Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

9. Das Gefühl ist aus der Kiste raus

und es sieht wieder so blendend aus

und das Leben wird zum Warenhaus ich behalt es gleich an

Cảm giác đã rời bỏ chiếc hộp

Và nó lại sáng chói hơn

Cuộc sống giống như một kho chứa đồ, còn tôi chỉ giữ lại những thứ sát bên mình mà thôi

Tôi có chút thất vọng. Không nghĩ anh sẽ thẳng thừng như vậy. Anh lắc lắc đầu. Câu tiếp theo anh nói làm tôi bất ngờ. “Hay em cảm thấy là nói anh nghe chuyện này xong, phát hiện em ngu ngốc như vậy, anh sẽ đứng dậy, bỏ em mà đi?” Anh ôm tôi, “Không ngờ em có thể kiên trì ngu ngốc đần độn không biết suy nghĩ cố chấp nhảm nhí như vậy.” “Lần đầu gặp em, thấy em khóc lóc. Lần thứ hai gặp em, em nói để tang tình yêu. Không ngờ em lại ngu ngốc tự hành hạ mình như vậy.” “Chuyện chẳng có gì, quên đi. Anh giúp em.” Tôi chảy nước mắt. Òa khóc. Tôi thấy mình ôm anh rất chặt. Người đàn ông này. “Cám ơn anh.” “Dumm. Nicht weinen, ich liebe dich.” (Đồ ngốc. Đừng khóc nữa, anh yêu em.) 

Anh đi rồi, tôi ngồi trong bóng tối. Bốn năm của tôi, cuộc sống chỉ có hình bóng một người, đã từng vui vẻ hạnh phúc, đã từng đau khổ vật vã cũng vì người đó, đã từng hạ quyết tâm quên đi không biết bao nhiêu lần, đã từng sống với niềm đợi chờ lâu đến thế. Tôi không biết mình có thể cố chấp như vậy. Buồn cười quá. Đúng là ngu ngốc. Tôi xóa hết tất cả mọi thứ về anh trong máy tính, xóa sạch hộp mail. Tôi bấm loạn bàn phím, tùy tiện đổi mật mã hộp mail. Tôi không bao giờ còn có thể đọc lại kí ức nữa rồi. Cái gì không đáng nhớ, vậy thì hãy quên đi thôi.      

Gustaf dẫn tôi đi rất nhiều chỗ, mỗi lần nếu không phải là nhà hàng, quán ăn thì là một tiệm cà phê khác nhau. Tôi không nghĩ Sài Gòn lại nhiều chỗ chơi như vậy, anh người nước ngoài mà cũng rành quá đi. Anh chăm sóc tôi rất cẩn thận, cũng không lần nào nhắc tới chuyện hôm đó nữa. Có một lần anh và tôi đang ăn tối, người quen của anh thấy, tới bắt chuyện với anh, anh giới thiệu tôi là bạn gái của anh. Tôi hơi giật mình. Chưa nghĩ tới nhanh như vậy. Ừm. Bạn gái. Mới ngày nào tôi có bạn trai online, bây giờ tôi đã thành bạn gái của người khác rồi. Phát hiện mình đang làm gì, tôi lắc đầu thật mạnh, muốn ý nghĩ đó rơi ra. Tôi nhìn anh, vô cùng áy náy: “Em xin lỗi, hơi giật mình một chút.” Anh thở dài, “Cho em thêm chút thời gian nữa vậy.”  Một góc nào đó, ở chỗ nào đó thật sâu trong trái tim tôi, vẫn thỉnh thoảng lặng lẽ nhói lên như thế. 

Rất nhanh, cuối cùng cũng tới ngày tôi đi Đức. Gustaf nói tôi hôm nay nghỉ ở nhà chuẩn bị, tối anh qua đón. Chín giờ, tôi còn đang ngủ, Phương đã gọi nói tôi nó cúp học, bắt tôi dẫn đi nhậu nhẹt. Tôi hào phóng nói với nó: “Cho mày tùy ý phán quyết, dù sao thì trong vòng một tháng tới tao cũng không xài tiền Việt. Há há.” Nó hừ một tiếng: “Mày đừng tưởng lão thân phàm ăn tục uống. Tao nhắm mày một tháng đi ngoài ra nước, lành ít dữ nhiều. Dù sao tao cũng tốt bụng, giáo dục giới tính cho mày miễn phí.” Tôi biết nó nghĩ tới cái gì, vội vàng cúp máy. Một tiếng sau nó mò qua, ngồi kiểm tra lại hành lý với tôi, bắt đầu lảm nhảm. “Mẹ mày có biết mày đi với trai không?” Tôi chỉ nói với mẹ là đi cùng sếp, không nhắc tới sếp tôi hiện giờ cũng đang tình cờ là bạn trai của tôi. Phương lắc đầu, thở dài đầy tâm trạng, móc trong túi xách ra mấy bao giấy hình vuông màu bạc, ở giữa cộm lên thành hình tròn. Tôi trợn mắt, giãy nãy: “Mày bị điên hả? Mày, mày đem cái đó cho tao làm gì?” Nó liếc tôi đầy khinh bỉ: “Tao còn chưa nói tới đoạn đó. Cái này là thuốc nhức đầu.” Tôi nhìn kĩ lại, Efferagan. Nó gài tôi. Nó cố tình gài tôi. Thực ra hồi trước tôi rất ngoan ngoãn hiền lành, đầu óc vô cùng trong sáng, từ ngày chơi với nó, bị nó nhúng chàm, trở nên rất đen tối. Nó vừa móc thêm mấy loại thuốc nữa ra vừa nói “Mà mày làm sao thì làm, anh ta ba mấy tuổi rồi, già đời rồi, mày dù sao cũng mới hai ba, đừng để anh ta lừa.” Câu này nghe quen quen. “Thực ra, tao thấy chuyện gì qua rồi thì để nó qua đi, đừng tiếp tục bày đặt bi lụy đau khổ như phim Đài Loan nữa. Qua đó một tháng không có tao chăm sóc dìu dắt, đừng để sa ngã, nếu được thì giả vờ hiền lành ngoan ngoãn đi theo Táp nhà mày, kêu anh ta mua nhiều quà cho tao một ít. Mày đi ngoài ra nước cả tháng trời, bản thượng thần lo lắng vất vả sẽ tổn hại không ít tu vi.” Câu đầu nó nói nghe còn thấy tình cảm, câu sau, quả thực, nó làm tôi nhớ tới biệt danh đã lâu không gọi. Phương thái y. “Thái” trong biến thái. Biến thái hết chỗ nói. 

Tôi là nhân viên được cử cho đi học, đi vé thường dân, Gustaf là sếp lớn, tất nhiên đi hạng thương gia. Mới đầu anh nói mua vé thương gia cho tôi, tôi lên mạng xem giá, nhất định không chịu, tôi là người bình thường sinh ra và lớn lên trong gia đình bình thường, đổ cả đống tiền cho một cái ghế, thôi, cảm ơn. Thành ra tôi thấy anh tươi cười với một bà người Anh ngồi bên cạnh tôi, nhờ bà lên hàng thương gia ngồi, để anh ngồi đây với tôi. Chậc. Cả đống tiền, tôi tiếc rẻ. Tôi ban đầu còn nhiệt tình theo dõi màn hình chỉ đường bay, sau rồi chán, dựa vào anh ngủ, buổi tối chả thấy gì. Tôi mơ màng thấy có gì đó chạm nhẹ vào môi mình. 

Chúng tôi bay tới Frankfurt là sáu giờ sáng, trời còn tối mờ mịt. Tôi hớn hở tì mặt vào ô cửa, muốn xem những hình ảnh đầu tiên của nước Đức, ừm, ngoài đèn điện ra, chả có gì. Xuống sân bay, tôi ngó nghiêng lung tung, nhìn đâu cũng thấy tiếng Đức, hít vào một hơi, lẩm nhẩm “Das ist Deutschland?” (Đây có phải Đức thật không?) Gustaf cười, ôm eo tôi, bắt chước giọng thầm thì của tôi trả lời “Ja. Hier ist Deutschland. Wilkommen.” (Ừm, đây là nước Đức. Chào mừng em). Tôi không được ra ngoài ngắm trời đất ngay, phải bay thêm một tiếng nữa để tới Hamburg. Bầu trời ở đây xanh hơn chỗ tôi, không khí cũng khác. Tôi đưa mũi hít ngửi, anh chụp cho tôi một tấm hình, nói là cảm giác này phải giữ lại, “Sau này mỗi khi em hồi tưởng về lần đầu tiên tới Đức, sẽ không chỉ có kí ức trong đầu mà còn có luôn hình ảnh em ngố ngố thế này, trực quan sinh động.” Tôi không buồn so đo, chỉ nhìn, nhìn và nhìn. 

Về tới khách sạn xong xuôi đã là buổi trưa, tôi nhìn đồng hồ, giờ này ở Việt Nam là mới sáng sớm, hèn gì tôi vẫn buồn ngủ. Đã ăn trên máy bay rồi, tôi cũng không đói lắm, anh kéo hành lý của tôi vào phòng xong, nói tôi ngủ một chút. Tôi không chịu, nói anh xuống dưới chờ tôi, tôi tắm một chút sẽ xuống, tôi muốn ra ngoài. Anh cười, “Rồi, để anh chỉ cho em Hamburg.” Lúc tôi xuống dưới sảnh, thấy anh đang ngồi thong thả uống cà phê, nắng buổi sáng chiếu lên làm anh đẹp trai hẳn ra. Nhìn anh lúc này không biết sao tôi có cảm giác anh rất Đức. Tôi nói cho anh biết, anh nhướng mày nhìn tôi: “Anh là người Đức.” Xì, làm như giỏi lắm. 

Chúng tôi đi bộ ra ngoài một chút, tôi nhìn xuống con đường lát đá dưới chân, ngẩng đầu nói với anh: “Gustaf, em đang ở Đức.” Haha. Tôi vẫn chưa tin được. Anh nắm tay tôi, để mặc tôi lôi kéo qua các con phố. Anh tiếc cho tôi lần đầu lại tới Hamburg, ở Đức còn nhiều thành phố khác đẹp hơn, chỗ này ảnh hưởng kiến trúc Pháp nhiều, với lại là thành phố công nghiệp, thấy không thơ mộng. Tôi không để ý, đứng nhìn nhà thờ St. Machaelis, Lonely Planet nói chỗ này là must see, tôi nghĩ về Nhà thờ Đức Bà ở Sài Gòn, nhà thờ Domaine de Marie ở Đà Lạt. Chậc. Chúng tôi đi tour trên sông ngắm cảnh, Hamburg là thành phố cảng, nhìn tàu thuyền sầm uất, xung quanh là tiếng người nói lao xao, tôi siết tay anh: “Gustaf. Em đang ở Đức.” Ừm, coi như tôi nhà quê, lần đầu tiên đi nước ngoài, lại tới nơi tôi luôn ao ước, cảm giác này rất đặc biệt. Rất nhiều năm sau này, khi rời Việt Nam rồi, mỗi lần nhớ lại hôm nay tôi đều luôn có chút hoài niệm.

Chúng tôi sẽ ở đây một tháng, tôi không quen ở khách sạn lâu như vậy, anh lo tôi ăn uống không thoải mái. “Nếu em không ngại ở chung với anh, anh sẽ kiếm một căn hộ, em có thể thoải mái hơn, thỉnh thoảng muốn ăn gì có thể tự nấu.” Tôi suy nghĩ một hồi, cảm thấy cũng không tệ, tôi nhìn anh, e dè hỏi “Hai phòng ngủ?” Anh cười, nói tôi đen tối. Cái người này. Tôi đòi ngồi cà phê, nhìn người qua lại. Anh gọi điện thoại một lúc, xong nói với tôi ngày mai có thể dọn tới rồi, tối nay chịu khó ngủ khách sạn. Tôi nhấp một ngụm cà phê, tâm trạng rất vui, gọi điện thoại về cho ba mẹ, báo cáo tình hình. Giờ này ở nhà là buổi tối, tôi gọi cho Phương, nó đang ở Đà Nẵng nghỉ hè. Tôi skype với nó, khoe khoang khoác lác, chúng tôi ngoác miệng cười, con nhãi luôn miệng nói “đã quá, đã quá, sướng quá.” Tôi kể với nó mai sẽ dọn tới căn hộ, nó nói “Mày phải cẩn thận, nam cô nữ cô, phải đề phòng củi lửa. Đừng có làm gì bậy bạ rồi gọi về khóc với tao. Phải thập phần cẩn thận, anh ta già đời rồi.” Tôi hết cười nổi. 

Chủ nhật, tôi ngủ tới chín giờ sáng, mười giờ ra đường thấy vẫn vắng. Xách vali bước vào căn hộ chung cư tầng hai, tôi nhìn một lượt, ừm, chỗ này sẽ là nhà của tôi trong một tháng này. Tôi sắp xếp đồ đạc trong phòng mình, đi quanh xem xét, mẹ tôi mà biết tôi ngủ sát vách với một người đàn ông ở đây chắc sẽ khóc thét lên mất. Buổi chiều chúng tôi nắm tay tôi đi mua thức ăn, anh làm tôi có cảm giác kì cục, dù gì đây cũng là lần đầu tiên tôi tay trong tay một người đàn ông đi chợ. Đột nhiên thấy thật lạ lẫm. Tôi lén nhìn anh, ngẩn người một chút, lại siết chặt tay anh. Anh nhìn tôi dịu dàng. Tôi thích người đàn ông này.

Anh thuê một chiếc xe, sáng thứ hai chở tôi tới trường, vứt tôi ở đó, dặn dò như với đứa con gái mới lên lớp một. Ừm. Tôi bắt chuyện với mấy người trong lớp, toàn là nhân viên NPC, tôi chơi với một cô bạn người Thái Lan tên Kat, một cô bạn người Hà Lan tên Jane. Ngày đầu tiên đi học, tôi nghe chẳng hiểu thầy nói cái gì, Jane nói tôi chỉ hearing chứ chưa listening, từ từ sẽ quen. Tôi cũng không hoảng lắm, dù sao thì tôi cũng là dân ngoại đạo, biết tiếng Đức chứ có biết gì xuất nhập khẩu hay kinh tế đâu, từ từ bình tĩnh. Buổi trưa Gustaf tới đón tôi đi ăn về, Kat và Jane ngồi ăn táo nhìn tôi cười: “Bạn có anh bạn trai ngon quá, chăm sóc từng li từng tí, tụi tôi ganh tị.” Tôi hơi xấu hổ. Nghe họ khen anh đẹp trai, tôi bỗng thấy tự mãn. 

Mỗi ngày tôi đều hứng thú tận hưởng hết mình, buổi sáng anh chở tôi đi học, anh đi làm, thỉnh thoảng sẽ ăn trưa cùng tôi, buổi tối sẽ ra ngoài đi dạo. Có một người khác chia sẻ “nhà” với mình, thì ra cũng không tệ như tôi tưởng. Tối thứ năm, anh đi họp về trễ. Thấy tôi ngồi ăn mì ly trên sô pha, anh cởi áo khoác rồi vào bếp làm đồ ăn nhẹ cho tôi. Tôi ngửi thấy mùi rượu. Tôi bâng quơ, “Anh không hút thuốc lá.” Anh lục đục trong bếp, nói vọng ra ngoài “Anh ít khi hút, chỉ khi nào cần suy nghĩ chuyện gì, hơn nữa, anh không hút thuốc trước mặt người khác.” Đồ cô độc. Vậy là tôi có lần được nhìn anh hút thuốc, ba điếu liền, coi như vinh dự. 

Tôi ăn, anh chống cằm ngồi nhìn, hỏi tôi có mệt không, tôi rất hào hứng, tất nhiên là không mệt; ngược lại, cảm thấy anh rất vất vả. Ăn xong tôi đi rửa chén, thấy anh đã ngủ gục trên ghế sô pha. Khuôn mặt anh nhìn nghiêng, rất đẹp, mũi cao, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đẹp trai vô cùng. Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ dám nhìn anh quá lâu, không hiểu tại sao rất ngại, nhất là mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi. Ừm, nhân lúc anh đang ngủ, tôi ngẩn ngơ ngồi nhìn. Tôi ở bên anh tự nhiên như vậy, không biết từ lúc nào đã không còn cảm giác áy náy với Nhật nữa rồi, như bây giờ, cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, chẳng có ý nghĩa gì. Tôi thấy anh trở mình. “Thanh. Mặt anh mòn rồi.” Thật xấu hổ, ngàn năm mới háo sắc một lần lại bị bắt gặp. Tôi lúng túng đứng dậy, anh kéo tay làm tôi ngã vào lòng anh. “Anh ôm em một lát, được không?” Tôi không trả lời, trực tiếp dụi đầu vào ngực anh, tôi thích mùi của anh. “Ừm. Ừm.” Người đàn ông này, lúc nào cũng hỏi ý kiến tôi. Anh nói tôi đi học ngoan, chiều về nhà sẽ có bất ngờ.  

Lúc đón tôi về, anh đưa tôi đi thẳng ra sân bay, lên chuyến bảy giờ, thì ra bất ngờ anh nói là tới Prague. Prague hơi lạnh so với Hamburg, anh nắm tay tôi đi bộ trên con phố yên bình đông đúc, dẫn tôi đến cầu Charles nổi tiếng lâu đời nhất Châu Âu. Hai bên thành cầu có rất nhiều tượng đá, anh nói đó là của các vị thánh và các đời vua. Tới trước một bức tượng, anh vừa cười vừa nắm tay tôi chạm vào đó. Sau này tôi mới biết bức tượng này là tượng thánh Nepomuk, người ta có truyền thuyết, ai qua cầu nếu chạm tay lên tượng thánh sẽ được may mắn và hạnh phúc. 

Chúng tôi ngồi ở thành cầu, nhìn lâu đài lung linh trên đồi. Xung quanh có rất nhiều các cặp tình nhân, không khí vô cùng lãng mạn. Anh nhìn tôi, ánh mắt nồng nàn, tôi nhắm mắt lại, anh hôn tôi. Môi anh rất mềm, lành lạnh, tôi dè dặt mở miệng, anh vòng tay sau lưng tôi, kéo tôi lại thật gần, tôi nghe rõ tiếng tim của hai chúng tôi. Anh cũng kích động không kém. Gió từ sông thổi qua, tôi không thấy lạnh chút nào.  

Tôi không nhớ là chúng tôi quay về lại khách sạn như thế nào, vì Gustaf cứ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt như muốn thiêu cháy tôi, tôi chỉ dám nhìn xuống con đường đá dưới chân mình. Đứng ở cửa phòng tôi, anh hôn tôi lần nữa, cảm giác lần này hôn còn kích động hơn, tay anh vuốt ve vai tôi, lưng tôi, eo tôi, cả người tôi mềm nhũn, dựa vào anh. Nụ hôn dài như rút hết không khí khỏi tôi, anh thở vào tai tôi, thì thầm “Ich liebe dich…” Tôi bừng tỉnh, tập hợp sức lực đẩy anh ra. “Em… em chưa…” Anh mím môi, vuốt tóc tôi, hôn lên trán, lên mũi, lên hai má, cuối cùng nhẹ nhàng lên môi, thở dài: “Anh biết rồi. Anh chờ em.” Người anh nóng, rất nóng, cả ánh mắt anh cũng nóng. Sau khi anh về phòng mình, tôi đóng cửa lại, thở phào, làm lơ chút tiếc nuối trong lòng. 

Hai ngày ở Prague vô cùng tuyệt diệu. Tôi yêu thành phố này. Tôi thích cảm giác cùng anh tay trong tay dọc bờ sông Vltava, tôi thích từ lâu đài Praský hrad nhìn xuống những ngọn tháp, nhìn những mái nhà màu đỏ trải khắp thành phố, tôi thích những nụ hôn của anh, tôi thích ở bên anh. Nhìn dòng sông duyên dáng uốn lượn quanh những ngôi nhà cổ kính, tôi buột miệng, “Sau này em muốn sống ở đây vài tháng, sáng nào cũng sẽ đi bộ qua cầu Charles, sẽ không ham ngủ nữa.” Anh hôn mũi tôi, cười, “Ừm, nếu có ham ngủ anh cũng sẽ đánh thức em dậy.” Tôi nghe ra ẩn ý trong lời anh, cảm thấy hạnh phúc, có điều không mở miệng đáp lại lời anh được. 

Sau khi về lại Hamburg, tôi lại đi học, anh lại đi họp. Có đêm tôi ngồi ở sô pha chờ anh về, ngủ gục, cảm giác được anh ôm lấy tôi, hôn vào mắt tôi, buổi sáng tỉnh dậy thấy mình ở trong phòng riêng. Anh rất bận, tối về trễ, buổi trưa cũng không ăn trưa cùng tôi được, tính ra tôi chỉ gặp anh được vài phút buổi sáng, cảm thấy không vui cho lắm. Thứ sáu lúc anh về nhà, lúc anh ôm, tôi cảm thấy anh rất nóng. Sờ trán anh, tôi buột miệng kêu một tiếng, mẹ ơi, anh sốt rồi. Tôi dìu anh vào phòng, lấy khăn lau mặt cho anh, cởi áo khoác, mở hai nút áo sơ mi phía trên, tôi nắm tay anh, thấy thương anh vô cùng. 

Thứ bảy, buổi chiều anh bắt đầu hạ sốt, vẫn còn rất mệt mỏi, còn hỏi tôi “Giọng khàn này đúng chuẩn sexy của em chưa?” Tôi nấu cháo cho anh, anh làm nũng muốn tôi đút. Cái người này, được nước lấn tới. Thực ra như vậy còn chưa lấn tới lắm, tới tối anh đòi ôm tôi ngủ, cái đó mới gọi là lấn tới. Tôi đỏ mặt nhất quyết không chịu, anh hôn tôi đến lúc tôi mềm nhũn ra, mới nói nhỏ, “Anh chỉ muốn ôm em ngủ thôi, anh sẽ không làm gì hết, được không?” Tôi thấy bị anh ôm thành thói quen, thôi thì cũng gật đầu. Như vậy cũng chưa là thói quen lắm, từ sau hôm đó, tối nào anh về cũng vào phòng tôi, sẽ ôm tôi nằm luôn trên giường của tôi mà ngủ, cái này mới là thói quen. Nửa đêm tôi tỉnh giấc, thấy tay anh đang vòng qua người mình, mơ hồ không biết tại sao chúng tôi đã tới mức ngủ chung luôn rồi. Có đêm đang ngủ, tôi giật mình tỉnh lại vì có người sờ sờ mặt tôi. Gustaf kéo sát tôi lại hôn lấy hôn để, sau đó nhéo thêm vài cái nữa, rồi lăn ra ngủ. Tôi buồn cười. Ngủ mơ mà cũng phải lôi tôi vô nữa. Buổi sáng tỉnh dậy tôi hỏi “Hôm qua anh ngủ có mơ không?” Anh lấy tay quệt đường dính ở miệng tôi, lắc đầu. Tôi lại hỏi: “Hôm qua anh làm gì em anh có nhớ không?” Trán anh nhíu lại, nhìn tôi uất ức: “Em có cho phép đâu mà biểu anh làm gì. Ai mà dám.” Hừm, rõ rồi, tâm thần phân liệt. 

Một tháng ở Đức của tôi coi vậy mà sắp phải kết thúc rồi. Tôi vô cùng hạnh phúc, đi học vui vẻ, bạn bè dễ thương, quan trọng là, tình cảm của tôi với Gustaf ngày càng tăng, tôi thấy mình càng ngày càng muốn ở bên cạnh anh, không cần nói chuyện cũng được, chỉ cần anh ngồi ôm laptop, tôi ở sau lưng ôm anh ngủ cũng được. Hoặc giống như buổi tối ở Prague, chúng tôi ngồi bên nhau, nhìn ngắm người ta qua lại tôi cũng rất vui rồi. 

Buổi học cuối cùng, bạn bè trong lớp rủ nhau đi uống bia, tôi không ham bia bọt, nhưng nghĩ sắp chia tay mọi người, cũng muốn vui vẻ một chút. Lúc Gustaf tới đón tôi, tôi chỉ mới uống hai ly bia, mặt rất nóng, rất đỏ. Anh nắm tay tôi dạo quanh công viên Planten un Blomen, xem vườn Nhật Bản. Tôi thực lòng muốn về nhà ngủ một giấc, nhưng tiếc những ngày cuối cùng này, nên cũng chiều theo ý anh. Khu vườn rất đẹp, trời rất đẹp, anh cũng rất đẹp. Đi vài bước anh lại cúi xuống hôn tôi một lần.  

Lúc chúng tôi sắp tới cái đình trong công viên, tôi nghe tiếng trẻ con bi bô rất dễ thương, liền nhìn xung quanh tìm kiếm. Lúc tôi ngoái đầu lại, thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp ôm một đứa bé tóc xoăn vàng, dễ thương như thiên thần. Nó giơ hai tay đòi bế, gọi ba, ba. Tôi nhìn thêm một chút nữa, sửng sốt nhận ra bóng người đã làm tôi dằn vặt suốt mấy năm trời. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: