Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Truyện cười quốc tế anh - việt

Dịch giả.

CHUYỆN VỢ CHỒNG

THE BUM …

A bum ap­proach­es a well dressed gen­tle­man on the street. “Hey, Bud­dy, can you spare two dol­lars?” The well-​dressed gen­tle­man re­sponds, “You are not go­ing to spend in on liquor are you?”

           “No, sir, I don't drink,” re­torts the bum.

           “You are not go­ing to throw it away in some crap game, are you?” asks the gen­tle­man.

           “No way, I don't gam­ble,” an­swers the bum.

           “You wouldn't waste the mon­ey at a golf course for greens fees, would you?” asks the man.

           “Nev­er,” says the bum, “I don't play golf.”

           The man asks the bum if he would like to come home with him for a home cooked meal. The bum ac­cepts ea­ger­ly. While they are head­ing for the man's house, the bum's cu­rios­ity gets the bet­ter of him. “Isn't your wife go­ing to be an­gry when she sees a guy like me at your ta­ble?”

“Prob­ably,” says the man, “but it will be worth it. I want her to see what hap­pens to a guy who doesn't drink, gam­ble or play golf.”

KẺ ĂN MÀY …

Một gã ăn mày tiến gần một quý ông ăn mặt sang trọng trên đường phố. “Này, ông bạn quý, ông có thể cho hai đô la được không?” Người đàn ông ăn mặc sang trọng trả lời:” Bạn sẽ không tiêu tiền vào rượu chè, phải không?”

“Không, thưa ngài, tôi không uống rượu,” gã ăn mày cãi lại.

“Bạn sẽ không quẳng nó vào những ván chơi tào lao, phải không?” người đàn ông thượng lưu hỏi.

“ Không theo lối đó. Tôi không chơi bài,” gã ăn mày trả lời.

“ Bạn sẽ không tiêu hoang tiền vào những khoảng phí hõm của một cuộc gôn, phải không?” người đàn ông hỏi.

“Không bao giờ,” tên ăn mày nói, “tôi không chơi gôn.”

Người đàn ông hỏi gã ăn mày có muốn về nhà với ông ta ăn cơm nhà không. Gã ăn mày hăm hở đồng ý. Trong khi họ đang đi hướng về nhà người đàn ông, gã ăn mày không thắng được tính tò mò. “Vợ ông sẽ không nổi giận khi bà ấy thấy một gã như tôi tại bàn ăn của ông à?”

“ Chắc là có,” người đàn ông nói, “nhưng sẽ đáng như thế. Tôi muốn cô ấy thấy điều gì xảy ra cho một gã không nhậu nhẹt, cờ bạc hoặc chơi gôn.”

HOW TO LIVE? 

“Dar­ling,” said the young man to his new bride. “Now that we are mar­ried, do you think you will be able to live on my mod­est in­come?”

“Of course, dear­est, no trou­ble,” she an­swered. “But what will you live on?”

LÀM SAO ĐỂ SỐNG?

“Em yêu,” một người đàn ông trẻ nói với cô dâu mới.”Vì rằng chúng ta cưới nhau, em có nghĩ em sẽ có thể sống bằng thu nhập khiêm tốn của anh?”

“Dĩ nhiên, anh yêu, không sao cả,” cô ta trả lời. “Nhưng anh sẽ sống bằng gì?”

THEY HAD NO PRIVACY

As a young mar­ried cou­ple, a hus­band and a wife lived in a cheap hous­ing com­plex near the base where he was work­ing. Their chief com­plaint was that the walls were pa­per-​thin and that they had no pri­va­cy. This was painful­ly ob­vi­ous when one morn­ing the hus­band was up­stairs and the wife was down­stairs on the tele­phone. She was in­ter­rupt­ed by the door­bell and went to greet her neigh­bor.

           “Give this to your hus­band,” he said thrust­ing a roll of toi­let pa­per in­to her hands. “He's been yelling for it for 15 min­utes!”

HỌ KHÔNG CÓ CHÚT RIÊNG TƯ NÀO CẢ

Khi là một cặp vợ chồng trẻ mới cưới, người chồng và người vợ sống trong một khu nhà ở liên hợp rẻ tiền gần cơ sở người chồng làm việc.Điều đáng phàn nàn chủ yếu của họ là các bức tường mỏng như giấy và họ không có được sự kín đáo.Điều này lộ ra hiển nhiên một cách đáng buồn vào một buổi sáng người chồng ở tầng trên và người vợ ở tầng dưới đang gọi điện thoại.Người vợ bị cắt ngang bởi tiếng chuông cửa và đi ra chào người hàng xóm.

“Đưa cái này cho chồng cô,” ông ta nói và giúi một cuộn giấy vệ sinh  vào tay cô ta.”Anh ấy đã hét đòi nó 15 phút!”

A HUSBAND WHO NEVER FEELS ASHAMED

“I'm ashamed of the way we live,” a young wife says to her lazy hus­band who re­fus­es to find a job. “My fa­ther pays our rent. My moth­er buys all of our food. My sis­ter buys our clothes. My aunt bought us a car. I'm just so ashamed.”

            The hus­band rolls over on the couch. “And you damn well should be,” he agrees. “Those two worth­less broth­ers of yours ain't nev­er give us a cent!”

MỘT NGƯỜI CHỒNG KHÔNG BAO GIỜ BIẾT XẤU HỔ

“Em xấu hổ về cách sống của chúng ta,” một người vợ trẻ nói với ông chồng lười – người từ chối đi tìm một việc làm.” Ba em trả tiền thuê nhà. Má em mua tất cả đồ ăn.Chị em mua quần áo chúng ta. Cô em mua xe hơi cho chúng ta. Em quá xấu hổ.”

Người chồng lăn tròn trên đi văng. “Và em nên tiếp tục chỉ trích nữa,” anh ta đồng ý. “Hai ông anh vô dụng của em không bao giờ cho chúng ta một xu!”

THE NEIGHBORS CAN NOT SEE YOU

Hav­ing been mar­ried ten years and still liv­ing in an apart­ment, the wife would of­ten com­plain about any­thing, as she was tired of sav­ing ev­ery pen­ny to buy a “dream home”.

           Try­ing to pla­cate her, the hus­band found a new apart­ment, with­in their bud­get.                                                                            How­ev­er, af­ter the first week, she be­gan com­plain­ing again.

           “Joel,” she said, “I don't like this place at all. There are no cur­tains in the bath­room. The neigh­bors can see me ev­ery time I take a bath.”

           “Don't wor­ry.” replied her hus­band. “If the neigh­bors do see you, they'll buy cur­tains.”

HÀNG XÓM KHÔNG THỂ NHÌN THẤY EM ĐƯỢC

            Đã cưới nhau mười năm nhưng vẫn sống trong một căn hộ, người vợ thường phàn nàn đủ thứ vì cô ta mệt mỏi về việc tiết kiệm tứng xu để mua một “ngôi nhà mơ ước”.

            Với cố gắng an ủi vợ, người chồng tìm một căn hộ mới hợp túi tiền của họ. Tuy vậy, sau tuần lễ đầu, người vợ lại bắt đầu phàn nàn.

            “Joel,” cô ta nói, “em không thích nơi này tí nào. Không có tấm màn nào trong phòng tắm. Hàng xóm có thể thấy em khi em tắm.”

            “Đừng lo,” chồng trả lời. Nếu quả thực hàng xóm thấy em, họ sẽ mua màn.”

WHERE’S THE SHOE?

One night a fel­low drove his sec­re­tary home af­ter she had im­bibed a lit­tle too much at an of­fice re­cep­tion. Al­though this was an in­no­cent ges­ture, he de­cid­ed not to men­tion it to his wife, who tend­ed to get jeal­ous eas­ily.

            The next night the man and his wife were driv­ing to a restau­rant. Sud­den­ly he looked down and spot­ted a high-​heel shoe half hid­den un­der the pas­sen­ger seat. Not want­ing to be con­spic­uous, he wait­ed un­til his wife was look­ing out her win­dow be­fore he scooped up the shoe and tossed it out of the car.

           With a sigh of re­lief, he pulled in­to the restau­rant park­ing lot. That's when he no­ticed his wife squirm­ing around in her seat. “Hon­ey,” she asked, “have you seen my oth­er shoe?”

CHIẾC GIÀY ĐÂU RỒI ?

Một buổi tối có một người đàn ông lái xe chở cô thư ký về nhà sau khi cô ta uống hơi nhiều tại bữa tiệc chiêu đãi cơ quan. Mặc dù đây là một hành vi vô tư nhưng anh ta quyết định không nói cho vợ- người hay nổi ghen dễ dàng – nghe.

Tối hôm sau, người đàn ông và vợ đánh xe đến một nhà hàng. Thình lình anh ta nhìn xuống và nhận ra một chiếc giày cao gót ẩn một nửa dưới ghế khách. Không muốn bị chú ý, anh ta đợi tới lúc vợ nhìn ra cửa sổ trước khi anh ta anh ta hất chiếc giày lên và quăng khỏi xe.

Với một hơi thở nhẹ nhõm, anh ta lái xe vào bãi đậu xe. Chính lúc đó anh ta chú ý thấy vợ loay hoay quanh ghế ngồi. “Anh yêu,” cô ta hỏi, “ anh có thấy chiếc giày kia của em không?”

DUMMY HUSBAND

A man asked his wife, “if you could have any­thing in the world for one day, what would you want?”

            “I'd love to be six again,” she replied.

            On the morn­ing of her birth­day, he got her up bright and ear­ly and off they went to a lo­cal theme park. What a day! He put her on ev­ery ride in the park: the Death Slide, the Scream­ing Loop, the Wall of Fear, ev­ery­thing there was! Wow! Five hours lat­er she stag­gered out of the theme park, her head reel­ing and her stom­ach up­side down. Off to a Mc­Don­ald's they went, where her hus­band or­dered her a Big Mac along with ex­tra fries and a re­fresh­ing choco­late shake. Then it was off to a movie: the lat­est Hol­ly­wood block­buster, hot dogs, pop­corn, Pep­si Co­la and M & M's. What a fab­ulous ad­ven­ture!

            Fi­nal­ly she wob­bled home with her hus­band and col­lapsed in­to bed. He leaned over and lov­ing­ly asked, “Well, dear, what was it like be­ing six again?”

            One eye opened. “You dum­my, I meant my dress size.”

NGƯỜI CHỒNG NGỜ NGHỆCH

            Một người đàn ông hỏi vợ:”Nếu em có thể được mọi thứ trên thế giới trong một ngày, em sẽ muốn gì?”

            “Em muốn trở lại như hồi sáu,” nàng đáp.

            Vào buổi sáng sinh nhật nàng, anh ta đánh thức nàng dậy rất sớm và họ  đi đến một công viên chủ đề1 trong vùng. Đúng là một ngày vui! Anh ta đặt nàng lên mọi thứ trò chơi trong công viên: Đường trượt Chết người, Vòng nhào lộn Kêu thét, Bức tướng Sợ hãi, mọi thứ! Hết xẩy! Năm tiếng sau nàng lảo đảo đi ra khỏi công viên, đầu óc quay cuồng và bụng như lộn xuống. Họ đi vào một nhà hàng Mc­Don­ald, người chồng gọi một  cái bánh kẹp thịt lớn thêm với thịt ram và một ly sôcôla trứng khuấy.Sau đó họ đi tới một rạp chiếu phim: bộ phim thành công nhất, mới nhất Hol­ly­wood, hot dog, bắp nổ, Pep­si Co­la. Quả là một cuộc chơi tuyệt vời!

            Sau cùng nàng đi loạng choạng về nhà với chồng và đổ sụp xuống giường. Anh ta ngã người và hỏi một cách âu yếm:” Đấy, em yêu, trở lại như hồi sáu tuổi thì như thế nào?”

            Nàng mở một mắt:” Oi anh ngờ nghệch, ý em muốn nói cỡ áo số sáu.”

A NEW MACHINE

The doc­tor asked the ex­pec­tant fa­ther to try out a ma­chine he had in­vent­ed that trans­ferred labour pains from the moth­er to the fa­ther. Bil­ly agreed and the ma­chine was set up. But al­though it was set to its high­est set­ting, Bil­ly felt not

a twinge.

           Lat­er that day he went home to pick up a few items his wife want­ed and dis­cov­ered the milk­man ly­ing on his door step groan­ing in pain.

CHIẾC MÁY MỚI

Một bác sĩ hỏi một người chồng có vợ sắp sinh rằng có muốn thử chiếc máy ông ta mới sáng chế chuyển cơn đau đẻ từ người mẹ sang người cha không.Bil­ly đồng ý và chiếc máy được cài vào.Nhưng mặc dù chiếc máy đã chạy hết công suất Bil­ly cũng không thấy đau đớn gì cả.

            Sau đó anh ta về nhà để lấy vài thứ vợ yêu cầu và thấy người đưa sữa đang nằm trước cửa rên rỉ đau đớn.

DRUNK

Bob vis­it­ed his friend Joe's house and was amazed at how well Joe treat­ed his wife. He told her sev­er­al times how at­trac­tive she was, com­pli­ment­ed her on her culi­nary skills and show­ered her with hugs and kiss­es.

            “Gee,” Bob re­marked to his friend, “you re­al­ly make a big fuss over your wife.”

            “I start­ed to ap­pre­ci­ate her more about six months ago,” Joe said. “It has re­vived our mar­riage, and we couldn't be hap­pi­er.”

            In­spired by Joe's sto­ry, Bob hur­ried home, hugged his wife, told her how much he loved her, and said he want­ed to hear all about her day. In­stead she burst in­to tears.

           “Dar­ling,” Bob said, “what­ev­er's the mat­ter?”

           “This has been the worst day I've had for a long time,” she replied. “This morn­ing Bil­ly fell off his bike and hurt his an­kle, then the wash­ing ma­chine broke down. Now, to top it off, you come home drunk!”

SAY

Bob đến thăm nhà Joe và kinh ngạc trước lối đối xử tốt của bạn đối với vợ.Anh ta nói với vợ đến mấy lần là nàng hấp dẫn ra sao, ca tụng tài nấu ăn khéo léo của nàng và ôm hôn vợ như mưa.

            “A,” Bob lưu ý bạn,”anh quan trọng hóa vợ anh lên đấy.”

            “Tôi bắt đầu đánh giá nàng cao hơn từ khoảng sáu tháng nay,” Joe nói.”Điều đó làm sống lại hôn nhân của chúng tôi, và chúng tôi hạnh phúc đến độ không thể hạnh phúc hơn được nữa.”

            Lây cảm hứng của bạn, Bob vội vã về nhà, ôm vợ, nói cho nàng nghe là anh yêu nàng biết bao nhiêu, và nói anh muốn nghe một ngày nàng làm việc ra sao.Thay vào đó nàng bỗng òa khóc.

”Em yêu,” Bob nói, “Việc gì xảy ra với em vậy?”

            “ Đây là ngày tồi tệ nhất của em lâu nay,” nàng đáp.” Sáng nay Bil­ly té xe đạp và bị đau mắt cá, sau đó máy giặt bị hư.Bây giờ, thêm vào đó, anh lại say xỉn về nhà!”

HOW TO BUY A PRESENT?

A man walked in­to a de­part­ment store and told an as­sis­tant he'd like to buy a present for his wife.

           “Cer­tain­ly, sir,” replied the as­sis­tant. “Per­haps a dress or a blouse?”

           “Any­thing,” said the man.

           “And in what colour?”

           “It doesn't mat­ter.”

           “Size?”

           “Im­ma­te­ri­al.”

           See­ing the as­sis­tant's con­fu­sion, the man ex­plained that when­ev­er he bought his wife some­thing she would al­ways take it back to the shop and ex­change it.

          “Why don't you get a gift vouch­er in­stead?” the as­sis­tant asked him.

          “Oh no,” said the man. “That would be too im­per­son­al.”

LÀM THẾ NÀO ĐỂ MUA MỘT MÓN QUÀ?

            Một người đàn ông đi vào một gi­an cửa hàng và nói với người bán hàng ông ta muốn mua một món quà cho vợ.

            “Được, thưa ông,” người bán hàng đáp. “Có lẽ một cái áo đầm hay một cái áo cánh được chăng?”

            “Gì cũng được,” người đàn ông nói.

            “Còn màu?”

            “Không quan trọng.”

            “Cỡ?”

            “Chuyện nhỏ.”

            Thấy sự lúng túng của người bán hàng, người đàn ông giải thích rằng mỗi khi ông ta mua cho vợ cái gì đó thì bà ta luôn đem nó trở lại shop và đổi.

            “Tại sao ông không mua một phiếu đã trả tiền thay vào đó?” người bán hàng hỏi.

            “Ồ không,” người đàn ông nói. “Như thế thì quá vô tình.”

RELATIVES ?

A cou­ple drove sev­er­al miles down a coun­try road, not say­ing a word.

An ear­li­er dis­cus­sion had led to an ar­gu­ment, and nei­ther want­ed to con­cede their po­si­tion. As they passed a barn­yard of mules and pigs, the wife sar­cas­ti­cal­ly asked, “Rel­atives of yours?”

“Yep,” the hus­band replied, “In-​laws.”

BÀ CON ?

Một cặp vợ chồng lái xe đi vài dặm xuống một con đường đồng quê, không nói một lời.Một cuộc tranh luận trước đó đã gây ra một cuộc tranh cãi, và không người nào muốn nhận quan điểm của mình thua.Trong khi họ đi qua sân nuôi la và heo, người vợ hỏi một cách chế nhạo: “Bà con của ông phải không ?”

“Đúng,” người chồng trả lời, “ Bên phía vợ.”

YOUR HORSE CALLED LAST NIGHT

A wom­an came up be­hind her hus­band while he was en­joy­ing his morn­ing cof­fee and slapped him on the back of the head. “I found a piece of pa­per in your trous­er pock­et with the name Mary­lou writ­ten on it,” she said, fu­ri­ous. “You'd bet­ter have an ex­pla­na­tion.”

           “Calm down, dear,” the man replied. “Re­mem­ber last week when I was at the races? That was the name of the horse I backed.”

           The next morn­ing, his wife whacked him again. “What was that for?” he groaned.

          “Your horse called last night,” she said.

CON NGỰA ÔNG GỌI TỐI QUA

Một bà vợ đi đến phía sau chồng và vỗ vào sau đầu ông ta trong khi ông ta đang uống cà phê sáng.”Tôi tìm thấy một mảnh giấy trong quần ông có cái tên Mary,” bà ta nói một cách giận dữ.”Ông nên giải thích.”

            “Bình tĩnh nào, em yêu,” ông ta giải thích.” Em có nhớ tuần qua anh xem đua ngựa không? Đó là tên con ngực anh đánh cuộc.”

            Sáng hôm sau, bà vợ lại phát mạnh ông ta một cái.”Tại sao em làm thế?” ông ta rên rỉ.

”Con ngựa của ông gọi tôí qua,” bà ta nói.

WE’VE SAVED ENOUGH MONEY

Af­ter years of scrimp­ing and sav­ing, a hus­band told his wife the good news: “Dar­ling, we've fi­nal­ly saved enough to buy what we start­ed sav­ing for in 1979.”

           “You mean a brand new Jaguar?” she asked ea­ger­ly.

           “No,” he replied, “a 1979 Jaguar.”

CHÚNG TA ĐÃ TIẾT KIỆM ĐỦ TIỀN

Sau nhiều năm keo kiệt và tiết kiệm, chồng báo với vợ một tin mừng:”Em yêu, cuối cùng chúng ta đã tiết kiệm đủ tiền để mua cái mà chúng ta bắt đầu để dành trong năm 1979.”

            “Ý anh muốn nói một chiếc Jaguar mới phải không ?” người vợ hớn hở.

            “Không,” người chồng trả lời, “một chiếc Jaguar đời 1979.”

DEATHBED CONFESSION

Jake was on his deathbed. His wife, Su­san, was main­tain­ing a vig­il by his side. She held his frag­ile hand, and tears ran down her face. Her pray­ing roused him from his slum­ber. He looked up and his pale lips be­gan to move slight­ly.

           “My dar­ling Su­san,” he whis­pered.

           “Hush, my love,” she said. “Rest. Don't talk.”

           He was in­sis­tent. “Su­san,” he said in his tired voice. “I have some­thing I must con­fess to you.”

           “There's noth­ing to con­fess,” replied the weep­ing Su­san. “Ev­ery­thing's all right, go to sleep.”

           “No, no. I must die in peace, Su­san. I slept with your sis­ter, your best friend, and your moth­er.”

           “I know,” she replied. “That's why I poi­soned you.”

THÚ TỘI LÚC LÂM CHUNG

Jake đang lúc lâm chung. Vợ anh, Su­san, đang thức giấc bên cạnh anh ta.Chị  đang cầm bàn tay yếu ớt của anh, và nước mắt chảy xuống mặt chị. Lời cầu nguyện của chị đánh thức anh khỏi giấc ngủ. Anh nhìn lên và đôi môi nhợt nhạt của anh bắt đầu hơi nhúc nhích.

“Su­san yêu quý của anh,” anh ta thì thầm.

“Im đi, anh yêu,” chị ta nói. “Hãy nghỉ ngơi. Đừng nói.”

Anh ta vẫn cố tiếp tục. “Su­san,” anh ta nói với giọng mệt mỏi. “Anh có điều phải thú nhận với em.”

“Không có gì phải thú nhận cả,” Su­san khóc lóc trả lời. “Mọi việc đều ổn cả, hãy ngủ đi.”

“Không, không.Anh phải chết trong thanh thản, Su­san. Anh đã ngủ với em gái em, bạn thân em và mẹ em.”

            “Em biết,” chị ta trả lời. “Điều đó tại sao em đầu độc anh.”                                     

AFTER THE HONEY MOON

A young cou­ple got mar­ried and left on their hon­ey­moon. When they got back, the bride im­me­di­ate­ly called her moth­er.

           “Well, how was the hon­ey­moon?” asked the moth­er.

           “Oh mam­ma!” she ex­claimed. “The hon­ey­moon was won­der­ful! So ro­man­tic!” No soon­er had she spo­ken the words then she burst out cry­ing. “But mam­ma . . . as soon as we re­turned, Sam start­ed us­ing the most hor­ri­ble lan­guage. He's been say­ing things I've nev­er heard be­fore! All these aw­ful 4-let­ter words! You've got to come get me and take me home... ”

         “Now Sarah . . .” her moth­er an­swered. “Calm down! Tell me,what could be so aw­ful? What 4-let­ter words has he been us­ing?”

         “Please don't make me tell you, mam­ma.” wept the daugh­ter. “I'm so em­bar­rassed! They're just too aw­ful! You've got to come get me and take me home... please mam­ma!”

           “Dar­ling, you must tell me what has you so up­set . . . Tell your moth­er these hor­ri­ble 4-let­ter words!”

            Still sob­bing, the bride replied, “Oh, mam­ma . . . words like dust, wash, iron, and cook!”

SAU TUẦN TRĂNG MẬT

Một cặp trai gái trẻ cưới nhau và đi hưởng tuần trăng mật. Khi họ quay lại, ngay lập tức cô dâu gọi điện thoại cho mẹ.

“Nào, tuần trăng mật ra sao? “ người mẹ hỏi.

“Ồ, mẹ ạ!” cô ta la lên. “Tuần trăng mật thì tuyệt! Rất lãng mạn!” Chẳng mấy chốc sau khi nói ra cô ta òa khóc. “Nhưng mẹ ạ … vừa khi tụi con quay về, Sam bắt đầu dùng ngôn ngữ kinh khiếp nhất. Anh ấy đã nói những thứ con chưa bao giờ nghe trước đây! Tất cả đều là những từ bốn chữ cái1 đáng sợ! Mẹ phải đến đón con và đưa con về nhà … “

“Nào Sarah …” mẹ cô ta trả lời. “Bình tĩnh nào! Nói cho mẹ nghe, cái gì mà quá đáng sợ vậy? Những từ bốn chữ cái nào mà anh ta đã sử dụng?”

“Đừng bắt con kể cho mẹ nghe, mẹ ạ.” người con gái khóc. “Con đang thật bối rối! Những chữ đó quá dễ sợ! Mẹ phải đến đón con và đưa con về nhà … nghe mẹ!”

“Con yêu, con phải nói cho mẹ nghe cái gì làm con quá bối rối như vậy … Hãy nói cho mẹ nghe những từ bốn chữ cái kinh khiếp này!”

Vẫn còn thổn thức, cô dâu trả lời, “Ồ, mẹ … những từ như  rác, giặt, ủi, và nấu nướng!”

I HAVE TO SHOW HER …

Ev­ery­body's heard of the Air Force's ul­tra-​high-​se­cu­ri­ty,su­per-​se­cret base in Neva­da, known sim­ply as “Area 51?”

            Late one af­ter­noon, the Air Force folks out at Area 51 were very sur­prised to see a Cess­na land­ing at their “se­cret” base. They im­me­di­ate­ly im­pound­ed the air­craft and hauled the pi­lot in­to an in­ter­ro­ga­tion room.

           The pi­lot's sto­ry was that he took off from Ve­gas, got lost, and spot­ted the Base just as he was about to run out of fu­el. The Air Force start­ed a full FBI back­ground check on the pi­lot and held him overnight dur­ing the in­ves­ti­ga­tion.

          By the next day, they were fi­nal­ly con­vinced that the pi­lot re­al­ly was lost and wasn't a spy. They gassed up his air-​plane, gave him a ter­ri­fy­ing “you-​did-​not-​see-​a-​base” brief­ing, com­plete with threats of spend­ing the rest of his life in prison, told him Ve­gas was that-​a-​way on such-​and-​such a head­ing, and sent him on his way.

          The next day, to the to­tal dis­be­lief of the Air Force, the same Cess­na showed up again. Once again, the MP's sur­round­ed the plane...on­ly this time there were two peo­ple in­side.

         The same pi­lot jumped out and said, “Do any­thing you want to me, but my wife is in the plane and you have to tell her where I was last night!”

TÔI PHẢI CHỈ RA CHO CÔ ẤY

Có ai đã nghe về căn cứ cực kỳ an ninh, siêu bí mật của không lực (Mỹ) ở Neva­da, được biết dưới tên gọi đơn giản  “Vùng 51?”

Vào một buổi chiều muộn, người không lực ở Vùng 51 rất ngạc nhiên thấy một chiếc Cess­na hạ cánh tại căn cứ “bí mật” của họ. Họ lập tức nhốt chiếc máy bay và lôi phi công vào phòng thẩm vấn.

Câu chuyện của viên phi công là anh ta cất cánh từ Ve­gas, bị lạc và phát hiện ra căn cứ ngay khi anh ta sắp hết nhiên liệu. Không lực bắt đầu một cuộc kiểm tra thông tin cần thiết của FBI về viên phi công và giữ  anh ta qua đêm trong suốt cuộc phỏng vấn.

Vào ngày hôm sau, cuối cùng họ tin rằng viên phi công lạc thực sự và không phải là một gián điệp. Họ cung cấp nhiên liệu cho chiếc máy bay, đưa cho anh ta một chỉ dẫn đáng sợ “anh đã không thấy một căn cứ”, cùng với những lời đe dọa anh ta sẽ ở tù suốt quãng đời còn lại, nói với anh ta Ve­gas có đường bay như thế, như thế, và tiễn anh ta lên đường.

Ngày hôm sau, trong sự bất ngờ không thể tin được của không lực, cũng chiếc Cess­na đó xuất hiện trở lại. Một lần nữa, quân cảnh bao quanh chiếc máy bay … nhưng lần này có hai người bên trong.

Cũng viên phi công đó nhảy ra và nói:”Các ông làm gì tôi cũng được, nhưng vợ tôi đang ở trên máy bay và các ông phải nói với cô ấy tối qua tôi ở đâu!”

I JUST HAD A DREAM ABOUT IT …

A young wom­an was tak­ing an af­ter­noon nap. Af­ter she woke up, she told her hus­band, “I just dreamed that you gave me a pearl neck­lace for Valen­tine's day.                                                              What do you think it means?”

           “You'll know tonight.” he said.

           That evening, the man came home with a small pack­age and gave it to his wife. De­light­ed, she opened it--on­ly to find a book en­ti­tled “The mean­ing of dreams”.

EM CÓ MỘT GIẤC MƠ VỀ ĐIỀU ĐÓ …

            Một phụ nữ trẻ ngủ trưa. Sau khi cô thức dậy, cô nói với chồng:”Em đã mơ đúng rằng anh tặng em một chuỗi hạt ngọc trai trong ngày Valen­tine. Anh nghĩ nó có ý nghĩa gì?

            “Tối nay em sẽ biết.” anh ta nói.

            Chiều tối hôm đó, người đàn ông đi về nhà với một gói nhỏ và tặng vợ. Người vợ vui mừng mở nó ra – chỉ để thấy một cuốn sách tựa “Ý nghĩa của những giấc mơ.”

DON’T MESS WITH THE MAID

A rich Bev­er­ly Hills la­dy got very an­gry at her French maid.Af­ter a long list of sting­ing re­marks about her short­com­ings as a cook and house­keep­er, she dis­missed the maid.

            The maid, with her Gael­ic an­ces­try, couldn't al­low such abuse to go unan­swered. “Your hus­band con­sid­ers me a bet­ter house­keep­er and cook than you, Madam. He has told me him­self.”

            The rich wom­an just swal­lowed and said noth­ing. “And fur­ther­more,” the an­gry girl con­tin­ued, “I am bet­ter in bed than you!”

            “And I sup­pose my hus­band told you that, too?”

            “No, Madam,” said he maid. “Not your hus­band, the mail man!”

ĐỪNG LỘN XỘN VỚI NGƯỜI GIÚP VIỆC NHÀ

Một quý bà ở Bev­er­ly Hills nổi giận cô giúp việc người Pháp. Sau một bản danh sách  dài những nhận xét khó chịu về những lỗi của cô ta khi nấu ăn và quản gia, bà đuổi cô giúp việc.

Người giúp việc, với dòng máu Celte, không thể chấp nhận một sự lăng mạ như vậy để ra đi không có câu trả lời. “Chồng bà xem tôi là một người quản gia và nấu ăn tốt hơn bà, thưa bà.Chính ông đã nói với tôi.”

Người đàn bà giàu có chỉ nín nhịn và không nói gì. “Và hơn nữa,” cô gái giận dữ tiếp tục, “ở trên giừờng tôi giỏi hơn bà !”

“Và tôi cho rằng chồng tôi cũng nói với cô điều đó?”

“Không, thưa bà,” người giúp việc nói. “Không phải chồng bà, ông đưa thư !”

FRIEND FOR DINNER   

“Hon­ey,” said this hus­band to his wife, “I in­vit­ed a friend home for sup­per.”

            “What? Are you crazy? The house is a mess, I haven't been shop­ping, all the dish­es are dirty, and I don't feel like cook­ing a fan­cy meal!”

            “I know all that.”

            “Then why did you in­vite a friend for sup­per?”

            “Be­cause the poor fool's think­ing about get­ting mar­ried.”

BẠN ĂN TỐI

            “Em yêu,” chồng nói với vợ, “Anh đã mời một người bạn đến nhà ta ăn tối.”

            “Cái gì?Anh có điên không? Nhà cửa thì lộn xộn, em thì chưa đi chợ, chén đĩa thì dơ, và em không muốn nấu một bữa ăn kỳ khôi !”

            “Anh biết hết rồi.”

            “Vậy tại sao anh mời bạn ăn tối?”

            “Vì thằng ngố tội nghiệp đang nghĩ đến việc cưới vợ.”

THE SECRET

Jill com­plained to Ni­na, “Rosey told me that you told her the se­cret I told you not to tell her.”

            “Well,” replied Ni­na in a hurt tone, “I told her not to tell you I told her.”

            “Oh dear!” sighed Jill. “Well, don't tell her I told you that she told me.”

ĐIỀU BÍ MẬT

            Jill than phiền với Ni­na:”Rosey nói với anh rằng em nói với cô ta điều bí mật anh đã nói với em đừng nói với cô ta.”

            “À,” Ni­na trả lời với giọng tự ái:” Em đã nói với cô ta đừng nói với anh em đã nói với cô ta.”

            “Ôi trời!” Jill thở dài. “Thôi, đừng nói với cô ta anh đã nói với em rằng cô ta nói với anh.”

THE STATUE

            A wom­an was in bed with her lover when she heard her hus­band open­ing the front door.

            “Hur­ry!” she said. “Stand in the cor­ner.” She quick­ly rubbed ba­by oil all over him and then she dust­ed him with tal­cum pow­der. “Don't move un­til I tell you to,” she whis­pered. “Just pre­tend you're a stat­ue.”

           “What's this hon­ey?” the hus­band in­quired as he en­tered the room.

           “Oh, its just a stat­ue,” she replied non­cha­lant­ly. “The Smiths bought one for their bed­room. I liked it so much, I got one for us too.”

            No more was said about the stat­ue, not even lat­er that night when they went to sleep. Around two in the morn­ing the hus­band got out of bed, went to the kitchen and re­turned a while lat­er with a sand­wich and a glass of milk. “Here,” he said to the 'stat­ue', "eat some­thing. I stood like an id­iot at the Smith's for three days and no­body of­fered me so much as a glass of wa­ter.

BỨC TƯỢNG

            Một phụ nữ đang nằm trên giường với người tình thì cô ta nghe ngừơi chồng mở cửa trước.

            “Nhanh lên!” cô ta nói. “Đứng trong góc nhà.” Cô ta nhanh chóng xoa dầu trẻ em lên khắp người anh ta và sau đó rắc bột talc lên người anh ta. “Đừng cử động cho đến khi nào em bảo anh,” cô ta thì thầm. “Hãy tưởng tượng anh là một bức tượng.”

            “Đây là cái gì vậy em yên?” người chồng hỏi khi bước vào phòng.

            “Ồ, đó chỉ là một bức tượng,” cô ta trả lời một cách thờ ơ. “Gia đình Smiths mua một cái đặt trong phòng ngủ của họ. Em rất thích, em cũng mua một cái cho nhà ta.”

            Không ai nói gì về bức tượng nữa, thậm chí cả khuya hôm đó lúc họ đi ngủ. Vào khoảng hai giờ sáng, người chồng thức dậy, đi vào nhà bếp và quay lại một lúc sau với một cái bánh sand­wich  và một ly sữa. “Đây,” anh ta nói với “bức tượng” , “ăn cái gì đi chứ. Tôi đứng như một thằng ngốc ở nhà Smith trong 3 ngày và không ai đưa cho tôi ngay đến cả một ly nước.

WISDOM TEETH               

One day a man walks in­to a den­tist's of­fice and asks how much it will cost to ex­tract wis­dom teeth.

            “Eighty dol­lars,” the den­tist says.

            “That's a ridicu­lous amount,” the man says. “Isn't there a cheap­er way?”

            “Well,” the den­tist says, “if you don't use an anaes­thet­ic, I can knock it down to $60.”

            “That's still too ex­pen­sive,” the man says.

            “Okay,” says the den­tist. “If I save on anes­the­sia and sim­ply rip the teeth out with a pair of pli­ers, I could get away with charg­ing $20.”

            “Nope,” moans the man, “it's still too much.”

            “Hmm,” says the den­tist, scratch­ing his head. “If I let one of my stu­dents do it for the ex­pe­ri­ence, I sup­pose I could charge you just $10.”

            “Mar­velous,” says the man, “book my wife for next Tues­day !”

RĂNG KHÔN

Một ngày kia, một người đàn ông bước vào một phòng nha sĩ và hỏi giá nhổ răng khôn là bao nhiêu.

“Tám mươi đô la,” nha sĩ nói.

“Đó là một con số lạ lùng,” người đàn ông nói. “Có cách nào rẻ hơn không?”

“Ồ,” nha sĩ nói, “nếu ông không dùng thuốc tê, tôi có thể hạ giá xuống còn 60 đô la.”

“Như vậy vẫn còn quá đắt,” người đàn ông nói.

“Được rồi,” nha sĩ nói. “Nếu tôi tiết kiệm thuốc tê và chỉ lôi toạt răng ra với một cái kềm thì tôi có thể  tính giá 20 đô la.”

“Không,” người đàn ông rên rỉ, “như vậy vẫn còn quá nhiều.”

“Hừm,” nha sĩ gãi đầu nói. Nếu tôi để một trong những sinh viên của tôi làm để thêm kinh nghiệm thì tôi cho là tôi có thể tính giá chỉ 10 đô la.”

“Tuyệt,” người đàn ông nói, “đặt trước cho vợ tôi vào thứ Ba tới !”

HOW DID YOU DIE ?

            Two men wait­ing at the pearly gates strike up a con­ver­sa­tion. The first man asks the sec­ond. “So, how'd you die?”

            “I froze to death,” says the sec­ond.

            “That's aw­ful,” says the first man. “How does it feel to freeze to death?”

            “It's very un­com­fort­able at first”, says the sec­ond man. “You get the shakes, and you get pains in all your fin­gers and toes. But even­tu­al­ly, it's a very calm way to go. You get numb and you kind of drift off, as if you're sleep­ing. How about you, how did you die?”

            “I had a heart at­tack,” says the first man. "You see, I knew my wife was cheat­ing on me, so one day I showed up at home un­ex­pect­ed­ly. I ran up to the bed­room, and found her alone, knit­ting. I ran down to the base­ment, but no one was hid­ing there, ei­ther. I ran up to the sec­ond floor, but no one was hid­ing there ei­ther. I ran as fast as I could to the at­tic,

and just as I got there, I had a mas­sive heart at­tack and died."

           The sec­ond man shakes his head. “That's so iron­ic,” he says.

           “What do you mean?” Asks the first man.

           “If you had on­ly stopped to look in the freez­er, we'd both still be alive.”

ÔNG CHẾT NHƯ THẾ NÀO ?

            Hai người đàn ông đợi ở cổng ngọc bắt đầu một cuộc nói chuyện. Người thứ nhất hỏi người thứ hai: “Sao ông chết vậy?”

            “Tôi bị đóng băng đến chết,” người thứ hai nói.

            “Thật khủng khiếp,” người thứ nhất nói. “Ông cảm thấy ra sao khi bị đóng băng tới chết?”

            “Trước hết ông cảm thấy rất khó chịu”, người thứ hai nói. “Ông bị run, và ông cảm thấy đau ở tất cả các ngón tay và chân. Nhưng cuối cùng sẽ cảm thấy rất êm đềm để ra đi.

Ông bị tê cóng và ông cảm thấy kiểu như trôi đi, như thể ông đang ngủ. Còn ông thì sao, ông chết như thế nào?”

            “Tôi bị đau tim,” người đàn ông thứ nhất nói. “Ông coi, tôi biết vợ tôi đang lừa dối tôi, vì vậy một ngày kia tôi xuất hiện bất ngờ ở nhà. Tôi chạy lên phòng ngủ, và thấy cô ta một mình đang đan đồ. Tôi chạy xuống tầng hầm nhưng cũng không ai nấp ở đó. Tôi chạy lên tầng hai, nhưng cũng không ai núp ở đó. Tôi chạy hết sức tôi lên gác mái, nhưng khi tôi vừa đến đó thì tôi bị một cơn đau tim nặng và chết.”

            Người đàn ông thứ hai lắc đầu. “Thật quá mỉa mai,” ông ta nói.

            “Ông muốn nói gì?” người đàn ông thứ nhất hỏi.

            “Nếu ông chỉ việc dừng lại để nhìn vô máy ướp lạnh thì hai ta hẳn đã còn sống.”

WHY MY MOM LEARNT TO PLAY CLARINET?

My par­ents re­cent­ly re­tired. Mom al­ways want­ed to learn to play the pi­ano, so dad bought her a pi­ano for her birth­day.A few weeks lat­er, I asked how she was do­ing with it.

           “Oh, we re­turned the pi­ano.” said My Dad, “I per­suad­ed her to switch to a clar­inet in­stead.”

          “How come?” I asked.

          “Be­cause,” he an­swered, “with a clar­inet, she can't sing.”

TẠI SAO MẸ TÔI HỌC CHƠI CLARINET?

Ba mẹ tôi gần đây nghỉ hưu. Mẹ tôi luôn muốn học chơi pi­ano, vì vậy ba tôi mua cho bà một cái trong ngày sinh nhật. Một vài tuần sau, tôi hỏi bà chơi đàn như thế nào.

“Ồ, ba mẹ trả lại cây đàn pi­ano.” Ba nói, “ba thuyết phục mẹ thay vào đó chuyển sang chơi clar­inet.”

“Sao vậy?” tôi hỏi.

“Vì,” ông trả lời, “với một cây clar­inet, mẹ không thể hát.”

PREGNANT

Since the wife is eight months in­to her preg­nan­cy, the hus­band has to sleep on the floor to avoid any re­gret­table mis­take, which might hap­pen pret­ty eas­ily, for he has been des­per­ate for quite a while now...

            Just be­fore ly­ing down on the bed, she glances at him and sees the poor guy curls up on the floor, eyes stare wide­ly in­to the emp­ty air, filled with hope­less de­sire...

            Feel­ing sor­ry for her hus­band, she opens the top draw­er of the cab­inet, takes out a fifty dol­lar bill, and gives it to him, “Awww, my hon­ey is so de­pressed... here, take this and go to the wom­an next door, she will let you sleep with her tonight... and re­mem­ber that this hap­pens on­ly once... ok?... don't think about it again.”

            The hus­band rolls his eyes in dis­be­lief, but afraid that she may change her mind, he grabs the mon­ey and leaves quick­ly. A few min­utes lat­er, he re­turns, hands the bill back to the wife and says with much dis­ap­point­ment,

           “She said this is not enough, she wants six­ty.”

           The wife's face slow­ly turns red with anger, “Damn that bitch... when she was preg­nant and her hus­band came over here... I on­ly charged him fifty...”

CÓ BẦU

Vì vợ mang bầu tháng thứ tám nên người chồng phải ngủ trên nền nhà để tránh bất cứ  sai sót đáng tiếc nào vốn khá dễ xảy ra, vì anh ta đã từng liều lĩnh trong một lúc cho đến lúc ấy...

Ngay trước khi nằm xuống giường, người vợ liếc nhìn chồng và thấy anh chàng tội nghiệp co mình trên sàn nhà, mắt mở to trừng trừng vào khoảng không đầy ham muốn tuyệt vọng...

Cảm thấy tội nghiệp cho chồng, vợ mở ngăn kéo trên cùng của tủ, lấy ra một tờ giấy bạc năm mươi đô la và đưa cho anh ta,” Ơ, cưng của em quá buồn ... đây, cầm cái này và đi tới cô kế bên nhà, cô ta sẽ cho anh ngủ với cô ta đêm nay ... và nhớ rằng việc này chỉ xảy ra một lần thôi ... được chứ? ... đừng nghĩ tới điều đó lần nữa nhé.”

Người chồng tròn mắt trong sự hoài nghi, nhưng sợ rằng vợ có thể thay đổi ý kiến, anh ta cầm tiền và nhanh chóng rời đi. Một vài phút sau, anh ta quay lại, đưa tờ bạc lại cho vợ và nói với nhiều thất vọng:

“Cô ta nói như vầy thì không đủ, cô ta muốn sáu chục.”

Khuôn mặt người vợ dần dần bừng đỏ vì giận, “Con chó cái đáng nguyền rủa ... khi nó có bầu và chồng nó đi qua đây ... tao chỉ đòi chồng nó có năm chục...”

MILLIONAIRE

            A wom­an was telling her friend, “It is I who made my hus­band a mil­lion­aire.”

           “And what was he be­fore you mar­ried him?” asked the friend.

           The wom­an replied, “A bil­lion­aire...”

TRIỆU PHÚ

            Một phụ nữ nói với bạn:”Chính tôi là người làm chồng tôi thành một triệu phú.”

            “Và ông là gì trước khi bạn cưới ông?” người bạn hỏi.

            Người phụ nữ đáp:”Một tỉ phú...”

MALE LOGIC

            A man and his wife are in court get­ting a di­vorce.

            The prob­lem was who should get cus­tody of the child.

            The wife jumped up and said, “Your Hon­or. I brought the child in­to this world with pain and la­bor. She should be in my cus­tody.”

            The judge turns to the hus­band and says, “What do you have to say in your de­fense?”

            The man sat for a while con­tem­plat­ing...then slow­ly rose.

          “Your Hon­or, if I put a dol­lar in a vend­ing ma­chine and a Pep­si comes out...whose Pep­si is it...the ma­chine's or mine?”

LOGIC ĐÀN ÔNG

            Một người đàn ông và vợ anh ta đang ở trong tòa án ly dị.

            Vấn đề là ai sẽ giám hộ đứa trẻ.

            Người vợ nhảy lên và nói:”Thưa quý ngài, tôi đã đưa đứa trẻ vào thế giới này trong cực nhọc và cơn đau đẻ.Nó đúng ra phải ở trong sự giám hộ của tôi.”

            Quan tòa quay qua người chồng và nói:”Ông phải nói gì để biện hộ?”

            Người đàn ông ngồi xuống trầm ngâm một hồi ... sau đó từ từ đứng dậy.

            “Thưa quý ngài, nếu tôi đặt một đô la vào máy bán hàng và một lon Pep­si đi ra ... lon Pep­si là của ai ... của máy hay của tôi?”

MEDICAL MIRACLE

An 80 year wom­an mar­ried an 85-year-​old man. Af­ter about six months to­geth­er, the wom­an wasn't feel­ing well and she went to her doc­tor.

           The doc­tor ex­am­ined and said, “Con­grat­ula­tions Mrs. Jones, you're go­ing to be a moth­er.”

          “Get se­ri­ous doc­tor, I'm 80.”

          “I know,” said the doc­tor, “This morn­ing, I would have said it was im­pos­si­ble, but this af­ter­noon you are a med­ical mir­acle.”

          “I'll be darned,” she replied and stormed out of the of­fice. She walked down the hall and around the cor­ner to where the tele­phones were. In a rage, she di­aled her hus­band.

          “Hel­lo,” she heard in his fa­mil­iar halt­ing voice.

           She screamed, “You rot­ten SOB. You got me preg­nant!”

          There was a pause on the line. Fi­nal­ly, her hus­band an­swered, “Who's call­ing please?”

PHÉP LẠ Y HỌC

Một bà lão 80 tuổi cưới một ông lão 85 tuổi. Sau sáu tháng chung sống, bà lão cảm tháy không khỏe và bà đi bác sĩ.

Bác sĩ khám và nói:”Xin chúc mừng, bác Jones, bác sẽ là một bà mẹ.”

“Hãy nghiêm túc, bác sĩ, tôi 80 tuổi.

“Cháu biết,” bác sĩ nói,”sáng nay, cháu hẳn sẽ nói điều này bất khả, nhưng chiều nay bác là một phép lạ y học.”

“Tôi sẽ bị nguyền rủa,” bà lão trả lời và đi xộc ra khỏi phòng mạch. Bà đi xuống hành lang và quanh góc nhà nơi để điện thoại. Trong một cơn giận, bà quay số gọi chồng.

“Hel­lo,” bà nghe giọng ngập ngừng quen thuộc của ông.

Bà la lên:”Ông CHÓ ĐẺ đồi bại. Ông đã làm tôi mang thai.

Trên đường dây ngưng lại một tí. Cuối cùng, chồng bà trả lời:”Xin vui lòng cho biết ai đang gọi?”

SPEEDING...

A Guy and his wife are driv­ing a car along a twisty road with a 55MPH lim­it. Cop pulls the guy over.

           “Had you go­ing about 70 in 55 back there,” says the cop.

           “Not me,” says the guy, “Could be your radar picked up some­one else or some­thing, but my speedome­ter was set right on 55.”

           Wife pipes up, “You were to go­ing 70. I've told you 20 mile back you were go­ing to get stopped if you didn't slow down.”

          “Shut up would ya!” mum­bles the guy.

          “Can I see your proof of in­sur­ance?” asks the cop.

          “Sure, my card is right here in my wal­let.”

          Wife says, “That card's no good and you know it. You haven't paid the last pre­mi­um and the com­pa­ny sent you a can­cel­la­tion no­tice.”

          “Damn,” yells the guy. “Would you shut the hell up for once”

          “Ma'am,” says the cop, “Does this guy al­ways talk to you like this?”

          “On­ly when he's been drink­ing.”

CHẠY QUÁ TỐC ĐỘ...

Một gã đàn ông và vợ đang lái một chiếc xe hơi trên con đường trên con đường khúc khuỷu có giới hạn tốc độ 55 dặm/giờ. Cảnh sát lệnh cho anh ta dừng vào vệ đường.

“Ông đã chạy khoảng 70 trong giới hạn 55 phía sau kia,” cảnh sát nói.

“Không phải tôi,” gã nói, “có thể radar các ông quét ai đó khác hoặc vật gì đó, nhưng công tơ mét của tôi chỉ đúng 55.”

Người vợ nói to lên:”anh  chạy 70. Em đã nói anh giảm 20 dặm anh sẽ bị dừng nếu anh không chạy chậm xuống.”

“Câm mỏ bà lại!” gã lầm bầm.

“Tôi có thể xem giấy tờ bảo hiểm không?” cảnh sát hỏi.

“Được, thẻ của tôi ở ngay trong bóp tôi.”

Vợ nói:”Thẻ đó không thích hợp và anh biết vậy. Anh chưa trả tiền phí bảo hiểm vừa rồi và công ty đã gửi anh một thông báo hủy bỏ.”

“Mẹ kiếp,” gã thét lên. “Bà có chịu câm cái mõm chó chết của bà một lần không.”

“Thưa bà,” cảnh sát nói, “ông này có luôn nói với bà như thế này không?”

“Chỉ khi ông ấy đã uống rượu.”

ROMANCE

           An old­er cou­ple was ly­ing in bed one night. The hus­band was falling asleep but the wife felt ro­man­tic and want­ed to talk. She said, “You use to hold my hand when we were court­ing.”

Weari­ly he reached across, held her hand for a sec­ond, then tried to get back to sleep.

          A few mo­ments lat­er she said, “Then you used to kiss me.” Mild­ly ir­ri­tat­ed, he reached across, gave her a peck on the cheek and set­tled down to sleep.

         Thir­ty sec­onds lat­er she said, “Then you used to bite my neck.” An­gri­ly, he threw back the bed cov­ers and got out of bed.

        “Where are you go­ing?” she asked.

        “To get my teeth!”

LÃNG MẠN

            Một tối kia, một cặp vợ chồng có tuổi đang nằm trên giường. Người chồng rơi vào giấc ngủ nhưng người vợ cảm thấy tình cảm dâng trong lòng và muốn nói chuyện. Bà nói:”Anh thường cầm tay em khi chúng ta yêu nhau.”

            Một cách mệt mỏi, ông vươn ngang tay, cầm tay bà trong một giây, sau đó cố quay lại giấc ngủ.

            Một lát sau bà nói:”Sau đó anh thường hôn em.” Hơi bực dọc, ông vươn người qua, hôn vội một cái trên má và nằm xuống ngủ.

            Ba mươi giây sau, bà nói:”Sau đó anh thường cắn cổ em.” Điên tiết, ông quăng tấm trải giường và nhảy ra khỏi giường.

            “Anh đi đâu?” bà hỏi.

            “Lấy hàm răng!”

FORGET IT

“The thrill is gone from my mar­riage,” Bill told his friend Doug.

            “Why not add some in­trigue to your life and have an af­fair?” Doug sug­gest­ed.

            “But what if my wife finds out?”

            “Heck, this is a new age we live in, Bill. Go ahead and tell her about it!”

            So Bill went home and said, “Dear, I think an af­fair will bring us clos­er to­geth­er.”

            “For­get it,” said his wife. “I've tried that - it nev­er worked.”

QUÊN ĐIỀU ĐÓ ĐI

“Hôn nhân của tôi không còn gì thú vị nữa,” Bill nói với bạn Doug.

“Tại sao không thêm sự ngoại tình vào cuộc đời bạn và có thêm một mối tình?” Doug đề nghị

“Nhưng vợ tôi tìm ra thì sao?”

“Đồ quỷ, chúng ta đang sống trong một thời đại mới, Bill ạ. Hãy thử và nói với cô ấy về điều đó!”

Thế là Bill về nhà và nói:”Cưng, anh nghĩ một mối tình sẽ làm cho chúng ta gần nhau hơn.”

“Quên điều đó đi,” vợ nói. “Em đã thử rồi – chưa bao giờ hiệu quả.”

ON THE ROAD

Af­ter weeks on the road an over the road truck­er pulled in­to a broth­el.The truck­er walked up to the madam, slapped $500.00 on the counter and de­mand­ed “Give me a bologna sand­wich and the ugli­est, mean­est, most foul tem­pered wom­an in the house.”

            The madam looked at the truck­er and ex­claimed, “Sir for this kind of mon­ey you can have the best steak with all the trim­mings and two of the pret­ti­est girls in the state.”

            The truck­er slow­ly looked up and with a tear in his eye said, “You don't un­der­stand, I'm not hun­gry or look­ing for com­pa­ny, I'm home­sick!”

TRÊN ĐƯỜNG ĐI

Sau hàng tuần trên đường đi, một tài xế xe tải chạy vào một nhà chứa. Ông ta bước tới bà chủ chứa, đập 500 đô la trên quầy và ra lệnh:”Cho tôi một san­wich bologna và một em xấu nhất, hèn hạ nhất, tính tình tởm nhất trong nhà này.”

Tú bà nhìn tài xế và la lên:”Thưa ông, với số tiền này ông có thể ăn món steak ngon nhất và hai em dễ thương nhất bang.”

Tài xế từ từ nhìn lên và với giọt nước mắt trong mắt, anh ta nói:”Bà không hiểu, tôi không đói và tìm bạn tình, tôi nhớ nhà!”

WHAT MEN REALLY MEAN

“I'm go­ing fish­ing.”

            Re­al­ly means...

            “I'm go­ing to drink my­self , and stand by a stream with a stick in my hand, while the fish swim by in com­plete safe­ty.”

            “Wom­an driv­er.”

            Re­al­ly means...

            “Some­one who doesn't speed, tail­gate, swear, make ob­scene ges­tures and has a bet­ter driv­ing record than me.”

           “It's a guy thing.”

           Re­al­ly means...

           “There is no ra­tio­nal thought pat­tern con­nect­ed with it, and you have no chance at all of mak­ing it log­ical.”

          “Uh huh,” “Sure, hon­ey,” or “Yes, dear.”

          Re­al­ly means...

          Ab­so­lute­ly noth­ing. It's a con­di­tioned re­sponse like Pavlov's dog drool­ing.

          “My wife doesn't un­der­stand me.”

          Re­al­ly means...

          “She's heard all my sto­ries be­fore, and is tired of them.”

          “It would take too long to ex­plain.”

          Re­al­ly means...

          “I have no idea how it works.”

          “Take a break, hon­ey, you're work­ing too hard.”

          Re­al­ly means...

          “I can't hear the game over the vac­uum clean­er.”

            “It's a re­al­ly good movie.”

            Re­al­ly means...

            “It's got guns, knives, fast cars, and Heather Lock­lear.”

            “That's wom­en's work.”

            Re­al­ly means...

            “It's dif­fi­cult, dirty, and thank­less.”

            “Go ask your moth­er.”

             Re­al­ly means...

             “I am in­ca­pable of mak­ing a de­ci­sion.”

             “I do help around the house.”

             Re­al­ly means...

             “I once put a dirty tow­el in the laun­dry bas­ket.”

             “I can't find it.”

             Re­al­ly means...

             “It didn't fall in­to my out­stretched hands, so I'm com­plete­ly clue­less.”

ĐIỀU ĐÀN ÔNG THỰC SỰ NÓI

“Tôi sẽ đi câu cá.”

            Nghĩa thực sự...

            “Tôi sẽ đi uống rượu một mình, và đứng bên dòng nước với cần câu trong tay trong khi cá bơi bên cạnh an toàn tuyệt đối.

            “Tài xế nữ.”

            Nghĩa thực sự ...

            “Ai đó không chạy nhanh, không bám đuôi xe khác một cách nguy hiểm, không có những cử chỉ tục tĩu và có tiền sử lái xe tốt hơn tôi.”

            “Đó là một vấn đề đàn ông.”

            Nghĩa thực sự ...

            “Không có một kiểu mẫu suy nghĩ lý trí nào kết nối với nó, và bạn không có cơ hội nào để làm nó có log­ic.”

            “Ờ há,” “Ờ, cưng,” hoặc “Vâng, em yêu.”

            Nghĩa thực sự...

            Tuyệt đối chẳng có gì. Đó là một phản xạ có điều kiện như chó của Paplop chảy nước dãi.

            “Vợ tôi không hiểu tôi.”

            Nghĩa thực sự...

            “Cô ấy đã nghe tất cả các câu chuyện của tôi trước đó, và mệt mỏi vì chúng.”

            Để giải thích thì quá dài.

            Nghĩa thực sự...

            “Tôi không có ý kiến gì nó xảy ra như thế nào.”

            “Hãy tạm nghỉ, cưng, em làm việc quá nặng.”

            Nghĩa thực sự...

            “Tôi không thể nghe trò chơi của máy hút bụi.”

            “Đó là một phim hay thực sự.”

            Nghĩa thực sự...

            “Nó có súng, dao, xe phóng nhanh, và Heather Lock­lear.”

            “Đó là một công việc phụ nữ.”

            Nghĩa thực sự...

            “Đó là một công việc khó khăn, dơ bẩn, và không được biết ơn.”

            “Đi hỏi má em.”

            Nghĩa thực sự...

            “Anh bất lực trong việc đưa ra một quyết định.”

            “Anh quả có giúp đỡ trong việc nhà.”

Nghĩa thực sự...

Anh đã một lần đặt khăn lau mặt dơ vào rổ giặt đồ.”

“Anh không thể tìm ra nó.”

Nghĩa thực sự...

“Nó không rơi vào đôi tay vươn ra của anh, vì thế anh hoàn toàn không có dấu vết.”

LITTLE JOHNNY

Lit­tle John­ny's teach­er sent a note home to his Moth­er say­ing, “John­ny seems to be a very bright boy, but spends too much of his time think­ing about sex and girls.”

            The Moth­er wrote back the next day, “If you find a so­lu­tion, please ad­vise. I have the same prob­lem with his Fa­ther.”

BÉ JOHNNY

Giáo viên của bé John­ny gửi một giấy báo về cho má nó, viết:”John­ny có vẻ là một đứa bé rất sáng dạ, nhưng dùng quá nhiều thì giờ của nó để nghĩ về tình dục và gái.”

Người má viết lại vào hôm sau:”Nếu cô tìm ra cách giải quyết, hãy khuyên nhủ. Tôi cũng có cùng vấn đề đó với ba nó.”

SEX WITH GAS

There was this gas sta­tion in “red­neck coun­try” try­ing to in­crease its sales, so the own­er put up a sign say­ing, “Free Sex with Fill-​up.” Soon, a cus­tomer pulled in, filled his tank, and then asked for his free sex.

            The own­er told him to pick a num­ber from 1 to 10, and if he guessed cor­rect­ly, he would get his free sex.

           The buy­er then guessed 8 and the pro­pri­etor said, “No, but you were close. The num­ber was 7. Sor­ry, no free sex this time, but maybe next time.”

            Some time there­after, the same man, along with his bud­dy this time, pulled in again for a fill-​up, and again he asked for his free sex. The pro­pri­etor again gave him the same sto­ry, and asked him to guess the cor­rect num­ber.

           The man guessed 2 this time and the pro­pri­etor said, “Sor­ry, it was 3. You were close, but no free sex this time.”

           As they were driv­ing away, the driv­er said to his bud­dy, “I think that game is rigged, and he doesn't re­al­ly give away free sex.”

           The bud­dy replied, “No, it's not rigged...my wife won twice last week.”

SEX VỚI DẦU XĂNG

Có một cây xăng như thế ở “vùng quê lạc hậu” cố tăng số bán, vì thế ông chủ đặt một tấm bảng:”Đổ xăng được sex miễn phí.” Chẳng bao lâu, một khách hàng ghé xe vào, đổ xăng, sau đó hỏi sex miễn phí.

Ông chủ nói anh ta chọn một số từ 1 tới 10, và nếu anh ta đoán đúng, anh ta sẽ được chơi miễn phí.

Sau đó người mua đoán 8 và ông chủ nói:”Không đúng, nhưng gần đúng. Số đó là 7. Xin lỗi, lần này không có chơi miễn phí, nhưng lần tới thì có thể.”

Một khoảng thời gi­an sau đó, cũng người đàn ông đó, lần này đi cùng với bạn, cũng ghé vào đổ xăng, và lại lần nữa anh ta hỏi sex miễn phí. Ông chủ lại đưa anh ta cái thứ như trước, và nói anh ta đoán đúng con số.

Người đàn ông lần này đoán số 2 và ông chủ nói:”Xin lỗi, đó là 3. Ông gần đúng, nhưng không chơi miễn phí lần này được.”

Trong khi họ lái đi, tài xế nói với bạn:”Tôi nghĩ rằng trò này là lừa đảo, và ông ta không thực sự cho chơi miễn phí.”

Người bạn đáp:”Không, nó không phải trò lừa đảo ... vợ tôi được hai lần tuần qua.”                                  

TRAILING MY HUSBAND

“So,” Jane asked the de­tec­tive she had hired. “Did you trail my hus­band?”

            “Yes ma'am. I did. I fol­lowed him to a bar, to an out-​of-​the-​way restau­rant and then to an apart­ment.”

            A big smile crossed Jane's face. “Aha! I've got him!” she said gloat­ing. “Is there any doubt what he was do­ing?”

           “No ma'am.” replied the sleuth. “It's pret­ty clear that he was fol­low­ing you.”

THEO DÕI CHỒNG

“Như vậy,” Jane hỏi viên thám tử cô đã thuê, “anh đã theo dấu chồng tôi chứ?”

“Đúng, thưa bà. Tôi đã theo. Tôi theo anh ấy tới một bar, tới một nhà hàng xa đường và sau đó tới một căn hộ.”

Một nụ cười rõ ràng hiện ra trên mặt Jane. “Aha! Tôi đã bắt được lão ta!” cô nói một cách hả hê.”Có gì đáng ngờ lão ta đang làm gì không?”

“Không, thưa bà,” thám tử trả lời. “Tình hình khá rõ ràng là anh ấy đang theo bà.”

APPLYING FOR SOCIAL SECURITY

A re­tired gen­tle­man went in­to the so­cial se­cu­ri­ty of­fice to ap­ply for So­cial Se­cu­ri­ty.

            Af­ter wait­ing in line a long time he got to the counter. The wom­an be­hind the counter asked him for his drivers li­cense to ver­ify his age. He looked in his pock­ets and re­al­ized he had left his wal­let at home. He told the wom­an that he was very sor­ry but he seemed to have left his wal­let at home. “Will I have to go home and come back now?” he asks.

            The wom­an says, “Un­but­ton your shirt.”

            So he opens his shirt re­veal­ing lots of curly sil­ver hair.

            She says, “That sil­ver hair on your chest is proof enough for me,” and she pro­cessed his So­cial Se­cu­ri­ty ap­pli­ca­tion.

           When he gets home, the man ex­cit­ed­ly tells his wife about his ex­pe­ri­ence at the So­cial Se­cu­ri­ty of­fice.

           She said, “You should have dropped your pants, you might have qual­ified for dis­abil­ity, too.”

NỘP ĐƠN AN SINH XÃ HỘI

Một quý ông về hưu đi vào văn phòng an sinh xã hội để nộp đơn.

Sau khi đợi trong hàng một lúc lâu, ông ta đi tới bàn nhận đơn. Người phụ nữ đứng sau bàn hỏi ông ta bằng lái xe để thẩm tra tuổi. Ông ta nhìn vào những cái túi và nhận ra ông ta đã để  bóp ở nhà. Ông ta nói với người đàn bà rằng ông ta rất lấy làm tiếc nhưng nhưng ông có vẻ như đã để bóp ở nhà. “Tôi sẽ phải về nhà và quay lại bây giờ không?” ông ta hỏi.

Người phụ nữ nói:”Hãy cởi nút áo sơ mi ông ra.”

Vì thế ông ta cởi áo sơ mi ông ta cho thấy nhiều sợi lông bạc xoăn.

Bà ta nói:”Sợi lông bạc trắng đó trên ngực ông là bằng chứng đủ cho tôi,” và bà ta giải quyết đơn xin an sinh xã hội của ông.

Khi người đàn ông về nhà, ông ta xúc động kể cho vợ nghe về điều ông trải qua ở văn phòng an sinh xã hội.

Bà ta nói:”Ông mà cởi quần ông ra thì ông đã được xem là đã bị mất khả năng nữa.”

TEN DOLLARS IS TEN DOLLARS

            Stumpy Grinder and his wife Martha were from Port­land, Maine. Ev­ery year they went to the Port­land Fair and ev­ery year Stumpy said, “Ya know, Martha, I'd like to get a ride in that air­plane.” And ev­ery year, Martha would say “I know, Stumpy, but that air­plane ride costs ten dol­lars .. and ten dol­lars is ten dol­lars.”

         So one year Stumpy says, “Martha, I'm 71 years old, and if I don't go this time I may nev­er go.” Martha replies, “Stumpy, that there air­plane ride is ten dol­lars ... and ten dol­lars is ten dol­lars.”

         So the pi­lot over­hears then and says, “Folks, I'll make you a deal. I'll take you both up for a ride. If you can stay qui­et for the en­tire ride and not say ONE WORD, then I won't charge you. But just ONE WORD and it's ten dol­lars.”

         They agree and up they go... the pi­lot does all kinds of twists and turns, rolls and dives, but not a word is heard. He does it one more time, and there is still no word... so he lands.

         He turns to Stumpy as they come to a stop and says, “By gol­ly, I did ev­ery­thing I could think of to get you to holler out, but you didn't.”

         And Stumpy replies “Well, I was gonna say some­thing when Martha fell out ... but ten dol­lars is ten dol­lars.”

MƯỜI ĐÔ LA LÀ MƯỜI ĐÔ LA

            Stumpy Grinder và vợ Martha ở Port­land, Maine(Hoa Kỳ). Hàng năm họ đi tới hội chợ Port­land và hàng năm Stumpy nói:”Em biết không, Martha, anh muốn cỡi trên máy bay đó.” Và mỗi năm, Martha thường nói:”Em biết, Stumpy, nhưng cỡi máy bay đó tốn 10 đô la ... và mười đô la là mười đô la.”

            Vì vậy một năm kia, Stumpy nói:”Martha, anh đã 71 tuổi, và nếu anh không đi lần này anh có thể không bao giờ đi được nữa.” Martha trả lời:”Stumpy, cỡi máy bay đó chỗ đó là mười đô la ... và mười đô la là mười đô la.”

            Đến như thế, viên phi công khi đó nghe lõm và nói:”Hai bác, cháu sẽ thỏa thuận với hai bác. Tôi sẽ đưa hai bác bà đi máy bay. Nếu hai bác có thể im lặng trong suốt cuộc chơi và không nói MỘT LỜI thì cháu sẽ không tính tiền hai bác. Nhưng chỉ một lời và như thế là 10 đô la.”

            Họ đồng ý và họ lên máy bay ... viên phi công làm mọi vòng xoắn và quẹo, lộn vòng và bổ nhào, nhưng không có lời nào được nghe. Ông ta làm như vậy một lần nữa, nhưng không có từ nào ... vì vậy ông ta hạ cánh.

            Ông ta quay qua Stumpy khi họ dừng lại và nói:”Trời ơi, cháu làm mọi thứ cháu có thể nghĩ tới để làm cho hai bác kêu lên, nhưng hai bác không kêu.”

Và Stumpy trả lời:”Ồ, tôi sắp kêu lên cái gì đó khi Martha rớt ra ... nhưng mười đô la là mười đô la.”

WHEN THERE IS A PROBLEM…

Hub­by : You al­ways car­ry my pho­to in your hand­bag to the of­fice. Why?

            Wife : When there is a prob­lem, no mat­ter how im­pos­si­ble, I look at your pic­ture and the prob­lem dis­ap­pears.

            Hub­by : You see, how mirac­ulous and pow­er­ful I am for you?

            Wife : Yes, I see your pic­ture and say to my­self, '“What oth­er prob­lem can there be greater than this one ?”

MỖI KHI CÓ SỰ CỐ …

            Chồng: Em luôn đem hình anh trong túi mang tới cơ quan.Sao vậy?

            Vợ: Mỗi khi có sự cố, không cần biết khó giải quyết như thế nào, em nhìn vào hình anh và sự cố biến mất.

            Chồng: Em xem, anh kỳ diệu và mạnh mẽ như thế nào đối với em?

            Vợ: Đúng, em nhìn hình ảnh của anh và tự nhủ:”Sự cố nào khác có thể lớn hơn sự cố này?”

ĐÀN ÔNG VÀ ĐÀN BÀ

MESSAGE FOR ALL OF YOU SINGLES

This is a mes­sage for all of you sin­gles.

            Is life get­ting you down?

            Guys, have you been get­ting de­pressed be­cause there is sim­ply not enough

wom­en to go around?

           And ladies, are you tired of the guys be­ing to afraid to ask you out?

           Well here it is, the an­swer to ev­ery­one's deep­est wish! Here is "The Guide

to Be­ing Dumped." These are the top 10 dump­ing lies trans­lat­ed to their true ean­ings for all of you.

          “I'm not ready for that type of com­mit­ment”

          Trans­la­tion: I don't want to date you; how­ev­er, you can take me out to

din­ner and a movie ev­ery once in a while. Just don't hang around me so

much that you scare away the peo­ple I re­al­ly want to date.

         “God doesn't want me to date right now. ”

          Trans­la­tion: I don't know why I said 'yes' in the first place. God doesn't

want me to date some­one as ug­ly as you.

          “I on­ly date old­er men/wom­en.”

           Trans­la­tion: I on­ly date old­er men/wom­en who have more mon­ey than you do.

          “You're just not my type.”

          Trans­la­tion: When I look at you, and think of kiss­ing you, I get phys­ical­ly sick.

          “You're too good for me.”

          Trans­la­tion: I'm too good/much cool for you.

           “You're too much like a broth­er/sis­ter”

           Trans­la­tion: I like you, but you just don't turn me on.

           “You'll al­ways have a spe­cial place in my heart.”

           Trans­la­tion: My lawyer will con­tact you soon about the re­strain­ing or­der.

           “I think we should date oth­er peo­ple.”

           Trans­la­tion: Look, I'm late for my date, he/she's prob­ably wait­ing in the

park­ing lot. I've got to go.

           “I just don't have the time to date any­one.”

           Trans­la­tion: You DO re­al­ize that I've been avoid­ing you for months now...

          “Maybe we can get to­geth­er re­al soon.”

           Trans­la­tion: Per­haps if you were the last man/wom­an on Earth.

THÔNG ĐIỆP CHO TẤT CẢ CÁC BẠN –  NHỮNG NGƯỜI ĐỘC THÂN

Đây là thông điệp cho tất cả các bạn – những người độc thân.

Cuộc sống có làm các bạn buồn không?

Các bạn nam, các bạn đã chán nản vì đơn giản là không có đủ phụ nữ để gi­ao du ?

Và các bạn nữ, các bạn có nhàm chán với những bạn trai ngại mời bạn đi chơi?

Đây rồi, câu trả lời cho ước mong sâu kín nhất của mọi người! Đây là “Hướng dẫn cho việc bị từ chối.” Đây là 10 lời dối gi­an để từ chối được dịch ra chân nghĩa cho tất cả các bạn.

“Em không sẵn lòng cho kiểu tận tình đó”

Dịch: Tôi không muốn hẹn hò với anh; tuy nhiên, anh có thể thỉnh thoảng đưa tôi đi chơi để ăn tối và xem phim. Chỉ đừng lẩn quẩn quanh tôi quá nhiều đến nỗi làm những người khác – những người mà tôi thực sự muốn hẹn hò – hoảng sợ.

“Chúa không muốn em/anh làm một cái hẹn ngay bây giờ.”

Dịch: Tôi không biết sao tôi nói “có” ở nơi đầu tiên.Chúa không muốn tôi hẹn hò với một người xấu xí như  anh/em.

“Em chỉ hẹn hò với những người lớn tuổi hơn.”

Dịch:Tôi chỉ hẹn hò với những người lớn tuổi hơn, những người có nhiều tiền hơn anh.

“Em/anh không phải là tuýp người như tôi”

Dịch: Khi tôi nhìn vào em/anh, và nghĩ tới việc hôn em/anh, tôi phát bệnh thật sự.

“Anh/em quá tốt đối với tôi.”

Dịch:Tôi hoàn toàn/rất lãnh đạm đối với anh/em.

“Anh /em rất giống anh trai/em gái em/anh.”

Dịch: Tôi mến anh/em, nhưng anh/em không làm tôi yêu được.

“Anh/em luôn có một vị trí đặc biệt trong tim em/anh.”

Dịch: Luật sư của tôi sẽ mau gặp anh/cô về lệnh ngăn giữ.

“Em/anh nghĩ chúng ta nên hẹn người khác.”

Dịch: Hãy xem, tôi trễ hẹn, anh ấy/cô ấy hầu như chắc chắn đang đợi ở bãi đậu xe. Tôi phải đi.

“Em chỉ không có thời giờ để hẹn với bất cứ ai.”

Dịch: Anh phải nhận ra rằng tôi đã tránh mặt anh trong nhiều tháng nay …

“Chúng ta có thể gần gũi nhau trong thời gi­an sắp tới thực sự.”

Dịch: Có lẽ anh/em là người đàn ông/ đàn bà cuối cùng trên Trái đất.

HOW TO PLEASE A WOMAN

A group of girl­friends are on va­ca­tion when they see a 5- sto­ry ho­tel with a sign that reads: “For Wom­en On­ly.” Since they are with­out their boyfriends and hus­bands, they de­cide to go in.

           The bounc­er, a very at­trac­tive guy, ex­plains to them how it works. “We have 5 floors. Go up floor-​by-​floor,and once you find what you are look­ing for, you can stay there. It's easy to de­cide since each floor has a sign telling you what's in­side.”

           So they start go­ing up and on the first floor the sign reads: “All the men on this floor are short and plain.” The friends laugh and with­out hes­ita­tion move on to the next floor.

          The sign on the sec­ond floor reads: “All the men here are short and hand­some.” Still, this isn't good enough, so the friends con­tin­ue on up.

         They reach the third floor and the sign reads: “All the men here are tall and plain.” They still want to do bet­ter, and so, know­ing there are still two floors left, they con­tin­ued on up.

         On the fourth floor, the sign is per­fect: “All the men here are tall and hand­some.” The wom­en get all ex­cit­ed and are go­ing in when they re­al­ize that there is still one floor left. Won­der­ing what they are miss­ing, they head on up to the fifth floor.

         There they find a sign that reads: “There are no men here. This floor was built on­ly to prove that there is no way to please a wom­an.”

LÀM SAO ĐỂ LÀM VỪA LÒNG MỘT PHỤ NỮ

Một nhóm bạn gái đang kỳ nghỉ thì họ thấy một khách sạn 5 tầng với một tấm biển đề:”Chỉ dành cho phụ nữ.” Vì họ không có bạn trai và chồng nên họ quyết định đi vào.

Tay “bảo kê”, một gã rất hấp dẫn, giải thích cho họ khách sạn hoạt động ra sao. “Chúng tôi có 5 tầng. Đi lên từng tầng, và khi các bạn tìm cái gì các bạn đang tìm kiếm, các bạn có thể ở đó.Quyết định ở tầng nào thì dễ vì mỗi tầng có một tấm biển cho bạn biết cái gì ở trong.”

Nghe vậy, họ bắt đầu đi lên và trên tầng thứ nhất, tấm biển đề:”Tất cả đàn ông ở tầng này đều lùn và thường.” Nhóm bạn cười và không đi lên tầng kế tiếp không do dự.

Tấm biển ở tầng thứ hai đề:”Tất cả đàn ông ở đây đều lùn và đẹp trai.” Cũng vậy, tầng này vẫn không đủ hay, vì thế nhóm bạn lại tiếp tục đi lên trên.

Họ tới tầng thứ ba và tấm biển đề:” Tất cả đàn ông ở đây đều cao và thường.” Họ vẫn muốn hơn, và như thế, biết vẫn còn hai tầng nữa, họ tiếp tục đi lên trên.

Ở tầng thứ tư, tấm biển ghi tuyệt hảo:”Tất cả đàn ông ở đây đều cao và đẹp trai.” Nhóm phụ nữ tất cả đều phấn chấn và đi vào thì họ nhận ra rằng vẫn còn một tầng nữa.Lấy làm ngạc nhiên mình đang thiếu cái gì, họ đi lên tầng năm.

Ở đây họ tìm thấy tấm biển đề:”Không có đàn ông ở đây. Tầng này được xây dựng chỉ để chứng tỏ rằng không có cách nào để làm hài lòng một phụ nữ.”

UGLY BABY

A wom­an gets on a bus hold­ing a ba­by.

            The bus driv­er says, “That's the ugli­est ba­by I've ev­er seen.”

            In a huff, the wom­an slammed her fare in­to the fare box and took an aisle seat near the rear of the bus. The man seat­ed next to her sensed that she was ag­itat­ed and asked her what was wrong. “The bus driv­er in­sult­ed me,” she fumed.

           The man sym­pa­thized and said: “Why, he's a pub­lic ser­vant and shouldn't say things to in­sult pas­sen­gers.”

           “You're right” she said. “I think I'll go back up there and give him a piece of my mind.”

           “That's a good idea” the man said. “Here, let me hold your mon­key.”

ĐỨA BÉ XẤU XÍ

 Một phụ nữ đi lên xe buýt với một đứa bé bế trên tay.

 Tài xế nói:”Đó là đứa bé xấu nhất mà tôi từng thấy.”

 Trong cơn bực tức, người phụ nữ quẳng tiền vé vào ô thu tiền và ngồi vào một chiếc ghế gần sau xe. Người đàn ông ngồi gần chị ta hiểu rằng chị ta đang bị kích động và hỏi chị ta điều gì đã xảy ra. “Tài xế lăng mạ tôi,” chị ta nổi đóa.

 Người đàn ông thông cảm và nói:”Sao, anh ta làm dịch vụ công cộng và không nên nói những điều lăng mạ hành khách.”  

            “Anh đúng đó, “ chị ta nói.”Tôi nghĩ tôi sẽ đi ngược lên trên và nói toạc ra với anh ta.”

“Đó là ý kiến hay” người đàn ông nói.”Này, hãy để tôi bế con khỉ của chị.”

WHAT DO YOU GET FOR 25$ ?

George and Har­ri­et were mar­ried twen­ty-​five years. They de­cid­ed to cel­ebrate with a trip to Las Ve­gas. When they en­tered the ho­tel/casi­no and reg­is­tered, a sweet young wom­an dressed in a very short skirt, be­came very friend­ly. George brushed her off rather rude­ly.

            Har­ri­et ob­ject­ed, “George, she was nice, that young wom­an, and you were so rude.”

            “Har­ri­et, she's a pros­ti­tute.”

            “I don't be­lieve you. That sweet young la­dy?”

            “Let's go up to our room and I'll prove it.”

            In their room, George called down to the desk and asked for Bam­bi to come to room 1217.

           “Now,” he said, "you hide in the bath­room with the door open just enough

to hear us, okay?" She did. Soon, there was a knock on the door. George opened it and Bam­bi walked in, swirling her hips provoca­tive­ly.

           “So, I see you're in­ter­est­ed af­ter all,” she said.

           George asked, “How much do you charge?”

           “$125 ba­sic rate, $100 tips for spe­cial ser­vices.”

           George was tak­en aback. “$125! I was think­ing more in the range of $25.”

           Bam­bi laughed de­ri­sive­ly. "You must re­al­ly be a hick if you think you can

buy sex for that price."

          “Well,” said George, “I guess we can't do busi­ness.Good­bye.”

          Af­ter she left, Har­ri­et came out of the bath­room. “I just can't be­lieve it.”

          George said, “Let's for­get it. We'll go have a drink, then eat din­ner.”

          At the bar, as they sipped their cock­tails, Bam­bi came up be­hind George

point­ed sly­ly at Har­ri­et, and said, “See what you get for $25?”

ANH CÓ GÌ VỚI 25 ĐÔ LA?

George và Har­ri­et cưới nhau đã được 25 năm.Họ quyết định làm lễ  kỷ niệm bằng một chuyến đi chơi ở Las Ve­gas.Khi họ bước vào khách sạn/sòng bài và đăng ký, một phụ nữ trẻ hấp dẫn mặc một chiếc váy rất ngắn trở nên rất thân thiện với họ.George gạt cô ta một cách hơi khiếm nhã.

Har­ri­et phản đối:” George, người phụ nữ trẻ đó dễ thương, và anh thật khiếm nhã.”

“Har­ri­et, cô ta là một gái điếm.”

“Em không tin anh.Người phụ nữ trẻ hấp dẫn đó ư?”

“Chúng ta hãy đi lên phòng và anh sẽ chứng minh điều đó.”

Trong phòng họ, George gọi xuống quầy và gọi Bam­bi đến phòng 1217.

“Bây giờ,” anh ta nói, “em nấp trong phòng tắm, cửa mở ra chỉ đủ để nghe anh và cô ta, được chứ?” Cô vợ làm theo.Chẳng bao lâu, có một tiếng gõ cửa. George mở ra và Bam­bi đi vào, đong đưa hông một cách khêu gợi.

“Như vậy, sau hết, em thấy anh đã chú ý,” cô ta nói.

George hỏi:”Cô tính bao nhiêu?”

“125 đô giá nền, 100 đô buộc boa phục vụ đặc biệt.”

George sửng sốt:”125 đô! Tôi đang cân nhắc với cỡ 25 đô.”

Bam­bi cười giễu:”Anh hẳn phải là một gã nhà quê thực sự nếu anh nghĩ anh có thể mua được sex với giá đó.”

“Thôi,” George nói,”tôi cho là chúng ta không thể làm việc đó.Tạm biệt.”

Sau khi cô ta đi, Har­ri­et đi ra khỏi phòng tắm. “Em không thể tin được.”

George nói:”Chúng ta hãy quên điều đó đi.Chúng ta sẽ đi uống, sau đó ăn cơm.

Tại quầy, trong khi họ đang nhấm nháp cốc­tây, Bam­bi đi đến đằng sau George, kín đáo chỉ vào Har­ri­et và nói:”Xem anh có gì với 25 đô?”

I’VE BEEN LOOKING FOR THE PERFECT GIRL

          A friend asked me the oth­er day why i nev­er got mar­ried.

          I replied “Well, I guess I just nev­er met the right wom­an... I guess I've been look­ing for the per­fect girl.”

          “Oh, come on now,” said my friend. "Sure­ly you have met at least one girl

that you want­ed to mar­ry."

          "Yes, there was one girl... once. I guess she was the one per­fect girl --

the on­ly per­fect girl I re­al­ly ev­er met. She was just the right ev­ery­thing... I re­al­ly mean that she was the per­fect girl for me."

          “Well, why didn't you mar­ry her?” asked my friend.

          I shrugged my shoul­ders and replied, “She was look­ing for the per­fect man.”

TÔI ĐÃ TÌM KIẾM MỘT CÔ GÁI HOÀN HẢO

Một ngày kia, một người bạn hỏi tôi tại sao tôi không cưới vợ.

Tôi trả lời:”À, tôi đoán rằng tôi không bao giờ gặp một phụ nữ mong muốn … Tôi ước chừng tôi đã tìm kiếm một cô gái hoàn hảo.”

“Ồ, tiếp tục đi nào,” bạn tôi nói. “Chắc chắn anh đã gặp ít nhất một cô gái anh muốn cưới.”

“Đúng, có một cô … một lần. Tôi ước chừng cô ta là một cô gái hoàn hảo – một cô gái hoàn hảo duy nhất tôi từng gặp thực sự. Mọi thứ cô ta đều đúng … Tôi thực sự muốn nói rằng cô ta là cô gái hoàn hảo đối với tôi.”

“Lạ quá, tại sao bạn không cưới cô ta?” bạn tôi hỏi.

Tôi nhún vai và trả lời:” Cô ta mong chờ một người đàn ông hoàn hảo.”

TWO DEALERS AND A VERY ATTRACTIVE LADY

Two bored casi­no deal­ers are wait­ing at a craps ta­ble. A very at­trac­tive la­dy comes in and wants to bet $20,000 on a sin­gle roll of the dice.

            She says, “I hope you don't mind, but I feel much luck­ier when I'm bot­tom­less.”

           With that, she strips naked from the waist down, and rolls the dice while yelling, “Mom­ma needs a new pair of pants!”

            She then be­gins jump­ing up and down and hug­ging and kiss­ing each of the deal­ers. “YES! I WIN! I WIN!”

           With that, she picks up her mon­ey and clothes and quick­ly leaves. The deal­ers just stare at each oth­er dumb­found­ed.

           Fi­nal­ly one of them asks, “What did she roll any­way?”

           The oth­er an­swers, “I don't know! I thought YOU were watch­ing!”

HAI NGƯỜI CHIA BÀI VÀ MỘT PHỤ NỮ RẤT HẤP DẪN

            Hai người chia bài mệt mỏi đang ngồi đợi tại bàn xí ngầu. Một phụ nữ rất hấp dẫn bước vào và muốn đánh một ván 20.000 đô la trong một cú thả xí ngầu duy nhất.

            Nàng nói:”Em hy vọng hai anh không ngại, nhưng em nghĩ sẽ may mắn hơn nhiều khi em “không đáy”.

            Theo lời nói, nàng cởi khỏa thân từ  eo xuống, rồi gieo xí ngầu với tiếng reo:”Má cần một cái quần mới!”

            Sau đó nàng nhảy lên xuống và ôm và hôn hai người chia bài.”ĐÚNG! EM THẮNG! EM THẮNG!”

            Với lời nói đó, nàng ôm tiền và quần áo và rời đi nhanh chóng.Hai người chia bài nhìn nhau chằm chặp chết điếng.

            Cuối cùng một trong hai người hỏi:”Dù sao đi nữa thì cô ta đã gieo số mấy?”

            Người kia đáp:”Tôi không biết! Tôi nghĩ  ANH đang canh!”

BEFORE I MARRY SARAH

Pa­tient: “Doc­tor, be­fore I mar­ry Sarah next Sat­ur­day, there's some­thing I'd like to get off my chest.”

            Doc­tor: “What's that?”

            Pa­tient: “A tat­too say­ing 'I love Al­ice.'”

TRƯỚC KHI TÔI CƯỚI SARAH

Bệnh nhân: “Bác sĩ, trước khi tôi cưới Sarah thứ bảy tới, tôi muốn lấy một thứ ra khỏi ngực.”

Bác sĩ: “Cái đó là cái gì?”

Bệnh nhân:”Một hình xăm có chữ “Tôi yêu Al­ice.””

DOCTOR IN THE HOUSE

A strained voice called out through the dark­ened the­ater,“Please, is there a doc­tor in the house?!”

            Sev­er­al men stood up as the lights came on.

            An old­er la­dy pulled her daugh­ter to stand next to her,“Good, are any of you doc­tors sin­gle and in­ter­est­ed in a date with a good girl?”

BÁC SĨ TRONG NHÀ HÁT

Một giọng nói căng thẳng vọng ra xuyên qua bóng tối rạp hát:” Xin vui lòng cho biết có một bác sĩ trong nhà hát không?!”

Một số đàn ông đứng lên trong khi đèn bật sáng.

Một người đàn bà có tuổi kéo người con gái đứng cạnh bà ta:”Tốt, bác sĩ các anh có ai còn độc thân và thích se duyên với một cô gái sáng giá không?”

TWO NUNS IN AN ALLEY

           Two nuns went out of their con­vent to sell cook­ies. One of them was known as Sis­ter Math­emat­ical and the oth­er one was known as Sis­ter Log­ical. It was get­ting dark and they were still far away from the con­vent.

           Sis­ter Log­ical: Have you no­ticed that a man has been fol­low­ing us for the past half-​hour?

           Sis­ter Math­emat­ical: Yes, I won­der what he wants.

           Sis­ter Log­ical: It's log­ical. He wants to rape us.

           Sis­ter Math­emat­ical: Oh, no! At this rate he will reach us in 15 min­utes at the most. What can we do?

           Sis­ter Log­ical: The on­ly log­ical thing to do, of course, is to walk faster.

           Sis­ter Math­emat­ical: It's not work­ing.

           Sis­ter Log­ical: Of course it's not work­ing. The man did the on­ly log­ical thing. He start­ed to walk faster too.

          Sis­ter Math­emat­ical: So, what shall we do? At this rate he will reach us in one minute.

          Sis­ter Log­ical: The on­ly log­ical thing we can do is split. You go that way and I'll go this way. He can­not fol­low us both.

           So the man de­cid­ed to fol­low Sis­ter Log­ical. Sis­ter Math­emat­ical ar­rived at the con­vent and was wor­ried about what had hap­pened to Sis­ter Log­ical. Then Sis­ter

Log­ical ar­rived, breath­less and flushed.

          Sis­ter Math­emat­ical: “Sis­ter Log­ical! Thank God you are here! Tell me what hap­pened!”

          Sis­ter Log­ical: The on­ly log­ical thing hap­pened. The man couldn't fol­low us both, so he fol­lowed me.

          Sis­ter Math­emat­ical: Yes, yes! But what hap­pened then?

          Sis­ter Log­ical: I start­ed to run as fast as I could and he start­ed to run as fast as he could.

          Sis­ter Math­emat­ical: And?

          Sis­ter Log­ical: The on­ly log­ical thing hap­pened. He reached me.

          Sis­ter Math­emat­ical: Oh, dear! What did you do?

          Sis­ter Log­ical: The on­ly log­ical thing to do. I lift­ed my dress up.

          Sis­ter Math­emat­ical: Oh, Sis­ter! What did the man do?

          Sis­ter Log­ical: The on­ly log­ical thing to do. He pulled down his pants.

          Sis­ter Math­emat­ical: Oh, no! What hap­pened then?

          Sis­ter Log­ical: Isn't it log­ical, Sis­ter? A nun with her dress up can run much faster than a man with his pants down........

HAI MA-XƠ TRÊN ĐƯỜNG ĐI

            Hai ma-​xơ rời tu viện đi bán bánh. Một người tên là Xơ Toán Học và người kia tên là Xơ Log­ic. Trời đang tối dần và họ vẫn còn cách xa tu viện.

            Xơ Log­ic: Xơ có chú ý thấy một người đàn ông đã đi theo sau chúng ta trong nửa giờ qua không?

            Xơ Toán học: Ờ, và tôi tự hỏi hắn muốn gì.

            Xơ Log­ic: Theo log­ic, hắn muốn hiếp chúng ta.

            Xơ Toán học: Oi, không! Với đà này thì cao lắm 15 phút nữa hắn sẽ bắt kịp chúng ta. Chúng ta có thể làm gì ?

            Xơ Log­ic: Dĩ nhiên, việc duy nhất theo log­ic cần làm là đi nhanh hơn.

            Xơ Toán học: Điều đó không hiệu quả.

            Xơ Log­ic: Dĩ nhiên điều đó không hiệu quả. Hắn cũng làm theo việc duy nhất theo log­ic. Hắn cũng bắt đầu đi nhanh hơn.

            Xơ Toán học: Thế thì chúng ta sẽ làm gì? Với đà này hắn sẽ bắt kịp chúng ta trong một phút.

            Xơ Log­ic: Việc duy nhất theo log­ic chúng ta có thể làm là tách đôi ra. Xơ đi đường đó và tôi sẽ đi đường này. Hắn không thể đi theo hai ta.

            Do vậy gã đàn ông quyết định theo xơ Log­ic. Xơ Toán học về đến tu viện và lo lắng về sự việc xảy ra cho xơ Log­ic. Sau đó xơ  Log­ic về, thở hổn hển và đỏ mặt.

            Xơ Toán học: Xơ Log­ic! Tạ ơn Chúa xơ đã về đây. Hãy kể tôi nghe điều gì đã xảy ra!

            Xơ Log­ic: Điều duy nhất theo log­ic đã xảy ra. Hắn không thể theo hai ta, vì thế hắn theo tôi.

            Xơ Toán học: Đúng, đúng! Nhưng sau đó điều gì xảy ra?

            Xơ Log­ic: Tôi bắt đầu chạy nhanh nhất mà tôi có thể và hắn bắt đầu chạy nhanh nhất mà hắn có thể.

            Xơ Toán học: Sau đó?

            Xơ Log­ic: Điều duy nhất theo log­ic đã xảy ra. Hắn bắt kịp tôi.

            Xơ Toán học: Ô trời ơi! Xơ đã làm gì?

            Xơ Log­ic: Làm điều duy nhất theo log­ic. Tôi kéo váy lên.

            Xơ Toán học: Oi, xơ! Hắn làm gì?

            Xơ Log­ic: Làm điều duy nhất theo log­ic. Hắn tuột quần hắn xuống.

            Xơ Toán học: Oi, không! Chuyện gì xảy ra tiếp theo?

            Xơ Log­ic: Điều đó không log­ic sao, xơ? Một nữ tu sĩ với chiếc váy kéo lên có thể chạy nhanh hơn một gã đàn ông với chiếc quần tuột xuống …

GOD AND EVE IN THE GARDEN

One day in the Gar­den of Eden, Eve calls out to God... “Lord, I have a prob­lem!”

           “What's the prob­lem, Eve?”

           “Lord, I know you've cre­at­ed me and have pro­vid­ed this beau­ti­ful gar­den and all of these won­der­ful an­imals, and that hi­lar­ious comedic snake, but I'm just not hap­py.”

           “Why is that, Eve?” came the re­ply from above.

           “Lord, I am lone­ly. And I'm sick to death of ap­ples.”

           “Well, Eve, in that case, I have a so­lu­tion. I shall cre­ate a man for you.”

           “What's a 'man,' Lord?”

           "This man will be a flawed crea­ture, with many bad traits. He'll lie,cheat, and be vain­glo­ri­ous; all in all, he'll give you a hard time. But, he'll be big­ger, faster, and will like to hunt and kill things. He will look sil­ly aroused, but since you've been com­plain­ing, I'll cre­ate him in such in a way that he will sat­is­fy your phys­ical needs. He'll be wit­less and will rev­el in child­ish things like fight­ing and kick­ing a ball about. He won't be too smart, so he'll al­so need your ad­vise to think prop­er­ly.”

           “Sounds great,” says Eve, with an iron­ical­ly raised eye­brow.

           “What's the catch, Lord?”

           “Yeah, well.... you can have him on one con­di­tion.”

           “What's that, Lord?”

           “As I said, he'll be proud, ar­ro­gant, and self-​ad­mir­ing . . . So you'll have to let him be­lieve that I made him first . . . So, just re­mem­ber . . . it's our se­cret . . . Wom­an to wom­an.”

CHÚA VÀ EVA TRÊN VƯỜN ĐỊA ĐÀNG

Một ngày kia trên vườn địa đàng, Eva gọi Chúa … “Chúa, con có vấn đề!”

“Vấn đề gì, Eva?”

            “Lạy Chúa, con biết ngài đã tạo ra con và đã tạo ra khu vườn đẹp đẽ  và tất cả những con thú tuyệt diệu, và con rắn vui nhộn kia, nhưng con thật không vui.”

“Tại sao, Eva?” có tiếng nói từ trên cao.

“Thưa Chúa, con cô đơn. Con chán ngán những trái táo.”

“À, Eva, vậy thì ta có một cách. Ta sẽ tạo một người đàn ông cho con.”

“Lạy Chúa, một “người đàn ông” là gì?”

“Người đàn ông này sẽ là một tạo vật không hoàn thiện, có nhiều tính xấu. Anh ta sẽ nói dối, lừa gạt và hay khoe khoang; nói chung, anh ta sẽ không làm con vui sướng. Nhưng anh ta sẽ vạm vỡ hơn, nhanh hơn và sẽ thích đi săn và giết thú vật. Anh ta trông có vẻ gợi sự ngớ ngẩn, nhưng vì con đã than thở, ta sẽ tạo anh ta theo cách anh ta sẽ làm con hài lòng về những đòi hỏi thể chất của con. Anh ta sẽ không khôn ngoan và sẽ say sưa những thứ trẻ con như đánh nhau và đá banh lung tung. Anh ta sẽ không quá thông minh, vì thế anh ta cũng cần lời khuyên của con để suy nghĩ đúng đắn.”

“Tuyệt quá,” Eva nói với một bên lông mày nhướn lên mỉa mai.

“Còn việc đánh lừa anh ta thì sao, thưa ngài?”

“Ừ, à … con có thể làm việc đó với điều kiện.”

“Điều kiện gì, thưa ngài?”

“Như ta đã nói, anh ta sẽ kiêu hãnh, ngạo mạn và tự hào … Vì thế con sẽ phải làm anh ta tin  rằng ta tạo ra anh ta trước … Vì thế, hãy nhớ … đó là bí mật của chúng ta … Phụ nữ với nhau.”

THE WANTED AD RESPONDENT

            RICH WID­OW LOOK­ING FOR MAN TO SHARE LIFE AND FOR­TUNE WITH THE FOL­LOW­ING QUAL­IFI­CA­TIONS:

            1. WON'T BEAT ME UP

            2. WON'T RUN AWAY

            3. HAS TO BE GREAT IN BED

            For sev­er­al months, her phone rang off the hook, her door­bell was ring­ing con­stant­ly, she re­ceived tons of mail...all to no avail. None of the men seemed to meet her qual­ifi­ca­tions.

           Then one day the door­bell rang yet again. She opened the door to find a man, with no arms and no legs, ly­ing on the mat. Per­plexed, she asked, “Who are you and what do you want?”

           “Hi,” said the man “Your search is over, for I am the man of your dreams. I've got no arms, so I can't beat you up and I've got no legs, so I can't run away.”

           The old wom­an asked, “What makes you think you're so great in bed?”

           To which he replied, “I rang the door­bell, didn't I?”

LỜI ĐÁP CHO QUẢNG CÁO TÌM CHỒNG

            QUẢ PHỤ GIÀU CÓ TÌM NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐỂ CHIA SẺ CUỘC ĐỜI VÀ TÀI SẢN VỚI NHỮNG PHẨM CHẤT SAU:

1.         KHÔNG ĐÁNH TÔI

2.         KHÔNG BỎ ĐI

3.         PHẢI TUYỆT VỜI TRÊN GIỪ ỜNG

Trong vài tháng, điện thoại bà ta gọi liên tục, chuông cửa reo liên tục, bà ta nhận hàng tấn thư ... tất cả đều không có lợi gì. Không có người đàn ông nào có vẻ đáp ứng được những phẩm chất bà ta đưa ra.

Sau đó một ngày kia chuông cửa hãy còn reo trở lại. Bà ta mở cửa thấy một người đàn ông, không tay không chân, nằm trên một tấm thảm. Cảm thấy khó hiểu, bà ta hỏi:”Ông là ai và ông muốn gì?”

“Xin chào,” người đàn ông nói. “Cuộc tìm kiếm của bà đã qua vì tôi là người đàn ông bà mơ ước.Tôi không có tay, vì vậy tôi không thể đánh bà và tôi không có chân nên tôi không thể bỏ đi.”

Người phụ nữ lớn tuổi hỏi:”Điều gì làm ông nghĩ ông rất tuyệt vời trên giư ờng?”

Đối với câu hỏi đó ông ta trả lời:”Tôi đã bấm chuông cửa, phải không?”

ASKING PERMISSION

“Sir, your daugh­ter says she loves me, and she can't live with­out me, and she wants to mar­ry me.”

            “And you're ask­ing my per­mis­sion to mar­ry her?”

            “No, I'm ask­ing you to make her leave me alone.”

XIN PHÉP

“Thưa bác, con gái bác nói yêu cháu, và cô ấy không sống được nếu không có cháu, và cô ấy muốn cưới cháu.”

“Và anh đang xin tôi cưới nó à?”

            “Không, cháu đang hỏi bác làm sao cho cô ấy bỏ mặc cháu ạ.”

I TOOK WHAT I WANT

One sum­mer's evening Pad­dy & Mick are on their way to the pub for their usu­al drink.

            “I’m a bit tired tonight,” says Mick. “I think I'll just have a lit­tle lie down in this ditch and have a lit­tle sleep. You can wake me up on your way home lat­er.”

            “Right, you are,” says Pad­dy, and they sep­arate.

            At the end of the evening, Pad­dy comes out of the pub and starts walk­ing back to col­lect Mick from his ditch. He hasn't gone far when Mick rolls up be­side him driv­ing a big shiny Vol­vo.

            “Where did you get that love­ly car from?!” asks Pad­dy, as­ton­ished.

            “Well, I'll tell you. It was like this,” says Mick. "There I was ly­ing in the ditch hav­ing a nice snooze and I had just turned over on­to me oth­er side when up drives a love­ly la­dy in her nice new Vol­vo and asks me if I'd like to come for a drive with her. Well, I thought, why not? It's a love­ly evening for a drive. So in I got. She drove along for a bit and then turned off in­to a field. She got out of the car, took off all her clothes and said,

            “Take what you want!” So I took the Vol­vo.

TÔI LÀM CÁI TÔI MUỐN

Một buổi tối hè, Pad­dy và Mick trên đường tới quán rượu để nhậu như thường lệ.

“Tối nay tôi hơi mệt,” Mick nói. “Tôi nghĩ tôi sẽ nằm ngủ một tí ở chỗ ngủ này. Bạn có thể đánh thức tôi dậy sau trên đường về nhà.”

“Được, đi đi,” Pad­dy nói và họ rẻ đôi.

Tối hôm đó, Pad­dy đi ra khỏi quán rượu và bắt đầu đi ngược lại để đón Mick từ chỗ nằm ngủ. Anh đi chưa xa thì Mick thình lình xuất hiện bên cạnh lái một chiếc Vol­vo láng coóng.

“Bạn đã lấy chiếc xe hơi đẹp đẽ này từ đâu vậy!” Pad­dy kinh ngạc hỏi.

“À, tôi sẽ kể. Nó giống thế này,” Mick nói. “ Tôi đang nằm ở đó ở chỗ ngủ đánh một giấc ngủ ngắn ngon lành và tôi mới chỉ trở mình sang phía kia thì một quý bà dễ thương đánh xe Vol­vo đẹp và mới đến và hỏi tôi có muốn đi một vòng với nàng không. Ồ, tôi nghĩ tại sao không. Một tối đẹp trời để dạo một vòng. Vậy là tôi lên xe. Nàng lái xe đi một chặp và sau đó ngoặc ra cánh đồng. Nàng bước ra khỏi xe, cởi hết quần áo và nói:

“Lấy cái anh muốn!” Vì thế tôi lấy chiếc Vol­vo.

VENGEANCE

Two high school sweet­hearts who went out to­geth­er for four years in high school were both vir­gins; they en­joyed los­ing their vir­gin­ity with each oth­er in 10th grade. When they grad­uat­ed, they want­ed to both go to the same col­lege but the girl was ac­cept­ed to a col­lege on the east coast, and the guy went to the west coast. They agreed to be faith­ful to each oth­er and spend any­time they could to­geth­er.

           As time went on, the guy would call the girl and she would nev­er be home, and when he wrote, she would take weeks to re­turn the let­ters. Even when he emailed her, she took days to re­turn his mes­sages.

           Fi­nal­ly, she con­fessed to him she want­ed to date around. He didn't take this very well and in­creased his calls, let­ters, and emails try­ing to win back her love. Be­cause she be­came an­noyed, and now had a new boyfriend, she want­ed to get him off her back.

           So, what she did is this: she took a pic­ture of her hav­ing sex with her new boyfriend's and sent it to her old boyfriend with a note read­ing, “I found a new boyfriend, leave me alone.” Well, need­less to say, this guy was heart­bro­ken but, even more so, was pissed. So, what he did next was awe­some.

           He wrote on the back of the pho­to the fol­low­ing, “Dear Mom and Dad, hav­ing a great time at col­lege, please send more mon­ey!” and mailed the pic­ture to her par­ents.

BÁO THÙ

            Một đôi tình nhân học sinh trung học cùng học bốn năm đều còn tân; họ biết mùi sự đánh mất trinh tiết với nhau ở lớp 10. Khi họ tốt nghiệp, họ muốn cả hai vào cùng trường cao đẳng nhưng cô gái được vào một trường cao đẳng ở bờ đông (nước Mỹ) và chàng trai đi đến bờ tây. Họ đồng ý chung thủy với nhau và sẽ ở cùng nhau mỗi khi họ có thể.

            Thời gi­an trôi qua, chàng trai thường gọi cô gái và cô không bao giờ có mặt ở nhà, và khi anh viết thư, cô thường mất hàng tuần để trả lời thư. Thậm chí khi anh email, cô cũng mất nhiều ngày để trả lời thông điệp.

            Cuối cùng, cô thú nhận với anh cô muốn hẹn hò yêu đương lung tung. Anh không xem việc này quan trọng và tăng cường điện thoại, thư từ và email, cố giành lại tình yêu của cô. Bởi cô trở nên bực mình, và bây giờ đã có bạn trai mới nên cô muốn vứt bỏ anh ra phía sau.

            Vì vậy, điều cô làm như sau: cô chụp một bức ảnh cô đang làm tình với bạn trai mới và gửi tới bạn trai cũ với một lời ghi:”Em đã tìm một bạn trai mới, hãy để mặc em.” A, không cần nói, chàng trai này tan nát cõi lòng, thậm chí còn hơn thế, trở nên say sưa. Vi thế điều tiếp theo anh làm là rất kinh khủng.

            Anh ta viết trên mặt sau của tấm ảnh dòng chữ sau:”Ba má yêu quý, con sống rất vui vẻ trong trường cao đẳng, xin gửi thêm tiền cho con!” và gửi bức hình tới ba má cô gái.

RAVISHING GIRL AND 3 MEN

            In a train com­part­ment, there are 3 men and a rav­ish­ing young girl. The four pas­sen­gers join in con­ver­sa­tion, which very soon turns to the erot­ic.

            Then, the young girl pro­pos­es, “If each of you will give me $1, I will show you my legs.”

            The men, charmed by this young girl, all pull a buck out of their wal­let, and then the girl pulls up her dress a bit to show her legs.

            Then she says, “If each of you gen­tle­men will give me $10, I'll show you my thighs.”                                                                                 Men be­ing what they are, they all pull out a ten dol­lar bill. The girl pulls up her dress all the way to her undies.

            Con­ver­sa­tion con­tin­ues, and the men, a bit ex­cit­ed, have all tak­en off their coats. Then the young girl says, “If you will give me $100, I will show you where I was op­er­at­ed on for ap­pen­dici­tis.” Nat­ural­ly, all three fork over the mon­ey. Then the girl turns to the

win­dow and points to a hos­pi­tal in the dis­tance and says, “There!”

CÔ GÁI CỰC KỲ HẤP DẪN VÀ 3 NGƯỜI ĐÀN ÔNG

            Trong một ngăn xe lửa, có 3 người đàn ông và một cô gái trẻ cực ký hấp dẫn. Cả bốn người cùng hòa vào một cuộc nói chuyện  mà chẳng bao lâu sau đó chuyển sang chuyện gợi tình.

            Sau đó, cô gái trẻ đề nghị:”Nếu mỗi người trong số các anh đưa em 1 đô la thì em sẽ cho các anh thấy chân em.”

            Ba người đàn ông, bị mê hoặc bởi cô gái trẻ này, tất cả lôi một đô la ra khỏi túi họ, và sau đó cô gái kéo váy lên một ít để cho thấy cặp chân nàng.

            Sau đó nàng nói:”Nếu mỗi trong số quý ông các anh đưa em 10 đô la, em sẽ cho các anh thấy đùi em.”

            Đàn ông là đàn ông, cả 3 người đều lôi ra tờ 10 đô la. Cô gái kéo hết váy cho đến đồ lót.

            Cuộc nói chuyện tiếp tục, và ba người đàn ông, có phần bị kích thích, tất cả đều cởi áo ngoài. Sau đó cô gái trẻ nói:”Nếu các anh đưa em 100 đô la thì em sẽ cho các anh thấy nơi em bị mổ ruột thừa.” Một cách tự nhiên, cả ba người đều đưa tiền. Sau đó cô gái quay qua cửa sổ và chỉ một bệnh viện ở xa và nói:”Đó!”

INDECENT PROPOSAL                                      

A man walks up to a wom­an in a bar and says, “Ex­cuse me, would you have sex with a man you didn't know for one mil­lion dol­lars?”

            She thinks about the propo­si­tion for a minute, and then replies,“Yes, I would sleep with a man I don't know for a mil­lion dol­lars.”

           The man then asks,“Would you sleep with me for fifty cents?”

           In­sult­ed, the wom­an replies, “Of course not!! How could you ask me such a thing?”

           The man states, “Well, we've al­ready es­tab­lished the fact that you're a whore. Now I'm just hag­gling over the price.”

LỜI ĐỀ NGHỊ KHIẾM NHÃ

Một người đàn ông đi tới một phụ nữ trong một bar và nói:”Xin lỗi, cô có ngủ với một người đàn ông cô không quen để lấy một triệu đô la không?”

Cô ta suy nghĩ về lời đề nghị trong một phút, sau đó trả lời:”Ờ, tôi sẽ ngủ với một người đàn ông tôi không quen để lấy một triệu đô la.”

Sau đó người đàn ông hỏi:”Vậy cô có ngủ với tôi để lấy năm mươi xu không?”

Bị xúc phạm, người đàn bà trả lời:”Dĩ nhiên không! Làm thế nào ông có thể hỏi tôi một việc như vậy?”

Người đàn ông nói:”À, chúng ta đã tạo được sự kiện là cô là một con đĩ. Bây giờ tôi chỉ trả giá mà thôi.”

I’M DYING FROM AIDS

            A son and fa­ther went to see a doc­tor since the fa­ther was get­ting very ill. The doc­tor told the fa­ther and son that the fa­ther was dy­ing from can­cer.

            The fa­ther, who was an Irish­man, turned to his son and said, “Son, even on this gloomy day, it’s our tra­di­tion to drink to health as it is in death, so let's go to the pub and cel­ebrate my demise.”

           Re­luc­tant­ly, the son fol­lows his fa­ther to the lo­cal pub. There, while en­joy­ing their ale, the fa­ther sees some old friends and tells them he is dy­ing from AIDS.

           Shocked, the son turns to his fa­ther and says, “Fa­ther, it is not AIDS you are dy­ing from, it is can­cer, why did you lie to those men?”

           The fa­ther replies, “Aye, my son, you are right; but I don't want those guys shag­ging your mom when I'm gone.”

TÔI SẼ CHẾT VÌ AIDS

            Một người con trai và cha đi khám bác sĩ vì ông cha đang bị bệnh nặng. Bác sĩ nói với người cha và người con trai rằng người cha đang sẽ chết vì ung thư.

            Người cha, là một người Ai len, quay qua đứa con trai và nói:”Con, ngay cả trong ngày u ám này thì truyền thống của chúng ta là nhậu chúc sức khỏe khi chúng ta chết, vì thế hãy đi tới quán nhậu và ăn tiệc cho sự qua đời của ba.”

            Một cách miễn cưỡng, người con trai đi theo người cha tới một quán nhậu trong vùng. Ở đó, họ thưởng thức rượu bia, người cha gặp một số bạn cũ và nói với họ ông sẽ chết vì AIDS.

            Bị sốc, người con trai quay qua người cha và nói:”Thưa ba, ba không chết vì AIDS, mà vì ung thư, tại sao ba nói láo những người này?”

            Người cha đáo:”A, con ta, con đúng, nhưng ba không muốn những gã này quan hệ tình dục với má con khi ba ra đi.”

THE PROPOSAL

One evening, a young wom­an came home from a date, rather sad. She told her moth­er, “An­tho­ny pro­posed to me an hour ago.”

           “Then why are you so sad?” her moth­er asked.

           “Be­cause he al­so told me he is an athe­ist. Mom, he doesn't even be­lieve there's a Hell.”

           Her moth­er replied, “Mar­ry him any­way. Be­tween the two of us, we'll show him just how wrong he is.”

LỜI CẦU HÔN

Một buổi tối, một cô gái về nhà trễ, hơi buồn. Cô ta nói với má:”An­tho­ny cầu hôn con một tiếng trước đây.”

“Vậy sao con buồn?” má cô ta hỏi.

“Vì anh ấy nói với con anh ấy là một người vô thần. Má à, anh ấy thậm chí không tin có địa ngục.”

Má cô ta trả lời:”Dù sao cũng cưới anh ta đi. Giữa hai má con ta, chúng ta sẽ cho anh ta thấy anh ta sai lầm như thế nào.”

GIA ĐÌNH

INHERITANCE

Two friends meet on a Mi­ami street. One looked for­lorn, and al­most on the verge of tears. The oth­er man said, “Hey, how come you look like the whole world caved in?”

           The sad fel­low said, “Let me tell you. Three weeks ago, an un­cle died and left me forty thou­sand dol­lars.”

           “That's not bad.”

           “Hold on, I'm just get­ting start­ed. Two weeks ago, a cousin I nev­er knew kicked the buck­et , and left me eighty-​five thou­sand dol­lars.”

           “Sounds like you should be grate­ful.”

          "Last week my great aunt passed away. I in­her­it­ed al­most a

quar­ter of a mil­lion."

          “Then how come you look so glum?”

          “This week . . . noth­ing!”

THỪA KẾ

Hai người bạn gặp nhau trên đường phố Mi­ami. Một người trông đau khổ, và gần như khóc. Người đàn ông kia nói:” Này, làm thế nào mà trông bạn như ở trong thế giới này đổ sụp vậy?”

Người bạn buồn bã nói:”Để tôi kể cho bạn nghe.Ba tuần trước đây, một ông bác chết và để lại cho tôi bốn mươi ngàn đô la.”

“Điều đó không tệ.”

“Nghe tiếp này, tôi chỉ mới bắt đầu. Hai tuần trước, một người anh họ tôi chưa bao giờ biết đến chết ngoẻo, và để lại cho tôi tám mươi lăm ngàn.”

“Coi bộ bạn nên biết ơn anh ấy.”

“Tuần qua bà trẻ tôi “ra đi”. Tôi thừa kế gần như một phần tư triệu.”

“Vậy thì làm sao trông bạn rầu rĩ quá vậy?”

“Tuần này … chẳng có gì hết!”

HE HAS NO PLANS

A young wom­an brings home her fi­ance to meet her par­ents. Af­ter din­ner, her moth­er tells her fa­ther to find out about the young man. The fa­ther in­vites the fi­ancee for a drink.

           “So what are your plans?” the fa­ther asks the young man.

           “I am a Torah schol­ar,” he replies.

           “A Torah schol­ar. Hm­mm,” the fa­ther says. “Ad­mirable, but what will you do to pro­vide a nice house for my daugh­ter to live in, as she's ac­cus­tomed to?”

           “I will study,” the young man replies, “and God will pro­vide for us.”

           “And how will you buy her a beau­ti­ful en­gage­ment ring, such as she de­serves?” asks the fa­ther.

           “I will con­cen­trate on my stud­ies,” the young man replies, “God will pro­vide for us.”

“And chil­dren?” asks the fa­ther. “How will you sup­port chil­dren?”

             “Don't wor­ry, sir, God will pro­vide,” replies the fi­ance.

             The con­ver­sa­tion pro­ceeds like this, and each time the fa­ther ques­tions, the young ide­al­ist in­sists that God will pro­vide. Lat­er, the moth­er asks, “How did it go, Hon­ey?”

             The fa­ther an­swers, “He has no job and no plans, but he thinks I'm God.”

ANH TA KHÔNG CÓ KẾ HOẠCH NÀO CẢ

            Một phụ nữ trẻ dẫn người chồng tương lai về nhà gặp cha mẹ.Sau bữa ăn, bà mẹ nói với người cha tìm hiểu người thanh niên. Người cha mời con rể tương lai uống rượu.

            “Vậy kế hoạch tương lai của con là gì?” người cha hỏi người thanh niên.

            “Con là nhà nghiên cứu năm cuốn sách đầu của Kinh Thánh,” anh ta trả lời.

            “Nhà nghiên cứu năm cuốn sách đầu của Kinh Thánh. Hừm­mm,” người cha nói. “Đáng phục, nhưng anh sẽ làm gì để tạo cho con gái tôi một ngôi nhà xinh như nó đã quen rồi?”

            “Con sẽ nghiên cứu,” người thanh niên trả lời, “và Chúa sẽ tạo cho chúng con.”

            “Và anh sẽ làm thế nào mua cho nó một chiếc nhẫn đính hôn đẹp như nó đáng được như thế?” người cha hỏi.

            “Con sẽ tập trung vào các nghiên cứu của con,” người thanh niên đáp,” Chúa sẽ cho chúng con.”

            “Và con cái?” người cha hỏi.” Anh sẽ làm thế nào để nuôi con?”

            “Đừng lo, thưa bác, Chúa sẽ nuôi,” ông chồng tương lai đáp.

            Câu chuyện cứ tiếp tục như vậy, và cứ mỗi lần người cha đặt câu hỏi thì nhà duy tâm trẻ lại quả quyết Chúa sẽ ban cho. Một lát sau người mẹ hỏi:”Chuyện ra sao rồi, anh yêu?”

            Người cha trả lời:”Anh ta không có kế hoạch nào cả, nhưng anh ta nghĩ anh là Chúa.”

MY THREE CHEAP SONS

The wealthy old gen­tle­man and his wife were cel­ebrat­ing their 35th wed­ding an­niver­sary and their three grown sons joined them for din­ner. The old man was rather ir­ri­tat­ed when he dis­cov­ered none of the boys had both­ered to bring a gift,

and af­ter the meal, he drew them aside.

           “You're all grown men,” he said, “and old enough to hear this. Your moth­er and I have nev­er been legal­ly mar­ried.”

           “What?” gasped one of the sons. “Do you mean to say we're all bas­tards?”

           “Yes,” snapped the old man, “and cheap ones, too!”

BA ĐỨA CON TRAI RẺ TIỀN CỦA TÔI

Một ông già thượng lưu giàu có và vợ làm lễ kỷ niệm 35 năm ngày cưới và ba người con trai lớn của họ cũng dự bữa ăn tối. Ông già hơi tức giận khi khám phá ra không ai trong những người con trai đã quan tâm đến một món quà và sau bữa tiệc, ông kéo ba người đứng bên cạnh.

“Tụi mày tất cả đều là những người đàn ông trưởng thành,” ông nói, và đã đủ lớn để nghe điều này. Mẹ tụi mày và tao chưa bao giờ cưới nhau chính thức.”

“Cái gì?” một trong những đứa con há hốc miệng kinh ngạc. “Ý ba muốn nói tụi con tất cả đều là con hoang?”

“Đúng,” ông già ngắt lời, “ và còn là những đứa rẻ tiền nữa!”

THE GIFTS ...

Three sons left home, went out on their own and pros­pered. Get­ting back to­geth­er they dis­cussed gifts they were able to give their el­der­ly moth­er. The first said, “I built a big house for our moth­er.”

            The sec­ond said, “I sent her a Mer­cedes with a driv­er.”

The third smiled and said, “Ha, I got you both beat. Re­mem­ber how moth­er loved to read the Bible? And you know that she can't see very well? Well, I sent her an amaz­ing par­rot that re­cites the en­tire Bible. It took Church el­ders 14 years to teach him. Mom just has to name the chap­ter and verse and the par­rot will re­cite it.”

Soon there­after, mom sent out her let­ters of thanks:

“Adam,” she wrote one son, “The house you built is so big. I live in on­ly one room, but I have to clean the whole house.”

“Jon,” she wrote to an­oth­er, “I am too old to trav­el and stay at home most of the time, so I rarely use the Mer­cedes. And the driv­er is so rude!”

“Dear­est Ger­ald,” she wrote to her third son, “You have the good sense to know what your moth­er likes. The chick­en was ab­so­lute­ly de­li­cious...”

NHỮNG MÓN QUÀ

            Ba người con trai rời gia đình, mỗi người mỗi đường và đều phát tài. Lúc cùng nhau trở về, họ bàn bạc về những món quà họ có thể tặng cho người mẹ già. Người đầu tiên nói:”Anh sẽ xây một căn nhà lớn cho mẹ chúng ta.”

            Người thứ hai nói:”Em sẽ gửi cho mẹ một chiếc Mer­cedes cùng với tài xế.”

            Người thứ ba cười và nói:”Ha, em sẽ hơn hẳn hai anh. Hãy nhớ mẹ thích đọc Kinh Thánh như thế nào? Và hai anh biết rằng mẹ nhìn không tốt? A, em sẽ gửi mẹ một con vẹt đáng kinh ngạc có thể đọc thuộc lòng cả bộ Kinh Thánh.Mất 14 năm để mấy bậc huynh trưởng chức sắc nhà thờ dạy nó. Mẹ chỉ phải gọi tên chương sách và tiết ra và con vẹt sẽ đọc lên.”

            Chẳng bao lâu sau đó, bà mẹ gửi những lá thư cảm ơn:

            “Adam,” bà viết cho một đứa con, “Căn nhà con xây quá to. Mẹ chỉ sống trong một phòng nhưng mẹ phải lau cả căn nhà.”

            “Jon,” bà viết cho đứa thứ hai, “Mẹ quá già để đi đây đó và ở nhà phần lớn thời gi­an, vì vậy mẹ hiếm khi dùng chiếc Mer­cedes. Và tài xế thì quá hỗn láo!”

            “Ger­ald yêu quý nhất của mẹ,” bà viết cho đứa con thứ ba, “Con có lương thức tốt biết mẹ thích gì. Con chim tuyệt ngon ...”

BANTER BIT

The young wife was in tears when she opened the door for her hus­band. “I've been in­sult­ed,” she sobbed. “Your moth­er in­sult­ed me.”

            “My moth­er!” he ex­claimed. “But she is a hun­dred miles away.”

            “I know, but a let­ter came for you this morn­ing and I opened it.”

            He looked stern, “I see, but where does the in­sult come in?”

            “In the postscript,” she an­swered. “It said: 'Dear Al­ice, don't for­get to give this let­ter to George.'”

MỘT TÍ GIỄU CỢT

            Người vợ trẻ đầy nước mắt khi cô mở cửa cho chồng.”Em vừa bị xúc phạm,” cô nức nở. “Má anh xúc phạm em.”

“Má anh!” chồng kêu lên. “Nhưng bà ở xa hàng trăm dặm.”

            “Em biết, nhưng một lá thư cho anh đến sáng nay và em mở nó.”

            Người chồng trông có vẻ cứng rắn:”Anh biết, nhưng lời xúc phạm từ đâu đến?”

            “Trong phần tái bút,” cô trả lời. Nó được viết:” Al­ice yêu quý, đừng quên đưa lá thư này cho George.”

MA, GUESS WHO I’M GOING TO MARRY

A young man ex­cit­ed­ly tells his moth­er he's fall­en in love and is go­ing to get mar­ried. He says, “Just for fun, Ma, I'm go­ing to bring over three wom­en and you try and guess which one I'm go­ing to mar­ry.” The moth­er agrees.

            The next day he brings three beau­ti­ful wom­en in­to the house and sits them down on the couch and they chat for a while. He then says, “Ok, Ma. Guess which one I'm go­ing to mar­ry.” She im­me­di­ate­ly replies, “the red-​head in the mid­dle.”

            He was sur­prised that his moth­er was able to guess the cor­rect wom­an, “How do you know?!” The moth­er replies, “I don't like her!”

MÁ, ĐOÁN XEM CON SẼ CƯỚI AI

Một thanh niên háo hức nói với má anh ta anh ta đã yêu và sẽ cưới vợ. Anh ta nói:”Để làm vui, má, con sẽ đem về nhà 3 người đàn bà và má hãy cố đoán con sẽ cưới ai.” Người má đồng ý.

Ngày hôm sau anh ta đem về ba phụ nữ đẹp vô nhà và mời họ ngồi vào trường kỷ và họ tán gẫu một lúc.Sau đó anh ta nói:”Được rồi, má. Đoán thử con sẽ cưới ai.” Bà ta trả lời ngay lập tức:”Cô tóc hoe đỏ ở giữa.”

Anh ta ngạc nhiên rằng má anh ta có thể đoán đúng người phụ nữ:”Làm sao má biết?!” Bà má đáp:”Má không thích cô ta!”

GOING OUT IN STYLE ...

Un­able to at­tend the fu­ner­al af­ter his fa­ther died, a son who lived far away called his broth­er and told him, “Do some­thing nice for Dad and send me the bill.”

Lat­er, he got a bill for $200.00, which he paid. The next month, he got an­oth­er bill for $200.00, which he al­so paid, fig­ur­ing it was some in­ci­den­tal ex­pense.

Bills for $200.00 kept ar­riv­ing ev­ery month, and fi­nal­ly the man called his broth­er again to find out what was go­ing on.

“Well,” said the oth­er broth­er, “you said to do some­thing nice for Dad. So I rent­ed him a tuxe­do.”

RA ĐI HỢP MỐT ...

            Không thể dự đám tang sau khi ba chết, một người con trai sống xa nhà gọi điện cho anh trai và nói:”Làm cái gì hay cho ba đi và gửi em cái hóa đơn.”

            Sau đó, anh ta nhận một cái hóa đơn 200 đô la, anh ta trả. Tháng sau, anh ta nhận một cái hóa đơn khác 200 đô la, anh ta cũng trả, tính như một món chi tiêu phụ.

            Những cái hóa đơn 200 đô la vẫn tiếp tục tới mỗi tháng, và cuối cùng người đàn ông gọi điện anh trai một lần nữa để tìm ra chuyện gì đang xảy ra.

            “À,” người anh kia trả lời, “em nói làm cái gì đó hay cho ba. Vì vậy anh thuê cho ba một cái áo xmốck­inh.

TRẺ EM

GOD IS WATCHING

The chil­dren were lined up in the cafe­te­ria of a Catholic school for lunch. At the head of the ta­ble was a large pile of ap­ples. The nun had made a note, “Take on­ly one, God is watch­ing.”

Mov­ing through the line, to the oth­er end of the ta­ble, was a large pile of choco­late chip cook­ies. One of the boys had writ­ten a note, “Take all you want, God is watch­ing the ap­ples.”

CHÚA ĐANG THEO DÕI

            Bọn trẻ được xếp hàng ở một quán ăn tự phục vụ của một trường đạo Thiên Chúa để ăn trưa. Ở phía đầu của cái bàn là một đống táo lớn.Bà xơ đã viết một dòng ghi chú, “ Lấy chỉ một thôi, Chúa đang theo dõi.”

            Đi đến cuối hàng, tới đầu hàng bên kia là một đống lớn bánh quy sôcôla.Một đứa trẻ đã viết một dòng chú, “ Lấy tất cả những gì bạn muốn, Chúa đang theo dõi những trái táo.”

TWO KIDS …

Two lit­tle kids are in a hos­pi­tal, ly­ing next to each oth­er, out­side the op­er­at­ing room. The first kid leans over and asks, “What are you in here for?” The sec­ond kid says, “I’m in here to get my ton­sils out and I’m a lit­tle ner­vous.” The first kid says, “You’ve got noth­ing to wor­ry about. I had that done when I was four. They put you to sleep, and when you wake up they give you lots of Jell-​O and ice cream. It’s a breeze.” The sec­ond kid then asks, “What are you here for?” The first kid says, “A cir­cum­ci­sion.” And the sec­ond kid says, “Whoa, I had that done when I was born, couldn’t walk for a year.”

HAI ĐỨA TRẺ …

Hai đứa nhỏ đang ở trong bệnh viện, nằm sát nhau bên ngoài phòng phẫu thuật.Đứa trẻ đầu tiên nghiêng người và hỏi:”Tại sao cậu vào đây?” Đứa trẻ thứ hai nói:” Tớ nằm đây để lấy amiđan ra và tớ hơi sợ.” Đứa trẻ thứ nhất nói:”Cậu không việc gì lo lắng cả.Tớ đã được người ta mổ khi tớ bốn tuổi.Họ làm cậu ngủ, và khi cậu thức dậy họ cho cậu nhiều mứt cô đặc và kem. Dễ thôi.” Sau đó đứa trẻ thứ hai hỏi:”Tại sao cậu vào đây?” Đứa thứ nhất nói:” Cắt bao quy đầu.” Và đứa thú hai nói:” Ô, tớ được người ta cắt khi tớ sinh ra, không thể đi trong một năm.”

TROUBLE MAKERS …

In a cer­tain sub­ur­ban neigh­bor­hood, there were two broth­ers, 8 and 10 years old, who were ex­ceed­ing­ly mis­chievous. When­ev­er some­thing went wrong in the neigh­bor­hood, it turned out they had a hand in it. Their par­ents were at their wits' end try­ing to con­trol them. Hear­ing about a min­is­ter near­by who worked with delin­quent boys, the moth­er sug­gest­ed to the fa­ther that they ask the min­is­ter to talk with the boys. The fa­ther agreed.

The moth­er went to the min­is­ter and made her re­quest. He agreed, but said he want­ed to see the younger boy first and alone. So the moth­er sent him to the min­is­ter. The min­is­ter sat the boy down on the oth­er side of his huge, im­pres­sive desk. For about five min­utes they just sat and stared at each oth­er.

Fi­nal­ly, the min­is­ter point­ed his fore­fin­ger at the boy and asked, “Where is God?”

The boy looked un­der the desk, in the cor­ners of the room, all around, but said noth­ing.

Again, loud­er, the min­is­ter point­ed at the boy and asked, “Where is God?”

Again the boy looked all around but said noth­ing.

A third time, in a loud­er, firmer voice, the min­is­ter leaned far across the desk and put his fore­fin­ger al­most to the boy's nose, and asked “Where is God?”

The boy pan­icked and ran all the way home. Find­ing his old­er broth­er, he dragged him up­stairs to their room and in­to the clos­et, where they usu­al­ly plot­ted their mis­chief. He fi­nal­ly said, “We are in B-​I-​I-​I-​I-​G trou­ble now!”

The old­er boy asked, “What do you mean, B-​I-​I-​I-​I-​G trou­ble?”

His broth­er replied, “God is miss­ing and they think we did it.”

HAI TÊN QUẬY PHÁ …

Ở một xóm ngoại ô, có hai anh em, 8 và 10 tuổi quậy phá quá tay. Khi có chuyện quấy trong xóm thì hóa ra là có bàn tay bọn chúng.Cha mẹ chúng vô phương kế trong việc cố gắng kiểm soát chúng. Nghe nói có một mục sư gần đó làm việc với những đứa trẻ phạm pháp , người mẹ đề nghị với ông cha rằng họ mời ông mục sư nói chuyện với hai thằng bé. Người cha đồng ý.

Người mẹ đi tới ông mục sư và đưa ra lời thỉnh cầu. Ông đồng ý, nhưng nói ông muốn gặp một mình đứa nhỏ hơn trước. Vì thế người mẹ gửi nó tới ông mục sư. Ông mục sư cho thằng bé ngồi xuống vào phía bên kia của chiếc bàn làm việc ấn tượng, đồ sộ của ông.Trong khoảng năm phút ông và nó chỉ nhìn nhau chằm chằm.

Cuối cùng, ông mục sư trỏ ngón trỏ vào thằng bé và hỏi:” Chúa đâu?”

Thằng bé nhìn xuống bàn, nhìn trong các góc phòng, tất cả xung quanh, nhưng không nói gì cả.

Một lần nữa, lớn giọng hơn, ông mục sư chỉ vào đứa nhỏ và hỏi:” Chúa đâu?”

Một lần nữa thằng bé nhìn hết xung quanh nhưng không nói gì cả.

Lần thứ ba, với giọng lớn hơn, mạnh mẽ hơn, ông mục sư rướn người qua bàn và đặt ngón trỏ gần như đụng mũi thằng bé, và hỏi:”Chúa đâu?”

Thằng bé hoảng sợ và chạy hết sức về nhà. Tìm ra thằng anh, nó kéo anh nó lên lầu vào phòng của chúng và vào phòng nhỏ, nơi chúng thường bàn những chuyện tai quái của chúng.Cuối cùng nó nói:”Hiện giờ chúng ta gặp nguy TO-​O-​O-​O rồi!”

Thằng anh hỏi:”Em nói gì, nguy TO-​O-​O-​O?”

Em nó trả lời:”Chúa đang mất tích và người ta nghĩ chúng ta làm vậy.”

WHO IS THE MOST OBEDIENT?

The fa­ther of five chil­dren had won a toy at a raf­fle. He called his kids to­geth­er to ask which one should have the present. “Who is the most obe­di­ent?” he asked. “Who nev­er talks back to moth­er? Who does ev­ery­thing she says?”

Five small voic­es an­swered in uni­son. “Okay, dad, you get the toy.”

AI VÂNG LỜI NHẤT?

            Người cha của năm đứa trẻ giành được một món đồ chơi trong một cuộc sổ số. Ông ta gọi những đứa trẻ lại để hỏi đứa nào nên nhận món quà. “Ai là người vâng lời nhất?” ông ta hỏi. “Ai không bao giờ trả treo với mẹ ? Ai làm mọi thứ mẹ nói?”

            Năm giọng nói non nớt cất lên đồng thanh:” Đúng rồi, ba, ba nhận đồ chơi đi.”

HE HAD SWALLOWED A PENNY

            Af­ter tuck­ing their three-​year-​old child Sam­my in for bed one night, his par­ents heard sob­bing com­ing from his room. Rush­ing back in, they found him cry­ing hys­ter­ical­ly. He man­aged to tell them that he had swal­lowed a pen­ny and he was sure he was go­ing to die. No amount of talk­ing helped. His fa­ther, in an at­tempt to calm him down, palmed a pen­ny from his pock­et and pre­tend­ed to pull it from Sam­my's ear. Sam­my was de­light­ed.

           In a flash, he snatched it from his fa­ther's hand, swal­lowed it, then cheer­ful­ly de­mand­ed, “Do it again, Dad!”

CHÚ BÉ ĐÃ NUỐT MỘT PENNY

            Vào một buổi tối, sau khi đặt đứa trẻ ba tuổi Sam­my vào giường, cha mẹ đứa bé nghe tiếng thổn thức vọng ra từ phòng nó. Chạy ngược trở lại, họ thấy nó đang khóc dữ dội. Nó cố nói cho cha mẹ biết rằng nó đã nuốt một đồng xu pen­ny và nó chắc rằng nó sẽ chết. Không thể nói chuyện giúp được gì. Ba nó, trong lúc cố gắng dỗ nó, chìa ra một pen­ny từ túi quần và giả vờ lôi nó ra từ tai Sam­my.Sam­my vui mừng.

            Nhanh như chớp, nó chộp lấy đồng xu từ tay ba nó, nuốt đi, sau đó hớn hở đòi:”Làm nữa đi, ba!”

CHILDREN WORDS

            A group of pro­fes­sion­al peo­ple posed this ques­tion to a group of 4-to-8-year-​olds: “What does love mean?”

            The an­swers they got were broad­er and deep­er than any­one could have imag­ined. See what you think.

           “When my grand­moth­er got arthri­tis, she couldn't bend over and paint her toe­nails any­more. So my grand­fa­ther does it for her all the time, even when his hands got arthri­tis too. That's love.”

Re­bec­ca, age 8

          “Love is when a girl puts on per­fume and a boy puts on shav­ing cologne and they go out and smell each oth­er.”

Karl, age 5

          “Love is when you go out to eat and give some­body most of your French fries with­out mak­ing them give you any of theirs.”

Chris­sy, age 6

          “Love is when some­one hurts you. And you get so mad but you don't yell at them be­cause you know it would hurt their feel­ings.”

Saman­tha, age 7

         “Love is what makes you smile when you're tired.”

Ter­ri, age 4

         “Love is when my mom­my makes cof­fee for my dad­dy and she takes a sip be­fore giv­ing it to him, to make sure the taste is OK. ”

Dan­ny, age 7

         “Love is when you kiss all the time. Then when you get tired of kiss­ing, you still want to be to­geth­er and you talk more. My Mom­my and Dad­dy are like that. They look gross when they kiss. ”

Emi­ly, age 8

        “Love is what's in the room with you at Christ­mas if you stop open­ing presents and lis­ten.”

Bob­by, age 5

        “If you want to learn to love bet­ter, you should start with a friend who you hate.”

Nikka, age 6

         “When you tell some­one some­thing bad about your­self and you're scared they won't love you any­more. But then you get sur­prised be­cause not on­ly do they still love you, they love you even more."

Matthew, age 7

         “There are two kinds of love. Our love. God's love. But God makes both kinds of them.”

Jen­ny, age 8

          “Love is when you tell a guy you like his shirt, then he wears it ev­ery­day.”

Noelle, age 7

          “Love is like a lit­tle old wom­an and a lit­tle old man who are still friends even af­ter they know each oth­er so well.”

Tom­my, age 6

          “Dur­ing my pi­ano recital, I was on a stage and scared. I looked at all the peo­ple watch­ing me and saw my dad­dy wav­ing and smil­ing. He was the on­ly one do­ing that. I wasn't scared any­more.”

Cindy, age 8

         “My mom­my loves me more than any­body. You don't see any­one else kiss­ing me to sleep at night.”

Clare, age 5

         “Love is when mom­my gives dad­dy the best piece of chick­en.”

Elaine, age 5

           “Love is when mom­my sees dad­dy smelly and sweaty and still says he is hand­somer than Robert Red­ford.”

Chris, age 8

           “Love is when your pup­py licks your face even af­ter you left him alone all day.”

Mary Ann, age 4

           “I know my old­er sis­ter loves me be­cause she gives me all her old clothes and has to go out and buy new ones.”

Lau­ren, age 5

            “I let my big sis­ter pick on me be­cause my Mom says she on­ly picks on me be­cause she loves me. So I pick on my ba­by sis­ter be­cause I love her."

Bethany, age 4

        “When you love some­body, your eye­lash­es go up and down and lit­tle stars come out of you.”

Karen, age 7

         “Love is when mom­my sees dad­dy on the toi­let and she doesn't think it's gross.”

Mark, age 8

         “You re­al­ly shouldn't say 'I love you' un­less you mean it. But if you mean it, you should say it a lot. Peo­ple for­get.”

Jes­si­ca, age 8

         “God could have said mag­ic words to make the nails fall off the cross, but He didn't. That's love.”

Max, age 5

NGÔN TỪ TRẺ EM

            Một nhóm người chuyên nghiệp đặt câu hỏi này:” Tình yêu nghĩa là gì?” cho một nhóm trẻ em 4 – 8 tuổi.

            Những câu trả lời thu được thì sâu và rộng hơn bất cứ người nào có thể tưởng tượng. Hãy xem những gì bạn nghĩ.

            “Khi bà của cháu bị viêm khớp, bà không thể cúi người và sơn móng chân được nữa. Vì thế ông cháu lúc nào cũng sơn móng chân cho bà, ngay cả khi hai bàn tay ông bị viêm khớp. Đó là tình yêu.”

Re­bec­ca, 8 tuổi.

            “Yêu là khi con gái xức nước hoa và con trai xức nước cạo râu côlôn­hơ và họ đi chơi và ngửi lẫn nhau.”

Karl, 5 tuổi

            “Yêu là khi bạn đi ăn ngoài và cho ai đó phần lớn khoai tây chiên của bạn mà không làm người ta đưa bạn bất cứ cái gì của họ.”

Chris­sy, 6 tuổi

            “Yêu là khi ai đó làm bạn đau đớn. Và bạn phát khùng dễ sợ nhưng bạn không la hét họ vì bạn biết điều đó sẽ làm tổn thương tự ái của họ.”

Saman­tha, 7 tuổi

            “Tình yêu là cái làm bạn mỉm cười khi bạn mệt.”

Ter­ri, 4 tuổi

            “Tình yêu là khi má cháu pha cà phê cho ba cháu và má uống một ngụm trước khi đưa cho ba để bảo đảm rằng vị cà phê thì được rồi.”

Dan­ny, 7 tuổi

            “Yêu là khi lúc nào bạn cũng hôn. Sau đó bạn mệt mỏi vì hôn, nhưng bạn vẫn muốn ở bên cạnh nhau và bạn nói chuyện nhiều nữa. Má cháu và ba cháu thì giống như vậy. Ba với má cháu trông thô thô khi hôn nhau.”

Emi­ly, 8 tuổi

            “Tình yêu là cái ở trong căn phòng với bạn lúc Nô-​en nếu bạn ngừng mở quà tặng và lắng nghe.”

Bob­by, 5 tuổi

            “Nếu bạn muốn học để yêu tốt hơn, bạn nên bắt đầu với một người bạn mà bạn ghét.”

Nikka, 6 tuổi

            “Khi bạn kể người ta nghe cái gì đó xấu về bạn và bạn sợ họ sẽ không yêu bạn nữa. Nhưng sau đó bạn trở nên ngạc nhiên không chỉ bởi vì họ còn yêu bạn mà họ còn yêu bạn hơn.”

Matthew, 7 tuổi

            “Có hai thứ tình yêu. Tình yêu của chúng ta. Tình yêu của Chúa. Nhưng Chúa tạo ra cả hai thứ tình yêu.”

Jen­ny, 8 tuổi

            “Yêu là khi bạn nói với một anh chàng bạn thích áo sơ mi của anh ta, sau đó anh ta mặc nó hằng ngày.”

Noelle, 7 tuổi

            “Yêu giống như một bà lão nhỏ và một ông lão nhỏ vẫn làm bạn với nhau ngay cả sau khi họ biết nhau quá rõ.”

Tom­my, 6 tuổi

            “Trong cuộc biễu diễn độc tấu pi­ano của cháu, cháu ở trên sân khấu và đang sợ hãi. Cháu nhìn tất cả mọi người đang xem cháu và thấy ba cháu đang vẫy tay và mỉm cười. Ba cháu là người duy nhất làm điều đó. Cháu không còn sợ nữa.”

Cindy, 8 tuổi

            “Má cháu yêu cháu hơn bất cứ ai. Các cô chú sẽ không thấy bất cứ người nào hôn cháu để đi ngủ vào buổi tối.”

Clare, 5 tuổi

            “Yêu là khi má đưa cho ba miếng thịt gà ngon nhất.”

Elaine, 5 tuổi

            “Yêu là khi má thấy ba nặng mùi và đầy mồ hôi nhưng vẫn nói ba đẹp trai hơn Robert Red­ford.”

Chris, 8 tuổi

            “Tình yêu là khi con cún của bạn liếm mặt bạn ngay cả sau khi bạn đã để nó ở nhà một mình cả ngày.”

Mary Ann, 4 tuổi

            “Cháu biết chị cháu yêu cháu vì chị cho cháu tất cả quần áo cũ của chị và phải đi mua bên ngoài những món đồ mới.”

Lau­ren, 5 tuổi

            “Cháu để cho chị lớn cháu rầy la cháu vì má cháu nói chị cháu chỉ rầy la cháu vì chị yêu cháu. Vì thế cháu rầy đứa em nhỏ của cháu vì cháu yêu nó.”

Berthany, 4 tuổi

            “Khi bạn yêu ai đó, lông mi của bạn giật lên giật xuống và những ngôi sao nhỏ bay ra khỏi người bạn.”

Karen, 7 tuổi

            “Yêu là khi má thấy ba trong toa-​lét và má không nghĩ như vậy là gớm.”

Mark, 8 tuổi

            “Bạn thực sự không nên nói “Em yêu anh” trừ phi bạn muốn nói điều đó. Nhưng nếu bạn muốn nói điều đó, bạn nên nói nhiều về nó. Người ta sẽ quên.”

Jes­si­ca, 8 tuổi

            “Chúa có thể  nói những lời nhiệm màu để làm những cây đinh rơi khỏi thánh giá, nhưng Ngài không nói. Đó là tình yêu.”

Max, 5 tuổi

THE CITY BOY AND A DONKEY

A City boy, John, moved to the desert and bought a don­key from an old farmer for $100. The farmer agreed to de­liv­er the mule the next day.

            The next day, the farmer drove up and said, "Sor­ry, but I have some bad

news, the don­key died."

            “Well, then, just give me my mon­ey back.”

            “Can't do that. I went and spent it al­ready.”

            “OK, then, just un­load the don­key.”

            “What ya gonna do with him?”

            “I'm go­ing to raf­fle him off.”

            “You can't raf­fle off a dead don­key!”

            “Sure I can. Watch me. I just won't tell any­body he's dead.”

            A month lat­er the farmer met up with the city boy and asked, “Hey John, what hap­pened with that dead don­key?”

            “I raf­fled him off. I sold five hun­dred tick­ets at two dol­lars a piece and made a prof­it of $898.00”

           “Didn't any­one com­plain?”

           “Just the guy who won. So I gave him his two dol­lars back.”

THẰNG BÉ THÀNH THỊ VÀ CON LỪA

            Một thằng bé thành thị, John, chuyển tới sa mạc và mua một con lừa từ một ông lão nông dân giá 100 đô la. Ông lão nông dân đồng ý gi­ao con lừa ngày hôm sau.

            Hôm sau, người nông dân chạy tới và nói:”Xin lỗi, nhưng tôi có tin buồn, con lừa đã chết.”

            “Thế à, vậy thì đưa tiền lại cho cháu.”

            “Không được. Tôi đi và tiêu hết rồi.”

            “Được rồi, vậy thì tống khứ con lừa qua cho cháu.”

            “Cháu sẽ làm gì với con lừa?”

            “Cháu sẽ mở một giải thưởng xổ số.”

            “Cháu không thể mở giải thưởng bằng một con cừu chết!”

            “Chắc chắn cháu làm được. Chờ xem. Cháu sẽ không nói cho ai biết nó là con lừa chết.”

            Một tháng sau người nông dân gặp đứa bé và hỏi:”Này John, cái gì xảy đến với con lừa chết?”

            “Cháu đã mở một giải thưởng xổ số. Cháu bán năm trăm vé giá 2 đô la mỗi vé và lời 898 đô la.”

            “Có ai thưa kiện gì không?”

            “Chỉ có người thắng. Vì thế cháu trả lại anh ta 2 đô la.”

LITTLE JOHNNY

Ten year old John­ny rush­es home from school. He in­vades the fridge and is scoop­ing out some cher­ry vanil­la ice cream...when his moth­er en­ters the kitchen She says, “Put that away John­ny. You can't have ice cream now. It's too close to sup­per time. Go out­side and play.”

           John­ny whim­pers and says, “There's no one to play with.”

           Try­ing to pla­cate him, she says, “OK. I'll play with you. What do you want to play?”

           He says, “I wan­na play Mom­mie and Dad­dy.”

           Try­ing not to reg­is­ter sur­prise, and to fur­ther ap­pease him, she says, “Fine, I'll play. What do I do?”

           John­ny says, “You go up to the bed­room and lie down.”

           Fig­ur­ing that she can eas­ily con­trol the sit­ua­tion...Mom goes up­stairs.

           John­ny, feel­ing a bit cocky, swag­gers down the hall and opens the util­ity clos­et. He dons his fa­ther’s old fish­ing hat. As he starts up the stairs he no­tices a cigarette butt in the ash­tray on the end ta­ble. He picks it up and slips it in the cor­ner of his mouth. At the top of the stairs he moves to the bed­room door­way.

          His moth­er rais­es up and says, “What do I do now?”

          In a gruff man­ner, John­ny says, “Get your ass down­stairs and get that kid some ice cream!”

CHÚ BÉ JOHNNY

Chú bé John­ny 10 tuổi chạy hộc tốc từ trường về nhà. Chú chiếm ngay cái tủ lạnh và đang vốc kem anh đào vani lên … thì má chú đi vào nhà bếp. Bà nói:”Đặt cái đó đi chỗ khác, John­ny. Con không thể ăn kem bây giờ. Quá gần giờ ăn tối rồi. Đi ra ngoài và chơi đi.”

John­ny thút thít và nói:”Không có ai chơi với con.”

Cố dỗ chú, bà mẹ nói:”Được rồi, má sẽ chơi với con. Con muốn chơi gì?”

Chú nói:”Con muốn chơi trò Ba và Má.

Cố không lộ vẻ ngạc nhiên, và để dỗ chú thêm, bà nói:”Tốt, má sẽ chơi. Má

sẽ làm gì?”

            John­ny nói:”Má sẽ đi lên buồng ngủ và nằm xuống.”

            Nghĩ rằng bà có thể điều khiển tình hình dễ dàng … Bà đi lên lầu.

            John­ny, cảm thấy hơi tự mãn, vênh mặt đi xuống phòng ngoài và mở cửa phòng phục vụ. Chú mặc cái mũ câu cá cũ của ba. Trong lúc chú bắt đầu lên gác, chú chú ý thấy một mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn thuốc ở cuối bàn. Chú nhặt lên và ngậm một bên mép. Lên đến lầu, chú đi tới cửa.

            Má chú đứng dậy và nói:”Má làm gì bây giờ?”

            Với kiểu cách thô lỗ, chú nói:”Đồ con lừa đi xuống lầu và lấy kem cho thằng bé!”

TOILET BRUSH

            My son Zachary, 4, came scream­ing out of the bath­room to tell me he'd dropped his tooth­brush in the toi­let. So I fished it out and threw it in the garbage.

            Zachary stood there think­ing for a mo­ment, then ran to my bath­room and came out with my tooth­brush. He held it up and said with a charm­ing lit­tle smile, “We’d bet­ter throw this one out too then, 'cause it fell in the toi­let a few days ago.”

BÀN CHẢI CẦU TIÊU

            Con trai tôi Zachary, 4 tuổi, đã kêu thất thanh từ  nhà vệ sinh để cho tôi biết nó đã làm rớt bàn chải đánh răng vào toa lét. Vì thế tôi lấy nó ra và quăng vào giỏ rác.

            Zachary đứng đó suy nghĩ một lúc, sau đó chạy vào toa lét của tôi và đi ra với bàn chải đánh răng của tôi. Nó giơ lên và hơi cười thú vị nói:”Chúng ta cũng nên ném cái này đi nữa vì nó rơi vào toa lét vài hôm trước.” 

MOVING WITH JESUS

            A fam­ily re­cent­ly moved to New Jer­sey. The first night as the moth­er was putting her son, 2 1/2, to bed, she said, “Let's say our prayers to Je­sus.”

            The lit­tle boy asked, “Did he move with us too?”

CHUYỂN NHÀ VỚI CHÚA GIÊXU

            Một gia đình gần đây chuyển tới New Jer­sey. Đêm đầu tiên trong khi người mẹ đang đặt đứa con trai hai tuổi rưỡi lên giư ờng, chị nói:”Hãy đọc những bài kinh cầu Chúa.”

Đứa nhỏ hỏi:”Ông ta cũng chuyển nhà với chúng ta à?”

THE BIBLE

               A fa­ther was ap­proached by his small son, who told him proud­ly.“I know what the word 'Bible' means!”

               His fa­ther smiled and replied..... “What do you mean, you 'know what the word Bible means'?”

               The son replied, “I mean I fig­ured out what the word stands for!”

               “Okay,” said his fa­ther. “So, Son, what does the word 'Bible' stand for?”

               “That's easy, Dad­dy...” said the boy, “It stands for 'Ba­sic In­for­ma­tion Be­fore Leav­ing Earth'.”

KINH THÁNH

            Một chú bé đi đến gần ông bố, nói một cách tự hào:”Con biết nghĩa của từ “Kinh Thánh”!”

            Ong bố mỉm cười và trả lời … “Con muốn nói gì, con biết nghĩa của từ Kinh Thánh (Bible) ?”

            Chú bé trả lời:”Con muốn nói là con đã luận ra từ đó viết tắt cho cái gì!”

            “Được rồi,” ông bố nói. “Vậy thì con trai nói đi từ “Bible” là viết tắt của cái gì?”

            “Dễ thôi bố … “ đứa bé nói. Nó là từ viết tắt của “Thông tin cơ bản trước khi rời khỏi Trái Đất ('Ba­sic In­for­ma­tion Be­fore Leav­ing Earth').”

SWEARING

A lit­tle boy was caught swear­ing by his teach­er. “Jef­frey,” she said, “you shouldn't use that kind of lan­guage. Where did you hear it?”

            “My dad­dy said it.” he re­spond­ed.

            “Well, it doesn't mat­ter,” ex­plained the teach­er, “you don't know even what it means.”

            “I do, so!” Jef­frey cor­rect­ed. “It means the car won't start.”

CHỬI THỀ

Một chú bé bị cô giáo bắt gặp chửi thề. “Jef­frey,” cô nói, “em không nên dùng loại ngôn từ đó. Em nghe nó ở đâu?”

“Ba em nói vậy.” chú trả lời.

“À, không sao,” cô giáo nói, “em thậm chí không biết nó có nghĩa gì.”

“Em biết mà!” Jef­frey sửa lại. “Nó có nghĩa là chiếc xe không khởi động.”

THE INCREDIBLY FINE ARCHER

A duke is hunt­ing in a for­est with his men-​at-​arms and ser­vants when he comes up­on a tree. Archery tar­gets are paint­ed all over it, and smack in the mid­dle of each is an ar­row.

          “Who is this in­cred­ibly fine archer?” cries the duke. “I must find him.”

          Af­ter con­tin­uing through the for­est for a few miles, he comes across a small boy car­ry­ing a bow and ar­row. Even­tu­al­ly the boy ad­mits that it was he who

shot the ar­rows plumb in the cen­ter of all the tar­gets.

          “You didn't just walk up to the tar­gets and ham­mer the ar­rows in­to the mid­dle, did you?” asks the duke wor­ried­ly.

          “No my lord. I shot them from 100 paces. I swear it by all that I hold holy.”

           “That is tru­ly as­ton­ish­ing,” says the duke. “I here­by ad­mit you in­to my ser­vice. But I must ask one fa­vor in re­turn. You must tell me how you came to be such an out­stand­ing shot.”

           “Well,” said the boy, “first I fire the ar­row at the tree, and then I paint the tar­get around it.”

TAY CUNG ĐÁNG KINH NGẠC

Một công tước đang đi săn trong rừng với những người lính vũ trang và bầy tôi thì ông ta đến bên một cây rừng. Bia bắn cung được sơn lên khắp thân cây, và cắm đúng vào giữa mỗi cái là một mũi tên.

“Ai là cung thủ đáng kinh ngạc này?” công tước kêu lên. “Tôi phải tìm anh ta.”

Tiếp tục xuyên qua rừng một vài dặm, ông ta tình cờ gặp một chú bé mang cung tên. Cuối cùng chú bé thừa nhận chính chú bắn những mũi tên đúng ngay vào giữa những cái đích.

“Cháu không leo lên những cái đích và đóng những mũi tên vào giữa đích chứ, phải không?” vị công tước hỏi một cách lo lắng.

“Không, thưa ngài. Cháu bắn từ xa 100 bước. Cháu xin thề bằng tất cả những cái cháu cho là linh thiêng.”

“Đáng kinh ngạc thật sự,” công tước nói. “Chính vì vậy ta sẽ thu nhận cháu. Nhưng ta muốn một sự đáp trả. Cháu phải cho ta biết làm thế nào chú trở thành một cung thủ ngoại hạng như vậy.”

“À,” đứa bé nói, “ trước tiên cháu bắn tên vào cây, sau đó cháu vẽ đích xung quanh nó.”

QUESTIONS OF THE DAY

            (As an­swered by el­emen­tary school stu­dents)

             How Do You De­cide Who To Mar­ry?

             You got to find some­body who likes the same stuff. Like, if you like sports, she should like it.

- Alan, age 10

             No per­son re­al­ly de­cides be­fore they grow up who they're go­ing to mar­ry. God de­cides it all way be­fore, and you get to find out lat­er who you're stuck with.

- Kirsten, age 10

            What is the Right Age To Get Mar­ried?

            Twen­ty-​three is the best age be­cause you know the per­son FOR­EV­ER by then.

- Camille, age 10

           No age is good to get mar­ried at. You got to be a fool to get mar­ried.

- Fred­die, age 6

         What Do Your Think Your Mom and Dad Have In Com­mon?

          Both don't want any more kids.

- Lori, age 8

          What Do Most Peo­ple Do On A Date?

          Dates are for hav­ing fun, and peo­ple should use them to get to know each oth­er. Even boys have some­thing to say if you lis­ten long enough.

- Lyn­nette, age 8

          On the first date, they just tell each oth­er lies, and that usu­al­ly gets them in­ter­est­ed

enough to go for a sec­ond date.

- Mar­tin, age 10

         What Would You Do On A First Date That Was Turn­ing Sour?

         I'd run home and play dead. The next day I would call all the news­pa­pers and make sure they wrote about me in all the dead columns.

- Craig, age 9

         When Is It Okay To Kiss Some­one?

         When they're rich.

- Pam, age 7

           The law says you have to be eigh­teen, so I wouldn't want to mess with that.

- Curt, age 7

           The rule goes like this: If you kiss some­one, then you should mar­ry them & have kids with them. It's the right thing to do.

- Howard, age 8

           Is It Bet­ter To Be Sin­gle or Mar­ried?

           It's bet­ter for girls to be sin­gle but not for boys. Boys need some­one to clean up af­ter

them.

- Ani­ta, age 9

          How Would The World Be Dif­fer­ent If Peo­ple Didn't Get Mar­ried?

          There sure would be a lot of kids to ex­plain, wouldn't there?

- Kelvin, age 8

          How Would You Make a Mar­riage Work?

          Tell your wife that she looks pret­ty even if she looks like a truck.

- Ricky, age 10

NHỮNG CÂU HỎI TRONG NGÀY

            (Được những học sinh tiểu học trả lời.)

            Bạn quyết định ai là người để cưới?

            Bạn phải tìm ai đó thích những thứ như bạn. Chẳng hạn, nếu bạn thích thể thao, cô ấy nên thích thể thao

Alan, 10 tuổi

            Không ai thực sự quyết định họ sẽ cưới ai trước khi họ lớn lên. Chúa quyết định trước tất cả, và bạn phải tìm ra ai là người bạn mắc duyên nợ sau đó.

Kirsten, 10 tuổi

            Tuổi nào là thích hợp để cưới?

            Hai mươi ba là tuổi tốt nhất vì bạn biết người đó mãi mãi lúc đó.

Camille, 10 tuổi.

            Không có tuổi nào là thích hợp để cưới cả. Bạn trở thành một thằng ngốc khi cưới.

Fred­die, 6 tuổi.

            Bạn nghĩ bố và mẹ có điểm gì chung?

            Cả hai đều không muốn có thêm con.

Lori, 8 tuổi

            Phần lớn người ta làm gì khi hẹn hò?

            Hẹn hò là để làm vui, và người ta nên dùng những cuộc hẹn để hiểu biết lẫn nhau. Ngay cả con trai cũng có vài điều để nói nếu bạn nghe đủ lâu.

Lyn­nette, 8 tuổi

            Trong lần hẹn đầu tiên, họ chỉ nói láo nhau, và điều đó thường làm họ cảm thấy thú vị đủ để hẹn lần hai.

Mar­tin, 10 tuổi

            Bạn làm gì khi hẹn hò lần đầu mà trở nên tồi tệ đi?

            Tôi sẽ chạy về nhà và giả chết. Ngày hôm sau tôi sẽ gọi tất cả các tờ báo và làm sao để bảo đảm là họ viết về tôi trên những cột cáo phó.

Craig, 9 tuổi

            Khi nào thì hôn một người khác được?

            Khi họ giàu có.

Pam, 7 tuổi

            Luật nói rằng bạn phải được mười tám tuổi, vì thế tôi sẽ không muốn rắc rối với điều đó.

Curt, 7 tuổi

            Luật lệ thì như thế này: Nếu bạn hôn ai đó, sau đó bạn nên cưới họ và có con với họ. Đó là một việc làm đúng.

Howard, 8 tuổi

            Độc thân và có gia đình cái nào tốt hơn?

            Con gái độc thân thì tốt hơn nhưng con trai thì không. Con trai cần có người để được giữ sạch sẽ.

Ani­ta, 9 tuổi

            Làm thế nào để bạn để bạn giữ gìn một cuộc hôn nhân?

            Nói với vợ rằng cô ấy dễ thương ngay cả khi cô ta trông như một chiếc xe tải.

Ricky, 10 tuổi

PRIEST AND THE DOORBELL

            A priest is walk­ing down the street one day when he no­tices a small boy try­ing to press a door­bell on a house across the street. How­ev­er, the door­bell is just out of his reach.

            Af­ter watch­ing the boy's ef­forts for some time, the priest moves clos­er to the boy's po­si­tion. He steps smart­ly across the street, walks up be­hind the lit­tle fel­low and, plac­ing his hand kind­ly on the child's shoul­der, leans over and gives the door­bell a ring.

           Crouch­ing down to the child's lev­el, the priest smiles benev­olent­ly and asks, “And now what, my lit­tle man?”

           The boy turns and yells, “NOW WE RUN!”

VỊ LINH MỤC VÀ CHUÔNG CỬA

            Vào một ngày kia một vị linh mục đang đi trên đường thì ông ta chú ý thấy một chú bé đang cố gắng nhấn chuông cửa trên một cái nhà bên kia đường. Tuy vậy, cái chuông ở ngoài tầm với của chú.

            Sau khi xem những cố gắng của chú bé trong một lúc, linh mục tiến gần hơn về chỗ chú bé. Ông bước nhanh qua đường, đi lại phía sau chàng trai nhỏ và dịu dàng đặt trên  vai đứa trẻ, nghiêng người về trước và nhấn chuông.

            Cuối xuống đứa bé, linh mục cười nhân từ và hỏi:”Và bây giờ đến cái gì, ông nhỏ?”

            Thằng bé quay ra và la:”Bây giờ thì chạy !”

MOTHERLY ADVICE

“I'm ashamed of you,” the moth­er said. “Fight­ing with your best friend is a ter­ri­ble thing to do!”

            “He threw a rock at me!” the boy said. “So I threw one at him.”

             The moth­er stat­ed em­phat­ical­ly, “When he threw a rock at you, you should have come to me.”

             The boy quick­ly replied, "What good would that have done? My aim is much

bet­ter than yours."

LỜI KHUYÊN NGƯỜI MÁ

            “Má mắc cỡ với con quá,” người má nói. “Đánh lộn với bạn thân của con là một việc làm thậm tệ !”

            “Nó ném đá vào con !” thằng bé nói. “Vì thế con ném nó một  hòn.”

            “Người má nhấn mạnh:”Khi nó ném đá vào con, con đã nên chạy về với má.”

            Thằng bé nhanh nhảu đáp lời:”Như vậy thì có tốt gì? Con ném trúng đích hơn má nhiều chứ.”

A GOOD JOB

            A fa­ther is asked by his friend, “Has your lit­tle boy de­cid­ed what he wants to be when he grows up?”

           “Yes, he wants to be a garbage col­lec­tor,” replied the boy's fa­ther.

           His friend thought for a mo­ment and re­spond­ed, “That's a rather strange am­bi­tion to have for a ca­reer.”

           “Well,” said the boy's fa­ther, “he thinks that garbage col­lec­tors on­ly work on Tues­days!”

MỘT NGHỀ NGHIỆP TỐT

            Một người cha được một người bạn hỏi:”Thằng nhỏ nhà anh đã quyết định làm gì khi nó lớn lên chưa?”

            “Rồi, nó muốn trở thành người thu gom rác,” người cha trả lời.

            Ông bạn suy nghĩ một lúc rồi trả lời:”Đó là một ý muốn hơi lạ cho một sự nghiệp.”

            “Ồ,” người cha nói:”Nó nghĩ là những người thu gom rác chỉ làm việc vào thứ Ba!”

WALK TO SCHOOL

Tim­my was a lit­tle five year old boy that his Mom loved very much and, be­ing a wor­ri­er, she was con­cerned about him walk­ing to school when he start­ed Kinder­garten. She walked him to school the cou­ple of days, but when he came home one day, he told his moth­er that he did not want her walk­ing him to school ev­ery­day. He want­ed to be like the “big boys.” He protest­ed loud­ly, so she had an idea of how to han­dle it.

           She asked a neigh­bor, Mrs. Goodnest, if she would sur­rep­ti­tious­ly fol­low her son to school, at a dis­tance be­hind him that he would not like­ly no­tice, but close enough to keep a watch on him.

           Mrs. Goodnest said that since she was up ear­ly with her tod­dler any­way, it would be a good way for them to get some ex­er­cise as well so she agreed.

           The next school day, Mrs. Goodnest and her lit­tle girl, Mar­cy, set out fol­low­ing be­hind Tim­my as he walked to school with an­oth­er neigh­bor boy he knew. She did this for the whole week. As the boys walked and chat­ted, kick­ing stones and twigs, the lit­tle friend of Tim­my no­ticed that this same la­dy was fol­low­ing them as she seemed to do ev­ery day all week.

           Fi­nal­ly, he said to Tim­my, “Have you no­ticed that la­dy fol­low­ing us all week? Do you know her?”

           Tim­my non­cha­lant­ly replied, “Yea, I know who she is.”

           The lit­tle friend said, “Well who is she?”

           “That's just Shirley Goodnest” Tim­my said.

           “Shirley Goodnest? Who the heck is she and why is she fol­low­ing us?”

           “Well,” Tim­my ex­plained, “ev­ery night my Mom makes me say the 23rd Psalm with my prayers cuz she wor­ries about me so much. And in it, the prayer psalm says, ”Shirley Goodnest and Mar­cy shall fol­low me all the days of my life." so I guess I'll just have to get used to it.”

ĐI BỘ TỚI TRƯỜNG

Tim­my là một thằng bé nhỏ năm tuổi được má thương rất nhiều và, là một người hay lo, chị lo âu về việc chú đi tới trường khi chú bắt đầu đi nhà trẻ. Chị dẫn nó tới trường hai ngày, nhưng khi chú về nhà một ngày kia, chú nói với má rằng chú không muốn má dẫn chú tới trường hàng ngày. Chú muốn giống như những “anh lớn.” Chú phản đối ầm ĩ, vì thế chị có một ý tưởng về việc làm  thế nào để giải quyết chuyện đó.

Chị hỏi một người hàng xóm, bà Goodnest, bà có chịu bí mật đi theo đứa con của chị tới trường, giữ một khoảng cách phía sau chú mà chú không có khả năng chú ý, nhưng đủ gần để trông chừng chú.

Bà Goodnest nói rằng vì bà thức dậy sớm với đứa bé mới biết đi của bà cho nên đó là một cách hay để họ tập thể dục chút đỉnh nữa vì thế bà đồng ý.

Ngày đi học tiếp theo, bà Goodnest và đứa con gái nhỏ, Mar­cy, khởi đi theo phía sau Tim­my trong lúc chú đi bộ tới trường với một chú bé hàng xóm khác chú biết. Bà làm như thế trong cả tuần. Trong khi hai chú bé đi bộ và tán gẫu, đá những cục đá và cành cây con, chú bạn nhỏ của Tim­my chú ý rằng bà này đang theo chúng có vẻ như bà làm vậy mỗi ngày cả tuần.

Cuối cùng, chú nói với Tim­my:”Mày có chú ý tới bà kia theo tụi mình cả tuần không? Mày có biết bà ấy không?”

Tim­my thờ ơ trả lời:”Có, tao biết bà ấy là ai.”

Thằng bạn nhỏ nói:”Ồ bà ta là ai?”

“Đó là bà Shirley Goodnest” Tim­my nói.

“Shirley Goodnest? Bà ấy là bà chết dẫm nào và tại sao bà ấy theo tụi mình?”

“À,” Tim­my giải thích, “mỗi tối má tao bắt tao đọc bào Thánh ca số 23 với lời cầu nguyện vì má tao lo về tao quá nhiều. Và trong đó, bài Thánh ca viết:”Shirley Goodnest và Mar­cy sẽ theo tôi suốt tất cả các ngày trong đời tôi.” Vì vậy tao đoán là tao sẽ phải quen với chuyện đó đi.”

FRECKLES AND WRINKLES

An el­der­ly wom­an and her lit­tle grand­son, whose face was sprin­kled with bright freck­les, spent the day at the zoo. Lots of chil­dren were wait­ing in line to get their cheeks paint­ed by a lo­cal artist who was dec­orat­ing them with tiger paws.

           “You've got so many freck­les, there's no place to paint!” A girl in the line said to the lit­tle fel­la. Em­bar­rassed, the lit­tle boy dropped his head.

           His grand­moth­er knelt down next to him. “I love your freck­les. When I was a lit­tle girl I al­ways want­ed freck­les,” she said, while trac­ing her fin­ger across the child's cheek. ”Freck­les are beau­ti­ful!"

          The boy looked up, “Re­al­ly?”

          “Of course,” said the grand­moth­er. “Why, just name me one thing that's pret­ti­er than freck­les.”

            The lit­tle boy thought for a mo­ment, peered in­tense­ly in­to his grand­ma's face, and soft­ly whis­pered, “Wrin­kles.”

TÀN NHANG VÀ NẾP NHĂN

Một bà lão và đứa cháu nhỏ của bà với khuôn mặt rắc đầy những tàn nhang sáng đang chơi một ngày trong vườn thú. Nhiều trẻ em đang đợi trong hàng để được vẽ má bởi một họa sĩ địa phương, người đang trang trí cho chúng với những vuốt cọp.

“Mày có quá nhiều tàn nhang, không có chỗ nào để vẻ hết!” Một đứa con gái trong hàng nói với chú bé. Chú bé lúng túng cúi đầu xuống.

Bà của chú quỳ xuống sát chú. “Bà thích những nếp nhăn của cháu. Khi bà còn là một đứa con gái, bà luôn luôn muốn có tàn nhang,” bà nói trong khi đưa ngón tay ngang qua má đứa bé. “Tàn nhang là đẹp!”

Chú bé nhìn lên:”Thật à?”

“Dĩ nhiên,” bà nói. “Thế nào, chỉ cho bà một thứ đẹp hơn tàn nhang đi.”

Chú nhỏ nghĩ một lúc, nhìn chằm chằm vào mặt bà và thì thầm nhẹ nhàng:”Nếp nhăn.”

IRREPLACEABLE

My six-​year-​old grand­son called his moth­er from his friend Char­lie's house and con­fessed he had bro­ken a lamp when he threw a foot­ball in their liv­ing room.

            “But, Mom,” he said, bright­en­ing, “you don't have to wor­ry about buy­ing an­oth­er one. Char­lie's moth­er said it was ir­re­place­able.”

KHÔNG THỂ THAY THẾ ĐƯỢC

Đứa cháu trai sáu tuổi của tôi gọi điện thoại cho mẹ nó từ nhà bạn Char­lie và thú nhận nó đã làm bể một cái đèn khi nó quăng một trái banh vào phòng khách của họ.

“Nhưng, má à,” nó nói với vẻ tươi tỉnh, “má không phải lo việc mua một cái khác.Má Char­lie nói nó không thể thay thế được.”

ABSTRACT NOUN

“An ab­stract noun,” the teach­er said, “is some­thing you can think of, but you can't touch it. Can any­one give me an ex­am­ple of one?”

           “Sure,” a boy replied. “How about my dad's new car.”

DANH TỪ TRỪU TƯỢNG

“Một danh từ trừu tượng,” giáo viên nói “là một cái gì đó các em có thể nghĩ tới nhưng các em không thể chạm tới được.Ai có thể cho cô một ví dụ?”

“Thưa cô,” một nam sinh lên tiếng. “Chiếc xe hơi mới của ba em được không ạ.”

Tôn giáo và thần linh

THE AMISH HAVE A SENSE OF HUMOR TOO

While driv­ing in Penn­syl­va­nia, a fam­ily caught up to an Amish car­riage. The own­er of the car­riage ob­vi­ous­ly had a sense of hu­mor, be­cause at­tached to the back of the car­riage was a hand print­ed sign...

“En­er­gy ef­fi­cient ve­hi­cle. Runs on oats and grass. Cau­tion: Do not step on ex­haust.”

NGƯỜI GIÁO PHÁI AMISH CŨNG CÓ ÓC KHÔI HÀI

Trong khi đang lái ở Penn­syl­va­nia (một bang Hoa Kỳ – ND), một gia đình bắt kịp một chiếc xe ngựa của giáo phái Amish. Chủ xe hẳn nhiên có óc khôi hài, vì gắn vào sau xe là một biểu tượng in hình bàn tay …

“Phương tiện vận tải có hiệu suất năng lượng cao. Chạy bằng yến mạch và cỏ.Chú ý: Không dẫm lên đồ xả.”

ARTHRITIS …

            A drunk man who smelled like beer sat down on a sub­way seat next to a priest. The man's tie was stained, his face was plas­tered with red lip­stick, and a half emp­ty bot­tle of gin was stick­ing out of his torn coat pock­et. He opened his news­pa­per and be­gan read­ing. Af­ter a few min­utes the man turned to the priest and asked,“ Say, Fa­ther, what caus­es arthri­tis?”

“My Son, it's caused by loose liv­ing, be­ing with cheap, wicked wom­en, too much al­co­hol and a con­tempt for your fel­low man, sleep­ing around with pros­ti­tutes and lack of bath.”

“Well, I'll be damned,” the drunk mut­tered, re­turn­ing to his pa­per.

The priest, think­ing about what he had said, nudged the man and apol­ogized. “I'm very sor­ry. I didn't mean to come on so strong. How long have you had arthri­tis?”

“I don't have it, Fa­ther. I was just read­ing here that the Pope does”.

VIÊM KHỚP …

Một người đàn ông say xỉn sực mùi bia ngồi xuống trên một ghế mêtrô kề bên một linh mục. Cà vạt của người đàn ông vấy bẩn, mặt ông ta dính đầy những vết son đỏ, và một nửa chai rượu gin trống rỗng chìa ra khỏi túi áo choàng rách của ông ta. Ông ta mở tờ báo và bắt đầu đọc. Sau một vài phút, người đàn ông quay lại vị linh mục và hỏi:” Hãy nói, thưa cha, cái gì gây ra viêm khớp?”

“Con ơi, nó được gây ra bởi đời sống phóng túng, ăn ở với đàn bà mạt hạng,

tội lỗi, bởi quá nhiều rượu cồn và một sự khinh thường đối với người bạn của con, ngủ với gái điếm và thiếu tắm rửa.”

            “ Thôi, ta sẽ bị chửi,” người xỉn lẩm bẩm, quay lại với tờ báo.

            Vị linh mục, nghĩ về những điều ông ta đã nói, dùng khuỷu tay huých người đàn ông và xin lỗi:” Tôi rất lấy làm tiếc. Tôi không có ý nói nặng. Con bị viêm khớp bao lâu rồi?”

“Con không bị, thưa cha. Con chỉ đọc ở đây rằng Đức Giáo Hoàng bị.”

TOO MUCH OF A GOOD THING?

A re­cent­ly mar­ried min­is­ter went to his con­gre­ga­tion, in­formed them of his wife's preg­nan­cy and asked for a raise that would al­low him a rea­son­able salary. Af­ter de­lib­er­ation it was agreed that the in­crease in fam­ily size war­rant­ed the raise.

            Af­ter six births in six years the con­gre­gants called a meet­ing to com­plain that the cost was be­com­ing bur­den­some. Things got con­tentious.

            Fi­nal­ly, the min­is­ter stood at the al­tar and said, a lit­tle an­gri­ly, “Hav­ing chil­dren is an act of God!”

           “Snow and rain are acts of God too.” a man at the back of the room said, “But most of us wear rub­bers.”

QUÁ NHIỀU VIỆC TỐT?

Một mục sư mới cưới vợ đi đến giáo đoàn, báo cho họ biết vợ ông đã mang thai và xin tăng một mức lương hợp lý. Sau khi bàn bạc họ đồng ý rằng sự tăng nhân khẩu trong gia đình là lý do tăng lương.

Sau sáu lần sinh trong sáu năm các thành viên giáo đoàn triệu tập một cuộc họp để chỉ trích rằng phí tổn đang trở nên nặng nề. Vụ việc gây ra nhiều tranh cãi.

Cuối cùng, mục sư đứng tại bàn thờ và nói một cách hơi tức giận:” Sinh con là một hành vi của Chúa!”

“ Tuyết và mưa cũng là những hành vi của Chúa,” một người đàn ông ở cuối phòng nói. “Nhưng phần lớn chúng ta mặc áo mưa.”

WHY DO YOU WEAR THE COLLAR THAT WAY?

An old Jew­ish man was once on the sub­way and he sat down next to a younger man. He no­ticed that the young man had a strange kind of shirt col­lar. Hav­ing nev­er seen a priest be­fore, he asked the man, “Ex­cuse me sir, but why do you have your shirt col­lar on back­wards?”

           The priest be­came a bit flus­tered but po­lite­ly an­swered “I wear this col­lar be­cause I am a Fa­ther.”

           The Jew­ish man thought a sec­ond and re­spond­ed “Sir I am al­so a Fa­ther but I wear my col­lar front-​ways. Why do you wear your col­lar so dif­fer­ent­ly?”

           The priest thought for a minute and said “Sir, I am the fa­ther for many.”

           The Jew­ish man quick­ly an­swered “I too am the fa­ther of many. I have four sons, four daugh­ters and too many grand­chil­dren to count. But I wear my col­lar like ev­ery­one else does. Why do you wear it your way?”

           The priest who was be­gin­ning to get ex­as­per­at­ed thought and then blurt­ed out “Sir, I am the fa­ther for hun­dreds and hun­dreds of peo­ple.”

          The Jew­ish man was tak­en aback and was silent for a long time. As he got up to leave the sub­way train, he leaned over to the priest and said “Mis­ter, maybe you should wear your pants back­wards.”

TẠI SAO ÔNG MẶC CỔ ÁO KIỂU ĐÓ?

Một ông già Do Thái có lần đi xe điện ngầm và ông ta ngồi cạnh một người đàn ông trẻ hơn.Ông ta chú ý rằng người đàn ông trẻ có một kiểu áo sơ mi lạ.Trước giờ chưa từng gặp một linh mục, ông ta hỏi người đàn ông:”Xin lỗi, thưa ông, vì sao ông mặc cổ áo sơ mi phía sau?”

Vị linh mục hơi bối rối một tí nhưng lịch sự trả lời:”Tôi mặc cổ áo này vì tôi là cha.”

Ông già Do Thái suy nghĩ một giây và đáp lại:”Thưa ông, tôi cũng là cha nhưng tôi mặc cổ áo ra trước.Tại sao ông mặc cổ áo quá khác lạ?”

Vị linh mục suy nghĩ trong một giây và nói:”Thưa ông, tôi là cha của nhiều người.”

Ông già Do Thái mau miệng trả lời:”Tôi cũng là cha của nhiều người.Để đếm tôi có bốn trai, bốn gái và rất nhiều cháu.Nhưng tôi mặc cổ áo giống như mọi người khác đều mặc.Tại sao ông mặc cổ áo theo kiểu của ông?”

Vị linh mục bắt đầu có ý nghĩ bực tức và sau đó nói thẳng ra:”Thưa ông, tôi là cha của hàng trăm và hàng trăm người.”

Ông già Do Thái sửng sốt và im lặng một lúc lâu.Trong lúc ông ta đứng lên để rời tàu điện ngầm, ông ta ngã người về phía linh mục và nói:”Thưa ông, có lẽ ông nên mặc quần ngược về phía sau.”

WHAT DOES EVERY WOMAN WANT?

A man is walk­ing down the beach and comes across an old bot­tle. He picks it up, pulls out the cork and out pops a ge­nie. The ge­nie says “Thank you for free­ing me from the bot­tle. In re­turn I will grant you three wish­es.”

           The man says “Great. I al­ways dreamed of this and I know ex­act­ly what I want. First, I want 1 Bil­lion dol­lars in a Swiss bank ac­count.”

           Phoof! There is a flash of light and a piece of pa­per with ac­count num­bers ap­pears in his hand. He con­tin­ues, “Next, I want a brand new red Fer­rari right here.”                                                                                                                                                                                                                                                            Phoof! There is a flash of light and a bright red brand-​new Fer­rari ap­pears right next to him. He con­tin­ues, “Fi­nal­ly, I want to be ir­re­sistible to wom­en.”

           Phoof! There is a flash of light and he turns in­to a box of choco­lates.

MỌI PHỤ NỮ MUỐN CÁI GÌ?

            Một người đàn ông đang đi xuống bãi biển và tình cờ thấy một cái chai cũ.Anh ta nhặt lên, mở nút ra và một vị thần vọt ra.Vị thần nói:”Cảm ơn ông đã giải thoát tôi khỏi cái chai.Tôi sẽ cho ông ba điều ước để đền đáp.”

            Người đàn ông nói:”Thật tuyệt.Tôi đã luôn mơ tới điều này và bây giờ tôi biết chính xác tôi muốn gì.Trước tiên tôi muốn 1 tỉ đô la trong một tài khoản ngân hàng Thụy sĩ.”

            Phụp!Một tia sáng phát ra và một mẩu giấy với những con số tài khoản hiện ra trong tay anh ta.Anh ta tiếp tục:”Tiếp theo, tôi muốn một chiếc Fer­rari đỏ mới nguyên xi ở ngay đây.”

            Phụp!Một tia sáng phát ra và một chiếc Fer­rari mới cáu màu đỏ tươi xuất hiện ngay cạnh anh ta.Anh ta tiếp tục:”Cuối cùng, tôi muốn trở nên hấp dẫn không cưỡng lại được đối với phụ nữ.”

            Phụp! Một tia sáng phát ra và anh ta biến thành một hộp sôcôla.

HE COULD NOT RECALL THE JOKE

Re­cent­ly a large sem­inar was held for min­is­ters in train­ing. Among the guests were many well-​known mo­ti­va­tion­al speak­ers. One such bold­ly ap­proached the pul­pit and, gath­er­ing the en­tire crowd's at­ten­tion, said, “The best years of my life were spent in the arms of a wom­an that wasn't my wife!” The crowd was shocked! He fol­lowed up by say­ing, “And that wom­an was my moth­er!” The crowd burst in­to laugh­ter and he gave his speech, which went over well.

           About a week lat­er one of the min­is­ters who had at­tend­ed the sem­inar de­cid­ed to use that joke in his ser­mon. As he shy­ly ap­proached the pul­pit one sun­ny Sun­day, he tried to re­hearse the joke in his head. It seemed a bit fog­gy to him this morn­ing. Get­ting to the mi­cro­phone he said loud­ly, “The great­est years of my life were spent in the arms of an­oth­er wom­an that was not my wife!” His con­gre­ga­tion sat shocked.

Af­ter stand­ing there for al­most 10 sec­onds try­ing to re­call the sec­ond half of the joke, the pas­tor fi­nal­ly blurt­ed out, “...and I can't re­mem­ber who she was!”

ÔNG TA KHÔNG THỂ NHỚ LẠI LỐI ĐÙA VUI

Gần đây một xêmi­na được tổ chức cho các mục sư  đang được huấn luyện.Trong số khách có nhiều diễn giả có sức thu hút nổi tiếng.Một trong những người đó tự tin bước lên bục giảng kinh , thu hút sự chú ý của toàn đám đông, nói:”Những năm đẹp nhất trong đời tôi đã trải qua trong vòng tay của một người đàn bà không phải vợ tôi !” Đám đông bị sốc! Ông ta tiếp tục bằng cách nói:” Và người đàn bà đó là mẹ tôi!” Đám đông nổ ra một trận cười và ông ta đọc bài diễn văn, sau đó kết thúc tốt đẹp.

Khoảng một tuần sau, một trong những mục sư đã dự xêmi­na quyết định dùng lối đúa vui đó trong bài thuyết giáo của ông ta.Vào một ngày chủ nhật,trong lúc ông ta lại gần bục giảng kinh một cách nhút nhát, ông ta cố gắng nhẩm lại câu chuyện vui trong đầu.Có vẻ như đầu óc ông ta hơi không sáng sủa sáng sủa trong sáng hôm nay.Cầm mi­crô, ông ta nói lớn:”Những năm đẹp nhất của đời tôi trải qua trong vòng tay của một phụ nữ khác không phải vợ tôi!” Đám đông ngồi họp bị sốc.Sau khi đứng trong gần 10 giây cố gắng nhớ lại đoạn thứ hai của lối nói vui, ông mục sư cuối cùng thốt ra:” … và tôi không thể nhớ cô ta là ai!”

CONFESSION

Melvin comes to con­fes­sion. “Fa­ther,” he said, for­give me for I have sinned."

            The priest asked, “What did you do, my son?”

            “I lust­ed,” Melvin replied.

            “Tell me about it,” the priest said.

            Melvin then re­lat­ed his sto­ry. “Fa­ther, I am a de­liv­ery­man.Yes­ter­day I was mak­ing a de­liv­ery in the af­flu­ent sec­tion of the city.When I rang the bell, the door opened and there stood the most beau­ti­ful­wom­an I have ev­er seen. She had long blonde hair and eyes like emer­alds.She was dressed in a sheer dress­ing gown that showed her per­fect fig­ure.And, she asked se­duc­tive­ly if I would like to come in.”

            “And, what did you do, my son?” asked the priest.

            “Fa­ther, I did not go in the house but I lust­ed. Oh, how I lust­ed,”replied the man.

            “Your sin has been for­giv­en,” replied the priest. “You will get your re­ward in heav­en, my son.”

            “A re­ward, fa­ther? What do you think my re­ward might be?” Melvin asked.

            The priest replied, "I think a bale of hay would be ap­pro­pri­ate, ...you dumb ass. “

XƯNG TỘI

Melvin đi xưng tội.”Thưa cha,” anh ta nói, “tha lỗi cho con vì con có tội.”

Linh mục hỏi:”Con đã làm gì. con của ta?”

“Con dâm đãng,” Melvin trả lời.

“Hãy kể cho cha nghe,” linh mục nói.

Rồi Melvin kể lại câu chuyện.”Thưa cha, con làm nghề đưa thư. Hôm qua con đang phát thư ở một khu sang trọng của thành phố. Khi con rung chuông, cánh cửa mở ra và một phụ nữ đẹp nhất mà con từng thấy đứng đó. Nàng có mái tóc dài vàng hoe và đôi mắt như ngọc lục bảo.Nàng mặc một chiếc áo dài mỏng phô ra hình dáng hoàn hảo của nàng.Và nàng hỏi một cách quyến rũ con có muốn vào nhà không.”

“Và, con đã làm gì, con của ta ?” vị linh mục hỏi.

“Thưa cha, con không đi vô nhà nhưng con nổi dâm.Oi, con dâm đãng làm sao,” gã đáp.

“Tội lỗi của con đã được tha,” linh mục trả lời.”Con sẽ được thưởng trên thiên đàng, con của ta.”

“Thưởng ư, thưa cha? Cha nghĩ phần thưởng của con có thể là gì?” Melvin hỏi?

Linh mục trả lời:”Cha nghĩ một đống cỏ hẳn là thích hợp, … con lừa ngu ngốc ạ.”

JESUS AND THE UNION WORKER

Two guys and a union work­er were fish­ing on a lake one day, when Je­sus walked across the wa­ter and joined them in the boat. When the three as­ton­ished men had set­tled down enough to speak, the first guy asked humbly, “Je­sus, I've suf­fered from back pain ev­er since I took shrap­nel in the Viet­nam war... could you help me?”

           “Of course, my son”, Je­sus said, and when he touched the man's back, he

felt re­lief for the first time in years.

The sec­ond man, who wore very thick glass­es and had a hard time read­ing and driv­ing, asked if Je­sus could do any­thing about his eye­sight.

           Je­sus smiled, re­moved the man's glass­es and tossed them in the lake. When

they hit the wa­ter, the man's eyes cleared and he could see ev­ery­thing dis­tinct­ly.

          When Je­sus turned to heal the union work­er, the guy put his hands up and cried de­fen­sive­ly, “Don't touch me! I'm on long term dis­abil­ity.”

CHÚA GIÊXU VÀ NHÂN VIÊN CÔNG ĐOÀN

Một ngày kia,hai người đàn ông và một nhân viên công đoàn đang câu cá trên một cái hồ thì Chúa Giêxu đi ngang mặt nước và tham gia cùng với họ trên chiếc thuyền. Khi 3 người đàn ông kinh ngạc đã ngồi xuống đủ để nói chuyện, người đầu tiên hỏi một cách hạ mình:”Thưa Chúa Giêxu, con đã chịu chứng đau lưng từ khi con dính một mảnh đạn trong chiến tranh Việt Nam … ngài có thể giúp con không?”

“Dĩ nhiên, con của ta”, Chúa Giêxu nói, và khi ngài chạm vào lưng người đàn ông, ông ta cảm thấy lần đầu tiên hết đau đớn trong nhiều năm.

Người đàn ông thứ hai đeo cặp kính rất dày và có gặp khó khăn khi đọc và lái xe đã hỏi Chúa Giêxu có làm gì được với thị lực của ông ta không.

Chúa Giêxu mỉm cười, tháo đôi kính người đàn ông và quăng xuống hồ.Khi chúng chạm mặt nước, đôi mắt người đàn ông sáng ra và ông ta có thể thấy mọi vật rõ ràng.

Khi Chúa Giêxu quay sang chữa cho nhân viên công đoàn, người này đưa hai tay lên và kêu la trong sự tránh né:”Đừng đụng tới con. Con bất lực từ lâu.”

EVEN GOD CAN’T HELP!

A young boy and his dot­ing grand­moth­er were walk­ing along the sea shore when a huge wave ap­peared out of nowhere, sweep­ing the child out to sea.

           The hor­ri­fied wom­an fell to her knees, raised her eyes to the heav­ens and begged the Lord to re­turn her beloved grand­son.

           Lo, an­oth­er wave reared up and de­posit­ed the stunned child on the sand be­fore her.

           The grand­moth­er looked the boy over care­ful­ly. He was fine.

           But still she stared up an­gri­ly to­ward the heav­ens. “When we came,” she snapped in­dig­nant­ly, “he had a hat!”

THƯỢNG ĐẾ CŨNG KHÔNG GIÚP ĐƯỢC!

            Một chú bé và người bà lẩm cẩm của chú đang đi dọc theo bờ biển thì một cơn sóng khổng lồ không rõ nơi đâu xuất hiện, cuốn chú bé ra biển.

            Người phụ nữ hoảng sợ đổ sụp xuống gối, ngước nhìn trời cao và xin Chúa trả lại cho bà đứa cháu yêu quý.

            Nhìn kìa, một con sóng khác đã đưa lên và đặt đứa trẻ choáng váng trên cát trước mặt bà ta.

            Bà lão xem xét đứa bé cẩn thận. Nó vẫn khỏe.

            Nhưng bà lão vẫn trừng mắt nhìn trời cao. “Khi chúng ta đến,” bà lão nói cáu kỉnh và phẫn nộ, “nó có một cái mũ!”

REFUGEE

In Italy, an el­der­ly man went to a priest and con­fessed. “For­give me, Fa­ther,” he sobbed. “Dur­ing the war, I hid a refugee in my at­tic.”

            “Well,” the priest replied, “that's not a sin.”

            “But,” the man ad­mit­ted, “I made him pay rent.”

            “That wasn't so nice,” the priest said, “but you were putting your­self at risk.”

            “Oh, thank you, Fa­ther, ” the man said. “But I have one more ques­tion.”

            “What is it?” asked the priest.

            “Do you think I should tell him the war is over?”

NGƯỜI TỊ NẠN

Ở Ý, một người đàn ông có tuổi đi tới linh mục và xưng tội:”Tha lỗi cho con, thưa cha,” ông ta nức nở. “Trong suốt chiến tranh, con đã giấu một người tị nạn trên gác mái.”

            “Được rồi,” vị linh mục nói, “đó không phải là một tội lỗi.”

            “Nhưng,” người đàn ông thú nhận, “Con bắt anh ta phải trả tiền thuê.”

            “Điều đó không đẹp,” linh mục nói, “nhưng con đã tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm.”

            “Ồ, cảm ơn cha,” người đàn ông nói. “Nhưng con có một câu hỏi nữa.”

            “Câu gì vậy?” linh mục hỏi.

            “Cha có nghĩ con nên nói với ông ta chiến tranh đã kết thúc?”

PRAY

A guy is walk­ing along when sud­den­ly he got his foot caught in the rail­road tracks. He tried to get it out but it was re­al­ly stuck. He heard a noise and turned around to see a train com­ing.

            He pan­icked and start­ed to pray, “God, please get my foot out of these tracks and I'll stop drink­ing!”

           Noth­ing hap­pened, it was still stuck, and the train was get­ting clos­er! He prayed again, “God, please get my foot out and I'll stop drink­ing AND cussing!” Still

noth­ing and the train was just sec­onds away!

           He tried it one more time, “God please, if you get my foot out of the tracks, I'll quit drink­ing, cussing, smok­ing and for­ni­cat­ing.”

           Sud­den­ly his foot shot out of the tracks and he was able to dive out of the way in the nick of time.

          He got up, dust­ed him­self off, looked to­ward heav­en and said, “Thanks any­way God, I got it my­self.”

CẦU CHÚA

Một anh chàng đang đi thì đột nhiên kẹt một chân vào đường ray xe lửa. Anh ta cố giật ra nhưng nó kẹt thực sự. Anh ta nghe một tiếng động và nhìn quanh thấy một chiếc xe lửa đang chạy đến.

Anh ta hoảng sợ và bắt đầu cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hãy kéo chân con ra khỏi đường ray và con sẽ bỏ rượu!”

Không có gì xảy ra và cái chân vẫn kẹt, và xe lửa đang tiến tới gần hơn! Anh ta lại cầu nguyện:” Lạy Chúa, xin hãy kéo chân con ra và con sẽ bỏ rượu VÀ chửi tục!” Vẫn không có gì và chiếc tàu chỉ còn cách vài giây!

Anh ta cố gắng một lần nữa:”Lạy Chúa, nếu ngài kéo chân con khỏi đường ray, con sẽ bỏ rượu, chửi tục và tà dâm.”

Bất ngờ chân anh ta vọt ra khỏi đường ray và anh ta có thể nhào ra khỏi đường ray đúng lúc.

Anh ta đứng dậy, phủi bụi, nhìn lên trời và nói:”Dù sao cũng tạ ơn Chúa, con đã tự  kéo ra được rồi.”

EVILS OF TELEVISION

          Pas­tor Brown was preach­ing an im­pas­sioned ser­mon on the evils of tele­vi­sion.

         “It steals away pre­cious time that could be bet­ter spent on oth­er things,” he said.

         He ad­vised the con­gre­ga­tion to do what he and his fam­ily had done.

         “We put our TV away in the clos­et.”

         “That's right,” his wife mum­bled, “and it gets aw­ful­ly crowd­ed in there.”

CÁI HẠI CỦA TIVI

            Mục sư Brown đang thuyết giáo một cách say sưa về những cái hại của tivi.

            “Nó lấy cắp đi thời gi­an quý báu mà có thể nên dùng vào những việc khác,” ông nói.

            Ông khuyên giáo dân làm việc mà ông và gia đình đã làm.

            “Chúng tôi đặt tivi ở xa trong phòng kho.”

            “Đúng rồi,” bà vợ lầm bầm, “và người ta tụ tập vô cùng đông ở đó.”

FUNERALS

           A priest, a Bud­dhist and a rab­bi are dis­cussing what each would like to be said at their fu­ner­al.

          The priest said that he would like some­one to say, “There is a man who fol­lowed the path of Je­sus.”

          The bud­dist said that he would like some­one to say, “There is a man who strived for en­light­en­ment.”

          The rab­bi said that he would like some­one to say, “LOOK! He's mov­ing!”

NHỮNG LỄ TANG

            Một linh mục, một nhà sư và một giáo sĩ Do thái đang nói chuyện mỗi người sẽ muốn được nói gì ở lễ tang của họ.

Vị linh mục nói ông sẽ muốn người ta nói:”Có một người đi theo con đường của Chúa Giê-​xu.”

Nhà sư nói rằng ông muốn người ta nói:”Có một người tu hành đắc đạo.”

Vị giáo sĩ Do thái nói ông muốn người ta nói: “Nhìn kìa! Ông ta nhúc nhích!”

VODKA IN THE PULPIT

            The new priest was so ner­vous at his first mass, he could hard­ly speak. Be­fore his sec­ond ap­pear­ance in the pul­pit, he asked the Mon­signor how he could re­lax. The Mon­signor said, “Next Sun­day, it may help if you put some vod­ka in the wa­ter pitch­er. Af­ter a few sips ev­ery­thing should go smooth­ly.”

           The next Sun­day the new priest put the sug­ges­tion in­to prac­tice and was able to talk up a storm. He felt great! How­ev­er, up­on re­turn­ing to the rec­to­ry he found a note from the Mon­signor.

           Dear Fa­ther,

           1. Next time sip rather than gulp.

           2. There are 10 com­mand­ments, not 12.

           3. There are 12 dis­ci­ples, not 10.

           4. David slew Go­liath, he did not kick his ass.

           5. We do not re­fer to the Cross as the “Big T”.

           6. We do not re­fer our Sav­ior, Je­sus Christ and his Apos­tles as "J.C. and the Boys.

          7. The Fa­ther, the Son, and the Holy Ghost are not re­ferred to as “Big Dad­dy, Ju­nior, and the Spook.”

          8. We don't re­fer to Ju­das as “El Finko”.

           9. The Pope is con­se­crat­ed not con­sti­pat­ed or cas­trat­ed, and we don't re­fer to him as “The God­fa­ther”

           10. When Je­sus broke the bread at the Last Sup­per he said, “Take this and eat it, for it is my body, he did not say, ”Eat me." 

           11. It is al­ways the Vir­gin Mary, nev­er “Mary with the Cher­ry”.

VỐTCA TRONG BÀI GIẢNG ĐẠO

            Một linh mục mới cảm thấy rất căng thẳng trước đám đông tín đồ đến nỗi ông hầu như không nói được. Trước khi xuất hiện lần thứ hai để giảng đạo, ông hỏi Đức ông làm thế nào để cảm thấy thoải mái. Đức ông nói:”Chủ nhật tới, nếu ông bỏ một ít vốt­ca vào bình đựng nước có thể tình hình sẽ tốt hơn. Sau vài lần nhấm nháp, mọi thứ sẽ trở nên trôi chảy.”

Chủ nhật tiếp theo, vị linh mục mới thi hành lời đề nghị và có thể nói như gió. Ông cảm thấy rất tuyệt ! Tuy nhiên, khi quay về nhà, ông thấy một tờ giấy ghi của Đức ông.

Cha thân mến,

1.         Lần tới nên nhấm nháp hơn là uống từng ngụm.

2.         Có 10 điều răn, không phài 12.

3.         Có 12 thánh tông đồ, không phải 10.

4.         David quay Go­liath, David không đá đít Go­liath.

5.         Chúng ta không nói tới cây thập tự như một “chữ T lớn”.

6.         Chúng ta không nói tới Đấng Cứu Thế, Je­sus Christ và các thánh tông đồ là “J.C và Những Chàng Trai.”

7.         Cha, Con và Chúa thánh thần không được nói tới như “Cha lớn, Con, và Ma quỷ.

8.         Chúng ta không nói Ju­das là “El Finko”.

9.         Giáo Hoàng được phong thánh không bị táo bón hoặc bị thiến, và chúng ta không gọi ngài là “Cha Đỡ Đầu”

10.       Khi Chúa bẻ bánh mì ở Bữa ăn Cuối cùng, ngài nói:”Hãy nhận cái này và ăn, vì nó là thân thể ta, ngài không nói:”Hãy ăn ta.”

11.       Không bao giờ có “Mẹ Mary với trái anh đào” mà luôn luôn là Đức Mẹ Mary Đồng Trinh.

ALL YOU HAVE DONE SINCE YOU GOT HERE ...

            A man de­cid­ed to join a very small and very se­lec­tive or­der of monks. The or­der was so de­vot­ed to prayer they were on­ly al­lowed to say 2 words ev­ery year.

            Af­ter the first year passed, he went in­to a small room where he was giv­en the chance to say his two words to the head monk. His two words were “Too cold.” The head monk nod­ded and gave him an ex­tra blan­ket.

            The next year passed and he was once again tak­en in­to the small room. This time his 2 words were “Bland food.” Again the head monk nod­ded and gave him a box of salt.

            When the next year had passed they took him back in­to the small room, and his 2 words were “I quit.”

            “Fine!” ex­claimed the ex­as­per­at­ed head monk, “All you've done since you got here is com­plain any­way.”

TẤT CẢ NHỮNG GÌ THẦY LÀM TỪ KHI THẦY ĐẾN ĐÂY ...

            Một người đàn ông quyết định tham gia một nhóm tu sĩ rất nhỏ và có thứ hạng rất chọn lọc. Thứ hạng này tu cao đến nỗi đối với việc cầu nguyện họ chỉ cho phép nói 2 từ mỗi năm.

Sau khi năm đầu tiên trôi qua, người đàn ông đi vào một căn phòng nhỏ nơi ông được dịp nói hai từ  với sư phụ. Hai từ của ông là “Quá lạnh.” Sư phụ gật đầu và đưa ông ta thêm một cái mền.

Năm thứ hai trôi qua và ông ta được đưa vào căn phòng nhỏ. Lần này 2 từ của ông là “Đồ ăn nhạt.” Một lần nữa sư phụ gật đầu và đưa cho ông một hộp muối.

Khi năm kế tiếp trôi qua, họ đưa ông trở lại căn phòng nhỏ, và 2 từ của ông là “Tôi bỏ.”

“Hay !” sư phụ bực tức kêu lên, “Tất cả những gì thầy làm từ khi ông đến đây,dù sao đi nữa, là than phiền.”

A SURPRISE

A rich man went to his vicar and said, “I want you and your wife to take a three-​month trip to the Holy Land at my ex­pense. When you come back, I'll have a sur­prise for you”. The vicar ac­cept­ed the of­fer,and he and his wife went off to the Mid­dle East.

            Three months lat­er they re­turned home and were met by the wealthy parish­ioner, who told them that while they were gone, he had had a new church built. “It's the finest build­ing mon­ey can buy, vicar,”said the man. “No ex­pense was spared.” And he was right. It was a

mag­nif­icent ed­ifice both out­side and in.

            But there was one strik­ing dif­fer­ence. There was on­ly one pew, and it was at the very back. “A church with on­ly one pew?” asked the vicar.

            “You just wait un­til Sun­day,” the rich man said.

            When the time came for the Sun­day ser­vice, the ear­ly ar­rivals en­tered the church, filed on­to the one pew and sat down. When the pew was full, a switch clicked silent­ly, a cir­cuit closed, the gears meshed,a belt moved and, au­to­mat­ical­ly, the rear pew be­gan to move for­ward.When it reached the front of the church, it came to a stop. At the same time, an­oth­er emp­ty pew came up from be­low at the back and more peo­ple sat down. And so it con­tin­ued, pews fill­ing and mov­ing for­wards un­til fi­nal­ly the church was full, from front to back.

            “Won­der­ful!” said the vicar, “Mar­velous!”

            The ser­vice be­gan, and the vicar start­ed to preach his ser­mon. He launched in­to his text and, when 12 o'clock came, he was still go­ing strong, with no end in sight. Sud­den­ly a bell rang, and a trap door in the floor be­hind the pul­pit dropped open.

            “Won­der­ful!” said the con­gre­ga­tion, “Mar­velous!”

MỘT ĐIỀU GÂY NGẠC NHIÊN

Một người đàn ông giàu có đến gặp cha sở và nói:”Con muốn cha và phu nhân du hành một chuyến ba tháng đến Đất Thánh bằng tiền của con. Khi cha quay về, con sẽ làm cho cha ngạc nhiên.” Cha sở đồng ý lời đề nghị và cùng phu nhân khởi hành đến Trung Đông.

Ba tháng sau họ quay về nhà và được gặp giáo dân giàu có nọ, người đã nói với họ trong khi họ đi, ông ta đã cho xây một nhà thờ mới. “Đây là một công trình đẹp nhất mà tiền bạc có thể mua được, thưa cha,” người đàn ông nói. “Không có một phí tổn nào thừa.” Và ông đã nói đúng. Đó là một công trình lộng lẫy cả trong lẫn ngoài.

Nhưng có một khác biệt nổi bật. Chỉ có một hàng ghế ngồi, và nó ở ngay phía sau. “Nhà thờ chỉ có một hàng ghế thôi ư?” cha sở hỏi.

“Chỉ cần cha đợi đến Chủ nhật,” người đàn ông giàu có nói.

Đến thời điểm lễ Chủ nhật, những người đến sớm đi vào nhà thờ, xếp vào chiếc băng và ngồi xuống. Khi băng ghế đã đầy, một công tắc lặng lẽ bật lên, một mạch điện được đóng, các bánh răng khớp nhau, một dây cua roa chuyển động và tự động một băng ghế phía sau chuyển động về phía trước. Khi chạm mặt trước nhà thờ, nó dừng lại. Cùng một lúc, một băng ghế trống khác dựng lên từ phía sau và nhiều người khác ngồi xuống. Và cứ tiếp tục như vậy, các băng ghế được ngồi kín và chuyển động về phía trước cho đến khi cuối cùng nhà thờ đầy kín, từ trước đến sau.

“Tuyệt diệu!” cha sở nói, “Kỳ diệu!”

Buổi lễ bắt đầu và cha sở bắt đầu giảng bài giảng của ông. Ông đi vào chủ đề và khi 

đã đến 12 giờ, ông vẫn tiếp tục rao giảng mạnh mẽ, không ngừng. Bỗng nhiên một tiếng chuông reo, và một cái cửa sập trên sàn nhà phía sau bục giảng kinh thả mở xuống.

“Tuyệt diệu!” giáo đoàn nói, “Kỳ diệu!”

ADAM AND EVE

One day Eve was ask­ing Adam where he had been all day.He said work­ing but she didn't be­lieve him. They ar­gued all evening. Eve asked Adam if there was an­oth­er wom­an and Adam said “no.”

            They went to bed still ar­gu­ing. Dur­ing the mid­dle of the night Adam wakes up and Eve is pok­ing his side.

            “What are you do­ing?” asked Adam.

            “I'm check­ing to see if any more of your ribs are gone.”

AĐAM VÀ EVA

Một ngày kia Eva hỏi Ađam đi đâu cả ngày.Ông nói làm việc nhưng bà không tin. Hai người cãi nhau cả buổi tối. Eva hỏi Ađam co một phụ nữ khác không và Ađam nói “không.”

Họ đi ngủ và vẫn còn cãi nhau. Lúc nửa đêm, Ađam thức dậy và Eva đang đẩy bên sườn ông.

“Bà làm gì vậy?” Ađam hỏi.

“Em đang kiểm tra xem có cái nào trong những xương sườn của anh  đi đâu không.”

HAVE YOU FOUND JESUS ?

A drunk stum­bles along a bap­tismal ser­vice on Sun­day af­ter­noon down by the riv­er.

            He pro­ceeds to walk down in­to the wa­ter and stand next to the preach­er. The min­is­ter turns and no­tices the old drunk and says, “Mis­ter, are you ready to find Je­sus?”

            The drunk looks back and says, “Yes, Preach­er, I sure am.”

            The min­is­ter then dunks the fel­low un­der the wa­ter and pulls him right back up. “Have you found Je­sus?” the preach­er asked.

            “Nooo, I didn't!” said the drunk.

            The preach­er then dunks him un­der for quite a bit longer,brings him up and says, “Now, broth­er, have you found Je­sus?”

            “Noooo, I have not, Rev­erend.”

            The preach­er in dis­gust holds the man un­der for at least 30 sec­onds this time, brings him out of the wa­ter and says in a harsh tone, “My God, man, have you found Je­sus yet?”

            The old drunk wipes his eyes and says to the preach­er, “Are you sure this is where he fell in?”

CON ĐÃ THẤY CHÚA GIÊXU CHƯA ?

Một gã say rượu đi chân nam đá chân chiêu dọc theo một lễ rửa tội vào một chiều Chủ nhật xuống cạnh dòng sông.

Anh ta tiếp tục đi xuống nước và đứng sát nhà thuyết giáo. Mục sư quay qua và chú ý người già say rượu và nói:”Ông, ông đã sẵn sàng tìm Chúa Giêxu chưa?”

Người say nhìn lại và nói:”Rồi, thưa cha. Con chắc vậy.”

Sau đó mục sư nhúng gã vào nước và lôi ông ta lên ngay. “Con đã thấy Chúa chưa?” nhà thuyết giáo hỏi.

“Chưa...ưa...ưa, con không thấy!” gã say đáp.

Sau đó nhà thuyết giáo nhúng gã say vào nước một chặp lâu hơn, rồi lôi ông ta lên và nói:”Nào, người anh em, con đã thấy Chúa Giêxu chưa?”

“Chưa...ưa...ưa, con chưa thấy, thưa Cha.

Lần này nhà thuyết giáo dìm người đàn ông dưới nước ít nhất 30 giây trong sự căm ghét và nói với giọng khó nghe:”Chúa tôi, con, con đã thấy Chúa Giêxu chưa?”

Người say rượu già lau mắt và nói với nhà thuyết giáo:”Cha có chắc nơi đây là nơi Chúa ngã xuống không?”

THE PREACHER’S LAST REQUEST

            An old preach­er was dy­ing. He sent a mes­sage for his banker and his lawyer, both church mem­bers, to come to his home.

           When they ar­rived, they were ush­ered up to his bed­room. As they en­tered the room, the preach­er held out his hands and mo­tioned for them to sit on each side of the bed. The

preach­er grasped their hands, sighed con­tent­ed­ly, smiled, and stared at the ceil­ing. For a time, no one said any­thing.

           Both the banker and lawyer were touched and flat­tered that the preach­er would ask them to be with him dur­ing his fi­nal mo­ments. They were al­so puz­zled. The preach­er had nev­er giv­en them any in­di­ca­tion that he par­tic­ular­ly liked ei­ther of them. They both

re­mem­bered his many long, un­com­fort­able ser­mons about greed, cov­etous­ness, and avari­cious be­hav­ior that made them squirm in their seats.

            Fi­nal­ly, the banker asked, “Preach­er, why did you ask us to come?”

            The old preach­er mus­tered up his strength and then said weak­ly, “Je­sus died be­tween two thieves, and that's how I want to go.”

LỜI THỈNH CẦU CUỐI CÙNG CỦA NHÀ THUYẾT GIÁO

            Một nhà thuyết giáo già đang đi về cõi chết. Ông gửi một thông báo cho chủ nhà băng và luật sư của ông, cả hai đều là thành viên nhà thờ, đến nhà ông.

            Khi họ đến, họ được chỉ đi lên phòng ngủ của ông. Khi họ vào phòng, nhà thuyết giáo đưa tay ra và chỉ cho họ ngồi vào mỗi bên giường. Nhà thuyết giáo cầm tay họ, thở ra mãn nguyện, mỉm cười và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Trong một lúc, không ai nói gì.

            Cả hai chủ nhà băng và luật sư cảm thấy xúc động và hãnh diện rằng nhà thuyết giáo sẽ muốn họ ở với ông trong những phút lâm chung. Họ cũng bối rối. Nhà thuyết giáo chưa bao giờ tỏ ra ông ta đặc biệt thích ai trong hai người. Cả hai đều nhớ những bài thuyết giáo dài , không dễ chịu về lòng tham, dục vọng và cách hành xử hám lợi làm họ cảm thấy lúng túng trên ghế ngồi.

            Cuối cùng, ông chủ nhà băng hỏi:”Thưa cha, tại sao cha mời chúng con tới?”

            Nhà thuyết giáo tập trung sức lực và nói yếu ới:”Chúa Giêxu chết giữa hai thằng trộm, và đó là cách cha muốn ra đi.”

BILL GATES ARRIVES AT THE PEARLY GATE

“Well, Bill,“ said God, ”I'm re­al­ly con­fused on this one. I'm not sure whether to send you to heav­en or hell. Af­ter all, you enor­mous­ly helped so­ci­ety by putting a com­put­er in al­most ev­ery home in the world, and yet you cre­at­ed that ghast­ly Win­dows. I'm go­ing to do some­thing I've nev­er done be­fore. I'm go­ing to let you de­cide where you want to go!"

Mr. Gates replied, “Well, thanks, God. What's the dif­fer­ence be­tween the two?”

            God said, “You can take a peek at both places briefly if it will help you de­cide. Shall we look at hell first?”

            Sure!“ said Bill. ”Let's go!"

           Bill was amazed! He saw a clean, white sandy beach with clear wa­ters. There were thou­sands of beau­ti­ful wom­en run­ning around, play­ing in the wa­ter, laugh­ing and frol­ick­ing about. The sun was shin­ing and the tem­per­ature was per­fect! Bill said, “This is great! If this is hell, I can't wait to see heav­en.”

           To which God replied, “Let's go!” and off they went.

           Bill saw puffy white clouds in a beau­ti­ful blue sky with an­gels drift­ing about play­ing harps and singing. It was nice, but sure­ly not as en­tic­ing as hell. Mr. Gates thought for on­ly a brief mo­ment and then ren­dered his de­ci­sion. “God, I do be­lieve I would like to go to hell.”

           “As you de­sire,” said God.

            Two weeks lat­er, God de­cid­ed to check up on the late bil­lion­aire to see how things were go­ing. He found Bill shack­led to a wall, scream­ing amongst the hot flames in a dark cave. He was be­ing burned and tor­tured by demons. “How ya doin', Bill?” asked God.

Bill re­spond­ed with an­guish and de­spair, “This is aw­ful! This is not what I ex­pect­ed at all! What hap­pened to the beach and the beau­ti­ful wom­en ly­ing in the wa­ter?”

“Oh, THAT!” said God. “That was the screen saver!”

BILL GATES TỚI CỔNG NGỌC

            “Này, Bill,” Chúa nói, “Ta thực sự lúng túng trong việc này. Ta không biết nên để con tới thiên đàng hay địa ngục. Sau hết, con đã giúp xã hội nhiều hết sức bằng cách đưa máy tính gần như tới mỗi nhà trên thế giới, và hơn nữa con còn tạo ra cái Win­dows ghê gớm đó. Ta sẽ làm cái gì đó ta chưa hề làm trước đây. Ta sẽ để con quyết định nơi nào con muốn đi!” Gates trả lời:”Ồ, tạ ơn Chúa. Đâu là sự khác nhau giữa hai cái?”

            Chúa nói:”Con có thể nhìn thoáng qua cả hai nơi nếu điều đó giúp con quyết định. Chúng ta coi địa ngục trước chứ?”

            “Dạ!” Bill nói. “Chúng ta đi!”

            Bill kinh ngạc! Ông thấy một bãi biển cát trắng, sạch với làn nước trong.Có hàng ngàn phụ nữ xinh đẹp đang chạy quanh, chơi trong nước, cười và đùa vui vẻ. Mặt trời đang chiếu sáng và nhiệt độ thì hoàn hảo! Bill nói:”Ở đây tuyệt vời! Nếu đây là địa ngục, con không thể đợi xem thiên đàng.”

            Nghe vậy Chúa trả lời:”Đi thôi!” và họ khởi đi.

            Bill thấy những đám mây trắng trên bầu trời đẹp màu xanh với những thiên thần bồng bềnh chơi đàn hạc và hát. Đẹp, nhưng không hấp dẫn bằng địa ngục. Gates chỉ nghĩ một lúc và sau đó trả lời quyết định. “Chúa, con thực sự tin rằng con muốn đi xuống địa ngục.”

            “Như con muốn,” Chúa nói.

            Hai tuần sau, Chúa quyết định kiểm tra nhà tỉ phú mới để xem sự việc ra sao. Ngài thấy Bill bị cùm vào tường, kêu la giữa lửa nóng trong một cái hang tối. Ông ta đang bị đốt và bị tra tấn bởi những con quỷ. “Con đang ra sao, Bill?” Chúa hỏi.Bill trả lời trong đau đớn và tuyệt vọng:”Tồi tệ thật! Đây không phải là điều con muốn gì cả! Cái gì xảy đến với bãi biển và những phụ nữ xinh đẹp nằm trong nước?”

            “Ô, ĐÓ!” Chúa nói, “Đó là cái screen saver1!"

LUẬT SƯ

THE AFFAIR

            An at­tor­ney was hav­ing an af­fair with his sec­re­tary. Short­ly af­ter­ward, she told him she was preg­nant. Not want­ing his wife to know, he gave his sec­re­tary a sum of mon­ey and asked her to go to Italy and have the ba­by there.

           “But how will I let you know the ba­by is born?” she asked. He replied, “Just send me a post­card and write 'spaghet­ti' on the back. I'll take care of the child's ex­pens­es.”

Not know­ing what else to do, the sec­re­tary took the mon­ey and flew to Italy.

           Six months went by and then one day, the at­tor­ney's wife called him at the of­fice and ex­plained, “Dear, you re­ceived a very strange post­card in the mail to­day from Eu­rope, and I don't un­der­stand what it means.”

          The at­tor­ney said, “Just wait un­til I get home, and I will ex­plain it to you.”

          Lat­er that evening the at­tor­ney came home, read the post­card, fell to the floor with a heart at­tack. Paramedics ar­rived and took him to the ER.

          The lead medic stayed back to com­fort the wife. He asked what trau­ma had pre­cip­itat­ed the car­diac ar­rest.

          So, the wife picked up the card and read aloud: “Spaghet­ti, Spaghet­ti, Spaghet­ti, Spaghet­ti - Two with sausage and meat­balls, two with­out.”

                                                         ...

Một luật sư có chuyện bồ bịch với thư ký của mình. Không lâu sau đó, cô ta báo cho ông ta biết cô ta có thai.Không muốn vợ mình biết, ông ta đưa cô thư ký một số tiền và nói cô ta đi Italy và sinh đứa trẻ ở đó.

            “Nhưng làm sao em sẽ cho anh biết đứa trẻ được sinh ra?” cô ta hỏi. Ông ta trả lời, “Chỉ cần gửi anh một tấm bưu thiếp và viết ‘xpaghet­ti’ (mỳ ống Ý- ND)ở mặt sau.Anh sẽ lo tiền cho đứa trẻ.” Không biết phải làm gì nữa, cô thư ký cầm tiền và bay qua Italy.

            Sáu tháng trôi qua và rồi một ngày kia, vợ của viên luật sư gọi ông ta tại văn phòng và giảng giải, “Anh yêu, hôm nay anh nhận được tấm bưu thiếp rất lạ từ Châu Au, và em không hiểu nó có nghĩa gì.”

            Viên luật sư nói, “Hãy đợi cho đến khi anh về nhà, và anh sẽ giải thích cho em.”

            Sau đó viên luật sư về nhà vào buổi chiều, đọc tấm bưu thiếp, ngã ra sàn với một cơn đau tim.Nhân viên y tế đến và đưa ông ta vào phòng cấp cứu.

            Bác sĩ trưởng khoa ở lại để an ủi người vợ. Ông ta hỏi chấn thương nào đã gây ra việc ngưng tim.

            Vì thế, người vợ nhặt tấm cạc lên và đọc to:” Xpaghet­ti, Xpaghet­ti, Xpaghet­ti, Xpaghet­ti – Hai có xúc xích và thịt viên, hai không.” 

IDIOTIC LAWYER

The lawyer's son want­ed to fol­low in his fa­ther's foot­steps, so he went to law school and grad­uat­ed with hon­ors. Then he went home to join his fa­ther's firm.

            At the end of his first day at work, he rushed in­to his fa­ther's of­fice and said, “Fa­ther, fa­ther! In one day I broke the Smith case that you've been work­ing on for so long!”

            His fa­ther yelled, “You id­iot! We've been liv­ing on the fund­ing of that case for ten years!”

LUẬT SƯ NGU NGỐC

Con trai một viên luật sư muốn theo chân ba, vì thế anh ta đi học trường luật và đậu cao. Sau đó anh ta về nhà và tham gia công ty của ba.

Vào cuối ngày làm việc đầu tiên, anh ta đổ xô vào văn phòng ba và nói:”Ba, ba! Trong một ngày con đã giải quyết xong vụ kiện Smith mà ba đã làm việc quá lâu!”

Ba anh ta la lên:”Thằng ngu! Chúng ta đã sống nhờ tiền vụ này trong mười năm!”

BUT MORRALLY

One day a man came in­to a le­gal of­fice for ad­vice about a debt he owed. The lawyer told the client that tech­ni­cal­ly he could get out of the obli­ga­tion.

            “But moral­ly,” the lawyer con­tin­ued, “you have a re­spon­si­bil­ity. As le­gal coun­sel, my rec­om­men­da­tion is that you sat­is­fy the debt.”

           The client rose and walked to­ward the door.

           “Sir, there's a $25 fee for my ad­vice,” the lawyer re­mind­ed him.

            With a shake of his head, the man replied, “I'm not tak­ing your ad­vice.”

NHƯNG VỀ MẶT ĐẠO ĐỨC

Một ngày kia một người đàn ông đi vào một văn phòng luật để tư vấn về một món nợ ông ta mắc. Viên luật sư nói với khách hàng rằng về mặt kỹ thuật ông ta có thể tránh trách nhiệm.

“Nhưng về mặt đạo đức,” luật sư tiếp tục, ông có một trách nhiệm.Với tư cách là cố vấn pháp luật, lời khuyên của tôi là ông trả nợ.”

Người khách đứng lên và đi ra cửa.

“Thưa ông, có một món tiền thù lao 25 đô la cho lời khuyên của tôi,” luật sư nhắc nhở ông ta.

Với một cái lắc đầu, người đàn ông trả lời:”Tôi không nhận lời khuyên của ông.”

A KIND LAWYER

            One af­ter­noon, a wealthy lawyer was rid­ing in the back of his limou­sine when he saw two men eat­ing grass by the road side. He or­dered his driv­er to stop and he got out to

in­ves­ti­gate.

            “Why are you eat­ing grass?” he asked one man.

            “We don't have any mon­ey for food,” the poor man replied.

            “Oh, come along with me then,” in­struct­ed the lawyer.

            “But, sir, I have a wife and two chil­dren!”

            “Bring them along!” replied the lawyer. He turned to the oth­er man and said, “Come with us.”

            “But sir, I have a wife and six chil­dren!” the sec­ond man an­swered.

            “Bring them as well!” an­swered the lawyer as he head­ed for his limo.

            They all climbed in­to the car, which was no easy task, even for a car as large as the limo.

            Once un­der way, one of the poor fel­lows says, “Sir, you are too kind. Thank you for tak­ing all of us with you.”

            The lawyer replied, “No prob­lem, the grass at my home is al­most a foot tall.”

MỘT LUẬT SƯ TỐT BỤNG

            Một buổi chiều, một luật sư giàu có đang đi trên chiếc limou­sine thì ông ta thấy hai người đàn ông đang ăn cỏ bên vệ đường. Ông ta lệnh cho tài xế dừng lại và đi ra để điều tra.

            “Tại sao các ông ăn cỏ?” ông ta hỏi một người đàn ông.

            “Chúng tôi không có tiền mua thức ăn,” người đàn ông nghèo khó trả lời.

            “Ồ, vậy thì đi với tôi,” viên luật sư nói.

            “Nhưng thưa ngài, tôi có vợ và hai con!”

            “Hãy mang họ theo!” luật sư nói. Ông ta quay lại người đàn ông kia và nói:”Đi với chúng tôi.”

            “Nhưng thưa ngài, tôi có vợ và sáu đứa con!” người đàn ông thứ hai trả lời.

            “Ông cũng mang họ đi luôn!” luật sư trả lời trong lúc ông ta đi thẳng vào chiếc limo.

            Họ tất cả leo lên xe, không dễ tí nào, đối với ngay cả chiếc xe lớn như chiếc limo.

            Khi đã xuống đường, một người đàn ông nói:”Thưa ngài, ngài quá tốt bụng. Cảm ơn ngài đã đưa tất cả chúng tôi đi cùng với ngài.”

            Luật sư trả lời:” Không có chi, cỏ ở nhà tôi cao gần đến ba tấc.”

THE LAWYERS AND THE BANK ROBBERY

            Two lawyers are in a bank when armed rob­bers break in. One rob­ber rush­es the teller win­dows, one guards the door and the third bank rob­ber stands in the mid­dle of the bank and yells, “Right! Ev­ery­one up against the wall and emp­ty your pock­ets. We want valu­ables, watch­es and wal­lets.”

            The first lawyer jams some­thing in­to his bud­dy lawyer's hand. “What's this?” asks his friend with­out look­ing down.

            “It's that $100 I owe you” an­swers the oth­er lawyer.

HAI LUẬT SƯ VÀ VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG

Hai luật sư đang ở nhà băng thì bọn cướp có vũ trang đột nhập vào. Một tên lao tới cửa sổ thu ngân, một tên gác cửa và tên thứ ba đứng giữa ngân hàng và la lớn:”Nghe đây! Mọi người úp mặt vào tường và móc hết túi ra. Bọn tao cần đồ trang sức, đồng hồ và ví.”

Viên luật sư đầu tiên nhét một thứ gì đó vào tay bạn. “Cái gì đây?” ông bạn hỏi mà không nhìn xuống.

“Đó là 100 đô la mình nợ bạn” người kia trả lời.

THE TOMBSTONE

A man named William Strange died, and his friend asked the tomb­stone mak­er to in­scribe on his tomb­stone: “Here lies Strange, an hon­est man, and a lawyer.”

            The in­scriber in­sist­ed that such an in­scrip­tion would be con­fus­ing, for passers­by would tend to think that three men were buried un­der the stone. How­ev­er he sug­gest­ed an

al­ter­na­tive.

            He sug­gest­ed the fol­low­ing: “Here Lies a man who was BOTH hon­est and a lawyer.” That way, when­ev­er any­one walked by the tomb­stone and read it, they would be cer­tain to re­mark:

           “Now that's strange!”

TẤM BIA MỘ

Một người đàn ông tên William Strange(Lạ) chết, và bạn ông ta yêu cầu người tạc bia khắc trên bia: “Đây là nơi yên nghỉ của Lạ, một người trung thực, một luật sư.”

Người khắc bia cứ nhất định rằng một câu khắc như vậy sẽ gây khó hiểu vì khách vãng lai sẽ có khuynh hướng nghĩ là ba người đàn ông được chôn trong một nấm mồ. Tuy vậy ông ta đề nghị một cách khác.

Ông ta đề nghị như sau:”Đây là nơi yên nghỉ của một người đàn ông vừa trung thực vừa là một luật sư.” Theo cách đó, bất cứ khi nào với bất cứ ai đi qua tấm bia và đọc, họ chắc sẽ nhận xét:

“Như vậy là lạ!”

UPSET LAWYER

A lawyer opened the door of his BMW, when sud­den­ly a car came along and hit the door, rip­ping it off com­plete­ly.

            When the po­lice ar­rived at the scene, the lawyer was com­plain­ing bit­ter­ly about the dam­age to his pre­cious BMW.

            “Of­fi­cer, look what they've done to my Beeeeemer!!!”,he whined.

            “You lawyers are so ma­te­ri­al­is­tic, you make me sick!!!” re­tort­ed the of­fi­cer. "You're so wor­ried about your stupid BMW, that you didn't even no­tice that your left arm was

ripped off!!!"

            “Oh my gaaaad...”, replied the lawyer, fi­nal­ly notic­ing the bloody left shoul­der where his arm once was.

           “Where's my Rolex???!!!!”

VIÊN LUẬT SƯ LO LẮNG

Một luật sư mở cửa chiếc xe BMW thì đột nhiên một chiếc xe hơi chạy đến và tông vào cánh cửa, xé toạt nó hoàn toàn.

Khi cảnh sát đến hiện trường, viên luật sư  cay đắng than phiền về hư hại của chiếc BMW.

“Ông sĩ quan, hãy xem họ vừa làm gì với chiếc Beeeeemer của tôi!!!,” ông ta rên rỉ.

“Luật sư các ông quá thiên về vật chất, ông làm tôi muốn bệnh!!!” viên cảnh sát vặn lại. Ông quá lo lắng về chiếc BMW ngớ ngẩn đến nổi ông thậm chí không chú ý rằng tay trái ông đã rách toạt!!!”

“Ô trời ơi...” viên luật sư trả lời, cuối cùng ông ta cũng chú ý đến vai trái đầy máu là chỗ cánh tay ông ta ở đó.

“Cái đồng hồ Rolex của tôi đâu rồi???!!!”

THE GODFATHER

The God­fa­ther, ac­com­pa­nied by his at­tor­ney, walks in­to a room to meet with his ac­coun­tant. The God­fa­ther asks the ac­coun­tant, “Where's the three mil­lion bucks you em­bez­zled from me?” The ac­coun­tant doesn't an­swer. The God­fa­ther asks again, “Where's the three mil­lion bucks you em­bez­zled from me?”

           The at­tor­ney in­ter­rupts, “Sir, the man is a deaf-​mute and can­not un­der­stand you, but I can in­ter­pret for you.”

          The God­fa­ther says, “Well, ask him where the @#!* mon­ey is.” The at­tor­ney, us­ing sign lan­guage, asks the ac­coun­tant where the three mil­lion dol­lars is. The ac­coun­tant signs back, “I don't know what you're talk­ing about.” The at­tor­ney in­ter­prets to the God­fa­ther, “He doesn't know what you're talk­ing about.” The God­fa­ther pulls out a pis­tol, puts it to the tem­ple of the ac­coun­tant, cocks the trig­ger and says, “Ask him again where the @#!* mon­ey is!”

         The at­tor­ney signs to the ac­coun­tant, “He wants to know where it is!” The ac­coun­tant signs back, “Okay! Okay! The mon­ey's hid­den in a suit­case be­hind the shed in my back­yard!” The God­fa­ther says, “Well, what did he say?” The at­tor­ney in­ter­prets to the God­fa­ther, “He says that you don't have the guts to pull the trig­ger.”

BỐ GIÀ

Bố già, theo cùng bởi luật sư, đi vào một phòng để gặp kế toán ông ta. Bố già hỏi kế toán viên:”Ba triệu đô la mày biển thủ đâu rồi?” Kế toán viên không trả lời.Bố già hỏi lại:”Ba triệu đô la mày biển thủ của tao đâu rồi?”

Viên luật sư cắt ngang:”Thưa anh, người này vừa câm vừa điếc và không thể hiểu anh, nhưng em có thể dịch cho anh.”

Bố già nói:”À, hỏi nó số tiền @#!* đâu rồi.” Viên luật sư, dùng ngôn ngữ điệu bộ, hỏi kế toán viên ba triệu đô la ở đâu. Kế toán viên ra hiệu lại:”Tôi không biết mấy người nói về chuyện gì.” Bố già rút ra một khẩu súng lục, đặt vào thái dương của kế toán viên, lên cò súng và nói:”Hỏi nó lại lần nữa số tiền @#!* ở đâu!”

Viên luật sư ra hiệu cho kế toán viên:”Anh ấy muốn biết nó ở đâu!” Kế toán viên ra hiệu trở lại:” Được rồi! Được rồi! Tiền giấu trong một cái va ly đằng sau kho để hàng ở sân sau của tôi!” Bố già nói:”Sao, nó nói gì?” Viên luật sư dịch cho bố già:”Nó nói anh không có can đảm để bóp cò.”

YANKEE LAWYER AND A DUCK

A Yan­kee lawyer went duck hunt­ing in east­ern North Car­oli­na. He shot and dropped a bird, but it fell in­to a farmer's field on the oth­er side of a fence. As the lawyer climbed over the fence, an el­der­ly gen­tle­man asked him what he was do­ing. The lawyer re­spond­ed, “I shot a duck and it fell in this field, I'm go­ing in­to re­trieve it.”

          The old farmer replied. “This is my prop­er­ty, and you are not com­ing over here.”

The in­dig­nant lawyer said, "I am one of the best tri­al at­tor­neys in the U.S. and, if you don't let me get that duck, I'll sue you and take ev­ery­thing!

          The old farmer smiled and said, “Ap­par­ent­ly, you don't know how we do things here in North Car­oli­na. We set­tle small dis­agree­ments like this with the NC Three-​Kick Rule.”

The lawyer asked, “What is the NC three-​Kick Rule?”

         The Farmer replied. “Well, first I kick you three times and then you kick me three times, and so on, back and forth, un­til some­one gives up.”

         The Yan­kee at­tor­ney quick­ly thought about the pro­posed con­test and de­cid­ed that he could eas­ily take the old south­ern­er. He agreed to abide by the lo­cal cus­tom.

         The old farmer slow­ly climbed down from the trac­tor and walked up to the city feller. His first kick plant­ed the toe of his heavy work boot in­to the Yan­kee lawyer's groin and dropped him to his knees. His sec­ond kick near­ly wiped the man's nose off his face. The bar­ris­ter was flat on his bel­ly when the farmer's third kick to a kid­ney near­ly caused him to give up.

          The Yan­kee lawyer sum­moned ev­ery bit of his will and man­aged to get to his feet and said, “Okay, you old red­neck south­ern­er, now it's my turn.”

        The old North Car­oli­na farmer smiled and said, “Naw, I give up. You can have the duck.”

LUẬT SƯ MỸ VÀ MỘT CON VỊT

Một luật sư Mỹ đi săn vịt ở đông Bắc Car­oli­na. Ông ta bắn và làm rơi một con, nhưng nó rớt vào đồng của một nông dân ở phía bên kia hàng rào. Lúc viên luật sư leo qua hàng rào, một ông già hỏi ông ta đang làm gì. Viên luật sư trả lời:”Tôi đã bắn một con vịt và nó rơi vào cánh đồng này, tôi đi bắt nó về.”

Ông lão nông dân trả lời:”Đây là cơ ngơi của tôi, và ông không được đi qua đây.” Viên luật sư phẫn nộ nói:”Tôi là một trong những luật sư tòa án giỏi nhất nước Mỹ,và, nếu ông không để tôi lất con vịt, tôi sẽ kiện ông và lấy đi mọi thứ!”

Lão nông mỉm cười và nói:”Hình như ông không biết ở Bắc  Car­oli­na chúng tôi giải quyết sự việc như thế nào. Chúng tôi giải quyết những bất hòa nhỏ như thế này với Luật Ba Cú Đá NC (Bắc Car­oli­na-​ND). Luật sư hỏi:”Luật Ba Cú Đá NC” là gì?”

Người nông dân trả lời:”À, trước tiên tôi đá ông ba lần và sau đó ông đá tôi ba lần, và cứ thế, đá qua đá lại, cho tới khi một người bỏ cuộc.”

Viên luật sư Mỹ suy nghĩ nhanh chóng về cuộc chơi được đề nghị và quyết định là ông ta có thể dễ dàng chấp nhận ông già người Bắc. Ông ta đồng ý tôn trọng phong tục địa phương.

Lão nông từ từ leo xuống chiếc máy cày và đi tới người đàn ông thành thị. Cú đá đầu tiên của ông cắm mũi ủng làm việc nặng nề của ông vào vào háng viên luật sư Mỹ và làm ông ta quỵ xuống gối. Cú đá thứ hai của ông gần như làm bật cái mũi của người đàn ông khỏi mặt ông ta.Viên luật sư  nằm dài bụng úp xuống khi cú đá thứ ba của người nông dân gần như làm ông ta bỏ cuộc.

Viên luật sư dồn hết quyết tâm và tìm cách đứng lên và nói:”Được rồi, ông già Nam Kỳ nhà quê, bây giờ đến lượt tôi.”

Ông già nông dân Bắc Car­oli­na mỉm cười và nói:”Không, tôi thua cuộc. Ông có thể lấy con vịt.”

WHERE ARE LAWYERS ?

An en­gi­neer dies and re­ports to the pearly gates. St. Pe­ter checks his dossier and says, “Ah, you're an en­gi­neer — you're in the wrong place.” So the en­gi­neer re­ports to the gates of hell and is let in. Pret­ty soon, the en­gi­neer gets dis­sat­is­fied with the lev­el of com­fort in hell, and starts de­sign­ing and build­ing im­prove­ments. Af­ter a while, they've got air con­di­tion­ing, flush toi­lets and es­ca­la­tors, and the en­gi­neer is be­com­ing a pret­ty pop­ular guy.

One day God calls Sa­tan up on the tele­phone and asks with a sneer, “So, how's it go­ing down there in hell?” Sa­tan replies, “Hey, things are go­ing great. We've got air con­di­tion­ing, flush toi­lets and es­ca­la­tors, and there's no telling what this en­gi­neer is go­ing to come up with next.” God replies, “What??? You've got an en­gi­neer? That's a mis­take — he should nev­er have got­ten down there; send him up here.” Sa­tan says, “No way! I like hav­ing an en­gi­neer on the staff, and I'm keep­ing him.” God says, “Send him back up here or I'll sue.” Sa­tan laughs up­roar­ious­ly and an­swers, “Yeah right. And just where are YOU go­ing to get a lawyer?”

LUẬT SƯ Ở ĐÂU ?

            Một kỹ sư chết và trình diện ở cổng ngọc. Thánh Pe­ter kiểm tra hồ sơ anh ta và nói:”Ah, con là kỹ sư – con ở không đúng chỗ.” Vì vậy viên kỹ sư trình diện cổng địa ngục và được cho vào. Chẳng bao lâu sau, viên kỹ sư không hài lòng với mức độ tiện nghi của địa ngục, và bắt đầu thiết kế và làm ra những đồ cải tiến. Một thời gi­an sau, ở đó có máy điều hòa nhiệt độ, toa lét dội nước và cầu thang tự động, và viên kỹ sư trở thành một người khá được yêu mến.

Một ngày kia, Thượng Đế gọi Sa tăng trong điện thoại và hỏi với giọng chế nhạo:”Sao, sự việc ở địa ngục ra sao rồi?” Sa tăng trả lời:”À, rất tuyệt. Chúng tôi có máy điều hòa nhiệt độ, toa lét dội nước và cầu thang tự động, và không có gì để nói về viên kỹ sư này sẽ làm gì tiếp nữa.” Thượng Đề trả lời:”Cái gì ??? Các ngài có một kỹ sư à ? Đó là một sai sót – có lẽ anh ta không bao giờ ngẫu nhiên xuống đó cả; hãy gửi anh ta lên đây.” Sa tăng nói:” Không bao giờ! Tôi thích có một kỹ sư trong hội đồng, và tôi giữ anh ta lại.” Thượng Đế nói:”Hãy gửi anh ta lên đây trở lại hoặc tôi sẽ kiện.” Sa tăng cười nôn ruột và trả lời:”Được rồi. Và các ngài sẽ lấy luật sư ở đâu?”

TẠI NƠI LÀM VIỆC

THERE’S NOTHING I CAN DO ABOUT IT

A cus­tomer moves away from a bank win­dow, counts his change, and then goes back and says to the cashier, “Hey, you gave me the wrong change!”

           “Sir, you stepped away from the counter,” said the cashier. “We don't make cor­rec­tions af­ter you leave. There's noth­ing I can do about it now. That's the pol­icy of this bank.”

           “Well, ok,” an­swered the cus­tomer. “Just thought you'd like to know that you gave me an ex­tra twen­ty. Bye.”

TÔI KHÔNG THỂ LÀM GÌ VỀ VIỆC ẤY

Một người khách đi khỏi quầy một ngân hàng, đếm tiền đổi, và sau đó quay lại và nói với thủ quỹ:” Này, cô đã đưa tôi số tiền đổi không đúng!”

“Thưa ông, ông đã bước đi khỏi ghi sê,” thủ quỹ nói. “Chúng tôi không sửa sai sau khi ông đi.Bây giờ tôi không thể làm gì về việc ấy. Đó là chính sách ngân hàng này.”

“Ồ, thôi được,” người khách trả lời. “ Tôi chỉ nghĩ cô muốn biết rằng cô đưa tôi một tờ hai mươi đô la dư. Tạm biệt.”

AN ORGANIZATION IS LIKE A TREE

FULL OF MONKEYS

An or­ga­ni­za­tion is like a tree full of mon­keys.

            They are all on dif­fer­ent limbs at dif­fer­ent lev­els.

            Some are climb­ing up. Some are climb­ing down.

            The mon­keys on the top look down and see a tree full of smil­ing faces.

            The mon­keys on the bot­tom look up and see noth­ing but a bunch of ass­holes.

MỘT TỔ CHỨC THÌ GIỐNG NHƯ MỘT CÂY ĐẦY NHỮNG CON KHỈ

Một tổ chức thì giống như một cây đầy những con khỉ.

Nhân viên tất cả đều ở những cành khác nhau ở những vị trí khác nhau.

Một số trèo lên trên.Một số trèo xuống dưới

Những con khỉ ở ngọn cây nhìn xuống và thấy một cây đầy những bộ mặt tươi cười.

Những con khỉ ở dưới nhìn lên và không thấy gì trừ  những cái “lỗ hậu”.

I DON’T CALL ANYONE BY THEIR FIRST NAME

The man­ag­er of a large of­fice no­ticed one of his de­part­ment heads had hired a new man, so the boss called him in­to his of­fice for a lit­tle ori­en­ta­tion speech.

“What is your name?” he asked.

           “John,” the new guy replied.

            The man­ag­er scowled, “Look, I don't know what kind of place you worked at be­fore, but I don't call any­one by their first name. It breeds fa­mil­iar­ity and that leads to a break­down in au­thor­ity. I re­fer to my em­ploy­ees by their last names on­ly - Smith, Jones, Bak­er - that's all. I am to be re­ferred to on­ly as Mr. Robert­son. Now that we got that straight, what is your last name?”

          The new guy sighed and said, “Dar­ling. John Dar­ling.”

          “Okay, John, the next thing I want to tell you is...”

TÔI KHÔNG GỌI BẤY CỨ NGƯỜI NÀO BẰNG TÊN RIÊNG CỦA HỌ

Giám đốc của một cơ quan lớn chú ý một trong những trưởng phòng của ông ta đã thuê một người mới, vì thế ông giám đốc gọi anh ta vào cơ quan để nói chuyện giới thiệu trong giây lát.

“Tên anh là gì?” ông ta hỏi.

“John,” nhân viên mới trả lời.

Ông giám đốc quắc mắt:” Hãy xem, tôi không biết trước đây anh làm việc cho kiểu cơ quan nào, nhưng tôi không gọi bất cứ ai bằng tên riêng của họ.Nó gây ra sự suồng sã và điều đó dẫn tới việc mất quyền lực.Tôi nhắc đến người làm của tôi bằng họ của họ thôi - Smith, Jones, Bak­er – thế thôi.Tôi phải được gọi là ông Robert­son thôi.Vì chúng ta đã hiểu điều đó rõ ràng, họ của anh là gì?”

Nhân viên mới thở dài và nói:”Dar­ling1. John Dar­ling.”

“Được rồi, John, điều tiếp theo tôi muốn nói với anh là …”

I’M THE BOSS!

The boss was com­plain­ing in our staff meet­ing the oth­er day that he wasn't get­ting any re­spect. Lat­er that morn­ing he went to a lo­cal sign shop and bought a small sign that read:

            “I'm the Boss!”

            He then taped it to his of­fice door.

            Lat­er that day when he re­turned from lunch, he found that some­one had taped a note to the sign that said:“Your wife called, she wants her sign back!”

TÔI LÀ ÔNG CHỦ!

Trong một ngày kia, ông chủ đang than phiền trong cuộc họp nhân viên rằng ông không được kính trọng tí nào. Sau đó, trong buổi sáng hôm ấy, ông đi tới một quầy biển hiệu trong vùng và mua một tấm bảng nhỏ đề:” Tôi là ông chủ!”

 Sau đó ông buộc vào cửa văn phòng của ông.

Sau đó, trong ngày hôm đó khi ông quay lại sau khi ăn trưa, ông thấy rằng ai đó đã buộc một ghi chú vào tấm bảng ghi là:”Vợ ông đã gọi, bà ấy muốn lấy lại cái bảng!”

THE USHER’S REVENGE

A man had a tick­et for the the­ater but when he was seat­ed by the ush­er, he found that he was too far from the stage.

            He whis­pered to the ush­er, “This is a mys­tery play, and I have to watch a mys­tery close up. Get me a bet­ter seat, and I'll give you a hand­some tip.”

           The ush­er moves him in­to the sec­ond row, and the man hands the ush­er a quar­ter.

           The ush­er looks at the quar­ter, frowns at him, then leans over and whis­pers, “The wife did it.”

SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI DẪN CHỖ

            Một người đàn ông có một vé rạp hát nhưng khi ông ta ngồi xuống theo hướng dẫn của người dẫn chỗ thì ông ta thấy ra là ông ta quá xa sân khấu.

            Ông ta thì thầm với người dẫn chỗ:”Đây là vở kịch bí ẩn của tôi, và tôi phải xem điều bí ẩn kết thúc. Hãy cho tôi chỗ ngồi tốt hơn, và tôi sẽ cho anh tiền lót tay hậu hĩnh.”

            Người dẫn chỗ chuyển ông ta tới hàng ghế thứ hai, và người đàn ông đưa người dẫn chỗ một tờ 25 xen.

            Người dẫn chỗ nhìn tờ 25 xen, cau mày , sau đó cúi người và thì thầm:”Người vợ làm điều đó.”

WANT A DAY OFF WORK?

So you want a day off. Let's take a look at what you are ask­ing for. There are 365 days per year avail­able for work. There are 52 weeks per year in which you al­ready have 2 days off per week, leav­ing 261 days avail­able for work. Since you spend 16 hours each day away from work, you have used up 170 days, leav­ing on­ly 91 days avail­able. You spend 30 min­utes each day on cof­fee break which counts for 23 days each year, leav­ing on­ly 68 days avail­able. With a 1 hour lunch each day, you used up an­oth­er 46 days, leav­ing on­ly 22 days avail­able for work. You nor­mal­ly spend 2 days per year on sick leave. This leaves you on­ly 20 days per year avail­able for work. We are off 5 hol­idays per year, so your avail­able work­ing time is down to 15 days. We gen­er­ous­ly give 14 days va­ca­tion per year which leaves on­ly 1 day avail­able for work and I'll be darned if you are go­ing to take that day off!

MUỐN NGHỈ LÀM VIỆC MỘT NGÀY Ư?

Vậy là bạn muốn nghỉ việc một ngày. Chúng ta hãy nhìn xem bạn đang đòi hỏi cái gì.

Có 365 ngày một năm để làm việc. Có 52 tuần một năm trong đó bạn đã có sẵn 2 ngày nghĩ mỗi tuần, cho nên chỉ còn 261 ngày để làm việc. Vì bạn dùng 16 tiếng mỗi ngày không làm việc, bạn đã sử dụng 170 ngày, chỉ còn 91 ngày làm việc. Bạn dùng 30 phút mỗi ngày nghỉ uống cà phê, tính ra thành 23 ngày mỗi năm, chỉ còn 68 ngày để làm việc. Với một tiếng đồng hồ ăn trưa mỗi ngày, bạn đã dùng hết 46 ngày, chỉ còn lại 22 ngày làm việc. Thường bạn nghỉ bệnh 2 ngày mỗi năm. Điều này làm bạn chỉ còn 20 ngày làm việc. Chúng ta có 5 ngày nghỉ lễ mỗi năm, vậy nên  thời gi­an làmviệc của chúng ta rút xuống còn 15 ngày. Chúng ta thường rộng rãi nghỉ phép 14 ngày một năm làm cho chúng ta chỉ còn một ngày để làm việc và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu bạn tính nghỉ ngày đó!

JAIL VS WORK

            IN PRISON . . . you spend the ma­jor­ity of your time in an 8X10 cell.

            AT WORK . . . you spend the ma­jor­ity of your time in a 6X8 cu­bi­cle.

            IN PRISON . . . you get three meals a day.

            AT WORK . . . you on­ly get a break for one meal and you have to pay for it.

            IN PRISON . . . you get time off for good be­hav­ior.

            AT WORK . . . you get more work for good be­hav­ior.

            IN PRISON . . . the guard locks and un­locks all the doors for you.

            AT WORK . . . you must car­ry around a se­cu­ri­ty card and open all the doors for your­self.

            IN PRISON . . . you can watch TV and play games.

            AT WORK . . . you get fired for watch­ing TV and play­ing games.

            IN PRISON . . . you get your own toi­let.

            AT WORK . . . you have to share with some id­iot who pees on the seat.

            IN PRISON . . . they al­low your fam­ily and friends to vis­it.

            AT WORK . . . you can't even speak to your fam­ily.

            IN PRISON . . . all ex­pens­es are paid by the tax­pay­ers with no work re­quired.

            AT WORK . . . you get to pay all the ex­pens­es to go to work and then they deduct tax­es from your salary to pay for pris­on­ers.

             IN PRISON . . . you must deal with sadis­tic war­dens.

            AT WORK . . . they are called man­agers.

            So . . . why is it again that we work?

NHÀ TÙ ĐỐI LẠI NƠI LÀM VIỆC

            Trong tù ...  phần lớn thời gi­an bạn ở trong xà lim 8X10.

            Tại nơi làm việc ... phần lớn thời gi­an bạn ở trong căn phòng nhỏ 6X8

            Trong tù ... bạn ăn ba bữa một ngày.

            Tại nơi làm việc ... bạn chỉ nghỉ một lúc để ăn và bạn phải trả tiền.

            Trong tù ... Bạn được giảm thời gi­an vì hành xử tốt.

            Tại nơi làm việc ... Bạn nhận thêm công việc vì hành xử tốt.

            Trong tù ... Người gác cửa khóa và mở khóa tất cả các cánh cửa cho bạn.

            Tại nơi làm việc ... Bạn phải mang theo một tấm thẻ an ninh và tự mở tất cả các cánh cửa.

            Trong tù ... Bạn có thể xem tivi và chơi game.

            Tại nơi làm việc ... Bạn bị đuổi vì xem tivi và chơi game.

            Trong tù ... Bạn có toalét riêng.

            Tại nơi làm việc ... Bạn phải xài chung với thằng ngố nào đó tiểu lên chỗ ngồi.

            Trong tù ... Họ cho phép gia đình và bạn bè đến thăm.

            Tại nơi làm việc ... Thậm chí đến nói chuyện với gia đình bạn cũng không thể làm.

            Trong tù ... Tất cả các khoản tiêu xài đều được người đóng thuế trả mà không đòi hỏi bạn làm việc.

            Tại nơi làm việc ... Bạn phải trả cho tất cả các khoản tiêu xài để đi làm và sau đó người ta khấu trừ thuế từ lương của bạn để trả cho những người tù.

            Trong tù ... Bạn phải đối phó với những gác ngục tàn ác.

            Tại nơi làm việc ... Bọn đó được gọi là những quản trị viên.

            Vậy ... một lần nữa tại sao chúng ta làm việc?

SECRET OF YOUR SUCCESS …

“Sir, What is the se­cret of your suc­cess?” a re­porter asked a bank pres­ident.

“Two words”

“And, Sir,what are they?”

“Right de­ci­sions.”

“And how do you make right de­ci­sions?”

“One word.”

“And,sir, What is that?”

“Ex­pe­ri­ence.”

“And how do you get Ex­pe­ri­ence?”

“Two words”

“And, Sir, what are they?”

“Wrong de­ci­sions”

BÍ QUYẾT THÀNH CÔNG CỦA ÔNG …

“Thưa ông, bí quyết thành công của ông là gì?” một phóng viên hỏi một chủ tịch ngân hàng.

“Ba từ”

“Và, thưa ông, đó là những từ nào?”

“Những quyết định đúng.”

“Và làm thế nào ông làm những quyết định đúng?”

“Một từ.”

“Và, thưa ông, đó là những từ nào?”

“Kinh nghiệm.”

“Và làm thế nào ông có kinh nghiệm?”

“Ba từ.”

“Và, thưa ông, những từ nào?”

“Những quyết định sai.”

PLUNGING 12 FLOORS IN … THREE HOURS

A man who had nev­er been late for work in 40 years ar­rived one morn­ing at 11.30. The boss glared and de­mand­ed to know where he'd been.

            The em­ploy­ee said, “I had a gid­dy turn this morn­ing and fell through a win­dow in my flat. I plunged 12 floors and land­ed in a swim­ming pool.”

           “And that took you three hours?” roared the boss.

RƠI QUA 12 TẦNG NHÀ TRONG … 3 GIỜ

Một người đàn ông chưa bao giờ đi làm trễ trong 40 năm đã đến nơi làm việc vào buổi sáng lúc 11:30.Ông chủ nhìn trừng trừng và yêu cầu người đàn ông cho biết đã đi những đâu.

            Người làm công nói:” Tôi bị chóng mặt sáng nay và ngã qua cửa sổ căn hộ tôi.Tôi rơi qua 12 tầng nhà và trúng vào một hồ bơi.”

            “Và ông rơi mất 3 giờ?” ông chủ gầm lên.

BÁC SĨ VÀ PHÒNG MẠCH

WHY DO YOU WANT TO LIVE TO BE A HUNDRED?

A man asked his doc­tor if he'd live to be a hun­dred. The doc­tor asked the man, “Do you smoke or drink?”

           “No,” he replied, “I've nev­er done ei­ther.”

           “Do you gam­ble, drive fast cars, or fool around with wom­en?” in­quired the doc­tor.

          “No, I've nev­er done any of those things ei­ther.”

          “Well then,” said the doc­tor, “why do you want to live to be a hun­dred?”

TẠI SAO ÔNG MUỐN SỐNG ĐẾN MỘT TRĂM TUỔI?

Một người đàn ông hỏi bác sĩ liệu ông ta có sống đến một trăm tuổi được không. Ông bác sĩ hỏi người đàn ông:” Ông có hút thuốc hay uống rượu không?”

“Không,” ông ta trả lời, “Tôi chưa bao giờ chơi hai thứ ấy.”

“Ông có bài bạc, lái những chiếc xe chạy nhanh hoặc mê đàn bà không?” bác sĩ hỏi.

“Không, tôi cũng chưa bao giờ làm những việc trên.”

“Vậy thì,” bác sĩ nói, “ tại sao ông muốn sống đến một trăm tuổi?”

YOUR FIRST TIME

It’s your first time and as you lie back, your mus­cles tight­en. You put him off for a while, search­ing for an ex­cuse, but he re­fus­es to be swayed.

           As he ap­proach­es you, he asks if you are afraid.

           You shake your head brave­ly. He has had more ex­pe­ri­ence but it’s the first time his fin­ger has found the right place.

          He probes deeply and you shiv­er; your body tens­es but he is gen­tle as he promised he would be. He looks deeply with­in your eyes and tells you to trust him, he has done this many times be­fore. His cool smile re­lax­es you and you open wider

to give him more room for easy en­trance.

          You be­gin to plead with him to hur­ry, but he slow­ly takes his time want­ing to cause you as lit­tle pain as pos­si­ble.

          As he press­es clos­er, go­ing deep­er, you feel the tis­sue give away. Pain surges through­out your body and you feel a slight trick­le of blood. He con­tin­ues and looks at you with a con­cerned look and asks you if it’s too painful.

         Your eyes are filled with tears, but you shake your head and nod for him to go on.

         He be­gins mov­ing in and out with skill but you are too numb to feel him with­in you. Af­ter a few fren­zied mo­ments, you feel some­thing burst with­in you and he pulls it out of you. You lay pant­ing and glad to have it over. He looks at you smil­ing warm­ly, tells you that you have been his most stub­born but yet re­ward­ing ex­pe­ri­ence.

        You smile and thank your den­tist. Af­ter all it was your first time hav­ing a tooth pulled.

LẦN ĐẦU TIÊN CỦA BẠN

            Đó là lần đầu tiên của bạn và trong khi bạn nằm ngửa, các cơ của bạn thắt lại.Bạn làm anh ấy bối rối một lát, tìm một cái cớ, nhưng anh ấy từ chối bị bạn thay đổi ý kiến.

            Trong lúc anh ấy tiếp cận bạn, anh ấy hỏi bạn có sợ không.

            Bạn lắc đầu một cách dũng cảm. Anh ấy đã có nhiều kinh nghiệm nhưng đây là lần đầu tiên ngón tay anh ấy đã tìm đúng chỗ.

            Anh ta thăm dò sâu và bạn rùng mình; cơ thể bạn căng thẳng nhưng anh ấy nhẹ nhàng như anh ấy hứa anh ấy sẽ như thế. Anh ấy nhìn sâu vào đôi mắt bạn và bảo bạn tin anh ta, anh ta đã làm điều này nhiều lần trước đây. Nụ cười trầm tĩnh của anh ấy làm bạn bớt căng thẳng và bạn mở rộng hơn để anh ấy có nhiều chỗ hơn để dễ vào hơn.

            Bạn bắt đầu xin anh ấy nhanh lên, nhưng anh ấy từ từ theo đúng thời điểm muốn làm cho bạn ít đau nhất mà anh ấy có thể.

            Trong lúc anh ấy siết chặt sát hơn, vào sâu hơn, bạn cảm thấy mô được lấy đi.Sự đau đớn tràn dâng khắp người bạn và bạn cảm nhận một dòng máu nhỏ.Anh ấy tiếp tục và nhìn vào bạn với một cái nhìn quan tâm và hỏi bạn có đau đớn lắm không.

            Mắt bạn đầy nước mắt, nhưng bạn lắc đầu và gật đầu cho anh ấy tiếp tục.

            Anh ấy bắt đầu chuyển động vào và ra một cách khéo léo nhưng bạn đã chết lặng đi để cảm nhận anh ấy trong bạn. Sau một vài khoảng khắc điên cuồng, bạn cảm thấy một cái gì đó nổ tung trong con người bạn và anh ấy giật nó ra khỏi bạn. Bạn nằm thở hổn hển và vui mừng điều đó đã qua. Anh ấy nhìn bạn mỉm cười nồng ấm, nói với bạn rằng bạn là sự trải nghiệm ngoan cường nhưng đáng thưởng nhất của anh ấy.

            Bạn mỉm cười và cảm ơn nha sĩ của bạn. Sau cùng, đó là lần đầu tiên bạn được người ta nhổ răng.

DOC, EVERYTHING HURTS!

            A man went to the Doc­tor and when the Doc­tor asked him what was wrong, the man said “ Doc ev­ery where I touch hurts, I can touch my head,leg, arm or my face and it hurts.”

            The Doc­tor said “let’s take some x-​rays so we can find out.”

            Af­ter a while the Doc­tor came back and told the man “ I found out what’s wrong with you. Your fin­ger is bro­ken.”

BÁC SĨ ƠI, ĐAU ĐỦ THỨ!

            Một người đàn ông đi bác sĩ và khi bác sĩ hỏi anh ta có điều gì không ổn, người đàn ông nói:”Bác sĩ, mọi nơi tôi sờ đều đau, tôi có thể sờ đầu, chân, cánh tay hoặc mặt và bị đau.”

            Bác sĩ nói:” Chúng ta hãy chiếu x-​quang để chúng ta có thể tìm ra bệnh.”

            Một lúc sau, bác sĩ quay lại và nói với người đàn ông:” tôi đã tìm ra ông bị chứng gì. Ngón tay của ông bị gãy.”

DO YOU HAVE AN OBSESSION?

A psy­chi­atrist was con­duct­ing a group ther­apy ses­sion with four young moth­ers and their small chil­dren. “You all have ob­ses­sions,” he ob­served. To the first moth­er, he said, “You are ob­sessed with eat­ing. You've even named your daugh­ter Can­dy.”

            He turned to the sec­ond Mom. “Your ob­ses­sion is mon­ey. Again, it man­ifests it­self in your child's name, Pen­ny.”

            He turned to the third Mom. “Your ob­ses­sion is al­co­hol. Again, it man­ifests it­self in your child's name, Brandy.”

            At this point, the fourth moth­er got up, took her lit­tle boy by the hand and whis­pered, "Come on, Dick, let's go.

BẠN CÓ BỊ ÁM ẢNH KHÔNG?

            Một bác sĩ tâm thần học đang điều khiển một buổi họp liệu pháp tâm lý nhóm với bốn bà mẹ trẻ và những đứa con nhỏ của họ. “Tất cả các bạn đều có ám ảnh,” ông ta nhận xét. Với người mẹ đầu tiên, ông ta nói:”Bà bị ăn uống ám ảnh.Bà thậm chí đặt tên con gái là Can­dy1.”

            Ông ta quay sang người mẹ thứ hai:”Am ảnh của bà là tiền bạc. Cũng vậy, nó tự biểu thị qua tên đứa trẻ của bà: Pen­ny2.”

            Ông ta quay sang người mẹ thứ ba:”Am ảnh của bà là rượu. Cũng vậy, nó tự biểu thị qua tên đứa trẻ của bà: Brandy3”

            Vào lúc này, người mẹ thứ tư đứng dậy, cầm tay chú nhóc và thì thầm:”Đi thôi, Dick4, chúng ta đi thôi.”

TO SAVE A FEW BUCKS

A sick man went to a doc­tor he hadn't vis­it­ed be­fore. As he en­tered the surgery, he no­ticed a sign: “$20 first vis­it, $10 sub­se­quent vis­its.”

            To save a few bucks, he greet­ed the doc­tor by say­ing, “Nice to see you again.” The doc­tor nod­ded his hel­lo, then be­gan the ex­am­ina­tion, his ex­pres­sion turn­ing grave as he poked and prod­ded.

            “Doc­tor, what is it?” the pa­tient asked. “What should I do?”

            “Well,” the doc­tor said, putting down his stetho­scope. “Just keep do­ing the same thing I told you to do the last time you were here.”

ĐỂ TIẾT KIỆM MỘT VÀI ĐÔ LA

Một người đàn ông bị bệnh đi một bác sĩ mà ông ta chưa bao giờ khám bệnh trước đây.Khi ông ta đi vào phòng khám, ông ta chú ý một tấm bảng:”20 đô la lần khám đầu tiên, 10 đô la cho những lần tiếp theo.”

Để tiết kiệm một vài đô la, ông ta chào bác sĩ bằng cách nói:”Hân hạnh gặp lại ông.” Ông bác sĩ gật đầu trước lời chào của ông ta, sau đó bắt đầu khám, nét mặt ông ta tối dần khi ông ta chọc vào.

“Bác sĩ, cái gì vậy?” bệnh nhân hỏi.” Tôi nên làm gì?”

“À,” bác sĩ đặt ống nghe xuống nói:”Chỉ cần làm điều tôi dặn ông lần trước ông tới đây.”

DOCTOR, I CAN’T SLEEP

One morn­ing, a doc­tor re­ceived the most hag­gard look­ing pa­tient he had ev­er seen. “I can't sleep,” the pa­tient said. “The dogs in the street out­side my win­dow bark all night long and it's driv­ing me mad!”

           “There now,” said the doc­tor sooth­ing­ly. “Try these new sleep­ing pills.”

           A week lat­er, the pa­tient was back, look­ing even more tired and dis­tressed.                                                “Didn't the pills work?” asked the doc­tor.

           “No,” the pa­tient sobbed. “I've been up ev­ery night chas­ing those damn dogs, and even if I catch one, it won't swal­low the pill.”

BÁC SĨ, TÔI KHÔNG NGỦ ĐƯỢC

Một buổi sáng, một bác sĩ tiếp nhận một bệnh nhân trông phờ phạc nhất mà ông từng biết. “Tôi không ngủ được,” người bệnh nói. “Mấy con chó trên đường bên ngoài cửa sổ tôi sủa suốt đêm và làm tôi phát điên!”

“Đó,” bác sĩ nói nhẹ nhàng. “Hãy thử những viên thuốc ngủ mới này.”

Một tuần sau, bệnh nhân quay lại, trông có vẻ mệt mỏi hơn và kiệt sức hơn.

“Mấy viên thuốc có tác dụng không?” bác sĩ hỏi.

“Không,” bệnh nhân than thở.”Tôi đã sẵn sàng mỗi tối rượt những con chó khốn kiếp đó và ngay cả khi tôi tóm được một con, nó không nuốt viên thuốc.”

A NIGHT AT THE ASYLUM

             Late one night at the in­sane asy­lum one in­mate shout­ed, “I am Napoleon!”

             An­oth­er one said, “How do you know?”

             First in­mate an­swers, “Win­ston Churchill told me!”

             Just then, a voice from an­oth­er room shout­ed, “I did NOT!”

MỘT ĐÊM Ở DƯỠNG TRÍ VIỆN

            Một đêm khuya ở dưỡng trí viện một bệnh nhân la lên:” Ta là Napoleon!”

            Một bệnh nhân khác nói:”Làm sao mày biết?”

            Bệnh nhân kia nói:” Win­ston Churchil nói với tao!”

            Ngay lúc đó, một giọng nói từ phòng kia la lên:” Tao không nói!”

CÁC CON VẬT

KING OF THE JUNGLE...

A li­on woke up one morn­ing feel­ing re­al­ly row­dy and mean. He went out and cor­nered a small mon­key and roared, “Who is might­iest of all jun­gle an­imals?” The trem­bling mon­key says, “You are, mighty li­on!”

           Lat­er, the li­on con­fronts an ox and fierce­ly bel­lows, “Who is the might­iest of all jun­gle an­imals?” The ter­ri­fied ox stam­mers, “Oh great li­on, you are the might­iest an­imal in the jun­gle!”

           Then, the li­on swag­gers up to an ele­phant and roars, “Who is might­iest of all jun­gle an­imals?” Fast as light­ning, the ele­phant snatch­es up the li­on with his trunk, slams him against a tree half a dozen times. The ele­phant then stomps on the li­on till it looks like a corn tor­tilla and ram­bles away.

           The li­on lets out a moan of pain, lifts his head weak­ly and hollers af­ter the ele­phant, “Just be­cause you don't know the an­swer, you don't have to get so up­set about it!”

CHÚA TỂ RỪNG XANH ...

            Một con sư tử thức giấc vào một buổi sáng cảm thấy mất trật tự và kém cỏi. Nó đi ra ngoài và dồn một con khỉ nhỏ vào góc và gầm lên:”Ai là người hùng mạnh nhất của muông thú rừng xanh?” Con khỉ run rẩy nói:”Ngài, thưa ngài sư tử vĩ đại !”

            Sau đó, sư tử đụng đầu một con bò và rống lên mãnh liệt:”Ai là người hùng mạnh nhất của muông thú rừng xanh?” Con bò hoảng sợ lắp bắp:”Ồ thưa ngài sư tử vĩ đại, ngài là thú rừng vĩ đại nhất trong rừng !”

            Tiếp theo, sư tử vênh váo đi tới một con voi và gầm lên:”Ai là người hùng mạnh nhất của muông thú rừng xanh?” Nhanh như chớp, con voi dùng vòi chộp con sư tữ, đập nó vào một thân cây nửa tá lần.Sau đó con voi dậm lên con sư tử cho tới khi nó trông như một cái bánh bắp rồi bước đi.

            Con sư tử bật ra một tiếng kêu đau đớn, nâng đầu lên một cách yếu ớt và kêu phía sau con voi:”Chỉ bởi vì ông không biết câu trả lời, ông đừng có quá khó chịu về điều đó !”

A GOOD CHESS PLAYER

A man went to vis­it a friend and was amazed to find him play­ing chess with his dog. He watched the game in as­ton­ish­ment for a while. “I can hard­ly be­lieve my eyes!” he ex­claimed. “That's the smartest dog I've ev­er seen.”

           “Nah, he's not so smart,” the friend replied. “I've beat­en him three games out of five.”

MỘT KỲ THỦ GIỎI

Một người đàn ông đi thăm một người bạn và kinh ngạc thấy rằng anh ta chơi cờ với con chó anh ta. Anh ta nhìn cuộc chơi trong sự kinh ngạc trong một lúc. “Tôi hầu như không tin vào mắt mình!” anh ta kêu lên. “Đó là con chó thông minh nhất mà tôi từng thấy.”

“Không, nó không quá thông minh,” người bạn trả lời. “Tôi đánh bại nó ba trong năm ván.”

BILINGUAL PARROT

A man goes in­to a pet shop to buy a par­rot. There he sees a par­rot with a pur­ple string tied to its left leg and a brown string tied to it's right leg. He asks the shop keep­er the sig­nif­icance of the strings. “Well, this is a high­ly trained par­rot. If you pull the pur­ple string he speaks in French and if you pull the brown string he speaks in Ger­man,” replies the own­er.

“Re­al­ly! And what hap­pens if I pull both the strings?” the cu­ri­ous shop­per asks. “I fall off my perch you stupid fool!!” screech­es the par­rot.

CON VẸT NÓI HAI THỨ TIẾNG

Một người đàn ông đi tiếng hàng những con vật cảnh để mua một con vẹt. Ở đó ông ta thấy một con vẹt với một dây màu tía buộc vào chân trái của nó và một dây màu nâu buộc vào chân phải của nó. Ông ta hỏi chủ hàng ý nghĩa của những sợi dây. “À, đây là một con vẹt được huấn luyện công phu. Nếu ông giật sợi dây màu tía, nó nói tiếng Pháp và nếu ông giật sợi dây màu nâu, nó nói tiếng Đức,” ông chủ trả lời. “Vậy à! Và cái gì xảy ra nếu tôi giật cả hai sợi giây?” người khách tò mò hỏi. “Tao ngã khỏi chỗ đậu, thằng ngu!!” con vẹt thét lên.

TRAINED CAT

Our young daugh­ter had adopt­ed a stray cat. To my dis­tress, he be­gan to use the back of our new so­fa as a scratch­ing post. “Don't wor­ry,” my hus­band re­as­sured me. “I'll have him trained in no time.”

           I watched for sev­er­al days as my hus­band pa­tient­ly “trained” our new pet. When­ev­er the cat scratched, my hus­band de­posit­ed him out­doors to teach him a les­son.

           The cat learned quick­ly. For the next 16 years, when­ev­er he want­ed to go out­side, he scratched the back of the so­fa.

CHÚ MÈO ĐƯỢC HUẤN LUYỆN

Đứa con gái trẻ của chúng tôi nuôi một con mèo lạc. Nhưng chú ta bắt đầu dùng phía sau của cái ghế xô­fa mới của chúng tôi làm nơi cào trong nỗi buồn của tôi.”Đừng lo,” chồng tôi cam đoan. “Anh sẽ cho nó được huấn luyện trong không bao lâu.”

Tôi quan sát vài ngày trong khi chồng tôi kiên nhẫn “huấn luyện” con vật nuôi mới.Cứ mỗi khi con mèo cào, chồng tôi lại đặt chú ta ngoài cửa để dạy nó một bài học.

Con mèo học thật nhanh. Trong 16 năm tiếp theo, mỗi khi chú ta muốn ra ngoài, chú ta lại cào phía sau của chiếc xô­fa.

PARROT BUYING

A man goes in­to a pet shop to buy a par­rot. The shop own­er points to three iden­ti­cal look­ing par­rots on a perch and says: “The par­rot to the left costs 500 dol­lars”.

           “Why does the par­rot cost so much?” the cus­tomer asks.

           The own­er says, “Well, it knows how to use a com­put­er.”

           The cus­tomer asks about the next par­rot and is told “That one costs 1,000 dol­lars be­cause it can do ev­ery­thing the oth­er par­rot can do plus it knows how to use the UNIX op­er­at­ing sys­tem.”

           Nat­ural­ly, the in­creas­ing­ly star­tled man asks about the third par­rot and is told “That one costs 2,000 dol­lars.”

           Need­less to say this begs the ques­tion “What can IT do?”

           To which the own­er replies “To be hon­est I have nev­er seen it do a thing but the oth­er two call him boss!” 

MUA VẸT

Một người đàn ông đi tới một hàng bán những con vật cảnh để mua một con vẹt.Chủ hàng chỉ ba con vẹt giống hệt nhau trong một cái lồng và nói:”Con vẹt bên trái giá 500 đô la.”

“Tại sao nó cao giá quá vậy?” khách hỏi.

Người chủ đáp:”À, nó biết cách sử dụng máy vi tính.”

Người khách hỏi về con vẹt tiếp theo và được bảo “Con vẹt đó giá 1000 đô la vì nó có thể làm mọi việc những con vẹt khác biết làm thêm vào nó có thể dùng hệ điều hành UNIX.”

Cố nhiên, người đàn ông càng lúc càng kinh ngạc hỏi về con vẹt thứ ba và được cho biết “Con đó giá 2.000 đô la.”

Không cần nói điều này đã đề cập đến câu hỏi “NÓ có thể làm gì?”

Đối với câu hỏi đó, người chủ đáp:”Nói thật tôi chưa thấy nó làm gì nhưng hai con kia gọi nó là chủ!”

A DOG THAT CAN TALK

A sales­man dropped in to see a busi­ness cus­tomer. Not a soul was in the of­fice ex­cept a big dog emp­ty­ing waste­bas­kets. The sales­man stared at the an­imal, won­der­ing if his imag­ina­tion could be play­ing tricks on him. The dog looked

up and said, “Don't be sur­prised. This is just part of my job.”

           “In­cred­ible!” ex­claimed the man. “I can't be­lieve it! Does your boss know what a prize he has in you? An an­imal that can talk!”

           “No, no,” plead­ed the dog. “Please don't! If that man finds out I can talk, he'll make me an­swer the phone, too!”

MỘT CON CHÓ BIẾT NÓI

Một người bán hàng tạt vào thăm một bạn hàng. Không có người nào trong văn phòng trừ một con chó lớn đang dọn trống những giỏ rác. Người bán hàng nhìn chằm chằm vào con thú, kinh ngạc không biết trí tưởng tượng có đáng lừa ông ta không. Con chó nhìn lên và nói:” Đừng ngạc nhiên. Đây chỉ là một phần công việc của tôi.”

“ Không thể tin được!” người đàn ông kêu lên. “Tôi không tin! Ông chủ bạn có biết ông ta có một thứ của trời cho trong con người bạn hay không? Một con chó biết nói!”

“Không, không,”  con chó nài nỉ. “Xin đừng! Nếu ông ấy biết tôi có thể nói, ông ta sẽ buộc tôi trả lời điện thoại nữa!”

GOT A PET …

The guy was lone­ly, and de­cid­ed life would be more fun if he had a pet. So he went to the pet store and told the own­er that he want­ed to buy an un­usu­al pet. Af­ter some dis­cus­sion, he fi­nal­ly bought a cen­tipede, which came in a lit­tle white box to use for his house.

He took the box back home, found a good lo­ca­tion for the box, and de­cid­ed he would start off by tak­ing his new pet to the bar to have a drink. So he asked the cen­tipede in the box, “Would you like to go to Frank's with me and have a beer?” But there was no an­swer from his new pet. This both­ered him a bit, but he wait­ed a few min­utes and then asked him again, “How about go­ing to the bar and hav­ing a drink with me?”

But again, there was no an­swer from his new friend and pet. So he wait­ed a few min­utes more, think­ing about the sit­ua­tion.

He de­cid­ed to ask him one more time; this time putting his face up against the cen­tipede's house and shout­ing, “Hey, in there! Would you like to go to Frank's place and have a drink with me?”

A lit­tle voice came out of the box: “I heard you the first time! I'm putting on my shoes.”

MUA MỘT CON VẬT CẢNH …

            Có một gã cô đơn, và quyết định rằng cuộc sống sẽ vui hơn nếu anh ta có một con vật cảnh.Vì thế anh ta đến một hàng vật cảnh và nói với người chủ rằng anh ta muốn mua một con vật khác thường.Sau một vài trao đổi, cuối cùng anh ta mua một con rết, được đặt vào một hộp trắng nhỏ dùng làm nhà cho nó.

            Anh ta đem hộp về nhà, tìm một chỗ tốt cho cái hộp và quyết định anh ta sẽ bắt đầu bằng cách đưa con vật cảnh  mới tới một bar để uống rượu.Vì thế anh ta hỏi con rết trong hộp:” Bạn có muốn đi đến bar Frank với tôi và uống bia?” Nhưng không có tiếng trả lời từ phía con vật cảnh mới.Điều này làm anh ta hơi bực mình, nhưng anh ta đợi một vài phút và sau đó hỏi nó lại:” Đi tới bar và uống với tôi nhé?”

            Nhưng một lần nữa không có tiếng trả lời từ phía người bạn mới và là con vật cảnh.Vì thế anh ta đợi một vài phút nữa, nghĩ ngợi về tình hình.

            Anh ta quyết định hỏi nó một lần nữa; lần này để mặt anh ta áp vào nhà con rết và nói to:” Này, đằng ấy! Bạn có muốn đi đến chỗ Frank và uống với tôi?”

            Một tiếng nói nhỏ vọng ra khỏi hộp:” Tôi nghe anh ngay từ đầu. Tôi đang mang giày.”

SAY RƯỢU

WHERE IS MY WHEELCHAIR?

A man is at the bar, re­al­ly drunk. Some guys de­cide to be good samar­itans and get him home.

            So they pick him up off the floor, and drag him out the door. On the way to the car, he falls down three times. When they get to his house, they help him out of the car and, he falls down four more times.

           They ring the bell, and one says, “Here's your hus­band!”

           The man's wife says, “Where the hell is his wheelchair?”

CÁI XE LĂN CỦA TÔI ĐÂU RỒI?

            Một người đàn ông ở tại một bar, say thực sự. Một số người đàn ông quyết định mở tấm lòng tốt và đưa ông ta về nhà.

            Họ nâng ông ta khỏi sàn nhà, kéo ông ta ra cửa. Khi kéo ra xe, ông ta ngã xuống ba lần. Khi đi tới nhà, họ giúp ông ta ra khỏi xe và ông ta ngã thêm bốn lần nữa.

            Họ bấm chuông, và một người nói:”Chồng bà đây!”

            Người vợ nói:”Cái xe lăn của ông ấy nằm nơi chết tiệt nào rồi?”

OUT ALL NIGHT DRINHKING ...

An Irish­man's been at a pub all night drink­ing. The bar­tender fi­nal­ly says that the bar is closed. So he stands up to leave and falls flat on his face. He fig­ures he'll crawl out­side and get some fresh air and maybe that will sober him up.

           Once out­side he stands up and falls flat on his face. So he crawls home and at the door stands up and falls flat on his face. He crawls through the door and up the stairs.

           When he reach­es his bed he tries one more time to stand up. This time he falls right in­to bed and is sound asleep.

           He awak­ens the next morn­ing. His wife stands over him shout­ing at him. “So, you've been out drink­ing again!!”

           “How did you know?” he asks.

           "The pub called, you left your wheelchair there again

ĐI CHƠI UỐNG RƯỢU SUỐT ĐÊM ...

            Một người đàn ông Ai-​len uống rượu trong quán suốt đêm. Cuối cùng người phục vụ nói rằng quầy bar phải đóng cửa. Nghe vậy ông ta đứng lên để đi ra và té nặng. Ông ta tính bò ra ngoài và hít thở không khí trong lành và có thể điều đó làm ông ta tỉnh táo.

            Khi ra ngoài, ông ta đứng lên và lại té thẳng cẳng. Vì thế ông ta bò về nhà và tại cửa ông ta đứng lên và lại té nặng. Ông ta bò xuyên qua cửa và lên lầu.

            Khi đụng giư ờng, ông ta cố đứng lên lần nữa. Lần này ông ta ngã thẳng vào giư ờng và yên giấc ngủ.

            Ông ta thức giấc vào sáng hôm sau. Vợ ông ta đứng đó kêu lên: “Vậy là ông lại đi chơi uống rượu nữa rồi !”

            “Làm sao em biết?” ông ta hỏi.

            “Quán họ gọi, ông lại để xe lăn ở đó nữa kìa.”

THIS IS MY HOUSE

The Po­lice­man had stopped the man for ob­vi­ous drunk­en driv­ing, but since the guy had a clean record, he made him park the car and took him home in the pa­trol car.

            “Are you sure this is your house?” the cop asked as they drove in­to a rather fash­ion­able neigh­bor­hood.

             “Sher­tain­ly!” said the drunk, “and if you'll just open the door f'me, I can prove it to ya.” En­ter­ing the liv­ing room, he said, “You shee that pi­ano? Thash mine.You shee that gi­ant tele­vi­sion set? Thast mine too. Now fol­low me.”

             The po­lice of­fi­cer fol­lowed the man as he shak­ily ne­go­ti­at­ed the stairs to the sec­ond floor. The drunk pushed open the first door they came to. “Thish ish my bed­room,” he an­nounced. "Shee the bed there? Thast mine! Shee that wom­an ly­ing in the bed? Thash my wife.

           An' see that guy ly­ing next to her?

           “Yeah?” the cop replied sus­pi­cious­ly. Be­gin­ning at this point to se­ri­ous­ly doubt the man's sto­ry.

          “Well, thash me!”

ĐÂY LÀ NHÀ TÔI

            Viên cảnh sát ngưng một người đàn ông lại vì tội say rượi lái xe rõ ràng, nhưng vì gã có tiền sự trong sạch, viên cảnh sát cho ông ta dừng xe và đưa ông ta về nhà trên xe tuần tra.

            “Ông có chắc chắn đây là nhà ông không?” cảnh sát hỏi khi họ lái vào một khu có vẻ sang trọng.

            “Sắc rồi!” gã say đáp, “và nếu chỉ cần ông mở cánh cửa ch tôi, tôi có thể chứng minh cho ông.” Đi vào phòng khách, ông ta nói:”Ông có sấy cái pi­ano đó không? Đá là của tôi.Ông có sấy cái tivi khổng lồ đó không? Đá cũng là của tôi. Bây giờ theo tôi.”

            Viên cảnh sát theo người đàn ông trong lúc gã chân nam đá chân chiêu vượt qua cầu thang đến tầng hai. Gã say đẩy cánh cửa đầu tiên họ đến.”Đây...ây... là...à... phòng ngủ của tôi,” gã tuyên bố.”Sấy cái giường kia không?  Đó là của tôi! Sấy người đàn bà kia nằm trên giường không? Đó...ó... là vợ tôi.

            Và có thấy gã kia nằm sát cô ta không?”

            “Ờ?” ông cò trả lời giọng nghi ngờ. Từ giờ ông cò bắt đầu nghi ngờ câu chuyện của gã đàn ông thật sự.

            “À, đó...ó... là tôi!”

A NEVER-CAN-BE-FINED DRUNK DRIVER

            A po­lice of­fi­cer pulls over this guy who's been weav­ing in and out of the lanes.

            At the guy's win­dow he says, “Sir, I need you to blow in­to this breath­alyz­er tube.”

            The man says, “Sor­ry, of­fi­cer, I can't do that. I am an asth­mat­ic. If I do that, I'll have a re­al­ly bad asth­ma at­tack.”

           “Okay, fine. I need you to come down to the sta­tion to give a blood sam­ple.”

           “I can't do that ei­ther. I am a hemophil­iac. If I do that, I'll bleed to death.”

           “Well, then, we need a urine sam­ple.”

           “I'm sor­ry, of­fi­cer, I can't do that ei­ther. I am al­so a di­abet­ic. If I do that, I'll get re­al­ly low blood sug­ar.”

           “All right, then I need you to come out here and walk this white line.”

           “I can't do that, of­fi­cer.”

           “Why not?”

           “Be­cause I'm drunk.”

MỘT TÀI XẾ SAY XỈN KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ BỊ PHẠT

            Một sĩ quan cảnh sát lệnh cho xe một gã đánh võng trên các làn đường tạt vào vệ đường.

            Ở cửa sổ xe, viên cảnh sát nói:”Thưa ông, tôi cần ông thổi vào ống máy phân tích hơi thở.”

            Người đàn ông nói:”Xin lỗi, thưa ông, tôi không thể làm vậy. Tôi mắc bệnh hen. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ lên cơn suyễn nặng thật sự.”

            “Được rồi, không sao. Tôi cần ông đi xuống đồn để đưa mẫu máu.”

            “Tôi cũng không thể làm vậy. Tôi bị mắc chứng máu khó đông. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ chảy máu tới chết.”

            “Được rồi, vậy thì chúng tôi cần một mẫu nước tiểu.”

            “Xin lỗi, thưa ông, tôi cũng không thể làm vậy. Tôi cũng bị mắc bệnh tiểu đường nữa. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ bị hạ đường huyết thật sự.”

            “Cũng được, thế thì tôi cần ông bước ra ngoài đây và đi bộ trên đường kẻ trắng này.”

            “Tôi không thể đi như thế, thưa ông sĩ quan.”

            “Tại sao không?”

            “Vì tôi say rượu.”

NHỮNG CHỦ ĐỀ KHÁC

THE EMINENT SCHOLAR AND THE MAN

Bored dur­ing a long flight, an em­inent schol­ar woke up the sleep­ing man along­side him to ask if he would like to play a game. “I'll ask you a ques­tion,” he ex­plained, “and if you don't know what the an­swer is, you pay me $5. Then you ask me a ques­tion, and if I don't know the an­swer, I'll pay you $50.”

           When the man agreed to play, the schol­ar asked, “What's the dis­tance from the earth to the moon?” Hav­ing no idea, the man hand­ed him $5. “Ha!” an­nounced the schol­ar. “It's 384,392 kilo­me­tres. Now it's your turn.”

            The man was silent for a few mo­ments. Then he asked, “What goes up a hill with three legs and comes down with four?”

            Puz­zled, the schol­ar racked his brains for an hour to no avail.

            Fi­nal­ly he took out his wal­let and hand­ed over $50. “OK, what is the an­swer?” he asked.

            The man said, “I don't know,” pulled out a $5 note, hand­ed it to the schol­ar and went back to sleep.

VỊ HỌC GIẢ NỔI TIẾNG VÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG

            Chán ngắt vì chuyến bay dài, một học giả nổi tiếng đánh thức người đàn ông nằm ngủ kế bên hỏi ông ta có muốn chơi một trò chơi không. “Tôi sẽ hỏi ông một câu hỏi,” ông ta giải thích, “và nếu ông không biết câu trả lời, ông trả tôi 5 đô la.Sau đó ông hỏi tôi một câu hỏi, và nếu tôi không biết câu trả lời, tôi sẽ trả ông 50 đô la.”

            Khi người đàn ông đồng ý chơi, học giả hỏi:”Khoảng cách từ Trái đất tới Mặt trăng là bao nhiêu?” Không có ý kiến gì, người đàn ông đưa ông ta 5 đô la. “Ha!” học giả cho biết, “384.392 kilômet. Bây giờ tới lượt ông.”

            Người đàn ông im lặng trong giây lát. Sau đó ông ta hỏi:”Cái gì đi lên đồi với ba chân và xuống đồi với bốn chân?”

            Lúng túng, học giả bóp trán trong một tiếng mà không có kết quả gì.

            Cuối cùng ông ta lấy bóp ra và đưa 50 đô la. “Được rồi, câu trả lời là gì?” ông ta hỏi.

            Người đàn ông nói:”Tôi không biết,” lôi ra một tờ 5 đô la, đưa cho học giả và nằm ngủ trở lại.

THE POLITICIANS AND A FARMER

A bus load of politi­cians were driv­ing down a coun­try road when all of a sud­den the bus ran off the road and crashed in­to a tree in an old farmer's field. The old farmer af­ter see­ing what hap­pened went over to in­ves­ti­gate. He then pro­ceed­ed to dig a hole and bury the politi­cians.

           A few days lat­er, the lo­cal sher­iff came out, saw the crashed bus, and then asked the old farmer, “Were they ALL dead?”

           The old farmer replied,

           “Well, some of them said they weren't, but you know how them politi­cians lie.”

CÁC CHÍNH TRỊ GIA VÀ BÁC NÔNG DÂN

Một xe buýt chở những chính trị gia đang lái xuống một con đường đồng quê thì đột nhiên chiếc xe chạy ra khỏi đường và đâm sầm vào một cây trên cánh đồng của một ông già nông dân. Ông già nông dân, sau khi thấy điều gì xảy ra, đã đi tới để xem xét. Tiếp sau đó ông đào một cái lỗ và chôn các nhà chính trị.

Một vài ngày sau, viên cảnh sát trưởng địa phương đi ra ngoài, thấy chiếc xe buýt trong vụ đâm vào thân cây, và sau đó hỏi bác nông dân:”Họ chết hết à?”

Ông lão nông dân đáp:”Ồ, một số người nói họ không chết, nhưng ông biết những chính trị gia họ nói láo như thế nào.”

CREATIVE …

This man was go­ing up to bed when his wife told him that he'd left the light on in the gar­den shed, which she could see from the bed­room win­dow. Then he looked for him­self and saw that there were peo­ple in the shed steal­ing things. He phoned the po­lice, but they told him that no one was in his area to help, so he said ok, hung up, count­ed to 30, and phoned the po­lice again.

“Hel­lo. I just called you a few sec­onds ago be­cause there were peo­ple in my shed. Well, you don't have to wor­ry about them now cause I've just shot them all.”

With­in five min­utes there were half a dozen po­lice cars in the area, an Armed Re­sponse unit. Of course, they caught the bur­glars red-​hand­ed.

One of the po­lice­man said to this man: “I thought you said that you'd shot them!”

He replied “I thought you said there was no­body avail­able!”

MẪN TIỆP …

Người đàn ông này sắp đi ngủ thì vợ ông nói với ông rằng ông đã để sáng đèn ở nhà vườn, bà có thể thấy từ cửa sổ phòng ngủ.Sau đó ông tự nhìn quanh và thấy có vài người tronh nhà vườn ăn trộm đồ. Ông gọi điện cho cảnh sát, nhưng họ nói với ông rằng không có ai trong khu vực ông để giúp đỡ, vì thế ông nói được thôi, treo máy, đếm đến 30, và gọi lại cho cảnh sát.

“Xin chào. Tôi vừa mới gọi ông một vài giây trước vì có người trong nhà vườn tôi.À, bây giờ ông không phải lo lắng về chúng bởi vì tôi vừa mới bắn tất cả chúng nó.”

Trong vòng năm phút có nửa tá xe cảnh sát đến khu vực, một đơn vị Phản ứng vũ trang.Dĩ nhiên, họ bắt quả tang những kẻ trộm đêm.

Một viên cảnh sát nói với người đàn ông này:” Tôi nghĩ ông nói rằng ông đã bắn chúng nó!”

Ông ta trả lời:”Tôi nghĩ ông nói không có ai chuẩn bị sẵn trong khu vực!”

THE PAYBACK

Bill had al­ways been a prankster. As each of his friends were mar­ried, Bill made sure some type of prac­ti­cal joke was played up­on them. Now ready to be mar­ried him­self, he was dread­ing the pay­back he knew was com­ing.

           Sur­pris­ing­ly, the cer­emo­ny went off with­out a hitch. No one stood up dur­ing the pause to of­fer a rea­son 'why this cou­ple should not be mar­ried'. His re­cep­tion wasn't dis­rupt­ed by streak­ers or smoke-​bombs, and the car the cou­ple was to take

on their hon­ey­moon was in per­fect work­ing or­der.

          When the cou­ple ar­rived at their ho­tel and en­tered the room, Bill even checked for corn­flakes in the bed (a gag he had al­ways loved). Noth­ing, it seemed, was amiss. Sat­is­fied that he had come away un­scathed, the cou­ple fell in­to bed.

         Up­on wak­ing, the cou­ple was ravenous so Bill called down to room ser­vice and asked, “I'd like to or­der break­fast for two.”

         At that mo­ment, a soft voice from un­der the bed said, “Make that five.”

TRẢ ĐŨA

Bill đã luôn là một tay chơi khăm. Lúc mỗi trong số những người bạn của anh ta kết hôn thì Bill chắc chắn bày ra một kiểu chơi ác để chơi họ. Bây giờ đến lượt bản thân anh ta sắp cưới, anh ta sợ sự trả đũa anh ta biết đang đến.

Đáng ngạc nhiên là lễ cưới diễn ra không có trở ngại gì. Không ai đứng lên trong lúc tạm nghỉ để đưa ra lý do “ tại sao cặp này không nên cưới nhau”. Tiệc chiêu đãi của anh ta không bị phá đám bởi những người chạy không quần áo hoặc những bom khói, và chiếc xe hơi của cặp vợ chồng phải đảm nhiệm tuần trăng mật của họ chạy hoàn hảo.

Khi cặp vợ chồng đến khách sạn và vào phòng, Bill thậm chí kiểm tra có bánh bắp nướng trên giường không (một thứ anh ta luôn ưa thích). Không có gì là bậy bạ cả, có vẻ như vậy. Hài lòng rằng mình đã đi xa vô sự, cặp vợ chồng ngã vào giường ngủ.

Khi thức dậy, hai người cảm thấy đói cồn cào, vì thế Bill gọi xuống phòng phục vụ và yêu cầu:” Tôi muốn đặt ăn sáng cho hai người.”

Vào ngay lúc ấy, một giọng nói nhẹ nhàng từ dưới gầm giường cất lên:” Làm năm  luôn.”

DISABLE VETERAN

A re­tired Gen­er­al hired a new sec­re­tary. She was young, sweet and po­lite. One day while tak­ing dic­ta­tion, she no­ticed his fly was open.

           When leav­ing the room, she cour­te­ous­ly said, “Oh by the way sir, did you know that your bar­racks door was open”?

           He didn't un­der­stand her re­mark, but lat­er, he hap­pened to look down and saw his zip­per was open. He de­cid­ed to have some fun with his new em­ploy­ee.

           Call­ing her in­to his of­fice, he asked, “By the way Miss Jones, when you saw my bar­racks door open, did you al­so see a sol­dier stand­ing at at­ten­tion?”

            The sec­re­tary replied, “Why no sir, but I did see a lit­tle dis­abled vet­er­an sit­ting on two duf­fel bags...”

MỘT CỰU BINH YẾU ỚT BẤT LỰC

Một viên tướng về hưu thuê một cô thư ký mới. Cô ta trẻ, dễ thương và lễ phép. Một ngày kia, trong khi đang viết những lời ông tướng đọc thì cô để ý thấy dây kéo của ông mở ra.

Khi rời phòng, cô lịch sự nói:” Ồ, à này, thưa ông, ông có biết rằng cửa doang trại của ông được mở ra?”

Ông ta không hiểu lời nhắc của cô ta, nhưng sau đó, ông ta ngẫu nhiên nhìn xuống và thấy phéc mơ tuya được mở ra. Ông ta quyết định đùa nhân viên mới.

Gọi cô ta vào văn phòng, ông hỏi: “À này, cô Jones, khi cô thấy cửa doanh trại của tôi mở, cô cũng thấy luôn một người lính đứng nghiêm chứ?”

Cô thư ký trả lời: “Tại sao không, thưa ông, nhưng tôi thấy rõ ràng một cựu binh nhỏ yếu ớt bất lực ngồi trên hai túi đồ lề … “

CALMING YOUR SON …

In the su­per­mar­ket was a man push­ing a cart which con­tained a scream­ing, bel­low­ing ba­by. The gen­tle­man kept re­peat­ing soft­ly, “Don't get ex­cit­ed, Al­bert; don't scream, Al­bert; don't yell, Al­bert; keep calm, Al­bert.”

A wom­an stand­ing next to him said, “You cer­tain­ly are to be com­mend­ed for try­ing to soothe your son, Al­bert.”

The man looked at her and said, “La­dy, I'm Al­bert.”

DỖ CON TRAI ÔNG …

            Trong siêu thị có một người đàn ông  đẩy một chiếc xe có một đứa bé thét rống lên. Quý ông này luôn nói đi nói lại một cách nhẹ nhàng:” Đừng bị kích động, Al­bert; đừng kêu thất thanh, Al­bert; đừng la hét, Al­bert; hãy bình tĩnh, Al­bert.”

            Một bà đứng cạnh ông ta nói:” Ông nhất định phải được khen vì cố gắng để dỗ con trai ông, Al­bert.”

            Người đàn ông nhìn bà ta và nói:”Thưa bà, tôi là Al­bert.”

YOU’RE SMARTER ALREADY!

A cus­tomer at Green's Gourmet Gro­cery mar­veled at the pro­pri­etor's quick wit and in­tel­li­gence.

            “Tell me, Green, what makes you so smart?”

            “I wouldn't share my se­cret with just any­one,” Green replies, low­er­ing his voice so the oth­er shop­pers won't hear. “But since you're a good and faith­ful cus­tomer, I'll let you in on it. Fish heads. You eat enough of them, you'll be pos­itive­ly bril­liant.”

            “You sell them here?” the cus­tomer asks.

            “On­ly $4 apiece,” says Green.

             The cus­tomer buys three. A week lat­er, he's back in the store com­plain­ing that the fish heads were dis­gust­ing and he isn't any smarter.

            “You didn't eat enough, ” says Green. The cus­tomer goes home with 20 more

fish heads. Two weeks lat­er, he's back and this time he's re­al­ly an­gry.

            “Hey, Green,” he says, “You're sell­ing me fish heads for $4 apiece when I can buy the whole fish for $2. You're rip­ping me off!”

            “You see?” says Green. “You're smarter al­ready.”

ÔNG ĐÃ THÔNG MINH HƠN RỒI

Một khách hàng tại hàng tạp phẩm Green's Gourmet lấy làm lạ về tài mẫn tiệp vàtrí thông minh của ông chủ hàng.

“Hãy nói cho tôi biết, Green, cái gì làm cho ông quá thông minh như vậy?”

“ Tôi hẳn không chia sẻ bí quyết của tôi với bất cứ người nào,” Green đáp, hạ thấp giọng sao cho những người mua hàng khác không nghe. “Nhưng vì ông là khách hàng tốt và có lương tâm, tôi sẽ chỉ ông cách đó. Đầu cá. Ông ăn đủ đầu cá, ông sẽ thông minh chắc chắn.”

“ Ông có bán đầu cá đây không?” người khách hỏi.

“Chỉ 4 đôla mỗi cái, “ Green nói.

Người khách mua mua 3 cái. Một tuần sau, ông ta quay lại quầy hàng, than rằng đầu cá đáng tởm và ông ta không thông minh lên tí nào.

“ Ông đã ăn không đủ,” Green nói. Người khách ra về với 20 đầu cá nữa. Hai tuần sau, ông ta quay lại và lần này ông ta nổi giận thực sự.

“ Nè, Green,” ông ta nói, “ Ông bán đầu cá cho tôi 4 đôla mỗi cái trong khi tôi có thể mua 2 đôla cả con. Ông đang lừa tôi!”

“Ông xem?” Green nói. “Ông đã thông minh hơn.”

THE REASON

            A lit­tle ru­ral town had one of the high­est birth rates in the coun­try and this phe­nomenon at­tract­ed the at­ten­tion of the so­ci­ol­ogists at the state uni­ver­si­ty.

They wrote a grant pro­pos­al; got a huge chunk of mon­ey; moved to town; set up their com­put­ers; got squared away; and be­gan de­sign­ing their ques­tion­naires and such.

            While the staff was busy get­ting ready for their big re­search ef­fort, the project di­rec­tor de­cid­ed to go to the lo­cal drug­store for a cup of cof­fee. He sat down at the counter, or­dered his cof­fee, and while he was drink­ing it, he told the drug­gist what his pur­pose was in town, then asked him if he had any idea why the birth rate was so high.

           “Sure,” said the drug­gist. “Ev­ery morn­ing the six o'clock train comes through here and blows for the cross­ing. It wakes ev­ery­body up, and, well, it's too late to go back to sleep, and it's too ear­ly to get up.”

LÝ DO

            Một thị xã nhỏ nông thôn có một trong những tỉ lệ sinh cao nhất nước và hiện tượng này thu hút sự chú ý của các nhà xã hội học của đại học quốc gia.Họ viết một dự án trợ cấp; nhận một số tiền lớn; đi đến thị xã; đặt những máy điện toán; xếp đặt tinh tươm; và bắt đầu lập những bản câu hỏi và những việc cần thiết khác.

            Trong khi nhóm làm việc đang bận rộn chuẩn bị sẵn sàng cho cố gắng nghiên cứu lớn của họ thì người điều khiển dự án quyết định đi đến nhà thuốc địa phương để uống một ly cà phê.Ông ta ngồi xuống cạnh quầy, kêu một ly cà phê, và trong khi ông ta uống ông ta nói với người bán dược phẩm ông ta ở đây vì mục đích gì, sau đó hỏi ông ta có ý kiến gì vì sao tỉ lệ sinh lại cao.

            “Được,” người bán dược phẩm nói. “Mỗi buổi sáng lúc sáu giờ xe lửa đi ngang đây và nổi còi để băng qua. Nó đáng thức mọi người, và, đấy, lúc ấy quá trễ để ngủ lại, và quá sớm để ra khỏi giường.”

HEARING VOICES

A guy gets home from work one night and hears a voice. The voice says, “Quit your job, sell your house, take your mon­ey, go to Ve­gas.”

            The man is dis­turbed at what he hears and ig­nores the voice.

            The next day when he gets home from work, the same thing hap­pens. The voice tells him, “Quit your job, sell your house, take your mon­ey, go to Ve­gas.”

            Again the man  ig­nores the voice, though he is very trou­bled by the event.

            Ev­ery day, day af­ter day, the man hears the same voice when he gets home from work, “Quit your job, sell your house, take your mon­ey, go to Ve­gas.”

             Each time the man hears the voice he be­comes in­creas­ing­ly up­set. Fi­nal­ly, af­ter two weeks, he suc­cumbs to the pres­sure.He does quit his job, sells his house, takes his mon­ey and heads to Ve­gas.

            The mo­ment the man gets off the plane in Ve­gas, the voice tells him, “Go to Bal­ly's.”

            So, he hops in a cab and rush­es over to Bal­ly's. As soon as he sets foot in the casi­no, the voice tells him, “Go to the roulette ta­ble.”

            The man does as he is told. When he gets to the roulette ta­ble, the voice tells him, “Put all your mon­ey on 17.”

            Ner­vous­ly, the man cash­es in his mon­ey for chips and then puts them all on 17. The deal­er wish­es the man good luck and spins the roulette wheel.

            The ball goes round and round. The man anx­ious­ly watch­es the ball as it slow­ly los­es speed un­til fi­nal­ly it set­tles in­to num­ber . . . 21.

           The voice says, “Shit...”

NHỮNG GIỌNG NÓI NGHE ĐƯỢC

Vào một buổi tối, một người đàn ông đi làm về và nghe một giọng nói.Giọng này cất tiếng:” Hãy bỏ nghề, bán nhà, lấy tiền, đi tới Ve­gas (Las Ve­gas – thành phố cờ bạc nổi tiếng của Mỹ – ND).”

Người đàn ông bối rối khi nghe điều này và phớt lờ nó.

Hôm sau người đàn ông đi làm về, sự việc cũng xảy ra như vậy.Giọng nói bảo anh ta:”Hãy bỏ nghề, bán nhà, lấy tiền, đi tới Ve­gas.”

Một lần nữa, người đàn ông phớt lờ, mặc dù anh ta băn khoăn về sự việc.

Mỗi ngày, ngày nọ sau ngày kia, người đàn ông nghe cùng một giọng nói khi anh ta đi làm về:”Hãy bỏ nghề, bán nhà, lấy tiền, đi đến Ve­gas.”

Mỗi lần người đàn ông nghe giọng nói, ông ta ngày càng trở nên bối rối.Cuối cùng, sau hai tuần, anh ta không chịu nổi sức ép. Anh ta thực sự bỏ nghề, bán nhà, lấy tiền và đi thẳng tới Ve­gas.

Vào lúc người đàn ông rời máy bay ở Ve­gas, giọng nói bảo anh ta:”Đi tới sòng Bal­ly.”

Vì thế, anh ta nhảy lên tắc xi và chạy đến sòng Bal­ly. Ngay khi anh ta vừa đặt chân xuống sòng bài, giọng nói bảo anh ta:” Hãy đến bàn rulet.”

Người đàn ông làm như anh ta được nói.Khi anh ta đến bàn rulet, giọng nói bảo anh ta:” Hãy đặt hết tiền vào số 17.”

Người đàn ông đổi tiền lấy phỉnh và đặt tất cả vào số 17 một cách lo lắng.Người quay rulet chúc anh ta may mắn và quay bánh xe rulet.

Bàn tròn xoay vòng vòng.Người đàn ông lo lắng nhìn quả cầu trong lúc nó từ từ giảm tốc độ cho tới khi nó dừng lại ở số … 21.

Giọng nói lên tiếng:”Cức thật … “

ORGANIC VEGETABLES

The oth­er day it was my turn to pre­pare din­ner so I asked my wife to go over to the lo­cal mar­ket and buy some or­gan­ic veg­eta­bles.

            She came back rather up­set. When I asked her what was wrong she said, "I don't think I like that pro­duce guy. I went and looked around for your or­gan­ic veg­eta­bles and I couldn't find any. So I asked him where the or­gan­ic veg­eta­bles were.

           "He didn't know what I was talk­ing about so I said, 'These veg­eta­bles are for my hus­band. Have they been sprayed with any poi­sonous chem­icals?'

           “And he said, 'No, ma'am. You'll have to do that your­self.'”

RAU HỮU CƠ

Vào một ngày nọ, đến lượt tôi chuẩn bị bữa ăn, vì thế tôi nói vợ tôi đi tới siêu thị địa phương và mua một số rau hữu cơ1.

Nàng ra về hơi thất vọng. Khi tôi hỏi nàng điều gì xảy ra thì nàng đáp:”Em không nghĩ em thích sản phẩm đó anh ạ.Em đi và nhìn quanh tìm rau hữu cơ nhưng em không thể tìm ra tí gì.Vì thế em hỏi ông nhân viên siêu thị rau hữu cơ ở đâu.

“Ông ta không biết em đang nói gì, vì thế em nói:”Những thứ rau này dành cho chồng tôi.Chúng có bị xịt những hóa chất độc hại không?”

“Và ông ta nói:”Không, thưa bà.Bà phải tự làm điều đó.””

WHICH COMPANY?

A pro­fes­sor was giv­ing a lec­ture on com­pa­ny slo­gans in a col­lege ad­ver­tis­ing and mar­ket­ing class.

            “Joe,” he asked, “which com­pa­ny has the slo­gan, 'Come fly the friend­ly skies'?”

            “Unit­ed.” Joe an­swered.

            “Bren­da, can you tell me which com­pa­ny has the slo­gan, ”Don't leave home with­out it?"

            Bren­da an­swered the cor­rect cred­it card com­pa­ny with no dif­fi­cul­ty.

            “Now John, Tell me which com­pa­ny us­es the slo­gan, 'Just do it'?”

            And John an­swered, “Mom.”

CÔNG TY NÀO?

Một giáo sư đang giảng bài về những khẩu hiệu công ty trong một lớp cao đẳng về quảng cáo và mar­ket­ing.

“Joe,” ông hỏi, “công ty nào có khẩu hiệu “Đi bay trên những bầu trời thân thiện?”

“ Unit­ed.” Joe trả lời

“Bren­da, em có thể cho thầy biết công ty nào có khẩu hiệu “Đừng rời khỏi nhà mà không mang theo cái đó.”

Bren­da trả lời đúng công ty thẻ tín dụng mà không có khó khăn gì.

Bây giờ, John, cho tôi biết công ty nào dùng khẩu hiệu “Hãy làm điều đó”?”

Và John trả lời:”Má.”

TAXES

A vis­itor from Hol­land was chat­ting with his Amer­ican friend and was jok­ing­ly ex­plain­ing about the red, white and blue in the Nether­lands flag.

           “Our flag sym­bol­izes our tax­es,” he said.“We get red when we talk about them, white when we get our tax bill, and blue af­ter we pay them.”

          “That's the same with us,” the Amer­ican said, “on­ly we see stars, too.”

THUẾ

Một người khách từ Hà lan đang tán gẫu với một người bạn Mỹ và giải thích một cách bỡn cợt về màu đỏ, trắng và xanh trên cờ Hà lan.

“Cờ chúng tôi tượng trưng cho thuế chúng tôi,” anh ta nói.Chúng tôi đỏ mặt khi nói về thuế, trắng bệch mặt khi nhận  hóa đơn thuế và xanh mặt khi trả tiền thuế.”

“Chúng tôi cũng vậy,” người Mỹ nói, “thêm vào đó, chỉ có chúng tôi thấy những ngôi sao.”

WAKEUP CALL

One night at an econ­omy mo­tel, I or­dered a 6:00 a.m. wake-​up call. The next morn­ing, I awoke be­fore 6:00, but the phone did not ring un­til 6:30.

            “Good morn­ing,” a young man said sheep­ish­ly. “This is your wake-​up call.”

            An­noyed, I let the ho­tel work­er have it. “You were sup­posed to call me at 6:00 AM!” I com­plained. “What if I had a mil­lion-​dol­lar deal to close this morn­ing, and your over­sight made me miss out on it?”

           “Well, sir,” the desk clerk quick­ly replied, “if you had a mil­lion-​dol­lar deal to close, you prob­ably wouldn't be stay­ing in this mo­tel!”

ĐIỆN THOẠI BÁO THỨC

Một buổi tối tại một mo­tel1, tôi dặn một cuộc gọi báo thức lúc 6:00 sáng. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trước 6:00, nhưng điện thoại không reo cho đến 6:30.

“Xin chào,” một người đàn ông trẻ ngượng ngùng nói.”Đây là điện thoại báo thức của ông.”

Bực mình, tôi quyết định nói với nhân viên khách sạn. “Các ông được báo là sẽ gọi tôi lúc 6:00 sáng!” tôi than phiền.”Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi có một thương vụ một triệu đô la hoàn tất sáng nay, và sơ suất của các ông làm tôi lỡ việc?”

“Sao, thưa ông,” viên thư ký nhanh miệng trả lời,” nếu ông có một thương vụ một triệu đô la để hoàn tất, ông hẳn đã không ở trong mo­tel này!”

A STORY ABOUT MARK TWAIN

[Sup­pos­ed­ly a true sto­ry...]

            James Mc­Neill Whistler (whose most fa­mous paint­ing is pop­ular­ly known as “Whistler's Moth­er”) is re­port­ed to have dis­played a just com­plet­ed paint­ing to Mark Twain.

           Twain looked at the paint­ing ju­di­cious­ly from a va­ri­ety of an­gles and dis­tances while Whistler wait­ed im­pa­tient­ly for the ver­dict.

           Fi­nal­ly, Twain leaned for­ward and, mak­ing an eras­ing ges­ture with his hand, said, “I'd erad­icate that cloud if I were you.”

          Whistler cried out in agony, “Care­ful! The paint is still wet.”

          “That's all right,” Twain said cool­ly, “I'm wear­ing gloves.”

MỘT CÂU CHUYỆN VỀ MARK TWAIN

            [Được cho là một câu chuyện có thật … ]

            James Mc­Neill Whistler (người có bức tranh nổi tiếng nhất được biết rộng rãi dưới tên gọi “Mẹ của Whistler”) được kể lại là đã cho Mark Twain xem một bức tranh vừa hoàn tất.

            Twain thận trọng nhìn vào bức tranh từ nhiều góc độ và tầm nhìn khác nhau trong lúc Whistler kiên nhẫn chờ nghe nhận xét.

            Cuối cùng, Twain cúi người và làm một động tác xóa bằng tay, nói:”Tôi sẽ xóa đám mây đó nếu tôi là anh.”

            Whist­let thét to đau đớn:”Cẩn thận! Bức tranh vẫn còn ướt.”

            “Không sao đâu,” Twain nói điềm nhiên, “Tôi đang mang găng tay.”

THAT’S HOW YOU’RE GOING TO LOOK

            When I went to get my driv­er's li­cense re­newed, our lo­cal mo­tor-​ve­hi­cle bu­reau was packed. The line inched along for al­most an hour un­til the man ahead of me fi­nal­ly got his li­cense.

            He in­spect­ed his pho­to for a mo­ment and com­ment­ed to the clerk, “I was stand­ing in line so long, I end­ed up look­ing pret­ty grouchy in this pic­ture.”

            The clerk looked at his pic­ture close­ly, and re­as­sured him, “It's okay. That's how you're go­ing to look when the cops pull you over any­way.”

ĐÓ SẼ LÀ DÁNG VẺ CỦA ÔNG

            Khi tôi đi thay mới bằng lái xe của tôi thì văn phòng mô tô-​xe cộ chật ních. Dòng người đi từng bước trong gần một giờ cho đến khi người đàn ông phía trên tôi cuối cùng lấy bằng của ông ta.

            Ông ta xem xét kỹ tấm hình của mình trong một lúc và nhận xét với viên thư ký:” Tôi đã đứng xếp hàng quá lâu, cuối cùng tôi trông có vẻ khá cáu kỉnh trong tấm hình này.”

            Viên thư ký nhìn kỹ bức tranh và trấn an ông ta :” Không sao đâu. Dù sao đi   nữa đó sẽ là dáng vẻ của ông khi cảnh sát dẫn ông đi.”

THINKING OF BEER

            Thought this was par­tic­ular­ly apt for me and Wednes­day af­ter­noons...

            Some­times when I re­flect back on all the beer I drink I feel ashamed.

            Then I look in­to the glass and think about the work­ers in the brew­ery and all of their hopes and dreams.

           If I didn't drink this beer, they might be out of work and their dreams would be shat­tered. Then I say to my­self, “It is bet­ter that I drink this beer and let their dreams come true than be self­ish and wor­ry about my rep­uta­tion.”

NGHĨ VỀ BIA

            Nghĩ về điều này đặc biệt thích hợp với tôi và những buổi chiều thứ tư …

            Thỉnh thoảng khi tôi nghĩ lại về tất cả số bia tôi uống, tôi cảm thấy xấu hổ.

            Sau đó tôi nhìn vào cái ly và nghĩ về những công nhân trong nhà máy bia và tất cả những hy vọng và mơ ước của họ.

            Nếu tôi đã không uống bia này, họ có thể đã bị thất nghiệp và những ước mơ của họ đã bị tan vỡ. Sau đó tôi tự nhủ:” Tốt hơn tôi uống bia này và để giấc mơ họ thành sự thật hơn là ích kỷ và lo nghĩ về thanh danh của tôi.”

BUSSINESS AND FISHING

One day a fish­er­man was ly­ing on a beau­ti­ful beach, with his fish­ing pole propped up in the sand. He was en­joy­ing the warmth of the af­ter­noon sun and the prospect of catch­ing a fish.

            About that time, a busi­ness­man came walk­ing down the beach, try­ing to re­lieve some of the stress of his work­day. He no­ticed the fish­er­man sit­ting on the beach and de­cid­ed to find out why this fish­er­man was fish­ing in­stead of work­ing hard­er to make a liv­ing for him­self and his fam­ily.

           “You aren't go­ing to catch many fish that way,” said the busi­ness­man to the fish­er­man, “you should be work­ing rather than ly­ing on the beach!”

           The fish­er­man looked up at the busi­ness­man, smiled and replied, “And what will my re­ward be?”

          “Well, you can get big­ger nets and catch more fish!” was the busi­ness­man's an­swer.

          “And then what will my re­ward be?” asked the fish­er­man, still smil­ing.

           The busi­ness­man replied, “You will make mon­ey and you'll be able to buy a boat, which will then re­sult in larg­er catch­es of fish!” “And then what will my re­ward be?” asked the fish­er­man again.

         The busi­ness­man was be­gin­ning to get a lit­tle ir­ri­tat­ed with the fish­er­man's ques­tions. “You can buy a big­ger boat, and hire some peo­ple to work for you!” he said.

         “And then what will my re­ward be?” re­peat­ed the fish­er­man.

         The busi­ness­man was get­ting an­gry. “Don't you un­der­stand? You can build up a fleet of fish­ing boats, sail all over the world, and let all your em­ploy­ees catch fish for you!”

         Once again the fish­er­man asked, “And then what will my re­ward be?”

         The busi­ness­man was red with rage and shout­ed at the fish­er­man, “Don't you un­der­stand that you can be­come so rich that you will nev­er have to work for your liv­ing again! You can spend all the rest of your days sit­ting on this beach, look­ing at the sun­set. You won't have a care in the world!”

         The fish­er­man, still smil­ing, looked up and said, “And what do you think I'm do­ing right now?”

LÀM ĂN VÀ CÂU CÁ

            Một ngày kia, một người câu cá đang nằm trên một bãi biển đẹp với một cần câu cắm trên cát. Ông ta đang hưởng cái ấm áp của mặt trời chiều và sự chờ đợi bắt một con cá.

            Vào lúc đó, một thương gia đi xuống bãi biển, cố gắng làm dịu đi phần nào cơn stress của ngày làm việc. Ông ta chú ý thấy người đàn ông câu cá ngồi trên bãi biển và quyết định tìm ra tại sao người câu cá này đi câu cá thay vì làm việc chăm chỉ hơn để kiếm sống cho bản thân ông ta và gia đình.

            “Ông sẽ không bắt được con cá nào theo kiểu đó,” thương gia nói với người câu cá, “ông nên làm việc hơn là nằm trên bãi biển!”

            Người câu cá nhìn lên thương gia, mỉm cười đáp:”Và phần thưởng của tôi là gì?”

            “À, ông sẽ có được những tấm lưới lớn hơn và bắt nhiều cá hơn!” là câu trả lời của thương gia.

            “Và sau đó phần thưởng của tôi là gì?” người câu cá hỏi trong khi vẫn mỉm cười.

            Thương gia đáp:”Ông sẽ làm ra tiền và ông sẽ có thể mua được một chiếc tàu, sau đó kết quả là bắt nhiều cá hơn nữa!” “Và sau đó phần thưởng của tôi là gì?” người câu cá lại hỏi.

            Thương gia bắt đầu hơi bực mình với những câu hỏi của người câu cá. “Ông có thể mua chiếc tàu lớn hơn, và thuê một số người làm việc cho ông!” ông ta nói.

            “Và sau đó phần thưởng của tôi là gì?” người câu cá lặp lại.

            Thương gia trở nên giận dữ.”Ông không hiểu sao? Ông có thể xây dựng một đoàn tàu, chạy khắp thế giới, và để tất cả những người làm công của ông bắt cá cho ông!”

            Một lần nữa người câu cá hỏi:”Và sau đó phần thưởng của tôi là gì?”

            Thương gia đỏ mặt giận dữ và thét vào mặt người câu cá:” Ông không hiểu rằng ông sẽ trở nên rất giàu có đến nỗi ông sẽ không bao giờ phải làm việc kiếm sống nữa! Ông có thể dùng những ngày còn lại ngồi trên bãi biển này, ngắm hoàng hôn. Ông sẽ không lo lắng gì trong thế giới này!”

            Vẫn mỉm cười, người đàn ông câu cá nhìn lên và nói:”Và ông nghĩ gì về việc tôi đang làm lúc này?”

WHAT DID HE UNDERSTAND?

Two Amer­ican wom­en stop­ping at the Ho­tel in Lis­bon want­ed an­oth­er chair in their room. The stew­ard who an­swered their ring could not un­der­stand En­glish.

One of the wom­en point­ed to the on­ly chair in the room, then tried pan­tomime, seat­ing her­self in an imag­inary chair.

            With a know­ing smile, the stew­ard bowed and mo­tioned for her to fol­low him. At the end of the cor­ri­dor, he stopped, smiled, and bowed again, and point­ed tri­umphant­ly to the door of the Ladies Room.

ANH TA ĐÃ HIỂU GÌ?

            Hai phụ nữ Mỹ ở lại tại một khách sạn ở Lis­bon muốn một cái ghế nữa trong phòng họ. Người phục vụ trả lời điện thoại không hiểu tiếng Anh.Một trong hai phụ nữ chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, sau đó cố “diễn kịch câm”, tự ngồi vào một chiếc ghế tưởng tượng.

            Với một nụ cười hiểu biết, người phục vụ cúi chào và ra hiệu cho cô ta đi theo anh ta.Tới cuối hành lang, anh ta dừng lại, mỉm cười, và cuối chào lần nữa, và hoan hỉ chỉ vào cánh cửa phòng vệ sinh nữ.

HOW DID THE FLORIST DIFFUSE THE BUSINESSMAN’S ANGER?

A new busi­ness was open­ing and one of the own­er's friends want­ed to send flow­ers for the oc­ca­sion. They ar­rived at the new busi­ness site and the own­er read the card. It said, “Rest in Peace.” The own­er was an­gry and called the florist to com­plain. He let the florist know in no un­cer­tain terms how an­gry he was about the ob­vi­ous mis­take.

            The florist wise­ly dif­fused the man's anger when she calm­ly said, “Sir, I'm re­al­ly sor­ry for the mis­take, but just imag­ine this... some­where there is a fu­ner­al tak­ing place to­day, and they have flow­ers with a note say­ing, ”Con­grat­ula­tions on your new lo­ca­tion!"

NGƯỜI BÁN HOA LÀM GIẢM CƠN GIẬN DỮ CỦA THƯƠNG GIA NHƯ THẾ...

Một thương gia mở cửa hàng và những người bạn của ông chủ muốn gửi hoa trong dịp này.Hoa được đưa tới điểm kinh doanh mới và ông chủ đọc tấm cạc. Trong đó viết:” Yên nghỉ trong tĩnh lặng.” Ông chủ nổi giận và gọi người bán hoa tới để than phiền.Ông ta cho người bán hoa biết một cách quả quyết là ông ta giận dữ như thế nào về cái lỗi rành rành kia.

Người bán hoa khôn ngoan làm giảm cơn giận của người đàn ông khi cô ta điềm tĩnh nói:”Thưa ông, tôi thật sự lấy làm tiếc về sai sót này, nhưng chỉ cần tưởng tượng điều này … ở nơi nào đó có một đám tang diễn ra hôm nay, và họ nhận vòng hoa với dòng chữ :”Chúc mừng địa điểm mới của bạn!”

STUDENTS AND THE WAYS THEY SAY “GOOD MORNING”

When I first start­ed col­lege, the Dean came in and said, “Good Morn­ing” to all of us. When we echoed back to him, he re­spond­ed “Ah, you're Fresh­men.”

            He ex­plained. "When you walk in and say good morn­ing, and they say good morn­ing back, it's Fresh­men. When they put their news­pa­pers down and open their books, it's Sopho­mores. When they look up so they can see the in­struc­tor over the

tops of the news­pa­pers, it's ju­niors. When they put their feet up on the desks and keep read­ing, it's se­niors."

           “When you walk in and say good morn­ing, and they write it down, it's grad­uate stu­dents.”

SINH VIÊN VÀ CÁCH HỌ NÓI “GOOD MORNING”

Khi tôi lần bắt đầu đại học, thầy trưởng khoa bước vào và nói:”Xin chào” với tất cả chúng tôi. Khi chúng tôi lặp lại lời ấy với thầy, thầy trả lời:”A, các bạn là những tân sinh viên.”

“Thầy giải thích:”Khi bạn bước vào và nói xin chào, và sinh viên nói xin chào trở lại thì đó là sinh viên mới. Khi họ đặt những tờ báo của họ xuống và lật sách thì đó là sinh viên năm hai. Khi họ nhìn lên sao cho có thể nhìn thấy giảng viên qua đầu những tờ báo của họ thì đó là sinh viên năm áp chót. Khi họ đặt chân lên bàn và vẫn tiếp tục đọc thì đó là sinh viên năm cuối.”

“Khi bạn bước vào và nói xin chào, và họ viết xuống thì đó là sinh viên tốt nghiệp.”

WHO WAS SURPRISED ?

The Fa­ther, pass­ing thru the son's col­lege town late one night on a busi­ness trip, thought he would pay a sur­prise vis­it to the boy.

            Ar­riv­ing at the fra­ter­ni­ty house, he knocked on the door.Af­ter sev­er­al min­utes of knock­ing, a sleepy voice drift­ed down from a sec­ond floor win­dow. “Whad­dya want?”

           “Does Jim­my Dun­can live here?” asked the fa­ther.

            “Yeah!” replied the voice. “Dump him on the front porch and we'll take care of him in the morn­ing.”

AI NGẠC NHIÊN?

            Người cha, vào một đêm kia đi qua thành phố đại học của con trai nhân chuyến đi làm ăn, nghĩ rằng ông ta sẽ gây một lần ghé thăm ngạc nhiên đối với con trai.

Đến nhà hội nam sinh viên đại học, ông ta gõ cửa.Sau một vài phút, một giọng ngái ngủ vọng xuống từ cửa sổ tầng hai. “Chú muốn …uốn… gì?”

“Jim­my Dun­can có ở đây không?” người cha hỏi.

“Dạ có!” vẫn giọng đó trả lời.”Hãy quăng nó xuống hè trước rồi tụi cháu sẽ lo cho nó sáng mai.”

I’M AFRAID …

A ro­bust-​look­ing gen­tle­man ate a fine meal at an ex­pen­sive restau­rant and topped it off with some Napoleon brandy, then he sum­moned the head­wait­er. “Do you re­call,” he asked pleas­ant­ly, "how a year ago, I ate just such a repast here

and then, be­cause I couldn't pay for it, you had me thrown in­to the gut­ter like a com­mon bum?"

           “I'm very sor­ry sir.” be­gan the con­trite head­wait­er.

           “Oh, it's quite all right.” said the guest, “but I'm afraid I'll have to trou­ble you again...”

TÔI E RẰNG …

Một quý ông bề ngoài cường tráng ăn một bữa ngon lành trong một nhà hàng đắt tiền và tráng miệng với một vài ly rượu Napoleon, sau đó ông ta gọi người quản lý.”Ông có nhớ không,” ông ta hỏi một cách thân mật, “sao đó một năm trước đây, tôi dùng chỉ một bữa ăn như thế này ở đây và sau đó, vì tôi không thể trả tiền, ông đã quăng tôi vào rãnh nước như một tên ăn mày thường thấy?”

“Tôi rất lấy làm buồn thưa ông,” viên quản lý hối hận bắt đầu.

“Ồ, không sao hết.” khách nói, “nhưng tôi e rằng tôi sẽ phải làm phiền ông lần nữa…”

WRITE MORE LEGIBLY!

An En­glish teach­er of­ten wrote lit­tle notes on stu­dent es­says.She was work­ing late one night, and as the hours passed, her hand­writ­ing de­te­ri­orat­ed.

            The next day a stu­dent came to her af­ter class with his es­say she had cor­rect­ed. “I can't make out this com­ment you wrote on my pa­per.”

            The teach­er took the pa­per, and af­ter squint­ing at it for a minute, sheep­ish­ly replied, “It says that you need to write more leg­ibly!”

HÃY VIẾT DỄ ĐỌC HƠN!

Một giáo viên tiếng Anh thường viết một ít ghi chú trên các bài luận của học sinh. Một buổi tôí cô ta làm việc trễ, và trong khi thời gi­an trôi qua, chữ viết của cô ta dần tháu đi.

Hôm sau một sinh viên đi gặp cô ta sau giờ học với bài luận cô ta đã sửa.”Em không thể đọc được lời nhận xét cô đã viết trên bài em.”

Cô giáo cầm bài viết, và sau khi nhìn qua trong một phút ngượng ngùng trả lời:”Dòng chữ viết rằng em cần phải viết dễ đọc hơn!”

WHY’D I GET MY FACE SLAPPED?

An old wom­an, a young wom­an, and En­glish­man, and an Irish­man are trav­el­ling in the com­part­ment of a train to­geth­er across the British coun­try­side. Each of the four of them is ig­nor­ing the oth­er three.

           Sud­den­ly, the train en­ters a tun­nel, and the com­part­ment is thrown in­to pitch black­ness. Out of the dark­ness comes the sound of a kiss, then the sound of a slap.

          The train leaves the tun­nel, and the trav­ellers act as though noth­ing hap­pened.

          The old wom­an, how­ev­er, is think­ing to her­self, “Look at that young wom­an sit­ting there next to me, act­ing as if noth­ing hap­pened. I KNOW the En­glish­man kissed her.”

          The young wom­an is think­ing to her­self, “Why would an Irish­man kiss an old la­dy?”

          The En­glish­man is think­ing to him­self, “I didn't to any­thing! Why'd I get MY face slapped?”

         And the Irish­man is think­ing to him­self, “How do you like that? I kiss the back of my hand, slap an En­glish­man in the face and get away with it!”

TẠI SAO TA BỊ TÁT VÀO MẶT?

            Một bà lão, một phụ nữ trẻ, và một người đàn ông người Anh, và một người đàn ông Ai-​len đang đi trong cùng một ngăn của một chuyến xe lửa băng qua miền đồng quê nước Anh. Mỗi người trong số họ đều không quan tâm đến ba người kia.

            Đột nhiên, xe lửa đi vào một đường hầm, và ngăn xe lửa trở nên tối đen như mực. Từ trong bóng tối bỗng vọng ra âm thanh của một nụ hôn, sau đó tiếng động của một cái tát.

            Con tàu rời đường hầm, và những nhà du hành làm như không có gì xảy ra.

            Tuy vậy, bà lão tự nghĩ:” Nhìn người phụ nữ trẻ kia ngồi cạnh ta, làm như không có gì xảy ra. TA BIẾT người đàn ông Ang lê kia đã hôn cô ta.”

            Người phụ nữ trẻ tự nghĩ:”Tại sao người đàn ông Ai-​len lại hôn một bà lão?”

            Người đàn ông Ang lê tự nghĩ:”Ta không làm gì cả!Tại sao ta bị tát vào mặt?”

            Và người Ai-​len tự nghĩ:” Làm sao mi thích điều đó được? Ta hôn mu bàn tay ta, tát vào mặt gã Ang lê và chuồn đi!”

TYPES OF BRA

A man walks in­to the wom­an's sec­tion of a de­part­ment store and tells the sales clerk he wants to buy a bra for his wife.

            “What type of bra?” asked the clerk

            “Type?” in­quires the man “There is more than one type?”

            “There are three types.” replies the clerk “The Catholic type, the Sal­va­tion Army type, and the Bap­tist type. Which one do you need?”

            Still con­fused the man ask “What is the dif­fer­ence in them?”

            The clerk re­sponds “It is re­al­ly very easy. The Catholic type sup­ports the mass­es, the Sal­va­tion Army type lifts up the fall­en and the Bap­tist type makes moun­tains out of mole hills.”

NHỮNG KIỂU ÁO NGỰC

            Một người đàn ông đi vào gi­an phụ nữ của một cửa hàng và nói với người bán hàng ông ta muốn mua một áo ngực cho vợ.

            “Kiểu áo ngực nào?” người bán hàng hỏi.

            “Kiểu?” người đàn ông hỏi. “Có nhiều hơn một kiểu?”

            “Có ba kiểu.” người đàn ông trả lời. “Kiểu Thiên Chúa Giáo, kiểu Đội Quân Cứu Tế, và kiểu giáo phái Bap­tist. Ông cần kiểu nào?”

            Vẫn còn lúng túng, người đàn ông hỏi:”Chúng khác nhau như thế nào?”

            Người bán hàng trả lời:”Thực sự rất dễ. Kiểu Thiên Chúa Giáo cổ vũ cho những đám đông, kiểu Đội Quân Cứu Tế nâng cao những cái xệ xuống và kiểu giáo phái Bap­tist làm cho những cái bình thường hóa quan trọng.”

AN ARGUMENT

Dur­ing a neigh­bor­hood par­ty here, I got in­to an ar­gu­ment with my neigh­bor, Van, about pres­iden­tial pol­itics. Fi­nal­ly, he asked me why I was such a ded­icat­ed Re­pub­li­can.

            I told him that my Fa­ther and Grand­Fa­ther were Re­pub­li­cans be­fore me and that I was car­ry­ing on the fam­ily tra­di­tion.

            “That's it ?” said my ex­as­per­at­ed neigh­bor. “What if your Fa­ther and Grand­Fa­ther had been horse thieves ?”

            “Well...” I replied, “I sup­pose then I'd be a Demo­crat like you.”

MỘT CUỘC TRANH CÃI

            Trong bữa tiệc láng giềng, tôi tranh cãi với một người láng giềng Van về đời sống chính trị tranh cử tổng thống. Cuối cùng anh ta hỏi tôi vì sao tôi là một đảng viên trung thành của đảng Cộng hòa như vậy.

            Tôi nói với anh ta rằng cha tôi và ông nội tôi là những người Cộng Hòa trước tôi và rằng tôi tiếp tục truyền thống gia đình.

            “Thế à?” người hàng xóm cáu tiết nói. “Nếu cha bạn  và ông nội bạn là những tên trộm ngựa thì sao?”

            “À…” tôi đáp, “tôi cho là tôi sẽ trở thành một người Dân chủ như ông.”

DIVERT YOUR COURSE

This is the tran­script of the AC­TU­AL ra­dio con­ver­sa­tion of a US naval ship with Cana­di­an au­thor­ities off the coast of New­found­land in Oc­to­ber 1995. Ra­dio con­ver­sa­tion re­leased by the Chief of Naval Op­er­ations

10-10-95.

           Cana­di­ans: Please di­vert your course 15 de­grees the South to avoid a col­li­sion.

           Amer­icans: Rec­om­mend you di­vert your course 15 de­grees the North to avoid a col­li­sion.

          Cana­di­ans: Neg­ative. You will have to di­vert your course 15 de­grees to the South to avoid a col­li­sion.

          Amer­icans: This is the Cap­tain of a US Navy ship. I say again, di­vert YOUR course.

         Cana­di­ans: No. I say again, you di­vert YOUR course.

        Amer­icans: THIS IS THE AIR­CRAFT CAR­RI­ER USS LIN­COLN, THE SEC­OND LARGEST SHIP IN THE UNIT­ED STATES' AT­LANTIC FLEET. WE ARE AC­COM­PA­NIED BY THREE DE­STROY­ERS, THREE CRUIS­ERS AND NU­MER­OUS SUP­PORT VES­SELS. I DE­MAND THAT YOU CHANGE YOUR COURSE 15 DE­GREES NORTH, I SAY AGAIN, THAT'S ONE FIVE DE­GREES NORTH, OR COUNTER-​MEA­SURES WILL BE UN­DER­TAK­EN TO EN­SURE THE SAFE­TY OF THIS SHIP.

          Cana­di­ans: This is a light­house. Your call!

ĐỔI HƯỚNG TÀU CHẠY

Đây là bản ghi một đoạn đối thoại vô tuyến điện CÓ THỰC của một tàu hải quân Mỹ và nhà chức trách Canađa ở ngoài bờ biển New­found­land vào tháng 10 – 1995.Đoạn đối thoại vô tuyến điện được tư lệnh tác chiến hải quân đưa ra vào 10 – 10 – 95.

Người Canađa:” Xin hãy chuyển hướng đi 15 độ phía nam để tránh một vụ va chạm.

Người Mỹ:Đề nghị các ông chuyển hướng tàu 15 độ phía bắc để tránh một vụ va chạm.

Người Canađa: Phản đối. Các ông sẽ phải chuyển hướng tàu 15 độ phía nam để tránh một vụ va chạm.

Người Mỹ:Đây là thuyền trưởng tàu Hải quân Mỹ. Tôi nhắc lại:Hãy chuyển hướng tàu CỦA CÁC ÔNG.

Người Canađa: Không. Tôi nhắc lại:Các ông hãy chuyển hướng tàu CỦA CÁC ÔNG.

Người Mỹ: ĐÂY LÀ HÀNG KHÔNG MẪU HẠM USS LIN­COLN, CHIẾC TÀU LỚN THỨ HAI CỦA HẠM ĐỘI AT­LANTIC CỦA MỸ. CHÚNG TÔI ĐƯỢC HỘ TỐNG BỞI BA TÀU KHU HẠM, BA TUẦN DƯƠNG HẠM VÀ NHIỀU TÀU LỚN HỘ TỐNG. TÔI YÊU CẦU CÁC ÔNG ĐỔI HƯỚNG TÀU 15 ĐỘ PHÍA BẮC, TÔI NHẮC LẠI 15 ĐỘ PHÍA BẮC, HOẶC KHÔNG THÌ NHỮNG BIỆN PHÁP ĐÁNH TRẢ SẼ ĐƯỢC THỰC HIỆN ĐỂ BẢO ĐẢM AN TOÀN CHO CHIẾC TÀU NÀY.

Người Canađa: Đây là một hải đăng, người gọi ạ!

A PAINTING

Dur­ing a mod­ern-​art ex­hi­bi­tion at a mu­se­um, an artist was ex­plain­ing his work that was on dis­play. “This,” he said, point­ing to a com­plete­ly black can­vas, “is a cow graz­ing.”

           “Well, where is the grass?” asked one par­tic­ular­ly con­fused vis­itor.

           “The cow has eat­en it,” the artist ex­plained.

           “Well, then,” the vis­itor said, “where's the cow?”

           “Why should she stay,” the artist replied, “af­ter she'd eat­en all the grass?”

MỘT BỨC TRANH

Trong một cuộc triển lãm nghệ thuật hiện đại ở một viện bảo tàng, một họa sĩ đang giải thích một bức tranh đang trưng bày.Anh ta chỉ tay vào bức vẽ hoàn toàn đen và nói “Đây là con bò đang ăn cỏ.”

“À, cỏ đâu ?” một vị khách đặc biệt bối rối hỏi.

“Con bò ăn hết rồi,” họa sĩ  giải thích.

“Vậy thì con bò đâu?” vị khách nói.

“Tại sao nó ở đó sau khi đã ăn hết cỏ ?” họa sĩ trả lời.

THE CHAUFFEUR DELIVERING SCIENTIFIC SPEECH

A fa­mous sci­en­tist was on his way to yet an­oth­er lec­ture when his chauf­feur of­fered his em­ploy­er an un­usu­al propo­si­tion. “I've heard your speech so many times I bet I could de­liv­er it and give you the night off,” he said.

           “That sounds great,” the sci­en­tist said. When they got to the au­di­to­ri­um, the sci­en­tist put on the chauf­feur's cap and sat in the back row. The chauf­feur walked up to the lectern, de­liv­ered the speech and asked if there were any ques­tions.

           “Yes,” said a man in the au­di­ence, and launched in­to a high­ly tech­ni­cal ques­tion. The chauf­feur was pan­ic-​strick­en for a mo­ment but quick­ly re­cov­ered.

          “That's an easy one,” he replied. “It is so easy, in fact, that I'm go­ing to get my chauf­feur to stand up and an­swer it.”

TÀI XẾ NÓI CHUYỆN KHOA HỌC

Một nhà khoa học nổi tiếng đang trên đường đi thuyết giảng thì người lái xe của ông đưa ra một đề nghị khác thường.” Tôi đã nghe bài nói của ngài quá nhiều lần và tôi đánh cuộc tôi có thể nói như thế và cho ông một buổi tối nghỉ ngơi,” ông ta nói.

Nhà khoa học đáp:” Hay lắm.” Khi họ đến thính phòng, nhà khoa học đội mũ của người lái xe vào và ngồi ở hàng ghế sau.Người lái xe đi lên bục giảng, bắt đầu nói chuyện và sau đó hỏi có ai muốn hỏi gì không.

”Có,” một người đàn ông từ phía thính giả nói và ông ta đặt một câu hỏi chuyên sâu về khoa học.Người lái xe hoảng sợ trong giây lát nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

            “Đó là một câu hỏi dễ,” ông ta đáp.”Thực tế,nó quá dễ đến nỗi tôi sẽ gọi người lái xe của tôi đứng lên và trả lời câu hỏi đó.”

I WISH …

A home­less man walked up to an el­egant­ly dressed wom­an and told her, “Ex­cuse me, madam, but I haven't eat­en for six days.”

            “Oh dear,” she replied en­vi­ous­ly. “I wish I had your willpow­er.”

TÔI ƯỚC …

Một người vô gia cư bước tới một người đàn bà ăn mặt sang trọng và nói:”Xin lỗi, thưa bà, tôi chưa ăn gì trong sáu ngày.”

            “Ô trời,” người đàn bà trả lời một cách ganh tị.” Tôi ước gì tôi có khả năng như ông.”

SLEEPING  SOLDIERS

By the time the sol­dier pulled in­to the lit­tle town, ev­ery ho­tel room was tak­en. “You've got to have a room some­where,” he plead­ed with a pro­pri­etor. “Well, I do have a dou­ble room with one oc­cu­pant, but he's an Air Force guy,” ad­mit­ted the man­ag­er, “and he might be glad to split the cost. But to tell you the truth, he snores so loud­ly that peo­ple in ad­join­ing rooms have com­plained in the past. I'm not sure it'd be worth it to you...” “No prob­lem,” the tired army guy as­sured him, “I'll take it.” The next morn­ing the sol­dier came down to break­fast ta­ble.“How'd you sleep?” asked the man­ag­er. “Nev­er bet­ter!” said the sol­dier. The man­ag­er was im­pressed. “No prob­lem with the oth­er guy snor­ing all night long?” “No, I shut him up in no time,” ex­plained the sol­dier. “How'd you man­age that?” “Well, he was al­ready in bed, snor­ing away, when I walked in­to the room, so I gave him a kiss on the cheek,” ex­plained the sol­dier. Then, I whis­pered in his ear, 'Good­night, beau­ti­ful,' and he sat up all night look­ing at me."

LÍNH NGỦ

Vào lúc người lính đi vào thị xã nhỏ, mọi phòng khách sạn đều đã có người ở. “Ông còn một căn phòng ở đâu đó,” anh ta năn nỉ người chủ khách sạn. “Ồ, tôi thực sự còn một phòng đôi có một người ở, nhưng anh ta là một người bên Không Lực,” ông chủ thừa nhận, “và có lẽ anh ta sẽ mừng khi chia giá phòng. Nhưng nói thật với anh, anh ta ngáy lớn đến nỗi người ta ở những phòng kế bên đã than phiền. Tôi không chắc chắn căn phòng đó đáng giá đối với anh …” “Không sao,” người lính mệt mỏi quả quyết, “tôi sẽ nhận phòng đó.” Sáng hôm sau người lính đi xuống bàn ăn sáng. “Anh ngủ như thế nào?” ông chủ hỏi. “Chưa bao giờ tốt hơn!” người lính nói. Ông chủ bị ấn tượng. “Không có vấn đề gì với anh chàng ngáy suốt đêm dài kia chứ?” “Không, tôi khóa miệng anh ta ngay tức thì,” người lính giải thích. “Làm thế nào mà anh làm được điều đó?” “À, anh ta đã nằm trên giường rồi, ngáy ầm ầm thì tôi đi vào phòng, vì thế tôi hôn anh ta một cái trên má,” người lính giải thích. Rồi tôi thì thầm bên tai anh ta:”Chúc buổi tối tốt lành, anh chàng đẹp trai,” và anh ta ngồi dậy suốt đêm nhìn tôi.”

WINK

A man with a wink­ing prob­lem is ap­ply­ing for a po­si­tion as a sales rep­re­sen­ta­tive for a large firm. The in­ter­view­er looks over his pa­pers and says, “This is phe­nom­enal. You've grad­uat­ed from the best schools; your rec­om­men­da­tions are won­der­ful, and your ex­pe­ri­ence is un­par­al­leled. Nor­mal­ly, we'd hire you with­out a sec­ond thought. How­ev­er, a sales rep­re­sen­ta­tive has a high­ly vis­ible po­si­tion, and we're afraid that your con­stant wink­ing will scare off po­ten­tial cus­tomers.I'm sor­ry...we can't hire you.”

          “But wait,” he said. “If I take two as­pirin, I'll stop wink­ing!”

          “Re­al­ly? Great! Show me!”

          So the ap­pli­cant reach­es in­to his jack­et pock­et and be­gins pulling out all sorts of con­doms: red con­doms,blue con­doms, ribbed con­doms, fla­vored con­doms;fi­nal­ly, at the bot­tom, he finds a pack­et of as­pirin. He tears it open, swal­lows the pills, and stops wink­ing.

          “Well,” said the in­ter­view­er, “that's all well and good, but this is a re­spectable com­pa­ny, and we will not have our em­ploy­ees wom­an­iz­ing all over the coun­try!”

         “Wom­an­iz­ing? What do you mean? I'm a hap­pi­ly mar­ried man!”

         “Well then, how do you ex­plain all these con­doms?”

         “Oh, that,” he sighed. “Have you ev­er walked in­to a phar­ma­cy, wink­ing, and asked for as­pirin?”

NHÁY MẮT

Một người đàn ông bị tật nháy mắt nột đơn xin một chỗ đại diện mãi vụ trong một công ty lớn. Người phỏng vấn xem xét đơn anh ta và nói:”Đây là việc có tính hiện tượng. Ông đã tốt nghiệp trường hạng nhất; ông có những đức tính tuyệt vời, và kinh nghiệm của ông thì vô song. Thường thì chúng tôi sẽ thuê ông mà không nghĩ ngợi lần nữa. Tuy vậy, một đại diện mãi vụ phải có một vị trí người ta thường trông vào, và chúng tôi e rằng việc ông nháy mắt liên tục sẽ xua đuổi khách hàng tiềm năng. Tôi xin lỗi … chúng tôi không thể thuê ông được.”

“Đợi đã,” ông ta nói. “Nếu tôi uống hai viên as­pirin, tôi sẽ ngưng nháy mắt!”

“Thế à? Hay quá! Hãy cho tôi thấy!”

Ví vậy người nộp đơn lục trong túi áo vét tông và bắt đầu lôi ra tất cả các loại bao cao su: bao cao su đỏ, bao cao su xanh, bao cao su có đường gân, bao cao su có mùi; cuối cùng, dưới đáy, ông ta tìm ra một gói nhỏ as­pirin. Ông ta xé nó ra, nuốt hai viên thuốc và ngưng nháy mắt.

“À,” người phỏng vấn nói, “vậy hay, nhưng đây là một công ty đứng đắn, và chúng tôi sẽ không cho phép nhân viên tán tỉnh phụ nữ khắp cả nước!”

“Tán tỉnh phụ nữ? Ông muốn nói gì? Tôi là người đàn ông hạnh phúc với gia đình tôi!”

“Vậy thì ông giải thích thế nào về tất cả những bao cao su này?”

“Ô, thế kia à,” ông ta thở dài. “Ông có từng bao giờ bước vô một nhà thuốc, nháy mắt và hỏi mua as­pirin?”

THE HAPPY COUPLE

Joe had lived with his wife Mary in their lit­tle home deep in the woods for fifty years. To cel­ebrate their fifti­eth an­niver­sary, he took her to the big city and they checked in­to an up­scale ho­tel.

           Mary had a com­plaint for the bell­man. “We refuse to set­tle for such a small room. We don't have any win­dows or fan, or even a bed!”

           “But, Madam!”

           Mary in­ter­rupt­ed the man. “Don't you 'But, Madam' me!” she stormed. "You

can't treat us like we're a cou­ple of fools just be­cause we don't trav­el much, and we've nev­er been to the big city, and we've nev­er spent the night at a ho­tel. I'm go­ing to com­plain to the man­ag­er!"

           “But, Madam,” the bell­man fi­nal­ly got out, “this isn't your room. It's the el­eva­tor!”

CẶP VỢ CHỒNG HẠNH PHÚC

Joe đã sống với người vợ Mary trong căn nhà nhỏ ở sâu trong rừng trong năm mươi năm. Để kỷ niệm ngày này, ông đưa bà tới thành phố lớn và họ đăng ký một khách sạn hạng sang.

Mary than phiền với người bồi hành lý. “Chúng tôi từ  chối ở trong một căn phòng nhỏ như vậy. Chúng tôi không có cánh cửa sổ nào hay quạt, hoặc thậm chí một cái giường!”

“Nhưng, thưa bà!”

Mary cắt ngang người đàn ông. “Đừng có “Nhưng, thưa bà” với tôi!” bà ta la lối. Các ông không thể đối xử  với chúng tôi như chúng tôi là một cặp ngờ nghệch chỉ bởi vì chúng tôi  không đi du lịch nhiều, và chúng tôi chưa bao giờ tới thành phố lớn, và chúng tôi chưa nghỉ đêm tại một khách sạn. Tôi sẽ kiện với ông quản lý!”

“Nhưng, thưa bà,” người bồi hành lý cuối cùng cũng nói ra được, “đây không phải là phòng bà. Đây là cái thang máy!”

HOTEL REST STOP

A man and his wife had been trav­el­ing for 18 hours when they de­cid­ed to stop for a few hours to rest. They checked in­to a nice ho­tel and slept for four hours. When they were ready to con­tin­ue their trip, they went down­stairs to pay their bill. The desk clerk hand­ed them a bill for $350. The man ex­plod­ed, and said the bill was too high, ask­ing to see the man­ag­er. The man­ag­er met them at the front desk and ex­plained that the ho­tel has an olympic pool and a nice con­fer­ence room and they were avail­able for the cou­ple's use. “But we didn't use them!” the man com­plained. The man­ag­er in­sist­ed that the room and pool were avail­able for them, as well as tick­ets to sev­er­al shows. The man ex­plained they didn't use any of those things, to which the man­ag­er replied, “But you could have.”

           Fi­nal­ly, need­ing to get back on the road, the man wrote a check for $100. The man­ag­er looked at the check and said, “This is on­ly for $100.”

           The man replied, “That's right. I charged you $250 for sleep­ing with my wife.”

           “But I didn't sleep with her!” the man­ag­er said.

           The man smiled and said, “Yeah, but she was here and you could have.”

DỪNG CHÂN NGHỈ Ở KHÁCH SẠN

Một người đàn ông và vợ du hành 18 giờ thì họ quyết định dừng lại vài giờ để nghỉ. Họ đăng ký trong một khách sạn đẹp và ngủ trong bốn giờ. Khi họ đã sẵn sàng để tiếp tục cuộc đi, họ xuống tầng dưới để trả tiền hóa đơn. Người thu tiền đưa họ một hóa đơn 350 đô la. Người đàn ông nổi giận đùng đùng, và nói cái hóa đơn giá quá cao và đòi gặp viên quản lý. Viên quản lý gặp họ ở bàn trước và giải thích rằng khách sạn có một bể bơi olympic và một phòng hội nghị đẹp và sẵn sàng cho cặp vợ chồng sử dụng. “Nhưng chúng tôi đã không sử dụng!” người đàn ông than phiền. Viên quản lý vẫn nhất định rằng căn phòng và cái hồ sẵn sàng cho họ sử dụng, cũng như những chiếc vé của một vài “sô” diễn. Người đàn ông giải thích họ đã không dùng bất cứ cái nào trong  những thứ đó, những thứ mà viên quản lý trả lời:”Nhưng ông có thể có.”

Cuối cùng, cần phải lên đường, người đàn ông viết một tấm séc 100 đô la. Viên quản lý nhìn tấm séc và nói:” Đây chỉ 100 đô la.”

Người đàn ông trả lời:” Đúng thế. Tôi tính ông 250 đô la về việc ngủ với vợ tôi.”

“Nhưng tôi đã không ngủ với cô ta!”

            Người đàn ông mỉm cười và nói:” Ừ, nhưng cô ấy đã ở đây và ông có thể ngủ.”

“WOUNDED” BOY SCOUT

A troop of Boy Scouts was be­ing used as “guinea pigs” in a test of emer­gen­cy sys­tems. A mock earth­quake was staged, and the Scouts im­per­son­at­ed wound­ed per­sons who were to be picked up and cared for by the emer­gen­cy units.

            One Scout was sup­posed to lie on the ground and await his res­cuers, but the first-​aid peo­ple got be­hind sched­ule, and the Scout lay “wound­ed” for sev­er­al hours.

          When the first-​aid squad ar­rived where the ca­su­al­ty was sup­posed to be, they found noth­ing but this brief note: “Have bled to death and gone home.”

HƯỚNG ĐẠO SINH “BỊ THƯƠNG”

Một nhóm hướng đạo sinh được sử dụng làm thí nghiệm trong một cuộc kiểm tra các hệ thống khẩn cấp. Một trận động đất giả được giàn dựng, và các hướng đạo sinh hóa thân thành những người bị thương sẽ được đưa đi và chăm sóc bởi những đơn vị cấp cứu.

Một hướng đạo sinh được coi như là nằm trên mặt đất và đợi những người cứu hộ, nhưng những người cấp cứu trễ hạn, và hướng đạo sinh này nằm “bị thương” trong mấy giờ.

Khi đột cấp cứu tới nơi được xem là của người bị thương, họ không thấy gì ngoài một ghi chú ngắn :”Đã chảy máu tới chết và đã về nhà.”

THE PERFECT RELATIONSHIP

The news­pa­per obit­uary op­er­ator re­ceived a phone call.

            The wom­an on the oth­er end asked, “How much do fu­ner­al no­tices cost?”

            “Five dol­lars per word, ma'am,” came the re­sponse.

            “Good, do you have a pa­per and pen­cil handy?”

            “Yes, ma'am.”

            “Okay, write this: 'Co­hen died.' ”

            “I'm sor­ry, ma'am, I for­got to tell you there's a five-​word min­imum.”

            “Hmmph,” came the re­ply. “You cer­tain­ly did for­get to tell me that.”

             Af­ter a mo­ment of si­lence, the wom­an con­tin­ued, “Got your pen­cil and pa­per?”

            “Yes, ma'am.”

            “Okay, print this: 'Co­hen died, Cadil­lac for sale.' ”

MỐI LIÊN HỆ HOÀN HẢO

Người điều hành trang cáo phó của một tờ báo nhận một cú điện thoại.

Người đàn bà ở đầu dây bên kia hỏi:” Cáo phó đăng tốn bao nhiêu?”

“Năm đô la mỗi từ, thưa bà,” người điều hành đáp.

“Tốt, ông có giấy và bút chì trong tay chứ?”

“Có, thưa bà.”

“Được rồi, viết cái này:”Co­hen đã chết””

“Xin lỗi, thưa bà, tôi quên nói với bà phải có ít nhất năm từ.”

“Hừm,” người đàn bà đáp. “Dĩ nhiên ông đã quên nói với tôi điều đó.”

Sau một lúc yên lặng, người đàn bà tiếp tục:”Ông đã có bút chì và giấy rồi chứ?”

“Vâng, thưa bà.”

“Được rồi, hãy in dòng này: “Co­hen đã chết, Cadil­lac cần bán.””

AUSSIE GRASSHOPPERS

A Texas farmer goes to Aus­tralia for a va­ca­tion. There he meets an Aussie farmer and gets talk­ing. The Aussie shows off his big wheat field and the Tex­an says, “Oh! We have wheat fields that are at least twice as large.”

           Then they walk around the ranch a lit­tle, and the Aussie shows off his herd of cat­tle. The Tex­an im­me­di­ate­ly says, “We have longhorns that are at least twice as large as your cows.”

           When the Tex­an sees a herd of kan­ga­roos hop­ping through the field, he asks, “And what the heck are those?”

           The Aussie replies with an in­cred­ulous look, “Don't you have any grasshop­pers in Texas?”

CHÂU CHẤU NƯỚC ÚC

            Một nông dân Texas (Mỹ) đi nghỉ ở Aus­tralia.Ở đó ông ta gặp một nông dân Uc và bắt chuyện. Người Uc gây phô trương bằng cánh đồng lúa mì lớn của mình và người Texas nói:”Ồ! Chúng tôi có những cánh đồng lớn ít nhất gấp hai cái này.”

            Sau đó họ dạo quanh doanh trại một lát, và người Uc phô trương đàn gia súc. Ngay lập tức người Texas nói:”Chúng tôi có những con thú sừng dài lớn ít nhất gấp đôi những con bò của anh.”

            Khi người Texas thấy một đàn can­gu­ru nhảy qua cánh đồng, ông ta hỏi:” Và đó là những con quái gì vậy?”

            Người Uc trả lời với một nét mặt hoài nghi:”Các ông không có những con châu chấu ở Texas à?”

WHY ARE MEN PROUD OF THEMSELVES?

1. A 5-day trip re­quires on­ly one suit­case

2. We can open all our own jars

3. We can leave a mo­tel bed un­made

4. We can kill our own food

5. Wed­ding plans take care of them­selves

6. If some­one for­gets to in­vite us to some­thing they can still be our friends

7. If you are 34 and sin­gle no­body no­tices

8. Ev­ery­thing on our faces stays the orig­inal col­or

9. Three pair of shoes are more than enough

10. Car me­chan­ics tell us the truth

11. We can sit qui­et­ly and watch a game with a friend for hours with­out think­ing “He must be mad at me.”

12. Same work-​more pay

13. Gray hair and wrin­kles on­ly add char­ac­ter

14. We can drop by to see a friend with­out hav­ing to bring a lit­tle gift

15. If an­oth­er guy shows up at a par­ty in the same out­fit

you just might be­come life­long friends

16. We are to­tal­ly un­able to see wrin­kles in our clothes

17. The same hairstyle lasts for years-​maybe decades

18. We don't have to shave be­low the neck

19. A few belch­es are ex­pect­ed and tol­er­at­ed

20. Our bel­ly usu­al­ly hides our big hips

21. One wal­let, one pair of shoes, one col­or, all sea­sons

22. We can do our nails with a pock­etknife

23. We have free­dom of choice con­cern­ing grow­ing a mus­tache

24. Christ­mas shop­ping can be ac­com­plished for 25 peo­ple on the day be­fore Christ­mas and in 45 min­utes

  TẠI SAO ĐÀN ÔNG TỰ HÀO VỀ BẢN THÂN HỌ?

1.         Một chuyến đi năm ngày chỉ cần một cái va li

2.         Chúng ta có thể tự mở tất cả chai lọ của chúng ta

3.         Chúng ta có thể đi đi khỏi một cái giường ở mo­tel mà không cần thu dọn

4.         Chúng ta có thể ăn sạch thức ăn của chúng ta

5.         Chúng ta không cần quan tâm tới kế hoạch cưới xin

6.         Nếu ai đó quên mời chúng ta tiệc tùng gì đó thì họ vẫn có thể là bạn chúng  ta

7.         Nếu bạn đã 34 tuổi và vẫn độc thân thì không ai chú ý

8.         Mọi thứ trên mặt chúng ta vẫn giữ nguyên màu sắc như đã có

9.         Ba đôi giày là quá đủ

10.       Thợ sửa xe hơi nói thật với chúng ta

11.       Chúng ta có thể ngồi im lặng và xem một trò chơi với một người bạn trong nhiều giờ mà không nghĩ rằng “Anh ta chắc phải phát điên với mình”

12.       Cùng công việc nhưng được trả tiền cao hơn

13.       Tóc muối tiêu và những nếp nhăn chỉ thêm vào cho tính cách

14.       Chúng ta có thể tạt vào thăm một người bạn mà không cần mang theo một món quà nhỏ

15.       Nếu một gã khác xuất hiện trong cùng  trang phục trong một bữa tiệc thì bạn chỉ có thể trở thành những người bạn suốt đời

16.       Chúng ta hoàn toàn không thể thấy những nếp nhăn trên quần áo chúng ta

17.       Một kiểu tóc kéo dài trong nhiều năm – có thể trong nhiều thập kỷ

18.       Chúng ta không cần cạo dưới cổ

19.       Một vài tiếng ợ thì được mong đợi và được bỏ qua

20.       Bụng chúng ta thường che đi cái hông lớn của chúng ta

21.       Một cái bóp, một đôi giày, một màu suốt bốn mùa

22.       Chúng ta có thể làm móng tay với con dao bỏ túi

23.       Chúng ta được tự do lựa chọn cho râu mép mọc hay không

24.       Đi mua sắm Nô-​en cho 25 người có thể hoàn tất trong ngày trước Nô-​en và trong 45 phút

TALKING CLOCK

           While proud­ly show­ing off his new apart­ment to friends, a col­lege stu­dent led the way in­to the den.

           “What is the big brass gong and ham­mer for?” one of his friends asked.

           “That is the talk­ing clock,” the man replied.

           “How's it work?” the friend asked.

           “Watch,” the man said and pro­ceed­ed to give the gong an ear- shat­ter­ing pound with the ham­mer.

           Sud­den­ly, some­one screamed from the oth­er side of the wall, “Knock it off, you id­iot! It's two o'clock in the morn­ing!”

ĐỒNG HỒ BIẾT NÓI

            Trong lúc hãnh diện khoe với bạn căn  hộ mới, một sinh viên đã dẫn đường đến căn phòng nhỏ riêng.

            “Cái chiêng lớn bằng đồng và cái búa để làm gì vậy?” một trong những người bạn hỏi.

            “Đó là cái đồng hồ biết nói,” người đàn ông trả lời.

            “Nó làm việc như  thế nào?” người bạn hỏi.

            “Hãy xem,” người đàn ông nói và tiến tới đánh cái chiêng một cú chát tai bằng búa.

            Bỗng nhiên, ai đó la lớn từ phía bên kia bức tường: “Ngừng ngay đi, thằng ngốc! Bây giờ là hai giờ sáng!”

THE GREAT WRITER

            There was once a young man who, in his youth, pro­fessed his de­sire to be­come a great writ­er.

            When asked to de­fine “great” he said, “I want to write stuff that the whole world will read, stuff that peo­ple will re­act to on a tru­ly emo­tion­al lev­el. Stuff that will make them scream, cry, and howl in pain and anger!”

            He now works for Mi­crosoft, writ­ing er­ror mes­sages.

NGƯỜI VIẾT VĨ ĐẠI

            Trước kia có một thanh niên trong tuổi trẻ của mình nói rằng mơ ước của mình là trở thành một người viết vĩ đại.

            Khi được hỏi cho biết thế nào là “vĩ đại” anh ta nói:”Tôi muốn viết thứ mà cả thế giới đều sẽ đọc, thứ mà người ta sẽ phản ứng theo một mức độ cảm xúc đích thực. Thứ mà sẽ làm người ta la, khóc, và gào lên trong đau đớn và giận dữ!”

            Bây giờ anh ta làm việc cho Mi­crosoft, viết những thông điệp lỗi.

FOUR FRIENDS …

These four friends were so con­fi­dent that the week­end be­fore fi­nals, they de­cid­ed to go up to Dal­las and par­ty with some friends up there. They had a great time. How­ev­er, af­ter all the par­ty­ing, they slept all day Sun­day and didn't make it back to Austin un­til ear­ly Mon­day morn­ing.

           Rather than tak­ing the fi­nal then, they de­cid­ed to find their pro­fes­sor af­ter the fi­nal and ex­plain to him why they missed it.

           They ex­plained that they had gone to Dal­las for the week­end with the plan to come back and study but, un­for­tu­nate­ly, they had a flat tire on the way back, didn't have a spare, and couldn't get help for a long time. As a re­sult, they missed the fi­nal.

The Pro­fes­sor thought it over and then agreed they could make up the fi­nal the fol­low­ing day. The guys were elat­ed and re­lieved.

          They stud­ied that night and went in the next day at the time the pro­fes­sor had told them. He placed them in sep­arate rooms and hand­ed each of them a test book­let, and told them to be­gin.

         They looked at the first prob­lem, worth 5 points. It was some­thing sim­ple about free rad­ical for­ma­tion. “Cool,” they thought at the same time, each one in his sep­arate room. “This is go­ing to be easy.”

         Each fin­ished the prob­lem and then turned the page. On the sec­ond page was writ­ten:

         (For 95 points): Which tire?

BỐN NGƯỜI BẠN …

            Bốn người bạn này quá tự tin đến nỗi vào cuối tuần trước kỳ thi tốt nghiệp, họ quyết định đi tới Dal­las và tiệc tùng với bạn bè ở đó. Họ chơi ở đó rất vui vẻ. Tuy nhiên, sau khi tiệc tùng, họ ngủ nguyên ngày chủ nhật và không quay lại Austin cho đến sáng sớm thứ hai.

            Họ quyết định đi tìm giáo sư của họ sau kỳ thi tốt nghiệp và giải thích với ông ta vì sao họ lỡ thi hơn là tham dự kỳ thi.

            Họ giải thích rằng họ đã đi Dal­las vào cuối tuần với kế hoạch quay lại học nhưng không may họ bị xẹp lốp trên đường về, không có lốp dự trữ, và không làm gì được trong một quãng thời gi­an. Vì thế, họ lỡ kỳ thi tốt nghiệp. Vị giáo sư suy nghĩ kỹ và sau đó đồng ý họ có thể thi tốt nghiệp ngày hôm sau. Mấy gã sinh viên hoan hỉ và mất đi vẻ căng thẳng.

            Tối hôm đó họ học và ngày hôm sau họ đi vào lúc vị giáo sư đã bảo họ. Ông ta xếp họ vào những phòng riêng lẻ và đưa mỗi người một tập sách kiểm tra mỏng, và nói họ bắt đầu.

            Họ nhìn câu hỏi thứ nhất, 5 điểm. Đó là một câu dễ về sự hình thành gốc tự do. “Tốt,” họ nghĩ cùng một lúc, mỗi người trong một phòng riêng. “Cái này sẽ dễ đây.”

            Mỗi người làm xong câu đó và lật qua trang kia. Ở trang hai được viết:

            (95 điểm): Lốp nào ?

FOUR WORMS …

Four worms were placed in­to four sep­arate jars. The first worm was put in­to a jar of al­co­hol. The sec­ond worm was put in­to a jar of cigarette smoke. The third worm was put in­to a jar of sperm. The fourth worm was put in­to a jar of soil.

            Af­ter one day:

            The first worm, in al­co­hol---dead.

            Sec­ond worm, in cigarette smoke---dead.

            Third worm, in sperm---dead.

            Fourth worm, in soil---alive.

            Les­son:

            As long as you drink, smoke and have sex, you won't get worms.

BỐN CON GIUN…

Bốn con giun được đặt trong bốn lọ khác nhau. Con đầu tiên được đặt trong lọ đựng rượu. Con thứ hai được đặt trong một lọ khói thuốc lá. Con thứ ba được đặt trong lọ tinh dịch. Con thứ tư đặt trong lọ đất.

Sau một ngày:

Con thứ nhất, trong rượu – chết.

Con thứ hai, trong khói thuốc lá – chết.

Con thứ ba, trong tinh dịch – chết.

Con thứ tư, trong đất – sống.

Bài học:

Chừng nào mà bạn nhậu nhẹt, hút thuốc, làm tình, bạn sẽ không bị giun.

WORLD WAR III

           Pres­ident Bush, Don­ald Rums­feld and Col­in Pow­ell are sit­ting in a bar. A guy

walks in and asks the bar­tender, “Isn't that Bush, Rums­feld and Pow­ell sit­ting over there?”

           Bar­tender says, “Yep, that's them.”

           So the guy walks over and says, "Wow, this is a re­al hon­or. What are you

guys do­ing in here?"

           Bush says, “We're plan­ning WWI­II.”

           And the guy says, “Re­al­ly? What's go­ing to hap­pen?”

           Rums­feld says, “Well, we're go­ing to kill 25 mil­lion Iraqis this time and one bi­cy­cle re­pair­man.”

           The guy ex­claimed, “A bi­cy­cle re­pair­man? Why kill a bi­cy­cle re­pair­man?”

           Bush turns to Pow­ell, punch­es him on the shoul­der and says, “See, smart britch­es, I told you no one would wor­ry about the 25 mil­lion Iraqis.”

CHIẾN TRANH THẾ GIỚI THỨ III

Tổng thống Bush, Don­ald Rums­feld và Col­in Pow­ell đang ngồi trong bar. Một gã đàn ông đi vào và hỏi người phục vụ:”Đó có phải Bush, Rums­feld và Pow­ell ngồi kia không?”

Người phục vụ đáp:”Đúng, họ đó.”

Nghe vậy người đàn ông bước tới và nói:” Chà, đây quả thực là hân hạnh. Các ông đang làm gì ở đây?”

Bush nói:”Chúng tôi đang bàn tính chiến tranh thế giới thứ ba.”

Và người đàn ông nói:”Thế à? Điều gì sẽ xảy ra?”

Rums­feld nói:”À, lần này chúng tôi sẽ giết 25 triệu người I-​rắc và một thợ sửa xe đạp.”

Người đàn ông kêu lên:”Một thợ sửa xe đạp? Tại sao giết một thợ sửa xe đạp?”

Bush quay qua Pow­ell, đấm vào vai và nói:”Coi đó, ông bạn thông minh, tôi đã nói với ông sẽ không có ai lo lắng gì về 25 triệu người I-​rắc.”

MALE OR FEMALE ?

            SWISS ARMY KNIFE -- male, be­cause even though it ap­pears use­ful for a wide va­ri­ety of work, it spends most of its time just open­ing bot­tles.

            KID­NEYS -- fe­male, be­cause they al­ways go to the bath­room in pairs.

            TIRE -- male, be­cause it goes bald.

            WEB PAGE -- fe­male, be­cause it is al­ways get­ting hit on.

            SHOE -- male, be­cause it is usu­al­ly un­pol­ished, with its tongue hang­ing out.

            PHO­TO­COPI­ER -- fe­male, be­cause once turned off, it takes a while to warm up again -- and on­ly when the right but­tons are pushed.

            HAM­MER -- male, be­cause it hasn't evolved much over the last 5,000 years, but it's handy to have around.

            RE­MOTE CON­TROL -- Def­inite­ly fe­male, be­cause it gives men plea­sure; he'd be lost with­out it, and while he doesn't al­ways know the right but­tons to push, he keeps try­ing.

GIỐNG ĐỰC HAY GIỐNG CÁI?

            Dao bỏ túi đa năng – giống đực, vì nó có vẻ hữu ích trong phạm vi công việc rộng nhưng phần lớn thời gi­an  của nó chỉ để mở chai.

            Quả cật – giống cái, vì hai quả luôn luôn đi vào toa lét có đôi.

            Lốp xe – giống đực, vì nó hóa hói đi.

            Trang web – giống cái,  vì nó luôn được click.

            Giày – giống đực, vì nó thường không được đánh bóng với cái lưỡi thè ra.

            Máy pho­to­copy – giống cái, vì một khi đã tắt đi thì nó mất một lúc để làm nóng máy trở lại – và chỉ khi đúng những nút đó được bấm.

            Búa – giống đực, vì nó không tiến hóa nhiều trong 5.000 năm qua, nhưng có sẵn nó thì thuận tiện.

            Điều khiển từ xa – dứt khoát là giống cái, vì nó tạo cho đàn ông sự thú vị; anh ta sẽ cảm thấy mất mát khi thiếu nó, và khi anh ta không phải luôn luôn biết đúng nút để bấm, anh ta cứ thử bấm.

THE AIR CONDITIONER

               A cus­tomer was con­tin­ual­ly both­er­ing the wait­er in a restau­rant; first, he'd asked that the air con­di­tion­ing be turned up be­cause he was too hot, then he asked it be turned down cause he was too cold, and so on for about half an hour.

               Sur­pris­ing­ly, the wait­er was very pa­tient, walk­ing back and forth and nev­er once get­ting an­gry. So fi­nal­ly, a sec­ond cus­tomer asked why didn't they just throw out the pest.

              “Oh, I don't care.” said the wait­er with a smile. “We don't even have an air con­di­tion­er.”

MÁY ĐIỀU HÒA NHIỆT ĐỘ

           Một khách hành liên tục làm phiền người bồi trong một nhà hàng; đầu tiên, anh ta yêu cầu bộ phận điều hòa nhiệt độ được mở lên vì anh ta quá nóng, sau đó anh ta yêu cầu tắt nó đi vì anh ta quá lạnh, và cứ tiếp tục như thế khoảng nửa giờ đồng hồ.

              Đáng ngạc nhiên là người bồi vẫn rất kiên nhẫn, đi tới đi lui và không bao giờ nổi giận mảy may. Cuối cùng, thấy thế một khách hàng thứ nhì hỏi vì sao họ không tống khứ kẻ quấy rầy.

              “Ồ, tôi không cần,” người bồi mỉm cười nói. “Chúng tôi không có đến một máy điều hòa nhiệt độ.”

THE PIG

            A farm­hand is driv­ing 'round the farm, check­ing the fences. Af­ter a few min­utes he ra­dios his boss and says, "Boss, I've got a prob­lem. I hit a pig on the road and he's stuck in  my truck. He's still wrig­gling - what should I do?''

            “In the back of your truck there's a shot­gun. Shoot the pig in the head and when it stops wrig­gling you can pull it out and throw it in a bush.”

            The farm work­er says okay and signs off. About 10 min­utes lat­er he ra­dios

back.

            "Boss I did what you said, I shot the pig and dragged it out and threw it

in a bush."

            “So what's the prob­lem now?” his Boss snapped.

            “The blue light on his mo­tor­cy­cle is still flash­ing.”

CON LỢN

Một người làm công cho một nông trại đang lái xe xung quanh nông trại kiểm tra hàng rào. Sau một vài phút anh ta gọi vô tuyến điện cho ông chủ và nói:”Ong chủ, tôi gặp vấn đề. Tôi va phải một con lợn trên đường và nó kẹt vào xe. Nó vẫn còn quằn quại – tôi nên làm gì?”

“Sau xe có một khẩu súng săn. Bắn con lợn vào đầu và khi nó hết quằn quại ông có thể lôi nó ra và ném nó vào bụi rậm.”

Người làm công nói được rồi và tắt máy. Khoảng 10 phút sau anh ta gọi lại

“Thưa ông chủ tôi đã làm những gì ông nói, tôi bắn con lợn và kéo nó ra và ném vào bụi rậm.”

“Vậy bây giờ có vấn đề gì?” ông chủ ngắt lời.

“Cái đèn xanh trên xe máy nó vẫn sáng.”

DAUGHTER DATING

            The moth­er of a 17-year-​old girl was con­cerned that her daugh­ter was hav­ing sex. Wor­ried the girl might be­come preg­nant, and ad­verse­ly im­pact the fam­ily's sta­tus, she con­sult­ed the fam­ily doc­tor.

           The doc­tor told her that teenagers to­day were very will­ful, and any at­tempt to stop the girl would prob­ably re­sult in re­bel­lion. He then told her to ar­range for her daugh­ter to be put on birth con­trol and, un­til then, talk to her and give her a box of

con­doms.

           Lat­er that evening, as her daugh­ter was prepar­ing for a date, the wom­an told her about the sit­ua­tion and hand­ed her a box of con­doms.

           The girl start­ed to laugh and reached over to hug her moth­er say­ing, “Oh Mom! You don't have to wor­ry about that! I'm dat­ing Su­san!”

CHUYỆN HẸN HÒ YÊU ĐƯƠNG CỦA CON GÁI

Người mẹ của một cô con gái 17 tuổi lo ngại rằng con gái mình đang có quan hệ tình dục. Lo lắng rằng con gái có thể bị mang thai và ảnh hưởng bất lợi tới uy tín gia đình, bà ta hỏi ý kiến bác sĩ gia đình.

Bác sĩ nói với bà ta rằng lứa tuổi mới lớn hiện nay rất bướng bỉnh và bất cứ nỗ lực nào ngăn cản cô con gái lại sẽ có thể gây ra nổi loạn. Sau đó ông ta bảo bà ta

tìm cách để cô con gái được tránh thai, đến lúc đó nói chuyện với cô ta và đưa cô ta một hộp bao cao su.

Tối hôm đó, khi cô con gái chuẩn bị đi chơi với người yêu, người mẹ nói chuyện với cô ta về tình hình và đưa cô ta một hộp bao cao su tránh thai.

Cô con gái bắt đầu cười và vươn người ôm người mẹ và nói:” Ồ mẹ ! Mẹ không phải lo lắng về điều đó ! Con đang yêu Su­san !”

SHE DISGUISED HERSELF TO JOINT THE ARMY

One evening dur­ing a pok­er game, a man was brag­ging to his friends about how his sis­ter dis­guised her­self as a man and was able to join the army.

            “But, wait a minute,” said one lis­ten­er. “Your sis­ter will have to dress with the boys and show­er with them, too. Won't she?”

            “Sure,” replied the man.

            “Well, won't they find out?” asked an­oth­er pok­er play­er.

            The first man shrugged his shoul­ders and replied, “Sure. But who is gonna tell?”

NÓ CẢI TRANG ĐỂ GIA NHẬP QUÂN ĐỘI

Một buổi tối trong lúc chơi xì phé, một người đàn ông đang khoác lác với bạn bè em gái anh ta đã cải trang thành đàn ông và gia nhập quân đội như thế nào.

“Nhưng, đợi tí đã,” một trong những người nghe nói. “Em gái của anh sẽ phải thay đồ với lính nam và tắm với họ nữa, phải không?”

“Đúng,” người đàn ông đáp.

“À, họ không phát hiện ra à?” một tay bài khác hỏi.

Người đàn ông thứ nhất nhún vai và trả lời: “Có. Nhưng ai sẽ nói?”

A VERY COLD WINTER ...

It was au­tumn, and the In­di­ans on the re­mote reser­va­tion asked their new Chief if the win­ter was go­ing to be cold or mild.

            Since he was an In­di­an Chief in a mod­ern so­ci­ety, he had nev­er been taught the old se­crets, and when he looked at the sky, he couldn't tell what the weath­er was go­ing to be.

            Nev­er­the­less, to be on the safe side, he replied to his tribe that the win­ter was in­deed go­ing to be cold and that the mem­bers of the vil­lage should col­lect wood to be pre­pared.

But al­so be­ing a prac­ti­cal lead­er, af­ter sev­er­al days he got an idea. He went to the phone booth, called the Na­tion­al Weath­er Ser­vice and asked, “Is the com­ing win­ter go­ing to be cold?”

            “It looks like this win­ter is go­ing to be quite cold in­deed,” the Me­te­orol­ogist at the weath­er ser­vice re­spond­ed.

             So the Chief went back to his peo­ple and told them to col­lect even more wood in or­der to be pre­pared.

            One week lat­er he called the Na­tion­al Weath­er Ser­vice again. “Is it go­ing to be a very cold win­ter?” he asked.

            “Yes,” the man at Na­tion­al Weath­er Ser­vice again replied, “it's go­ing to be a very cold win­ter.”

            The Chief again went back to his peo­ple and or­dered them to col­lect ev­ery scrap of wood they could find.

            Two weeks lat­er he called the Na­tion­al Weath­er Ser­vice again. “Are you ab­so­lute­ly sure that the win­ter is go­ing to be very cold?”

            “Ab­so­lute­ly,” the man replied. “It looks like it's go­ing to be one of the cold­est win­ters ev­er.”

            “How can you be so sure?” the Chief asked.

            The weath­er­man replied, “The In­di­ans are col­lect­ing fire­wood like crazy.”

MỘT MÙA ĐÔNG RẤT LẠNH

            Trời đang thu, và người da đỏ ở vùng đất xa xôi hỏi thủ lĩnh mới của họ mùa đông này sẽ lạnh hay ôn hòa.

            Vì là thủ lĩnh dân da đỏ trong xã hội hiện đại, ông ta chưa bao giờ được dạy những bí quyết xưa, và khi ông ta nhìn lên bầu trời, ông ta không thể nói thời tiết sẽ ra sao.

            Tuy nhiên, một cách cẩn thận, ông ta trả lời với bộ lạc là mùa đông sẽ lạnh thực sự và các thành viên trong làng nên thu lượm gỗ để chuẩn bị. Nhưng cũng là một lãnh đạo thực tế, sau vài ngày ông ta nảy ra một sáng kiến. Ông ta đi đến phòng điện thoại, gọi vụ thời tiết quốc gia và hỏi:”Thời tiết sẽ trở nên lạnh không?”

            “Có vẻ như mùa đông này sẽ lạnh thực sự,” nhà khí tượng học ở vụ thời tiết trả lời.

            Nghe vậy vị thủ lĩnh quay lại bộ lạc và nói họ thu nhặt thậm chí nhiều củi hơn để chuẩn bị.

            Một tuần sau ông ta lại gọi vụ thời tiết quốc gia.”Trời sẽ rất lạnh vào mùa đông này chứ?” ông ta hỏi.

            “Đúng,” người của cục thời tiết quốc gia trả lời lại. “Mùa đông này sẽ rất lạnh.”

            Vị thủ lĩnh quay về bộ lạc một lần nữa và ra lệnh thu lượm đến từng mảnh nhỏ củi họ có thể tìm thấy.

            Hai tuần sau ông ta lại gọi cục thời tiết quốc gia.”Ông có đoan chắc rằng mùa đông này sẽ rất lạnh không”

            “Chắc chắn,” người đàn ông trả lời. “Có vẻ như đây sẽ là mùa đông lạnh hơn bao giờ hết.”

            “Làm thế nào mà ông có thể quả quyết như vậy?” vị thủ lĩnh hỏi.

            Nhà khí tượng học trả lời:”Người da đỏ đang thu lượm gỗ như điên.”

SIGNS SEEN AROUND THE WORLD

            Cock­tail lounge, Nor­way:

            LADIES ARE RE­QUEST­ED NOT TO HAVE CHIL­DREN IN THE BAR.

            Doc­tors of­fice, Rome:

            SPE­CIAL­IST IN WOM­EN AND OTH­ER DIS­EASES.

            In a Nairo­bi restau­rant:

            CUS­TOMERS WHO FIND OUR WAIT­RESS­ES RUDE OUGHT TO SEE THE MAN­AG­ER.

            On an Athi Riv­er high­way:

            TAKE NO­TICE: WHEN THIS SIGN IS UN­DER WA­TER, THIS ROAD IS IM­PASS­ABLE.

            On a poster at Ken­com:

            ARE YOU AN ADULT THAT CAN­NOT READ? IF SO, WE CAN HELP.

            A sign seen on an au­to­mat­ic re­stroom hand dry­er:

            DO NOT AC­TI­VATE WITH WET HANDS.

            In a Pumwani ma­ter­ni­ty ward:

            NO CHIL­DREN AL­LOWED.

            In a ceme­tery:

            PER­SONS ARE PRO­HIB­IT­ED FROM PICK­ING FLOW­ERS FROM ANY BUT THEIR OWN GRAVES.

            Tokyo ho­tel's rules and reg­ula­tions:

            GUESTS ARE RE­QUEST­ED NOT TO SMOKE OR DO OTH­ER DIS­GUST­ING BE­HAVIOURS IN BED.

            Ho­tel el­eva­tor, Paris:

            PLEASE LEAVE YOUR VAL­UES AT THE FRONT DESK.

            Ho­tel, Yu­goslavia:

            THE FLAT­TEN­ING OF UN­DER­WEAR WITH PLEA­SURE IS THE JOB OF THE

CHAM­BER­MAID.

            Ho­tel, Japan:

            YOU ARE IN­VIT­ED TO TAKE AD­VAN­TAGE OF THE CHAM­BER­MAID.

            An ad­ver­tise­ment by a Hong Kong den­tist:

            TEETH EX­TRACT­ED BY THE LAT­EST METHODISTS.

            A laun­dry in Rome:

            LADIES, LEAVE YOUR CLOTHES HERE AND SPEND THE AF­TER­NOON HAV­ING A GOOD TIME

           Ad­ver­tise­ment for don­key rides, Thai­land:

          WOULD YOU LIKE TO RIDE ON YOUR OWN ASS?

           Air­line tick­et of­fice, Copen­hagen:

           WE TAKE YOUR BAGS AND SEND THEM IN ALL...

NHỮNG BIỂN HIỆU ĐƯỢC NHÌN THẤY VÒNG QUANH THẾ GIỚI

Phòng cock­tail, Na uy:

Quý bà được yêu cầu không được sinh con trong quầy bar.

Phòng mạch bác sĩ ở Rome:

Chuyên gia phụ nữ và những bệnh khác.

Trong một nhà hàng Nairo­bi:

Khách hàng thấy nữ tiếp viên chúng tôi thô lỗ phải gặp giám đốc chúng tôi.

Trên một quốc lộ Athi Riv­er:

Chú ý: Khi biển báo này chìm trong nước thì con đường này không thể đi qua.

Trên một poster ở Ken­com:

Bạn là một người trưởng thành không biết đọc? Nếu vậy, chúng tôi có thể giúp bạn.

Một tấm biển được nhìn thấy trên một phòng vệ sinh tự động có máy thổi khô tay:

Đừng kích hoạt với đôi tay ướt.

Ở phòng sản khoa ở Pumwani:

Trẻ em không được chấp nhận.

Trong một nghĩa trang:

Cấm hái hoa mọi nơi trừ phần mộ riêng của mình.

Luật lệ và quy định trong một khách sạn ở Tokyo:

Khách được thỉnh cầu không được hút thuốc hoặc làm những việc kinh tởm trên

giư ờng

 Thang máy khách sạn, Paris:

Xin vui lòng để nguyên lý của bạn ở bàn trước.

Khách sạn, Yu­goslavia:

Việc làm phẳng đồ lót một cách vui thích là công việc của nữ phục vụ phòng

Khách sạn, Nhật bản:

Bạn được mời để tận dụng cô hầu phòng.

Một quảng cáo của một nha sĩ Hồng Công:

Nhổ răng bởi những thành viên hội Giám lý mới nhất.

Một tiệm giặt ở Rome:

Quý bà, hãy để quần áo của quý bà lại và trải qua một buổi chiều vui sướng.

Quảng cáo cho việc cưỡi lừa, Thái lan:

Bạn có muốn cưỡi trên con lừa của chính bạn không?

Phòng bán vé máy bay, Copen­hagen:

Chúng tôi lấy giỏ xách của bạn và gửi đi mọi hướng.

WHAT TIME IS IT?

Ex­haust­ed from driv­ing, a trav­el­ing sales­man stopped in this one town, and pulled over to get an hour or two of sleep. But the qui­et place he chose hap­pened to be one of the streets that the ma­jor­ity of the towns peo­ple used to take their dai­ly run.

           The sales­man had bare­ly pulled over, and got­ten com­fort­able when a jog­ger was knock­ing on his win­dow, ask­ing, “Ex­cuse me, but do you have the time?”

           The man looked at the car clock and an­swered, “8:15.”

           The jog­ger said thanks and left.

           The man set­tled back again, and was just doz­ing off when there was an­oth­er knock on the win­dow and an­oth­er jog­ger. “Ex­cuse me, sir, do you have the time?”

          “8:25!”

          The jog­ger said thanks and left.

          Now, the man could see oth­er jog­gers pass­ing by and he knew it was on­ly a mat­ter of time be­fore an­oth­er one would be dis­turbed him. Hop­ing to solve his prob­lem he took out a pen and pa­per and put a sign in his win­dow say­ing, “I do not know the time!”

          Again he set­tled back to sleep, and was just doz­ing off when there was an­oth­er knock on the win­dow.

         “Sir, sir? It's 8:45!”

MẤY GIỜ RỒI?

            Mệt mỏi vì lái xe, một người bán hàng dạo dừng lại ở một thị trấn, và tấp xe vào lề để ngủ một hai giờ. Nhưng nơi yên tĩnh ông ta chọn lại ngẫu nhiên là một trong những con đường mà phần lớn người thị trấn dùng để chạy hàng ngày.

            Người bán hàng mới vừa tấp xe vào và buông người thư giãn thì một người chạy bộ gõ cửa sổ xe, hỏi:”Xin lỗi, ông biết giờ không?”

            Người đàn ông nhìn vào đồng hồ xe hơi và trả lời:”8:15.”

            Người chạy bộ cảm ơn và rời đi.

            Người đàn ông quay lại nằm và mới vừa chỉ ngủ lơ mơ thì có một tiếng gõ khác trên cửa sổ xe và một người chạy bộ khác.”Xin lỗi, thưa ông, ông biết giờ không?”

            “8:25!”

            Người chạy bộ lại cảm ơn và rời đi.

            Lúc ấy, người đàn ông có thể thấy những người chạy bộ khác chạy ngang qua và ông ta biết vấn đề chỉ là thời gi­an trước khi một người khác sẽ quấy rầy ông. Hy vọng giải quyết vấn đề, ông lấy ra một cây bút và tờ giấy và viết một dòng trên cửa sổ:”Tôi không biết

giờ !”

            Một lần nữa ông nằm xuống ngủ, và mới chỉ mơ màng thì có một tiếng gõ cửa khác trên cửa sổ.

            “Thưa ông, thưa ông. Bây giờ là 8:45!”

REDECORATE THE BEDROOM ...

A young wom­an de­cid­ed to re­dec­orate her bed­room. She wasn't sure how many rolls of wall­pa­per she would need, but she knew that her friend next door had re­cent­ly done the same job and the two rooms were iden­ti­cal in size.

            “Buffy,” she said, “how many rolls of wall­pa­per did you buy for your bed­room?”

            “Ten,” said Buffy.

            So the girl bought the ten rolls of pa­per and did the job, but she had 2 rolls left­over.

            “Buffy,” she said. “I bought ten rolls of wall­pa­per for the bed­room, but I've got 2 left­over!”

            “Yeah!” said Buffy. “So did I.”

TRANG HOÀNG LẠI PHÒNG NGỦ...

Một phụ nữ trẻ quyết định trang hoàng lại phòng ngủ. Chị không biết mình cần bao nhiêu cuộn giấy dán tường, nhưng chị biết là bạn chị nhà kế bên đã làm việc như vậy và hai căn phòng có cỡ giống hệt nhau.

“Buffy,” chị nói, “bạn đã mua bao nhiêu cuộn giấy dán tường cho phòng ngủ?”

“Mười,” Buffy nói.

Vì thế chị ta mua mười cuộn giấy và trang hoàng căn phòng, nhưng chị dư ra 2 cuộn.

“Buffy,” chị nói.”Tôi mua mười cuộn giấy dán tường phòng ngủ, nhưng tôi dư 2

cuộn !”

“Ừ !” Buffy nói. “Tôi cũng vậy.”

THE PRESIDENT OF VERY FEW WORDS

Pres­ident Calvin Coolidge, 30th U.S. pres­ident (1923 to 1929) was a man of very few words. One Sun­day he went to church, but his wife, Grace, stayed home. When he re­turned, she asked, “Was the ser­mon good?”

           “Yup,” was Coolidge's brief re­ply.

           “What was it about?” Grace asked.

           “Sin.”

           “And what did the min­is­ter say?”

           “He's against it.”

VỊ TỔNG THỐNG RẤT KIỆM LỜI

            Tổng thống Mỹ thứ 30 Calvin Coolidge (1923-1929) là một người nói rất ngắn gọn. Một chủ nhật, ông đi nhà thờ, nhưng phu nhân Grace ở nhà. Khi ông quay về, bà hỏi:”Bài giảng có hay không”

“Có,” ông trả lời ngắn gọn.

“Chủ đề gì vậy?” Grace hỏi.

“Tội lỗi.”

“Và mục sư nói gì?”

            “Cha chống lại nó.”

SELLING BIBLES...

            A door-​to-​door en­trepreneur be­came rather bored with his job of sell­ing Bibles, so he de­cid­ed to be­come a boss, hir­ing three peo­ple to sell Bibles for him. He in­ter­viewed three peo­ple.

            The first came in and said, “I want to sell Bibles for you.”

            “Okay, you're hired. Here's your kit -- go sell!”

            The sec­ond came in and said, “I want to sell Bibles for you.”

            “Okay, you're hired! Here's your kit -- go sell!”

            The third came in and said, “I- I - I wa - wa- wa-​want t-​t-​t-​t-​to s-​s-​s-​s-​ell to sell, to sell Bi - bi - bi - Bibles, sell Bi -Bibles f-​f-​f-​fo-​for y-​y-​y-​y you Bibles for you!”

            “No,” shout­ed the man, “this will nev­er work! You can't sell Bibles for me!”

            The ap­pli­cant replied, “B-​b-​b-​b-​but I r-​r-​r-​eall, but I re­al­ly, re­al­ly, n-​n-​n-​n-​need th-​th-​th-​this, re­al­ly need th-​th-​this job!”

            As there were no oth­er ap­pli­cants, the man said, “Okay, I'll give you one shot at this, but I ex­pect you to pro­duce!”

            At the end of the day, the first ap­pli­cant came back and re­port­ed, “I sold 8 Bibles to­day.”

            The sec­ond re­port­ed, “I sold 11 Bibles to­day.”

            The third work­er re­port­ed, “To-​to-​to-​to t-​t-​to­day, I-​I-​I so- so, I so-, I so-, I so- I sold 28 Bi- bi- b- bibles!”

            “Great,” said the boss. “How­ev­er, I want you to sell a lot more Bibles than that, so get out there to­mor­row and MAKE ME SOME MON­EY!”

            At the end of the sec­ond day, the first work­er came in and re­port­ed, “To­day, I sold 32 Bibles.”

            The sec­ond work­er re­port­ed, “I sold 44 Bibles to­day”

            The third work­er re­port­ed, “To-​to-​to t-​to­day, I-​i-​I so- so, I so-, I sold 79 Bi-​bi-​bi- sold 79, sold 79 Bibles.”

            “Fan­tas­tic,” said the man, “since you're do­ing so well, so much bet­ter than these oth­er two bums, why don't you tell them what your sales tech­nique is.”

            Replied the work­er, “I-I -I j-​j-​j-​j-​ju-​ju-​ju-​just wa, wa, wa, just wal- wa- wa- walk, just walk up to up to up to just walk up to them and and ask, them and ask, them and ask if th-​th-​th-​th ask if they w-​w-​w-​w-​w- wa- ask if they want t-​t-​t-​t-​o-​o- if they want to b--b-​b-​b-​b if they want to buy a Bi-​bi - want to buy a Bi--b--a - a- a-​bi - buy a to buy a Bi-​bi-​bible, or d-​d-​d-​d-​d do th-​th-​they do they w-​w-​w-​ant me to read it to th-​th-​them...”

BÁN KINH THÁNH ...

Một người bán hàng đến tận nhà cảm thấy có phần mệt mỏi với công việc bán Kinh Thánh của mình nên ông ta quyết định trở thành một ông chủ, thuê ba người bán Kinh Thánh cho ông ta. Ông ta đã phỏng vấn ba người.

Người đầu tiên đến và nói:” Em muốn bán Kinh Thánh cho anh.”

“Được. Tôi nhận anh. Đây là những thứ cần thiết – đi bán đi!”

Người thứ hai đến và nói:”Em muốn bán Kinh Thánh cho anh.”

“Được, tôi nhận anh! Đây là những thứ cần thiết – đi bán đi!”

Người thứ ba đến và nói:” Em...em...em muốn ...uốn...uốn b...b...b...án...bán... bán...Ki-​Ki-​Ki-​Kinh Thánh, bán Kinh...Kinh Thánh ch-​ch-​ch-​cho anh Kinh Thánh cho anh!”

“Không,” người bán hàng la lên, “như thế này thì sẽ không bao giờ làm việc được! Anh không thể bán Kinh Thánh cho tôi!”

Người xin việc trả lời:”Nh-​nh-​nh-​nh-​nhưng em th-​th-​th-​thật sự, nhưng em thật sự, thật sự, c-​c-​c-​c-​cần, thực sự cần công việc n-​n-​này!”

Vì không còn người xin việc nào nữa nên người đàn ông nói:”Được rồi, tôi sẽ cho anh thử việc, nhưng tôi hy vọng anh sẽ làm việc có kết quả!”

Vào cuối ngày, người xin việc đầu tiên quay lại và nói:”Hôm nay em bán được 8 cuốn Kinh Thánh.”

Người thứ hai nói:” Em bán được 11 cuốn Kinh Thánh.”

Người làm thuê thứ ba nói:”Hô-​hô-​hô-​hô h-​h-​hôm nay, em-​em-​em bán-​bán, em bán, em bán, em bán, em bán 28 cuốn Kinh-​Kinh-​K-​Kinh Thánh!”

“Hay quá,” ông chủ nói. “Tuy vậy, tôi muốn anh bán một số nhiều hơn vậy nữa, vậy hãy đi bán ngoài ngày mai và kiếm cho tôi một số tiền!”

Cuối ngày thứ hai, người làm thuê thứ nhất bước vào và cho biết:”Hôm nay, em bán được 32 cuốn Kinh Thánh.”

Người làm thuê thứ hai cho biết:”Hôm nay em bán được 44 cuốn Kinh Thánh.”

Người thứ ba báo cáo:”Hô-​hô-​hô-​h-​hôm nay, em-​em-​em bán, em bán , em bán 79 cuốn Ki-​Ki-​Ki- bán 79, bán 79 cuốn Kinh Thánh.”

“Rất tuyệt,” ông chủ nói, “vì anh làm quá tốt, quá tốt hơn nhiều hai người kia, sao anh không nói cho họ biết về cách anh bán hàng?”

Người làm thuê trả lời:”Em –em-​em ch-​ch-​ch-​ch-​chi-​chi-​chi-​chỉ đi, đi, đi, chỉ đi-​đi-​đi-​đi, chỉ đi tới tới tới chỉ đi tới họ và và hỏi, họ và hỏi,họ và hỏi h-​h-​h-​h có có hỏi họ có muốn hỏi họ có muốn m-​m-​m-​m hỏi họ có muốn mua Ki-​k-​muốn mua Kinh-​Kinh-​Kinh Thánh, hay h-​h-​h-​h-​h-​họ m-​m-​m-​muốn em đọc kinh cho h-​h-​họ...”

PRIMITIVE MEAL

            A famed En­glish ex­plor­er was in­vit­ed to Dart­mouth to tell of his ad­ven­tures in the African jun­gle.

            “Can you imag­ine,” he de­mand­ed, “peo­ple so prim­itive that they love to eat the em­bryo of cer­tain birds, and slices from the bel­ly of cer­tain an­imals.And grind up grass seed,make it in­to a paste, burn it over a fire, then smear it with a greasy mess they ex­tract from the mam­ma­ry flu­id of cer­tain oth­er an­imals.”

            When the stu­dents looked star­tled by such bar­barism, the ex­plor­er added soft­ly, “What I've been de­scrib­ing, of course,is a break­fast of ba­con and eggs and but­tered toast.”

BỮA ĂN THỜI NGUYÊN THỦY

            Một nhà thám hiểm nổi tiếng người Anh được mời đến Dart­mouth để kể về những cuộc phiêu lưu đầu tiên của ông trong rừng Châu Phi.

            “Các bạn có thể tưởng tượng,” ông ta yêu cầu, “người ta ở trình độ nguyên thủy đến độ người ta rất thích ăn cái còn phôi thai của một một số loài chim nào đó, và những lát cắt từ bụng của một số loài thú vật nào đó.Và họ xay nhỏ hạt một loại cỏ, làm thành thứ nhão nhão, đốt trên một ngọn lửa, sau đó bôi bẩn bằng một thứ bẩn nhờn mà họ trích ra từ chất lỏng từ vú của những loài thú vật khác.”

            Khi sinh viên giật mình bởi cảnh man rợ, nhà thám hiểm nhẹ nhàng thêm vào:”Cái mà tôi vừa mô tả, dĩ nhiên, là một bữa ăn sáng gồm thịt heo muối xông khói và trứng và bánh mỳ nướng có bơ.”

HIGH TECH

Three men are sit­ting naked in the sauna.

            Sud­den­ly there is a beep­ing sound. The first man press­es his fore­arm and the beep­ing stops.

            The oth­ers look at him ques­tion­ing­ly.

            “That's my pager,” he says. “I have a mi­crochip un­der the skin of my arm.”

            A few min­utes lat­er a phone rings. The sec­ond man lifts his palm to his ear. When he fin­ish­es he ex­plains,

            “That's my mo­bile phone. I have a mi­crochip in my hand.”

             The third man, feel­ing de­cid­ed­ly low-​tech, steps out of the sauna. In a few min­utes he re­turns with a piece of toi­let pa­per ex­tend­ing from his rear.

             The oth­ers raise their eye­brows.

             “I'm get­ting a Fax,” he ex­plains

CÔNG NGHỆ CAO

Ba người đàn ông ngồi khỏa thân trong phòng tắm hơi.

Đột nhiên có một tiếng bíp. Người đàn ông đầu tiên nhấn  cẳng tay và tiếng bíp ngưng.

Hai người kia nhìn ông ta dò hỏi.

“Đó là máy nhắn tin của tôi,” ông ta nói. “Tôi có một vi mạch dưới da cẳng tay.”

Một vài phút sau có những tiếng reo điện thoại. Người đàn ông thứ hai nâng lòng bàn tay lên tai. Khi ông ta xong việc, ông ta giải thích:

“Đó là điện thoại di động của tôi. Tôi có vi mạch trong tay tôi.”

Người đàn ông thứ ba rõ ràng cảm thấy mình không có công nghệ cao, bước ra khỏi phòng tắm. Một vài phút sau ông ta quay lại với với tờ giấy vệ sinh lòi ra từ phía sau.

Hai người kia nhướn lông mày.

“Tôi đang nhận một cuộc fax,” ông ta giải thích.

SKILL

           “So tell me, Mrs. Smith,” asked the in­ter­view­er, “have you any oth­er skills you think might be worth men­tion­ing?”

           “Ac­tu­al­ly, yes,” said the ap­pli­cant mod­est­ly. “Last year I had two short sto­ries pub­lished in na­tion­al mag­azines, and I fin­ished my nov­el.”

           “Very im­pres­sive,” he com­ment­ed, “but I was think­ing of skills you could ap­ply dur­ing of­fice hours.”

           Mrs. Smith ex­plained bright­ly, “Oh, that was dur­ing of­fice hours.”

KỸ NĂNG

            “Vậy thì hãy nói cho tôi biết, ông Smith,” người phỏng vấn hỏi, “ông có những kỹ năng khác mà ông nghĩ đáng được nói đến?”

            “Thực sự thì có,” người xin việc khiêm tốn đáp. “Năm ngoái tôi có hai truyện ngắn được in trên các tạp chí quốc gia, và tôi đã hoàn thành tiểu thuyết của tôi.”

            “Rất ấn tượng,” người phỏng vấn nhận xét, “ nhưng tôi đã nghĩ những kỹ năng mà ông có thể dùng trong những giờ trong văn phòng.”

            Ông Smith giải thích mặt sáng rỡ:”Ồ, chúng được viết trong những giờ trong văn phòng.”

RESERVED SEATING

            An ush­er in a very posh the­ater no­ticed a man sprawled across three seats. “Sor­ry, sir,” the ush­er said, “but you're on­ly al­lowed one seat.”

            The man groaned but didn't budge.

            The ush­er be­came im­pa­tient and said, “Sir, if you don't get up from there I'm go­ing to have to call the man­ag­er.” Again, the man just groaned, which in­fu­ri­at­ed the ush­er, who turned and marched briskly back up the aisle in search of his man­ag­er.

            In a few mo­ments, both the ush­er and the man­ag­er re­turned and stood over the man. To­geth­er the two of them tried re­peat­ed­ly to move him, “All right bud­dy,” the man­ag­er said, “what's your name?”

            “Sam,” the man moaned.

            “Where did you come from, Sam?”

            With pain in his voice, Sam replied, “The bal­cony.”

CHỖ NGỒI BỊ DÀNH TRƯỚC

            Một người soát vé trong một nhà hát rất sang trọng chú ý thấy một người đàn ông nằm ườn  qua ba chiếc ghế. “Xin lỗi, thưa ông, “ người soát ghế nói, “ông chỉ được phép ngồi trên một ghế.”

            Người đàn ông rên rỉ nhưng không nhúc nhích.

            Người soát ghế trở nên mất kiên nhẫn và nói:”Thưa ông, nếu ông không đứng dậy từ chỗ đó thì tôi sẽ đi gọi ông quản lý.” Một lần nữa, người đàn ông chỉ rên rỉ, làm người sóat vé tức điên; ông ta quay đi và bước nhanh ngược lên lối đi giữa dãy ghế tìm người quản lý.

            Trong giây lát, cả người soát vé và người quản lý đều quay lại và đứng trước người đàn ông. Cả hai cùng cố gắng nhiều lần để người đàn ông đứng dậy, “Được rồi, ông bạn,” người quản lý nói, “Tên ông là gì?”

            “Sam,” người đàn ông rên rỉ.

            “Ông từ đâu tới, ông Sam?”

            Với giọng đau đớn, Sam trả lời:” Từ ban  công.”

DISCUSSING THE USE OF THE CAR   

            A young boy had just got­ten his driv­ing per­mit. He asked his fa­ther, who was a min­is­ter, if they could dis­cuss the use of the car. His fa­ther took him to his study and said

to him, “I'll make a deal with you. You bring your grades up, study your bible a lit­tle and get a hair cut and we'll talk about it.”

          Af­ter about a month the boy came back and again asked his fa­ther if they could dis­cuss use of the car. “Son, I've been re­al proud of you. You have brought your grades up, you've stud­ied your bible dili­gent­ly, but you didn't get your hair cut!”

          The young man replied, “You know Dad, I've been think­ing about that. You know, Sam­son had long hair, Moses had long hair, Noah had long hair, and even Je­sus had long hair....”

         To which his fa­ther replied... “Yes, and they WALKED ev­ery where they went!”

NÓI CHUYỆN VỀ VIỆC SỬ DỤNG Ô TÔ

            Một thanh niên trẻ mới nhận bằng lái xe. Anh ta hỏi cha là một mục sư là có thể nói chuyện sử dụng ô tô không. Cha anh ta bảo anh ta học và nói:”Cha sẽ nói chuyện với con. Con nâng cấp lên, học một ít Kinh Thánh  và đi hớt tóc và chúng ta sẽ nói về chuyện đó.”

            Sau khoảng một tháng chàng thanh niên quay lại và lại hỏi cha liệu họ có thể nói chuyện sử dụng xe hơi không. “Con ta, cha thực sự tự hào về con. Con đã nâng cấp, con đã cần mẫn học Kinh Thánh, nhưng con chưa đi hớt tóc!”

            Chàng thanh niên trả lời:”Cha biết không, con đã nghĩ về điều đó. Cha xem, Sam­son có tóc dài, Moses có tóc dài, Noah có tóc dài, và ngay cả Chúa Je­sus có tóc dài ...”

            Với câu nói đó người cha trả lời ...” Đúng , và các ngài đi bộ mọi nơi các ngài đến!”

AUSTRALIAN CRICKET SUPPORTER

This Aus­tralian crick­et sup­port­er is at the World Cup fi­nal when he has a heart at­tack. Up­on ar­riv­ing at the Pearly Gates, he meets up with St. Pe­ter, who asks him why he thinks he de­serves to en­ter Heav­en.

            “Well,” the Aussie says, “three weeks ago I gave ten dol­lars to a char­ity for the dis­abled!”

            St. Pe­ter frowns and says, “What else?”

            “Two weeks ago I gave ten dol­lars to the home­less shel­ter!” the Aussie con­tin­ues.

           “What else?”

           “A week ago I gave ten dol­lars to the or­phan­age!”

           So Pe­ter tells the Aussie to wait for just a minute and he'll be right back. About five min­utes lat­er Pe­ter re­turns and says, “Well, I have dis­cussed your case with the Boss, and he agrees with me. Here's your thir­ty dol­lars back, now go to Hell!”

ỦNG HỘ VIÊN CRIKÊ NGƯỜI ÚC

Ủng hộ viên crikê người Úc này đang ở trong vòng chung kết cúp thế giới thì ông ta lên cơn đau tim. Khi lên đến Cửa Ngọc, ông ta gặp Thánh Pe­ter , người hỏi ông ta tại sao ông ta nghĩ ông ta xứng đáng vào Thiên Đàng.

“Ồ,” người Úc nói, “ba tuần trước đây con cho hội từ thiện của những người tàn tật 10 đô la.

Thánh Pe­ter nhíu mày và nói:”Gì nữa?”

“Hai tuần trước đây con cho những người vô gia cư 10 đô la!” người Úc tiếp tục.

“Gì nữa?”

“Một tuần trước đây con cho trại mồ côi 10 đô la!”

Nghe vậy Thánh Pe­ter nói người Úc đợi trong vòng chỉ một phút và ngài sẽ quay lại ngay. Khoảng 5 phút sau Thánh Pe­ter quay lại và nói:”À, ta đã bàn việc của con với chủ Thiên Đàng, và ngài đồng ý với ta. Đây là tiền trả lại ba mươi đô la, bây giờ đi xuống địa ngục đi!”

VIPS’ TOUR

My hus­band was once em­ployed in the print­ing di­vi­sion of a large man­ufac­tur­ing firm. One morn­ing, word came from the top that some vis­it­ing VIPs would be tour­ing the plant in

just a few min­utes. All pro­duc­tion was im­me­di­ate­ly shut down as em­ploy­ees scram­bled to quick­ly tidy up the work place. When the ap­point­ed look­out yelled, “Here they come!” fifty

fin­gers that were poised over fifty ma­chine start-​up but­tons pressed down in uni­son and blew ev­ery fuse in the build­ing.

CHUYẾN THAM QUAN CỦA CÁC VIP

Có dạo chồng tôi làm việc trong một chi nhánh in của một công ty sản xuất lớn. Một buổi sáng, có lời từ trên xuống rằng một số yếu nhân khách mời sẽ tham quan nhà máy chỉ trong một vài phút. Tất cả các sản phẩm ngay lập tức được ngưng chế tạo trong khi công nhân nhanh chóng bò ra để dọn sạch nơi làm việc. Khi người canh gác la lên:”Họ đang đến!” thì năm mươi ngón tay trong tư thế sẵn sàng trên năm mươi nút bấm máy nhấn xuống cùng lúc và làm nổ tung mọi cầu chì trong tòa nhà.

GOODBYE MOTHER

A young man was walk­ing through a su­per­mar­ket to pick up a few things when he no­ticed an old la­dy fol­low­ing him around. Think­ing noth­ing of it, he ig­nored her and

con­tin­ued on. Fi­nal­ly he went to the check­out line, but she got in front of him.

           “Par­don me,” she said, “I'm sor­ry if my star­ing at you has made you feel un­com­fort­able. It's just that you look just like my son, who just died re­cent­ly.”

          “I'm very sor­ry,” replied the young man, “is there any­thing I can do for you?”

          “Yes,” she said, “As I'm leav­ing, can you say 'Good bye, Moth­er'? It would make me feel so much bet­ter.”

          “Sure,” an­swered the young man.

          As the old wom­an was leav­ing, he called out, “Good­bye, Moth­er!”

          As he stepped up to the check­out counter, he saw that his to­tal was $127.50.

          “How can that be?” He asked, “I on­ly pur­chased a few things!”

          “Your moth­er said that you would pay for her,” said the clerk.

TẠM BIỆT MÁ

            Một thanh niên đang đi qua một siêu thị để mua một vài món hàng thì anh ta chú ý thấy một bà lão đi vẩn vơ theo anh ta. Nghĩ rằng chẳng có gì, anh ta lờ bà già và tiếp tục đi. Cuối cùng anh ta đi tới hàng người tính tiền, nhưng bà ta đi vào trước anh.

            “Xin lỗi,” bà ta nói, “ Tôi xin lỗi nếu tôi nhìn chằm chằm vào anh làm anh khó chịu. Đó chỉ vì anh có vẻ giống con trai tôi, người mới chết gần đây.”

            “Cháu rất lấy làm tiếc,” anh thanh niên đáp, “cháu có thể làm gì giúp bác không?”

            “Có,” bà già đáp, “khi tôi rời đi, cháu có thể nói “tạm biệt má” ? Như thế sẽ làm bác cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”

            “Được,” anh thanh niên đáp.

            Khi bà lão rời đi, anh ta gọi to: “Tạm biệt má!”

            Khi anh ta bước đến quầy tính tiền, anh ta thấy tổng số tiền là 127,50 đô la.

            “Sao lại vậy được?” Anh ta hỏi, “tôi chỉ mua một vài món!”

            “Má anh nói rằng anh sẽ trả cho bà,” người thu tiền nói.

PROSPECTIVE STUDENT OF AGRICULTURE

The school of agri­cul­ture's dean of ad­mis­sions was in­ter­view­ing a prospec­tive stu­dent, “Why have you cho­sen this ca­reer?” he asked.

            “I dream of mak­ing a mil­lion dol­lars in farm­ing, like my fa­ther,” the stu­dent replied.

            “Your fa­ther made a mil­lion dol­lars in farm­ing?” echoed the dean much im­pressed.

            “No,” replied the ap­pli­cant. “But he al­ways dreamed of it.”

SINH VIÊN TƯƠNG LAI KHOA NÔNG NGHIỆP

Trưởng phòng thu nhận sinh viên của trường đang phỏng vấn một sinh viên tương lai:”Tại sao em chọn nghề này?” ông ta hỏi.

“Em mơ ước làm ra một triệu đô la trong việc trồng trọt như ba em,” chàng sinh viên trả lời.

“Ba em đã làm ra một triệu đô la trong việc trồng trọt?” trưởng khoa lặp lại với nhiều ấn tượng.

“Không,” người nộp đơn trả lời. “Nhưng ông luôn mơ ước về điều đó.”

THE GIFT

A gen­tle­man, fresh out of gift ideas, bought his moth­er-​in-​law a large plot in an ex­pen­sive ceme­tery. On her next birth­day, he bought her noth­ing.

           She was quick to com­ment loud and long on his thought­less­ness.

          The gen­tle­man said on­ly one thing - “Well, you haven't used the gift I gave you last year.”

MÓN QUÀ

Một quý ông, đột nhiên có ý tưởng mua quà, đã mua cho má vợ một mảnh đất lớn trong một nghĩa trang đắt tiền. Vào ngày sinh nhật tiếp theo, ông ta không mua cho bà cái gì hết.

Má vợ nhanh chóng chê bai lớn tiếng và lâu về tính không chín chắn của ông.

Quý ông chỉ nói một điều:”A, má chưa dùng món quà con tặng năm ngoái.”

SALESMAN PITCH

Lit­tle old la­dy an­swered a knock on the door one day, on­ly to be con­front­ed by a well-​dressed young man car­ry­ing a vac­uum clean­er.

            “Good morn­ing,” said the young man. “If I could take a cou­ple min­utes of your time, I would like to demon­strate the very lat­est in high-​pow­ered vac­uum clean­ers.”

            “Go away!” said the old la­dy. “I haven't got any mon­ey” and she pro­ceed­ed to close the door.

            Quick as a flash, the young man wedged his foot in the door and pushed it wide open.

            “Don't be too hasty!” he said. “Not un­til you have at least seen my demon­stra­tion.”

            And with that, he emp­tied a buck­et of horse shit on­to her hall­way car­pet.

            “If this vac­uum clean­er does not re­move all traces of this horse shit from your car­pet, Madam, I will per­son­al­ly eat the re­main­der.”

           “Well,” she said, “I hope you have a damned good ap­petite, be­cause the elec­tric­ity was cut off this morn­ing.”

RAO HÀNG

Một ngày kia, bà lão nhỏ bé ra trả lời một tiếng gõ cửa chỉ để gặp một thanh niên ăn mặt chỉnh tề cầm một cái máy hút bụi.

“Xin chào,” người thanh niên nói. “Nếu cháu có thể làm mất thì giờ của bà vài phút, cháu sẽ cho bà thấy chiếc máy hút bụi công suất mạnh mới nhất.”

“Đi đi!” bà lão nói. “Tôi không có tiền” và tiếp theo, bàđóng cửa.

Nhanh như chớp, người thanh niên  lèn chân vào cửa và đẩy nó mở rộng ra.

“Đừng quá vội!” anh ta nói. “Hãy đợi cho tới khi ít nhất bác thấy được cháu biểu diễn máy.”

Và với lời đó, anh ta đổ hết xô phân ngựa lên trên chiếc thảm phòng trước.

“Nếu cái máy hút bụi này không lấy đi hết tất cả các dấu vết của phân ngựa từ chiếc thảm của bác thì, thưa bác, cháu sẽ đích thân ăn cái còn lại.”

“Ồ,” bà lão đáp, “Tôi hy vọng ông có sự thèm ăn chết tiệt vì điện bị cúp sáng nay.” 

TRUCKER AND 3 BIKERS

At a truck stop off I-40 in Arkansas about 2 o'clock in the morn­ing, a truck­er was hav­ing a cup of cof­fee and a piece of pie and was ro­manc­ing the soli­tary wait­ress

there.

           All of a sud­den, three mean look­ing bik­ers came in. They ob­served the con­nec­tion be­tween the wait­ress and the truck­er and start­ed to make nasty and sug­ges­tive re­marks try­ing to get the truck­er to start some­thing.But the truck­er didn't say any­thing, just paid his bill

and walked out.

          One of the bik­ers said to the wait­ress, “Looks like your boyfriend ain't much of a man.”

          The wait­ress just leaned on the cash reg­is­ter and looked out the win­dow and said, “Yeah, and he ain't much of a truck­er ei­ther. He just ran his truck over three mo­tor­cy­cles.”

TÀI XẾ XE TẢI VÀ 3 NGƯỜI ĐI MÔ TÔ

Tại trạm dừng xe tải I-40 ở Arkansas khoảng 2 giờ sáng, một tài xế xe tải đang uống một tách cà phê và một ăn một mẩu bánh patê và đang tán tỉnh cô phục vụ độc thân ở đó.

Bỗng nhiên, 3 người đàn ông trông có vẻ là người đi mô tô đi vào. Họ xem việc nói chuyện giữa cô phục vụ và anh tài xế và bắt đầu đưa ra những nhận xét ác ý và khiêu khích cố làm cho tài xế phải bắt đầu làm cái gì đó. Nhưng tài xế không nói gì cả, chỉ trả tiền và bước đi.

Một trong 3 người đi mô tô nói với cô phục vụ:”Có vẻ như bạn trai cô không có vẻ đàn ông nhiều lắm.”

Cô phục vụ chỉ nghiêng người trên quầy thu tiền và nhìn qua cửa sổ và nói:”Đúng, và anh ta cũng không có vẻ là một tài xế xe tải nữa. Anh ta đã cán ba chiếc mô tô rồi.”

HI-TECH WATCH

A man is at Grand Cen­tral Sta­tion wait­ing for his train that leaves at 6 p.m., but he has for­got­ten his watch. So he looks for some­one to ask the time. He spots a guy car­ry­ing two suit­cas­es and sport­ing this fab­ulous hi-​tech watch, so he asks him for the time.

           The guy replies “Sure, which coun­try?”

           The fel­la asks, “How many coun­tries have you got?” to which the young man replies, “All the coun­tries in the world!”

          “Wow! That's a pret­ty cool watch you've got there.”

          “That's noth­ing,” the young man says. “This watch al­so has a GPS fa­cil­ity, fax, e-​mail and can even re­ceive NTSC tele­vi­sion chan­nels and dis­play them on its minia­ture ac­tive col­or pix­el LCD screen!”

           “Boy, that's in­cred­ible. I wish I had a watch like that one. You wouldn't con­sid­er sell­ing it by any chance?”

           “Well, ac­tu­al­ly the nov­el­ty has worn off for me, so for $900, if you want it, it's yours.”

           The watch­less trav­el­er whips out his check­book fast enough to hand over a check for $900.

          The sell­er takes off the watch and gives it to him. “Con­grat­ula­tions, here is you new hi-​tech watch.“ Then, hand­ing the two suit­cas­es over as well, he says, ”And here are the bat­ter­ies."

ĐỒNG HỒ KỸ THUẬT CAO

Một người đàn ông đang ở tại Ga Lớn Trung Tâm đợi chuyến tàu đi lúc 6 giờ chiều, nhưng ông đã quên đồng hồ. Vì vậy ông ta tìm kiếm người để hỏi giờ. Ông ta nhận ra một thanh niên mang hai va ly và diện một cái đồng hồ đeo tay công nghệ cao không thể tin được, vì vậy ông hỏi giờ anh ta.

Chàng trai trả lời:”Được, quốc gia nào?”

Người đàn ông hỏi:”Chú mày có bao nhiêu quốc gia?” và chàng thanh niên đáp:”Tất cả các quốc gia trên thế giới!”

“Chà! Một cái đồng hồ khá là chiến mà chú mày có.”

“Cái đó chưa là gì,” chàng thanh niên nói. “Đồng hồ này còn có fax, email và còn thậm chí thu sóng những kênh truyền hình NTSC và hiện hình trên màn hình pix­el tinh thể lỏng màu hoạt động thu nhỏ của nó!”

“Chú em, thật không thể tin được. Tôi ước gì tôi có một đồng hồ như vậy. Chú mày không nghĩ tới việc bán nó bất cứ dịp nào chứ?”

“Ồ, thực sự món mới lạ này làm mỏng cháu đi, vậy cho 900 đô la, nếu chú thích, nó là của chú.”

Người đi đường không có đồng hồ nhanh chóng rút sổ séc ra để đưa một tấm séc 900 đô la.

Người bàn cởi đồng hồ và đưa cho ông ta. Xin chúc mừng, đây là đồng hồ công nghệ cao mới của ông.” Sau đó, cũng đưa hai va ly, anh ta nói:”Còn đây là bộ pin.”

MIND READER

One day a young man was vis­it­ing the fair. Over to one side was a small tent, with a sign that said “For 50 dol­lars I'll teach you to be a mind read­er! - Ap­ply with­in.”

            So the young man thought that he'd give it a go, and went in­side. Be­hind a small ta­ble in­side was an old man, who looked up when the young man en­tered and says, “Ah, you must be here for the mind read­ing lessons.”

            “Er, yes,” the young man said.

            “Well, fol­low me, and I'll give you your first les­son.”

            Then the old man goes out the back of the tent and comes back with a hose. “Here, hold this hose,” he said.

            “Why?” said the young man.

            “It's part of the les­son,” replies the old man, “Now, look in the end and tell me what you see.”

            So the young man looks in­to the end of the hose. “I don't see any­thing,” he says.

            Just then the old man turns on a tap, and the hose shoots wa­ter in­to the young man's face.

           “I just knew you'd do some­thing like that.” the young man shouts at the old man.

           “There. You're a mind read­er!” the old man replies, “That'll be 50 dol­lars.”

NGƯỜI ĐỌC Ý NGHĨ NGƯỜI KHÁC

Một ngày kia, một người đàn ông đi chơi hội chợ. Ở một bên là một cái rạp nhỏ có một tấm biển đề: “Với 50 đô la tôi sẽ dạy bạn trở thành một người đọc ý nghĩ! – Liên hệ bên trong.”

Thấy vậy, người thanh niên nghĩ anh nên đi và vào bên trong. Đằng sau một cái bàn nhỏ ở trong là một ông già, ông ta nhìn lên khi anh thanh niên bước vào và nói:”A, cháu phải tới đây để học những bài học đọc ý nghĩ.”

“Ơ, dạ,” chàng thanh niên đáp.

“A, theo bác, và bác sẽ cho cháu bài học đầu tiên.”

Sau đó ông già đi ra sau rạp và quay lại với một cái ống nước.”Đây, giữ cái ống nước này,” ông già nói.

“Tại sao?” chàng thanh niên nói.

“Đó là một phần của bài học,” ông già trả lời. “Bây giờ nhìn vào cuối ống và nói cho bác cháu thấy gì.”

Nghe vậy chàng thanh niên nhìn vào cuối ống. “Cháu không thấy gì hết,” anh ta đáp.

Ngay sau đó ông già mở vòi nước, và cái vòi bắn nước vào mặt anh thanh niên.

“Cháu biết ngay bác sẽ làm cái gì giống vậy,” chàng thanh niên hét lớn với ông già.

“Đó. Cháu là một người đọc ý nghĩ!” ông già đáp, “như vậy sẽ là 50 đô la.”

BUYING A TV

One day a blonde walked in­to a sec­ond hand store and asked the clerk “How much is that TV in the win­dow?” The man said, “I'm sor­ry. I don't sell stuff to blon­des.” So She walked out. The next day she came in as a red head. She asked how much the TV was in the win­dow again. And again he said he didn't sell things to blon­des. The next day she came in again and asked for the third time how much the TV was. The man said “FOR THE FI­NAL TIME I DONT SALE STUFF TO BLON­DES!!” She said, “How did you know I was a blonde?” He said, “That’s not a TV. It’s a mi­crowave!!!!!”

MUA MỘT CÁI TIVI

            Một ngày kia, một cô gái tóc hoe đi vào một cửa hàng đồ sec­ond hand và hỏi người bán hàng:”Cái tivi trong cửa sổ kia giá bao nhiêu?” Người đàn ông nói:”Xin lỗi. Tôi không bán hàng cho những người tóc hoe.” Vì vậy cô ta bước ra ngoài.Hôm sau cô ta đi vào với một mái tóc đỏ. Cô ta hỏi cái ti vi trong cửa sổ giá bao nhiêu một lần nữa. Và một lần nữa anh ta nói anh ta không bán hàng cho người tóc hoe. Ngày hôm sau cô ta đến và lại hỏi lần thứ ba ti vi giá bao nhiêu. Người đàn ông nói”LẦN CUỐI CÙNG TÔI KHÔNG BÁN HÀNG CHO NGƯỜI TÓC HOE!!” Cô ta nói:”Tại sao ông biết tôi là người tóc hoe?”Anh ta nói:”Đó không phải là cái ti vi. Đó là một cái lò vi sóng!!!!!”

STEVIE WONDER AND TIGER WOODS

Ste­vie Won­der and Tiger Woods are in a bar. Woods turns to Won­der and says: “How is the singing ca­reer go­ing?"

           Ste­vie Won­der replies: “Not too bad! How's the golf?”

           Woods replies: “Not too bad, I've had some prob­lems with my swing, but I think I've got that right now.”

           Ste­vie Won­der says: "I al­ways find that when my swing goes wrong, I need to stop play­ing for a while and not think about it. Then, the next time I play, it seems to be all right.”

            Tiger Woods says: “You play golf?”

            Ste­vie Won­der says: “Oh, yes, I've been play­ing for years.”

           And Woods says: “But, you're blind. How can you play golf if you're blind?”

           Won­der replies: “I get my cad­dy to stand in the mid­dle of the fair­way and call to me. I lis­ten for the sound of his voice and play the ball to­wards him. Then, when I get to where the ball lands, the cad­dy moves to the green or far­ther down the fair­way and again I play the ball to­wards his voice.”

           “But, how do you putt?”, asks Woods.

           “Well,” says Ste­vie, “I get my cad­dy to lean down in front of the hole and call to me with his head on the ground and I just play the ball to­wards his voice.”

           Woods asks: “What's your hand­icap?”

            Ste­vie says, “Well, I'm a scratch golfer.”

           Woods, in­cred­ulous, says to Ste­vie: “We've got to play a round some­time.”

           Won­der replies: “Well, peo­ple don't take me se­ri­ous­ly, so I on­ly play for mon­ey, and nev­er play for less than $10,000 a hole.”

           Woods thinks about it and says, “OK, I'm game for that, when would you like to play?”

           Ste­vie says, “Pick a night!”

STEVIE WONDER VÀ TIGER WOODS

Ste­vie Won­der và Tiger Woods đang ở trong một bar. Woods quay qua Won­der và nói:”Sự nghiệp ca hát của anh như thế nào rồi?”

Ste­vie Won­der trả lời:”Không tồi lắm! Còn việc chơi golf của anh thế nào rồi?”

Woods trả lới:”Không tồi lắm, tôi có vài vấn đề trong quá trình hoạt động, nhưng tôi nghĩ tôi bây giờ tôi đã vượt qua được.”

Ste­vie Won­der nói:”Tôi luôn thấy rằng khi hoạt động của tôi tồi đi, tôi cần dừng chơi một quãng thời gi­an và không nghĩ về nó. Sau đó, lần tôi chơi kế tiếp, tình hình có vẻ ổn thỏa.”

Tiger Woods nói:”Bạn chơi gôn à?”

Ste­vie Won­der nói:” Ồ, đúng, tôi đã chơi trong nhiều năm.”

Và Woods nói:”Nhưng bạn mù. Làm thế nào bạn có thể chơi gôn nếu bạn mù?”

Won­der trả lời:”Tôi cho người lượm banh đứng giữa đường lăn banh và gọi tôi. Tôi nghe tiếng nó và đánh banh hướng về nó. Sau đó, khi tôi đi nơi trái banh hạ xuống, người lượm banh chuyển tới vùng cỏ xa hơn dưới đường lăn banh và một lần nữa tôi đánh trái banh hướng về tiếng anh ta.”

“Nhưng làm thế nào để bạn đánh nhẹ vào lỗ gôn?”, Wood hỏi.

“À,” Ste­vie nói, tôi cho người lượm banh cuối xuống trước lỗ và gọi tôi với cái đầu trên mặt đất và tôi chỉ việc đánh trái banh hướng về tiếng anh ta.”

Woods hỏi:”Có chấp không?”

Ste­vie nói:”Ô, tôi là người chơi không chấp.”

Woods, ngờ vực, nói với Ste­vie:”Chúng ta chơi một sét một lúc nào đó đi.”

Won­der trả lời:”A, người ta không cho tôi là quan trọng lắm, vì thế tôi chỉ chơi ăn tiền, và không bao giờ chơi ít hơn 10.000 đô la một lỗ.”

Woods nghĩ về điều đó và nói:”Được, tôi sẽ chơi, khi nào anh muốn chơi?”

Ste­vie nói:”Chọn một đêm đi!”

WHERE AM I?

            A he­li­copter was fly­ing around above Seat­tle when an elec­tri­cal mal­func­tion dis­abled all of the air­craft's elec­tron­ic nav­iga­tion and com­mu­ni­ca­tions equip­ment. Due to the clouds and haze, the pi­lot could not de­ter­mine the he­li­copter's po­si­tion. The pi­lot saw a tall build­ing, flew to­ward it, cir­cled, and held up a hand­writ­ten sign that said “WHERE AM I?” in large

let­ters.

            Peo­ple in the tall build­ing quick­ly re­spond­ed to the air­craft, drew a large sign, and held it in a build­ing win­dow. Their sign said “YOU ARE IN A HE­LI­COPTER.”

            The pi­lot smiled, waved, looked at his map, de­ter­mined the course to steer to SEAT­AC air­port, and land­ed safe­ly. Af­ter they were on the ground, the copi­lot asked the pi­lot how he had done it.

            “I knew it had to be the Mi­crosoft Build­ing, be­cause they gave me a tech­ni­cal­ly cor­rect but com­plete­ly use­less an­swer.”

TÔI ĐANG Ở ĐÂU?

            Một chiếc trực thăng đang bay vòng trên Seat­tle thì một sự cố điện tử làm hư tất cả thiết bị liên lạc và định hướng điện tử của chiếc máy bay. Vì mây và mù, viên phi công không thể định được vị trí của chiếc trực thăng. Viên phi công thấy một tòa nhà cao, bay về phía nó, đảo vòng quanh, và đưa ra một tấm biển viết tay đề “TÔI Ở ĐÂU?” cỡ chữ lớn.

            Người trong tòa nhà cao nhanh chóng trả lời chiếc máy bay, đưa ra một tấm biển lớn và giữ nó trong một cửa sổ tòa nhà. Tấm biển của học ghi “ANH ĐANG Ở TRÊN MỘT CHIẾC TRỰC THĂNG.”

            Viên phi công mỉm cười, vẫy tay, nhìn bản đồ, quyết định vòng bay lái tới  sân bay SEAT­AC, và hạ cánh an toàn. Sau khi họ đã ở trên mặt đất, viên phi công phụ hỏi hỏi viên phi công chính anh ta đã làm như thế nào.

            “Tôi biết đó phải là tòa nhà của hãng Mi­crosoft, vì họ đưa tôi một câu trả lời đúng về kỹ thuật nhưng hoàn toàn vô dụng.”

FUNNY SIGNS

Sign over a gy­nae­col­ogist's of­fice “Dr. Jones, at your cervix.”

           At a mil­itary hos­pi­tal door to en­doscopy: “To ex­pe­dite your vis­it, please back in”

           On a Plumbers truck: “We re­pair what your hus­band fixed.”

           On the trucks of a lo­cal plumb­ing com­pa­ny: “Don't sleep with a drip. Call your plumber.”

           Piz­za shop slo­gan: “7 days with­out piz­za makes one weak.”

           At a tire shop in Mil­wau­kee: “In­vite us to your next blowout.”

           Door of a plas­tic sur­geon's of­fice: “Hel­lo. Can we pick your nose?”

          At a tow­ing com­pa­ny: “We don't charge an arm and a leg. We want tows.”

          On an elec­tri­cian's truck: “Let us re­move your shorts.”

          In a non-​smok­ing area: “If we see smoke, we will as­sume you are on fire and take ap­pro­pri­ate ac­tion.”

         At an op­tometrist's of­fice: “If you don't see what you're look­ing for, you've come to the right place.”

          In a po­di­atrist's of­fice: “Time wounds all heels.”

          On a fence: "Sales­men wel­come! Dog food is ex­pen­sive.

          Out­side a muf­fler shop: “No ap­point­ment nec­es­sary.We hear you com­ing.”

          In a vet­eri­nar­ian's wait­ing room: “Be back in 5 min­utes.Sit! Stay!”

            At the elec­tric com­pa­ny: “We would be de-​light­ed if you send in your bill. How­ev­er, if you don't, you will be.”

            In a restau­rant win­dow: “Don't stand there and be hun­gry. Come on in and get fed up.”

            In the front yard of a fu­ner­al home: “Drive care­ful­ly.We'll wait”

            At a propane fill­ing sta­tion: "Tank heav­en for lit­tle grills.

NHỮNG TẤM BIỂN BUỒN CƯỜI

Tấm biển trên phòng mạch bác sĩ phụ khoa:”Bác sĩ Jones, tại cổ tử cung bạn.”

Tại cửa quân y viện đến phòng nội soi:”Để xúc tiến việc đi thăm của bạn, xin đi lùi vào.”

Trên một xe tải của một thợ ống nước:”Chúng tôi sửa những gì chồng bạn đã sửa.”

Trên những chiếc xe tải của một công ty hàn chì địa phương:”Đừng đi ngủ với nước chảy nhỏ giọt. Hãy gọi thợ ống nước của bạn.”

Tại một cửa hiệu piz­za:”7 ngày không có piz­za tạo thành một sự yếu ớt1”

Tại một cửa hiệu ở Mil­wau­kee:”Hãy mời chúng tôi tới lần xẹp lốp sắp tới của bạn.”

Cửa một phòng mạch bác sĩ giải phẫu dùng chất dẻo:”Xin chào. Chúng tôi có thể nhặt mũi bạn không?”

Tại một công ty kéo hàng:”Chúng tôi không tính tiền một tay và một chân. Chúng tôi muốn kéo.”

Trên một xe tải thợ điện:”Hãy để chúng tôi cởi những cái quần soóc của bạn.”

Trong một khu không hút thuốc:”Nếu chúng tôi thấy khói, chúng tôi sẽ cho là bạn đang cháy và sẽ thi hành những hành vi thích hợp.”

Tại một phòng đo thị lực:”Nếu bạn không thấy cái bạn đang tìm kiếm thì bạn đã đến đúng nơi.”

Tại một phòng mạch bác sĩ chuyên khoa chân:”Thời gi­an làm tổn thương mọi gót chân.”

Trên một hàng rào:”Hoan nghênh những người bán hàng! Thức ăn cho chó thì đắt.”

Bên ngoài cửa hiệu ống pô:”Không cần thiết phải cuộc hẹn gặp. Chúng tôi nghe bạn đi đến.”

Ỡ phòng đợi bác sĩ thú y:”Sẽ quay lại trong 5 phút. Hây ngồi! Hãy ở lại!”

Tại một công ty điện:”Chúng tôi sẽ hài lòng nếu bạn nộp hóa đơn của bạn. Tuy nhiên, nếu bạn không nộp thì bạn sẽ phải nộp.”

Trên một cửa sổ nhà hàng:”Đừng đứng đó và bị đói. Hãy vào và trở nên ớn ăn.”

Trong sân trước của một nhà có đám tang:”Lái cẩn thận. Chúng tôi sẽ đợi.”

Tại một trạm đổ prô­pan:”Thiên đàng thùng chứa cho những quán nướng nhỏ.”

DEALING WITH TRAFFIC

A farmer lived on a qui­et ru­ral high­way. But, as time went by, the traf­fic slow­ly built up at an alarm­ing rate. The traf­fic was so heavy and so fast that his chick­ens were be­ing run over at a rate of three to six a day. So one day he called the sher­iff's of­fice and said, “You've

got to do some­thing about all of these peo­ple driv­ing so fast and killing all of my chick­ens.“                    ”What do you want me to do?" asked the sher­iff.

           “I don't care, just do some­thing about those drivers.”

           So the next day he had the coun­ty go out and put up a sign that said: SLOW: SCHOOL CROSS­ING.

           Three days lat­er the farmer called the sher­iff and said, “You've got to do some­thing about these drivers. The 'school cross­ing' sign seems to make them go faster.” So, again, the

sher­iff sends out the coun­ty and they put up a new sign: SLOW: CHIL­DREN AT PLAY.

          And that re­al­ly sped them up. So the farmer called and called and called ev­ery­day for three weeks. Fi­nal­ly, he asked the sher­iff, “Your signs are do­ing no good. Is it all right for me to put up my own sign?”

          The sher­iff told him, “Sure thing, put up your own sign.” He was go­ing to let the farmer do just about any­thing in or­der to have him stop call­ing. Well, the sher­iff got no more calls from the farmer.

          Three weeks af­ter the farmer’s last call, the sher­iff de­cid­ed to call him. “How's the prob­lem with those drivers. Did you put up your sign?”

          “Oh, I sure did. And not one chick­en has been killed since then. I've got to go. I'm very busy.” And he hung up the phone. The sher­iff thought to him­self, "I'd bet­ter go to

that farmer's house and look at that sign... There might be some­thing there that WE could use to slow down drivers..."

           So the sher­iff drove out to the farmer's house, and he saw the sign. It was a whole sheet of ply­wood. And writ­ten in large yel­low let­ters were the words: SLOW: NUD­IST COLONY.

GIẢI QUYẾT VẤN NẠN GIAO THÔNG

Một nông dân sống trên một quốc lộ nông thôn yên tĩnh. Nhưng thời gi­an trôi qua và gi­ao thông dần dần lên đến một mức độ báo động. Gi­ao thông quá đông đúc và quá nhanh đến độ gà của ông bị cán ở mức độ ba đến sáu con mỗi ngày.Vì vậy một ngày kia ông gọi văn phòng cảnh sát trưởng và nói:”Ông phải làm cái gì đó về tất cả những người lái xe quá nhanh và giết tất cả gà của tôi.” “Ông muốn tôi làm gì?” cảnh sát trưởng hỏi.

“Tôi không biết, hãy làm gì đó về những người lái xe đó.”

Vì vậy, ngày hôm sau cảnh sát trưởng cho cho nhân viên hạt đi dựng lên một tấm biển đề: ĐI CHẬM LẠI: ĐIỂM BĂNG NGANG TRƯỜNG.

Ba ngày  sau, bác nông dân gọi cảnh sát trưởng và nói:”Ông phải làm cái gì đó về những người lái xe đó.Tấm biển “điểm băng ngang trường” có vẻ làm họ đi nhanh hơn.” Vì thế, một lần nữa, cảnh sát trưởng cho nhân viên hạt đi và dựng một tấm biển mới:ĐI CHẬM LẠI: TRẺ EM ĐANG CHƠI ĐÙA.

Và tấm biển đó thực sự làm người ta đi nhanh. Vì thế bác nông dân gọi và gọi và gọi mỗi ngày trong ba tuần. Cuối cùng bác hỏi cảnh sát trưởng:”Những tấm biển của ông không làm gì tốt cả. Tôi dựng lên tấm biển của tôi có được không?”

Cảnh sát trưởng nói với bác:”Việc đó được, hãy dựng lên tấm biển của riêng ông.” Cảnh sát trưởng dự định để bác nông dân làm bất cứ điều gì để làm cho bác ngưng gọi. À, viên cảnh sát trưởng không nhận điện từ bác nông dân nữa.

Ba tuần sau cú điện thoại cuối cùng của bác nông dân, cảnh sát trưởng quyết định gọi ông. “Vấn đề với những tài xế kia ra sao rồi? Ông có dựng lên tấm biển của ông không?”

“Ồ, tôi có dựng. Và không có con gà nào bị giết từ khi đó cả. Tôi phải đi. Tôi rất bận.” Và bác nông dân gác điện thoại. Viên cảnh sát trưởng tự nhủ:”Ta nên đi tới nhà ông nông dân nọ và nhìn tấm biển ... Có thể có cái gì đó ở đó mà chúng ta có thể dùng để làm những người lái xe đi chậm lại ...”

Vì vậy viên cảnh sát lái tới nhà bác nông dân, và ông ta thấy tấm biển. Nguyên một tấm gỗ dán. Và được viết chữ màu vàng cỡ lớn là những từ: ĐI CHẬM LẠI: KHU CỦA NHỮNG NGƯỜI KHỎA THÂN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: