Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

7. A kindest heart made me believe

The world as I wish it to be.

(Trái tim tốt bụng nhất giúp tôi tin tưởng

Thế giới này sẽ giống như tôi hằng mơ ước)

Cuối cùng cũng nói rồi. Tôi không biết phản ứng thế nào. Đầu tôi trống rỗng, bàn tay đang bị anh nắm nóng ran. Tay anh rất mềm, rất thật. Tôi nói với Gustaf: “Em không biết trả lời làm sao hết.” Anh nói: “Em biết rồi.” Tôi gật đầu. Anh xoa xoa tay tôi “Em không ghét anh, đúng không?” Tôi gật đầu, không dám nhìn anh. Tôi quen anh được tám tháng, không nhiều lắm, nhưng tôi biết anh là người tự tôn, xem cách anh đối xử với người khác thì biết. Anh đi nhiều, biết nhiều, người ta thích anh cũng nhiều, cuộc sống của anh khác tôi nhiều lắm. Tôi có hơi hơi thích anh, ở cùng anh rất thoải mái. Hồi mấy năm trước, có người thích tôi, đối xử tốt với tôi, tôi tưởng mình là cái rốn của vũ trụ, tưởng anh sẽ ở bên tôi mà yêu thương cả đời. Tất nhiên là tôi sai, vì tôi ngu ngốc, khờ dại. Bây giờ tôi lớn hơn một chút, biết nhìn nhận hơn một chút, Gustaf làm sao mà thích tôi mãi được. Tôi nhìn vào mắt anh: “Anh là người tốt. Anh đẹp trai, thành đạt, tính tình dễ chịu. Em nói chuyện với anh cảm thấy rất vui vẻ. Nghe anh nói vậy em rất vui. Nhưng mà anh chỉ là đang say nắng thôi. Biết say nắng không? Ừm, anh cảm thấy lạ lẫm vì lần đầu gặp người như em, mà như vậy, chỉ cần em đồng ý, một tuần sau, một tháng sau sẽ hết mới lạ, anh sẽ hết bệnh, em không muốn như vậy.” Tôi không thấy được biểu tình của mình lúc đó. Gustaf uống một ngụm cà phê, hỏi tôi: “Cà phê của em có đắng không?” Tôi lắc đầu, tôi luôn uống cà phê sữa. Anh ra hiệu xin phép được thử ly của tôi, tôi gật đầu, anh uống một ngụm. “Anh lại thấy đắng. Vì em nghĩ bỏ sữa vào thì ngọt, nên nó thành ngọt. Anh uống cà phê đắng quen rồi, thấy ly của em không ngọt như em tưởng.” Tôi biết anh muốn nói gì. 

“Chuyện trước đây đau lòng lắm, phải không?” Tôi gật đầu. Tự nhiên chảy nước mắt. Tôi không phải người yếu đuối. Nghe anh hỏi vậy tôi cảm thấy mình thật uất ức, nhất thời không kiềm chế được. Anh xoa đầu tôi, “Khi nào có hứng thì kể anh nghe, được không?” Tôi vẫn khóc. Anh thở dài, gọi người phục vụ nhờ mang khăn giấy tới. Anh lau nước mắt cho tôi, đưa tôi về nhà. “Em đừng có khóc, anh phong độ như vậy mà em ngồi trước mặt anh khóc, oan cho anh lắm đó.” Nước mắt vẫn cứ chảy. Anh nắm tay tôi đi xuống. Trên xe không ai nói gì. Tôi cảm thấy tôi rất ích kỉ. Tôi thấy tôi không công bằng với anh chút nào. “Xin lỗi, Gustaf.” Mấy năm nay tôi nghĩ tôi đã mạnh mẽ lên nhiều rồi, không ngờ hôm nay lại yếu đuối như vậy. “Macht nichts.” (Đừng để ý.) Anh dường như muốn ôm tôi. Tôi ngồi im. Anh không nói gì, xuống xe đi vòng qua mở cửa cho tôi. 

Mỗi lần có chuyện gì cần suy nghĩ, tôi thích ngồi trong bóng tối, khi không thấy rõ mọi vật bằng mắt, trí não sẽ hoạt động tốt hơn. Tôi cứ ngồi trên sàn nhà, im lặng, không nghĩ gì hết. Ngồi tới tê chân, tôi đứng dậy bật đèn. Nhìn xuống cửa sổ, tôi thấy ánh đỏ lập lòe. Anh đứng dựa vào xe hút thuốc, nhìn không rõ mặt. Tôi nhớ lại lời anh nói về cà phê. Vì tôi cực đoan, tự thích đau khổ, nên nghĩ ai cũng sẽ làm tôi đau khổ. Tôi không dám cho mình hi vọng chẳng qua chỉ vì muốn không bị thất vọng lần nữa. Ha ha.  

Tôi nấp sau cửa sổ, nhìn Gustaf hút thêm ba điếu thuốc nữa. Hút xong điếu cuối cùng, anh rời đi. Tôi nhắn tin cho Phương hỏi nó về nhà chưa. Hai mươi phút sau có tin nhắn, “vừa mới về”. Mười hai giờ mười. 

Tắm xong, tôi ngồi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đọc lại hết những kí ức tôi còn về anh, vẫn cảm thấy rất ấm áp. Hồi năm ba đại học, máy tính tôi bị hư, phải cài lại, tôi không biết làm backup gì đó, nên mất hết trong yahoo, chỉ còn lại ba mươi chín file chat, vài cái email, tôi quý như vàng, để trong máy tính, cài ẩn, rồi đặt mật mã, sợ người khác đọc được. Có một lần tôi buồn quá, lại nhớ anh, cảm thấy mình rất ngu ngốc, tôi xóa hết file trong máy tính, xóa xong lại vào thùng rác lấy ra, tải lên email, mới yên tâm xóa trong máy tính. Thỉnh thoảng lại tải về, mở ra xem, xem xong rồi lại khóc, lại xóa. Cứ như vậy trải qua mấy năm nay. Năm cuối đại học, có lẽ vì bận rộn, tôi thôi không nghĩ về anh nữa. 

 “Ừm, anh thương em lắm.”

“Anh muốn lo cho em, muốn chăm sóc cho em, nhưng anh không có ở bên cạnh em để bắt em đi ngủ sớm, nên giờ chỉ có thể năn nỉ em thôi.”

“Anh là người lớn, anh biết việc mình đang làm. Anh không muốn em quên anh dễ dàng.”

“Em cứ thức khuya như vậy hoài, em mà bệnh anh sẽ xót.”

“ Đừng chờ anh, em mà bệnh, tội lỗi này sao anh gánh hết.”

“Anh lúc nào cũng sẽ chăm sóc cho em.”

Những lời này, trước đây cho dù trong mơ tôi cũng có thể nhớ được, từng chữ một. Ngay cả dấu chấm câu tôi cũng thuộc lòng, trong hoàn cảnh nào, ngày nào, giờ nào anh nói, tôi nhớ như in. Hôm nay đọc lại mới phát hiện, tôi không còn nhớ rõ như vậy nữa. Cũng như nỗi nhớ của tôi, đã từng sâu đậm như vậy, theo tháng năm rồi vẫn sẽ nhạt nhòa. 

Cúp điện. Tôi không đọc nữa. Tình yêu đầu đời của tôi, năm mười chín tuổi, tôi cứ tưởng sẽ mãi mãi là như vậy. Vì anh đột nhiên biến mất nên tôi mới hụt hẫng, đau khổ nhiều đến thế. Vì tôi không cam tâm. Nếu anh nói lời chia tay tôi, ít ra tôi sẽ không nhớ tới bây giờ. Hồi đó anh nói tôi hay quên, nên không muốn bị tôi quên, chắc vì vậy mà anh biến mất? Nên tôi mới cố chấp ghi nhớ, để một ngày nào đó anh xuất hiện, tôi chứng minh được là anh sai? Nên tôi mới trốn tránh tình cảm của Gustaf? Vì tôi thấy tội lỗi. Vì tôi áy náy với tôi ngày trước. 

Tôi xóa hết tất cả file chat, xóa luôn trong email. Tôi mail cho anh. “Anh biến mất vì không muốn em quên anh, đúng không?” Trả lời đi. Tôi muốn biết. Tôi muốn tiếp tục sống tốt. Đem Chuyện cũ của Lịch Xuyên ra đọc lại, cảm thấy mình rất khổ sở. Vừa đọc vừa khóc. Lịch Xuyên trong truyện lúc nào cũng muốn Tiểu Thu move on, Tiểu Thu kiên trì không chịu. Còn tôi muốn có kết thúc, tôi muốn move on, anh lại không để cho tôi move on. Chết tiệt anh đi. Nghĩ tới truyện tôi đang viết nửa chừng, có khi nào nếu tôi đem đăng trên mạng, anh ở đâu đó đọc được sẽ trả lời cho tôi biết? 

Tôi vác gương mặt gấu mèo đi làm, mệt mỏi ghê gớm. Mới thứ tư, còn hai ngày nữa mới tới cuối tuần. Giữa trưa chị Xuân gọi, kêu tôi đem hộ chiếu qua để chị làm hồ sơ xin visa. Tôi nhớ ra, người đi chung với tôi là Gustaf. Tôi có một đặc điểm, không biết là tốt hay xấu, đó là nếu ngày hôm trước tôi buồn bực chán nản, ngủ một giấc tỉnh dậy, tâm trạng tôi sẽ về lại trạng thái bình thường, tự coi như quá khứ. Không có đàn ông tôi vẫn sống tốt. Trong máy tính hình như cái này gọi là reboot system. Tôi gõ cửa văn phòng Gustaf, thấy anh đang họp với hai người, một người là kế toán trưởng, người kia hình như bên HSBC. Anh nhướng mắt thấy tôi liền đứng dậy. Tôi xua tay, nói không có gì quan trọng, tôi quay lại sau. Chào hai người kia, tôi đóng cửa lại, ra ngoài gặp trợ lý của anh, tôi nhờ nhắn với Gustaf là tôi qua bên Björn. 

Tôi trốn việc, chạy ra Bean & Tea Leaf ở Nhà thờ Đức Bà ngồi nhìn người qua lại. Đầu giờ chiều tôi về nhà lấy hộ chiếu đưa cho chị Xuân. Tôi đứng ăn trái cây, nói chuyện với chị một lúc, gặp Björn đi ăn trưa về. Tôi thuận tiện đi theo anh ta vào văn phòng, “Tôi nói chuyện với anh với tư cách cá nhân một chút được không?” Björn không bất ngờ, nhún vai đồng ý: “Was ist los?” (Có chuyện gì vậy?) Tôi hỏi anh ta với bạn tôi làm sao. Anh ta kể lại y như lời Gustaf nói với tôi hôm qua. Tôi thấy ánh mắt anh ta nói về Phương đặc biệt hào hứng, cũng yên tâm. “Xin lỗi, tôi biết là không nên xen vào chuyện riêng của anh. Tôi lo cho bạn tôi.” Anh ta cười, “Tôi hiểu. Cô là một người bạn tốt.” Tôi cười, tạm biệt anh ta. “Tôi mới ăn trưa với Gustaf về.” Ngừng một chút, anh ta tiếp “mà không có nhắc tới cô.” Tôi ra hiệu đã nghe rồi, bước nhanh hơn. Chị Xuân tươi cười: “Đi Đức nhớ mua nước hoa Köln nhen.” 

Buổi chiều về văn phòng, nghe trợ lý của Gustaf nói tối nay anh đi Myanmar, thứ hai mới về. Tôi gật đầu, NPC đang hợp tác với một công ty bên đó về vận chuyển đường biển, mọi người đều bận rộn. Tôi bật máy tính, mở file quyền riêng tư tuần trước Björn đưa cho tôi, ngồi dịch được một trang, cảm giác chữ không mượt, tôi tắt máy, google tên Gustaf. Không có nhiều thông tin cá nhân, toàn nói về sự nghiệp, anh học đại học ở München, học cao học ở London, từ trước tới giờ đều làm cho NPC. Tôi gửi yêu cầu kết nối LinkedIn của anh, bất giác thấy tự hào. Hình facebook anh nhỏ tí xíu, nhìn không rõ mặt, ừm, người này không chơi facebook. Có thời gian mới là lạ. Tôi gửi mail cho anh, nói là giữ gìn sức khỏe. Gửi xong mới nhớ  là ở Myanmar internet chưa phát triển, không biết anh có đọc được trước khi lên máy bay không nữa. Tôi đột nhiên rất muốn anh biết. Tôi muốn gọi điện thoại cho anh. Ừm, tôi không có số điện thoại. Name card của anh để số văn phòng, email cũng là email công ty, địa chỉ cũng là địa chỉ công ty. Người gì đâu bí hiểm dễ sợ. Tôi kiếm anh trợ lý, hỏi số điện thoại cá nhân của Gustaf, nói là bản dịch của tôi có sai sót nghiêm trọng, cần liên lạc với anh gấp. Anh ta cũng không biết. 

Thứ năm tôi đi làm với tâm trạng chán chường, không rõ tại sao.

Thứ sáu tôi về sớm, Phương rủ tôi đi chơi, nó nói có chuyện muốn kể. Hừ, tới bây giờ mới nhớ tới tôi. Tôi với nó đi ăn gà cay bên quận bảy, thấy hình như nó mập lên được một chút. Nó kể chuyện Björn cho tôi nghe, kể giống Björn và Gustaf. Ba đứa này thông đồng lời khai chắc. Nó tử tế đưa tin nhắn của Björn cho tôi đọc. Tôi đâu có biết tiếng Pháp. Hừ. Nó nhắn tin với anh ta từ hồi gặp ở sân bay, nghĩa là từ hồi ra tết, tới bây giờ cũng bốn năm tháng rồi. Hừ, “Vậy mà kẻ làm bạn thân như tao lại chẳng biết gì sất, phải nhờ người ngoài kể mới biết tới.” “Tao là muốn để chắc chắn rồi mới xách tới dâng lên cho mày nhìn. Bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu hết. Chẳng qua mày nghe người ngoài đồn đại bậy bạ, nghi ngờ người đứng đắn như tao nên tao mới phải tới báo cáo.” Hừ. Giữ bí mật lâu quá nên đầy bụng, giờ chịu không nổi mới kiếm người tuôn ra chứ gì. Tôi biết tỏng. Bạn với chả bè. Nó nói tên Björn nghĩa là con gấu, ừm, giỏi lắm, khai sáng cho kẻ học tiếng Đức như tôi đây. 

Thứ bảy tôi ngủ tới trưa, ngủ dậy đọc truyện ngôn tình tới chiều, đói quá mới đứng dậy nấu mì gói ăn, lại đọc truyện tiếp. Hết một ngày. Chín giờ, Gustaf gửi email cho tôi. “Anh đang ăn tối. Thứ hai anh về.” Tôi bất giác mỉm cười, thấy ngọt ngào đến lạ. Tôi không trả lời lại, thôi không đọc truyện nữa, tắt đèn, ngủ thẳng tới sáng.

Chủ nhật tôi đi ăn với mấy người bạn chơi thân trong lớp. Từ hồi đi làm tới giờ mới gặp mặt đầy đủ tụi nó, nói chuyện chí chóe. Chúng tôi mới đó mà đi làm hết, ra đời làm người lớn cả rồi. Nghe nói An đầu năm sau làm đám cưới, nghe nói Thùy sắp đi du học, nghe nói Hoàng tháng trước bị tai nạn gãy chân… Tôi rất hoài niệm thời đi học của mình. Chúng tôi hồi đó đi học thì lười, lên lớp thì ngủ gật, làm bài tập nhóm thì xích mích, lớp họp thì không ai đi, bây giờ đứa nào cũng tiếc. Nên mới nói, bạn nào còn đang đi học, ráng tận hưởng thời sinh viên của mình, đừng như chúng tôi, bây giờ chỉ còn dùng được thì quá khứ. 

Thứ hai tôi đi làm, tâm trạng vui vẻ. Không nghĩ tới Gustaf mua về một chiếc khăn thổ cẩm, đem qua văn phòng tôi. Anh quàng vào cho tôi, khen đẹp, tôi nghĩ thầm trong bụng, quàng cái này ra đường, cảnh sát giao thông bắt bỏ tù. Nhận ra anh đang đứng rất gần, tôi mơ màng hồi tưởng, anh tỏ tình với tôi, tôi từ chối, ngồi khóc, anh yên lặng chờ dưới nhà tôi, anh đi công tác, tôi nhớ anh, bây giờ trở về, thành ra thế này. Tôi ngước lên hỏi anh. Anh cười, xoa đầu tôi, không nói. Ngửi thấy mùi nước hoa của anh, trước khi não tôi kịp suy nghĩ, tôi đã đưa tay ra ôm anh, vùi đầu vào ngực anh. Ừm. Dễ chịu. Anh cứng người, không biết nghĩ làm sao, anh hỏi: “Người kia tên gì?” “Tên Nhật.” “Em tên gì?” “Thanh.” “Anh tên gì?” “Gustaf.” Anh ôm tôi thật chặt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: