Chương 5
Trần Vũ tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Khi cậu mở mắt ra, xung quanh đều là màu trắng chói mắt khiến đầu óc cậu có chút choáng váng. Trần Vũ theo bản năng muốn cử động thân thể, nhưng cả cơ thể đau như muốn rụng rời toàn thân.
"Tê—"
Lúc này Trần Vũ mới hoàn toàn tỉnh táo, đây hình như là một phòng bệnh đơn, vừa lúc có y tá bưng đồ vật tiến vào, thấy Trần Vũ đã tỉnh liền vui vẻ chạy lại, "Bệnh nhân giường số 23, anh tỉnh rồi à?"
"Vâng, nơi này là..." Hôn mê đã lâu, giọng Trần Vũ trở nên khàn khàn giống như bị lưỡi dao cắt qua. Y tá lấy nước ở đầu giường, cho Trần Vũ uống hai ngụm, sau đó mới nhẹ nhàng hỏi, "Anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Trần Vũ lắc đầu, tuy rằng không khó chịu, nhưng cả người lại đau đến phát hoảng.
"Tốt rồi, anh chờ một chút, tôi đi mời bác sĩ chủ trị đến đây."
Y tá nói xong liền rời đi. Trần Vũ nằm trên giường bệnh nhìn lên trần nhà, ký ức dần dần trở lại trong đầu. Cậu nhớ mình đã đẩy Cố Nguỵ ra và bị những thanh thép và đá trên trần ụp xuống. Hình như trong lúc hôn mê, Cố Nguỵ đã ôm lấy cậu, hình như anh có hơi nhíu mày, khuôn mặt buồn bã giống như Tây Thi ôm đàn trong sách, đôi mắt long lanh, sóng xanh mười dặm.
Trần Vũ bị mê hoặc hồi lâu, tưởng rằng mình đang nằm mơ, mạnh dạn nói ra lời tỏ tình. Bây giờ nghĩ lại, cậu thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Đây là kiểu ăn nói ngây ngô gì vậy? Tự nhiên uy hiếp người khác làm bạn trai của mình... Chỉ là, một giọng nói yếu ớt vang lên trong tâm trí cậu.
-"Được rồi, anh hứa với em."
Giọng nói thật dễ nghe, mang theo chút bất lực.
Trần Vũ lắc lắc đầu, cậu không biết lời nói của Cố Nguỵ là ảo tưởng trước khi sắp hôn mê hay là sự thật. Ngay lúc đầu óc đang rối bời thì có tiếng gõ cửa. Y tá vừa bước vào, vừa nói: "Bệnh nhân giường 23, bác sĩ đến rồi đây."
Theo sau cô là một thân ảnh màu trắng thon dài, hai chân vững vàng bước tới trước mặt Trần Vũ, không phải chính là người vừa rồi gây ra phiền não trong đầu cậu hay sao?
Cố Nguỵ nhìn Trần Vũ đang ngẩn người, hồi lâu cũng không có đáp lại. Anh nở một nụ cười hiếm thấy, duỗi tay ra trước mặt cậu quơ quơ vài cái, "Ngủ còn chưa đủ hay sao? Tỉnh dậy liền trở thành ngốc rồi?"
Hầu kết của Trần Vũ lăn lăn, định thần lại, "Cố ... Bác sĩ Cố, sao anh lại ở đây?"
Cố Nguỵ đứng bên giường, cầm hồ sơ bệnh án trong tay lên, bày ra bộ dáng phải xử lý theo phép công "Đây là bệnh viện An Nhân, anh là bác sĩ chủ trị của em. Hiện tại trên người em còn có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hai người tiến hành hỏi đáp vài phút, Cố Nguỵ đem tình hình của Trần Vũ đại khái đều hỏi qua một lượt, đem thông tin đã thu được đưa cho y tá bên cạnh, yêu cầu cô buổi chiều mang Trần Vũ đi làm một lần chụp CT kiểm tra toàn thân. Y tá nhận được liền rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trần Vũ và Cố Nguỵ. Trần Vũ mở to mắt, nhìn Cố Nguỵ từ dưới giường lôi ra một cái ghế đẩu, ngồi xuống bên cạnh cậu, lông mày giãn ra, trong mắt hiện lên một tia dịu dàng, "Vừa rồi anh hỏi em với tư cách là bác sĩ phụ trách, bây giờ anh hỏi em với tư cách là bạn trai, còn đau không?"
Trần Vũ tất nhiên rất đau, cơn đau truyền đến từ sau lưng dày đặc giống như có vạn mũi kim đâm vào, trong cơ thể cậu không còn chút sức lực, ngay cả giơ tay cũng trở nên khó khăn, nhưng chỉ cần một câu "tư cách là bạn trai" của Cố Nguỵ thì nỗi đau đó có tính là gì? Trên thế giới này, còn có gì sánh bằng mộng tưởng trở thành sự thật?
"Không đau đâu." Trần Vũ lắc đầu, ánh mắt rực lửa nhìn Cố Nguỵ, suýt chút nữa nhìn ra một cái lỗ trên người anh. Dưới ánh mắt của cậu, Cố Nguỵ không được tự nhiên mà rời mắt đi, lỗ tai cũng đỏ lên, hắng giọng, "Đã hứa rồi thì phải thực hiện."
"Vậy... Không phải là em đang nằm mơ, anh thật sự đã hứa với em sao?" Trần Vũ vớ được cọng rơm, vội vàng hỏi lại.
Cố Nguỵ ngẩn người, quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung nhỏ, khóe mắt cong cong lộ ra ý cười, "Thật."
Ánh mắt Trần Vũ lộ ra vẻ ngây ngất, nhưng chỉ lưu lại trong chốc lát, sau đó mặt mày nhăn lại, dường như lại cảm thấy phiền não. Cậu do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Cố, thật ra em cứu anh không vì cái gì khác, cũng không phải hi vọng anh vì cảm kích hay thương hại mà đáp ứng em. Thích anh là việc của em. Dù vì bất kỳ lí do gì, em đều không muốn làm anh khó xử."
Cố Nguỵ nhẹ nhàng thở dài, bất lực mà gõ nhẹ vào trán Trần Vũ, "Ơn cứu mạng anh đã trả rồi. Nếu anh không muốn, không ai có thể ép buộc anh."
"... Đã trả rồi?" Trần Vũ ngây người hỏi.
"Anh là bác sĩ chủ trị của em, Trần Vũ, ca phẫu thuật của em là do anh thực hiện."
Trần Vũ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng hiện lên một tia nghi ngờ, vì sao Cố Nguỵ lại đồng ý? Lúc trước rõ ràng là từ chối cậu nghiêm túc như vậy. Trần Vũ theo bản năng mà đem câu này hỏi ra miệng, nghe thấy phía đối diện truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, "Cái này về sau sẽ nói cho em biết, nhưng mà... Muốn làm bạn trai của anh, phải đáp ứng anh ba điều kiện."
Đừng nói là ba điều, kể cả ba mươi điều, Trần Vũ cũng gật đầu, ai kêu Cố Nguỵ đã là bạn trai của cậu.
"Anh nói đi." Mặc dù Trần Vũ nằm im không thể nhúc nhích, nhưng Cố Nguỵ cảm thấy đối phương giống như một con chó săn nhỏ đang ngoan ngoãn vẫy đuôi nhìn anh.
"Không được chết, không được chết, còn có, không được chết."
Trần Vũ hơi bất ngờ, Cố Nguỵ dường như trong tiềm thức sợ hãi cái chết, có lẽ là vì lo lắng và sợ hãi đối với nghề nghiệp của cậu. Trần Vũ mỉm cười, trả lời Cố Nguỵ bằng giọng nói dịu dàng nhất, "Anh yên tâm, em sẽ không chết đâu."
Nghe xong, Cố Nguỵ im lặng hồi lâu, ánh mắt cụp xuống che khuất đi cảm xúc, khi ngẩng đầu thì đã trở lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, "Đói bụng chưa?"
Đến lúc này, Trần Vũ mới nhận ra bụng cậu đã đói đến mức kêu lên, vì thế gật gật đầu.
Cố Nguỵ ném lại một câu "Chờ một chút" rồi rời đi, khi quay lại, anh cầm một hộp hộp thức ăn trên tay, nâng giường bệnh của Trần Vũ lên, mở ra chiếc bàn ăn nhỏ. Một mùi thơm thoang thoảng bay ra. Bên trong hộp là món canh móng heo vàng óng, có vẻ như đã được nấu rất lâu.
"Là anh nấu sao?" Trần Vũ hỏi với một trong mười ngàn hy vọng.
Cố Nguỵ ngước nhìn cậu, gật gật đầu, "Ừ."
Trần Vũ lập tức có cảm giác muốn rơi nước mắt, trời ơi, ai biết được cậu chỉ đi một chuyến thôi cũng kiếm được một người bạn trai hiền lành và chu đáo đến mức này? Có vẻ như cơn sóng gió này đã thu được quá nhiều, ngay cả đau đớn sau lưng cũng là một niềm vui sướng.
"Ăn cái gì bổ cái đó." Cố Ngụy nhìn bàn tay trái đang quấn băng của Trần Vũ, bồi thêm một câu.
Trần Vũ cảm nhận được sự vui tươi trong giọng điệu của Cố Nguỵ, nhướng mày, "Bác sĩ Cố, tại sao lại mê tín như vậy chứ?"
"Câm miệng lại, có ăn hay không?"
"Ăn!" Trần Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Nguỵ, "Nhưng bác sĩ Cố, tay em không động đậy được..."
Đôi mắt cún con ngây thơ ngước lên, đặt trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Trần Vũ vậy mà không hề phản cảm, ngược lại, còn có chút đáng yêu, làm Cố Nguỵ cảm thấy vị đội trưởng đội SWAT luôn xông pha trên tuyến đầu vì nước vì dân thực sự còn rất trẻ, mới 26 tuổi.
"Há miệng ra." Cố Nguỵ đem cái muỗng đưa tới miệng Trần Vũ, nhìn đối phương dựa vào đầu giường, há miệng ngoan ngoãn mà nuốt xuống. Cố Nguỵ dường như không cảm thấy có gì lạ khi cậu phản ứng như vậy, trong lòng nở nụ cười. Hai người cứ như vậy mà một xúc, một ăn cho đến khi hết hộp canh. Cuối cùng Trần Vũ liếm liếm môi, giống như chưa đã thèm, "Đột nhiên em cảm thấy rằng phải nằm ở đây cũng không lỗ..."
Cố Nguỵ tức giận gõ vào trán Trần Vũ, "Phải không? Lần sau nếu làm phẫu thuật cho em, anh sẽ không gây tê nữa."
"Đừng, đừng mà ..." Trần Vũ ngay lập tức cầu xin sự thương xót, "Bác sĩ Cố, em sai rồi không được sao?"
Trần Vũ lần này nằm viện chính là hết nửa tháng, nói dễ nghe một chút là phục hồi thân thể, tu dưỡng bản thân. Nói khó nghe thì chính là cọ ăn cọ uống, đem việc ăn ngon lười làm mà phát huy đến cực hạn, giống như cao da chó dính chặt lấy Cố Nguỵ. Nhưng Cố Nguỵ rất bận rộn, chỉ có thể đến phòng Trần Vũ khi anh rảnh. Anh đã ăn trưa và ăn tối với cậu suốt nửa tháng này.
Sở cảnh sát đã xin một phòng bệnh đơn để Trần Vũ có thể yên tâm bình phục vết thương, không ngờ bây giờ lại cực kỳ vừa ý cậu. Trần Vũ thường xuyên giữ Cố Nguỵ lại trong phòng, ôm ấp, hôn hít, thậm chí còn muốn bế anh lên, nhưng ... Để Cố Nguỵ tiếp tục xúc cho mình ăn, Trần Vũ vẫn giả vờ bị đau tay. Cuối cùng bị Cố Nguỵ mang đi làm một bài kiểm tra chính xác hoàn chỉnh mà vạch trần.
Tuy là Trần Vũ không muốn rời xa chốn "thiên đường" này, nhưng do có tố chất thân thể vượt trội và sức bật dẻo dai, nửa tháng sau cậu đã phải xuất viện và trình diện ở đội cảnh sát.
Cuộc sống khi trở lại trong lực lượng cảnh sát là một "địa ngục" hoàn toàn khác với bệnh viện. Trần Vũ bởi vì nghỉ bệnh mà báo cáo đã xếp chồng thành đống, nhiệm vụ cũng không ngừng đưa tới. Cậu ở đội cảnh sát bận rộn suốt một tuần mới được một ngày nghỉ.
Trần Vũ ngay lập tức gửi tin nhắn cho Cố Nguỵ mời anh cùng đi ăn tối, kết quả là sau khi chờ nửa tiếng, Cố Nguỵ đã trả lời bằng câu "không có thời gian, phải tăng ca". Trần Vũ ngay lập tức cảm thấy mất mát. Đang lúc cậu bắt đầu tự hỏi có phải chỉ có mình là người không gặp một tuần cảm thấy dài như một năm hay không thì điện thoại lại rung lên, là tin nhắn của Cố Nguỵ.
"Đi ăn cơm tối thì không có thời gian, em có muốn đến nhà anh sau khi tan sở không?"
Trần Vũ ngay lập tức hồi sinh full 100% máu.
***
Trần Vũ cưỡi mô tô phân khối lớn vòng qua cổng phụ của bệnh viện An Nhân để đón Cố Nguỵ đi làm về. Đây là lần thứ ba cậu đứng đây chờ Cố Nguỵ, nhưng lần này cậu đã là bạn trai chính thức. Trần Vũ vừa nghĩ đến điều này liền ngây ngô cười, khiến Cố Nguỵ vừa ra khỏi cửa đã cảm thấy bối rối.
Căn hộ rất gần bệnh viện. Hai người cùng nhau đi qua các con hẻm trong thành phố một lát đã tới rồi. Trần Vũ vốn là để bụng chờ Cố Nguỵ cùng đi ăn cơm, lúc này bụng đã kêu vang vì đói. Cố Nguỵ quá mệt không muốn nấu cơm, mà Trần Vũ lại chỉ có thể làm cơm chiên trứng, hai người đành phải gọi đồ ăn mang đến. Sau khi ăn và dọn dẹp xong, Cố Nguỵ nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Trần Vũ.
"Ừm... Em quay về đội nhé." Trần Vũ chậm chạp nhặt áo khoác trên lưng ghế lên, ánh mắt vẫn luôn nhìn Cố Nguỵ, còn tưởng rằng cậu đã ngụy trang rất tốt, nhưng thật ra, dòng chữ "Em không muốn quay lại đội cảnh sát đâu" gần như đã được viết trên khuôn mặt. Cố Nguỵ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy Trần Vũ quả thực rất đơn thuần và đáng yêu, vì vậy anh hỏi, "Em có muốn cùng xem phim không?"
Đôi mắt của Trần Vũ sáng lên, giống như con Alaska do bà nội của Cố Nguỵ nuôi, tràn đầy sức sống.
"Anh có bộ đồ ngủ sạch sẽ và quần lót mới ở nhà. Nếu em không muốn quay lại với đội cảnh sát, em có thể ở lại đây." Cố Nguỵ quay lại, phía sau anh là một bóng đèn mờ nhạt, phủ lên khuôn mặt anh một tầng mềm mại. Anh cắn cắn môi dưới, "Em ngày mai không phải là ngày nghỉ sao?"
Cho dù trong lòng Trần Vũ đã vui đến mức khua chiêng gõ trống, sung sướng hát vang, nhưng cậu vẫn phải kiềm chế để không lộ ra ngoài mặt, biết đâu Cố Nguỵ cảm thấy cậu chỉ là một tên ngốc. Trần Vũ trả lời với cái đuôi vô hình đang khua loạn phía sau, "Em rất vui, cực kỳ vui."
Cố Nguỵ chọn một bộ phim tình cảm, theo phong cách của những năm 1980, với sắc thái lãng mạn. Trong căn phòng chỉ bật một ngọn đèn sàn, hai người ngồi trên thảm trước ghế sô pha, Cố Nguỵ uể oải dựa vào thành ghế và xem một cách nghiêm túc. Trần Vũ ngày thường đều bận rộn với nhiệm vụ, hiếm khi có thời gian xem phim, ngay cả phim hành động của Hollywood cậu cũng không hứng thú nữa là phim tình cảm. Lực chú ý của cậu liền chuyển qua người Cố Nguỵ.
Ánh sáng trên màn ảnh chiếu vào khuôn mặt của Cố Nguỵ, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy lông mi thật dài. Những gì được chiếu vào đồng tử của anh là một thế giới thay đổi và đầy màu sắc, giống như một viên lưu ly tinh tế. Trần Vũ nhớ tới lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi mắt này, cách một lớp khẩu trang và mắt kính trong suốt, nơi đó giống như một hồ nước lạnh không gợn sóng, chính là đôi mắt này, xinh đẹp đến không thể tả nổi, khiến cậu nhất kiến chung tình.
"Phim không hay sao?"
Cố Nguỵ quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Vũ. Trần Vũ bị bắt quả tang, lắp bắp nói: "Không, không có, hay lắm!"
"Vậy vừa rồi cô chủ nói cái gì?"
"Ư ... chỉ, chỉ là ..." Trần Vũ tất nhiên là không trả lời được, sắc mặt càng đỏ hơn, đơn giản thành thật, "... Em vừa rồi không có xem."
Ai biết rằng Cố Nguỵ vậy mà lại cười, hai mắt cong lên như mắc câu. Trần Vũ nhìn đến si mê, lẩm bẩm hỏi, "Cố Nguỵ, em hôn anh có được không?"
Cố Nguỵ quay đầu đi, không nói gì, chỉ để lại nửa đầu mềm mại.
Trần Vũ không dám cử động, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người và lời thoại xúc động trong phim.
"Không phải nói muốn hôn sao?"
Khi Cố Nguỵ ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt nhướng lên của anh là đôi mắt mềm mại và ẩm ướt, không chút phòng bị.
Trần Vũ không nhịn nổi nữa, mỗi một tấc trên cơ thể đều kêu gào, khát vọng được lại gần Cố Nguỵ.
Khi đôi môi chạm vào nhau, mọi tế bào trong cơ thể cậu xao động giống như đã tìm thấy đường về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro