Chương 34 - 36
Chương 34: Ước định, rời đi:
"Tiểu thư! Trong cái hòm kia là gì?" Hoan Hỷ không rõ vì sao tiểu thư lại bảo nàng tới phần mộ của phu nhân đào cái hòm kỳ quái kia ra.
"Ta cũng không biết, trước cứ giữ lại đi!" Thiên Thanh Hoàng trả lời không yên lòng, đó là vật duy nhất nữ nhân kia lưu cho nàng, tuy cũng muốn nhìn một chút xem là gì, nhưng hiện tại không có tâm tư.
"Tiểu thư cũng không biết? Là phu nhân lưu cho tiểu thư?" Hoan Hỷ hiếu kỳ nói.
"Hoan Hỷ!" Hoan Lạc bất mãn quát, không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao?
"Nga!" Hoan Hỷ rầu rĩ lên tiếng, ngồi im trên ghế không nói câu nào, bất quá ánh mắt tò mò vẫn như trước thỉnh thoảng nhìn Thiên Thanh Hoàng, vô cùng muốn biết đáp án.
"Tiểu thư, là ai chọc giận ngươi vậy?" Hoan Lạc nhìn Thiên Thanh Hoàng buồn đã lâu, hỏi. Hiên Viên Tuyệt có việc phải rời đi, lúc các nàng ba người đến đã thấy Thiên Thanh Hoàng rầu rĩ, ánh mắt mê mang không yên lòng!
"Không có việc gì, ngươi không nên hỏi!" Thiên Thanh Hoàng ủ rũ lên tiếng, kéo hồ da đắp qua người, nằm xuống một bên chợp mắt.
Hoa Hỷ thẳng tắp nhìn Thiên Thanh Hoàng, dùng khẩu hình hỏi Hoan Lạc: Tiểu thư tâm tình không tốt?
Hoan Lạc liếc nàng một cái, không nói gì nữa.
Đột nhiên Hiên Viên Địch từ cửa ló đầu vào, trong tay cầm một chuỗi dã quả không biết tên, nhìn Thiên Thanh Hoàng như hiến vật quý: "Hoàng tẩu, đây là quả ta vừa mới phái người đi hái, đã nếm rồi, rất ngọt, người cũng thử đi!"
Đối với Hiên Viên Địch mà nói, Thiên Thanh Hoàng chính là phúc tinh của hắn. Trước đây mỗi lần chạy trốn bị túm lại, không phải bị hoàng huynh hung hăng giáo huấn một phen, thì cũng là bị hoàng huynh không thèm liếc mắt một cái đã nhốt vào tẩm cung! Nhưng lần này hoàng huynh một chút cũng không qua tâm hắn, cũng chẳng dùng hình phạt! Hy vọng vĩnh viễn đều không nhớ có hắn tồn tại là được!
"Không thấy tâm tình tiểu thư không tốt sao? Cút qua một bên đi!" Hoan Hỷ mặt bánh bao quát.
"Ta cho Hoàng tẩu của ta, liên quan gì đến ngươi?" Hiên Viên Địch rống lại.
"Cái gì mà Hoàng tẩu, tiểu thư nhà ta còn chưa gả, không tính!"
"Hiện tại không phải sắp gả sao? Đến Tây Hạ là lập tức thành Hoàng tẩu của ta!"
"Được rồi! Các ngươi yên tĩnh một chút đi được không? Tiểu thư muốn nghỉ ngơi!" Tính tình Hoan Lạc vẫn rất tốt cũng không nể mặt, kết quả là thuận tay đóng cửa sổ lại, nhốt Hiên Viên Địch bên ngoài.
Hoan Hỷ bất mãn hừ một tiếng, cũng không thèm nhắc lại.
Suốt một đoạn đường dài sau đó, Hiên Viên Tuyệt cũng không trở về, thẳng đến chạng vạng, đoàn người rốt cục cũng đến trạm dịch.
"Tiểu thư! Cẩn thận một chút!" Tuy rằng biết Thiên Thanh Hoàng sẽ không ngã, nhưng Hoan Lạc vẫn thật cẩn thận.
"Ân!" Thiên Thanh Hoàng không có tinh thần lên tiếng, bất quá do giấc ngủ ban nãy nên cũng tốt hơn rất nhiều.
"Dựa vào cái gì mà bắt ta ngủ trong cái sân kém như vậy, ta là công chúa, ta muốn ngủ bên trong!" Cách đó không xa truyền đến thanh âm Tư Đồ Văn Thiên tức giận chửi mắng, khiến mấy người bọn họ quay đầu nhìn lại.
"Hừ!" Hiên Viên Địch tức giận hừ nói, "Nữ nhân kia thật sự đê tiện, hoàng huynh đã nói không cần nàng ta, nàng ta lại còn cố muốn đi theo! Đã đi theo lại không ăn thì khóc, nữ quan mà cũng muốn chủ viện, nàng ta tưởng mình còn là công chúa chắc!"
"Bản cung là nhất quốc công chúa, tin bản cung trị tội ngươi không?" Tư Đồ Văn Thiên chống nạnh quát Lãnh Nguyệt, đáng tiếc khuôn mặt Lãnh Nguyệt lại không đổi sắc, lạnh lùng nói: "Chúng ta ở đây chỉ có một công chúa, còn ngươi chỉ là một nữ quan! Nếu muốn làm công chúa như lời ngươi nói, ta có thể phái người đưa ngươi trở về!"
"Ngươi..." Tư Đồ Văn Thiên nhìn Lãnh Nguyệt không lưu tình làm cho tức giận phát điên, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Vì Hiên Viên Tuyệt, nàng nhẫn!
Nhìn bộ dáng Tư Đồ Văn Thiên không chịu thua, Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: "Đúng là nữ nhân quật cường! Vì Hiên Viên Tuyệt mà cam nguyện buông tha ngôi vị công chúa. Cũng đáng để thưởng thức đấy!"
"Có cái gì tốt mà thưởng thức? Nàng ta chỉ coi trọng mỹ mạo của hoàng huynh! Lúc trước thì chết sống cũng không chịu, hiện tại lại bám như đỉa, đúng là không biết xấu hổ!" Hiên Viên Địch tức giận nói.
"Đúng!" Hoan Hỷ khó có dịp không phản bác Hiên Viên Địch, hai người lần đầu tiên có tiếng nói chung.
"Được rồi! Vào đi thôi!" Thiên Thanh Hoàng không nói tiếp, đoàn người dần dần đi vào căn phòng tốt nhất trong trạm dịch.
Cho lui tất cả, Thiên Thanh Hoàng một mình trở về phòng, lại nhìn thấy Lãnh Nguyệt đang đứng trên hành lang. Lãnh Nguyệt vừa nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng, lập tức ôm quyền chắp tay: "Hoàng hậu nương nương!"
Thiên Thanh Hoàng khoát tay: "Không có người, lễ nghi như vậy làm gì? Huống hồ ta không phải hoàng hậu, chờ khi ta vào Tây Hạ hoàng cung hành lễ cũng không muộn!"
"Dạ!" Lãnh Nguyệt buông tay, lập tức hơi lo lắng hỏi: "Hoàng hậu nương nương không thoải mái?"
"Không có việc gì! Ngươi gọi ta là Thiên tiểu thư hoặc Thiên Thanh Hoàng được rồi, hoàng hậu nương nương nghe có chút không tự nhiên!" Thiên Thanh Hoàng đối với thiếu niên lạnh lùng này rất hảo cảm, cho nên khi nói chuyện cũng không tự giác nhu hòa một chút.
"Thật sự không có việc? Cả buổi chiều đều không thấy người nói gì, giống như tâm tình không tốt." Hắn luôn canh giữ phía ngoài xe ngựa, cho nên lấy nhĩ lực của hắn mà nói, không cần cố ý cũng có thể nghe hết động tĩnh bên trong.
"Ân! Cứ xem như tâm tình không tốt đi! Bất quá hiện tại đã không có việc gì!" Thiên Thanh Hoàng không muốn nhiều lời, cho dù nói cũng không có người hiểu.
"Ngươi là thiếu gia Lãnh gia?" Nàng nhớ Tây Hạ có tam đại thế gia, trong đó Lãnh gia là đứng đầu, hơn nữa Lãnh gia nhân phụng vi tôn Hiên Viên Tuyệt, cho nên thân phận của Lãnh Nguyệt không khó đoán.
"Ta là con trai thứ ba của đại phu nhân." Không biết vì sao nàng hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
"Được rồi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng trở về đi." Nói xong lập tức xoay người rời đi, lưu lại bóng dáng thiếu niên lạnh lùng vẫn còn mê mang.
Trở lại phòng, thay một thân hoa y, mặc tố sam màu trắng, nắm y phục trong tay, trong đầu nàng lại đột nhiên hiện lên hình ảnh khi bị Hiên Viên Tuyệt hôn môi. Nỗi lòng thật vất vả mới yên tĩnh lại nhất thời loạn cả lên.
"Ba ba!" Vỗ vỗ hai má, nàng cố gắng khiến cho loại cảm giác kỳ quái này trôi đi: "Ta đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đem y phục ném lên giường, xoay người lại thấy Hiên Viên Tuyệt ngồi ở cái bàn bên cạnh, tâm tư đột nhiên mạnh mẽ nhảy một chút: "Ngươi đến đây lúc nào?"
"Vừa tới." Hiên Viên Tuyệt buông chén trà trong tay nhìn về phía nàng, con ngươi sâu thẳm không hề chớp, trước sau như một thần bí khó lường, bất quá lại làm tim Thiên Thanh Hoàng đập nhanh.
Có chút chật vật chuyển dời tầm mắt, Thiên Thanh Hoàng thầm mắng tính cảnh giác của mình khi nào thấp như vậy. Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ đã ngồi hồi lâu, nhưng nàng một chút cũng không phát giác, chẳng lẽ hắn đã có thể ảnh hưởng đến nàng? Cái này không phải chuyện tốt!
"Ngươi chuẩn bị rời đi?" Thanh âm Hiên Viên Tuyệt lạnh lùng kéo lại suy nghĩ của nàng.
"Ân!" Gật gật đầu, "Đã đi xa Vũ Kinh rồi, ta cũng nên rời đi!"
Hiên Viên Tuyệt trầm mặc một lát, đến tận lúc Thiên Thanh Hoàng nhịn không được nhìn về phía hắn, rốt cục mới mở miệng : "Đến ngày thành hôn, dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy lại không có tân nương, ngươi bảo ta giải thích thế nào?"
Lời của Hiên Viên Tuyệt làm Thiên Thanh Hoàng sửng sốt, quả thật thân phận Hiên Viên Tuyệt không phải bình thường, hắn là hoàng đế một quốc gia, ngay ngày tân hôn lại không thấy tân nương, đây chính là chuyện mất mặt nhất trên đời! Nàng sao có thể không nghĩ tới?!
Thiên Thanh Hoàng trong lòng hiện lên một tia ngưng đọng, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Tuyệt mang theo vẻ xem kỹ cùng xa cách: Nam nhân này quá nguy hiểm! Rõ ràng mới gặp không lâu mà đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng! Nghĩ như vậy, Thiên Thanh Hoàng càng thêm kiên định về quyết tâm phải rời khỏi hắn!
"Không phải còn một công chúa chân chính sao?" Tư Đồ Văn Thiên là nhất quốc công chúa, cam đoan sẽ không ai nói gì.
Hiên Viên Tuyệt cảm giác được Thiên Thanh Hoàng xa cách cùng lạnh lùng, một cỗ hờn giận trong lòng liền từ từ dâng lên: "Trẫm khiến ngươi chán ghét như vậy?" Chán ghét đến mức muốn thoát đi, giờ phút này còn muốn vứt hắn cho người khác?
"Không phải! Ta..." Thiên Thanh Hoàng đột nhiên không biết nên nói cái gì, "Trẫm"? Hắn chưa từng tự xưng như vậy trước mặt nàng, cũng làm cho nàng thiếu chút nữa quên mất hắn là một đế vương, hơn nữa còn là đế vương thô bạo huyết danh trong tứ quốc!
Nàng biết Phượng Huyết sẽ không thương tổn nàng, nhưng nếu là Hiên Viên Tuyệt thì sao? Nếu như người nàng gả là Phượng Huyết, thì có rời đi cũng sẽ không ai nói gì, nhưng đằng này người nàng gả lại là Hiên Viên Tuyệt, gả cho là một quốc gia hoàng đế! Cho tới bây giờ quả thật nàng chưa suy nghĩ tới hậu quả khi rời đi!
Sự khôn khéo của nàng đâu rồi? Sự cơ trí của nàng đâu rồi? Còn có linh lung tâm thông thấu kia nữa?
Trong lòng Thiên Thanh Hoàng có đủ loại cảm xúc, hai tay đặt bên người không tự chủ nắm lại.
Hiên Viên Tuyệt cảm giác chính mình đã đạt được mục đích, liền không hề ép nói tiếp: "Trẫm yêu cầu không nhiều lắm, chỉ muốn khẳng định có cuộc hòa thân này, ngươi rời đi trẫm không ngăn cản, nhưng trẫm hy vọng đại hôn ngày đó có thể ở Tây Hạ nhìn thấy ngươi!"
Hồi lâu sau, lâu đến mức không khí đều ngưng đọng, Thiên Thanh Hoàng mới mở miệng nói ra một chữ: "Được!"
Sau đó nàng nở nụ cười, cười như bình thường nàng vẫn cười, nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh lùng, tiếu ý càng lúc càng tùy ý nhìn Hiên Viên Tuyệt, thanh âm bình thản nói: "Ngươi thắng!"
"Uổng cho ta tự nhận hết thảy đều nhìn thông thấu, cuối cùng lại bị ngươi mê hoặc, có lẽ phải nói là bị hai thân phận của ngươi mê hoặc. Ta vẫn xem ngươi là Phượng Huyết, mà đã quên ngươi cũng là một đế vương!"
"Nếu đã đáp ứng thì sẽ làm được, hiện tại ta phải đi rồi!" Nói xong, cũng không nhìn mặt Hiên Viên Tuyệt, lập tức mở cửa đi ra ngoài, mang theo Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc biến mất trong bóng đêm.
Bởi vì không quay đầu, cho nên nàng không thấy thâm tình trong mắt Hiên Viên Tuyệt, thậm chí còn sự bá đạo phải đạt được...
Nhìn phương hướng Thiên Thanh Hoàng ly khai, con ngươi sâu thẳm thâm trầm như nước: "Nếu như trẫm không làm như vậy, chúng ta còn có thể cùng xuất hiện sao..." Hắn biết rõ nàng sẽ tức giận, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bức thiết muốn bảo vệ một người, một người hắn không muốn mất đi, một người cô độc có thể đi vào thế giới của hắn, giống như dòng nước ấm từ từ len lỏi, khiến hắn không thể buông tay...
Chương 35: Ngọc bội! Thanh Hoàng sơn trang:
"Tiểu thư! Chúng ta cứ như vậy mà đi sao?" Hoan Hỷ hỏi.
Thiên Thanh Hoàng gật gật đầu: "Ta cần phải xử lý vài chuyện, bất quá..." Thiên Thanh Hoàng nhìn về phía thiếu niên hưng phấn thở hồng hộc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hiên Viên Địch vẻ mặt thương tâm, hắn cư nhiên nghe được trong giọng Hoàng tẩu có sự ghét bỏ! Quá mức đau lòng a...
Hoan Hỷ bĩu môi, thực không trách nhiệm giải thích, "Ta cũng không biết, lúc ta xuất môn thì bị hắn bắt gặp, sau đó sống chết muốn đi theo, cho nên hiện tại mới như vậy."
"Ngươi vì sao biết Hoan Hỷ phải đi?" Ánh mắt Thiên Thanh Hoàng mang theo sự khôn khéo.
"Hoàng tẩu đừng bỏ lại ta a! Nếu như không có người, hoàng huynh khẳng định sẽ tra tấn ta! Người thiện tâm cứu giúp tiểu nhân một mạng đi!" Hiên Viên Địch kêu lên, còn phối hợp làm ra vẻ mặt thương tâm cùng bộ dáng hơi sợ hãi.
Nhưng thật ra nội tâm Hiên Viên Địch lại không phải như thế: Hoàng tẩu tha thứ cho tiểu đệ a! Hoàng huynh nói muốn ta mặt dày mày dạn đi theo, nếu như bị người đá đít, khi ta trở về sẽ phải chịu đại hình, cho nên vì cái mạng nhỏ này, Hoàng tẩu, ta thực xin lỗi!
"Đi thôi!" Ngay lúc Hiên Viên Địch nghĩ xong, Thiên Thanh Hoàng một câu kéo hắn từ địa ngục lên thiên đường. Hai chữ kia đối với hắn mà nói, quả thực là âm thanh của tự nhiên!
"Hoàng tẩu là tốt nhất!" Chiếm được rồi thì không nên quên chân chó một chút! ( Chân chó: Nịnh hót )
"Hừ!!" Hoan Hỷ tuy vẻ mặt khinh thường, nhưng trong mắt lại lộ ra vui mừng, nếu không có tiểu tử này, nàng biết cãi nhau với ai đây!
Hiên Viên Địch không cãi lại, chỉ nhìn Hoan Hỷ bằng một biểu tình đắc ý, muốn có bao nhiêu đáng đánh liền có bấy nhiêu đáng đánh!
Bởi vì sắc trời đã muộn, cho nên bọn họ cũng không đi quá xa, chỉ đến khi tới được một khách điếm khá xa đội ngũ đón dâu liền dừng lại, hừng đông mới bắt đầu đi tiếp.
Thẳng đến khi bọn họ đều đã ngủ, Thiên Thanh Hoàng vẫn còn tựa vào đầu giường, nhất điểm buồn ngủ cũng không có.
Nghĩ đến chính mình cư nhiên rơi vào bẫy của Hiên Viên Tuyệt, Thiên Thanh Hoàng có chút buồn bực, bất quá so với sự tức giận ban nãy thì bây giờ đã không còn. Mặc kệ Hiên Viên Tuyệt như thế nào, thủy chung đều là sai lầm của nàng, huống hồ kết cục đã định, giận hắn cũng vô dụng.
Lắc đầu đem chuyện này xua đi, Thiên Thanh Hoàng bỗng nhớ tới cái hòm chính mình kêu Hoan Hỷ đi đào, liền đứng dậy mở hành lý, một cái hộp so với hộp trang sức còn nhỏ hơn lẳng lặng nằm bên trong.
Hòm dùng gỗ thượng đẳng tử đàn chế thành, thân hộp điêu khắc vài đóa hoa nhỏ, nhìn qua cũng rất đẹp.
Hòm này là vật nữ nhân kia trước khi chết đưa cho nàng, hơn nữa bà ta một chữ cũng không nói thêm. Nàng tuyệt không tò mò xem bên trong là cái gì, cho nên sau khi nữ nhân kia chết liền chôn cùng, về phần vì sao muốn Hoan Hỷ đào ra, kỳ thật chỉ là một quyết định nhất thời, bỗng cảm thấy mình nên nhìn xem.
Cầm lấy hòm, tử đàn hương khí thản nhiên bay ra, ngón tay phất qua hoa văn, điêu khắc vô cùng tốt...
"Kẹt!" Nhẹ nhàng mở nắp nhìn vào, bên trên cẩm bố màu tím đặt một khối Kỳ Lân Ngọc oánh bạch sáng bóng, vừa thấy đã biết giá trị liên thành!
Cái nữ nhân kia sao lại có được ngọc bội như vậy? Nàng cầm ngọc bội lên, thân ngọc ấm áp, sờ vào cực kỳ thoải mái.
Vạch cẩm bố lên nhưng cũng thấy có cái gì khác, ngay lúc nàng chuẩn bị khép hòm lại, lại bỗng thấy ở dưới đáy có một hàng chữ nho nhỏ, chuẩn xác mà nói là một câu thơ: Nhân sinh chỉ như ban đầu gặp, chuyện tình gió thu bi họa phiến?
Hảo bi thương!
"Nhân sinh chỉ như ban đầu gặp, chuyện tình gió thu bi họa phiến? Gió thu, họa phiến..." Thiên Thanh Hoàng cả kinh, Thu Thủy Ly? Họa phiến? Không thể nào?!
Thiên Thanh Hoàng thu hồi ngọc bội, nàng không biết cái đó và kia hai người có quan hệ gì, cũng không muốn miệt mài theo đuổi; nàng chán ghét sự phiền toái, trừ phi phiền toái tự tìm tới cửa, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không quản chuyện dư thừa!
Trạm dịch:
Hiên Viên Tuyệt đứng bên giường nhìn Lãnh Nguyệt, dung nhan băng lạnh như sương không mang theo một tia cảm tình. Phía sau là một hắc y nhân đang báo cáo kết quả điều tra.
"Khởi bẩm chủ thượng! Nương nương đã đi khá xa khỏi trạm dịch, hết thảy đều bình thường!"
Hiên Viên Tuyệt thản nhiên ân một tiếng: "Nói chuyện khác."
"Dạ. Nam Phong cùng Tây Lương đều có động, Tư Đồ Thanh đem hai người chúng ta bắt được giải đến Nam Phong, mà Đông Phương Vô Dật cũng nhận được tin tức, Đông Phương Hằng nhiều ngày lo đối sách."
"Tây Lương vì lần hòa thân này mà đã phái đi mấy đội nhân mã, thuộc hạ đã âm thầm giải quyết ba, hơn nữa còn cho người mai phục phía trước; ngoài hai quốc gia trên còn có Thái Hậu!"
"Thái Hậu!" Lúc Hiên Viên Tuyệt nói đến này hai chữ, thanh âm lạnh đi vài độ, vẫy tay: "Lui ra!"
"Thuộc hạ cáo lui!" Dứt lời, người nọ trong chớp mắt liền biến mất.
Hiên Viên Tuyệt đứng bất động phía trước cửa sổ thật lâu, nhưng trên người lại phát ra cô tuyệt cùng hận ý làm cho tim người ta nhịn không được đập nhanh...
"Thái Hậu sao..."
Hôm sau:
Đoàn người của Thiên Thanh Hoàng từ rất sớm đã xuất phát, bởi vì tốc độ xe ngựa quá chậm nên tất cả đều cưỡi ngựa. Nhưng ngoài ý muốn của Thiên Thanh Hoàng các nàng chính là, Hiên Viên Địch này cũng có phong thái hoàng tử a, thuật cưỡi ngựa không phải tốt bình thường! Kết quả là sau khi Hiên Viên Địch nói một câu, đã làm cho ba người triệt để thu hồi tâm tư tán thưởng!
"Ta đây là vì chạy trốn nên mới phải học, bằng không đã sớm bị người của hoàng huynh túm trở về!" Nhìn ánh mắt ba người chuyển biến, Hiên Viên Địch không hiểu vì sao: "Ta nói sai cái gì sao?"
Hoan Hỷ liếc trắng mắt, giục ngựa tiến lên đi cùng Thiên Thanh Hoàng.
Đột nhiên, Hiên Viên Địch chỉ về phía cách đó không xa kêu lên: "Mau nhìn, là người Thanh Hoàng sơn trang a!"
Mấy người nhìn lại, quả nhiên thấy một đội nhân ngũ mặc quần áo Thanh Hoàng sơn trang màu xám, đằng sau mỗi kiện quần áo đều có Phượng Hoàng màu xanh, Phượng Hoàng phía dưới không phải Hỏa Diễm, mà là một cây tùng bụi gai, trên bụi gai cùng Phượng Hoàng có dấu hiệu của Thanh Hoàng sơn trang.
"Có cần kinh ngạc vậy không?" Bọn họ chỉ là người bình thường trong Thanh Hoàng sơn trang thôi mà!
"Nhưng là người của Thiên hạ đệ nhất sơn trang a, nghe nói cũng là sơn trang thiên hạ đệ nhất có tiền. Kỳ lạ là người trong sơn trang ai cũng thực trẻ tuổi, hơn nữa người người đều võ nghệ phi phàm."
"Sản nghiệp Thanh Hoàng sơn trang trải rộng thiên hạ, không thể đếm hết, hơn nữa Thanh Hoàng sơn trang trang chủ thích cứu giúp người khác, những người không nhà để về đều được nhận đến làm nhân công, cho bọn họ có cơm ăn, đúng là người tốt!"
Hiên Viên Địch hưng phấn nói, không nhìn đến bộ dáng Hoan Hỷ và Hoan Lạc nghẹn cười, hai người đồng thời ở trong lòng thầm nghĩ: Không biết nếu Hiên Viên Địch biết người hắn nói tốt đẹp trong miệng kia chính là tiểu thư thì sẽ có biểu tình gì?
Mà Thiên Thanh Hoàng cũng nghi hoặc nhìn về phía Hoan Lạc, tựa hồ đang hỏi: Người hắn nói là ta?
Hoan Lạc nhịn cười gật gật đầu: Tiểu thư! Người hắn nói chính là ngươi!
Đột nhiên bên kia truyền đến động tĩnh, lôi kéo lại sự chú ý của bọn họ, trong nháy mắt khi Thiên Thanh Hoàng nhìn đến, sắc mặt chợt lạnh xuống, con ngươi lạnh lùng nổi lên mưa rền gió dữ...
Chương 36: Lửa giận Thiên Thanh Hoàng
Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc nháy mắt đã cảm giác được cảm xúc của Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt cũng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt vốn mang theo ý cười cũng lập tức lạnh đi.
Cách đó không xa trong đội nhân mã, một quản sự đang cầm roi quất vào người lão nhân đang quỳ trên đất, khắp người đều là máu nhưng lão vẫn quỳ, bởi vì, trong lòng còn đang gắt gao che chở một tiểu cô nương. Cô nương kia vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng cùng hận thù, nước mắt liên tục chảy xuống, không ngừng la lên.
"Gia gia! Gia gia, các ngươi không được đánh ông nội của ta, các ngươi không được đánh ông nội của ta..."
"Hoan Hỷ!" Chỉ với hai chữ, Hoan Hỷ đã biết ý tứ của tiểu thư, thân mình như tên bắn nhảy khỏi ngựa, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đội nhân, hai ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng giữ lấy roi của tên quản sự.
"Oa! Hoan Hỷ thật lợi hại!" Hiên Viên Địch vẻ mặt ngạc nhiên.
Không để ý đến Hiên Viên Địch hưng phấn, Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc giục ngựa đi đến, rất nhanh đã đến gần chỗ nhóm người, thanh âm Hoan Hỷ cùng người nọ tranh chấp cũng rõ ràng rơi vào trong tai.
"Tiểu nha đầu kia cút ra cho ta, bằng không ngay cả ngươi ta cũng sẽ đánh!" Quản sự hé ra khuôn mặt gầy gò, một đôi đồng tử làm cho người ta nhìn đã thấy không thoải mái.
Hoan Hỷ hừ lạnh: "Đánh ta? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!"
Người nọ đột nhiên cười khinh miệt: "Ngươi có biết bổn đại gia là ai không? Bổn đại gia chính là tam đẳng quản sự của Thanh Hoàng sơn trang! Ngươi còn dám quấy nhiễu, cẩn thận bổn đại gia không khách khí!"
"Ta thực muốn biết nha, ngươi làm thế nào qua được khảo hạch quản sự sơn trang?" Hoan Hỷ vẻ mặt khó chịu.
Thanh Hoàng sơn trang quản sự phân tứ đẳng, hắn xem như là quản sự tối hạ đẳng, bất quá Thanh Hoàng sơn trang chế độ nghiêm khắc, muốn bay lên cấp nhanh nhất phải nhận sự khảo hạch nghiêm khắc! Mà nhìn hắn như vậy làm sao qua được khảo hạch? Thật không biết tên quản sự này làm thế nào leo lên được?
"Ngươi..." Bị nói trúng chỗ đau, quản sự kia có chút chột dạ, chức quản sự này là hắn nhờ phụ thân đi cầu Đường chủ, chứ không phải thông qua khảo hạch bình thường. Thanh Hoàng sơn trang chế độ nghiêm minh, nếu như những người đứng đầu biết hắn đi cửa sau, vậy thì xong rồi. Nhưng chột dạ cũng chỉ trong nháy mắt, nghĩ đến ngoại nhân không thể biết chuyện bên trong Thanh Hoàng sơn trang, lập tức lại trở nên đúng lý hợp tình: "Ta đương nhiên phải trải qua khảo hạch qua mới được lên làm quản sự, chẳng lẽ ngươi dám nghi ngờ năng lực của ta?"
Hoan Hỷ vẻ mặt khinh thường: "Sai! Ta nghi ngờ không phải năng lực của ngươi, mà là nhân phẩm của ngươi! Đánh lão nhân, khi dễ tiểu hài tử, còn dám mượn danh Thanh Hoàng sơn trang, đúng là cặn bã biến chất!"
"Cái nha đầu chết tiệt kia, xem ta đánh gãy chân ngươi đây!" Người nọ tức giận ngút trời, muốn vung roi lên, nhưng lại bị Hoan Hỷ xảo diệu đoạt được, ném ra xa.
Vỗ vỗ tay phủi tro bụi, Hoan Hỷ vẻ mặt khinh thường: "Công phu ba con mèo này cũng dám khoe khoang?"
"Ngươi... Ngươi..." Người nọ chỉ vào Hoan Hỷ nói không ra lời, đột nhiên vung tay với những người phía sau: "Người tới! Bắt xú nha đầu này về cho ta, bộ dạng cũng không tệ, ai bắt được thì đêm nay cho nếm thử đầu tiên!"
Tiếng nói vừa dứt, những người phía sau liền cười dâm đãng, nhất thời tất cả đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử. Tuy rằng khuôn mặt Hoan Hỷ trông giống oa nhi, nhưng tuyệt đối đủ khuynh thành, mười bốn tuổi ngây thơ vô cùng kích thích nam nhân.
"Hoan Hỷ có nguy hiểm!" Hiên Viên Địch hoảng sợ kêu một tiếng, muốn tiến lên lại bị Hoan Lạc kéo cương ngựa.
"Hoan Hỷ nguy hiểm, sao ngươi không đi cứu nàng?" Hiên Viên Địch vẻ mặt sốt ruột.
Hoan Lạc liếc mắt: "Không phải ta khinh thường ngươi, nhưng ngươi đi chỉ làm Hoan Hỷ thêm phiền toái mà thôi. Vì an nguy của Hoan Hỷ, ngươi ngoan ngoãn đợi đi!"
"Thật sự? Thối bánh bao kia lợi hại như vậy?" Nghe được Hoan Hỷ không có nguy hiểm, khuôn mặt Hiên Viên Địch lập tức thay đổi.
Hoan Hỷ nhìn ra xa, bỏ lại một câu "Chính mình xem'' rồi không thèm nhắc lại.
"A... A... A..." Nghe một tiếng thất thanh kêu rên, khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng cùng Hoan Lạc không chút thay đổi, nhưng Hiên Viên Địch đầu tiên là ánh mắt co rúm, cuối cùng là toàn bộ khuôn mặt đều co rúm. Hắn đột nhiên phát hiện, thì ra ngày đó bị Hoan Hỷ túm như vậy, xem ra cũng tính là tương đối ôn nhu!
Chỉ nhìn kẻ bị đánh vô số quyền cước rồi đá vào vũng nước thối kia cũng đủ thấy nàng quá dữ dội thô bạo, quá cường mạnh bưu hãn! Hiên Viên Địch đột nhiên dâng lên một loại ý thức có nguy hiểm, nếu như sau này hắn chọc Hoan Hỷ trở nên nóng nảy, nàng có phải cũng... cũng như vậy?
"A..." Tiếng kêu rên lại vang vọng toàn bộ rừng cây, người cuối cùng cũng đã bay ra ngoài, Hoan Hỷ vẻ mặt thỏa mãn vỗ vỗ tay, cảm thán: "Đã lâu không được đánh người như vậy, quá thích!"
Hiên Viên Địch thật cẩn thận tiêu sái đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, hỏi: "Hoàng tẩu, đánh người như vậy sẽ không có việc gì chứ?"
Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Ta chỉ là đánh người của Thanh Hoàng sơn trang!"
Hiên Viên Địch: "..." Hoàng tẩu cũng thật bưu hãn, ngay cả câu ta chỉ là đánh người của Thanh Hoàng sơn trang cũng dám nói...! Nghe nói Thanh Hoàng sơn trang chẳng những có được Thiên hạ đệ nhất tài lực, hơn nữa còn toàn chọn người võ công cao cường trong võ lâm, hơn nữa quan trọng là người trong Thanh Hoàng sơn trang cực kỳ bao che khuyết điểm cho nhau, bọn họ không tùy tiện trêu chọc người khác, nhưng nếu người khác khi dễ bọn họ, thì chẳng màng kẻ bị khi dễ chỉ là một tiểu nhị, Thanh Hoàng sơn trang cũng sẽ truy cứu đến cùng.
Vậy mà hiện tại người bọn họ khi dễ không chỉ là một tiểu nhị, mà là một quản sự cùng đại đội nhân mã! Tuy rằng đối phương không đúng, nhưng thảm trạng như vậy...
Ngay tại thời điểm Hiên Viên Địch nội tâm rối rắm, thanh âm Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng lại truyền đến: "Hiên Viên Địch! Ngươi có nhớ rõ ngươi là hoàng tộc? Hoàng tộc nên có kiêu ngạo cùng đại khí của hoàng tộc, không phải như ngươi sợ đầu sợ đuôi, giống hệt một đứa nhỏ không thể lớn! Hôm nay là do bọn họ không đúng trước, chúng ta ra tay chính là bênh vực kẻ yếu, cần gì phải để ý nhiều chuyện. Đối phương cường đại thì sao, chúng ta cũng phải có chính kiến của mình."
"Nếu ngươi muốn làm một hoàng tộc tốt, hoặc không muốn trở thành gánh nặng của hoàng huynh ngươi, thì nên học tập dần đi! Hiên Viên Tuyệt sủng ngươi, nhưng ta thì không! Ta không hi vọng ngươi biến thành kẻ ngu muội không biết gì, người như vậy ta khinh thường!"
"Hoàng tẩu..." Hiên Viên Địch chăm chú nhìn Thiên Thanh Hoàng, rõ ràng là ngữ khí khinh thường, nếu đổi lại là các đại thần trong triều nói, hắn khẳng định sẽ phát giận, nhưng là nghe hoàng tẩu nói, hắn lại cảm thấy mỗi câu đều rung động tâm tư!
"Đi thôi!" Thiên Thanh Hoàng giục ngựa xoay người, trên mặt hàn sương như trước, nhìn ra được tâm tình phi thường không tốt!
"Tiểu thư xin dừng bước..." Đột nhiên lão già vẫn quỳ trên mặt đất không để ý chính mình toàn thân bị thương, lập tức lao đến trước ngựa của Thiên Thanh Hoàng Mã, gian nan quỳ xuống.
"Có việc?" Thiên Thanh Hoàng lạnh lùng quay đầu.
"Tiểu thư..." Lão già nghẹn ngào nói: "Lão Hán ta tạ ơn tiểu thư cứu mạng, đại ân đại đức này lão Hán kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp cho người!"
"Không cần!" Nàng không tin có kiếp sau.
"Tiểu thư! Lão Hán biết tiểu thư đã cứu tổ tôn hai chúng ta, lão Hán không nên đưa ra yêu cầu vô lễ như vậy... Nhưng mà... cháu gái ta còn nhỏ, lão Hán lại không còn nhiều thời gian, để nó một mình cô linh lão thật sự không đành lòng, vậy nên cầu tiểu thư thương xót thu nó làm nha hoàn!"
"Nha đầu kia tay chân lanh lợi, làm được việc khó, chịu được mệt nhọc, chỉ cần tiểu thư có thể cho cơm ăn là tốt rồi!" Lão già nói xong nước mắt không ngừng rơi xuống, thân mình liên tục run rẩy.
"Tiểu thư..." Hoan Hỷ nhìn có chút không đành lòng, ánh mắt dừng trên người tiểu cô nương vẫn im lặng, muốn nói lại thôi!
"Hoàng tẩu..." Hiên Viên Địch cũng không đành lòng, trong trường hợp như vậy, chỉ cần không phải người có ý chí sắt đá, thì không ai lại đành lòng.
Ba ánh mắt nhất thời nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, mà tiểu cô nương bên kia cũng nhịn không được nhìn qua. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người cùng sự chờ đợi của lão già, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng mở miệng : "Hoan Lạc, lưu lại chút bạc, chúng ta đi thôi!"
"Tiểu thư!" Lão già cả kinh ngẩng đầu, ánh mắt bi thiết khi chạm vào con ngươi Thiên Thanh Hoàng lạnh như băng bỗng run lên, một chữ cũng nói không ra lời!
"Tiểu thư... Bọn họ..." Hoan Hỷ còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Hoan Lạc giữ chặt, thả xuống bạc vụn trước mặt lão già rồi xoay người thúc ngựa rời đi.
"Tiểu thư! Vì sao không thu nhận nha đầu kia? Nàng thật đáng thương." Nghẹn ngào hồi lâu, Hoan Hỷ nhịn không được hỏi.
"Đáng thương?" Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, thanh âm lạnh lùng hỏi lại: "Nhìn một gia gia yêu cháu gái như vậy vì mình quỳ xuống cầu xin lại thờ ơ, đây là phản ứng của một cháu gái nên có?"
Ba người: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro