Chương 10 (Hoàn)
Các hoạt động cứu hộ ở huyện Tương Dương chính thức kết thúc 3 ngày sau đó. Đội cứu hộ của bệnh viện An Nhân do Cố Nguỵ dẫn đầu cũng đã trở về thủ đô.
Lãnh đạo bệnh viện rất coi trọng hoạt động cứu hộ này. Cố Nguỵ, người dẫn đầu đội cứu hộ khẩn cấp không nghỉ ngơi mà lập tức đến bệnh viện báo cáo. Trong ba ngày qua, Cố Nguỵ chỉ ngủ chập chờn không đến 12 tiếng đồng hồ. Sau khi báo cáo, anh lập tức đi vào khu nội trú của khoa ngoại.
"Bác sĩ Cố, anh về rồi!" Hầu hết các y tá nhỏ trong bệnh viện đều là "fan cuồng" của Cố Nguỵ, chỉ cần liếc mắt thấy Cố Nguỵ đang tiến đến liền nhiệt tình chào đón.
Khuôn mặt của Cố Nguỵ có dấu vết của sương gió, quầng thâm dưới đôi mắt rất đậm vì những ngày mệt mỏi.
"Bác sĩ Cố vừa ở vùng thiên tai trở về, không nhanh chóng trở về nghỉ ngơi đi." Y tá trưởng đi tới. Cô vừa kiểm tra phòng xong, trên tay vẫn cầm sổ y bạ, nhìn thấy vẻ mặt phờ phạc của Cố Nguỵ liền nhắc nhở.
Cố Nguỵ lắc đầu và hỏi, "Một bệnh nhân tên là Trần Vũ đã được đưa đến từ khu vực thiên tai hai ngày trước. Tình trạng hiện tại của anh ấy thế nào?"
Y tá trưởng ngay lập tức nhận ra, bệnh nhân tên Trần Vũ này thực sự rất đẹp trai. Cô đã tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân nội trú ở khoa ngoại mỗi ngày, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp trai như vậy, không thể không quan tâm hơn một chút. "Vết thương của bệnh nhân đó khi vừa đưa tới có chút biến chứng, chúng tôi đã vệ sinh và tiêm kháng sinh, hiện tại anh ấy đã hạ sốt, miệng vết thương cũng không còn nhiễm trùng nữa."
"Được rồi, phòng bệnh nào?" Trái tim Cố Nguỵ rơi xuống, vội vàng hỏi.
"Phòng 23, là một phòng bệnh đơn, nghe nói là anh hùng chống thiên tai."
***
Xuyên qua hành lang của khoa nội trú, ô cửa kính cuối cùng lộ ra ánh sáng mặt trời tươi đẹp, giày da phát ra tiếng kêu dồn dập trên nền gạch đá, tay Cố Nguỵ dừng lại trước cửa phòng, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đối diện với một người.
Người nọ đang đẩy giá truyền dịch di động, mặc áo bệnh viện màu xanh trắng, hình như vừa từ phòng tắm đi ra thì đột nhiên thấy có người đi tới ở cửa, ngây ngốc đứng tại chỗ.
"Trần Vũ."
Giống như một cơn gió thổi tới, lướt qua chóp mũi của Trần Vũ.
Giây tiếp theo cậu được bao bọc bởi một vòng tay ấm áp.
Cố Nguỵ vòng tay qua eo cậu, cẩn thận tránh đi vết thương, hít một hơi thật sâu hương vị của người trong lòng vào lồng ngực.
Trần Vũ sững sờ, gục đầu lên cổ Cố Nguỵ, hơi thở hòa quyện, tim cùng lúc nhảy lên. Họ lặng lẽ ôm nhau, thưởng thức hương vị quen thuộc, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Rõ ràng là chỉ xa cách có 5 ngày, lại giống như xa cách vô số ngày đêm.
"Trần Vũ, em là tên lừa đảo!"
"Khụ khụ." Tiếng cười của Trần Vũ trầm thấp, có chút khàn khàn, "Bác sĩ Cố, anh ôm quá chặt, khụ khụ, em khó thở."
"Mặc kệ." Cố Nguỵ lẩm bẩm.
Trần Vũ thụ sủng nhược kinh, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên. Thật ra thì Cố Nguỵ ôm như thế vẫn là chưa đủ. Cậu chỉ ước mình có thể ôm anh chặt hơn một chút. Rốt cuộc, được nhìn thấy bộ dạng làm nũng của bác sĩ Cố quả thực là rất hiếm. Ở một nơi Cố Nguỵ không thể nhìn thấy, Trần Vũ ngây ngốc cười thật lâu.
"Còn đau không?" Cố Nguỵ buông tay ra, khi định thần lại, anh mới nhận ra mình vừa mới làm gì một cách bốc đồng, xấu hổ quay đầu đi, nhìn chằm chằm vào miếng gạc thấp thoáng bên trong áo bệnh viện của Trần Vũ.
"Không đau, không đau nữa."
Đã biết trước câu trả lời, dù sao thì Trần Vũ cũng chưa từng kêu đau trước mặt anh. Cố Nguỵ khẽ thở dài.
"Trở lại giường nằm đi."
"Cố Nguỵ." Trần Vũ nắm lấy Cố Nguỵ, lòng bàn tay cậu rất rộng, các đốt ngón tay lại thon dài, có thể hoàn toàn bao bọc tay Cố Nguỵ, "Em xin lỗi."
Cố Nguỵ giật mình, "Tại sao muốn xin lỗi?"
"Làm cho anh lo lắng."
Cố Nguỵ im lặng một lúc rồi nói: "Lần này không trách em, nhưng lần sau nhất định phải cẩn thận, được không?"
Trần Vũ lắc đầu, khoé miệng rũ xuống, lộ ra vẻ uể oải, "Là lỗi của em, em không nên trốn tránh anh, cũng không nên nghĩ tới việc xông lên phía trước để quên đi những chuyện trước kia ... Em nợ Ninh Sở một mạng sống, cũng nợ anh. Em có lẽ không giỏi bằng anh ấy, cũng không đủ hoàn mỹ, nhưng em muốn làm bạn trai của anh cả đời. Cố Nguỵ, anh đừng không muốn em, có được không?"
Lời tỏ tình chân thành khiến Cố Nguỵ có chút bối rối. Lúc này anh mới dần hiểu được sự khác thường của Trần Vũ lúc trước là do đâu. Hóa ra là do trong lòng có rào cản mà cậu không thể vượt qua. Trần Vũ giữ ở trong lòng, cố gắng làm tê liệt bản thân, liều mạng xông lên phía trước. Cái đồ ngốc này, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy?
"Em là tên ngốc à?" Cố Nguỵ dở khóc dở cười mà vỗ vào đầu Trần Vũ. Anh có chút lo lắng mình đã tìm một kẻ ngốc để làm bạn trai.
Nhìn thấy Trần Vũ đứng yên để cho chính mình gõ đầu. Cố Nguỵ không hiểu sao ngẩng đầu thở dài, khóe mắt nhíu lại có chút bất lực, "Chỉ có kẻ ngốc mới làm như vậy."
Trần Vũ bĩu môi, "Nhưng... Em thực sự nợ..."
Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị Cố Nguỵ nghiêm túc cắt ngang, "Trần Vũ, những thứ này không nên dùng chữ "nợ". Anh tin rằng Ninh Sở đã chuẩn bị tâm lý trước khi đi, không phải em thì có thể là người khác. Đối với anh, em càng không nợ anh. Kể cả trước kia anh có từng thích anh ấy, cũng đã là chuyện của quá khứ rồi."
Sự ngột ngạt trong lồng ngực của Trần Vũ từ từ được tản ra theo làn gió xuân ấm áp, và cơn mưa phùn đầu tiên của sự bồi hồi trút xuống trái tim của cậu. Khoé mắt Trần Vũ đỏ hồng, hốc mũi cay cay, thấp giọng mà kêu lên, "Vợ à..."
Sau đó, cậu lao lên như một con chó khổng lồ, đem Cố Nguỵ ôm vào trong vòng tay của mình.
Sau khi Trần Vũ bị thương nặng, lãnh đạo sở cảnh sát cho rằng cậu đã nhiều lần có công cứu viện, phóng tay cho cậu nghỉ dưỡng thương một thời gian. Sau khi xuất viện, Trần Vũ liền ngoan ngoãn ở nhà, trở thành một ông chồng đảm đang.
Mỗi sáng, cậu đều cùng Cố Nguỵ đi ra cửa. Cố Nguỵ đến bệnh viện làm việc còn Trần Vũ đi phục hồi chức năng. Sau khi xong, Trần Vũ sẽ đến chợ ở gần căn hộ của Cố Nguỵ để mua một số nguyên liệu tươi rồi về nhà học nấu ăn, chờ Cố Nguỵ trở về sau khi tan sở là có một bữa ăn nóng hổi. Tuy nhiên, với trình độ nấu nướng kém cỏi của Trần Vũ, sau vài lần ăn phải vỏ trứng, thay muối bằng đường, hoặc căn bếp nhiều lần muốn "nổ tung", Cố Nguỵ đã ra lệnh cho Trần Vũ tránh xa nhà bếp. Trong khoảng thời gian ngắn, người chồng đảm đang Trần Vũ lại thất nghiệp.
Nhưng vì Trần Vũ vẫn đang trong quá trình hồi phục chấn thương nên Cố Nguỵ vẫn có chút chạnh lòng, đối với việc cậu mỗi ngày giống như da chó mà dính vào mình cũng đành phải cam chịu. Trần Vũ vui vẻ rạo rực mà hưởng thụ những ngày nghỉ phép tốt đẹp cùng Cố Nguỵ.
Mặc dù đây cũng là một cuộc sống "cấm dục."
Trần Vũ bị thương ở lưng, không thể vận động mạnh được. Mỗi tối khi ôm Cố Nguỵ ngủ, cậu muốn làm một chút gì đó đều bị Cố Nguỵ nghiêm túc ngăn lại. Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Trần Vũ cảm thấy không có thời khắc nào hạnh phúc hơn hiện tại.
***
Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua nhanh đến không ngờ, kỳ nghỉ của Trần Vũ chỉ trong nháy mắt đã đến ngày cuối cùng. Cậu miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Cố Nguỵ và trở về đại đội. Trần Vũ nhanh chóng bị choáng ngợp bởi những công việc tồn đọng và các nhiệm vụ mới. Sau một tuần làm việc bận rộn và thêm ba ngày đi làm nhiệm vụ, Trần Vũ nhận được tin nhắn từ Cố nguỵ là anh ấy cuối cùng cũng được nghỉ hai ngày.
Cố Nguỵ cố ý điều chỉnh giờ nghỉ sao cho trùng với giờ tan làm của Trần Vũ. Anh nói rằng sẽ đến sở cảnh sát để đón cậu. Trần Vũ thụ sủng nhược kinh, thay quần áo dân sự từ sớm, chạy nhanh đến cổng.
Ai biết rằng động tác này lại rơi vào mắt của đồng đội trong đội Báo đen, khiến mọi người không ngừng suy đoán có phải đội trưởng Trần vội vàng như vậy là đi gặp đối tượng hay không? Lôi Tử cổ động mọi người nên chớp lấy thời cơ để tống tiền Trần Vũ.
Trần Vũ đang đứng ở bãi đất trống phía trước đội công an chờ đợi, nhìn xuống điện thoại di động, ở phía xa, xe của Cố Nguỵ chậm rãi tới gần, dừng ở trước mặt cậu không xa. Cố Nguỵ từ xa đã nhìn thấy Trần Vũ, sự huấn luyện của cảnh sát đặc nhiệm khiến thân hình của Trần Vũ thẳng như cây thông, nhìn từ xa trông rất có tinh thần. Trần Vũ đã thay quần áo bình thường nhưng không giấu được khí chất bẩm sinh.
Cố Nguỵ mở cửa xe gọi Trần Vũ. Trần Vũ nghe thấy liền nở một nụ cười với tám chiếc răng đều tăm tắp định chạy về phía Cố Nguỵ, nhưng lại bị một người phía sau mạnh mẽ khoác lấy bả vai.
"Đội trưởng Trần, anh đi đâu vậy?"
Trần Vũ vừa nhìn lại, liền nhìn thấy một đám đàn ông trong đội đang cười xấu xa. Lôi Tử nhìn thấy người phía sau Trần Vũ, liền tỉnh táo lại "Này, bác sĩ Cố, sao anh lại tới đây? Có phải là đón đội trưởng Trần của chúng tôi không?"
Trong chiến dịch cứu viện lần trước, sau khi nhìn thấy Cố Nguỵ tìm Đội trưởng Trần, Lôi Tử ít nhiều có thể nhận thức được mối quan hệ giữa anh và đội trưởng của mình, chỉ là Trần Vũ không nói ra, lần này vừa kịp lúc, Lôi Tử dù thế nào cũng phải ép cậu thừa nhận điều gì đó.
"Ừ, tôi đi đón cậu ấy." Những người đồng đội này của Trần Vũ, Cố Nguỵ cũng đã gặp qua vài lần, cũng không tính là xa lạ nên liền thành thật trả lời.
"Chà, bác sĩ Cố định cùng đội trưởng Trần của chúng tôi hẹn hò ở đâu vậy?" Trần Thành cũng ở phía sau ồn ào. Trong khoảng thời gian Trần Vũ vắng mặt, cậu ta thường theo đuôi Lôi Tử đã trở nên lộn xộn, giờ phút này ngay cả ánh mắt của Trần Vũ cũng có thể làm như không thấy.
Cố Nguỵ nhìn về phía Trần Vũ, thấy cậu không có ý phản đối gì, liền cười nói: "Không có đặc biệt, chỉ định đi ăn một bữa cơm."
"Thật tốt, chúng tôi cũng muốn đi ăn cơm. Đội trưởng Trần, lần nghỉ phép này trở về không phải nên tính toán luôn sao?"
Sau khi Tạ Hạo Vũ tham gia trận chiến càng trở nên sôi nổi hơn, mọi người la ó và yêu cầu Trần Vũ đãi bữa tối. Trần Vũ nhe răng, dứ dứ nắm đấm vào mặt họ, đe dọa, "Đừng làm phiền nữa, ồn ào cái gì? Tìm đánh có phải không?"
Nhìn thấy một đám người đang ồn ào với Trần Vũ, Cố Nguỵ không nhịn được cười, kéo kéo cậu nói: "Cùng nhau ăn cơm đi, anh mời khách, được không?"
Cuối cùng, Trần Vũ và Cố Nguỵ cùng một nhóm đàn ông xuống quán ăn, họ đều là người của lực lượng cảnh sát, chỉ cần tìm được cơ hội sẽ dốc hết sức làm ầm ĩ, kẻ thì uống rượu chúc rượu, kẻ vừa đấm vừa dỗ, thậm chí có người uống rượu vào liền bắt đầu gọi Cố Nguỵ là "chị dâu". Trần Vũ vừa xấu hổ vừa bực bội, trong đầu chỉ nghĩ sau khi về đội phải chỉnh đốn lại cả đám người này.
***
Nhóm người giải tán cũng gần nửa đêm, Cố Nguỵ và Trần Vũ đều đã uống rượu nên không thể lái xe. Họ gọi điện thuê người lái, lúc trở về căn hộ của Cố Nguỵ cũng đã muộn.
"Ngại quá, đám người này cứ uống vào liền cư xử không đúng mực như thế." Vừa bước vào cửa, Trần Vũ đã lập tức xin lỗi Cố Nguỵ. Cậu chỉ lo Cố Nguỵ sẽ không vui khi nhìn cảnh tượng như thế.
Thế nhưng Cố Nguỵ chỉ cười, "Anh chưa từng nhìn thấy hay sao?"
Trần Vũ nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, Cố Nguỵ bị đồng đội của mình gây náo loạn vì anh không chịu làm phẫu thuật, lập tức càng thêm xấu hổ.
"Anh cảm thấy khá tốt." Cố Nguỵ đột nhiên nói, trong mắt mang theo ý cười, uống chút rượu, hai má ửng hồng, giống như một dải lụa dưới ánh đèn mờ ảo, "Bọn họ đều rất chân thành, cũng rất đáng yêu."
Có lẽ vì họ đều là đồng đội của Trần Vũ. Họ và Trần Vũ đã trải qua nhiều lần cùng sinh tử, cùng hoạn nạn, tín nhiệm lẫn nhau, kề vai chiến đấu mà anh không biết. Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nguỵ chỉ cảm thấy ấm áp.
Nụ cười của Cố Nguỵ quá chói mắt, còn đang khen người khác, tính chiếm hữu của Trần Vũ quay cuồng, tim lại chua loét, cậu lập tức bĩu môi hỏi: "Em không đáng yêu sao? Không đáng yêu sao? Không đáng yêu sao?"
Có lẽ uống rượu khiến người ta trở nên trẻ con, hơn nữa cũng khiến người ta mất đi lý trí. Cố Nguỵ chỉ cảm thấy lúc này đôi mắt cún tròn xoe của Trần Vũ quá đáng yêu. Anh bóp hai bên má sữa của cậu rồi cười, "Em là đáng yêu nhất, được chưa?"
Trần Vũ hài lòng gật đầu, kiêu ngạo mà nhìn Cố nguỵ, cảm thấy mình thật sự khôn ngoan và tài giỏi mới tìm được một người vợ tốt như anh.
Tầm mắt hai người ở trong không khí mà giằng co, triền miên như có thể kéo thành sợi, cũng không biết thế nào, đã ôm nhau lăn lộn.
Hai người chưa bao giờ làm chuyện đó kể từ sau sinh nhật của Trần Vũ, sau đó Trần Vũ lại phải an dưỡng, tính ra cũng đã hai tháng không làm tình, lại đặt trên hai người đàn ông trưởng thành quả thật có chút khó chịu.
Trần Vũ hôn đến dồn dập, giống như một con chó sói hung dữ cắn chặt môi của Cố Nguỵ, áo sơ mi trắng bị xé toạc, cúc áo gãy lăn lóc trên mặt đất.
Dưới sự tấn công mãnh liệt, Cố Nguỵ gần như không thở nổi, mềm giọng nói giữa nụ hôn, "Chậm ... chậm ... Trần Vũ ..."
Nghiêng ngả lảo đảo tìm chất bôi trơn trong ngăn kéo hồi lâu nhưng không có. Trần Vũ một tay xoa quanh hoa huyệt của Cố Nguỵ, tay còn lại vẫn lục tung trong ngăn kéo.
"Vợ à ..." Cố Nguỵ ngước lên bắt gặp ánh mắt uỷ khuất của Trần Vũ, "Hết mất rồi..."
Cố Nguỵ luôn rất cẩn thận trong vấn đề này, có thể đó là do thói quen của bác sĩ. Nếu là ngày thường, Cố Nguỵ nên đẩy một chân Trần Vũ xuống, để cậu xuống nhà mua bao cao su, nhưng bây giờ lại đang đúng thời điểm mấu chốt, tên đã lên dây rồi, nếu lúc này muốn cậu dừng lại.... Trần Vũ liếc nhìn đứa em trai đang cứng ngắc đến mức sắp nổ tung của mình, đứa nhỏ chắc sẽ trào ngược khí huyết mà nổ tung mất.
Ai ngờ Cố Nguỵ ôm mặt Trần Vũ quay đầu lại, ném ra một câu, "Mặc kệ đi". Đôi mắt của anh hơi đỏ lên, đáy mắt đầy nước, Cố Nguỵ đắm chìm trong dục vọng xinh đẹp đến kinh người, làm cho người ta không thể rời mắt.
Trong đầu Trần Vũ chỉ có một suy nghĩ.
Không được để ai nhìn thấy, cậu chỉ muốn làm tình cùng Cố Nguỵ cho đến cuối đời.
Mở rộng vội vàng xong, khi Trần Vũ tiến vào, Cố Nguỵ vẫn không thể thích ứng hoàn toàn với gã khổng lồ phía sau. Anh vô thức há miệng ra, cảm giác lỗ hậu tràn đầy giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ. Cố Nguỵ đang định túm lấy lưng Trần Vũ thì đột nhiên nhớ ra vết thương mới lành trên lưng, liền ngập ngừng dừng lại.
Bàn tay vừa rơi xuống lại bị Trần Vũ kéo lên, vòng lên trên cổ. Cố Nguỵ nghe thấy giọng nói khàn khàn mà ẩn nhẫn của Trần Vũ, "Muốn nắm lấy thì nắm lấy, Cố Nguỵ, em nhịn không được..."
Trần Vũ nhanh chóng nắm lấy eo của Cố Nguỵ mà mạnh mẽ thọc vào rút ra, hung hăng đâm vào sâu bên trong, mài thịt mềm mại mẫn cảm trong cúc huyệt, khiến Cố Nguỵ gần như có ảo giác hai người đã dung hợp với nhau. Cố Nguỵ bị Trần Vũ đâm đến da đầu tê rần, thấp giọng thở dốc. Trần Vũ xoay người ôm lấy anh, đỡ lấy eo của anh mà đi vào sâu hơn. Người đàn ông trẻ tuổi mỗi ngày đều là huấn luyện trong quân đội, sức bật kinh người cùng lực eo dẻo dai, lăn lộn đến nửa đêm. Cố Nguỵ hai mắt đỏ bừng, liên tục nói dừng lại, nhưng Trần Vũ lại bắt lấy anh ở trong phòng tắm làm thêm một lần.
Cố Nguỵ bị Trần Vũ ôm đến trên giường, trực tiếp quấn chăn quay lưng về phía cậu. Anh cảm thấy kiệt sức sau khi bị quăng quật, hậu huyệt muốn rách ra vì đau đớn, oán giận đương nhiên rơi trên đầu Trần Vũ.
Nệm phía sau chìm xuống, Cố Nguỵ bị một vòng tay ấm áp quấn lấy, không cần nghĩ cũng biết đó là ai. Trước khi cơn tức giận của Cố Nguỵ dịu đi, anh lạnh lùng nói: "Nóng quá, buông ra."
"Vợ à, bảo bảo, em sai rồi, anh đừng tức giận có được không?" Trần Vũ cọ cọ vào cổ Cố Nguỵ làm nũng. Hành động âu yếm cầu xin lòng thương xót này khiến Cố Nguỵ hơi nhột, hơi thở ấm áp của Trần Vũ lại phả vào sau tai anh, giống như bị cỏ đuôi chó trêu đùa, chọc đến khi anh rùng mình, không nhịn được cười ra thành tiếng.
"Không tức giận nữa? Phải không?"
"Cút ra, Trần Vũ, em làm người đi."
Cố Nguỵ thúc cùi chỏ vào ngực Trần Vũ, cậu hét lên đau đớn ngay lập tức. Mặc dù đã khống chế sức lực của mình, Cố Nguỵ vẫn nghĩ rằng Trần Vũ vừa mới chữa lành vết thương, anh vội vàng quay người lại và muốn kiểm tra, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt tươi cười của cậu.
Nếu Cố Nguỵ đã quay đầu lại, Trần Vũ sẽ không bao giờ để cho anh quay lưng lại nữa. Cậu ôm Cố Nguỵ vào trong ngực, giống như đem bảo bối ôm vào trong lòng, thở dài nói: "Cố Nguỵ, em có phải đã từng nói với anh, em rất yêu anh."
Từ lồng ngực truyền ra tiếng Cố Nguỵ trả lời rất nhẹ, "Ừ."
Trần Vũ, người vốn biết rõ tính cách của Cố Nguỵ, còn tưởng rằng mình không được đáp lại. Cậu tiếp tục vừa ôm vừa nói, "Các anh em trong đội anh đều đã gặp qua. Tuần sau cha mẹ em đến Bắc Kinh, anh có muốn cùng em đến gặp bọn họ không?"
Cố Nguỵ thò đầu ra khỏi vòng tay của Trần Vũ, bối rối hỏi: "Cha mẹ em đã biết chuyện của chúng ta rồi?"
Trần Vũ nói: "Còn chưa biết, nhưng bọn họ nhất định sẽ rất vui vẻ."
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Cố Nguỵ, Trần Vũ cười toe toét và giải thích, "Em từ nhỏ đã rất gầy, leo lên nóc nhà còn không lật được ngói. Cha mẹ em không quản được em mới đem em vào trường cảnh sát. Mong muốn của họ chỉ là em có thể tìm được một người có thể kiểm soát được mình, vì vậy họ sẽ không quan tâm nếu đó là nam hay nữ."
Dù vậy, trong lòng Trần Vũ vẫn có chút không yên, cậu thấp thỏm nhìn vẻ mặt Cố Nguỵ, chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Qua một lúc lâu, Cố Nguỵ lỗ tai đỏ bừng, hướng vào ngực Trần Vũ dụi dụi, kiên định nói, "Được."
Trong vòng tay yêu thương, cánh tay siết chặt khiến trái tim đập càng mạnh, nhiệt độ ấm áp của cơ thể có thể đem tình yêu hoà tan.
Trong gió, mưa, nắng, họ sánh bước bên nhau, gánh vác trách nhiệm cứu người như những ngọn cây cao chót vót. Trong đêm khuya tĩnh lặng, họ là đôi tình nhân thủy chung nhất trong số hàng triệu người trên thế giới, họ có những niềm vui, nỗi buồn giống như người bình thường, cùng dắt tay nhau đi hết quãng đời dài đằng đẵng.
(Toàn văn hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro