Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

8. I always tried to do this on my own, but I was wrong,

 Cause only with you can I move on

Em luôn tự mình cố gắng, nhưng em sai rồi,

Vì chỉ ở bên anh em mới có thể bước tiếp mà thôi.

Tôi nghe tiếng anh cười, anh nhéo mặt tôi: “Anh sợ em không tỉnh táo.” Nhéo xong, anh xoa xoa, ôm tôi, cằm anh lún phún râu, cọ cọ vào tóc tôi. Ở góc phòng có hành lý còn dán nhãn Vietnam Airlines. Anh xuống máy bay là tới thẳng đây gặp tôi. Người này từ trước tới giờ luôn quan tâm tôi, chăm sóc tôi, chờ đợi tôi, khoan dung tôi, chỉ vì tôi chủ động ôm mà anh cảm động như vậy. Nhớ lại ngày xưa người ta cũng đối tốt với tôi như vậy, rồi cũng bỏ tôi đi; anh cũng thuộc kiểu người như vậy, nghĩa là kiểu người hiếm có khó tìm, nói tôi không sợ hãi mới là lạ. Tôi biết tôi vẫn còn bị ám ảnh. Chưa thoát ra nhanh vậy được. Tôi cười khổ. 

Có tiếng gõ cửa, anh thả tôi ra. Trợ lý của anh tới tìm. Tôi hắng giọng, giả bộ tìm giấy tờ trên giá sách. Điện thoại reo, tôi luống cuống nghe máy. Qua khóe mắt tôi thấy anh ngoác miệng cười. Hừ. Chị Xuân nói tôi đầu giờ chiều qua Lãnh sự quán Đức lấy visa. Tôi có visa rồi, thời hạn hai tháng, là visa công vụ đàng hoàng đó nha. Rất đáng tự hào. Trên đường về tôi ham hố đi mua một cuốn Lonely Planet Germany, tưởng tượng mình bước chân lên những con đường lát gạch ở châu Âu, tay cầm sách lật lật, sung sướng vô cùng. Hai mươi lăm ngày nữa tôi bay. 

Buổi tối tôi ngồi google map, xem chỗ nào gần Hamburg để cuối tuần sẽ tranh thủ đi chơi. Điện thoại reo, là số lạ, tôi tiện tay nghe máy. Gustaf. Lần đầu nói chuyện điện thoại với anh, nhất thời không biết nói gì, tôi kể tôi mới mua sách, tôi bàn tính chuyện đi Đức, giọng điệu trở nên vô cùng hào hứng. Anh cười, nói sẽ dẫn tôi đi Paris chụp hình tháp Eiffel. Tôi nhìn bản đồ, nhớ tới chuyện anh kể lúc ở Đà Lạt, tôi nói đừng đi Paris, đi Prague đi. Anh hít một hơi, hỏi tôi có buồn ngủ không. Chín rưỡi. Ừm, cũng coi như còn sớm. Anh kêu tôi xuống dưới, anh dẫn tôi ra ngoài. Tôi nhớ tới câu Phương nó hay nói “Phương còn trẻ, Phương thích đi chơi”, bật cười. 

Chúng tôi ngồi ở La dolce vita gần nhà hát thành phố. Ừm, tôi đi ngang chỗ này mấy lần, chưa bao giờ ghé, rất sang trọng. Tôi hỏi anh thời tiết tháng tám ở Đức ra sao, có lạnh không, có mưa không, có cần chuẩn bị gì không, có chỗ nào bán đồ ăn Việt Nam không, tôi không muốn phải ăn xúc xích Đức cả tháng trời. Anh cười, từ từ trả lời, nắm tay tôi, mỗi lần tôi bỏ tay ra uống nước xong, anh lại nắm lấy. Tôi hỏi anh tại sao lại thích tôi. Anh khuấy cà phê trong tách, thong thả mở miệng: “Anh có một người bạn, người này bề ngoài rất được, tính cách rất được, gia đình rất được, sự nghiệp rất được, quan hệ với mọi người rất được, có cô bạn gái rất đẹp, cưới về phát hiện anh ta bị vô sinh.” Tôi chưa kịp hỏi chuyện này có quan hệ gì với chuyện tôi hỏi, anh thong thả tiếp tục: “Vậy mới nói, hoàn hảo quá là không được, phải có cái gì bù trừ.” Ừm, giỏi, câu này nghe rất được. Tôi nói với anh: “Nếu anh không phải sếp của em, nếu anh không phải đang nắm tay em, chắc ngón tay giữa của em cũng muốn hoạt động một chút.” Anh ngạc nhiên, trợn mắt, chúng tôi cười ha hả. 

Tôi biết ở bên anh mình sẽ vui vẻ. Tôi cũng hơi thích thích anh. Trí não thúc giục tôi nhận lời Gustaf, tôi phải quên người kia, move on. Tôi là người độc lập, tôi là một cô gái mạnh mẽ, tôi sẽ không để tình cảm ngày xưa bám lấy tôi. Chẳng qua cũng chỉ là một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi. Cuộc đời tôi còn dài, sẽ có vô số người đến với tôi, tình yêu năm mười chín tuổi, người đã từng muốn chăm sóc tôi cả đời đó, có chăng cũng chỉ là một trạm dừng nho nhỏ trên con đường rất dài mà tôi phải đi. Nếu không phải là anh, sẽ có người khác chăm sóc tôi cả đời. Nếu không có người khác, cùng lắm tôi tự chăm sóc mình. Tôi cũng chẳng phải người tàn tật. 

Tôi gặp ông Tuấn ở văn phòng Gustaf, ông đưa tôi một tập tài liệu chuẩn bị cuối tuần dịch. Đọc liếc qua, tôi đánh giá, đợt này coi vậy chứ là thi học kì, không phải kiểm tra bình thường. Dịch cho một ông giáo sư ở viện nghiên cứu về gạo. Tôi chưa nghe người Ấn nói tiếng Đức bao giờ. Chậc. Chậc. Chậc. Đại để là có một lớp học nâng cao, phía đối tác của NPC ở Myanmar liên kết với Hiệp hội gạo ở đây tổ chức cho các nhà xuất khẩu gạo Việt Nam. Bên đó có mời một người phiên dịch tự do, sau rồi người này chắc kiếm được kèo nào ngon hơn, nhờ qua nhờ lại kiếm người thế, ông Tuấn nhớ tới tôi nên tới nhờ Gustaf. Ôi cái vòng luẩn quẩn. 

Lớp học này được tổ chức cuối tuần, nguyên ngày thứ bảy và sáng chủ nhật. Nghiên cứu tài liệu cả tuần, tra từ điển tiếng Đức, tra từ điển tiếng Việt, tra google, google image, wikipedia, chậc. Vì cái vòng luẩn quẩn này, nhiều người nhờ vả dây mơ rễ má, lại dịch trước một lớp học toàn quan chức, doanh nhân người Việt, tôi tất nhiên là vô cùng lo lắng, tôi sợ mình làm không tốt, Gustaf sẽ mất mặt. 

Sáng thứ bảy, tôi dậy từ sáu giờ sáng, chẳng muốn ăn gì, chỉ uống hộp sữa, uống một ly cà phê, ngụy trang thật chuyên nghiệp, thật trưởng thành. Tôi tới sớm, có khoảng năm mươi ghế ngồi, được xếp vòng cung thành bốn hàng, trung tâm là bàn của giáo sư, không biết tại sao có hai chiếc ghế. Một chị đeo thẻ ban tổ chức đưa tôi hai cái bảng tên nhờ tôi đặt lên bàn, một cái có tên tôi, trợ giảng. Mẹ ơi. Chị hỏi tôi đến từ đơn vị nào, tôi chỉ cái bảng tên. Lác đác thấy mấy người học viên tới, hầu như đều trên bốn mươi tuổi, cũng có vài người trẻ tuổi, có điều không ai trẻ qua tôi. Họ đứng thành từng cụm nói chuyện vui vẻ ngoài hành lang, tôi không biết làm gì, cảm thấy lạc lõng, chạy tới nhà vệ sinh, đứng nhìn vào gương tự kỉ ám thị, nhất định không có sai sót, nhất định không có sai sót. Gustaf nhắn tin, nói tôi bình tĩnh, dù sao thì trong hội trường cũng chỉ có mình tôi nghe ra được giọng Ấn Độ, không ai hiểu đâu, lỡ tôi có bí thì cứ bịa đại ra là được. À, tôi có biết chiêu này, nhưng chưa bao giờ dùng. 

Buổi học ngày thứ bảy diễn ra suôn sẻ, sáng chủ nhật, tôi dịch càng thoải mái hơn, chỗ nào không biết thì nói đại, lướt qua, tóm ý, nói chung là giở trò ma giáo, mặc sức hoành hành. Có một đoạn tôi nghe không hiểu, lại đang thuyết minh biểu đồ, tôi đứng như trời trồng. Giáo sư phát hiện ra có điều không ổn, nói lại một lần nữa, có một từ tôi nghe vẫn không ra, đành nói thật, kêu ông umformulieren (nói lại bằng từ khác, rephrase). Tôi biết Produktivität dịch là sản lượng, còn chữ kia nghe được là Ausbeute nhưng không biết tiếng Việt là từ gì. Lúc đó mặt tôi rất nóng, trong đầu cứ lẩm nhẩm, tiêu rồi, tiêu rồi. Ông hỏi trong hội trường có ai hiểu đoạn vừa rồi không, có thể giải thích bằng tiếng Việt cho mọi người được không. Hỏi ba lần, có một anh đứng dậy giải thích. Tôi vỡ lẽ, Ausbeute là năng suất. Mẹ nó chứ, ngu chưa từng thấy. Tôi ráng giữ bình tĩnh, tiếp tục dịch, cuối buổi bắt tay giáo sư, xin lỗi vì sai sót, ông nói đừng để ý, tôi nói tiếng Đức hay, còn trẻ mà biểu hiện như vậy là quá tốt rồi. Ừm. Tôi đi tới cám ơn anh kia, xong tắt điện thoại, đi về thẳng, cảm thấy mình vô cùng ngu dốt, sai sót không đáng có, tôi không có tư cách làm phiên dịch. Mà tệ hơn là tôi làm mất mặt Gustaf, mất mặt Björn. Tôi buồn vô cùng, tự trách mình bất tài học dốt thất bại tự mãn. Tôi nhớ tới cô giáo dạy tiếng Anh của tôi, bả nói đúng đó chứ.   

Tôi đang ngủ mơ, nghe có tiếng gõ cửa. Tưởng là người ta tới thu tiền gì, tôi mở cửa thì thấy Gustaf. Tôi hỏi làm sao anh biết chỗ này. Khu chung cư của tôi sáu tầng, tôi ở tầng ba. Anh không trả lời, ôm tôi. Anh có mùi rất dễ chịu. “Anh gọi cho em không được. Anh lo lắng.” Ừm. “Không sao đâu.” Anh kéo tôi ra, nhéo mặt tôi. “Đừng có khắt khe với bản thân quá.” Tôi vẫn buồn xo. “Cười với anh một cái coi. Anh cho mấy người bên ngân hàng leo cây để tới kiếm em đó. Trưng cái mặt này ra là làm sao hả?” “Mặt buồn từ trưa tới giờ rồi, đâu phải nói đừng buồn một tiếng là hết buồn được.” Tôi chột dạ, hỏi anh, bộ người ta chê tôi lắm hả. Anh ngạc nhiên: “Đâu có ai nói gì đâu. Sao vậy?” Vậy là anh không tin tưởng tôi rồi, anh thấy tôi tắt máy liền nghĩ là tôi làm không được, chạy tới an ủi. Tôi kể lại cho anh nghe, mặt tôi càng buồn. 

Tôi bị áp lực nhiều như vậy, đã chuẩn bị kĩ như vậy, cố gắng như vậy, cuối cùng cũng không tránh khỏi làm cho anh mất mặt. Anh cười tôi, lắc đầu: “Ví dụ như em đi ngoài đường xe cộ đông quá, em không cẩn thận bị té xe, về nhà bị đau chân. Em có cần phải xin lỗi không?” “Ví dụ như anh biết em có việc phải ra ngoài, gọi điện thoại cả buổi chiều em không bắt máy, vậy anh có lo lắng không?” “Ví dụ như anh lo lắng quá, tới tìm em thấy mặt em buồn như vậy, lại biết em mới ở ngoài đường xe cộ đông đúc về, anh có nên an ủi em không?” Tôi quên mất, người này tẩy não tôi còn được, nói vài ba câu đánh lạc hướng tôi với anh chắc chắn là không thành vấn đề rồi. Tôi kể chuyện hồi sáng cho anh nghe. Kể lại vẫn thấy rất buồn. Tôi đâu phải là sinh viên mới ra trường, đi làm gần cả năm rồi, cũng từng mắc lỗi, nhưng chưa từng bị chuyện nghiêm trọng như vậy, rất thất vọng về chính mình. “Ừm. Anh lớn hơn em, sống lâu hơn em một chút, gặp nhiều chuyện hơn em một chút nên anh biết, vì em là phiên dịch nên em mới cảm thấy chuyện này rất ghê gớm, còn những người khác không để tâm tới đâu. Không cần phải thấy mất mặt. Thỉnh thoảng em cũng phải mắc lỗi, vậy mới là người chứ.” Anh ôm tôi, nói “Đừng buồn nữa, được không? Anh kể chuyện mất mặt của anh cho em nghe, coi như anh ulterhalten em.” (ulterhalten: giải trí, làm hài lòng). 

Anh ôm tôi, ngồi trên giường của tôi, kể chuyện hồi học đại học, có cô gái anh thích đến nhà lấy sách, mẹ anh ra tiếp, hỏi cô ta biết ai tên là Adeila không, Gustaf rất thích cô ta, sau đó cả trường đều biết anh thích cô ta. Anh kể có lần anh giữ giùm con gái cho nhà hàng xóm, thấy nó khóc quá anh thơm má nó để dỗ, không ngờ họ hàng của nhà đó tới thấy, nói anh là child abuse. (lạm dụng trẻ em) Anh còn kể nhiều lắm, tôi cảm thấy vô cùng ấm áp, nhớ lại ba năm vừa qua. Những lúc tôi đau khổ, chỉ có đứa bạn thân bên cạnh. Người tôi nhớ nhung tìm kiếm chẳng thấy đâu… Anh lại nhéo má tôi, hỏi tôi suy nghĩ cái gì. “Anh dù sao cũng được tính là VIP nha, cất công ngồi đây mua vui cho em mà em coi anh như không khí vậy đó hả?” Ôi cái người này, xa lạ, nghiêm trọng với anh ta thì còn thấy anh ta đứng đắn, mới vừa mở hé hé cửa một chút xíu là anh ta gỡ mặt nạ liền. Tôi gỡ tay anh xuống, nhìn anh: “Gustaf. Anh nghiêm túc với em đúng không?” Nghe tôi hỏi như vậy, anh mỉm cười, “Em biết mà.” “Vậy thì em có chuyện muốn nói với anh.”

“Từng có một người, tên là Nhật.” Tôi bắt đầu kể chuyện cũ, kể hết. Tôi quen Nhật thế nào, tôi dựa dẫm anh ra sao, anh bỏ tôi đi từ bao giờ, tôi đau khổ trong bao lâu, tôi cảm thấy thế nào, tôi nghĩ cái gì, tôi đều kể hết. Chẳng dễ dàng chút nào. Bạn tưởng tượng đi, ngồi trước mặt người đàn ông yêu thương mình, kể lại ngày xưa mình yêu người đàn ông khác ra sao, nhớ anh ta nhiều tới mức nào. “Em không gặp ảnh hơn ba năm nay. Không có liên lạc. Không có gì hết.” “À, mấy tháng trước ảnh có email em một lần, hồi em thi đó.” Tôi không muốn che giấu anh điều gì, thà là nhân lúc tôi còn chưa thích anh ghê gớm, đem chuyện cũ ra nói một lần, để nếu anh có hối hận mà bỏ tôi, tôi cũng sẽ không bị tổn thương nhiều. Tôi hơi bất ngờ, nói hết ra mà có thể bình thản như vậy. Gustaf yên lặng nghe. “Gustaf. Cho dù chuyện đã lâu rồi, đã không còn tình cảm nữa, vẫn còn một chút vướng mắc. Em đã quyết định quên đi rồi, nhưng cũng không thể một sớm một chiều được.” “Em có thích anh. Nếu bây giờ anh vẫn còn muốn ở bên em, em muốn được thử… Tất nhiên sẽ không dễ dàng hay nhanh chóng được…” Gustaf nhìn tôi một lúc lâu. Tôi nghe tiếng anh hỏi: “Em cảm thấy là nói anh nghe chuyện này xong, anh vẫn sẽ kiên trì muốn yêu đương với em?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: