truyen cuoi nam moi 2011
• Giống nhau
Một thiếu phụ bế con đứng trước cửa nhà, bị anh hàng xóm trêu:
* Trông cháu giống tôi quá nhỉ.
Thiếu phụ trả đũa:
* Chuyện! Con cùng một bố lẽ nào không giống nhau!
• Đêm tân hôn
Ðêm tân hôn, chàng hỏi nàng: - Em à, trước khi đám cưới, mẹ có dạy em chuyện gì không? - Có chớ. Nhưng anh đừng lo. Em không nghe lời mẹ đâu. Thời buổi này, không còn như xưa nữa!
• Đồ khỉ
Một anh chàng nghi vợ mình có quan hệ "lòng thòng" với anh hàng xóm, nên sau chuyến công tác dài ngày, anh ta gọi đứa con nhỏ ra dò hỏi : - Con ở nhà có thấy mẹ có tình cảm thân thiết vơí cái ông hàng xóm không ? - Không, bố ạ ! Mẹ ghét ông ta lắm. Mẹ còn gọi ông ta là đồ khỉ nữa. - Thế à ? Có thật như vậy không ? - Thật ạ ! Hôm nọ con bắt gặp mẹ dí ngón tay vào trán ông ấy, nói : "ứ, cái đồ khỉ này !"
• Ước
Trên xe buýt có cô gái đang âu yếm một chú chó Nhật có chiều thái quá.Có anh thanh niên muốn đùa một tí cho vui đoạn đường liền nói :
*Ước gì mình là chú chó kia nhỉ ???
Cô gái nhanh nhảu :
*Không sung sướng gì đâu anh ạ ! Sắp sửa mang đi thiến đấy.
*!!!
• Bí quyết
Ðôi vợ chồng làm lễ kỷ niệm 50 năm chung sống. Một trong những khách mời hỏi bà chủ nhà bí quyết hạnh phúc lứa đôi.
*Ai sắp nổi nóng - Nữ chủ nhân giải thích - Phải đi tắm ngay cho nguội bớt lại.
*Xin cảm ơn lời khuyên của bà. Tôi cũng muốn hỏi ông nhà câu ấy. Ông nhà đi đâu rồi?
* Giống như mọi khi thôi: Ði tắm rồi!
• Tin nổi không
*A: "Tôi bị người ta đánh cho một trận nhừ tử vì cái tội quá yêu nhạc".
*B: "Sao lại thế được?"
*A: "Tôi nghe tiếng một cô gái vừa tắm vừa hát véo von nên vội vàng khom xuống lỗ khóa nghe cho rõ hơn. Ai ngờ bị chồng cô ta phát hiện."
• Tế nhị trong quan hệ nam nữ
Peter kể cho Tom nghe về bữa tiệc hôm trước mà anh ta đi dự với bạn gái của mình là Ann: “Hôm đó nàng mặc một chiếc áo không dây vô cùng kiều diễm. Nàng khiến cho cả bữa tiệc phải ngắm nhìn từ đầu tới cuối. Tớ cảm thấy vô cùng tự hào vì bạn gái mới quen cho đến khi nàng đứng dậy khỏi ghế ngồi để ra sàn nhảy với tớ. Một thằng cha căng chú kiết nào đó vô tình dẫm lên chiếc váy của nàng. Nó tụt xuống làm cả phòng quay lại nhìn...”
“Thế thì chắc nàng xấu hổ lắm nhỉ?”
“Tớ cũng chẳng biết nữa, lúc ấy làm sao tập trung được để mà nhìn mặt”
• Ưu tiên
Một tàu chở khách lâm nạn sắp chìm. Loa phóng than thông báo: "Thưa quý bà, thưa quý ông. Quý khách nào mua vé trả góp xin mời đến phòng thuyền trưởng ngay. Chúng tôi sẽ cho ca nô ưu tiên đưa quý vị lên bờ."
• Không bao giờ to tiếng
Vì sao anh chị không bao giờ to tiếng, sống rất hạnh phúc?
* Vì khi việc gì mà cả hai người nhất trí tôi quyết định, có khi giữa hai người không nhất trí thì vợ tôi quyết định.
• Có đủ lý do
Ðạo diễn nọ sắp quay cảnh người và hổ đùa giỡn, nhưng anh chàng diễn viên cương quyết từ chối đóng vai này.
*"Ðừng sợ mà!" Ðạo diễn động viên: "Con cọp này sinh ra ở vưòn thú, nó chỉ bú sữa mà lớn đấy!"
*"Ðiều đó có chứng minh được gì?" Anh chàng diễn viên bác đi: "Tôi cũng được sinh ra tại bệnh viện phụ sản và tôi cũng bú sữa những năm đầu, thế rồi sau đó tôi vẫn ăn thịt!".
♥ Truyện: Điếc
Một cô gái sắp lấy chồng. Sau khi biết được vị hôn phu của cô coi trọng cái trinh như núi Thái sơn, cô bèn đến thú thực với bác sĩ là cô đã lỡ đánh mất cái trinh từ thời mới trổ mã. Cô năn nỉ bác sĩ tìm phương pháp chữa giúp cho.
Bác sĩ nhăn mặt, suy nghĩ rồi trả lời:
- Rất khó ! Nhưng tôi có thể chữa được nếu cô chịu điếc cả đời vì tôi giải phẩu... lấy cái nhĩ tai của cô thay thế vào cái màng trinh đã mất.
Thiếu nữ ưng thuận và bác sĩ áp dụng lối chữa kể trên một cách hoàn hảo.
Sau ngày cưới ít lâu, người chồng cô ta gặp vị bác sĩ đã chữa cho cộ Hai người vốn quen biết nhau từ trước. Bác sĩ hỏi thăm:
- Thế nào ông bạn ? Vợ chồng đều mạnh khỏe cả chớ?
- Cám ơn bác sĩ. Chúng tôi nhờ trời đều được mạnh khoẻ cả . Nhưng có lẽ mai này, tôi sẽ phải dắt nhà tôi lại để bác sĩ coi dùm cho.
- Bà nhà ta sao vậy?
- Thưa bác sĩ, nhà tôi không đau ốm gì, nhưng bị nặng tai lắm...Mà lạ nhứt là mỗi khi tôi nói, nhà tôi cứ dạng hai chân ra ... hình như để ...nghe.
101 triệu chứng của bệnh “sợ vợ”
Cố che giấu
Một anh chàng suốt ngày bị vợ quát nạt, nhưng anh vẫn cố che giấu để cho mọi người khỏi chê cười. Một hôm, sau khi bị vợ “tẩn” cho một trận, chị hàng xóm sang hỏi:
- Này! Hôm qua nhà anh làm gì mà ầm ĩ thế nhỉ?
- Có gì đâu. Tôi vừa cho vợ tôi một bài học ấy mà!
- Tôi còn nghe thấy cả tiếng đổ đánh rầm mọt cái, thế đổ vỡ cái gì à?
- Ừ thì, sau khi nhận được bài học thì cô ta tức quá ném cái quần của tôi ấy mà!
- Ơ lạ, cái quần sao lại kêu to thế được?
- À quên, trong quần của tôi còn có cả… tôi nữa!
Hội chứng điên loạn
Hôm sau anh chàng bị vợ bắt đi xay bột về làm bánh. Tranh thủ lúc chờ xay bột, anh ta cứ xúc bột từ túi của người khác sang túi của mình. Anh thợ bột thấy lạ hỏi:
- Này sao anh cứ xúc bột của người khác về cho mình thế?
- Tôi là người điên! - Anh hồn nhiên trả lời.
- Hay nhỉ? Anh bị điên sao không làm ngược lại, xúc bột của mình đổ sang cho người khác đi?
- Thế thì tôi là người ngu chứ không phải là người điên nữa rồi!
- Hả?!
Rối loạn tiêu hóa
Bị vợ hành hạ mỗi tối, anh chàng xuất hiện một số biểu hiện rối loạn trong sinh hoạt. Anh bèn đến than phiền với bác sĩ :
- Dạo này tôi cảm thấy bộ máy tiêu hoá của mình có vấn đề.
- Thế anh ăn có dễ tiêu không ?
- Vâng, bình thường.
- Vậy hàng sáng anh đi vệ sinh vào lúc mấy giờ ?
- Dạ 7 giờ.
- Thế thì có vấn đề gì đâu nhỉ?
- Nhưng khổ nỗi cái bà vợ hay lải nhải làm tôi ngủ quên nướng tới mãi 9 giờ.
- !!!
__________________
PHẦN 1 : MỞ ĐẦU.
Bùm sau một tiếng nổ lớn rồng thần xuất hiện SGC rất vui mừng vì điều ước của mình sắp được thực hiện. Bấy lâu nay trình độ võ công cũng như thân hình của cậu ta đêøu phát triễn vượt bậc, tuy nhiên có một thứ không phát triễn theo đó là dương vật. Điều này làm cho SGC rất tủi thân. Lúc này rồng thần cất tiếng gọi:
-ngươi muốn ước gì nào ?
-tôi muốn có một dương vật khoẻ mạnh sao cho hợp với thân hình của mình !
-được ngươi sẽ như ý.
Nói xong rồng thần biến mất và không quên thực hiện điều ước của SGC. Sau đó SGC kéo quần xuống tự thủ dâm để xem coi dương vật của mình bự ra cỡ nào, Tay sục nhanh dương vật cậu ta nghĩ đến cảnh làm tình giữa Cadic à Bunma mà cậu ta có dịp thấy khi đến mượn máy dò ngọc rồng. Cảnh trong quá khứ dần dần hiện lên trong đầu: ”Tay Cadic từ từ cỡi áo Bunma ra luc nay Bumma thật gợi tình trong tình trạng “trên dưới hai mảnh”. Cái áo ngực dường như quá nhỏ để che đậy cặp ngực đầy nhựa sống của cô gái mới 19t đòi mà đã hơn 7t tình. Còn phía dưới thì chiếc quần lót chỉ dấu đi cái âm hộ đang cương lên, đôi bờ mông no tròn trông hết sức kêu gợi được phô ra như mời gọi. Và chiếc áo ngực đã biến mất khỏi chỗ của nó thay vào đó là đôi bàn tay của Cadic, hai tay Cadic bóp đều từ chậm đến nhanh dần, bỗng Cadic dừng lại cúi người xuống đặt đôi môi lên vú của Bunma. Bú một bên vú, bên còn lại được chăm sóc bởi đôi tay rắn chắc, bàn tay kia của Cadic mò từ từ xuống “vùng cấm”. Nhẹ nhàng vạch quần lót Bunma ra, Cadic dùng ngón tay kích lên mồng đốc, Bunma khẽ cong người lên. Chiếc lưỡi của Cadic di chuyển nhanh xuống âm đạo Bunma, cỡi phăn quần lót ra Cadic bắt đầu liếm lên âm đạo. Dùng hai ngón tay banh hai mép âm đạo ra Cadic đánh lưỡi lên mồng đốc theo quy tắc “3 đường cơ bản”. Vừa liếm Cadic vừa chụm ba ngón tay đút vào lồn Bunma. Bunma kẹp chặt hai chân cố để giữ cái đầu Cadic sát vào lồn mình. Cadic uốn tròn lưỡi mình lại cho vào chung với ba ngón tay. Chiếc lưỡi xoay tròn trong lồn Bunma làm cho Bunma cực sướng, dâm thuỷ đã chảy ra. Ngồi dậy Cadic vẫn dùng ngón tay đánh nhẹ liên tục vào mồng đốc Bunma, dâm thuỷ chảy ra càng lúc càng nhiều Cadic đưa miệng vào uống hết. Sau đó Cadic đứng dạây đễ cho Bunma tiếp tục công việc, kéo quần Cadic xuống Bunma mừng rỡ vì đã kiếm đươc của quý. Dương vật của Cadic cũng vào loại to hơn 9 inch với đường kính hơn 2 inch va đầu khất bóng lưỡng. Khẽ hôn lên đầu khất Bunma kéo miệng xuống gậm hết cả trứng dái Cadic. Miệng mút trứng dái còn tay thi suc dương vật Cadic trong mặt Bunma thât dâm dật với đôi mắt nhắm hờ. Chán chê Bunma bắt đầu đổi động tác, hai hàm răng cắn nhẹ lên đầu khất Cadic làm cho Cadic liên tục rùng mình. Nuốt trọn cả dương vật Cadic vào họng chứng tỏ một bản lĩnh làm tình khá cao của Bunma. Nắm tóc Bunma, Cadic liên tục đưa đầu Bunma ra vô …”
Đến đây thì SGC dừng tay không suc nữa để xem dương vật của mình đã bự đến cỡ nào rồi, thật bất ngờ dương vật của SGC còn to hơn là của Cadic. Dài hơn 10 inch còn về đường kính thì khỏi phải chê trên cả tuyệt vời. Cậu ta lấy lại bình tĩnh để dương vật của mình xùi xuống rồi trổ khinh công bay về đảo rùa dể báo cho sư phụ biết tin mừng. SGC vừa đáp xuống đảo rùa thì nghe tiếng nhạc, tưởng sư phụ đang tập thề dục nên SGK không kêu để khỏi làm phiền. Đến cửa sổ nhìn vào thì thấy LTN chứ không phải là sư phụ, LTN vốn là một huấn luyện viên thể dục nhịp điệu nên tướng nhảy cũng như là thân hình rất đẹp. Vì ở trên hòn đảo nằm giữa biển nên LTN không chú trọng cách ăn mặc cho lắm. LTN bận một bộ đồ bikini mà nhún nhảy theo nhạc, cặp ngực LTN cứ tưng lên tưng xuống theo từng bứơc nhảy sôi động, so với bunma thì thân hình LTN co phần đẹp hơn vì LTN tập thể dục thường xuyên. Điệu nhạc càng lúc càng sôi động và bất ngờ LTN trút mảnh trên của bộ đồ xuống la cặp ngực căng tròn đầy nhựa sống được phơi ra LTN đưa đôi bàn tay trắng trẻo của mình lên và bắt đầu xoa bóp đôi bầu ngực. “Thì ra cô nàng thủ dâm đây mà” SGC tự nhủ. Bên trong nhà lúc này LTN đã trút luôn phần còn lại trên người mình xuống. SGC được dịp chiêm ngưỡng một thân hình hết sức gợi cảm mà bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cung muốn chiếm hữu cho riêng mình. Cặp chân thon dài đã được banh ra đề cho những ngón tay đút vào. Ban đầu là một ngón sau đó là hai rồi ba ngón. Như chưa đủ sướng LTN lấy một bó viết cho vào một cái Comdom để thủ dâm. SGC thấy đã đến lúc phải xuất hiên rồi câu ta cho rằng LTN đã nứng hết cỡ rồi. LTN thấy SGC bước vào thì giật mình co người lại để che giấu thân thể mình.
-sao cậu vào mà không gõ cửa vậy.
-Nếu gõ cửa thì em đâu thấy được cảnh chị thủ dâm chứ . Không biết em co thể giúp gì cho chị không.
-Cậu nói bậy gì thế hả đừng có vô duyên như thế.
Bỗng dưng LTN “hắt xì” một cái và nhân cách thứ hai của cô ta xuất hiện (LTN vốn la một người có hai nhân cách, mỗi lần “hắt xì” là cô ta lại thay đổi. Và lời nói cô ta cung thay đổi theo.
-Hi hi, có lần tôi thấy cậu tắm con cu nhỏ xíu mà đòi thoả mãn cho tôi ư ?
-Đó la chuyện trong quá khứ rồi “em yêu” – Vừa nói SGC vừa kéo quần xuống để phơi bày cái dương vật đang cương cứng khi xem LTN thủ dâm khi nãy.
Thấy dương vật to lớn của SGC thì LTN cười mỉm bước lại gần cầm lấy nó và bắt đầu liếm. Cái lưỡi LTN như một con rắn, nó di vòng quanh dương vật SGC. LTN mút dương vật SGC như là một đứa trẻ mút một cây kem. Cả tháng nay khi Quy lão Kame và Krilin đi luyện võ thì LTN chỉ biết thủ dâm để tự thoã mãn, nên bây giờ LTN rất phấn khích. Và SGC không làm LTN thất vọng, SGC bồng LTN vào phòng đặt cô ta lên giường và bắt đầu thực hiện “bản năng cơ bản”. Banh hai chân LTN ra SGK đặt dương vật của mình vào âm đạo LTN. Từ từ SGC ấn nhẹ vào âm đạo, nhận ra âm đạo LTN khá bót SGC đẩy mạnh một phát. LTN lập tức cong người lên. “uh… … uh đồ quỷ, sướng quá.” LTN rên hư hử. SGC bắt đầu tăng tốc độ, LTN là một người tập thể dục nhịp điẹâu điều này giúp LTN dễ dàng banh hai chân ra một góc gần 180 độ. Nhờ LTN banh rộng chân ra nên SGC đút vào dễ dàng hơn, dương vật SGC tuy dài như vậy nhưng đút vào âm đạo LTN vẫn lún cán. SGC còn có khả năng điều khiển dương vật quay vòng vòng nên LTN rên không ngừng.
-Uh … come on .. com on, nhanh hon nữa đi chi sướng quá SGC ơi !
-Sướng thi chi cứ rên lơn nữa đi, tiếng rên la động lực giúp em đẩy nhanh hơn đó.
LTN lập tức rên lớn hơn và điều này làm cho SGC phấn khích vô cùng cậu ta liên đẩây nhanh hơn nữa. Sau hơn cả ngàn cú đẩy hai người nằm phục xuống va cùng ra.
-Không ngờ cậu làm tình tuyệt thế.
-Chị cũng đâu kém.
Hai người nhìn nhau âu yếm, bỗng có tiếng gõ cửa, hai người vội mặc lại quần áo. RA mở cửa thì thấy Bunma. Cô ta hỏi :
-Hai người vừa làm gì xong mà đổ mồ hôi nhiều thế ?
-SGC cười nói – muốn biết hả bí mật.
-Bố mình sắp thám hiểm một hành tinh lạ các cậu có muốn đi cùng không vậy?
-du lịch hả sẵn sàng thôi.[/align]
1 giây
1 người leo lên thiên đàng để hỏi chúa:
_Thưa ngài!10 thế kỉ đối với ngài là bao lâu?
-1 giây
_10 triệu đôla đối với ngài là bao nhiêu?
-1xu
_Vậy ngài có thể cho con 1 xu của ngài không?
-Được,đợi ta 1 giây...
Gửi ông!
Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi vải trăm , còn ông sắp toi cả cuộc đời...Tôi đau cho cái dạ dày của tôi thì ít nhưng tôi đau cho cái thân ông thì nhiều
Giờ này tôi có khuyên nhủ chắc cũng không nhằm nhò gì, bởi khi ông trao nhẫn cưới cho vợ ông cũng có nghĩa là vợ ông đã xỏ nhẫn cưới vào... mũi ông (Đấy, chúng ta luôn thua từ khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp đấu).
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: “lấy vợ” và “đi tù”.
Mụ vợ tôi (thư này dành riêng cho ông nên tôi gọi như vậy, nếu mụ ấy biết thì tôi từ án treo chuyển vào trại, từ 6 tháng chuyển sang chung thân, từ chung thân đến tử hình... mong ông giữ mồm, giữ miệng cho), mụ vợ ông và các mụ vợ trên đời tuy không cùng cha, cùng mẹ nhưng đều giống nhau bởi dòng máu chiếm hữu lúc nào cũng chảy rần rật.
Mụ ấy đổ đồng tình yêu và sự chiếm hữu. Cái thân xác này, mụ chiếm hữu đã đành, nhưng cái khoảng thời gian bé tí tẹo vênh ra vào giữa giờ ăn trưa cũng bị mụ kiểm soát chặt chẽ. Giờ trưa nghỉ ngơi tí chút, Yahoo Messenger phải vàng khè, thi thoảng mụ xì-pam một cái. Không thấy thì
mụ gọi điện thoại, gọi bàn, di động, không được thì mụ gọi cho đồng nghiệp. Ông có tin không , 8
năm nay, chưa bao giờ tôi thoát khỏi tầm mắt mụ. Mụ gọi thế là yêu, là quan tâm, lo lắng...
Mỗi lần thông báo đi công tác là tôi phải lấy tinh thần, mở miệng như người có lỗi và y rằng mặt mụ dài như cái bơm. Mụ buồn vì không có chồng trong 2,3 ngày, còn tôi như mở cờ trong bụng vì không “bị” yêu thương, lo lắng ít nhất trong 48 giờ.
Mụ thuê ô-sin để trông con, còn mụ rảnh rang để... trông tôi.
Năm thì mười hoạ mụ mới cấp cho cái “quota” được đi bù khú với đám bạn... 10 năm không gặp. Mà đám bạn đó, ai, ở đâu, làm gì, điện thoại bi nhiêu... mụ đều lưu trong bộ nhớ phi thường mà đôi khi tôi nghĩ người trần không mấy ai có. Và suốt cái buổi nhậu hiếm hoi ấy mụ cứ réo rắt gọi. Nghe ồn ào thì mụ hỏi: “Tại sao ồn thế, có phải nhậu xong rồi rậm rật đi karaoke bàn tay vàng?”, im lặng thì mụ dán tai vào, rít lên: “Tại sao yên tĩnh, có phải rửng mỡ mò vào nhà nghỉ?”. Nếu đêm đó tôi mà về muộn thì quả là thảm kịch.
Biết mình có lỗi, tôi rón rén bước vào nhà, vén màn thất kinh khi thấy mụ tóc tai dựng đứng, mắt thâm quầng, ngồi nhìn trừng trừng lên trần nhà (sau này tôi mới biết mụ quả là cao tay, mụ vẫn ngủ, ngáy ngon lành, nhưng khi nghe tiếng kẹt cửa, mụ ngồi phắt dậy, xõa cho tóc tai dựng ngược, quệt tí phấn mắt màu chì vào quanh mắt, rồi ngồi chờ chồng như thể từ kiếp trước).
Cho dù, có mệt rã rời vì bia rượu, tôi vẫn cố gắng trả đủ bài vì đó là phép thử của mụ. Vậy mà sáng sau, chưa kịp hồi sức, đã nghe thấy tiếng mụ cha chả, xoong nồi xủng xoảng, mụ quát chó, chửi mèo, đánh con chí chóe...
Và tôi, cố lết tấm thân xác bèo nhèo - 8 năm trước còn lịch lãm, hào hoa nhất lớp (ông biết mà) - dắt xe ra khỏi cửa, đứa lớn ngồi sau, đứa bé ngồi trước (mà vẫn thò tay cấu nhau), khăn bịt mặt, nón trùm đầu, sữa, cặp sách... lôi thôi như dân tị nạn.
Than ôi, làm người đã khổ, làm chồng còn khổ hơn gấp bội!
Đôi khi (nhất là khi tôi nộp cho mụ một cục tiền), mụ cũng nới chút đỉnh cho tôi “thở”, nhưng cũng chỉ là “thở hắt”, nhất quyết không cho “thở dài”.
Về nhà, nếu tắt điện thoại thì mụ tra: “Sợ em nào gọi hay sao mà tắt”, nhưng cứ có điện thoại gọi đến là tôi giật mình thon thót. Không nghe cũng chết mà nghe thì con người mất hết văn minh, lịch sự. Tôi phải nói thật to, càng ông ổng càng tốt, càng thô bạo (mày, tao, ông, tôi) càng tốt, đi lại thật hoành tráng, vung chân, vung tay dù có khi đầu dây bên kia chỉ hỏi mỗi câu: tài liệu để đâu? Nếu tôi nói nhỏ thì mụ sẽ cho là có vấn đề, mụ sẽ khảo, sẽ tra cả đêm cho ra vấn đề... vì sao nói nhỏ.
Thực ra mụ (và các mụ) lo hơi thừa, thân thủ phi phàm như các mụ thì tôi (và chúng ta) là vỏ quýt chứ có là vỏ dừa mụ đâm cũng thủng.
Ông có biết, khi về nhà bộ mặt của lũ chúng ta phải thế nào các mụ mới hài lòng không? Câu hỏi không bao giờ có đáp án, bởi:
Nếu ông cáu gắt: Mụ cho là ông có bồ ruồng rẫy vợ con.
Ông vui vẻ: Mụ cho là ông có bồ nên phởn phơ, hứng chí.
Ông chu đáo: Mụ cho là ông có bồ nên thấy cắn rứt, hối hận.
Nói chung, trong mắt các mụ vợ tự cho mình là Sơ-lốc Hôm, kiểu gì ông cũng “phải” có bồ.
Mụ xấu cũng bảo tại chồng, già cũng bảo tại chồng (thời gian mụ dành để quản thúc đâu có chịu vào sa-lông làm đẹp bao giờ). Tuần rồi, xem chung kết hoa hậu, tôi toàn nhìn... ngón chân cái, thi thoảng mới dám liếc trộm mấy em.
Triết lý cơm-phở luôn đóng đinh trong đầu mụ, mà mụ đâu có biết cơm có thể ăn cơm nguội hoặc chiên, chứ phở có ai ăn nguội hay chiên bao giờ. Cơm dù không ngon nhưng ngày nào người ta cũng có thể ăn, còn phở thì ai có thể xơi triền miên.
Nói chung, lấy vợ là đi tù, đó là chân lý (dù rằng ông vẫn một lòng yêu quản giáo). Ông cứ chuẩn bị tinh thần đi, cái gia đình lý tưởng mà ông mơ ước rồi sẽ thành cái cối xay 1 chức năng, xay hết mọi ước mơ trai trẻ thành món sinh tố bèo nhèo.
Hôm nay, tôi có hẳn 1h tự do, dĩ nhiên tôi phải nói dối mụ, phải huy động bạn đồng nghiệp, phải lạy lục em lễ tân để lỡ mụ có kiểm tra. Nhưng tôi mất 25 phút viết thư cho ông, còn 35 phút nữa tôi phải đi lai rai cốc bia với bạn bè trước khi... chui về lồng.
Giờ này năm sau, nếu ông quá bức xúc, cứ đến tôi, tôi chỉ cho ông cách khởi nghĩa mà không bị dìm vào bể máu.
Tôi đi đây. Không, tôi bắt đầu khởi nghĩa đây. Cũng phải chọn quán bia gần gần, vì còn cái đồng hồ công tơ mét nữa chứ...
Chào ông.[/align]
“Cái kim” của cụ ông....
Một cụ ông tuổi cuối thu mới sắm được một đôi giầy rất ưng ý. Vừa bước vào nhà, cụ liền khoe với cụ bà: - Này bà! Bà có nhận ra điều gì khác lạ trên người tôi không?
Cụ bà nhìn sơ rồi đáp:
- Tôi chẳng thấy gì khác lạ cả! Vẫn cái áo ông mặc từ tuần trước. Cái quần vẫn cáu bẩn như vậy!
Bực mình, cụ ông vào phòng cởi bỏ hết quần áo, đi ra hỏi bà vợ:
- Thế nào, bây giờ bà có thấy điều gì khác lạ trên người tôi chưa?
- Tôi chẳng thấy điều gì khác lạ cả! Vẫn là cái “kim đồng hồ” lúc nào cũng chỉ sáu giờ rưỡi! - Cụ bà thở dài.
Cụ ông hớn hở:
- Phải rồi! Nó chỉ sáu giờ rưỡi bởi vì nó đang nhìn xuống đôi giầy mới của tôi đây này!
Cụ bà ngẫm nghĩ rồi bỗng tươi tỉnh hẳn lên:
- Ừ nhỉ! Vậy ngày mai ông đi mua mũ mới đi!
Hông biết ji hết, trẻ nhỏ hông biết ji' hehe
__________________
Nếu thấy hay xin reply để ung hộ người post truyện!!^^
2vợ chồng và cuộc đấu súng lúc nửa đêm
Thời thế ngày nay thanh bình,bất kỳ cuộc xung đột nào cũng có thể giải quyết bằng đối thoại. Không chỉ ở cấp quốc gia, quốc tế, mà ngay ở cấp... tề gia vẫn có đôi vợ chồngcứ muốn...“đối đầu” nhưng rồi thì...
Buổi chiều hai vợ chồng cãi nhau om xòm, bực mình không kiềm chế nổi, anh chồng thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Cô vợ khóc thút thít và dỗi luôn từ lúc đó. Đến đêm nằm cạnh nhau, anh chồng thèm quá bèn quay sang ôm vợ. Cô vợ gạt tay của chồng ra, xoay lưng lại xẵng giọng:
- Bỏ cái tay ra, cái tay lúc chiều tát người ta.
Nằm được một lát chồng lại lên cơn thèm lần hai, anh ta thò chân gác lên người vợ. Cô vợ hất tung chân của anh chồng xuống giường:
- Bỏ cái chân ra, cái chân lúc chiều đạp người ta.
Anh chồng vẫn không chịu dừng, lật người vợ lại và “rau thơm” vào môi vợ. Cô vợ vẫn vùng vằng đẩy miệng anh chồng ra:
- Bỏ cái miệng ra, cái miệng lúc chiều mắng người ta.
Anh chồng láu cá, dí ngay “cái cần thiết” vào “chỗ cần thiết” rồi nói:
- Cái này thì được chứ? Từ chiều đến giờ “nó” vẫn chưa hề đụng vào “người ta”.
Và thế là cuộc xung đột chấm dứt.
__________________
1ông 2 bà
Trong một toa tàu hỏa, có ba người. Một người đàn ông đang đọc báo. Còn hai phụ nữ ngồi không, bỗng một bà đứng lên và nói:
- Nóng quá! Nếu không mở cửa sổ thì tôi sẽ ngạt thở mất.
- Không được đâu - Bà thứ hai lên tiếng - Tôi sẽ chết vì gió lạnh thôi. Hãy đóng cửa lại.
Cuộc tranh cãi ngày càng gay gắt. Người soát vé chạyđến: - Tôi không thể cùng một lúc vừa đóng cửa lại vừa mở cửa được.
Và ông ta hỏi người đàn ông:
- Và ông này, ông có nguyện vọng gì không? Người đàn ông đáp:
- Tôi chả có nguyện vọng gì. Xin ông cứ lần lượt thực hiện nguyện vọng của hai bà này. Đầu tiên, đóng cửa lại và một bà sẽ chết. Sau đó mở cửa ra, bà thứ hai cũng chết nốt. Như vậy là tôi yên thân.
__________________
100 nụ hôn nồng thắm
Anh chồng đi công tác dài ngày gửi thư về cho vợ: "Em yêu quý! Anh đang đi công tác xa nên không thể gửi cho em lương tháng này. Vậy anh gửi cho em 100 nụ hôn nồng thắm nhất”.
Vài ngày sau, anh chàng nhận được thư của vợ:
"Anh thương yêu! Em đã nhận được 100 nụ hôn nồng thắm của anh và đã sử dụng gần 2/3 trong số đó. Em xin gửi anh bảng kê chi tiết:
1. Ông giao sữa nhận 13 nụ hôn cho một tháng giao sữa.
2. Anh thu tiền điện nhận 7 nụ hôn.
3. Ông chủ cửa hàng gas hôm qua đến đây và lấy đi 5 nụ hôn.
4. Riêng ông chủ siêu thị không chấp nhận chỉ có nụ hôn, vì vậy em phải trả thêm món khác.
5. Các chi phí linh tinh khác: 40 nụ hôn.
Anh đừng lo lắng nhiều, em vẫn còn 35 nụ hôn chưa sử dụng. Hy vọng em sẽ thanh toán đủ từ nay đến cuối tháng.
Hôn anh! (Vậy là chỉ còn 34 nụ hôn thôi anh nhé!).[/i]
Vợ yêu của anh".
80 năm vẫn chạy tốt
Một ông lão 80 tuổi kết hôn với cô vợ mới tròn đôi mươi. 1 năm sau ngày cưới, cô gái sinh con. Khi bác sĩ báo tin ông đã được làm cha của một cậu bé nặng 4 cân rưỡi, ông già tỏ ra rất vui vẻ.
- À! Thế là cỗ máy già nua này vẫn chạy tốt.
Năm sau, người vợ lại mang thai và vẫn đẻ tại bệnh viện cũ. Khi bác sĩ báo tin cô ta sinh hạ một bé gái nặng 4 cân, ông già hồ hởi:
- À! Thế là cỗ máy già nua này vẫn chạy tốt.[/color]
Năm tiếp đó, người vợ cũng có mang và vẫn tới bệnh viện đó. Lần này, bác sĩ báo tin ông lão đã trở thành cha của một bé trai nặng 5 cân. Ông già lặp lại điệp khúc cũ:[color=#000000]
- À! Thế là cỗ máy già nua này vẫn chạy tốt.
Bác sĩ ngăn sự sung sướng của ông lão:
- Không tốt như bố tưởng đâu, bố già ơi! Bố nên thay dầu đi vì thằng bé lần này đen thui à!
__________________
Lê Phan
Đừng trở mình như vậy nữa. Khó ngủ lắm sao?
- Không biết. Tự dưng thèm nói quá mày ạ...
- Tưởng gì chứ lắng nghe là một công việc không khó. Tao sẵn sàng đây! Mày có gì thì cứ rút ra mà nhét hết vào tao, tao chứa tiếp cho. Giữ nhiều nặng đầu lắm.
- Mày lúc nào cũng tốt với tao... Sáng nay tao lại gặp nó.
- Thùy à? Hữu duyên thiên lý...
- Vô duyên thì có! Tao không muốn như thế này chút nào. Tao không thể cảm thấy an tâm khi tao chưa thể dứt bỏ được tất cả. Mà làm sao có thể dứt bỏ được phải không Thuận? Quá khứ đâu phải là món hàng cứ trả lại là xong.
- Mày có vẻ nghiêm túc!
- Ừ. Tao mệt lắm rồi, không còn sức để đùa nữa đâu. Lắm lúc tao còn thấy hoảng loạn. Có lẽ tao bị ám ảnh. Nhưng ám ảnh cái gì hay cái gì ám ảnh thì... tao không biết! Tao đâu có làm gì sai phải không Thuận? Bây giờ tao phải làm gì cho Thùy để mọi chuyện trở về như xưa, trở về cái lúc mà bản thân tao chưa biết, chưa cảm và chưa nhìn thấy một cái gì đẹp đẽ. Cái sự chán chường vì không biết gì xem ra lại dễ chịu hơn là dằn vặt vì phải biết quá nhiều thứ.
- Đừng trầm trọng hóa vấn đề như thế. Thật ra tao cũng không biết khuyên mày gì bây giờ. Đã nhiều lần tao nói rồi, mày cứ để mọi thứ như lúc trước, bình thường thôi. Rồi đâu sẽ vào đấy. Đừng suy nghĩ nhiều. Khi cố quên là khi lòng càng nhớ thêm.
- Nhưng tụi tao cứ giáp mặt nhau hoài thế này. Không muốn cũng không được. Thùy chẳng thèm nhìn tao, chẳng thèm buông một lời chào hỏi. Có dửng dưng, có tàn nhẫn và lạnh nhạt với tao quá không? Tới giờ tao vẫn chẳng thể hiểu tao đã gây ra chuyện gì. Một cuộc yêu đương thôi mà nặng nề tới vậy ư? Giá như tao biết chuyện sẽ tồi tệ như vầy.
- Mày biết thì có thay đổi được gì chăng? Một đứa con gái chia tay mà thanh thản như vậy thì không hợp với mày đâu. Mày cái gì cũng phải day dứt. Đúng mày không làm gì cả, nhưng giá mày làm một cái gì đó thật to tát thì chuyện bây giờ chắc là đã thú vị hơn nhiều rồi!
- Mày đừng nói vậy, biết đâu có chuyện gì thì sao! Khoan vội trách...
- Mày mê muội rồi Hữu à. Mày đâu phải là một đứa tệ. Đẹp trai, thông minh! Sao lại bi lụy vì một con nhỏ như thế? Tình yêu... ôi trời, tao thấy nó giống như một thứ thuốc nhuộm, làm con người ta thay đổi về mặt hình thức! Mày không còn là mày khi mày rồ dại vì yêu nữa Hữu à! Mày đang nghĩ gì, tao biết chứ. Mày tiếc phải không? Có thể mày gấp gáp quá. Mày ngộ nhận tình cảm của nó qua cái thái độ mà nó dành cho mày. Chắc là...
- Ừ, có thể, Thùy đối xử với ai cũng vậy. Và tao là một thằng hay tưởng tượng, bệnh mất rồi, tưởng tượng đã di căn thành ảo tưởng rồi! Nhưng bây giờ tao chỉ muốn làm bạn thôi, không được sao? Không là gì của nhau thì cũng đừng hờ hững với nhau như vậy chứ? Dù gì tụi tao cũng đã từng có một khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau. Tao vẫn tin đó là tình yêu mày ạ...
- Đúng! Tao thừa nhận, khi đó tình yêu phủ lên mày một lớp màu sáng sủa nhất. Nhưng mày cũng đã từng bỏ rơi Thùy sau những hạnh phúc đó, mày không nhớ sao?
- Không phải là bỏ rơi, tao chỉ muốn kiểm tra lại tình cảm thật sự của mình, với lại năm đó tụi tao còn phải dành thời gian cho chuyện học!
- Mày nhìn lại cuộc sống này đi Hữu, có nhiều thời gian để mày làm những cuộc thử sai lắm sao? Mày đang đi mua quần áo hay đang sống một cuộc sống của chính mày? Hữu à, Thùy đã từng bị bỏ rơi, và tao nghĩ cái mặc cảm đó trong nó lớn lắm, càng lớn hơn nữa khi mày quay lại... Mày đã vứt bỏ rồi nhặt lên như thế, chẳng phải cũng nhẹ nhàng lắm sao?
- Tao có lỗi. Nhưng thà khi tao ngỏ lời lại, Thùy cứ chửi mắng tao, hay cứ khóc lên nức nở để tao biết mình sẽ phải ôm lấy Thùy hay an ủi, hay biện minh, hay khóc cùng Thùy, còn đằng này... Thùy đã miễn cưỡng nhận lời để rồi không chịu nổi và quay đi, Thùy không tát vào mặt tao mà giội một gáo nước lạnh vào tao đấy Thuận à. Một cách cư xử hơi bị thông minh nhỉ?
- Mày đi mà hỏi nó. Nhưng tao nghĩ bấy nhiêu là quá đủ, mày bình tâm lại đi. Cuộc đời này còn biết bao điều đáng tận hưởng. Ngừng tưởng tượng mà thực tế lại chút nữa xem. Theo tao, thực tế nào có gì là xấu, đôi lúc nó mang đến lạc quan cho người ta. Chứ còn sống một cuộc đời lãng mạn và nhìn thấy cái gì cũng lý tưởng như mày thì... mày sẽ trở thành kẻ điên của thời đại mất thôi. Hình như mày sống là để yêu hở Hữu? Điều này nghe thật đẹp nhưng cũng thật giả tạo. Có thể tình yêu sẽ mang đến cho con người ta một sức mạnh gì đó về mặt tinh thần, nhưng cũng chính nó sẽ dìm con người trong một đại dương bi lụy.
- Giá mà tao được như mày! Mày lúc nào cũng nhìn cuộc đời bằng một cặp mắt giản đơn, tỉnh táo và vì vậy mà mày luôn tìm ra được con đường đi ít chông gai nhất!
- Như tao? Như tao thì có gì hay ho mà mày muốn? Rỗng tuếch thì mới lạc quan được như vầy đấy mày ạ. Mục ruỗng... Cuộc sống phải lấp đầy bằng cả niềm vui và đau khổ thì mới có nghĩa là cuộc sống, hiểu không? Còn tao, chỉ có niềm vui thôi - niềm vui nhiều quá, lạc quan nhiều quá đến mức bão hòa và làm cho tao cảm thấy no nê, chán ngán. Có một cảm giác giả tạo cứ dâng lên tới tận cổ mỗi lần tao muốn nhìn đời khác đi...
- Lẽ nào hạnh phúc quá cũng là một bất hạnh ư?
- Biết đâu đấy. Nhưng thôi, đó là một câu chuyện khác. Khuya rồi...
6 viên hay 12 viên?
Gã cao bồi bước vào tiệm bán súng tại Chicago, cao giọng:
- Cho một khẩu Rulô!
- Dạ, chúng tôi có hai loại Rulô, 6 viên và 12 viên, ông cần thứ nào?
- Chờ một lát - Gã bước tới điện thoại quay số và hỏi:
- Alô! Ngân hàng A đó phải không? Cho hỏi ở đó có bao nhiêu người?
- .....
Gã cao bồi nghe xong, quay sang người bán hàng:
- Cho khẩu 12 viên.
__________________
365 lần 1 năm
Hai vợ chồng đi đến hội chợ tìm mua một con bò giống. Họ nhìn thấy một con, trên trán có gắn tấm biển đề: "Con bò này đã phối giống 50 lần trong năm qua".
Người vợ trầm trồ nói với chồng: "Anh cần phải học tập con bò này".
Bước sang con bò thứ hai, tấm biển đề: "Con bò này đã phối giống 65 lần trong năm qua". Người vợ thán phục: "Hơn 5 lần mỗi tháng. Quả thật đây là tấm gương cho anh".
Bước tới con bò thứ ba, bà vợ thốt lên kinh ngạc: "365 lần một năm. Tức mỗi ngày một lần. Hãy học tập con bò này".
Không chịu nổi, người chồng gào lên: "Bà hãy hỏi con bò xem, nó có làm cả 365 lần với cùng một con bò cái hay không?".
__________________
10 vụ án kỳ khôi
1. Một người đàn ông bước vào một quầy tạp hóa ở bang Virginia, đưa ra tờ 20 USD, đề nghị đổi lấy tiền lẻ. Khi người chủ quầy đang mở ngăn kéo, y liền rút súng uy hiếp, bắt nộp hết số tiền trong đó. Đạt mục đích, y bỏ chạy, bỏ lại tờ 20 USD trên mặt quầy. Số tiền cướp được: 15 USD.
2. Một "du khách" người Đức đi qua cửa kiểm soát ở một sân bay Anh, mang theo túi đựng gậy chơi golf. Trong lúc chờ đợi, ông ta bắt chuyện với nhân viên hải quan, chuyện phiếm về nghệ thuật chơi golf. Người nhân viên - vốn khá am hiểu về môn thể thao này - nhận thấy vị khách không biết tên một cú đánh bèn đề nghị ông ta thử vài đường bóng. Người hành khách vui vẻ thực hiện - theo kiểu trời ơi. Ông ta bị bắt và trong túi đựng gậy có khá nhiều ma túy.
3. Một công ty có tên gọi "Cho thuê súng" ở bang Arizona (Mỹ) chuyên cung cấp súng đạn đạo cụ cho các phim cao bồi Viễn Tây. Một hôm, một phụ nữ 47 tuổi gọi điện thoại cho họ, thuê giết ông chồng của bà ta. Kết cục: 4 năm rưỡi tù giam cho kẻ có ý định sát phu.
4. Một tên trộm đột nhập vào ngân hàng Arizona để ăn cắp - chắc bạn đọc không dám tin - một chiếc camera chống trộm. Ngay trong khi nó đang ghi hình từ xa. Điều đó có nghĩa là, cuốn băng ở một nơi khác đã ghi lại toàn bộ hình ảnh của y và việc y lấy đi chiếc camera không giúp gì cho chuyện che giấu dấu vết.
5. Cũng tại bang Arizona, 2 tên lưu manh định cướp tiền từ một máy rút tiền tự động bằng cách cột dây xích vào mặt máy và quấn đầu kia vào thanh chống va ôtô. Xong đâu đấy, chúng lên xe, rồ ga. Máy rút tiền không bị bung mà thanh chống va rơi xuống mặt đường kêu loảng xoảng. Hoảng quá, bọn chúng bỏ chạy, để lại sau lưng tất cả: sợi dây xích, thanh chống va và... biển số xe gắn trên đó.
6. Hai tên trộm ngày tới "viếng thăm" một khu chung cư mới xây dựng ở bang Virginia. Chúng phá tường, phá sàn, chôm được một chiếc tủ lạnh, ì ạch khuân ra xe. Ngay lúc đó, xe của chúng sa lầy, bánh quay tít mà không di chuyển. Cho rằng chiếc tủ lạnh quá nặng, chúng bèn đưa nó trở lại chỗ cũ, bằng cách đập phá thêm vài bức tường và sàn. Khi quay lại xe, chúng phát hiện ra mình đã khóa cửa xe và để quên chìa bên trong, đành bỏ xe lại, chuồn thẳng.
7. Một tên trộm tìm cách lọt được vào tầng hầm của một ngân hàng bang Virginia qua chiếc cửa sổ cao ngang tầm mặt đường. Y chợt nhận ra 3 điều: (1) Nơi y đột nhập vào không chứa tiền; (2) Y không thể quay trở ra theo đường cũ; và (3) Các vết thương trên người đang chảy máu đầm đìa. Thế là y bèn tìm đến máy điện thoại, gọi 911 để được giúp đỡ.
8. Một tên cướp xông vào một ngân hàng ở bang Michigan (Mỹ). Hắn rút súng, hô: "Cướp đây! Tất cả đứng im" rồi kéo sụp xuống mặt chiếc túi dùng làm mặt nạ. Lúc đó hắn mới nhận ra rằng mình đã quên không khoét lỗ để nhìn và thở.
9. Tại quầy tính tiền của một cửa hàng rau quả bang Indiana (Mỹ) xảy ra một vụ cướp hy hữu. Tên cướp vét hết số tiền trong quầy nhưng bỏ quên chiếc ví của y trên mặt quầy, trong đó có tiền, chứng minh thư và giấy phép lái xe...
10. Hai tên cướp xông vào một cửa hàng dược phẩm bang Michigan. Một tên hô: "Tất cả đứng im, động đậy tao bắn!". Khi tên còn lại dợm bước đi, tên thứ nhất giật mình liền nổ súng, bắn trúng ngay đồng bọn.
__________________
4 Cẳng,6 Cẳng
Một thầy cai sai lính lệ đi trát gấp (1); bảo anh ta lấy ngựa mà cưỡi. Anh lính lệ giắt ngựa ra đường nhưng không cưỡi, cứ xắn quần lên tận gối, cắm cổ chạy theo ngựa. Người qua đường lấy làm lạ hỏi:
- Anh điên hay sao mà không cưỡi lên ngựa chạy cho mau?
Anh lính lệ trả lời:
- Khéo cho anh! Bốn cẳng lại nhanh hơn sáu cẳng được à!
(1) trát: cũng như ngày nay ta nói công văn
__________________
5 đứa con
Một phụ nữ trẻ đi đến gặp một bà bói:
- 5 năm trước, bà đã bói cho tôi một quẻ rằng tôi sẽ có chồng và 5 đứa con.
- Rồi thì sao?
- Dạ, bà đã đoán đúng, tôi đã có 5 đứa con.
- Thật tuyệt vời! Thế chị còn phàn nàn gì?
- Bây giờ tôi chỉ muốn biết liệu tôi sắp có chồng hay chưa?
__________________
8 lạng gặp nửa cân
Một anh chàng tới quầy bar, ngập ngừng hỏi cô gái đang ngồi sẵn ở đó:
- M...m... Cô có phiền không nếu tôi nói chuyện với cô một lát?
Cô này tự nhiên nói toáng lên:
- Không, tối nay tôi không ngủ với anh.
Mọi người quay ra nhìn họ. Anh chàng kia vừa xấu hổ vừa thất vọng, lẻn về bàn của mình. Sau vài phút, cô gái tới chỗ anh ta và nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi nếu tôi đã làm anh xấu hổ. Tôi là sinh viên tốt nghiệp khoa tâm lý và tôi đang nghiên cứu xem con người phản ứng ra sao trước các tình huống khó xử.
Lập tức, anh chàng quát to:
- Xéo, 200 USD thì quá là đắt!
Trịnh Lan Thương
Nói đúng hơn là một ngày chủ nhật như mọi ngày chủ nhật. Người con trai dừng xe trước cái cổng xanh xanh, đẩy lại gọng kiếng, ngước lên ban công. Nơi đó có một người con gái. Người con gái nhìn người con trai, thầm nghĩ: "Chắc anh ấy đang xúc động, vì mình mặc cái áo lần đầu tiên hai đứa gặp nhau". Trước cánh cửa xanh xanh, người con trai nghĩ: "Không biết đến bao giờ Thanh mới biết đi xe máy. Bảo tập nhiều lần rồi mà không nghe!". Người con gái bước xuống nhà, mở cửa và chào anh. Anh nói như một người cha nói với con gái: - Tối nay tập xe đi. Sau này em ra trường, công việc đòi hỏi em phải biết đi xe máy, không thể cứ xách xe đạp mà lọc cọc đi làm việc được ! Cô gái nói: - Anh nhìn cái áo em đi! Chàng trai nói bằng giọng một người ông nói với cháu: - Hình thức phải đi đôi với nội dung. Không nên trọng hình thức quá, cũng không nên trọng nội dung quá. Cái hình thức là cơ sở để người ta đánh giá nội dung. Giản dị cũng có nhiều cách mà giản dị. Đi chơi thì không ai mặc áo sơ mi trắng cả, một cái áo thun thích hợp hơn! Người con gái trợn tròn mắt, há hốc mồm: - Trời ơi, anh đang nói cái gì vậy ? Người con trai cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh nghĩ người con trai cao thượng là người con trai ít lời, chỉ nói những lời thật sự có trọng lượng, nên "Hừ" một cái. Tiếng hừ đó cô gái không nghe thấy, vì người con trai lịch sự là người con trai chỉ "Hừ" trong lòng. Cũng tốt thôi. Nhờ thế mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng bắt đầu ! Sân tròn bóng lá. Những bàn tay nhỏ màu xanh lắc lắc, như cái lắc đầu phụng phịu của một đứa trẻ, khi bắt hụt một giọt nắng, khiến nó rơi xuống sân, tròn xoe như cái nút áo bằng vàng. Một chú mèo con nghiêng đầu thò một chân ra khều khều bóng nắng. Người con gái reo lên: - Anh ơi, anh nhìn nè, con mèo đang giỡn với miếng phô mai vàng ươm của nó! - Đâu ? Miếng phô mai đâu ? - Người con trai sửa lại cặp kính trí thức, ngơ ngác hỏi. - Anh không nhìn thấy miếng phô mai vàng óng à ? Vậy anh có nhìn thấy cái chuông vàng có lẽ đã đeo lên cổ chú mèo con, giờ rơi trên mặt sân không ? - Chuông rơi từ bao giờ, sao anh không nghe thấy tiếng động ? Người con gái kéo tay anh lại gần, chỉ vào bóng nắng. Hai người cùng chú mèo lúc nãy như ba chú mèo con đứng xếp hàng. - Đây nè, anh có thấy bông hoa lấp lánh này không, chú mèo muốn hái nó, chắc mèo ta sẽ để bông hoa này lên cái mũi màu hồng dễ thương của mình, rồi mang về tặng cho mẹ ! Người con trai kêu lên: - Trời ơi, em đang nói cái gì vậy ? Bóng nắng làm sao có thể so sánh được với hoa. So sánh như vậy là không toàn diện ! Bóng nắng không có cánh. Hoa nở ra từ đất, bóng nắng rơi xuống từ lá cây. Hai cái này hoàn toàn khác nhau ! Con mèo không thể nâng bóng nắng đặt lên mũi được. Bóng nắng vô hình mà. Nó cũng không biết tặng mẹ nó đâu. Bóng nắng không thể là phô mai. Ai lại đi ví nắng với thức ăn bao giờ ! Phô mai béo ngậy, nhưng con người không thể nếm được vị của nắng. Bóng nắng không phải là cái chuông. Chuông có âm thanh, còn nắng lại vô thanh. Cũng chẳng có phép thuật nào có thể đeo cái chuông - nắng vào cổ một con mèo cả ! Cô gái im lặng. Mới đầu cô gái nhìn anh. Nhưng sau cùng cô gái không nhìn anh nữa, mà nhìn con mèo, nhìn bóng nắng, nhìn cây lá, nhìn bàn tay mình... Nói lại cho gọn là cô gái nhìn tất cả, chỉ trừ gương mặt của "người thầy" đang thuyết giảng. Người con trai đã nói tất cả những điều đó bằng một giọng nói rất vỗ về. Anh thấy người con gái im lặng, anh tin rằng cô đã nhận ra cái sai của mình và ngoan ngoãn nghe lời. Anh nghĩ cái tốt đẹp nhất ở cô là biết nhận lỗi và biết nghe lời ! Cũng tốt thôi. Nhờ vậy mà cuộc đi chơi cuối cùng cũng kết thúc ! Hôm đó, người con trai trở về nhà, vắt tay lên trán suy nghĩ rằng phải làm sao để cô gái có cái nhìn sâu sắc hơn về mọi vấn đề. Anh không thể lúc nào cũng ở bên mà dạy bảo cô gái được. Điều đó làm anh rất băn khoăn. Con người không hiểu biết là con người phải chịu thiệt thòi. Hiểu biết cho người ta thêm sức mạnh. Anh nghĩ đến điều đó và thấy cô gái rất đáng thương, anh mong sao mình có thể bảo bọc một cách trọn vẹn nhất cho sự non nớt ấy. Người con gái về nhà, chầm chậm bước lên phòng mình. Cô khép cửa lại và buông mình vào nước mắt. Cô cảm thấy mệt mỏi và hụt hẫng. Trong căn phòng nhỏ bé ấy, những quyển sách, những quyển tập lo lắng nhìn cô, con gấu bông nhỏ xíu, cũ kỹ giương đôi mắt đen của nó tha thiết nhìn cô. Những vuông gạch đón từng giọt nước mắt rơi vào mình, ước có thể mềm ra như một tấm khăn để có thể choàng ôm, ấp ủ những nỗi niềm. Nhưng những quyển tập, quyển sách, con gấu bông, vuông gạch... Tất cả đều không thể nói cùng cô dù chỉ một lời, không thể trao cô dù chỉ một bàn tay vuốt ve. Người con gái một mình, và khóc. Chiều công viên. Lá hát và bướm bay. Trong rất nhiều ghế đá có hai người ngồi, xin mượn một ghế đá đặt vào câu chuyện này. Cái ghế đá dành cho người con trai và người con gái của chúng ta. Người con gái kêu lên (người con gái lúc nào cũng kêu lên): - Anh ơi, anh nhìn kìa, con bướm cũng không chơi với đứa bé ! Một người con trai lịch sự là một người con trai ngước lên khi bạn gái mình kêu. Và vì ngước lên, anh thấy một con bé mặt mày lem luốc, bị một người đàn ông lôi đi xềnh xệch. Cảnh trước của cảnh này như sau: Nhân vật của chúng ta, tức con bé, cần phải nói thêm: lem luốc, trông thấy một nhân vật thứ hai: con bướm. Con bé thò tay ra, bướm bay. Hết cảnh. Bướm bay vì nó có cánh. Vì có cánh nên nó phải bay. "Con bé thò tay ra, bướm bay". Thì bướm bay, tất nhiên rồi ! E hèm, vậy thì tại sao có tiếng kêu ? Và vì có tiếng kêu, chàng trai lịch sự nhìn bạn gái mình chăm chăm. Người con gái đang rất xúc động. - Anh ơi, con bé ăn xin ấy không có cái gì để chơi, nó muốn chơi với bướm, nhưng đôi cánh đã đem con bướm đi rồi ! Con bướm rực rỡ và đẹp đẽ đã vỗ cánh bay đi. Còn tuổi thơ đẹp đẽ, rực rỡ của bé thì sao? Những cái sặc sỡ khác thì sao ? Ba nó kéo nó đi, và rồi nó sẽ quên con bướm phải không anh ? Nó sẽ quên rằng từng có lúc nó cần một con bướm... Con bé phải đi xin, nhưng chẳng bao giờ người ta cho nó một con bướm, cả bầu trời này không cho nó một con bướm, dù nó đã đưa tay ra. Anh ơi, khi em đưa tay ra, bướm cũng bay... - Bướm bay vì nó có cánh ! Em đã bao giờ thấy một con bướm mà không bay chưa ? Tại sao em không có được cái lòng tốt mạnh mẽ, tại sao em không mua cho con bé một món đồ chơi chẳng hạn ? Tại sao em lại tự làm khổ mình vì mỗi chuyện bướm bay ? Bướm tất nhiên là phải bay ! Sao em không nhìn kỹ hơn bàn tay của người đàn ông, mà lại đổ tội cho đôi cánh? - Anh ơi, khi anh đưa tay ra, bướm cũng sẽ bay... Người con trai vuốt ngược mái tóc, thở ra hơi nằng nặng, lặp lại cái câu nhàm tai suốt từ đầu truyện cho đến giờ: - Trời ơi, em đang nói cái gì vậy ? Hai người cùng ngồi trên một cái ghế, lưu ý, không ngồi sát nhau. Xin mượn một đại dương đặt vào khoảng cách đó. Họ ra về. Chiều công viên vẫn thế, lá hát và bướm bay. Cô gái nắm lấy tay chàng trai và chàng trai lịch sự không phản đối điều đó. Khi bàn tay chạm nhau, hơi ấm lại chạm nhau. Họ để quên một đại dương trên ghế. Nhưng đại dương có đi theo họ không ? Ừ nhỉ, đại dương có đi theo họ không ? Hôm ấy, cô gái trở về nhà, ngồi bên khung cửa sổ mở toang. Anh ơi, rồi cuộc tình chúng mình sẽ đi về đâu ? Cuộc tình có cánh không, có bay không ? Người ta đến giữa đời này để đứng, để đi, để nhảy múa giữa đời trên hai chân chạm đất. Còn em, em nhảy múa giữa đời chỉ trên một chân. Anh ơi, em biết chắc rằng rồi em sẽ té, té nhiều lần. Nhưng biết làm sao được! Vì em sinh ra giữa cuộc đời này là để nhảy múa trên một chân, và té, và khóc, và nhảy múa. Người yêu của em ! Đối với em, anh là chàng trai tốt nhất trên đời ! Cuộc đời em, cuộc đời này, đẹp hơn khi có anh. Có thể sẽ không bao giờ em gặp được một người nào tốt như anh. Nếu như em phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời. Mà là lỗi ở em. Lỗi ở đôi mắt em nhìn giọt nắng ra phô mai, cái chuông, đóa hoa, lỗi ở đôi mắt em nhìn theo một cánh bướm bay. Lỗi ở trái tim em đắm say vì một bóng nắng, run rẩy vì một bàn tay không với được cánh bướm... Anh ơi, nếu như em có phải cô đơn trong suốt cuộc đời này, thì đó không phải lỗi ở anh, không phải lỗi ở cuộc đời này ! Mà là lỗi ở em ! Em sinh ra để nhảy múa, để ngã và để khóc. Người con gái thì thầm với những nụ hoa còn mặc áo xanh: - Em ơi, ngày mai em hãy nở cho chị nhé. Nếu ngày mai em không nở, chị sẽ chờ ngày mốt. Nếu ngày mốt em không nở, chị sẽ chờ trong những ngày tới nữa. Người con gái khép cửa, buông rèm. Cửa sổ khép vào nhau như những cánh tay đang nắm chặt lại, làm nên một vòng ôm. Tấm rèm dịu mềm chắn gió. Hết cảnh. Người con gái bật công tắc đèn ngủ, như ánh đèn sân khấu bật lên.
1 mình qua đường
Lê Minh Khuê
Nghĩa không dám nhìn khi chiếc xe cấp cứu chở con Chíp, chở cả đôi dép màu đỏ, cả tờ thể thao màu đỏ mà nó cầm chặt trong tay. Cái bờm của nó rơi xuống đường. Nghĩa nhặt lên và mang về cửa hàng. - Như vậy chú với dì đi khoảng vài tuần. Cháu cứ trông hàng. Tối em Vân về nó kết toán tiền nong. Hàng nhà ta bán máy lọc nước hầu như là hàng biên giới dán mác nọ kia thậm chí dán mác nội cho có cảm giác hàng Việt chất lượng thế thôi. Khách sành đi qua nó bĩu môi chỉ thỉnh thoảng có khách vãng lai. Chú duy trì bán máy lọc nước là câu dầm chờ xem có đứa nào nó thuê kinh doanh cửa hàng chứ chú với dì mày cũng hết hơi rồi, chả muốn nhặt nhạnh nữa, đau lưng lắm. Mà khi nằm vào áo quan thì cũng chả đứa nào nó bỏ tiền đô thật cho mang đi. Đôla âm phủ thì vô thiên lủng… Cả bao tải cũng có… - Thôi nói thế đủ rồi ông ơi. Cháu nó nhận lời rồi còn dông dài mãi. Già rồi nói nhiều lại “tích tình tinh đứt dây thần kinh”. Ông chú của Nghĩa cao mét năm nhăm, dì nó cao mét sáu hai, sống với nhau hơn hai mươi năm êm như mặt hồ thời nước sạch. Ông có tật nói dài nói to nói rổn rảng như loa phường, bà nói ít nhưng thường mô tả sự vật chung quanh theo kiểu cụ Hồ Xuân Hương làm người nghe phải bật cười. Nhưng Nghĩa không cười. Thằng con trai hai mươi ba tuổi đã có râu quai nón, cái nhìn trầm lặng như thủy thủ đã bị sóng dập vùi ở những miền biển không có tên trên bản đồ vì hẻo lánh. Nó nhìn bà dì ruột nhìn ông chồng bà, nghe diễn văn của ông nó chỉ ngắn gọn: “Chú dì đi đi!”. Chú và dì nó đi. Lên tàu thăm người trai cả lấy vợ miền Trung bị ông bà từ vì dám lấy vợ xa. Giờ thằng cháu hai tuổi alô vào máy do má nó xui: “Ông bà ơi Tý chào ông bà!”. Ông ho, bà rớm nước mắt, cưỡng thế nào được?
Chú với dì nó đi chơi. Con em nó có thằng bồ kinh doanh hàng gốm sứ trên phố cổ xong việc công sở em nó ghé qua chỗ bồ chả mấy khi về nhà. Con em alô di động: anh Nghĩa hả? Coi nhà nhé. Tiền bán bao nhiêu anh thích gì cứ mua. Bố mẹ em chả nhớ chả đong đếm gì đâu! Lại còn thế nữa! Nghĩa nhìn thấy bên kia đường có đại lý sách báo tem thư. Trèo qua dải phân cách. Băng qua làn đường ngược. Xe máy được những gã xem đời như của bỏ, phóng cho sướng, tai nghe gió quật muốn dừng thì dừng, không dừng được phóng luôn xuống địa ngục uống bia với Diêm Vương. Nó “chiến đấu” toát mồ hôi như thế để mua tờ thể thao. Dạo này Arsenal đá xuống quá. Đội bóng ruột của nó thất bại liên tiếp càng làm nó quyết tâm theo đến cùng tình yêu với đội bóng có cái vẻ không màng danh lợi, không màng nhiều tiền, không giật cúp bằng mọi giá. Chỉ cống hiến lối đá đẹp như mơ, lãng mạn như thuở người ta yêu đương không màng của cải. Ngã tư ở đây đông nhất thành phố, nghẹt thở nhất thành phố. Ngày hè, khủng khiếp nhất là giờ tan tầm. Thấy Nghĩa mò qua cửa hàng mua báo, con bé trông hàng nhìn Nghĩa như nhìn người ngoài trái đất. - Sao anh căng thẳng thế ạ? - Anh qua đường. Sợ quá! - Qua đường có gì mà sợ. Em vẫn qua ngã tư trên kia để vào trường có sao đâu? Tại anh cứ ngó xuôi, ngó ngược! - Không ngó thì xe nó đâm vào người! - Anh đừng ngó. Chả cần quan sát như người ta dặn. Có quan sát, có tránh cũng chả ai tránh mình. Học em đây này. Em đi chả nhìn ai sất. Không ai dám lao vào mình đâu. Anh cứ thử xem. - Anh cũng không sợ lắm đâu. Tính anh thích ngồi một mình trong xó. Thế mà ngày nào anh cũng cần một tờ thể thao. Mà cả phố mới có một đại lý sách báo của nhà em. Con bé cười ranh mãnh: - Anh nói đúng. Mở hàng sách báo ở đây là ngẩn ngơ. Ai người ta đọc. Chỉ có ông em ngồi buồn mở bán chơi chơi. Ông bảo ngày xưa người ta phải xếp hàng, phải có thẻ mua sách. Ông em nhớ ngày xưa đấy. Nhìn ông em kìa… Trong nhà một ông già tóc trắng áo lụa đang tưới cái cây trên bàn. Trông ông như đồ cổ. Ông chả thèm nghe cái thứ âm thanh máy móc quái gở ngoài đường dội vào. Nghĩa gật gù nhìn ông. Thấy ông cũng y như con bé cháu. Cũng đang thản nhiên qua đường. Con bé cảm thấy cái vẻ đồng cảm của thằng thanh niên với ông mình. Nó giật giật tay Nghĩa vì thấy mặt anh ta như mặt ông già ngại phố xá. Nó muốn giúp. Nó bảo đừng ngại. Cả ngày nó học nội trú trong trường nhưng chiều về sẽ đưa báo sang cho Nghĩa. Nghĩa nhìn lơ ngơ. Mặt càng lơ ngơ khi râu quai nón mấy hôm chưa cạo làm mặt già sọm. Con bé phì cười: - Hay anh sợ đọc báo nguội. Chiều đọc cũng được chứ sao hả anh? Báo nguội càng hay. Bên kia kìa có một bác rất thích đọc báo nguội. Bác bảo tin tức cấp thời làm bác hãi. Bác nghe ngóng chán rồi mới đọc. Báo nguội khiến bác bình tĩnh. Anh thấy buồn cười không? Nghĩa không cười. Cô bé con chìa tay cho Nghĩa: - Thỏa thuận nhé. Em tên là con Chíp. Tên ở nhà đấy. Tên đi học lằng nhằng lắm. Nguyễn Lê Vũ Thước Minh Hương. Ghê sợ. Xem phim kinh dị còn hay hơn. Nghĩa ngồi trên ghế nhựa nhìn ngã tư chiều tắc đường. Tắc đến mức nhìn ra bốn hướng đen ngòm cả bốn. Đen ngòm hàng cây số. Nắng đường nhựa bốc lên như trên bếp ga. Đàn bà con gái ngồi xe máy bịt kín mặt, tay đeo găng tới nách như mấy đại tẩu trong phim chưởng Tàu. Nhiều cô còn mặc cả quần dày tránh nắng như dân sa mạc. Kính to sù sụ bằng cái bát ăn cơm. Nhan sắc các nàng chìm nghỉm trong khói xăng. Nghĩa nói với con Chíp: Vậy họ trưng nhan sắc ở đâu? Con Chíp che miệng giấu cái răng hở rất to. Họ trưng trong bếp, trong công sở có máy lạnh như công sở mẹ em làm. Buổi tối họ trưng trong quán cà phê. Còn trong buồng ngủ nữa. Thiếu gì chỗ trưng hả anh? Nghĩa nghe con bé mười bốn tuổi nói năng như bọn thiếu niên hay giao lưu nọ kia trên tivi. Cái gì cũng biết. Thậm chí hỏi ngày sinh của ông X. ở tận cái nước ngoài đảo ít người trên Thái Bình Dương, chúng cũng rành. Con Chíp còn nói đoạn dài về cái sự nhan sắc. Nghĩa cũng góp chuyện. Uổng thế. Nhan sắc vi vu xe máy tóc bay hai bên váy xòe chân, trần ngực nhú sau áo thun… thành phố sẽ đẹp vô kể vì nhan sắc. Bây giờ bói cả ngày không có được cảnh các nhan sắc đi trước các công tử e dè đi sau hồi hộp… Con Chíp bảo: vội thế, chụp giật thế, ai có thời gian hả anh? Như mẹ em ấy. Hôm nào mẹ về em cũng ngủ rồi. Bố với mẹ em sống với nhau rất buồn cười. Mỗi tuần bố em ở nhà, bố sang ở với mẹ, với em, với ông ngoại hai ngày. Lúc thì đầu tuần lúc thì cuối tuần. - Sao lại thế? - Em không biết. Bố em bận kinh doanh. Mẹ cũng bận nọ kia. Thấy hai người bảo mỗi tên ở mỗi nhà cho đỡ mất thời gian. Tự do muốn làm gì thì làm. - Ghê sợ thật. Thế thì bố mẹ em không yêu nhau rồi! - Yêu nhau thiên thần luôn. Ban đêm thấy gọi điện tít tít nhà nọ sang nhà kia. Thỉnh thoảng thấy bố đến đón mẹ tối chủ nhật. Đi nhảy đầm. Đi uống cà phê. Em thấy thế cũng hay. Nhưng ông ngoại em bảo một lũ điên. Chả ra thể thống gì. - Anh cũng thấy không ra thể thống gì. Vợ chồng mỗi người một nhà y như bọn Tây. Mà Tây nó cũng chả thế. Chiều nào cũng vậy. Con Chíp đưa báo đều đặn sang cho Nghĩa. Chiều tắc đường con bé đi qua, Nghĩa yên tâm. Đường tắc thì mọi vật đứng im. Con bé chỉ việc lách. Đường thông mới đáng sợ. Chẳng ai nhìn ai, cứ phóng bừa lên. Nhấp nhô bên kia đường rất xa là mái tóc cắt ngắn của con Chíp. Tóc nó dày như rễ cây. Phải bờm bằng cái bờm rất to mới giữ nổi mái tóc. Cái trán con Chíp nhô ra phía trước, cái mặt nó vuông vì trán vuông, cằm vuông. Trông nó vừa ngộ nghĩnh vừa non nớt như mặt đứa bé đang ngậm sữa. Nhưng nghĩ ngợi lại buồn cười. Hai anh em có vẻ hợp cạ thành thử hay trò chuyện. Một buổi đường tắc, trời nóng tắc thở, con Chíp chỉ một cái xe giảng giải: - Anh nhìn kìa, chiếc này gọi là chiếc Muranô giá gần hai tỉ đồng. Còn chiếc ở dải đường xuôi kia là Lexus gờ ích (GX) 470, có logo chữ L cách điệu. Xe này mang thương hiệu riêng của hãng Toyota sản xuất cho thị trường Mỹ. Xe hai cầu dã chiến có tám chỗ ngồi động cơ 4 phẩy 6 lít… xe này hai tỉ rưỡi… - Trời đất. Sao em sành thế? Con Chíp cười tít mắt: - Bố em buôn xe. Bố giảng giải cặn kẽ. Em ghi nhớ tuốt tuột. Con Chíp chỉ một chiếc xe máy hầm hố: - Anh xem kìa. Kia là “con tê giác màu đen”, xe Wings. Bố em vừa mua một chiếc. - Ghê quá. Anh không thể tưởng tượng mình có thể cưỡi chiếc xe cỡ ấy mà đi trong thành phố như thế này. Con Chíp nhìn Nghĩa lạ lùng. Nó lấy tay xoa râu quai nón trên cằm thằng con trai. Cử chỉ của con em út tinh nghịch: - Vậy thế anh thích gì nhất? - Anh thích có những bãi cỏ xanh ngắt. Thích hai hàng cây cổ thụ thật cao có con đường ở giữa, đường đất. Xa xa là những cái nhà. Anh thích một cái nhà ẩn sau rừng cây. Anh đạp xe vào phố làm việc rồi đạp xe về dựng bên hàng rào. Trong bếp mẹ anh nấu nướng. Bố anh đánh cờ. Anh ra khu vườn sau nhà chơi bóng rổ với Chíp rồi hít thở khí trời trong veo… Chíp cười ngất ngư như thằng con trai say rượu: - Anh đúng là trong mơ. Lấy đâu ra cây to, ra cỏ xanh cho anh bay bổng. Khói xe máy với bụi đường thì thoải mái càng ngày càng đậm đặc. Anh có mơ mấy cũng không thoát đâu… Gã chủ cửa hàng quần áo bên cạnh hàng máy lọc nước ngồi buồn nghe hai anh em tán gẫu cũng đút tay túi quần soóc phì phèo thuốc lá trong buổi chiều tắc đường. - Mày là cháu ông đại lý sách báo bên kia, tao còn lạ gì. Ông mày kỳ khôi nhỉ. Con rể buôn ôtô bạc tỉ, con gái làm ngân hàng, tiền đong cả đấu mà lọ mọ đại lý sách với chả báo. Con Chíp không trả lời. Nó nhìn gã trân trân như nhìn của lạ. Gã nói y như mọi người. Ai cũng cho là ông nó tham công tiếc việc, tham tiền. Với nó, ông nó chỉ ưa làm cái gì cho đỡ phí thời giờ. Nhiều khi ông cho hết tiền. Đám họ hàng còn rớt mồng tơi ở nhà quê nhiều vô thiên lủng. Nghĩa hỏi cho không khí đỡ căng thẳng vì thấy con Chíp muốn gây sự: - Hàng họ bán được không anh? - Mày ngồi mấy hôm nay mày có thấy đứa nào vào hàng mua quần áo? Nóng bỏ mẹ. Mà con phò nhà tao lấy toàn hàng hết mốt. Bọn con gái lườm qua rồi bỏ luôn. Chán bỏ mẹ! - Em thấy mấy cái áo hai dây kia vẫn đang thịnh chứ anh. - Ối dào thịnh hôm nay lỗi hôm mai. Mốt với chả mát cứ quanh đi quẩn lại. Tao xem “đít cô ve ri” tao thấy mấy ông thổ dân ở ngoài khơi Thái Bình Dương là mốt nhất. Trên người hở hết. Mỗi cái chim là xâu vào ống. Tao đố thằng thiết kế thời trang nào trưng cái mốt ấy ra. Mốt ấy là của độc, của lạ. Tao nghĩ trình diễn ở Paris dân tình lác mắt. Nghĩa xoay người như che cho con Chíp khỏi nghe những lời thẳng tuột của lão chủ hàng thời trang. Nhưng con Chíp thản nhiên như không. Nó qua đường quen rồi mà. Chíp nghỉ hè. Nó bảo đưa báo sang lúc nào cũng được. Những buổi trưa, Nghĩa hay ngồi nhìn ra đường. Không khí hầm hập nóng làm khoảng không trước mặt mù mịt nhảy nhót như có nước. Nhìn ra khoảng không thấy hoa mắt chóng mặt. Đường lúc trưa vắng. Một cái xe máy đến đúng chỗ có tấm biển quảng cáo bỗng lăn ra ngã. Gã đi xe máy lồm cồm bò dậy dựng xe nhìn quanh xem ai thủ phạm để bắt vạ, nhưng không thấy. Gã lên xe đi, hậm hực. Nửa tiếng sau hai đứa thanh niên đèo nhau cũng ngã kềnh chỗ ấy. Cũng dựng xe lầu bầu chửi rồi đi tiếp. Một bà đi xe máy đèo hai sọt trứng ngã sau đó nửa tiếng. Qua chiều Nghĩa lạ lùng đếm được bảy chiếc xe máy tự ngã kềnh không va không đập vào ai… Gã chủ hàng thời trang bảo có gì lạ đâu. Đường nó cũng như bến sông. Có bến sông năm nào cũng bắt người. Chỗ kia chắc có cốt nằm dưới. Tao ở đây mấy năm, thỉnh thoảng cứ đếm người ngã chỗ ấy đã mỏi mắt. Ông nào trêu đấy thôi. Trêu nhẹ nhàng cho vui chứ chả làm gì… Nghỉ hè con Chíp không qua đường buổi chiều. Nó hay qua bất kể khi nào có dịp. Qua để tán gẫu với anh Nghĩa. Ba giờ chiều đường vắng, xe máy phóng như điên, bên kia con Chíp vẫy vẫy tờ báo. Nghĩa chưa kịp ngăn, con bé đã lao xuống đường. Cái bờm nó dùng hôm nay màu đỏ gắt. Áo phông màu đỏ và tờ thể thao màu đỏ. Nó đi qua đúng chỗ ai đó thích bắt người. Chỉ nghe cái rầm, Nghĩa đã tối tăm mặt mũi. Chiếc xe máy của hai thằng cỡ tuổi con Chíp phóng kiểu đua xe tránh con Chíp, không kịp lao lên vỉa hè, hất mạnh cả hai thằng vào gốc cây. Một chiếc Honda Silver Wings do một tay chơi đi thử máy cũng lao vào chỗ con Chíp. Mấy tiếng rầm như động đất làm hàng phố xung quanh túa ra.
Nghĩa không dám nhìn khi chiếc xe cấp cứu chở con Chíp, chở cả đôi dép màu đỏ, cả tờ thể thao màu đỏ mà nó cầm chặt trong tay. Cái bờm của nó rơi xuống đường. Nghĩa nhặt lên và mang về cửa hàng. Lạy trời đừng có gì xảy ra. Lạy trời. Anh đã có lần bảo em rồi mà không nghe. Làm sao em có thể một mình qua đường.
__________________
107 kiểu cười
107 kiểu cười
Tác giả: Không Rõ Tác Giả
Tiếng cười là một ngôn ngữ chung chẳng cần ai phiên dịch. Cười có năm bảy thứ, cười có nhiều cung bậc.
Người ta đã thống kê được tất cả 107 kiểu cười khác nhau.
Sau đây là một số kiểu trong 107 kiểu cười:
• Cười nheo mắt
• Cười mép
• Cười mũi
• Cười ngựa
• Cười dê
• Cười trâu
• Cười ruồi
• Cười ré
• Cười phào
• Cười rồ
• Cười vang
• Cười phá
• Cười ngất
• Cười góp
• Cười trừ
• Cười gằn
• Cười mĩa
• Cười đế
• Cười nhả
• Cười tình
• Cười nhạt
• Cười khan
• Cười khành khạch
• Cười khì
• Cười bò
• Cười duyên
• Cười lăn
• Cười khẩy
• cười xoà
• cười tủm tỉm
• cười gượng
• cười khẽ
• cười vụng
• cười pha
• cười thầm
• cười cợt
• cười đón
• cười đưa
• cười nụ
• cười nôn ruột
• cười xúy xoá
• cười híp mắt hắt mũi
• cười vãi đái
• cười nheo mát
• cười ba lơn
• cười ra nước mắt
• cười trịch thượng
• cười thái sư
• cười Đổng Trác
• cười cầu tài
• cười lấy lòng
• cười bù khú
• cười xã giao
• cười hở lợi
• cười giữ nhịp
• cười hề hề
• cười hì hì
• cười ngặt nghẽo
• cười the thé
• cười hô hố
• cười ha hả
• cười khanh khách
• cười rúc rích
• cười pháo ran
• cười vỡ bụng
• cười nhí nhảnh
• cười khèng khẹc
• cười giòn giã
• cười thơn thớt
• cười hả hê
• cười hợm hĩnh
• cười chua chát
• cười chúm chím
• cười khinh khỉnh
• cười sằng sặc
• cười ngạo nghễ
• cười hềnh hệch
• cười nham nhở
• cười hà hà
• cười khúc khích
• cười ngả ngớn
• mĩm cười
• cả cười
• cười nửa miệng
• cười đổ quán xiêu đình
• cười tít cung thang
• cười như nắc nẻ
• cười như đười ươi
• cười hở mười cái răng
2 người chong cầu tiêu.......
Có một ngày, có hai người chong bathroom đang nói chuyện... Hai người này thì bạn gái bạn chai với nhau. Thằng bạn chai thì nói," Em ơi, anh yêu em!!!!" Thi con nhỏ bạn gái nói lại," Anh ơi, em yêu anh!!!" Thi thằng bạn chai nói lại," Nếu anh không yêu em được thì anh chết đó." Thi con nhỏ bạn gái noi lại," Nếu em không yêu anh được thì em chết đó." Với có ông đang đợi đi cầu tiêu nói hai người kia," Nếu tôi không đi cầu được thì tôi chết đó!!!!!"
__________________
Nếu thấy hay xin reply để ung hộ người post truyện!!^^
3 hạt dưa
Nguyễn Khắc Cường
Không phải giặt đồ, không lau nhà, muốn ăn cơm lúc nào cũng được - khỏi rửa chén, đi chơi khuya có người chờ cửa... từ nay Tín chỉ có việc ăn, học, ngủ và đi chơi. Sướng gì đâu!
Sáng chủ nhật, Tín có thể ngủ nướng đến chín giờ rưỡi, lúc thò chân xuống giường chỉ cần nói:
- Tín muốn ăn hủ tíu!
Là có tiếng đáp:
- Cậu chờ chút, em đi mua liền đây!
Và cũng như mấy lần trước, Tín thốt lên:
- Trời ơi, bỏ giùm tôi chữ “cậu” đi, nghe giống trong cải lương quá!
Cô gái dạ lí nhí trong miện rồi lui xuống bếp. Phải hơn một tuần sau, Lọ Lem (biệt danh của cô gái ấy mà!) mới thôi không gọi là cậu. Hai ngày tiếp theo, Lem ngượng miệng, tránh mở lời với Tín, bất đắc dĩ phải giao tiếp thì nói trổng không. Ðến ngày thứ... n, đứa con trai lộn xộn này mới được kêu bằng “anh Tín”.
Ðúng vậy, Tín là đứa con trai lộn xộn nhất trên đời. Ðó là phát biểu của... “sư mẫu”. Mấy bữa trước thấy Tín thức đêm thức hôm học bài, “sư mẫu” chép miệng:
- Thôi, đi ngủ đi con, học khuya quá bịnh à!
Lợi dụng lúc “sư mẫu” đang xuống nước nhỏ, Tín... rên:
- Con cũng muốn học bài sớm, nhưng mà... còn phải giặt đồ, đi chợ, lau nhà, nấu cơm. Má nghĩ có nên mướn một người giúp việc không? Năm nay con học lớp 12 rồi, thầy cô cho bài nhiều quá...
Tín vừa mới nghĩ ra ý này thôi, và chỉ định nói chơi chơi, ai dè má “à” lên một tiếng rồi ra vẻ đăm chiêu. Dường như lúc này “sư mẫu” mới có dịp “nhìn lại” đứa con trai cưng. Ai nói con một là sướng? Má đi bán, ba đi làm suốt ngày, Tín “thầu” hết công việc nội trợ. Con trai vo gạo, giặt đồ riết hai bàn tay mềm nhũn, tội nghiệp ghê!
Thế là ba bữa sau Lem xuất hiện trong nhà này. Chẳng biết mỗi tháng “sư mẫu” trả cho Lem bao nhiêu tiền mà cô bé làm việc không ngớt tay, từ sáng đến tối. “Sư mẫu” gật gù, nhỏ này làm được, chỉ tội... hay khóc!
Mỗi lần Lem khóc là Tín muốn rơm rớm theo. Chịu không nổi! Chẳng thà òa lên một trận như mưa rào, đàng này, Lem cứ thút thít trong bếp, giữa đêm khuya. Tín ngồi học bài mà cứ nghĩ đâu đâu. Lem khóc vì nhớ nhà, hay Lem đói bụng? Lem có sợ chuột không? Lem sợ bị “sư mẫu” rầy?... Hôm sau Tín lại có đề xuất mới: Má à! Hay là cho con nhỏ này nghỉ đi! mới 16 tuổi mà đi ở mướn xa nhà, con thấy tội quá! Má đang ngồi đếm tiền, bực mình quát: “Thôi đừng có lộn xộn!”
Còn ba thì ôn hòa hơn, bảo chẳng qua đây chỉ là sự phân công xã hội. Mỗi người một nghề. Lem giúp việc cho nhà mình để ba má rảnh tay đi làm kiếm tiền về... trả lương cho nó. Bây giờ mà để Lem về quê, không có cơm ăn, còn tội hơn! Tín thở dài như ông cụ non.
... Trước khi đi học, ông cụ non căn dặn:
- Nhớ khóa cửa cẩn thận nghe chưa Lem, ở thành phố có nhiều ăn trộm lắm đó! Lau nhà, rửa ly tách, xong việc nếu còn buồn thì lấy sách của anh ra đọc, hoặc là lên In-tẹc-nét chơi...
Lem thốt lên:
- Em sợ té lắm!
- Cái gì? Lên In-tẹc-nét chứ bộ lên nóc nhà sao mà té! - Rồi Tín phá lên cười, sực nhớ con nhỏ này chỉ mới học lớp 4 dưới quê. Tín khoát tay – Thôi, rảnh quá thì đi ngủ cũng được. Nhưng nhớ là đừng giặt thau đồ của Tín, để đó về anh giặt.
Tín vừa phóng xe đi, Lem đã vội vã... gom quần áo của Tín đem giặt. Nhỏ mở rôbinê hết cỡ, nước tuôn ào ào. Bỗng tiếng chuông điện thoại réo vang, Lem giật thốt mình, hai tay ôm ngực. Có lẽ đây là lần đầu tiên Lem nhìn thấy cái điện thoại nổi điên, nó cứ reo từng hồi dồn dập, gấp gáp. Nhỏ suỵt suỵt mấy tiếng mà nó vẫn reo. Tức mình, Lem vớ chiếc dép định chọi một phát thì tự nhiên nó im bặt. Lem thở phào, nhủ bụng ăn trộm thành phố cũng biết sợ người nhà quê!
Tín đi học về thấy quần áo mình phơi đầy trước ngõ, anh chàng cáu tiết chạy xộc vô nhà, nói như quát:
- Người ta đã dặn rồi, sao còn...
Lọ Lem òa lên khóc ngon lành:
- Nhưng lần này em giặt kỹ lắm mà...
Tín đâm bối rối, chẳng biết nói làm sao. Trời ơi, ngốc ơi là ngốc, Lọ Lem ơi là Lọ Lem! Ðồ con trai... mới lớn ai lại để cho con gái... mới lớn đụng đến, kỳ thấy mồ! Mấy thằng bạn Tín mà biết được sẽ đồn rùm lên cho coi.
Tín dè dặt nói:
- Lỡ rồi, khóc hoài lụt nhà bây giờ! Lần sau nhớ quần áo của Tín để đâu thì để đó nghe chưa!
Chắc Lọ Lem còn tủi thân khóc đến chiều nếu cái điện thoại không đột ngột lại “nổi điên”. Vẫn bằng cái giọng làm giật mình ấy, nó réo lên. Lần này thì Lem đã có kinh nghiệm, nhỏ nhẹ nhàng tháo chiếc dép cầm trên tay, bước rón rén đến cái điện thoại. Tín kinh ngạc:
- Chuyện gì vậy?
Lem nói không ra hơi:
- Nó... nó đó... !
- Nó nào?
- Ăn... trộm...
Tín thản nhiên bóc ống nghe lên. Ở bên kia đầu dây có tiếng “sư mẫu”:
- Ở nhà có trộm hả con?
- Dạ đâu có.
- ...
- ...
- Ăn cơm xong nhớ biểu Lọ Lem lấy dưa hấu trong tủ lạnh cắt cho con ăn nghen!
- Má ơi, con lớn rồi – Tín cằn nhằn.
- Lớn rồi mà còn dại lắm! Chiều hôm qua con chở Lọ Lem đi đâu vậy?
- Thấy nó ở trong nhà hoài, bức bối quá, nên sẵn đi mượn tập ở nhà bạn, con chở nó đi dạo một chút!
- Tết nhứt đến nơi mà còn đi dạo! Con đừng quên nó là người giúp việc!
“Sư mẫu” gác máy cái cụp. Tín thấy gương mặt Lọ Lem nghệch ra, tội ơi là tội!
*
... Tết nhứt đến nơi nên đôi tay Lọ Lem không được nghỉ một phút. Vừa lặt lá mai xong là phải chạy vô nhà tháo rèm cửa đem giặt, lại còn chùi lư, lau cửa kính... ngán nhất là đống dưa hành củ kiệu “sư mẫu” mua về để trong bếp chờ Lem. Sợ nhỏ quên, mỗi sáng trước khi đi bán, “sư mẫu” ghi một danh sách dài những việc cần làm dán lên cửa. Lem làm xong việc nào rồi thì lấy bút chì đánh dấu chéo.
Lúc này Tín cũng không có thời gian chở Lem đi dạo, đơn giản vì anh chàng bận thi học kỳ. Một đống bài tập tích phân còn thấy ngán hơn dưa hành củ kiệu. Tín vẫn thức khuya học bài như dạo trước, có đỡ hơn là không còn bị nghe tiếng thút thít của Lọ Lem. Chắc Lem đã quen với ngôi nhà này, với cái điện thoại, tủ lạnh, quen không còn bỏ cái remote tivi vào giỏ rác như lúc mới đến. Và Lem cũng đã quen với “số phận ở dưới bếp” của mình. “Sư mẫu” nói như vậy còn sướng hơn ở quê, từ nhỏ đến lớn chỉ có một việc là đi bắt ốc. Ốc bắt riết cũng hết. Cả nhà không còn biết phải làm gì, ngồi nhìn nhau cho qua bữa.
Bảy ngày trong tuần, Tín tự nhủ dành ra một buổi giúp Lem làm việc nhà, ít nhất là mấy công việc cần đến sức vóc con trai như sơn cửa, quét mạng nhện, chỉ riêng việc dọn dẹp căn phòng bề bộn của Tín thôi cũng đủ mệt phờ. Thấy Tín lăng xăng, Lem vừa ngại vừa hồi hộp, chỉ sợ “sư mẫu” về bất chợt thấy đứa con trai cưng “bị con nhỏ người làm sai ngược lại” sẽ nổi trận lôi đình.
Tín bực mình nói:
- Sao em giống... má anh quá! Anh là con trai, lớn rồi, phải biết chia xẻ công việc nặng với con gái chứ!
- Nhưng mấy việc này đâu có nặng, em làm được mà!
- Anh biết, nhưng em đã làm nhiều rồi. Hãy nhìn vào kiếng mà xem, sáng mồng một con trai lớp anh đ ến chơi thấy em chắc chạy dài!
- Mặt em giống phù thủy lắm sao?
- Ưm... à... không hẳn là vậy. Nhưng nhìn một gương mặt hốc hác, bơ phờ, thiếu ngủ... chẳng thấy mùa xuân đâu hết!
Lọ Lem thẫn người ra. Thưở cha sanh mẹ đẻ đến giờ nhỏ đâu biết điều này. Lẽ nào mùa xuân lại... ở trên mặt mình?
- Ðó là chưa kể đầu năm ở nhà có gương mặt hảm tài, má anh rầy chết! - Câu này Tín nói giỡn, ai dè khiến Lem bủn rủn tay chân, nhỏ như muốn khóc:
- Em phải làm sao bây giờ?
- Dễ ợt! Bắt đầu từ bây giờ, em cứ tập... cười hoài cho anh.
... Nói đúng ra cười không phải là điều dễ, Tín nghĩ, có gì vui người ta mới nhoẻn môi được chứ. Với Lọ Lem, tết cũng như ngày thường thôi, có khi còn cực hơn vì phải rửa ly chén cho cả nhà tiếp khách liên tục.
*
... Tối giao thừa, Tín đi chùa hái lộc với “sư phụ, sư mẫu”, về đến nhà thấy Lọ Lem ngồi ngủ gục trong bếp, bên cạnh nồi thịt kho đang sôi ùng ục. Tín gọi khẽ:
- Dậy đi, cho em cái này nè.
Lem giật mình, ngó quanh quất như sợ “sư mẫu” trông thấy sẽ xui cả năm! Tín lấy trong túi ra một phong bao lì xì, khẽ khàng đặt vào tay Lem:
- Mở ra coi!
Trong ấy chỉ có ba hạt dưa.
Lem thật thà:
- Em đâu thích ăn thứ này!
Tín xúc động nói:
- Không có ba hạt dẻ, anh lì xì cho em... ba hạt dưa vậy. Em đã bước sang tuổi 17, khi nào chỉ có một mình, hãy nói ra điều ước đầu tiên của em...
Ðêm đó, Lọ Lem có một giấc mơ cổ tích. Ông bụt râu tóc như sương khói, tay cầm phất trần hiện ra mời Lem đi dạo, đến một nơi đông vui lắm, có cả ba má và mấy đứa em của Lem nữa. ai cũng cười, chỉ mình Lem không cười. Rồi tự nhiên ông bụt biến mất, trước mặt Lem lại là anh chàng Tín thường ngày. Tín ngồi trước máy vi tính, tay đặt lên con chuột, rủ Lem đi dạo trên In-tẹc-net. Lem rụt cổ, le lưỡi nói “Em sợ té lắm” rồi nhỏ bật cười. Lần này thì Tín reo lên:
- A, mùa xuân đã về! __________________
3 ANH ĐẦY TỚ
Một lão nhà giàu có ba anh đầy tớ, nhưng mỗi anh một tính, anh thì rât cấn thận, anh thì rất lo xa, còn một anh thì rất là lễ phép . Lão lấy làm đắc ý lắm .
Một hôm, cậu con cả lão ngã xuống ao, anh cẩn thận trông thấy, chạy về thưa với chủ :- Thưa ông, cậu cả nhà ngã xuống aoxin ông cho phép con đi vớt cậu lên ạ !,
- Vớt lên đuợc thì cậu đã chết ngoẻo rồi . Lão liền vác gậy đuổi, anh cấn thận chạy biến . Lão sai anh lo xa đi mua áo quan về niệm . Đuợc một lúc, anh này mang về hai cái . Thấy thế ông chủ trừng măt :
- Tại sao lại mua những hai cái, thằng kia ?
- Anh này trả lời :
- Ấy, con mua phòng xa, nhỡ cậu hai có chết đuối thì có cái dùng ngay .
Lão lại vác gậy đuổi đi .
Chỉ còn anh lễ phép vẫn được lòng chủ . Một hôm, anh ta cùng một người nữa cáng chủ nhà đi chơi . Đến chỗ lội bùn ngập đến lưng ống chân mà anh ta vẫn vui vẻ không một lời phàn nàn . Thấy thế ông chủ khen :
- Anh khá lắm, biết chịu khó . Cứ cố đi rồi đến tết ta sẽ may cho bộ cánh .
Vừa nói đến đấy thì anh đầy tớ đặt cánh xuống giữa đống bùn khoanh tay lễ phép nói :
- Con xin đa tạ ông !
1/4 tác dụng
Một ông già ra hiệu bán thuốc mua Viagra. Ông già nói với dược sĩ: "Làm ơn bán cho tôi một viên Viagra, nhưng bẻ thành bốn phần đều nhau giúp tôi".
Cô dược sĩ ân cần giải thích:
- Tôi khuyên ông nên dùng đúng liều, chứ uống 1/4 thì chẳng có tác dụng gì đâu.
- Tôi uống Viagra không phải vì tác dụng quảng cáo của nó. Tôi chỉ muốn đi toilet không bị ướt mũi giày mà thôi.
__________________
Nếu thấy hay xin reply để ung hộ người post truyện!!^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro