Chương 2
2. So I don’t have to say you were the one that got away
(Nên em sẽ không phải nói với người ta rằng anh đã bỏ đi)
Cả buổi tối chỉ có khóc, sáng dậy sớm bụng tôi đói meo. Đi làm sớm, ăn một tô phở rắc thật nhiều tiêu. Tôi thấy mình thật hạnh phúc. Ở Châu Phi nhiều người chết đói, chiến tranh liên miên, một đoạn chuyện tình ngắn ngủn vớ vẩn của tôi có là gì. Phải sống hạnh phúc, sau này già sẽ không hối hận.
Tôi gọi cho Phương bạn tôi, hẹn nó đi học về sẽ hát karaoke. Lên đại học tình cờ quen biết, nó học bác sĩ, nên giờ tôi ra trường rồi nó vẫn còn phải học. Nó thường ganh tị rên rỉ mỗi khi nó phải thi còn tôi thì đi làm về chỉ nằm è ra “học, học nữa, hộc máu”. Con nhãi này chơi với tôi hợp lắm. Nhiều khi tôi với nó ngồi nói chuyện lảm nhảm như hai đứa gay, nói chuyện trên trời dưới đất không ai hiểu được. Đọc ngôn tình Trung Quốc học được chữ “đoạn tụ” liền đem chữ này khắc cốt ghi tâm, tự nhận giữa chúng tôi là một chuyện tình đoạn tụ kinh thiên động địa, trời sợ đất khiếp. Chuyện cũ kia của tôi nó cũng biết đôi chút, nên mỗi lần tôi đòi đi karaoke, nó tự biết là tôi lại lôi kí ức ra tự hành hạ rồi. Người ta thì tự sướng, tôi thì thích tự hành hạ, cũng coi như là hiếm có.
Quán karaoke này, người ta thấy chúng tôi vào mà muốn nhẵn mặt. Ừm, cặp đôi đoạn tụ hát hay múa đẹp nói nhiều mà, cũng không lạ lẫm gì. Hồi đầu tới đây chỉ có hai đứa, còn phải giả vờ là chờ bạn, riết rồi chẳng cần giả vờ nữa. Bữa nay phòng hát quen của chúng tôi bị giành rồi. Không hiểu sao chỉ hát phòng đó tôi mới hát hay được, còn chỗ nào hát cũng thấy dở. Chậc. Tôi chạy lên chạy xuống hỏi chừng khi nào thì phòng đó trống. Đứng ngoài cửa phòng nhìn vào, đèn nhấp nháy, thấy có mấy người nhìn ra, tôi bỏ chạy, thật là ngại quá. Về lại phòng, Phương đang hát The one that got away. Tôi vừa xem MV vừa giựt mic gào thét, nước mắt lưng tròng. “In another life I would make you stay so I don’t have to say you were the one that got away.” Lần nào xem bài này tôi cũng khóc. Tôi còn gào thêm vài bài nữa, toàn nội dung na ná. Set fire to the rain. Rolling in the deep. Mẹ nó chứ. Ngày gì mà toàn viết nhạc đời tôi không vậy?
Lúc bước xuống cầu thang tính tiền, tôi đi đứng làm sao vấp cầu thang té ở bậc cuối cùng. Nước mắt vẫn còn mờ mịt, cũng không biết ai đỡ tôi. Con nhãi Phương còn bận đứng cười. Tôi thật xấu hổ. Cũng may, tôi chỉ trang điểm khi đi làm, còn bình thường ra ngoài tôi cứ như đứa nhóc học trung học, không ai nhận ra. Tôi vỗ vỗ cánh tay đàn ông cứng rắn, “Cám ơn chú, mong chú sớm sinh được con trai.” Cánh tay kia khựng lại một lúc, rồi tôi nghe tiếng cười, cũng chẳng nhìn lên.
Phương kéo xác tôi về, mua cho tôi 1 cái hamburger. Tôi hùng hồn, bác sĩ cái gì, mày phải mua sô cô la chứ, an ủi bệnh nhân là phải mua sô cô la. Nó đập đầu tôi, đồ điên, mập không mặc nổi quần áo rồi mà còn đua đòi. Trước khi ngủ, tôi còn mơ màng, hình như truyện gì đó tôi mới đọc có viết nước mắt phượng hoàng là nước vong tình, uống vào là quên sạch. Mẹ nó chứ, mới đẻ ra đã phải khóc rồi mà giờ sinh nhật nào cũng vẫn phải khóc, bà đây nhất định ngày mai ngủ dậy là sẽ quên, quên sạch cho xem.
Hôm nay ăn bún bò, bỏ tương ớt thật cay. Tới công ti tôi cười rất tươi, chào từ anh bảo vệ tòa nhà, cười với những người đi cùng thang máy. Ra khỏi lầu chín, quẹo phải, chào chị Xuân thư kí, chào hết. Tôi đổi hình nền máy tính thành câu “You are the result of 4 billion years of evolutionary success. Act like it.” (Bạn là kết quả của bốn tỉ năm thành công tiến hóa. Hành động cho xứng đáng.) Ừm, tôi rất tâm đắc. Coi như hôm nay tôi sẽ làm đám tang cho anh trong lòng. Tình yêu ngốc ngếch của tôi, gần bốn năm, quên đi là vừa rồi.
Tâm trạng thoải mái, hiệu suất làm việc cao ghê gớm, ai cũng tưởng tôi mới trúng số. Tôi nói, đúng là hôm qua em có mua vé số, có điều vì xinh đẹp cho nên xui xẻo, không có số kiếm tiền. Tối nay về phải thưởng cho mình mới được. Thứ tư, Acoustic có Lady’s night, quá sướng. Tôi gọi cho Phương, con nhãi này cũng cuồng hò hét như tôi, cặp đôi đoạn tụ kinh thiên động địa chúng tôi tối nay phải quậy tan tành Acoustic mới được.
Lady’s night nên rất đông, toàn ladies. Chúng tôi chen vào muốn mệt mỏi. Tôi đi những chỗ thế này thích đứng chứ không thích ngồi. Chen lấn khí thế, hò hét khí thế. Ừm, giọng tôi rất to, Phương nói tôi vì vậy nên hồi đi học mới được làm lớp trưởng. Đứa ganh tị như nó, tôi không thèm chấp. Anh chàng ca sĩ Philippines hò hét một hồi, coi bộ đuối, chuyển qua hát Right here waiting for you. Tôi gào theo át luôn tiếng anh ta. Anh ta nhìn tôi, rất có phong độ đá lông nheo. Tôi phát hiện ai cũng nhìn tôi. Thấy mặt mình ướt ướt, tôi cười toe toét, quậy quá nên mồ hôi muốn mờ mắt. Chậc. Có người đưa tôi cái khăn giấy, tôi lí nhí cám ơn. Thật xấu hổ.
Con nhãi Phương đi wc, trước khi đi buông lại cho tôi một câu “Lão thân đi nhà xí, thượng thần ở lại giữ đồ.” Ừm, tôi với nó nói chuyện buồn cười lắm. Tôi nghe tiếng ai đó hỏi “thất tình hả”, tôi không thèm quay đầu, chỉ trả lời “mới chôn cất tình yêu của tôi sáng nay, đang trong giai đoạn để tang.” Hình như anh ta cười. Mặc kệ. Tôi lại hò hét. Tôi thích những nơi thế này, mặc dù lúc nào về nhà thấy người cũng ám mùi thuốc lá, nhưng không sao, tôi đang ăn mừng mà, ăn mừng, phải ăn mừng.
Nói chung tôi thấy tôi là người không chê vào đâu được, chỉ có một cái khuyết điểm nhỏ tí xíu mà sửa hoài không sửa nổi, là tôi rất ham ngủ. Tôi thức khuya tới đâu cũng được nhưng bảo tôi dậy sớm thì đúng là làm khó tôi quá. Hồi tôi và anh ở bên nhau, nói skype tới sáng sớm là tôi ngủ tới trưa, nhiều lúc cúp học cũng tại ham ngủ. Lễ tốt nghiệp tôi cũng vì ham ngủ mà đi trễ. Chậc, tóm lại là tôi có tiền án tiền sự tội ham ngủ. Hôm qua đi chơi về mệt mỏi, sáng nay chuông điện thoại reo ầm ầm tôi chẳng hề hay biết, còn tắt máy vài lần vì tưởng nhầm thành đồng hồ báo thức. Cuối cùng cũng tỉnh tỉnh mơ mơ nghe điện thoại, là chị Xuân ở văn phòng. Chết toi.
“Thanh hả, sao chưa tới em, có đau ốm gì không?” Tôi tỉnh ngủ trong vòng một giây, hồn về lại xác, chưa kịp bịa lí do chị đã báo hung tin “Tổng công ty bên Áo đưa người qua sớm một ngày, chút nữa chị có hẹn với DPI rồi, em ra sân bay giùm chị nhen.” (DPI: Sở kế hoạch và đầu tư).À há, vì tôi tốt tính nên trời thương, khỏi mang tiếng đi trễ, lập tức ba chân bốn cẳng đi sửa soạn. Tôi lấy một gói G7, một Vinacafe, một Mac, trộn lại, bỏ vào ly giấy uống trên đường.
Hôm nay coi như tôi may mắn. Đầm bút chì trắng đen, giày cao gót trắng đen, check, biến thân thành công. Tôi hiện làm phiên dịch cho một công ty của Đức. Tôi thích người Đức vô cùng, sếp tôi là một anh chàng Đức đẹp trai độc thân vui tính, tên là Björn. Lần nào gặp khách hàng về trễ anh ta đều nhất định đưa tôi về tận nhà. Chậc, mới nghĩ tới là đã thấy gọi rồi. “Morgen Björn” (Chào buổi sáng Björn). Anh ta rất thoải mái, thích người ta gọi thẳng tên. Björn hẹn tôi mười một giờ ở phòng chờ sân bay, anh có đi cùng vài đối tác người Việt. Ừm, hôm nay không những là tôi mà anh ta cũng may mắn nữa. Nếu chị Xuân đi thì xã giao không nói, chứ phiên dịch thì còn phải cần tôi, tôi rất là tự mãn nha. Björn cũng đúng giờ giống tôi, tôi thấy anh ta từ hướng bên kia đi tới, bên cạnh có thêm hai người Việt, một già một trẻ.
Tôi bật công tắc, 100% sẵn sàng và chuyên nghiệp. Cười chuyên nghiệp nào, “Guten morgen Herren”. (Chào các ông)Björn gật đầu, giới thiệu tôi với hai người kia. Người đàn ông lớn tuổi tên Tuấn, CEO của NPC Việt Nam. (CEO: Giám đốc điều hành) Người còn lại có nét giống người nước ngoài, da trắng, mũi cao, đôi mắt cười cười, nói giọng Berlin. “Tôi là Gustaf, trước làm ở tổng bộ NPC, bây giờ sang chi nhánh Việt Nam làm CFO, nhờ cô giúp đỡ.”(CFO: Giám đốc tài chính). Tôi khớp ba giây, trong ba giây đó tôi đã kịp nói một câu phá hỏng hình tượng chuyên nghiệp mất bao tháng gầy dựng. Câu đó là “Ủa, anh người nước nào?” E hèm. Nghĩ lại thật xấu hổ. Anh ta cười, “Ừm, tôi người Đức, mẹ tôi là người Sài Gòn, có điều tiếng Việt của tôi không dùng để làm việc, làm phiền cô.” Anh ta quay lại nói vài câu với Björn, xem chừng hai người khá thân thiết. Tôi không nhớ lúc đó mặt mình biểu tình thế nào, chỉ nhớ là Björn nháy mắt ra hiệu bảo tôi khép miệng lại. Chậc, thật xấu hổ.
NPC là công ty đa quốc gia, chuyên về xuất nhập khẩu và logistics, có văn phòng ở tám mươi ba thành phố trên khắp thế giới, được sáng lập ở Đức, sau này sáp nhập vào với một công ty của Áo, trụ sở chính ở Wien. Công ty tôi làm là một nhánh của NPC ở Đức, lại mở văn phòng đại diện ở Việt Nam, cũng khá lằng nhằng. Mỗi khi có người hỏi tôi làm nghề gì, tôi chỉ trả lời “tôi làm phiên dịch cho một công ty Đức” cho khỏi phải giải thích rườm rà.
Sắp tới đây có một hội nghị về đầu tư và phát triển hành lang kinh tế đông tây, kết hợp với xúc tiến đầu tư ở Myanmar, quy mô cũng khá lớn nên tổng công ty mới phải cử chuyên gia qua. Tôi có dịch vài báo cáo sang tiếng Đức cho Björn, cũng biết đôi chút, Myanmar bị Liên minh Châu Âu cấm vận kinh tế cũng lâu, giờ được dỡ bỏ cấm vận, nhiều công ty ở Châu Âu ồ ạt nhảy vào khai phá, tình hình giống Việt Nam hồi sau mở cửa. Mấy chi nhánh NPC ở Thái Lan, Singapore, mấy nước quanh quanh cũng tới dự, tôi không quan tâm lắm, vì tôi không tham gia dịch hội nghị lần này.
Nhiều khi nghĩ lại thấy tôi làm ở đây cũng nhàn, Björn gốc Pháp, nói tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Anh, nên đi theo anh ta cũng khỏe, vì nhiều khách hàng cũng nói được tiếng Anh. Đi dịch cho Björn, tôi thấy rất vui vẻ, vì khi dịch sang tiếng Việt tôi đều xưng hô với tư cách của Björn, dùng câu trực tiếp, chứ không tường thuật gián tiếp, nghĩa là đối với những khách hàng, giám đốc Việt Nam cỡ tuổi ba tôi, tôi không phải cắn răng xưng “anh” gọi “em” với người ta. Björn bận rộn, ít khi nhận lời mời đi ăn với đối tác Việt Nam, nên tôi càng không phải chịu cảnh đi ăn tối với người ta, mời rượu hay cười giả lả giống bạn bè tôi. Tôi không nói xấu người Việt Nam, cái này là do tôi quan sát được.
Máy bay hạ cánh đúng giờ. Lần này bên Áo qua bốn người, ba nam một nữ, đặc điểm chung là già. Tôi thích làm việc với người lớn tuổi, vì những người nữ lớn tuổi sẽ ít xét nét tôi hơn, ít buôn chuyện hay ganh tị gì đó. Đối với mấy mối quan hệ đồng nghiệp nữ, tôi vẫn luôn rất sợ hãi, may mắn là tới giờ vẫn yên ổn qua ngày. Người nữ duy nhất này nói đặc giọng Áo, không rõ là vùng nào, lại nói nhỏ, tôi phải nhìn miệng bà ta mấp máy mới có thể tập trung hiểu được. Bà tên là Mathilde, tô son môi đỏ chót.
Sáng nay tôi đi theo chắc chỉ để gặp Gustaf, vì ông Tuấn cũng nói tiếng Đức, tôi chỉ là một phiên dịch viên nhỏ nhoi, nên không phải là đi theo để thêm phần long trọng. Anh chàng Gustaf này có ý định mượn tôi đi với anh ta, trả lương riêng, nghĩa là tôi vừa vẫn được nhận lương của NPC, vừa nhận lương riêng từ Gustaf. Tôi theo chủ nghĩa vật chất, nên hồi nãy nghe họ nói chuyện mới mừng muốn há miệng ra đó.
Nói vài câu khách sáo, chúng tôi chia làm hai xe, ông Tuấn và ba ông người Áo đi cùng Björn về khách sạn ăn trưa, còn Gustaf làm tài xế chở bà Mathilde đi mua ít đồ, đây là lần đầu bà đến Việt Nam, vì tôi là nữ nên đi cùng mới tiện. Lúc về bà muốn ngồi cà phê ở Saigon Centre. Bà ăn bánh ngọt, tôi và Gustaf chỉ uống cà phê. Nhớ lại hồi anh qua Việt Nam gặp tôi, ngày đầu tiên chúng tôi cũng ngồi đây, tôi kể cho anh tôi đặt tên chỗ cái đồng hồ này là Time square của Sài Gòn. Sau này tôi không tới đây một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro