Truyện cổ tích thế giới: Hai anh em
Hai anh em
Ngày xưa có một nhà có hai anh em, hoàn cảnh và tính tình của hai anh em đối ngược với nhau. Người anh thì làm nghề thợ vàng rất giàu có nhưng tính là vô cùng ác nghiệt, người em thì chỉ làm nghề đan chổi bán để kiếm sống qua ngày nên nghèo khó nhưng tính tình người em thì lại rất hiền lành và ngay thật.
Hai vợ chồng người em sinh đôi được hai đứa con giống nhau như hai giọt nước, hai đứa nhỏ thỉnh thoảng với tới nhà bác chơi để hòng kiếm chút thức ăn thừa.
Một ngày nọ, người em đi vào rừng đốn củi để mang về bán, người em ngạc nhiên khi trông thấy một con chim toàn vàng cứ giống như nó được làm bằng vàng vậy, từ trước tới giờ anh chưa từng thấy con chim nào kì lạ như vậy. Anh cúi xuống lụm một viên sỏi ném con chim, viên sỏi bay trúng con chim nhưng chỉ làm con chim rụng một chiếc lông bằng vàng còn con chim thì bay đi mất. Anh nhặt chiếc lông của con chim mang về đưa cho người anh. Gã soi kĩ chiếc lông, soi đi soi lại rồi bảo: "Kì lạ thật nhưng đây là vàng thật đấy" rồi gã trả tiền chiếc lông đó cho người em.
Bữa tiếp, người em đi vào rừng đốn củi thì lại tình cờ gặp con chim vàng đó khi anh đang trèo lên một gốc cây bạch dương để chặt mấy cành cây. Anh biết rằng tổ chim chắc chắn ở trên cây này thôi, anh tìm kiếm một lúc thì đã phát hiện ra chiếc tổ của con chim vàng, trong tổ có quả trứng vàng. Anh nhặt quả trứng mang về cho người anh xem, gã lại xem xét rất kĩ rồi bảo với người em: "Đây là vàng thật đấy" và trả tiền cho người em.
loading...
Lần này thì người anh muốn có hẳn con chim vàng mà người em nhìn thấy nên gã nói với người em: "Ta muốn có cả con chim vàng kia, em hãy vào rừng bắt nó về đây cho ta, nếu bắt được nó ta sẽ trả cho em rất nhiều tiền".
Người em lại vào rừng lần thứ 3 để tìm con chim vàng, thấy con chim đang đậu trên cành cây, anh nhặt đá ném nó, viên đá trúng con chim và lần này thì con chim bị thương và rơi xuống đất. Người em nhặt lấy con chim rồi mang về cho người anh, gã trả cho người em một nắm vàng. Người em thầm nghĩ bụng: "Với số vàng này thì giờ ta có thể sống đàng hoàng thoải mái rồi đây". Anh hài lòng cầm nắm vàng đó và ra về.
Người anh vốn là một tay rất tinh quái và ranh mãnh nên gã biết thừa rằng con chim vàng kia đáng giá gấp nhiều lần số tiền mà hắn trả cho người em. Gã gọi vợ và bảo: "em hãy mang quay con chim vàng này lên cho anh, hãy nhớ đừng để mất đi chút gì của con chim, tôi muốn ăn con chim này một mình tất cả".
Con chim này không phải là giống chim bình thường, nó thuộc giống chim rất lạ. Trên thế gian ai mà ăn được tim gan của nó thì trong vòng mười năm, cứ mỗi sáng thức dậy lật gối lên sẽ thấy một đồng vàng nằm ở dưới gối. Người vợ nghe lời chồng liền đi mổ con chim và cắm vào xiên để quay.
Một lát sau, chị ta có việc cần phải đi ra ngoài. Đúng lúc đó, hai đứa nhỏ của người em chạy vào trong bếp xem người bác quay chim. Chúng tinh nghịch cầm cán xiên xoay đi xoay lại mấy vòng. Thấy từ trong bụng chim rơi ra hai miếng gì đó nhỏ nhỏ, đứa em bảo đứa anh: "Em đói lắm anh ạ, hay ta ăn một chút đi, chắc sẽ không ai biết gì đâu".
Đứa anh nghe thấy đứa em nói thế cũng thấy hợp lý, thế là đứa anh lấy hai miếng nhỏ lên rồi hai anh em cùng ăn. Đang ăn, người bác gái quay trở vào bếp thấy hai đứa nhỏ đang ăn gì đói nên hỏi:
– Chúng bay đang nhai cái gì thế?
Hai đứa đáp:
– Chúng cháu thấy có hai miếng rơi ra nên ăn thử, tim gan của con chim ấy mà bác.
Người đàn bà hãi quá, nếu để ông chồng biết việc này thì chắc sẽ không xong. Bà ta vội đi bắt một con gà giết thịt, lấy tim gan của nói để bù vào chỗ đã mất của con chim vàng. Một lúc sau chim chín, chị ta mang lên cho người chồng ăn. Gã ta ăn ngấu nghiến một mình, không còn sót lại dù chỉ là một miếng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lão luồn tay xuống dưới gối để lấy tiền vàng thì chẳng thấy đâu. Còn hai đứa nhỏ, bỗng nhiên vận may đã đến với chúng khi chúng tỉnh dậy đã thấy hai đồng tiền vàng từ dưới gối rơi leng keng xuống nền nhà. Chúng nhặt lên và vô cùng ngạc nhiên.
Nhặt được vàng, hai đứa nhỏ vội cầm đến đưa cho bố chúng, anh ta ngạc nhiên hỏi chúng: "Các con lấy hai đồng vàng này ở đâu?". Hai đứa nhỏ không biết giải thích ra sao, chỉ biết bảo rằng sáng dậy đã thấy chúng.
Đến sáng hôm sau, hai đứa nhỏ lại tiếp tục thấy được hai đồng tiền vàng, và tiếp theo những hôm sau nữa, chúng lại vẫn thấy ở dưới gối có hai đồng tiền vàng một cách lạ lùng. Người em bèn tìm đến người anh và kể cho người anh nghe về chuyện lạ mà đang diễn ra với hai đứa con người em. Gã thợ vàng đã hiểu ngay ra chuyện rằng tại sao hắn lại không thấy tiền vàng khi thức dậy, chắc chắn hai đứa nhỏ đã ăn mất tim gan của con chim vàng. Vốn tính tình tham lam và cay nghiệt, để báo mối thù này, gã ta mới dọa người em:
Thôi chết rồi, hai đứa nhỏ đùa rỡ với quỷ thần rồi! Chú chớ không được lấy một đồng vàng nào kẻo mang họa lớn. Chắc hai đứa đã bị quỷ nhập, chú cũng không nên để chúng ở nhà nữa kẻo họa chết cả nhà.
Người em nghe người anh nói vậy vô cùng kinh sợ, mặc dù trong lòng thương các con lắm nhưng anh đành phải dắt hai đứa nhỏ vào rừng sâu và ngậm ngùi bỏ hai đứa nhỏ ở lại đó.
Hai đứa nhỏ đi quanh quẩn ở trong rừng mãi không tìm được lối trở về nhà, càng đi chúng lại càng bị lạc sâu hơn. Đang trên đường tìm đường về nhà thì chúng gặp một người thợ săn, thấy hai đứa trẻ bị lạc trong rừng sâu nên người thợ săn hỏi chúng:
– Các cháu là con cái nhà ai? Sao lại bị lạc trong rừng thế này?
Chúng đáp:
– Chúng cháu là con của người tết chổi nghèo
Sau đó hai đứa nhỏ kể cho người thợ săn biết chuyện người cha của chúng không muốn chúng sống ở nhà nữa vì ngày nào thức dậy chúng cũng thấy hai đồng vàng ở dưới gối. Người thợ săn bảo:
– Được, không có gì khó, miễn là các cháu sống ngay thật và phải chăm chỉ, không được lười biếng
Người đi săn sống một mình và không có con, thấy hai đứa nhỏ tội nghiệp dễ thương nên đã đưa chúng về nhà nuôi. Anh bảo với chúng:
– Giờ các cháu sẽ ở cùng với ta và ta sẽ là cha nuôi của hai đứa.
Để hai đứa nhỏ sau này có thể tự lập kiếm sống, anh dạy hai đứa nhỏ nghề thợ săn của anh. Hàng ngày anh vẫn cất hộ hai đứa nhỏ số tiền mà sáng chúng vẫn thấy được để mai sau chúng sẽ có dịp dùng tới. Khi hai đứa nhỏ đã lớn, một hôm người thợ săn đưa hai đứa vào rừng và bảo: "Các con cũng đã tập luyện khá lâu rồi, giờ hai con sẽ bắn thử cho ta xem, để ta còn làm lễ chính thức cho hai con vào nghề".
Ba người họ ẩn nấp vào một lùm cây nhưng mãi không thấy con thú nào đi tới, người thợ săn mới ngẩng đầu lên thì thấy một đàn vịt trời lông trắng như tuyết đang bay ngang qua, chúng sếp với nhau thành một hình tam giác. Người thợ săn bảo đứa anh:
– Giờ con thử bắn hạ mỗi góc một con cho ta xem
Đứa anh giương cung lên bắn, 3 phát bắn mũi tên đều trúng đích, 3 con vịt trời đã bị hạ. Một lát sau tiếp tục lại có một đàn vịt trời bay ngang qua, lần này đàn vịt sếp với nhau thành hình số 2, người thợ săn lại bảo đứa em:
– Giờ con cũng giống như anh con, hãy bắn hạ mỗi góc một con cho ta xem
Đứa em dương cung lên bắn, và cũng như người anh, 3 mũi tên trúng cả 3 vào đích. Người thợ săn thấy hai đứa con nuôi đã săn rất giỏi nên tuyên bố:
– Ta tuyên bố với hai con, kể từ giây phút này, hai có chính thức bước vào nghề
Sau đó hai anh em đưa nhau vào rừng bàn bạc, chúng cùng thống nhất với nhau một việc gì đó. Tối đến, lúc cả nhà ngồi vào bàn ăn, chúng nói với người thợ săn:
– Thưa cha, chúng con đã bàn bạc nhau rất kĩ và muốn cha chấp nhận cho chúng con một điều
Người thợ săn hỏi hai đứa:
– Các con cứ nói xem, muốn ta chấp thuận điều gì
Hai đứa nhỏ nói tiếp:
– Giờ chúng con cũng đã học thành nghề, xin cha cho chúng con được đi thử tài với thiên hạ một phen
Người thợ săn thấy mừng vui lắm, bác nói:
– Thực ra điều mong muốn của bọn con cũng chính là mong muốn của cha, phẩm chất đó rất cần cho một người thợ săn dũng cảm, các con hãy cứ đi đi, chắc chắn các con sẽ thành công.
Thế là cả ba người lại ăn uống vui vẻ với nhau. Tới ngày lên đường, người thợ săn tặng cho hai anh em mỗi đứa một khẩu súng và một chú chó săn. Số vàng mà người thợ săn gom lại được bấy lâu nay cũng đưa cho hai đứa tùy ý muốn. Bác tiễn hai đứa một đoạn đường, lúc chia tay bác còn tặng cho mỗi đứa một con dao sáng loáng và bảo:
– Khi nào các con từ biệt nhau, hãy nhớ cắm con dao này vào một gốc cây. Lúc trở về, cứ xem dao khắc biết tin của người kia. Nếu rút dao ra mà dao không han rỉ tức người kia vẫn còn sống, nếu không thì người kia đã chết.
Hai anh em đi miết tới một khu rừng lớn, đi hết một ngày mà vẫn chưa hết rừng. Đêm đã xuống, hai anh em phải dựng lều tạm ngủ qua đêm, sáng mai tiếp tục lên đường. Bụng đã đói, hai anh em lấy lương khô trong túi ra ăn tạm. Sáng hôm sau, hai anh em tiếp tục lại đi trọn một ngày trời mà vẫn chưa hết khu rừng này, lương khô thì cũng đã hết, hai anh em bàn tính:
– Chắc anh em ta phải bắn con thú nào để ăn thôi
Nói xong, người anh nạp đạn tìm xung quanh, thấy có một con thỏ chạy tới, người anh giương súng ngắm bắn, nhưng con thỏ kêu:
– Xin ông
hãy tha mạng cho tôi, tôi xin được biếu ông hai con thỏ con
Con thỏ nhảy vào bụi và tha ra hai chú thỏ con. Vì thấy hai con thỏ đáng yêu nên hai anh em quyết định tha cho chúng. Họ giữ chúng lại và mang theo, hai chú thỏ con cũng rất khôn nhanh, trên đường đi chúng bám rất sát dấu chân của hai người. Một lát sau hai anh em lại gặp một con cáo, lần này đến lượt người em giương súng ngắm bắn thì con cáo kêu lên:
– Xin ông hãy tha mạng, tôi xin nộp cho ông hai con cáo nhỏ
Con cáo tha ra hai con cáo nhỏ, hai anh em thấy cũng thương hai con cáo nên thôi mang chúng đi theo, không nỡ giết chúng. Lát sau, một con sói đi ngang qua, hai anh em giương súng bắn thì con sói kêu:
– Xin hãy tha mạng, nếu các ông tha mạng tôi xin nộp cho các ông hai con sói nhỏ
loading...
Con sói cũng lôi ra hai con sói con, cũng như lần trước, hai anh em nỡ thương không muốn giết nên cho chúng nhập đàn cùng hai con thỏ con và hai con cáo nhỏ. Đi được một đoạn đường, hai anh em lại gặp một con gấu, người anh giương súng ngắm bắn thì con gấu kêu lên:
– Xin hai ông tha mạng, nếu được tôi xin nộp cho hai ông hai con gấu nhỏ
Cũng như lần trước, hai con gấu nhỏ lại nhập đàn. Vẫn như vậy, hai anh gặp một con sư tử và lại cho hai con sử tử con – vật thế mạng cho sử tử lớn nhập đàn. Thế là giờ đây hai anh em đã có hai con thỏ nhỏ, hai con cáo nhỏ, hai con sói nhỏ, hai chú gấu nhỏ và hai con sư tử nhỏ theo hầu.
Vì trong bụng đang rất đói, họ mới bảo hai con cáo:
– Này hai chú cáo, các chú vốn chắc thuộc địa bàn nơi đây, các chú hãy kiếm cái gì ăn đi
Cáo đáp:
– Cách đây không xa lắm có một ngôi làng nhỏ, hàng ngày bọn tôi vẫn thường tới đó để ăn trộm gà, để chúng tôi dẫn đường tới đó.
Hai người theo sự dẫn đường của hai con cáo vào trong thôn, vào thôn họ mua được một chút thức ăn, hai người cũng không quên cho cả mấy con vật đi theo ăn rồi lại cùng nhau lên đường. Hai con cáo vốn đã quá quen thuộc đường đi nước bước của ngôi làng này nên chúng chỉ đường cho hai anh em rất rành.
Hai anh em cùng đàn thú đi quanh quẩn một lúc lâu mà mãi không tìm ra nơi nào có việc làm. Hai anh em bàn tính:
– Giờ chỉ còn cách là hai anh em ta chia tay nhau thôi
Hai người chia đám thú ra làm đôi, mỗi người lấy một nửa để mang theo mình. Hai người từ biệt nhau, trước khi từ biệt hai anh em không quên nghe lời người cha nuôi dặn dò cắm con dao vào một gốc cây lớn và hứa tình anh em sẽ gắn bó trọn đời. Người anh chọn đi theo hướng đông, người em chọn đi theo hướng tây. Người em dẫn đàn thú tới một thành thị nọ, trong thành thấy khắp nơi toàn treo cờ đen. Chàng ghé vào một quán trọ nhỏ và hỏi người chủ quán rằng có nơi để chàng để đàn thú của mình trọ không. Chủ quán dắt anh lên một phòng nhỏ, còn đàn thú chủ quán dắt chúng tới một cái chuồng, trên vách chuồng có một lỗ nhỏ. Vì lỗ nhỏ nên chỉ vừa mình thỏ và cáo chui ra ngoài kiếm thức ăn, còn gấu và sư tử vì thân hình quá to lớn nên chúng không vừa được chuồng. Ra được ngoài thỏ nhanh chóng kiếm được một chiếc bắp cải trắng, còn cáo thì xơi chọn vẹn được một đôi gà trống mái.
Người chủ quán dắt sư tử và gấu ra một nơi, có con bò sữa đang nằm trên thảm cỏ, chúng lao vào ăn thịt ngay con bò sữa một cách ngon lành.
Nói đến người em, thấy hiện tượng lạ trong thành, người em hỏi người chủ quán trọ:
– Sao tôi thấy trong thành chỉ treo toàn cờ đen vậy
Chủ quán đáp:
– Chỉ sáng mai thôi, công chúa, con của đức vua sẽ phải qua đời
Người em hỏi lại:
– Sao vậy, nàng ta bị ốm nặng không thể qua khỏi ngày mai à?
Chủ quán đáp:
– Không đâu, nàng không bị bệnh gì cả. Nhưng mai nàng sẽ phải chết.
Người em hỏi tiếp:
– Sao kỳ lạ vậy, không bệnh tật gì thì làm sao phải chết
Chủ quán kể:
– Trước cửa thành có một ngọn núi cao, trên ngọn núi có một con rồng rất to lớn. Con rồng đó ra lệnh hàng năm ngày này là phải hiến tế cho nó một người con gái xinh đẹp, bằng không nó sẽ vào thành giết hết tất cả thành. Giờ thì con gái đẹp trong thành đã hết, nên chỉ duy nhất là người con gái đẹp cuối cùng. Chính vì vậy ngày mai công chúa phải lên núi hiến mạng cho con rồng.
Người em lại hỏi:
– Vậy sao không tìm cách giết con rồng đó đi?
Chủ quán nói tiếp:
– Nhà vua cũng đã chiêu mộ biết bao nhiêu hiệp sĩ tới để giết con rồng đó trừ họa nhưng người nào đi cũng bỏ mạng không về. Nhà vua còn hứa nếu ai mà giết được con rồng đó thì lập tức sẽ được gả công chúa và sau này còn được kế nghiệp ngai vàng nữa.
Anh không nói gì nữa, sáng ngày hôm sau, chàng lẳng lặng dẫn theo đàn thú lên trên núi tìm giết rồng. Lên đến trên núi người em thấy có một cái nhà thờ, trên bàn thờ có 3 cốc rượu đã được rót đầy. Phía dưới 3 cốc rượu có ghi một dòng chữ "Người nào uống cạn 3 cốc rượu này sẽ có sức lực khỏe nhất thế gian, chỉ khi uống hết 3 cốc rượu mới có thể múa nổi thanh kiếm báu chôn ở dưới bậc cửa". Người em không uống rượu mà tiến ngay tới chỗ thanh kiếm để nhấc kiếm. Nhưng kì thực không tài nào nhấc nổi thanh kiếm lên dù chỉ là một tấc. Vì vậy, người em đành phải quay lại chỗ 3 cốc rượu và uống cạn chúng. Sau khi uống rượu, anh ta thử nhấc thử thanh kiếm một lần nữa thì quả thực rất dễ dàng.
Tới giờ giao nộp công chúa cho con rồng, cả đức vua, quan nguyên soái và tất cả các vị quần thần đều đi theo để tiễn nàng. Nhìn từ xa đã nom thấy anh chàng thợ săn ở trên ngọn núi. Nàng ngỡ rằng, chắc đó là con rồng đang đợi nàng nên nàng ngần ngại không tiến thêm bước. Nhưng rồi nghĩ tới muôn dân trăm họ, nghĩ tới nhà vua, nghĩ tới kinh thành nên nàng đã dũng cảm bước tiếp, nàng bước đi với đôi chân đầy sự trĩu nặng và sợ hãi. Nhà vua và các bị quần thần quay trở về vì không muốn phải chứng kiến cái cảnh đau lòng này, duy chỉ có một vị quan quần thần là còn ở lại để chứng kiến những chuyện sắp xảy ra. Công chúa lên đến ngọn núi thì không thấy rồng đâu, chỉ thấy chàng thợ săn khỏe mạnh trai trẻ. Anh đã an ủi nàng và quả quyết sẽ cứu bằng được nàng và chiến đấu một trận sống mái với con rồng kia. Anh đưa công chúa vào nhà thờ và khóa chặt cửa lại.
Một lúc sau, một cơn gió gào rít dữ dội, bất thình lình một con rồng bảy đầu to lớn xuất hiện. Không thấy công chúa, chỉ thấy chàng thợ săn, nó ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi lên đây làm gì?
Chàng thợ săn trả lời:
– Ta lên đây là muốn một lần đọ sức mới ngươi
Con rồng bảo:
– Ngươi có biết trước ngươi đã có biết bao nhiêu tên hiệp sĩ phải bỏ mạng rồi không?
Tức thì con rồng dùng bảy cái đầu phun lửa dữ dội, lửa bắt vào đám cỏ khô, chàng thợ săn sẽ chết trong đám cháy nếu như những con thú của chàng không kịp dập tắt đống lửa. Phun lửa dọa dẫm xong, con rồng lao vào chàng thợ săn định giết chết chàng một cách nhanh gọn. Chàng thợ săn vung kiếm chém một nhát đứt 3 cái đầu rồng, con rồng nổi điên dữ dội, nó bay lên cao dùng đầu phun lửa đồng thời định đâm bổ xuống. Chàng thợ săn vẫn không nao núng vung gươm chém một nhát nữa, lần này nhát chém lại làm đứt thêm 3 đầu rồng. Đến lúc này con rồng đã quá đau đớn và kiệt sức, nó vẫn muốn lao vào lần nữa nhưng đàn thú đi theo chàng thợ săn đã lao tới xé tan xác con rồng.
Cuộc chiến đã kết thúc, kẻ thắng người bại đã ngã ngũ, chàng thợ săn mở cửa nhà thờ thì thấy công chúa đã bị ngất lịm đi vì quá sợ. Chàng bế nàng ra ngoài, một lúc sau nàng tỉnh dậy, biết được con rồng đã chết, nàng rất vui mừng ôm lấy chàng thợ săn. Công chúa bảo với chàng:
Rồi chàng sẽ là chồng thiếp, cha thiếp đã hứa rằng nếu ai giết được rồng thì sẽ gả con gái cho
Công chúa tháo chuỗi vòng san hô ra đeo ở cổ mấy con vật để ban thưởng cho chúng, riêng sư tử thì công chúa đeo cho nó một chiếc khóa bằng vàng. Còn chiếc khăn tay nàng rất quý thì tặng cho anh chàng thợ săn.
Vì sau một trận chiến ác liệt, chàng thợ săn cũng đã quá kiệt sức, chàng bảo với công chúa:
– Hai ta giờ cũng đã quá mệt mỏi rồi, thôi hai ta hãy ngủ đi một lúc
Công chúa ưng thuận, trước khi ngủ chàng thợ săn cắt bảy cái lưỡi rồng rồi bọc vào một chiếc khăn giữ gìn cẩn thận. Chàng bảo sư tử:
– Sư tử, ngươi hãy ngồi canh gác cho hai ta, đừng để ai xâm phạm vào lúc ta đang trong giấc ngủ
Sư tử nằm cạnh chàng và công chúa để canh, nhưng vì nó cũng đã quá mệt mỏi nên nó gọi gấu và bảo:
– Gấu, mày nằm cạnh tao canh gác cho tao một lúc, tao cũng muốn ngủ vì quá mệt rồi, có chuyện gì thì cứ đánh thức tao.
Gấu lại nằm bên sư tử nhưng vì gấu cũng mệt mỏi nên nó gọi sói và bảo:
– Sói, mày lại nằm bên cạnh tao canh gác cho tao một lúc, tao cũng mệt lắm rồi, có chuyện gì thì cứ đánh thức tao.
Sói lại nằm bên gấu nhưng vì nó cũng muốn ngủ một giấc nên nó bảo cáo:
– Cáo, mày nằm đây canh gác cho tao, có gì cứ gọi tao dậy là được.
Cáo cũng như sói, muốn ngủ cho đỡ mệt nên nó gọi thỏ:
– Thỏ, giờ mày lại nằm bên cạnh tao, tao ngủ một lát, có chuyện gì cứ lay tao dậy
Chính Thỏ cũng đã mệt mà tới giờ thì chẳng có ai để nhờ nữa nên nó cũng nằm ngủ thiếp đi. Thế là tất cả từ chàng thợ săn, công chúa, sư tử, gấu, sói, cáo, thỏ tất cả đều trong giấc nồng say.
Tên nguyên soái thì vẫn đứng nhìn ở đằng xa, lúc này không thấy con rồng đâu nữa, trên núi thì vẫn thấy tĩnh mịch, hắn mạnh bạo đi lên. Lúc tới nơi, hắn thấy đầu rồng và xác nó nằm la liệt trên mặt đất, trong
nhà thờ thì công chúa và chàng thợ săn cùng lũ vật đang ngủ say. Tên này vốn dĩ là một kẻ rất gian xảo nên hắn rút kiếm mang theo mình chặt bay đầu người thợ săn, sau đó hắn bế công chúa xuống núi. Công chúa tỉnh giấc, thấy hắn đang bế công chúa đi, nàng hoảng sợ nhưng tên nguyên soái đã đe dọa:
– Khi về nàng phải nói là ta là người đã giết chết con rồng
Công chúa đáp:
– Không được, công này thuộc về chàng thợ săn và đám thú vật của anh ấy.
Tên nguyên soái rút kiếm ra dọa nàng:
loading...
– Nếu công chúa không chịu làm theo lời ta nói thì ta sẽ lấy mạng công chúa ngay bây giờ
Ngay sau đó, hắn đã đem công chúa tới gặp đức vua, vua cha vốn nghĩ con mình đã bị quái vật xé xác rồi nay thấy nàng trở về nên ông đã vui mừng không xiết. Tên nguyên soái tâu:
– Thưa đức vua, thần đã dũng cảm chiến đấu với con rồng và đã giết chết nó để cứu công chúa và thần dân trong kinh thành. Nay xin bệ hạ làm đúng theo như lời đã hứa gả công chúa cho thần.
Đức vua hỏi công chúa:
– Con gái, chuyện này có đúng thế không?
Công chúa trả lời:
– Dạ thưa cha đúng ạ, nhưng con xin cha đợi một năm sau đúng một năm lẻ một ngày nữa con sẽ làm lễ cưới.
Nàng hi vọng rằng, trong khoảng thời gian này có thể sẽ có được tin tức về chàng thợ săn, người mới thực sự cứu nàng thoát khỏi nanh vuốt của quái vật.
Trên núi mấy con vật vẫn đang ngủ say sưa không biết chuyện gì. Bỗng có một con ong bay ngang qua đậu ngay trên mũi của thỏ. Thỏ giơ chân gạt rồi nó lại ngủ tiếp, con ong bay đến lần thứ hai lại đậu vào mũi thỏ, thỏ lại giơ chân gạt nhưng lần này con ong đã đốt một phát vào mũi thỏ. Thỏ giật mình tỉnh dậy, nó đánh thức cáo, cáo lại đánh thức sói, tiếp đến sói đánh thức gấu, và cuối cùng gấu đánh thức sư tử. Sư tử tỉnh dậy không thấy công chúa đâu cả, chỉ thấy chủ của mình đã chết vì một nhát kiếm chí mạng. Nó gầm lên dữ dội và hét:
– Kẻ nào đã làm việc này?
– Gấu tao bảo có chuyện gì thì đánh thức tao, sao mày không làm?
Gấu lại bảo hỏi:
– Sói, sao mày không đánh thức tạo dậy
Sói nhìn sang cáo nói:
– Cáo sao mày không đánh thức tao
Cáo nhìn thỏ hỏi:
– Thỏ sao mày chẳng đánh thức tao
Thỏ không biết hỏi ai vì nó là người ngủ cuối cùng, thành thử tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu nó. Mấy con vật kia định xông vào cho thỏ một trận tơi bời thi thỏ vội khẩn khoản nói:
– Các anh đừng giết tôi, tôi sẽ có cách làm cho chủ nhân của chúng ta sống lại. Tôi biết ở trên núi có một loại rễ cây, chỉ cần ngậm thứ rễ cây đó vào miệng là tất cả bệnh tật hay thương tích gì cũng khỏi. Nhưng thứ rễ cây đó lại cách đây tới 200 tiếng đi bộ kia.
Sư tử bảo:
– Tao hẹn cho mày phải nội trong 24 tiếng mang bằng được thứ rễ cây đó về đây.
Thỏ chạy tót đi ngay, 24 giờ sau nó đã mang rễ cây trở về. Sư tử vội tha đầu chàng thợ săn chắp vào cổ, thỏ thì nhét rễ cây vào miệng chủ. Tức thì đầu liền lại với thân, tim bắt đầu đập và người bắt đầu tỉnh lại. Chàng thợ săn sống dậy thì không thấy công chúa đâu cả, chàng ta nghĩ bụng:
– Chắc công chúa thừa lúc ta ngủ say đã bỏ trốn rồi
Lúc sư tử chắp lại đầu cho chủ, vì nó vội vàng quá nên đã chắp trái chiều, nhưng vì đang buồn nên chàng thợ săn cũng không còn để ý, mãi tới lúc trưa sắp ăn chàng mới biết là đầu mình ngoảnh lại phía sau lưng. Chàng không biết chuyện gì bèn hỏi mấy con vật:
– Có chuyện gì sảy ra với ta vậy?
Sư tử kể rằng khi ấy tất cả chúng ngủ say hết vì mệt, lúc tỉnh dậy đã thấy chủ nhân chết, đầu bị chặt đứt lìa, thỏ đã chạy đi lấy rễ cây trường sinh về để cứu chủ. Còn nó thì trong lúc vội quá đã chắp đầu ngược chiều, giờ nó muốn sửa lại thiết xót ấy. Nói xong, nó bứt luôn đầu chàng thợ săn ra, chắp ngược trở lại cho đúng chiều, còn thỏ thì lại tiếp tục lấy rễ cây cho vào miệng chủ.
Chàng thợ săn buồn bã vì nghĩ công chúa đã phản bội mình, chàng đi đây đi đó cùng mấy con vật biểu diễn xiếc để mua vui cho thiên hạ. Đúng một năm sau thì chàng trở lại kinh thành, nơi mà chàng cứu công chúa ngày trước. Lần này thì khác hẳn lần trước, khắp phố xá treo rực một màu cờ đỏ. Chàng lại vào quán trọ trước kia trọ tạm và hỏi chủ quán:
– Chủ quán, như này là sao nhỉ? Năm trước tôi thấy chỉ toàn một màu cờ đen, năm nay lại rực một màu cờ đỏ?
Chủ quán đáp:
– Năm trước đức vua chúng tôi phải hiến công chúa cho rồng, nhưng nhờ có quan nguyên soái giết được con rồng hung ác nên năm nay đức vua cho nguyên soái và công chúa được thành hôn như lời đã hứa. Chính vì vậy năm trước là treo cờ tang, năm nay là treo cờ đỏ để ăn mừng.
Hôm nay là ngày cử hành hôn lễ chính thức, đến bữa trưa, chàng thợ săn bảo ông chủ quán trọ:
– Ông chủ có tin rằng bữa trưa nay tã sẽ ăn trưa với chính bánh mì ở tận bàn tiệc của nhà vua đem về không?
Chủ quán nói:
– Tôi không tin đâu, vào được kinh thành để dự lễ cưới đã là điều không tưởng, huống chi lại láy được bánh mì tận bàn tiệc của nhà vua. Tôi xin đánh cược với ngày trăm ngàn đồng vàng đây.
Anh chàng thợ săn chấp nhận đánh cược vụ này với ông chủ quán, chàng cũng đưa ra một cái túi có 100 đồng vàng. Chàng thợ săn gọi thỏ vào và bảo:
– Thỏ, ta thấy chú là có tài chạy nhanh nhất, chú hãy vào lấy bánh mì của đức vua ăn ra đây cho ta
Thỏ vốn là con vật nhỏ bé nhất hội nên nó chẳng thể sai khiến con vật nào đi thay nó. Nó nghĩ bụng:
– Nếu ta một mình chạy giữa phố xá thế này thì chắc chắn lũ chó săn sẽ xé xác ta mất
Quả đúng như không nằm ngoài dự đoán của thỏ, đang trên đường thì có một đàn chó săn đuổi theo nó, thỏ chạy nhanh thoăn thoắt và may mắn lẩn ngay được vào một cái chòi gác mà lính canh không hề biết gì. Đàn chó săn xông tới định lôi nó ra nhưng lũ lính canh nghĩ lũ chó này muốn rỡn với mình nên nổi cáu phang luôn cho mấy báng súng. Lũ chó sợ quá chạy mất. Thỏ thấy nguy hiểm đã qua, nó chạy tót vào lâu đài, tới thẳng chỗ công chúa, lẻn xuống phía dưới ghế nàng đang ngồi rồi khẽ cào vào chân nàng. Công chúa cứ tưởng là con chó của nàng nên nàng quát:
– Mày có đi ra chỗ khác không thì bảo
Thỏ cào tiếp chân công chúa lần thứ hai, công chúa vẫn tưởng con chó nên mắng tiếp:
– Mày không đi ra chỗ khác tao lại cho một trận bây giờ
Nhưng thỏ tiếp tục cào lần thứ ba, công chúa cúi xuống thì nhận ra đây là con thỏ của anh chàng thợ săn, nàng bế nó lên mang vào trong phòng rồi hỏi nó:
– Chú thỏ yêu quý, cậu muốn gì vậy?
Thỏ đáp:
– Chủ nhân của tôi hiện giờ đang ở kinh thành này, người cử tôi vào đây để lấy một ít bánh mì mà nhà vua vẫn hay ăn.
Công chúa thấy thỏ nói vậy mừng lắm, nàng cho gọi ngay người thợ làm bánh vào và sai đi lấy một tấm bánh, thứ bánh mà vua vẫn thường hay ăn. Thỏ nói tiếp:
– Xin công chúa hãy cho người thợ làm bánh kia đưa tôi ra ngoài để lũ chó săn không thể hại được tôi
Được công chúa ra lệnh, người thợ săn đã đem thỏ về tới tận cổng của nhà trọ, nó dùng hai chân trước ôm lấy tấm bánh mì, bước đi bằng hai chân sau đem bánh tới chỗ ông chủ quán trọ. Anh chàng thợ săn bảo chủ quán:
– Ông thấy chưa, tôi đã quả quyết với ông là trưa nay tôi sẽ ăn trưa với bánh mì của nhà vua. Thế là 100 đồng vàng kia thuộc về tôi rồi.
Chủ quán vô cùng kinh ngạc, ông ta cũng rất tiếc số vàng mà đã đánh cược với chàng thợ săn. Chàng thợ săn nói tiếp:
– Ông chủ quán, giờ bánh đã có, nhưng vẫn thiếu thịt, ông có tin rằng trưa nay tôi sẽ ăn trưa với bánh và thịt rán của nhà vua không?
Chủ quán nói:
– Để xem nào
Nhưng chủ quán lần này đã không dám đánh cược gì với chàng thợ săn nữa vì sợ lại mất toi thêm 100 đồng vàng. Chàng thợ săn gọi cáo vào rồi dặn:
– Cáo, giờ chú hãy vào trong hoàng cung lấy cho ta món thịt mà nhà vua vẫn thường ăn ra đây cho ta.
Con cáo này nhanh và tinh ranh hơn thỏ, nó cứ tìm những ngõ ngách nhỏ luồn theo nên không bị con chó săn nào theo đuổi. Vào trong cung, nó lại lẻn vào dưới ghế của công chúa ngồi, cào nhẹ vào chân nàng. Công chúa cúi xuống thì nhận ra đây là chú cáo của chàng thợ săn dũng cảm. Nàng bế nó vào phòng và hỏi:
– Cáo yêu quý, ngươi muốn gì thế?
Cáo đáp:
– Chủ nhân của tôi là người đã giết rồng và hiện giờ đang ở trong một quán trọ nhỏ trong kinh thành. Chủ nhân của tôi muốn xin nhà vua một ít thịt rán mà nhà vua vẫn hay ăn.
Công chúa lập tức sai một vị đầu bếp làm nhanh món thịt rán của đức vua rồi đem ra cho cáo. Cáo bê lấy đĩa thịt và chạy về đưa cho chủ. Chàng thợ săn lại bảo ông chủ quán:
– Ông đã thấy chưa, giờ bánh đã có, thịt cũng đã đây, còn thiếu món rau của nhà vua nữa.
Anh chàng gọi sói vào và bảo:
– Sói, chú chạy vào cung lấy món rau mà nhà vua vẫn hay dùng bữa ra đây cho ta
Sói vì chẳng sợ ai cả, lũ chó săn nhìn thấy nó còn phải sợ nên nó cứ tiến thẳng vào lâu đài. Đến ghế của công chúa, nó khẽ kéo nàng buộc nàng phải nhìn xuống. Thấy sói, công chúa nhận ra ngay đây là chú sói của anh chàng thợ săn. Nàng đưa nó vào phòng và hỏi:
– Sói yêu quý, ngươi muốn gì vậy?
Sói đáp lời công chúa:
– Chủ nhân tôi là người đã giết rồng, nay chủ nhân tôi muốn xin đức vua chút rau mà nhà vua vẫn thường hay ăn.
Công chúa lại gọi người đầu bếp, sai ông ta làm món rau nhà vua vẫn hay dùng rồi đem ra cho sói. Sói bưng đĩa rau rồi chạy về đem cho chủ. Anh chàng thợ săn lại bảo chủ quán:
– Ông thấy chưa, giờ bánh, thịt, rau đã có rồi, ta nhận ra còn thiếu
Anh gọi gấu vào bảo:
– Gấu, chú vốn rất thích ăn đồ ngọt, giờ chú hãy vào cung lấy cho ta món đồ ngọt của nhà vua ra đây.
Gấu vốn không phải thuộc dạng chạy nhanh nên nó lạch bạch chạy vào lâu đài, dọc đường ai thấy nó cũng phải tránh né. Tới chỗ mấy tên lính canh, chúng định giơ súng lên ngăn không cho gấu vào thì chưa kịp làm gì đã ăn hai phát tát của gấu, cả cái chòi gác đổ sập xuống. Thế là gấu lại thẳng tiến vào lâu đài, tới phòng của công chúa. Công chúa thấy gấu nhận ra ngay bèn hỏi nó:
– Gấu yêu dấu, ngươi muốn gì?
loading...
Gấu đáp lại:
– Chủ nhân tôi là người đã cứu công chúa, giờ người sai tôi vào xin món đồ ngọt mà nhà vua vẫn hay ăn.
Công chúa gọi người thợ làm bánh ngọt vào và sai ông ta đi làm ngay một âu bánh. Làm xong, công chúa đem ra cho gấu mang về. Gấu liếm đường rơi ở trên và dưới rồi mới đứng dậy bưng âu bánh mang về cho anh chàng thợ săn. Chàng thợ săn lại bảo chủ quán:
– Ông thấy đấy, giờ gần như bữa trưa tôi chẳng thiếu thứ gì, duy chắc chỉ thiếu mỗi chút rượu mà nhà vua vẫn hay uống.
Chàng gọi sư tử vào và bảo:
– Sư tử, chú vốn thích uống rượu, giờ chú hãy vào lâu đài lấy cho ta một chút rượu nho về đây để chúng ta cùng ăn trưa.
Sư tử đi trên đường, ai nấy nhìn thấy nó cũng chạy kinh hồn bạt vía, đến chỗ lính canh, nó gầm lên một tiếng thì lính canh cũng đã ngất xỉu. Sư tử tới chỗ phòng công chúa, nó quất đuôi lên cửa, nhìn thấy sư tử thoạt đầu công chúa sợ hãi, nhưng công chúa nhận ra ngay đây là chú sư tử của anh chàng thợ săn, công chúa hỏi nó:
– Chú sư tử yêu quý, ngươi muốn gì vậy?
Sư tử đáp:
– Chủ nhân của tôi là người giết rồng, giờ người đang muốn xin đức vua chút rượu nho mà đức vua vẫn hay uống
Công chúa vội cho gọi người hầu rượu, sai đem thứ rượu nho vua vẫn uống ra cho sư tử. Sư tử nói:
– Để tôi đi xem có đúng thứ ấy không!.
Nó liền đi theo người hầu rượu. Xuống dưới hầm, người này định lấy thứ rượu thường của bọn người hầu vẫn uống. Sư tử bảo:
– Khoan, đợi ta nếm xem đã!.
Nó tự rót lấy nửa bình, tu một hơi cạn ráo. Nó bảo:
– Không phải thứ này.
Người hầu rượu liếc trộm nó rồi ra chỗ thùng rượu khác, định lấy thứ rượu vẫn dành cho quan nguyên soái. Sư tử lại bảo:
– Khoan để ta nếm xem đã!.
Nó tự rót nửa bình nữa, tu cạn:
– Có khá hơn nhưng vẫn chưa phải.
Người hầu rượu phát cáu mới nói:
– Cái đồ súc vật, ngu độn còn biết gì về rượu!.
Tức thì gã bị sư tử vả ngay cho một cái vào sau gáy ngã phục xuống bất tỉnh nhân sự. Lúc tỉnh lại rồi, gã không dám nói gì nữa, cứ lẳng lặng đưa sư tử đến bên một cái hầm đặc biệt nhỏ nhắn. Trong đó là rượu của vua. Xưa nay ngoài vua ra không ai được uống. Sư tử lại rót lấy nửa bình nếm trước. Xong nó bảo:
– Có thể đúng đấy.
Nó sai gã kia rót ra sáu chai đầy, rồi cùng đi lên. Lúc ra tới bên ngoài, nó thấy chuyếnh choáng hơi say. Gã kia đem rượu ra đến tận cửa cho nó. Nó ngoạm giỏ rượu vào mồm tha về cho chủ.
Anh chàng thợ săn nói với chủ quán:
– Ông đã thấy ta nói sai chỗ nào chưa, giờ tất cả bánh, thịt, rau, đồ ngọt, rượu nho tất cả đã đủ cả, giờ ta thấy không còn thiếu gì nữa. Thôi ta cùng mấy con vật của ta đánh chén đây.
Chàng và mấy con vật tất cả ngồi vào bàn thưởng thức. Vì thấy công chúa vẫn còn yêu mình nên anh chàng thợ săn thấy rất vui. Ăn uống no nê, anh ta bảo ông chủ quán trọ:
– Này ông chủ, ta đã ăn một bữa ăn như vua rồi, giờ ta đi vào lâu đài xin đức vua gả công chúa cho ta đây.
Ông chủ quán ngạc nhiên hỏi:
– Ta đã kể với anh rồi mà, hôm nay là ngày cưới của công chúa, người công chúa cưới là nguyên soái, giờ anh vào xin cưới làm sao được.
Chàng rút trong túi đồ của mình ra chiếc khăn tay mà công chúa đã tặng cho anh khi anh cứu được nàng thoát khỏi cong rồng trên núi, trong chiếc khăn anh vẫn giữa nguyên bảy chiếc lưỡi của con quái vật. Chàng thợ săn nói:
– Ta vẫn giữ nguyên những vật này bên mình, và giờ là lúc ta sẽ dùng đến chúng.
Chủ quán xem cái khăn rồi nói:
– Tin gì thì tin chứ tôi tin anh không làm được điều đó. Tôi dám cược với anh bằng tất cả số tài sản tôi có gồm cả nhà cửa vườn tược của tôi đây.
Chàng thợ săn rút chiếc túi đựng vàng trong người ra rồi nói:
– Ông có vật cược tôi cũng có, tôi có 1000 đồng vàng và cũng xin đánh cược với ông toàn bộ nó.
Ở bàn ăn ở trong cung, vua thấy ngạc nhiên nên hỏi công chúa:
– Nãy ta thấy có mấy con vật cứ ra vào trong cung liên tục, chúng đến gặp con có chuyện gì thế?
Công chúa đáp:
– Con xin tạm thời chưa trả lời cha câu hỏi này, xin cha hãy cho gọi chủ nhân của những con vật đó tới đây là cha sẽ rõ mọi chuyện.
Vua cử người đến quan trọ tới mời chàng thợ săn vào cung. Người hầu đến, đúng như cuộc đánh cược giữa chàng thợ săn và chủ quán trọ, anh ta bảo:
– Giờ thì ông đã tin tôi rồi chứ, nhà vua cử người mời tôi vào cung đó, nhưng chắc chắn tôi sẽ không đi vào đó với bộ dạng thế này đâu.
Anh chàng thợ săn bảo người hầu:
– Nhờ ngươi về tâu với đức vua xin hãy gửi hoàng bào cho ta, xin mang đến cho ta thêm một cỗ xe với sáu con ngựa kéo với một số quân hầu cận.
Vua được người hầu về tâu báo liền quay sang hỏi công chúa:
– Giờ làm sao bây giờ đây con gái ta?
Công chúa đáp:
– Xin cha cứ làm theo những gì như chàng nói, con chắc chắn sẽ không uổng đâu
Vua bèn sai người hầu mang đầy đủ những gì yêu cầu tới cho anh chàng thợ săn. Anh chàng thấy người hầu của nhà vua đem hoàng bào và xe tới, nên bảo chủ quán:
– Ông chủ nhìn kìa, nhà vua đem người tới triệu tôi vào cung kìa, đúng như tôi đã đòi đấy nhé
Anh chàng thợ săn khoác lên mình chiếc áo hoàng bào, cầm chiếc khăn tay trong gói 7 cái lưỡi rồng rồi lên vào cung. Vua thấy anh chàng đến nên hỏi công chúa:
– Ta vẫn chưa rõ hắn là ai, giờ ta tiếp hắn sao hả con gái ta
Lúc này công chúa mới kể lại toàn bộ sự thật:
– Mấy sợi dây buộc cổ và cái khóa vàng đều là của thiếp, thiếp thưởng cho mấy con vật của chàng vì đã cùng nhau dũng cảm đánh nhau với rồng.
Khi này chàng thợ săn mới tâu đức vua:
– Tâu đức vua, tên nguyên soái mà nhà vua chuẩn bị gả công chúa cho lợi dụng lúc thần giết rồng xong, mệt nên ngủ mất đã tới chặt đầu thần. Sau đó gã đã mang công chúa đi và còn mạo nhận là hắn chính là người giết rồng. Thần vẫn còn giữ 7 chiếc lưỡi, chiếc khăn tay của công chúa tặng và cả những sợi dây buộc cổ kia nữa đã minh chứng rằng tên nguyên soái kia là kẻ giả dối.
Tiếp đến anh chàng thợ săn kể lại cho nhà vua nghe chuyện những con vật đã cứu anh thế nào, rồi chuyện anh đã đi phiêu bạt nơi đâu một năm vừa qua rồi quay trở lại nơi đây. Chính nhờ chủ quán trọ mà anh mới biết được âm mưu đen tối của tên nguyên soái.
Nhà vua quay sang hỏi công chúa:
– Tất cả mọi chuyện có đúng như anh chàng này kể không con gái?
Công chúa đáp:
– Dạ thưa cha, đúng thế ạ! Tới giờ con mới dám nói ra bí mật này vì hắn luôn đe dọa sẽ giết con, giết cả cha nếu như dám để lộ chuyện. Chính vì vậy khi trở về từ núi rồng, con mới xin cha được trì hoãn một năm lẻ một ngày mới làm lễ cưới.
Vua cho triệu tập ngay 12 mưu sĩ đến để luận tội tên nguyên soái. Sau khi bàn bạc, các mưu sĩ đã kết tội hắn tử hình. Luận tội hắn xong, ngài cứ ra làm lễ cưới như bình thường, chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị diễn ra.
Vua bèn đón chàng vào, mấy con vật cũng đi theo sau. Vua chỉ cho chàng ngồi cạnh mình với công chúa, còn tên nguyên soái thì ngồi ở ghế chú rể phía bên kia, nhưng gã không hề nhận ra chàng thợ săn. Lúc đó người hầu bưng ra 7 cái đầu rồng đặt lên bàn, vua nói:
Đúng như những gì ta đã hứa khi trước, hôm nay ta làm lễ gả con gái ta cho nguyên soái vì có công giết rồng trừ họa.
Anh chàng thợ săn đứng lên mở từng chiếc đầu ra và hỏi:
– Lạ nhỉ, sao tôi không thấy chiếc lưỡi nào?
Tên nguyên soái tái mặt nói:
– Con rồng này không có lưỡi
Chàng thợ săn nói tiếp:
– Làm gì có con rồng nào mà không có lưỡi, chỉ có kẻ gian xảo mới không có lưỡi, con lưỡi rồng của ta mới chính là vật chứng chứng minh rằng ai mới là người giết rồng thực sự
Nói xong anh chàng thợ săn lấy chiếc khăn, trong đó có 7 chiếc lưỡi rồng ra đặt lên bàn. Chàng lấy từng cái lưỡi lắp vào từng cái đầu, quả nhiên tất cả đều vừa khớp. Sau đó chàng thợ săn đã đưa chiếc khăn thêu của công chúa tặng ra rồi hỏi nàng:
– Ta xin hỏi công chúa, công chúa đã cho ai chiếc khăn thêu rất đẹp này
Công chúa nói to rõ ràng:
– Ta đã tặng cho người đã có công giết rồng cứu ta.
Tiếp đến, chàng gọi tất cả những con vật của chàng vào, tháo những sợi dây buộc ở cổ chúng và chàng tháo cả chiếc khóa vàng ở cổ sư tử ra hỏi tiếp công chúa:
– Ta xin hỏi công chúa thêm câu nữa, tại sao những con vật này lại đeo những vật vốn dĩ của công chúa
Công chúa đáp tiếp:
– Ta đã tặng cho chúng vì chúng có công giúp người chủ của chúng giết rồng
Nhà vua lập tức ra lệnh cho binh sĩ bắt ngay tên nguyên soái và xử hắn tội chết ngay trong buổi hôn lễ không thành này. Sau đó vua cho chàng thợ săn được cưới công chúa, phong cho anh làm chức phó vương.
Đám cưới giữa chàng thợ săn và công chúa được tổ chức rất linh đình, phó vương cho người đi mời bố đẻ và bố nuôi mình, tặng cho cả hai người rất nhiều vàng bạc châu báu. Chàng cũng không quên người chủ quán trọ, cho người triệu ông ấy vào cung. Gặp ông ta chàng bảo:
– Ông chủ quán trọ thấy không, tôi đã được nhà vua
Ông chủ quán đáp:
– Vâng, như vậy là đúng với nhưng gì mà tôi đã đánh cược với ngài. Tôi thấy thế là hợp lý.
Nhưng phó vương bảo:
– Thôi ông hãy giữ lấy số tài sản của ông đã đánh cược với ta, coi như ta tặng lại ông. Giờ ta tặng thêm cho ông 1000 vàng mà ta đã đánh cược với ông đó.
loading...
Người bác thì sợ chàng hỏi tội nên trốn đi biệt tăm không ai biết.
Phó vương kể từ ngày đó sống với công chúa rất hạnh phúc. Chàng vẫn hay vào rừng đi săn vì lắm lúc chàng vẫn nhớ tới nghề cũ của mình, dẫu sao chàng cũng đã từng là một người thợ săn giỏi. Mỗi lần đi săn, chàng đều mang theo những con vật trung thành của mình. Gần đó có một khu rừng với rất nhiều lời đồn thổi, mọi người đồn rằng khu rừng đó có quỷ, hiếm ai vào rừng mà có thể trở ra. Phó vương rất muốn vào đó săn, chàng nài nỉ mãi thì đức vua cũng đã đồng ý. Chàng lên ngựa, theo sau là một đoàn tùy tùng khá hùng hậu. Khi tới cửa rừng, thấy một con hươu màu trắng như tuyết. Chàng bảo đám tùy tùng:
– Giờ các ngươi cứ ở đây chờ ta, ta muốn đuổi theo săn con thú kia
Chàng thúc ngựa phi theo con hươu vào rừng, mấy con vật cũng chạy theo chàng. Đoàn tùy tùng ở ngoài cửa rừng đợi cho tới chiều muộn vẫn không thấy phó vương trở ra. Họ quay trở về lâu đài bẩm tâu với công chúa:
Thưa công chúa, phó vương đã đuổi theo một con hươu trắng vào trong khu rừng thiêng nhưng không thấy ngài trở ra.
Công chúa ở nhà vô cùng lo lắng cho chồng, còn chàng thì cứ mải miết đuổi theo con hươu mà mãi vẫn không theo kịp. Con hươu chạy rất nhanh, cứ khi chàng giương cung ra ngắm thì con hươu lại nhảy ra hơn, chỉ vài bước nhảy nó đã mất hút không thấy đâu nữa. Lúc này chàng mới biết được rằng, mình đã đi quá xa, chàng đưa tù lên thổi một hồi thì không thấy tiếng tù của tùy tùng đáp lại. Trời đã tối, chàng biết rằng không thể kịp trở ra nữa, chàng xuống ngựa, tới một gốc cây đốt lửa để ngủ tạm qua đêm nay.
Mấy con thú cũng cùng chàng ngồi xung quanh đống lửa, chợt chàng nghe có tiếng người ở đâu đó, nhìn xung quanh thì không thấy ai. Lúc sau lại thấy tiếng rên ở trên cao, chàng nhìn lên trên thì thấy một mụ già đang ngồi vắt vẻo trên cành cây và rên rỉ:
– Rét quá, rét quá!
Chàng bảo mụ:
– Rét thì bà xuống đây mà sưởi cùng tôi
Nhưng mụ đáp:
– Ta không dám xuống, ta sợ đám thú vật của người sẽ cắn ta chết
Chàng nói:
– Chúng không làm gì bà đâu, bà cứ xuống dưới này đi đừng sợ
Chàng không biết rằng, mụ già đó chính là một mụ phù thủy. Mụ bảo:
– Để ta ném một cây gậy xuống, ngươi chỉ cần cầm cây gậy đập nhẹ lên lưng chúng là chúng sẽ không cắn ta nữa
Nói xong mụ ném gậy xuống, chàng lấy gậy của mụ đập lên lưng đám thú thì lập tức chúng bị hóa đá. Không còn lo về mấy con thú nữa, mụ phù thủy nhảy phắt xuống dưới dùng gậy đập vào lưng chàng. Lập tức chàng cũng bị hóa đá như mấy con vật. Xong mụ ta sung sướng cười rút lên và kéo chàng và đám vật xuống một cái hố mà trong hố đã chất rất nhiều người cũng đã bị mụ hóa đá.
Công chúa đợi mãi không thấy chồng mình trở về nên nàng vô cùng lo sợ, sợ chàng gặp điều không lành. Vừa khi ấy, người anh lúc chia tay đi về hướng đông nay cũng tới nơi này. Chàng cũng như người em khi trước, đi mãi không tìm được việc gì nên đành phải dạy mấy con vật theo mình làm trò mua vui cho thiên hạ. Một ngày nọ, chàng muốn đi tới gốc cây cũ, nơi mà hai người lúc chia tay có cắm dao làm tin. Khi trở về nơi đó, chàng thấy một mặt dao đã bị hoen gỉ, mặt còn lại thì vẫn còn sáng. Chàng nghĩ: "Chắc người em của ta đã gặp nạn rồi, nhưng có thể vẫn còn cơ hội cứu vãn vì nửa dao vẫn còn nguyên không hoen gỉ".
Chàng vội dắt theo đám thú đi thẳng về hướng phía tây. Lúc tới cổng thành, lính canh hỏi chàng có cần phải vào báo tin cho công chúa biết không, mấy ngày hôm nay công chúa quên ăn quên ngủ vì lo lắng cho phó vương, chỉ sợ ngài gặp nạn trong rừng mất rồi. Ngờ đâu lính canh lại nghĩ rằng chàng là vị phó vương thật vì thấy chàng rất giống phó vương, và lại còn đem theo một đám thú y như vậy. Chàng nghĩ:
Thôi ta cứ nhận bừa đi vậy, để còn dễ bề cứu em ta hơn
Chàng liền để tên lính canh đưa mình vào trong cung. Khi gặp công chúa, công chúa cũng ngỡ là chồng mình nên hỏi:
– Tại sao chàng lại mạo hiểm đi vào rừng lâu thế
Chàng thợ săn đáp:
– Ta vào rừng rồi bị lạc trong đó, mãi mới tìm được lối trở ra ngoài.
Đến tối khi đi ngủ, chàng nằm trên giường những vẫn để một thanh kiếm hai lưỡi giữa chàng và công chúa. Công chúa thấy lạ nhưng không dám hỏi.
Chàng ở lại trong cung vài ngày, rồi thăm dò những tin đồn về khu rừng mà người em trai mình đang ở trong đó. Sau đó chàng bảo công chúa:
– Ta muốn vào khu rừng đó săn bắn một lần nữa, ta đã từng vào trong đó rồi và thấy không có gì nguy hiểm cả, nó cũng giống như mọi khu rừng khác chỉ có điều nhiều muông thú hơn.
Nhà vua và công chúa một lần nữa can ngăn nhưng chàng quyết tâm đi để cứu em trai mình. Khi đi chàng cũng dẫn theo một đoàn tùy tùng và tất nhiên không thể thiếu đám thú của chàng được. Đúng như chuyến đi săn của người em, chàng lại gặp một con hươu trắng, rồi lại không đuổi kịp nó và phải đốt lửa ngủ trong rừng, mụ yêu tinh hại người em cũng lại xuất hiện với hoàn cảnh y như vậy, mụ vẫn lừa chàng đập cây gậy vào lưng lũ thú như đã từng lừa người em.
Nhưng lần này người anh cảnh giác và không bị mụ lừa nữa, chàng nói với mụ:
– Mụ xuống thì cứ xuống chứ ta không dùng gậy đánh mấy con vật của ta đâu, mụ mà không xuống ta sẽ lôi cổ mụ xuống.
Mụ phù thủy hét lên:
– Mày cũng to gan nhỉ, giờ mày thích gì nào, xem mày làm gì được ta?
Chàng quát mụ:
– Mụ mà không xuống ta sẽ bắn cho mụ rơi từ trên xuống, xem mụ có phải xuống không
Mụ yêu tinh lại hét:
– Mày có giỏi thì bắn tao đi, mấy viên đạn của mày chả làm gì được tao đâu
Chàng thợ săn giơ súng bắn một phát, nhưng vì mụ có phép thuật nên đạn chì không thể nào làm hại được mụ. Biết phép thuật của yêu tinh gặp bạc sẽ bị vô hiệu quá, chàng thợ săn bứt ngay ba chiếc cúc bạc trên áo nạp vào nòng súng và bắn. Trúng đạn bạc, mụ yêu tinh hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào từ trên cây xuống đất. Chàng thợ săn một chân dẫm lên người mụ, một tay giơ súng chĩa thẳng vào người mụ và nói:
– Con mụ phù thủy già độc ác, ngươi hiện giấu em ta ở đâu, nói mau không ta quăng ngươi vào đống lửa thiêu cháy mụ bây giờ.
Mụ phù thủy sợ quá rối rít xin tha, mụ nói:
– Chàng cùng những con vật đã bị ta hóa đá rồi mang tới một cái hố gần đây, giờ ta sẽ đưa ngươi tới đó
Đến tới hố chàng thợ săn quát mụ phù thủy:
– Giờ ngươi mà không làm cho em ta sống dậy, thì ta quyết thiêu cháy mụ ngay hôm nay
Mụ phù thủy vội lấy chiếc gậy khẽ chạm vào những tảng đá, bất ngờ người em, những con thú và tất cả những người đã bị mụ hóa đá sống trở lại. Mọi người đứng dậy, cảm ơn chàng thợ săn vì đã có công cứu mạng, sau đó họ nhanh chóng trở ra khu rừng rồi về với vợ con. Còn hai anh em thì lâu ngày gặp nhau nên ôm nhau vui mừng khôn xiết, vậy là cả hai người vẫn còn sống và khỏe mạnh. Để diệt trừ hậu họa, hai anh em trói mụ phù thủy vào và thiêu chết mụ trong đống lửa đang hừng hực cháy. Sau khi mụ chết, khu rừng được xua tan đi cái không khí ảm đạm, tất cả trở nên sáng sủa và quang đãng hơn.
Hai anh em cùng nhau lên ngựa rồi quay trở về, dọc đường đi, hai người kể cho nhau nghe những gì mình đã gặp kể từ khi chia tay tại gốc cây đó. Khi người em kể cho người anh chuyện đã được nhà vua gả công chúa và phong làm phó vương, người anh bảo:
– Chuyện này thì anh cũng mới biết cách đây ít hôm, khi anh vào thành, người ta cứ tưởng anh là em nên đã dành cho anh những nghi lễ của những bậc vua chúa. Ngay cả đức vua và công chúa cũng không nhận ra, nên anh đã phải ăn cùng bàn và ngủ chung giường với công chúa.
Người em nghe thấy người anh kể vậy nổi cơn ghét, ngay lập tức người em rút kiếm chém đứt lìa đầu người anh. Đến lúc thấy người anh nằm đó, đầu lìa khỏi cổ, má chảy lênh láng thì người em mới cảm thấy vô cùng hối hận khóc lóc thảm thiết. Thỏ chạy tới xin được chạy đi lấy rễ cây trường sinh, thứ dễ cây mà thỏ đã từng đi lấy để cứu người em trước kia. Vài tiếng sau thỏ đã quay về, vừa kịp cứu, người anh sống dậy và không hề biết gì về những chuyện vừa sảy ra. Hai anh em lại tiếp tục lên đường về cung.
Người em bảo:
– Nhìn anh giống em như đúc, giờ anh hãy mặc áo hoàng bào như là em, đằng sau cũng mang theo đám thú giống nhau, hai anh em ta thử vào hai cổng thành khác nhau xem nhà vua khi nhìn thấy hai anh em ta sẽ như thế nào?
Người anh đồng ý, sau đó, vua thấy lính cảnh cả 2 cổng đều về báo là phó vương trở về. Vua ngạc nhiên bảo:
– Làm gì có chuyện phi lý như vậy, hai cổng thành vị trí cách nhau cũng phải tới một giờ đi bộ.
Trong khi ấy, hai anh em từ hai phía khác nhau đã cùng đi tới sân của tòa lâu đài và cùng nhau bước tới trước mặt đức vua. Vua hỏi công chúa:
– Con gái, trong hai người này thì người nào là chồng con, ta nhìn thấy họ giống nhau không thể phân biệt nổi.
Công chúa cũng không thể nào phân biệt được, hai anh em kì thực giống nhau như đúc từ hình dáng tới cách ăn mặc bên ngoài. Nghĩ một lúc nàng mới nhớ ra những sợi dây mà nàng đã tặng cho đám thú khi ở trên núi. Nàng tìm một lúc thì thấy ngay chiếc khóa vàng ở cổ của một con sư tử. Nàng vui mừng reo lên:
– Người chủ nhân con sư tử đeo chiếc chìa khóa vàng này là chồng con.
Phó vương thật cười to và bảo:
– Vợ ta thông minh quá
Thế là tất cả mọi người vui vẻ ngồi vào bàn ăn, bữa ăn rộn ràng tiếng cười nói. Tối hôm ấy, lúc đi ngủ, phó vương và công chúa vào giường nằm, công chúa mới hỏi chàng:
– Tại sao mấy đêm trước, cứ ngủ với thiếp là chàng lại đặt ở giữa hai ta một thanh kiếm hai lưỡi, thiếp thấy lạ nhưng không dám hỏi chàng
Tới khi ấy, người em mới biết hết tấm lòng của người anh. Chân lý luôn thuộc về những con người trung hậu, dũng cảm. Những thế lực đen tối luôn bị chặn đứng trước những con người trung hậu, dũng cảm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro