Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

11. And every little thing just falls apart
From the very first day that I broke your heart

(Từng thứ một cứ vậy sụp đổ

Kể từ ngày em làm vỡ trái tim anh)

I.                    

Là vậy sao? Anh vốn là không muốn nói chuyện với tôi, chỉ là muốn tôi xem những thứ này. Anh nghĩ tôi còn yêu người kia, muốn quay lại? Anh là sai người đi chụp những tấm hình này đưa tôi xem để tôi sáng mắt ra? Tôi cảm thấy bàng hoàng, bàng hoàng còn hơn cả ngày hôm đó tôi gặp lại người tôi chờ đợi hơn ba năm ròng. Cảm giác như bị phản bội. Anh muốn trừng phạt tôi thiếu gì cách, cần gì phải làm như vậy. Tôi khóc không ra nước mắt, ngồi nhìn chằm chằm màn hình máy tính đã tắt từ lâu, nghĩ tới anh, nghĩ tới tôi, nghĩ tới những ngày chúng tôi ở bên nhau, không ngờ anh lại đâm một dao vào tim tôi như vậy… Có khi nào… anh đã biết trước, có khi nào anh sắp xếp để tôi gặp lại Nhật trong hoàn cảnh đó? Phải không?

Tôi gọi cho Björn, hỏi địa chỉ nhà của anh. Tôi nhất định phải gặp anh, tôi nhất định phải hỏi cho được rốt cuộc là tại sao.

Björn có vẻ lưỡng lự, anh ta nói tôn trọng Gustaf, nếu Gustaf không muốn gặp tôi thì có lí do của anh, Björn sẽ không can thiệp. Anh ta xin lỗi tôi, giọng điệu vô cùng áy náy. Tôi không biết làm sao, đi tìm người trợ lý của Gustaf, lần trước anh ta không biết, lần này có khi nào tôi may mắn. Anh ta vẫn không biết. Không ai trong công ty biết địa chỉ nhà của Gustaf. Tôi không bỏ cuộc, gọi cho Phương. Tôi kể lại với nó, muốn nhờ nó hỏi Björn. Tôi biết làm như vậy là rất không đúng, sẽ có thể ảnh hưởng tới Phương, nhưng tôi thực sự phải gặp anh. Phương không nói hai lời, chỉ mẹc một tiếng rồi cúp máy. Mười phút sau nó gọi lại cho tôi, đọc địa chỉ nhà anh, kèm theo một câu: “Mày phải vô cùng cẩn thận, dù sao cũng là tới hang ổ của anh ta, mày đang kích động, anh ta lại ba mấy tuổi rồi, già đời hơn mày, mày cũng không đánh lại anh ta, à, có cần tao đi theo không? Thôi mày ráng chờ một tiếng nữa, tao đang ở bệnh viện, tao kí giấy xong sẽ chạy qua chở mày đi. Hai đánh một không chột cũng què.” Tôi nói liền một hơi mấy tiếng “không”, dù sao cũng là chuyện riêng của tôi và anh, dù nó có là bạn thân cũng không tiện ra mặt. Cái đứa bạn này, cũng thật là bạo lực quá, bác sĩ gì nó chứ… Trước khi cúp máy, nó còn mẹc mẹc thêm vài tiếng, “Sao bọn đàn ông vây quanh mày toàn biến thái vậy!”

 

Địa chỉ Phương đưa tôi là một khu chung cư cao cấp bên quận bảy. Bảo vệ tòa nhà gọi lên cho Gustaf không được, không cho tôi vào, tôi nói tôi là nhân viên trong công ty, có chuyện quan trọng cần gặp sếp, anh ta vẫn không cho tôi vào. An ninh cũng coi như đạt chuẩn nghiêm ngặt. Mẹ nó chứ, Việt Nam chứ có phải Mĩ đâu mà sợ đánh bom khủng bố. Tôi hỏi anh ta bãi đậu xe ở đâu, anh ta chỉ tôi quẹo trái. Tôi đứng trước cửa tầng hầm, nhất định chờ cho được anh. Hết đứng thẳng được, tôi dựa vào tường, dựa chán tôi kiếm bậc thềm ngồi xuống, ôm giỏ xách chờ đợi, giống hệt bà vợ bị chồng hắt hủi bỏ đi theo nhân tình, lặn lội từ quê lên tìm đánh ghen.

Tôi chờ đợi, suy nghĩ lung tung, tự đạo diễn ra vài kịch bản, chút nữa gặp anh sẽ ứng xử thế nào. Chờ được khoảng một tiếng thì thấy chiếc xe màu đen của anh từ từ đi vào. Xung quanh không có ai, tôi đứng chặn ngay giữa đường. Anh hạ kính xe xuống, lạnh lùng nhìn tôi: “Tới đây làm gì?” Ánh mắt anh không còn dịu dàng như trước, chỉ còn vẻ chán chường. Tim tôi nảy lên một cái. Tôi chạy tới bên trái xe, cúi người, tay chân lóng ngóng. “Anh có nhận được tin nhắn của em không?” “Xem mail rồi?” Tôi hơi giật mình, Gustaf của tôi nói chuyện với tôi không có chủ ngữ. “Em muốn nói chuyện với anh.” Tôi đây cũng coi như có số thầy bói, mới liên tưởng như vậy, không ngờ trong xe anh có một cô gái thật. Mắt xanh mỏ đỏ da trắng tóc vàng lông mi vàng, nhìn đẹp phát ganh tị. Anh quay sang cô ta, thầm thì vài câu, cô ta bước xuống, đứng cao hơn tôi một cái đầu. Tôi leo lên xe, anh lái luôn xuống tầng hầm. Anh tắt máy, không nhìn tôi, nói nhàn nhạt: “Nói đi.” Tôi hơi sợ, không hiểu sao thấy lúc này anh rất xa lạ. “Anh… Tại sao anh làm như vậy?” “Làm gì? Gửi hình cho em?” Tôi mím môi nhìn anh. Tay phải anh tháo lỏng cà vạt, tay còn lại để ở tay lái, anh hừ khẽ một tiếng. “Tôi thấy em tìm anh ta vất vả như vậy, chẳng qua là tốt bụng giúp em một chút. Không cần phải tới tận đây.” Anh vẫn không nhìn tôi. Tôi bây giờ đáng ghét tới như vậy sao? Tới cả nhìn tôi anh cũng không muốn nhìn. Tôi chật vật tự bấu tay mình, cố giữ mình thật bình thản, cảm thấy móng tay đâm hết vào da thịt. “Em không vất vả tìm anh ấy. Em cũng không muốn biết gì hết.”“Sao, đau lòng hả? Em yêu người ta như vậy, người ta không nói không rằng bỏ em đi lấy vợ, tới bây giờ đã có đứa con lớn như vậy, còn em vẫn một lòng mong nhớ. Es tut mir leid.” (Tôi rất tiếc.)

Tôi nuốt nước miếng, run rẩy, nước mắt chực trào ra. Đây là Gustaf của tôi sao? Đây là người

từng vừa mắng tôi ngu ngốc vừa nói yêu tôi sao?

Anh quay sang tôi, nhìn tôi một lúc, anh nhếch miệng rất khẽ, nhíu mày, không nói không rằng kéo tôi lại, hôn tôi thật mạnh. Nụ hôn giống như ngày hôm đó trước khi về Việt Nam. Tôi đọc truyện nhiều, nghe tả nhiều về nụ hôn trừng phạt, chỉ nghĩ là người ta bịa ra, không ngờ nó lại ghê gớm tới mức này. Môi anh, lưỡi anh, đã từng dịu dàng thế nào, không ngờ có thể gây đau đớn đến như vậy. Một tay anh giữ chặt lấy vai tôi, tay kia lần mò vào trong áo tôi, sờ soạng. Tôi đẩy anh ra, dùng hết sức mình anh vẫn không xoay chuyển, anh gồng mình, tôi có thể cảm thấy cơ ngực của anh rõ rệt dưới tay tôi. Người anh rất nóng. Tôi đập đầu vào mắt anh, dứt khỏi môi anh, nhân lúc anh hơi buông vai tôi ra, tôi ngả về phía sau, không quan tâm vai mình bị đụng vào cửa xe, tôi tát anh. Tôi tát anh, tay tôi đau, vai tôi đau, tim tôi đau, cả người tôi đều đau. Anh hừ nhẹ một tiếng, xoa mặt: “Sao hả, tôi nhẹ nhàng với em thì em quên rằng tôi cũng là đàn ông sao.” Tôi nghe thấy mình ngập ngừng:“Gustaf. Tại sao chúng ta lại trở nên như vậy? Anh làm sao vậy? Anh… sao lại thay đổi thành như vậy? Anh không phải là anh nữa rồi.” Anh lại hừ một tiếng, “Để tôi clarify, không phải tôi thay đổi. Khi tôi không yêu em thì tôi là thế này. Đừng bất ngờ. Nhân tiện, đàn ông, một khi đã muốn trốn chạy, em có níu kéo cũng vô dụng. Đừng chờ đợi nữa. Ngu ngốc.”

 

Tôi mở cửa xe chạy ra ngoài, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống lã chã. Bị gãy gót giày, tôi ném luôn chiếc còn lại, cứ vậy mà chạy. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngang bấm còi, tôi vẫn cứ chạy. Được một lúc, tôi ngồi bệt xuống đất. Tôi không tin được. Tôi không tin được. Tôi không tin được. Tôi nghe tiếng điện thoại reo, là Phương. “Mày đang ở chỗ nào?” Tôi tả xung quanh. Nó rất nhanh đã tới. Nó nhìn tôi đau lòng, sửa sang lại đầu tóc quần áo cho tôi. Nó ôm tôi, vỗ vỗ, không sao rồi, không sao rồi, tao ở đây, tao sẽ bảo vệ mày.  

Nó khoác áo của nó cho tôi, đội nón cho tôi, tôi mờ mịt để mặc nó lo lắng, suốt dọc đường về nó cũng không nói gì, chỉ dặn tôi ôm chặt. Về tới nhà, tôi nằm úp mặt xuống giường khóc. Nó vỗ vỗ vai tôi. “Mày ơi, tại sao lại như vậy…” Nó không trả lời, chỉ nói không sao đâu, không sao đâu, từ từ bình tĩnh, để tao giải quyết, có tao ở đây rồi. Tôi ngủ lúc nào không biết. Tỉnh dậy vì nghe mùi thức ăn, cảm giác cả người ê ẩm, chân đau nhức, mắt híp lại. Trời vẫn còn sáng. “Mày cúp học hả?” “Ờ. Mới khai giảng, không điểm danh.” Tôi thấy phở trên bàn, chắc nó gọi cho tôi. “Tao không sao.” Nó ờ. Chúng tôi ăn trong im lặng.

“Hay là tao nghỉ việc.” Nó suy nghĩ một chút, hỏi tôi “Rồi mày làm gì?” Tôi chưa nghĩ tới. Tôi bình thường không tiêu xài nhiều, đi làm cũng để dành được một ít, có điều không biết nghỉ rồi sẽ làm gì. Không về nhà được, ba mẹ tôi sẽ lo lắng. Tôi muốn đi đâu thật xa, giống như trong phim ấy, không biết tại sao có cảm giác muốn chạy trốn. “Mày đi Thái với tao không?” Nó rất nghĩa khí gật đầu, đi liền, còn tỏ vẻ hào hứng. Nó mới thi xong, có thể cúp học vài ngày. Tôi mở máy tính tìm vé máy bay, hỏi lịch học của nó, mua liền chiều hôm sau đi. Sớm lúc nào hay lúc ấy. Tôi gọi về nhà, nói dối là đi công tác, mẹ hỏi tôi có đau ốm gì không, tôi nói tôi bị nghẹt mũi, uống thuốc rồi.

Tôi cứ vậy mà ra sân bay, để điện thoại ở nhà, không buồn báo với Björn xin nghỉ. Mặc kệ anh ta, đuổi việc tôi càng tốt, để tôi khỏi phải lưỡng lự. Dù sao anh ta cũng biết, tôi đi với Phương mà. Tôi lên máy bay nhàm chán ngủ một trận, nó mới học ra đã tới sân bay, cũng mệt mỏi ngủ một trận. Lúc mua vé máy bay tôi chỉ tính đi Bangkok, không nghĩ tới lúc xuống máy bay, thấy tấm bưu thiếp của Pai rất dễ thương, chúng tôi tùy tiện mua luôn vé đi Chiang Mai, xong bắt xe bus tới Pai. Coi như tôi đại gia một bữa, không cần quan tâm tới tiền bạc. Tôi nhớ tới cô bạn Kat quen ở Đức, tính liên lạc nhưng lại sợ cô ta nhắc tới Gustaf. Thôi khỏi.

Tôi với Phương cứ vậy mà lang thang, tùy tiện tìm nhà trọ, tùy tiện lên mạng tìm quán ăn, tùy tiện đi bộ giữa những con đường xanh mát mắt, tắm suối nước nóng, buổi tối đi bar tùy tiện dùng tiếng Việt nói xấu chỉ trích người xung quanh, không ai hiểu. Cặp đôi đoạn tụ kinh thiên động địa chúng tôi. Cũng thật là.

Bốn ngày liền chúng tôi đi chơi, nói chuyện trên trời dưới đất, chuyện gì cũng nói, trừ chuyện về hai người đàn ông kia. Bốn ngày liền tôi thấy Pai cái gì cũng đẹp, không khí vô cùng thanh bình, trừ mấy lần thấy những dòng chữ Pai is falling in love, Pai is ting tong you trên các bảng hiệu sặc sỡ, mấy trái tim hồng lòe loẹt trên ghế ven đường, vô cùng ngứa mắt.

Cách biệt với thế giới bên ngoài, tôi không lên mạng, không xem mail. Ti vi chiếu tiếng Thái Lan tôi nghe không hiểu, ngồi bar thỉnh thoảng có người bắt chuyện tôi giả chết im lặng. Phương nó nói tôi rơi vào trạng thái tự khép kín bản thân hậu chấn động. Không biết cái này là thuật ngữ y học hay tự nó chế ra, tôi mặc kệ, khép lại hết, không quan tâm. Miễn sao thấy thanh thản là được. Ờ, tôi thấy thanh thản. Chỗ này được, mai mốt tám chục tuổi sẽ tới dưỡng già, gần nhà, tốt cho sức khỏe. Nó nói nó đi trực bệnh viện, sợ nhất là thấy điện tâm đồ hình đường thẳng, mỗi lần như vậy là một người rời khỏi cuộc đời, chỉ mong nhìn thấy mấy đường nhấp nhô lên xuống, bệnh nhân lúc đó còn cơ hội sống. Tôi hiểu. Ý nó là, cuộc sống phải có lúc thế này thế khác, nếu cứ một mực không biến động thì không phải cuộc sống. Tôi chỉ thô tục nghĩ tới câu Lên voi xuống chó. Ngày trước tôi được anh yêu thương chiều chuộng, làm voi; bây giờ anh ghét bỏ tôi, thành chó. Dễ hiểu.

Qua ngày thứ năm, tôi với Phương về lại sân bay Don Muang. Tôi đổi ý, tiễn nó lên máy bay, một mình ở lại Bangkok. Mặc kệ nó phản đối, tôi chỉ nói “Mày về mà đi học, tao rảnh rỗi, tao có tiền, phải xài cho hết.” Nó ép tôi không được, bắt tôi hứa mail cho nó địa chỉ khách sạn tôi ở. Tôi nghe lời nó, sao cũng được, không phải về là được. Coi như tôi hèn nhát, để tôi trốn chạy thêm chút nữa đi.

Tôi sa đọa thêm được hai ngày, sáng ngủ nướng tới trưa, ngủ dậy tùy tiện ra chợ ăn tiếp sức. Nhớ lại có lần người nào đó rủ tôi đi ăn prelunner. Tôi tự lấy tay đánh đầu mình, đồ ngu ngốc. Tôi lang thang trên phố, chẳng buồn chụp hình chụp ảnh, nhìn người ta nắm tay nhau ngoài đường, nhớ lại người nào đó lúc nào cũng nắm chặt tay tôi, tự lấy tay đánh đầu mình. Tôi ăn bánh flan, nghĩ về người nào đó từng hứa sẽ làm cho tôi ăn tới khi nào tôi ngán thì thôi, bất giác mỉm cười. Tôi lắc đầu, tôi bị ám ảnh quá rồi. 

Buổi tối tôi tùy tiện kiếm quán bar nào đông người, chui vào một góc ngồi. Đi ngang qua một quán bar vắng khách, thấy đặt tên là The bar, nhớ lại hồi trước lúc tôi và người nào đó đi pub Le pub ở khu phố tây, tôi có kể về dự định quán cà phê tên Quán cà phê của tôi và Phương. Quán sẽ có hai phòng, một phòng tên Cô độc, là phòng của tôi, đèn tối mờ mờ vàng vàng, mở nhạc Trịnh, nhạc trữ tình lãng mạn, nhạc xưa các thể loại, mỗi bàn chỉ để một chiếc ghế, cho người nào tự kỉ có chỗ dung thân. Phòng kia của Phương, tên là Rì rét, là cách nó Việt hóa chữ Refresh, trang trí sinh động vui vẻ, mở nhạc vui vẻ sinh động, để người ta cô độc chán đời ở Cô độc xong chạy qua Rì rét của nó mà rì rét vui vẻ. Lúc đó anh cười haha, nói để anh đầu tư cho tôi. Vớ vẩn. Tôi lại lấy tay đánh đầu mình. Nhớ lại lúc nào anh ở bên tôi cũng là cười haha. Nhớ lại lần đầu tiên, anh cười khi thấy tôi thất thố. Nhớ lại lần anh gặp tôi Đà Lạt, anh vẫy tay cười rất tươi. Nhớ lại lần tôi thi đậu, nhớ lại lần tôi ôm anh, những lúc chúng tôi bên nhau, đi ăn uống, đi dạo, những ngày ở Đức, đi Prague… lúc nào anh cũng cười. Ừm, trừ những lúc tôi chọc giận anh ra, chúng tôi đã có những kỉ niệm thật đẹp. Gustaf của tôi… Tôi lắc lắc đầu, thở dài một cái. Anh đã phản bội tôi mà…

Đêm đó tôi toàn mơ thấy anh. Tỉnh dậy rồi, vẫn còn có thể cảm thấy được chút ngọt ngào còn vương lại. Tại sao chúng tôi lại trở nên thế này chứ...

Ngày thứ hai sa đọa, sáng sớm mười một giờ tôi xuống dưới đi ăn brunch, thấy có người đứng ngay cửa nhà trọ nhìn tôi. Tôi thở dài không che giấu. Anh nhìn rất mệt mỏi, mắt có quầng thâm, dưới cằm thấy được vệt râu mờ mờ. Tôi mím môi, mặc kệ, đi ngang qua anh. Anh kéo tay tôi, dẫn tôi tới Starbucks bên cạnh, gọi cho tôi một ly latte, vẫn nắm tay tôi rất chặt. 

“Björn nói hay là Phương nói?” Anh không trả lời. Tôi hỏi “Xin visa được nhanh vậy?”
Anh đẩy ly latte về phía tôi: “Người Đức cũng không cần visa.” Tôi ờ, không nói chuyện, uống latte, nhìn anh chàng đứng ở quầy đang thoăn thoắt nhận order. Tôi nghe Daniel Powter hát mấy câu cũng thật hợp thời I don’t think I can do this any more, and every little thing just falls apart from the very first day that I broke your heart. Tôi làm tan nát trái tim anh, anh cũng làm tim tôi tan tành vậy. Ừm, tôi biết tôi là người có lỗi với anh trước. Ừm, cho dù anh trừng phạt tôi như vậy… coi như cũng hơi hơi đáng. Có điều, trong một sớm một chiều bảo tôi quên, tôi làm không được. Anh đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy chờ đợi, bây giờ lại dìm tôi xuống vực sâu, làm tôi thất vọng đến thế. Tôi từng nghĩ, chờ đợi cũng không tới nỗi ghê gớm lắm, chỉ là chờ đợi mà không biết mình chờ cái gì, như vậy mới kinh khủng. Bây giờ tôi phát hiện, không có hi vọng cũng không phải là điều gì ghê gớm, hi vọng rồi bị làm cho thất vọng mới là kinh khủng.

“Em về đi.” Tôi không lên tiếng. “Nghe lời anh, về nhà.” Tôi không lên tiếng. Anh nắm tay tôi, tôi giật ra. “Thanh. Anh xin lỗi.” Im lặng. “Là anh quá đáng.” Im lặng. Nghĩ lại thì cũng không quá đáng lắm. Tôi chỉ là, ừm, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Tôi rất rất tin tưởng anh, tôi tin tưởng anh không bao giờ làm tổn thương tôi. Tôi nhìn anh, người đàn ông này, tôi phụ lòng anh như vậy mà anh còn tới tận đây xin lỗi. Gustaf kiêu ngạo của tôi đuổi theo tôi tới tận đây, lại mang dáng vẻ mệt mỏi như vậy. Chậc, tôi có tài cán gì cơ chứ. Tôi muốn được suy nghĩ, tôi muốn có thời gian để dịu đi, tôi chẳng qua chỉ là muốn đơn giản như vậy thôi mà…

Anh và tôi, chỉ mới mấy tuần trước còn hạnh phúc tới mức tôi nghĩ sẽ bên cạnh anh cả đời, nhắm mắt rồi mở mắt, đến bây giờ nói chuyện với nhau đã thấy khó khăn như vậy.

“Em về đi. Anh sẽ về lại Đức.” Tôi hỏi “Khi nào?” Anh nhìn tôi, trong mắt có chút mất mát. Anh mím môi “Em về khi nào thì anh đi khi đó.” Tôi nghe tim mình nhói lên, anh muốn đi khỏi tôi nhanh đến thế sao. “Vậy hôm nay tôi về.”

 

Bay thẳng Sài Gòn-Frankfurt mất mười ba tiếng, khá dài. Chuyến bay Bangkok-Sài Gòn lần này chưa tới hai tiếng, tôi lại thấy nó còn dài gấp mấy lần chuyến bay mười ba tiếng kia. Anh ngồi bên cạnh tôi, chân phải chéo qua chân trái, mắt khép hờ, môi anh mím lại. Tôi ngồi sát cửa sổ, hai tay nắm chặt vào nhau, nhìn ra bầu trời đang dần tắt nắng, im lặng hít đầy mùi vị của anh vào lồng ngực, cảm nhận sự hiện diện của anh. Xuống sân bay lần này, có lẽ tôi và anh sẽ không còn gặp lại nhau được nữa rồi.

                                               

II.                                  

Bạn Phương thái y của tôi rất xinh đẹp, chiều cao lý tưởng, chân dài, dáng người tuy hơi ốm đói một tí, nhưng nếu chưng diện lên thì vẫn sẽ đẹp như thường, tôi đi với nó toàn đóng vai đứa làm nền. Bạn Phương thái y của tôi học tập tốt lao động tốt, tính tình hiền lành với người ngoài, hòa nhã với bạn bè, yêu thương gia đình, biến thái với tôi. Hình như tôi có kể rồi, tôi và nó nhiều lần bị đồn đại là cặp đôi đoạn tụ kinh thiên động địa. Mới chia tay nó mấy ngày trước, cho dù bản chất biến thái của nó vẫn lồ lộ ra, thì lúc đó nó vẫn là một cô gái xinh đẹp nữ tính. Vậy mà bây giờ nó đã trở thành một tomboy xinh đẹp rồi.

Lúc xuống sân bay, mưa rơi lất phất, tôi không chờ Gustaf, vác ba lô đứng nhìn sững sờ cái đầu tóc ngắn ngủn của Phương, người khác không biết chắc nghĩ chúng tôi là hai đứa đoạn tụ gặp lại nhau sau bao ngày xa cách nhớ nhung. Chậc. Nó chở tôi về nhà, dọc đường vẫn cười ha hả, tôi hỏi cung ép cung mớm cung mãi nó mới chịu kể. Nó từ Bangkok về, ngày hôm sau là chia tay với Björn, ngày hôm sau nữa là cắt đi đầu tóc xoăn dài dịu dàng của nó, ngày hôm sau nữa nữa là trùng phùng với tôi. Nghe xong chuyện của nó, tôi thấy mình không những là một đứa ngu ngốc chết tiệt trong tình yêu mà còn là một đứa ích kỉ chết tiệt trong tình bạn. Tôi bấy lâu nay chỉ biết ôm nỗi đau khổ của mình, ôm tình yêu tan vỡ của mình mà khóc với nó, cũng chưa bao giờ để ý tới nó cũng đang yêu, mà đã yêu chắc chắn ít nhiều cũng sẽ có những lúc thế này thế khác. Ba mẹ nó bắt nó chia tay với Björn, còn thẳng thừng tuyên bố sẽ không để nó dẫn một chàng rể mắt xanh mũi lõ bước qua cửa nhà nó.

“Rồi mày tính sao?” Tôi đặt ba lô xuống, mở tủ lạnh lấy cho nó chai nước. Nó liếc tôi: “Bỏ nhà theo trai.” Tôi ho sù sụ, nó vỗ vỗ lưng tôi “Ý tao là trừ cái đó ra thì có làm gì được nữa đâu. Chia tay rồi. Khi nào ra trường đi làm rồi tính. Cũng không chạy đi đâu được.” Tôi biết nó nói ra được những lời nhẹ nhàng này nghĩa là đã phải trải qua đau khổ như thế nào, tôi lại không biết để an ủi nó. “Hay là tao với mày đoạn tụ.” Nó phun nước vào mặt tôi, nhìn tôi ghê tởm. Tôi nhe răng cười, lau lau mặt. Ừm, gặp phải tôi thì tôi còn tởm hơn. Tôi với nó đi ăn lẩu, ăn xong lại đi hát karaoke. Tình yêu rất lạ lùng, không yêu thì thôi, đã yêu mà hạnh phúc thì hạnh phúc tới chết, mà đau khổ thì cũng lên bờ xuống ruộng. Loại tình cảm này, người thần kinh yếu như tôi, vẫn là nên dẹp đi.

**

Cái chặn giấy này, Gustaf đem về cho tôi hồi anh đi Philippines. Cái móc chìa khóa hình khỉ này, anh mua cho tôi ở cà phê L’usine. Cái khăn thổ cẩm này, Gustaf mua cho tôi lúc anh đi công tác ở Myanmar. Tôi tới đây làm cho anh, lúc đi lại cũng mang theo đồ của anh tặng mà đi khỏi.

Nhớ lại ngày đầu tiên tôi tới đây, anh đã dẫn tôi đi quanh giới thiệu với mọi người, chỉ cho tôi văn phòng nhỏ đối diện với văn phòng của anh. Qua cửa kính thỉnh thoảng tôi có thể thấy anh chăm chú làm việc, anh đọc báo cáo, anh viết email, nhìn thấy vẻ quyết đoán của anh lúc anh họp với đối tác. Mỗi lần anh viết email sẽ cắn môi, nhíu mày, mắt không rời màn hình, bấm bàn phím rất nhanh, phát ra tiếng nghe rất dễ chịu. Tôi nhìn chỗ mình ngồi, ừm, có lần tôi ngủ quên, là anh khoác áo của anh cho tôi. Thật kì lạ, lúc còn ở đây thì không để ý, bây giờ nghĩ lại, hình bóng anh cứ vậy mà hiện lên ở khắp nơi. Vây quanh tôi. Giống tình yêu ấm áp dịu dàng của anh vậy. Cái đó, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ nguội lạnh. Người làm tổn thương anh là tôi, người phản bội anh là tôi, mà người đi xin lỗi lại là anh. Chậc. Tôi bắt chước phim Hàn Quốc, bỏ hết tất cả vào một cái thùng, ôm ra khỏi công ty, về tới nhà sẽ đem cất vào một góc. Cất hết. Anh đã nói rồi, đàn ông đã muốn đi thì níu kéo cũng vô dụng.

Có mấy chị ngước khỏi máy tính nhìn tôi, có mấy anh vừa cầm tách cà phê vừa nhìn tôi, tôi cười với họ. Về nhà lướt facebook, thấy trong new feed có người like một đoạn status, đại khái là nói móc một người không có tài cán gì, không biết tại sao mới ra trường đã được nhận vào làm, còn có văn phòng riêng, được đi nước ngoài, hưởng toàn đãi ngộ tốt. Ừm, nếu bạn đoán là tôi thì bạn đoán đúng rồi, nói tôi đó. Ở dưới có mười mấy người like, có người comment nói giám đốc đẹp trai như vậy, tưởng là bị mắt lé, không ngờ cuối cùng cũng giác ngộ. Tôi cười hừ hừ hai tiếng, người này còn không thèm block tôi nữa, cứ công khai như vậy, thời buổi này chửi người khác cũng thật là dễ dàng. Hồi đó tôi mà biết kết quả sẽ thế này thì tôi đã mặt dày hơn một chút, bám Gustaf hơn một chút, vui vẻ sớm hơn một chút, chẳng lí do gì phải e dè để giờ vẫn bị mang tiếng. Bài học rút ra là, sau này nếu nói xấu người khác, nên nói xấu một cách tinh tế và tao nhã, giống như đứa bạn tôi là người miền Bắc, mỗi lần nó chửi ai nó đều chửi vô cùng kín đáo, cấu trúc câu phức tạp, ý tại ngôn ngoại, vô cùng ảo diệu, chỉ đứa nào thông minh mới nghe hiểu được. Vậy mới gọi là đẳng cấp.

Phương gọi, hỏi tôi làm gì, tôi trả lời: “Uống cà phê, đọc bài phê bình xã hội.” Nó cười haha, nói là Björn muốn gặp tôi, nếu tôi không thích thì đừng đi. Tôi nói đi chứ, cấp trên triệu kiến, tôi phải cúc cung tận tụy mà tới chứ. Đứa bạn này, chia tay rồi mà vẫn còn dây dưa. Tôi ý kiến với nó, nó nói tôi mặc dù xông pha tình trường trước nó nhưng nhan sắc và thủ đoạn lại không bằng, chưa tới tuổi đàm đạo. 

Trước đây, hồi Björn và tôi chỉ đơn thuần là sếp và nhân viên, quan hệ thoải mái hơn nhiều, không gượng gạo thấy rõ như bây giờ. Cũng phải, tôi và bạn của anh ta trở nên như vậy, bạn của tôi và anh ta lại trở nên như vậy, oan gia giống y phim Hongkong. Tôi xin lỗi anh ta vì nghỉ việc không thông báo. Anh ta nói không sao, đừng có lần sau là được. Chúng tôi nói chuyện về Phương một lúc, hầu hết là tôi nói. Dù gì thì gì, cũng không thể phủ nhận được sự xuất sắc của Björn, tôi phải tranh thủ cho đứa bạn tội nghiệp của tôi, để ít ra thì hai đứa chúng tôi cũng phải có một đứa được hạnh phúc với đàn ông chứ. Nó mà biết được tôi nghĩ thế này, chắc chắn nó sẽ cảm thấy tôi rất là vĩ đại.

Tôi về lại chỗ Björn làm, thấy chị Xuân đối xử với tôi hơi lịch sự hơn bình thường. Ừm, tôi coi như không biết. Buổi trưa mọi người rủ nhau đi ăn, không ai nhắc tới tôi, cũng không ai nói chuyện với tôi, coi tôi như không tồn tại. Tôi bỏ bữa trưa, chiều về nhà ăn một phần Lotteria, hai miếng gà, một cái hamburger, khoai tây chiên, coca, rất no. Buổi tối ngủ không được, toàn nghĩ tới Gustaf. Mỗi lần ấm ức đều nghĩ đến anh như vậy. Có điều từ bây giờ, nuốt vào trong bụng, người lúc nào cũng sẵn sàng nghe tôi than vãn đã bỏ tôi đi rồi.

Ngày hôm sau tôi biết điều đem theo một quả táo, người ta đi ăn trưa hết, tôi ngồi cắm mặt vào máy tính gặm táo, giả vờ bận rộn. Táo rất tốt cho sức khỏe. Tối về vẫn nghĩ tới Gustaf, sáng dậy vác quầng đen đi làm. Hôm nay đem theo hai quả táo, cho Björn một quả. Gần khu tôi làm không có nhiều chỗ ăn trưa, nghĩ tới việc đi ăn một mình đụng mặt bọn họ, tôi không thích lắm.

Buổi chiều đi cùng Björn gặp khách hàng, anh ta khen tôi dịch mượt hơn trước. Ăn tối xong anh ta hỏi tôi buổi tối có làm gì không, tôi nói không, anh ta đưa cho tôi một bản báo cáo tám trang, dịch sang tiếng Đức, gấp. Tôi về nhà dịch từ mười giờ tới bốn giờ sáng, đi ngủ chẳng mơ mộng gì. Ngày hôm sau tôi tới văn phòng anh ta đưa bản hard copy, anh ta nói mặt tôi nhìn gớm quá, đi về ngủ đi. Tôi hớn hở đi về, lừa Phương đi ăn trưa chung, cả tuần nay tôi chưa ăn bữa trưa nào cho ra hồn. Nó đi học, tôi ăn cơm tấm một mình.

Buổi tối tôi mới đọc xong một quyển ebook nhỏ nhỏ, mười một giờ chuẩn bị đi ngủ thì Björn email, kêu tôi dịch một bản báo cáo bảy trang, gấp. Tôi uống cà phê dịch xong vẫn là bốn giờ sáng, mười giờ ngày hôm sau tới nộp, nhớ những ngày học đại học vô cùng. Hồi đó, chúng tôi làm bài tập nhóm, thường là thong thả chơi bời, tới sát hạn nộp sẽ cong đít lên thức đêm thức hôm mà làm cho kịp. Björn đưa tôi một cái hộp, nói là quà người ta đưa anh, anh không thích, không có ai để cho, thưởng cho tôi vì dịch đêm, kêu tôi về nghỉ. Tôi lại hớn hở đi về.

Tới nhà mở ra, bên trong là xúc xích Đức, sô cô la Bỉ, toàn đồ ăn vặt tôi thích, tôi gục gặc đầu, anh ta cũng coi như nhân đạo. Nhớ tới lần tôi và Gustaf tranh cãi chuyện sô cô la chỗ nào mới là ngon nhất, tôi cứng đầu nói là Pháp, anh từng nói sẽ mua hết về bắt tôi ăn để mà so sánh. Tôi cười một mình, đem chia cho Phương một nửa, cho thằng bé hàng xóm mấy thanh sô cô la. Đọc truyện ngôn tình, tới nửa đêm Björn lại gửi email cho tôi, lần này vẫn là báo cáo bảy trang, nói tôi gửi mail là được, khỏi tới. Tôi dịch xong email nộp bài, ngủ thẳng tới ba giờ chiều. Thêm một tuần nữa tôi không ăn trưa. Chà, tôi cứ như vậy chắc chẳng mấy chốc sẽ giàu sụ.

Đã ba tuần kể từ ngày cuối cùng gặp Gustaf. Dạo này tôi hay nghĩ tới hồi chúng tôi ở bên nhau, cũng không nhớ tới lần tôi và anh ở trong xe nữa. Tôi  nhớ tới hai chữ vàng Phương cho tôi, “nhu nhược”. Ừm, gặp chuyện không vừa ý, tôi tự ép mình phải quên đi, có vậy sống mới thanh thản. Đối với anh, chẳng qua tôi là hi vọng nhiều nên thất vọng nhiều thôi, thất vọng xong rồi thì mọi chuyện bình thường trở lại. Hôm nay lúc đang ngồi cà phê một mình, tôi nghe Lệ Thu hát Lòng cuồng điên vì nhớ, ôi có bao giờ thấy nhau lần nữa, cảm giác thật kì lạ. Ừm, tôi nhớ anh. Nhớ tới ám ảnh. Anh không gọi điện thoại, không nhắn tin, không email. Không biết giờ này anh ra sao rồi. Tôi thấy mình thật buồn cười, lúc nào cũng vậy, mất rồi mới thấy tiếc. Về nhà tôi google tên anh, đọc báo mạng, xem LinkedIn của anh, thấy anh vẫn còn ở Việt Nam, chưa bao giờ đi Đức. Không liên lạc với tôi. Anh hết quan tâm tới tôi rồi, đừng nói gì tới yêu thương che chở. Chúng tôi như vậy coi như là hết rồi nhỉ. Tôi mỉm cười, thấy nước mắt chảy xuống.

Ban đầu tôi còn thấy hơi lạ với cái lịch làm việc vớ vẩn của Björn, nhưng sau rồi thấy cũng tốt, tự điều chỉnh đồng hồ sinh học lại một chút, sống được. Mỗi ngày tôi đều ngủ tới trưa chiều, dậy thì cắm mặt vào máy tính đọc truyện, thỉnh thoảng chat chit với bạn bè, nói chuyện điện thoại, ăn vớ vẩn cái gì đó, chờ Björn giao bài tập thì làm. Thỉnh thoảng anh ta cũng kêu tôi đi kiểm tra, còn thì ít ra đường. Tôi nói với Phương, “Mày thấy không, người ta đi tù mỗi ngày được ra nắng nửa tiếng, Björn nhà mày mỗi tuần gộp lại cho tao ra đường vài tiếng, khá, khá.” Nó với Björn nghe nói là làm lành rồi, dạo này mặt dày hay qua nhà tôi ăn chực. Mới đầu thì mỗi ngày ăn chực một bữa tối, sau rồi thì mặt càng trét càng dày, mỗi ngày hai bữa trưa chiều cứ học xong là mò qua. Tôi không ra đường, cái gì cũng chỉ gọi điện thoại mang tới. Sài Gòn sống cũng thật sung sướng, có cái điện thoại là có hết, ở Đà Lạt nhà tôi thì đừng hòng. Phương nó nói ba mẹ nó cắt tiền thưởng giảm tiền lương, nó vô sản phải chạy qua đây bóc lột tôi. Thực ra tôi biết, thấy tôi ăn uống thất thường, lương tâm thái y của nó không cho phép, nên nó mới bày cái trò ăn chực này, nó nói là “Mày mà không ăn chung với tao thì tao cho dù mặt dày tới đâu cũng sẽ vì tủi thân mà câm nín lặng lẽ nhịn đói chứ không thể nào chực mày được.” Cái đứa bạn này, tôi biết tỏng.

Mấy bữa nay tôi hay nghe Leona Lewis, có cái bài Better in time nghe được lắm, tôi để loop nghe từ lúc ngủ dậy tới lúc leo lên giường. Tự nhủ với bản thân, tôi đây sắp hai mươi tư tuổi rồi, hơn khối đứa khác, cũng coi như là kinh qua hai mối tình, cái nào cũng đầm đìa máu và nước mắt. Sống có một lần, ráng mà vui vẻ. 

Mỗi lần đặt lưng lên giường là ngủ thẳng, chẳng còn sức mà nghĩ gì tới chuyện cũ, có lúc tôi còn thấy cái chuyện tình bốn năm của tôi thực ra cũng chỉ là một cái trò mèo mà thôi. Hồi còn nhỏ, có lần ba tôi chở đi ăn ốc ở một chỗ ngon lắm, tôi thấy là ngon nhất trên đời, ngày nào cũng bắt ba tôi chở đi ăn, tới một ngày tiệm ốc kia dọn đi mất, tôi đòi ba tôi đi hỏi, hỏi không ra. Sau này mới biết người ta chuyển nhà vào Sài Gòn, dụ Phương đi ăn, nhận ra là nó không ngon như tôi tưởng. Vậy mới nói, con người là động vật vô cùng phức tạp, trong thời điểm này thì cảm thấy thế này, thay đổi hoàn cảnh môi trường một chút là sẽ thấy thế khác. Tình cảm cũng vậy thôi, mới đầu yêu thì tưởng là yêu cả đời cả kiếp, tình yêu to lớn ghê gớm lắm, qua vài năm vài tháng, cũng chẳng còn lại gì. Loại kết thúc như “và công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi” cũng chỉ có trong truyện cổ tích lừa phỉnh con nít mà thôi.

Tôi xem lại email cuối cùng Gustaf gửi tôi. Ừm, bạn trai số một của tôi, vợ đẹp, con đẹp, cả nhà đều đẹp. Tôi thở ra một tiếng, phát hiện mình chẳng cảm thấy gì, khịt mũi. Tôi lại google bạn trai số hai, thấy anh trả lời phỏng vấn, người viết bài nói là anh có tầm nhìn chiến lược. Có một bức hình nhỏ xíu, anh gầy đi thì phải. Tôi muốn gọi điện thoại cho anh, nhìn đồng hồ, năm giờ sáng, lại thôi. Tôi soạn email, viết tới viết lui rồi xóa, gửi kèm một cái ecard Danke, ý là cám ơn anh đã làm tôi sáng mắt ra. Nghĩ thế nào tôi lại xóa. Anh là muốn chấm dứt với tôi rồi, không cần tôi nữa. Anh yêu tôi nhiều như vậy, tôi lại chọc điên anh đến thế, đến Shin cậu bé bút chì còn biết là tôi bị bỏ rơi cũng đáng.

Tôi ôm máy tính ngồi suy tư một chút, lúc đi ngủ nhìn ra ngoài thấy trời đã sáng. Tự nhiên nhớ lại buổi sáng đầu tiên ở Đức, trời cũng có màu thế này. Hơi buồn. Gustaf. Em nhớ anh quá.

Hôm nay tôi ngủ trễ hơn mọi ngày, Phương nó lại cúp học mò qua đánh thức tôi sớm, tôi ngáp ngắn ngáp dài chì chiết nó. Tuần sau tôi có một bài kiểm tra ở Long An, nói nó bữa đó kiếm người khác mà chực. Nó làm ra vẻ tủi thân, đòi tôi gọi mì Hàn Quốc. Tôi vừa tìm số điện thoại vừa rên rỉ: “May cho mày, tao làm ban đêm nhiều tiền hơn ban ngày, chứ không đừng hòng nuôi nổi mày.” Nó lúc đó đang nghịch điện thoại, hừ mũi liếc tôi: “Hai người trả lương không nhiều mới lạ.” Tôi nhất thời không hiểu. Tôi nhìn nó một hồi lâu, nó chẳng thèm động tĩnh. Tôi ép cung nó, nó ra chiều suy nghĩ, vuốt bộ râu tưởng tượng, nói với tôi, mày gọi thêm hai ly cà phê nữa đi. Tôi ngu dại làm theo. Ranh con, bày đặt tỏ ra bí hiểm.

Nó bình chân như vại ngồi chờ cà phê tới, uống một ngụm, lau miệng, lau tay, quý phái đặt cái ly xuống giường, thong thả: “Bản thượng thần ăn của mày là ăn khế trả vàng.” Tôi để im cho nó khoác lác. “Tao ăn chực coi vậy chứ cũng mệt mỏi lắm, chẳng qua đã lỡ dâng trai cho mày một lần rồi, mà tính tao đưa Phật là đưa tới Tây thiên, mới cất công giúp tụi mày thêm lần nữa.” Trong lòng tôi “ting” một tiếng, có chút nghi ngờ. Nó thấy vẻ mặt đần độn của tôi, cũng không bày trò, ngồi phun ra hết. “Hồi mày gặp anh ta, là anh ta gọi điện thoại kêu tao tới đón mày. Nhớ không? Cái lần… đó đó. Nếu không tao chẳng tới nhanh được vậy.” “Mày đi làm có chuyện gì Dôn cũng báo cáo lại hết. Dôn nói Táp xót mày lắm. Chẹp chẹp. Anh ta đáng lẽ quay về Đức từ lâu lắc rồi, làm ở tổng công ty, mà Dôn nói là vì mày nên mới xin ở lại Việt Nam. Chẹp. Tao thấy mày chắc cả ngày không soi gương nhỉ, ờ nhìn đi, tao có đoạn tụ cũng không đoạn tụ nổi với mày, đừng nói gì tên đàn ông đẹp trai ngời ngời lấp lánh kia…”

 

Tôi nuốt từng lời nó nói, thẫn thờ. Thì ra, từ trước tới nay chuyện gì xảy ra với tôi Gustaf cũng đều biết. Thì ra, những gì Björn và Phương làm đều là do anh nhờ vả. Thì ra, từ trước tới nay anh chưa bao giờ bỏ mặc tôi. Thì ra, lần đi Đức kia đáng lẽ anh đã quay về tổng bộ rồi, vì tôi mà anh mới xin ở lại Việt Nam. Thì ra, anh vì tôi mà làm nhiều như vậy. Nhìn tôi xem…

“Mẹ nó chứ, lão thân thấy mày cũng quá thể. Chuyện cũng có tí ti thôi mà, anh ta giúp mày mở mắt, ờ, dù cách làm có hơi… biến thái tí, chung quy lại kết quả vẫn tốt. Mày im im vậy chứ tao thấy mày cũng yêu anh ta chết lên chết xuống rồi, còn bày đặt.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: