Chương 10
10. Erinner mich dich zu vergessen,
(Hãy nhắc em quên anh đi thôi)
Từ trước tới nay tôi bị người ta nói là đứa phản ứng chậm chạp. Ví dụ có một lần, hồi mới học đại học, có đứa lừa tiền tôi, hồi đó đối với tôi nhiêu đó tiền cũng không nhỏ, mà tôi không dám đòi lại, chỉ đứng nhìn nó đầy uất ức. Lúc đó tôi nhớ Phương có nói là dù tôi có nhìn rớt tròng mắt ra cũng chẳng có gì thay đổi, phải xông tới, làm cho rõ ràng. Tôi cũng chẳng xông tới, nhìn xong rồi thì nuốt uất ức vào trong người, tự nói với bản thân là dùng tiền mua bài học, sau này sẽ không bị người ta lừa bịp nữa. Phương nó chỉ cười khẩy tặng tôi hai chữ vàng: nhu nhược. Từ lần đó trở đi tôi làm gì cũng cẩn thận, bớt tin người, đa nghi hơn. Không hiểu tại sao bây giờ tôi đứng đây, trong hoàn cảnh này nghĩ tới chuyện tiền bạc cũ mèm đó, ừm, bản chất đúng là khó thay đổi được. Tôi dùng hết sức lực nắm chặt tay Gustaf, chỉ đứng đó nhìn, run rẩy. Người kia một tay bồng đứa bé, một tay dắt tay người phụ nữ, thỉnh thoảng hôn cô ta. Người phụ nữ tóc vàng, nhìn giống người Đức, đứa bé tóc vàng, có nét lai châu Á, ánh mắt giống cha. Ai cũng cười. Gia đình thật là hạnh phúc. Đẹp đôi, đẹp ba, hạnh phúc. Tôi nhớ lại mấy năm đã trôi qua của mình, nước mắt tràn ra từ khi nào.
Hình như Gustaf gọi tôi, âm thanh giống như là từ chỗ nào rất xa vọng lại, có điều tôi không trả lời anh được, chỉ mở to mắt im lặng đứng nhìn. Rất im lặng, đến nước mắt cũng chỉ im lặng rơi mà thôi. Tôi thấy trống rỗng. Cổ họng tôi có gì đó cứ từ từ lớn dần lên, tôi thấy khó thở. Tim đập, cả người run lẩy bẩy. Tự nhiên có ước muốn mình giống như các cô gái mềm yếu trong phim Hàn Quốc, tới cảnh thế này thì sẽ xỉu, mặc kệ sống chết thế nào đã có người khác lo lắng chăm sóc. Ừm, mà không xỉu được, chỉ đứng đó, rất tỉnh táo. Truyện tôi viết đăng lên mạng ít người đọc, chẳng ai bình luận gì, Phương nói là vì không có cảnh biến thái. Nó ra vẻ uyên bác lịch duyệt nói với tôi, nó kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, đọc không biết bao nhiêu truyện, tây tàu mĩ nhật, ngôn tình erotic sắc hiệp kiếm hiệp đủ các thể loại, “Thời buổi này người ta chỉ thích đọc truyện đầy tình tiết biến thái, gọi là máu chó,phải có cao trào, đẩy nhân vật chính lên bờ xuống ruộng, hành hạ ngược đãi càng dã man sẽ càng nhiều người thích, có cảnh xẹc cảnh rếp thì càng tốt. Truyện của mày chả có cái khỉ gì, bình thường nhàm chán, đến cái tên truyện cũng vớ vẩn nhàm chán như vậy, vớ phải tao tao cũng không đọc. Phải biến thái, thật biến thái.” Tôi muốn nhắn cho nó cái tin, hỏi nó mày muốn biến thái cỡ nào mới được, có vợ có con có đủ biến thái không…
Gustaf lay tôi rất mạnh, anh vỗ vỗ mặt tôi, tôi vẫn còn đứng ngốc nghếch ở đó. Gia đình nhà người ta đã đi lâu rồi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, vô thức đưa tay lau nước mắt, ngại ngùng nhìn anh, cười cười: “Anh, hình như hồi nãy em uống bia còn chưa đủ…” Anh không nói gì, đôi mắt lộ ra một tia đau đớn, ẩn nhẫn cùng cực. Tôi biết anh đau lòng. Tôi cũng đau lòng. Anh hỏi tôi đi được không, tôi gật đầu. Anh nắm tay tôi ra khỏi công viên, không biết có phải tưởng tượng hay không, tôi thấy tay anh lạnh lẽo lạ kì.
Trên đường về nhà, hai kẻ đau lòng chúng tôi không nói tiếng nào, mỗi người chìm đắm trong thế giới của riêng mình.Tôi mơ hồ thấy anh kéo tôi xuống xe, sờ mặt tôi, sờ trán tôi, thở dài rất khẽ. Anh mở cửa, tôi đi thẳng tới tủ lạnh, trộm một chai rượu của anh, về phòng khóa cửa, tắt đèn, bắt đầu say xỉn. Không nghe tiếng gõ cửa, anh cũng không quản tôi. Tôi đi chơi nhiều, đua đòi cũng nhiều, trước giờ cùng lắm cũng chỉ uống Spy hay Vodka Cruise hay Bailey gì đó thôi, lần này rất chịu chơi cầm chai rượu không thèm đọc tới độ cồn. Rượu của đàn ông có khác, rất cay, rất đắng, rất nóng, rất đậm, uống vào cảm thấy rất đau, rất chua, rất xót, trộn với nước mắt của tôi, rất mặn. Tôi vẫn cứ uống. Cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, không làm sao trôi đi được. Tôi càng uống. Nếu Gustaf để thuốc lá ở ngoài, tôi cũng sẽ trộm vào đây mà hút luôn cho rồi đi.
Hồi năm tôi học lớp tám, ti vi có chiếu chương trìnhhọc tiếng Anh qua các bài hát, lúc đó tôi học được bài Đồng xanh, Green field, trong bài có câu thế này: “I’ll never know what made you run away, how can I keep searching when dark clouds hide the day.”(Em sẽ không bao giờ biết tại sao anh bỏ đi, mây đen che kín tháng ngày, làm sao em tìm kiếm được đây) Mấy năm nay tôi hay hát bài này, ý là anh bỏ đi mà không cho tôi biết lí do, để tôi cứ vậy mà mù quáng kiếm tìm, mù quáng chờ đợi. Chờ tới lúc tôi sắp quên rồi, chờ tới lúc tôi yêu được người khác, chờ tới lúc tôi quên sạch anh rồi, nghĩ tới anh cũng chẳng đau lòng gì hết,sống vui vẻ hạnh phúc thì anh lại xuất hiện. Rõ ràng là anh không thỏa mãn, tôi chỉ nhớ tới anh được bốn năm, hạnh phúc được mấy ngày như vậy cũng là quá nhiều. Nên anh mới như vậy mà xuất hiện trước mắt tôi. Hay lắm, vẫn còn sống, vẫn còn khỏe mạnh, vẫn còn đẹp trai, vẫn còn phong độ, vẫn còn như xưa, có điều thêm được người vợ và đứa con nhỏ. Ừm, tôi biết gì về anh mà đòi cưới. Hay lắm. Tôi chẳng biết gì sất. Tôi ăn hết cơm của ba mẹ để khóc hết nước mắt vì người này. Tôi làm đau lòng Gustaf như vậy rốt cuộc cũng vẫn là khóc hết nước mắt vì người này. Tôi cứ uống nữa, uống nữa. Lúc hết chai rượu, tôi đi ra, trộm thêm một chai nữa, thấy Gustaf đang ngồi ở sô pha, nhìn tôi chằm chằm. Không phải là nãy giờ anh cứ ngồi như vậy mà nhìn cửa phòng tôi chứ, tôi không nhìn anh, hiên ngang ôm chai rượu. Lúc đóng cửa phòng nghe anh hỏi “Em vẫn chưa bao giờ quên được anh ta đúng không?” Tôi lắc đầu, đóng cửa.
Hỏi gì vậy, tôi quên rồi đó chứ, từ ngày tôi kể cho anh nghe, tôi đã quên rồi, chỉ là còn một chút xíu sót lại ở tận góc nào đó sâu thật sâu thật sâu trong trái tim mà thôi. Tôi quên rồi chứ, tôi đã quên là phải quên anh luôn rồi, như vậy không phải là giỏi lắm sao, vậy mà hôm nay anh ta lại xuất hiện, nhắc cho tôi nhớ là phải quên anh ta đi thôi. Ờ, thật là tốt bụng. Đồ chết tiệt, tôi tôn trọng anh như thế, tôi yêu quý anh như thế, vậy mà anh nỡ phá hoại hình tượng tốt đẹp biết bao nhiêu của anh trong lòng tôi. Thà là anh bị bệnh đi, thà là anh bị tai nạn đi, thì đối với tôi anh vẫn là người đàn ông tốt nhất thế giới, tôi dù có yêu Gustaf thì cũng sẽ nhớ tới anh cả đời. Bây giờ anh rớt thẳng xuống thành cái đồ chết tiệt nào rồi. Bốn năm qua của tôi, bốn năm tuổi thanh xuân tôi một lòng một dạ chờ đợi, giờ thành cái thứ gì vậy?
Tôi nghĩ tới Gustaf, uất ức khóc, tôi cảm thấy có lỗi với anh biết bao nhiêu. Gustaf nấu ăn cho tôi vì không muốn tôi ăn mì gói, Gustaf băng ngón chân cho tôi vì tôi đi bộ nhiều bị trầy, Gustaf rửa chân cho tôi vì tôi không thích mùi thuốc, Gustaf lúc nào cũng chăm sóc tôi vì sợ tôi mệt mỏi, Gustaf kiềm chế chờ đợi tôi vì tôi chưa sẵn sàng, Gustaf năn nỉ tôi chỉ để được ôm tôi ngủ… Tôithật là hư hỏng, Gustaf đối xử với tôi như vậy, tôi đã nhận lời yêu anh rồi mà còn tơ tưởng tới người đàn ông khác, còn trước mặt anh làm trò ngu ngốc, tôi thật là hết thuốc chữa rồi. Đồ ích kỉ, mày là cái gì chứ, mày tưởng cả thế giới này quay quanh mày, chỉ mình mày được phép đau khổ thôi chắc, người khác là sắt đá chắc.Tôi đứng dậy, loạng choạng mò mẫm trong bóng tối, mở cửa, nhất thời chói mắt, té xuống sàn nhà. Ngước mặt lên, thấy anh vẫn còn ngồi ở sô pha nhìn tôi, tôi òa khóc, thật là thảm hại. Tôi nhòe nhoẹt mở mắt nhìn anh, nhòe nhoẹt thấy anh mím môi, mím tới thành một đường thẳng luôn rồi, tôi thấy chân anh trước mặt mình, không nghĩ ngợi gì ôm chân anh mà khóc, “Gustaf, em xin lỗi. Em xin lỗi. Em xin lỗi.” Tôi chỉ nói được mấy chữ đó, bụng đau thắt, trái tim đau thắt, tôi làm anh tổn thương nhiều như vậy, tôi là đứa chết tiệt. Đầu óc tôi quay cuồng, trời đất quay cuồng, tôi cũng quay cuồng, rồi chẳng biết gì nữa.
Lúc tôi tỉnh dậy là đang nằm ở bệnh viện, tôi muốn bắt chước phim Trung Quốc, sẽ mở to đôi mắt giả vờ ngây ngô mà hỏi tôi đang ở đâu, có điều nhìn ống truyền nước biển bên cạnh, giường trắng, bộ đồ tôi mặc, nếu hỏi chẳng phải là hơi làm quá rồi sao. Gustaf mở cửa bước vào, anh thấy tôi đã tỉnh, hỏi thăm vài câu, cho tôi uống nước, lau mặt cho tôi. Anh nói mới về nhà nấu cháo, chút nữa sẽ cho tôi ăn. Ngoài những chuyện đó ra, Gustaf không nhắc tới chuyện tôi khóc, cũng không la mắng, không trách móc, không hỏi han. Anh chỉ chuyên tâm chăm sóc tôi, vẫn rất dịu dàng. Anh không nói gì, tôi cũng không nói. Được một lúc, anh nói có việc phải ra ngoài, đưa điện thoại cá nhân của anh cho tôi, nếu tôi muốn có thể gọi cho ba mẹ hay cho Phương, tùy ý, có việc gì thì gọi số kia cho anh. Tôi dạ, nhìn theo bóng anh ra khỏi, cảm giác được bóng lưng anh rất cô đơn.
Tôi gọi về cho mẹ, nói là ở đây đẹp quá, nhân tiện muốn đi chơi vài chỗ, sẽ về trễ ít bữa, mẹ nói tôi ham chơi, đi luôn đi đừng về. Tôi gọi cho Phương, nó đang ngủ trưa, lè nhè hỏi tôi không sợ tốn tiền hả. Tôi chỉ nói “Tao gặp anh Nhật.” Tôi có thể tưởng tượng được nó đang nằm mắt nhắm mắt mở nói chuyện với tôi, sẽ ngồi bật dậy trợn trừng mắt. “Làm sao? Chuyện gì? Khi nào? Ở đâu? Rồi sao rồi? Mày nói gì?” Tôi kể lại cho nó nghe. Kể xong nó chửi thề mấy tiếng, tôi nghe loáng thoáng được tên mấy con vật bốn chân, mấy chữ mẹc (merde: shit). “Sao mày ngu vậy? Sao mày hiền vậy? Phải chạy tới, ít nhất là tát cho anh ta một tát, rồi kể cho vợ anh ta nghe. Mẹ kiếp, tao không ngờ con người đó lại, lại, mẹ kiếp, tức quá. Mẹc. Mẹc. Mẹc. Mẹ nó chứ, mẹc. Mẹc.” Tôi chờ nó phun hết mẹc ra, lại nói “Tao uống gần hết hai chai rượu. Đang ở bệnh viện. Giờ không sao rồi.” Nó lại mẹc thêm vài tiếng, hỏi bệnh gì. Nghe tôi nói là súc ruột, nó hỏi “rửa dạ dày hay rửa ruột?” Tôi không hiểu, hình như là cái đầu, vì tôi không ăn gì mà uống rượu nên bị viêm dạ dày hay làm sao đó. Nó giải thích “mày rửa dạ dày người ta sẽ gắn ống vào họng mày, còn rửa ruột thì gắn vào đít mày, Táp đưa mày vô bệnh viện mà hả, nếu mà rửa ruột thì mày mất tem rồi con.” Ừm, con nhãi sắp làm bác sĩ, nói chuyện vô cùng thẳng thắng, muốn chỉ cái nào là gọi tên cái đó, tôi cũng quen rồi. Nó cũng thật là chu đáo, quan tâm luôn tới mấy chuyện này. Bạn nào đọc truyện của tôi, làm ơn đừng có bắt chước. Uống rượu giải sầu nhìn thì có vẻ rất ngầu, cũng bớt sầu thật, có điều, tin tôi đi, uống xong súc ruột rồi mới biết.
“Rồi bây giờ mày tính làm sao? Táp có nói gì không? Mẹ nó chứ, tao tức quá, phải chi tao có ở đó, tao tức quá.”“Ảnh không nói gì, không la mắng hỏi han gì hết. Tao cũng không biết phải làm gì.” “Giờ mày thấy thế nào?” Tôi chẳng thấy gì hết. Tôi không giận hờn gì người kia, tôi cũng không thấy đau lòng nữa. Giống như ngày xưa, tôi sẽ coi như bỏ mấy năm trời ra để mua bài học để đời, hơi đắt một tí.Nó thở dài: “Mày có còn yêu anh ta đâu mà…” Ừm, cũng nhờ thấy anh ta như vậy mà tôi nhẹ nhõm, lần này hết thật rồi. Lần súc ruột này chắc súc hết tình cảm ngu dại của tôi ra luôn rồi. Tôi bây giờ chỉ cảm thấy đau lòng, áy náy với Gustaf mà thôi.
Tôi nằm viện hai ngày, Gustaf buổi tối sẽ kéo ghế ngồi cạnh giường tôi, ở bên tôi cả đêm. Đôi khi thức giấc, có thể cảm giác được tay anh đang vuốt tóc tôi, vuốt ve mặt tôi, lúc tôi tỉnh dậy anh sẽ chẳng nói gì ngoài chuyện sức khỏe. Sau khi xuất viện, tôi ở nhà thêm hai ngày nữa rồi bay về Việt Nam, hai ngày này, anh vẫn không nói gì với tôi ngoài những câu dặn dò quan tâm sức khỏe. Anh cũng không còn ôm tôi ngủ nữa, tôi chua chát cảm thấy có chút không quen, hơi khó ngủ. Thói quen thật là kì lạ, con người cũng thật là kì lạ, lúc có thì hoặc là than thở, hoặc là giả bộ than thở, khi mất đi rồi mới nhận ra mình cần nó thế nào.
Tối cuối cùng ở Đức, lúc tôi ngồi sô pha chờ anh về để nói chuyện, buồn chán ngồi lướt facebook, nghĩ thế nào, tôi tìm facebook của Nhật, tôi thử hết các email mà tôi biết, thử nhiều từ, vẫn không tìm ra. “Em quyến luyến anh ta như vậy sao? Em vì anh ta đến cả sức khỏe tính mạng đều không cần, đến lòng tự trọng em cũng không cần sao?” Gustaf không biết đứng sau lưng tôi từ lúc nào, tôi không nghe thấy tiếng anh mở cửa. Tôi nhìn anh, anh nhíu mày, vẻ mặt của anh làm tôi thấy rất đau lòng. “Em không có ý gặp lại…” “Vậy em nói cho tôi biết em đang làm trò gì vậy? Em coi tôi là gì? Em chưa bao giờ yêu tôi đúng không? Em chẳng qua lợi dụng tôi để quên anh ta đúng không?” Tôi lắc đầu, “Không có. Anh hiểu lầm rồi.” Anh chụp vai tôi, lắc thật mạnh: “Trong đầu em rốt cuộc là nghĩ gì? Tại sao em cố chấp như vậy? Tại sao em cố chấp như vậy? Em ỷ tôi yêu em nên em muốn đối xử với tôi thế nào cũng được phải không?”Anh hôn tôi, hôn rất mạnh bạo, tay anh ghì chặt tôi, không cho tôi cục cựa, lưỡi anh khuấy đảo tôi, anh hôn tôi như rằng anh có thể hút hết suy nghĩ trong đầu tôi ra ngoài. Tim tôi nhói lên, cả tim lẫn vai đều rất đau. Tôi chảy nước mắt. Anh bỏ tôi ra, nhắm mắt lại, hít một hơi dài: “Sáng mai tôi sẽ về.” Anh đóng sập cửa lại, không nhìn tôi lần nào.
Lúc máy bay cất cánh, tôi quên mất ý định nhìn ngắm Đức từ trên cao, chỉ im lặng nhắm mắt, tựa đầu vào cửa sổ. Gustaf để tôi dựa vào vai anh, chúng tôi không ai nói gì. Không khí rất nặng nề. Tôi nhớ tới lúc trước bay đi, so với bây giờ, đúng là buồn cười. Taxi dừng trước chung cư, anh xách vali của tôi lên lầu, đặt trong phòng rồi tự động đi ra, cũng không dặn dò gì tôi hết. Tôi thấy ấm ức trong lòng, nhưng không nói gì, tôi biết mình bây giờ không có tư cách để ấm ức.
Phương biết hôm nay tôi về, nó học xong là chạy ngay qua nhà tôi, xem xét tình hình. Nó ngồi nhìn tôi soạn hành lý, hỏi thăm đủ thứ. Tôi lấy ra vài chai nước hoa nhỏ nhỏ, vài con rối, một ít bưu thiếp, nhớ lại lúc chúng tôi đi Prague đã hạnh phúc thế nào, anh đã chiều chuộng tôi như thế nào. Nó thấy tôi im lặng liền đem chuyện tục tĩu ra kể, an ủi tôi. Bình thường nó hay nói chuyện kẻ cả, thích nhảy vào họng tôi, thích sỉ nhục tôi, tới lúc tôi gặp chuyện, cũng chỉ đem ra trút được với nó mà thôi. Nó nói tôi chờ Gustaf nguôi giận tới xin lỗi anh, làm nũng một chút sẽ không có vấn đề gì.
Thứ hai tôi đi làm lại, tạt qua chỗ Björn đưa quà cho chị Xuân với mấy chị tôi chơi thân thân, lúc tới văn phòng là mười giờ. Trợ lý của Gustaf email cho tôi thông báo chấm dứt hợp đồng, có chữ kí điện tử của anh. Hồi trước lúc Gustaf “mượn” tôi từ chỗ Björn có nói là mượn vài tháng, tôi có kí hợp đồng ngắn hạn với tư cách phiên dịch cá nhân cho anh, sau này tôi bận rộn thi cử, lại không thấy anh hay Björn nói gì tới nên cũng không để ý lắm. Tôi gọi điện thoại cho anh không được, gọi cho Björn, Björn nói tôi chuyện này dự tính từ trước khi tôi đi Đức rồi, tỏ ra bất ngờ vì giờ tôi mới biết. Anh ta cũng biết chuyện ở Đức tôi vào viện, dặn tôi từ từ khi nào khỏe lại tới làm cũng được.
Tôi đọc lại email. Không ngờ Gustaf lại chán ghét tôi như vậy, không ngờ anh không muốn nhìn mặt tôi tới như vậy, mới đặt chân về Việt Nam đã muốn đuổi tôi đi. Rõ ràng Björn biết chuyện, nói đỡ cho anh. Tôi thấy tủi thân vô cùng. Anh yêu tôi như vậy, tôi chỉ vì một lần ngốc nghếch không kiềm chế được, đã làm tổn thương anh quá nặng rồi. “Gustaf, em gọi cho anh không được.” “Em muốn nói chuyện với anh.” “Anh ở đâu rồi? Gọi lại cho em đi.” “Anh không muốn liên hệ với em tới như vậy sao?” “Gustaf.”Tôi cầm điện thoại, một lúc lại nhắn cho anh một tin. Có email, anh gửi. Tôi như người chết đuối vớ được phao cứu sinh, hớn hở mở ra. Email trống không, đính kèm vài tấm hình. Toàn là hình của Nhật và vợ anh ta, còn kèm cả giấy đăng kí kết hôn, giấy khai sinh của con trai họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro