

Cô phất tay liên tục hai cái một cách gấp gáp. Lần này, hai bức tường cứng hoàn toàn che mất tầm nhìn của họ.

- Ngươi... - Thiên Ca nghiến răng, nhìn chằm chặp vào bức tường như sắp sửa phá nát nó.

Phía bên kia, Misumi đã rút thêm hai ống máu khác. Con bé khóc rất dữ, đôi mắt tội nghiệp ầm ậm nước mắt nhìn hắn.

Ống thủy tinh đựng máu lạnh toát, thấu xương. Trong khoảnh khắc nào đấy, có lẽ, hắn đã có chút động lòng...

Đậy kín ống máu cuối cùng, Misumi đứng dậy, ra hiệu cho Minami và cả hai nhanh chóng biến mất sau tiếng búng tay gìon giã.

...

Tiếng sĩ Ái Minh lắc nhẹ ống máu, quan sát kĩ lưỡng rồi đưa vào máy phân tích.

- Máu hiếm đấy...

- Đủ số lượng yêu cầu rồi chứ? - Minami nhíu mày.

- Quá đủ rồi.

- Vậy tôi đi trước.

...

Ngọc Thiên, sự kết hợp hoàn mĩ của hai con người bình thường, chảy trong huyết mạch dòng máu quý hiếm và sở hữu năng lực tiềm ẩn phi thường...

...

Hai ngày nữa, Ngọc Thiên, cô công chúa nhỏ của vợ chồng Thiên Ca sẽ mừng sinh nhật tám tuổi. Cô bé có một mái tóc tím sẫm xoăn nhẹ tự nhiên. Đôi mắt đen lấp lánh với khả năng đổi màu một cách thần kì. Thừa hưởng phần máu vampire từ cha, da nó trắng toát. Thoạt nhìn, con bé chẳng khác gì một con búp bê sống.

Sau lần rút máu đáng sợ ấy, họ đã được chuyển đến một nơi khác gọi là Thánh điện. Thánh điện là một không gian kín có dạng hình cầu, chia làm bốn gian nhỏ và một gian chính ở giữa. Đứng trong gian chính, có cảm giác như thể đang đứng dưới đáy một chiếc nồi lớn bằng kim loại. Sàn hình tròn, bao quanh là những bức tường kiên cố láng bóng, ánh kim, soi vào như những tấm gương kém chất lượng. Bốn gian nhỏ được giành riêng hai gian làm nhà vệ sinh và phòng bếp, còn lại dùng cho phòng ngủ. Mọi thứ lại đi vào một quỹ đạo nhàm chán.

Cuộc sống ba người tiếp diễn, chẳng có bất kì ai đụng chạm đến thứ hạnh phúc gia đình nhỏ nhoi ấy cho đến khi... thời khắc đã tới. Thời điểm của sự chia ly đã định trước.

Ngọc Thiên nằm dài trên tấm thảm dày mềm mại ở gian phòng chính. Thánh điện không có cửa sổ, con bé không biết bên ngoài thế nào, có vui hay không, có gì chơi hay không nên nó rất thích đọc sách vì qua sách, nó có thể gián tiếp nhìn bao quát toàn bộ cái thế giới lạ lẫm ngoài kia.

Con bé như một chú mèo lười biếng ngày ngày ăn, ngủ rồi gặm sách. Những tưởng cuộc sống rất yên bình, thế giới ngoài kia thật sự rất tốt đẹp theo lời kể của những quyển sách ấy vậy mà, ngày đó, nó đã hiểu hai chữ chia ly tàn nhẫn đến mức nào.

Đó là một ngày bình thường như bao ngày khác, Ngọc Thiên quấn quýt quanh chân mẹ hồi lâu rồi chạy đi tìm sách để đọc.

Gian phòng ngủ yên ắng như mọi khi. Giữa phòng là chiếc giường trải ga trắng muốt mềm mại. Bên trái là một chiếc tủ lớn chứa quần áo. Có điều, trước mắt con bé là một cánh cửa bằng thủy tinh trong suốt. Qua đó, nó nhìn được cái thế giới mà nó vẫn thường tò mò níu áo bố để hỏi.

Vốn bản tính tò mò và hiếu kì của một đứa trẻ, con bé hồi hộp đẩy cửa, thò cái đầu nhỏ xíu ra ngoài.

Trước mặt nó là một thảo nguyên lớn phủ bởi màu xanh của cỏ. Những ngọn cỏ cao vút một cách kì lạ, xấp xỉ ngang đầu con bé. Ngọc Thiên vẫn còn khá e dè. Nó bám chặt lấy khung cửa không rời, rướn người, nghển cổ nhìn ngang nhìn dọc khắp nơi một cách khoái chí rồi thận trọng đặt một chân qua cửa, rồi chân còn lại. Cuối cùng, nó chớp chớp mắt, bước từng bước thật chậm rãi trên lớp đất mềm xốp, mắt lấp lánh mang một niềm vui nho nhỏ. Bước chân nhanh dần rồi chuyển hẳn thành chạy. Ngọc Thiên chạy lăng xăng khắp nơi, cái gì cũng sờ thử một chút rồi cười tít mắt.

Bỗng, trời tối đen. Sét giáng xuống tạo nên thứ âm thanh hỗn độn đập mạnh vào màng nhĩ. Con bé hét lên đầy sợ hãi rồi rụt người lại một góc. Lát sau, trời lại sáng tỏ một cách bất thường. Nó không còn hớn hở như ban nãy nữa mà vội vàng chạy khắp nơi, tìm lại cánh cửa thủy tinh ấy. Nó nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ cả chú gấu Misa mà nó hay ôm nữa. Cảnh vật xung quanh cái gì cũng lạ, mọi thứ càng ngày càng xa lạ. Trước mặt con bé là một kiến trúc cổ kính với thiết kế hình cầu, lấy màu nâu đỏ làm chủ đạo. Mái vòm màu xám bác rất lớn, và rất cao nữa. Ngọc Thiên đi vòng quanh, lấy tay gõ mạnh màu bức tường: cả một tòa nhà hùng vĩ không có lấy một cánh cửa để liên hệ với thế giới bên ngoài.

- Có cần giúp đỡ không? - Minami khoát áo choàng lông màu tím nhạt thanh thoát bước đến.

- Cô là ai?

- Minami...

- Cháu muốn tìm mẹ - con bé thút thít rồi bổ sung thêm - Tìm ba nữa...

- Cô dẫn cháu đi tìm ba mẹ nhé? - Minami cười nhẹ, chìa bàn tay được chăm chút kĩ lưỡng đến trước mặt con bé, ra hiệu cho nó nắm lấy.

Ngọc Thiên nhìn cô đầy e dè rồi chậm chạp nắm lấy bàn tay lạnh toát.

...

Cuộc đời lại lật sang trang mới....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: