Chương 25
Tiếp tục lấp hố...
Chương 25
Vương Nguyên bị hành động của Vương Tuấn khải dọa ngốc, sau đó không nhịn được mà thở dốc, phun phì phì. Khuôn mặt của ai kia gần trong gang tấc đương nhiên lãnh đủ nước miếng.
Sau đó đối diện với đôi mắt mở trừng trừng của Vương Nguyên, người nào đó có vẻ đã nhận ra mình hơi quá phận, chột dạ quay đầu đi, lau lau nước miếng trên mặt. Rốt cuộc lúng túng mất một lúc mới lấy lại phong độ, Vương Tuấn Khải làm như không có việc gì kéo Vương Nguyên dậy cùng đi ra bên ngoài.
"Vương tiên sinh, cũng đã muộn rồi, chúng ta đi ăn thôi"
Vương Nguyên vẫn còn đang dận giỗi, không thèm ừ hử gì, đánh một cái lên cánh tay đang lôi kéo mình, dậm dậm chân bỏ ra bên ngoài trước. Vương Tuấn Khải ở phía sau gãi gãi sống mũi nhìn theo bóng lưng người đằng trước, không thèm để ý mình, tiếp theo phải làm sao?
Chẳng đợi hắn suy nghĩ nhiều, vừa bước ra khỏi cửa sơn động, một cái bóng nhỏ bé đã lao vun vút đập thẳng vào mặt Vương Tuấn Khải, có vẻ như là phanh không kịp. Vương Tuấn Khải choáng váng lùi về sau mấy bước, sau đó mới nhìn kỹ vật nhỏ vừa tông vào trán mình, thì ra là Bách Điểu Hoan.
Trong cuộc chiến với Ma Hồ lúc trước, lúc tình hình cam go nguy cấp nhất, Vương Tuấn Khải đã phái Bách Điểu Hoan trở về Côn Lôn cầu cứu. Tuy nhiên đường xa cách trở, Bách Điểu Hoan dù có bay hết tốc lực cũng phải mất vài ngày đường, kết quả là đến khi dắt được người cứu viện đến thì trận chiến đã kết thúc.
Nhìn rừng đào lặng ngắt như tờ, không biết là phe mình thua hay thắng, tuy nhiên vẫn cảm nhận được khí tức của Vương Tuấn Khải, Bách Điều Hoan vội vàng lao vào bên trong rừng đào báo tin. Nó theo khí tức bay thẳng đến trước cửa sơn động thì gặp Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải đang từ bên trong đi ra.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy Bách Điểu Hoan liền nhớ ra, vội vàng hỏi: "Ngươi đến rồi sao? Sư phụ cũng cùng ngươi đến, sư phụ đâu?"
Đáp lại lời Vương Tuấn Khải chỉ là một chuỗi tiếng hót líu lo, đương nhiên là hắn nghe không hiểu. Dù đã đạt đến luyện khí tầng ba thì hắn vẫn là người, không nghe được tiếng chim.
Nhìn hai người chủ tớ Vương Tuấn Khải ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi một lúc, bấy giờ Vương Nguyên mới nhàn nhạt mở miệng: "Bách Điểu Hoan nói sư phụ ngươi đang ở bên ngoài rừng đào, lúc đến nó bay thẳng một mạch vào đây có thể ông ta đang theo ở phía sau. Bách Điểu Hoan được trận pháp bài trừ, nhưng sư phụ ngươi thì không. Chắc ông ta vẫn đang loanh quanh trong rừng đào thôi. Ngươi có thể ra tìm ông ta, nhưng Vương thiếu hiệp ngươi nên biết, chuyện của hồ tộc chúng ta, một chữ ngươi cũng không được hé răng."
Nhận ra thái độ nghiêm túc trong giọng nói của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải gật đầu: "Ngươi yên tâm, một chữ ta cũng không nói" .Vương Nguyên không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau Vương Tuấn Khải, cùng ra phía ngoài nghênh đón vị sư phụ thần bí của hắn.
Không hiểu sao, qua lời kể của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên luôn cảm thấy vị sư phụ này có chỗ nào đó không ổn. Thứ nhất một người tu tiên không thể vô duyên vô cớ nhận một đệ tử tầm thường không có khả năng tu tiên. Thứ hai, người tu tiên này lại còn dạy võ công và đối xử với Vương Tuấn Khải đặc biệt tốt. Phải biết rằng trong mắt tu chân giả, người phàm là một loại tồn tại vô cùng thấp kém, không đáng để bỏ tâm ra đối xử.
Tuy nhiên dù sao thì người sư phụ này thấy Bách Điểu Hoan vội vã trở về, đoán được Vương Tuấn Khải gặp chuyện chẳng lành, cũng đã ngay lập tức đến nơi viện trợ. Khoảng cách từ Côn Lôn đến đây xa như vậy mà có thể xuất hiện trong thời gian ngắn. Hẳn là cũng thực lòng đối tốt với Vương Tuẩn Khải. Nghĩ như vậy Vương Nguyên bỏ bớt phòng bị trong lòng, dù sao thì chỉ cần không lộ ra nơi sinh hoạt của hồ tộc phía sau rừng đào, chuyện gì cũng có thể châm chước được.
Đứng từ xa Vương Nguyên đã nhìn thấy một lão giả mặc đạo bào màu trắng, râu tóc bạc phơ khiến cho toàn thân ông ta có vẻ vô cùng nổi bật giữa rừng đào đỏ thắm. Người này mặc dù râu tóc đều bạc trắng, nhưng nhìn qua lại không quá già, tuổi ước chừng chỉ khoảng trên dưới bốn mươi.
Còn cách khoảng mười mét, nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tuấn Khải, sư phụ hắn đột nhiên quay người lại, trong con ngươi ánh lên vẻ kinh diễm, khó tin. Vương Nguyên cũng không cảm thấy có gì lạ, dù sao thì một tên phế vật qua một thời gian không gặp đột nhiên biến thành luyện khí kỳ tầng thứ ba. Nếu hắn là sư phụ của Vương Tuấn Khải, cũng phải kinh ngạc tán thưởng một phen.
Vương Tuấn Khải đến trước mặt sư phụ hắn, quỳ một gối xuống, dõng dạc nói: "Đồ nhi bái kiến sư phụ"
Đạo nhân phất tay ra hiệu cho Vương Tuấn Khải đứng lên, xem xét hắn một lượt từ đầu đến chân, sau đó mới cảm khái nói: "Vương Tuấn Khải, xem ra con sống rất tốt. Nhìn Bách Điểu Hoan gần như kiệt sức bay trở về ta còn tưởng rằng mạng sống của con đang lâm nguy. Thế mà con vẫn còn khỏe mạnh, hơn nữa đã đột phá đến luyện khí kỳ tầng thứ ba rồi. Phải biết rằng chỉ cần bước lên luyện khí tầng bốn con đã có thể trở thành nội môn đệ tử của Côn Lôn rồi. Thật không hổ danh đệ tử mà Phùng Dương ta xem trọng."
Vương Tuấn Khải mặt đỏ tai hồng nhận lời khen ngợi từ sư phụ hắn, ấp úng mãi mới nói thành lời: "Sư phụ quá khen, con được như ngày hôm nay cũng nhờ cào vào công dưỡng dục của sư phụ. Chẳng qua lần này ra ngoài lịch lãm lại gặp được cơ duyên nên mới có thể đột phá. Nếu không cũng chẳng biết đến ngày tháng năm nào con mới có thể bước một chân lên con đường tu đạo."
Dường như không quá hài lòng với mấy câu khiêm tốn của Vương Tuấn Khải, Phùng Dương Chân Nhân vỗ vai đồ đệ, khích lệ thêm: "Không cần khiêm tốn như vậy, được như ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào nỗ lực và vận khí của con. Ta thân là sư phụ nhưng chẳng phải còn chưa từng cho con lấy một quyển công pháp tu tiên hay sao. Được rồi nếu đã có căn bản, nguy hiểm cũng không còn, giờ con có thể theo ta về núi Côn Lôn, ta sẽ truyền hết mọi công pháp của ta cho con, để con làm rạng danh môn phái. Người sư phụ này cũng phải làm chút việc sao cho danh xứng với thực chứ."
Vương Tuấn Khải nghe thấy sư phụ sẽ truyền hết mọi công pháp cho mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, tuy nhiên nghĩ đến truyện phải trở về Côn Lôn, trong lòng hắn lại không nỡ. Dù sao thời gian qua đều dừng chân trong thôn của hồ tộc phía sau núi, nói không có tình cảm cũng là giả. Hơn nữa Vương Nguyên...
Nghĩ đến đây, Vương Tuấn Khải mới chợt nhớ ra người vẫn luôn im lặng đứng đằng sau mình nãy giờ. Vì vậy vội vàng quay sang nói với sư phụ: "Việc trở về cũng không thể trong chốc lát. Sư phụ để con giới thiệu với người ân nhân của con, cậu ấy tên là Vương Nguyên" Vương Tuấn Khải vừa nói vừa kéo tay Vương Nguyên ra trước mặt sư phụ hắn "Trên đường xuống núi lịch lãm, con gặp phải mấy kẻ mặc đồ đen bịt mặt truy sát phía sau, vì thế nên mới để Bách Điểu Hoan trở về báo cho sư phụ.. May mắn gặp được Vương Nguyên mới nhặt lại được một mạng. Con đột phá đến luyện khí tầng ba cũng là nhờ cậu ấy cứu con từ cõi chết trở về mới có thể cải tổ thân thể."
Sư phụ của Vương Tuấn Khải, Phùng Dương chân nhân, nghe vậy liền quan sang nhìn, khi phát hiện ra Vương Nguyên vậy mà đã là trúc cơ trung kỳ liền vô cùng kinh ngạc. Nếu là đệ tử trong tứ đại môn phái, có thể tu luyện tới trúc cơ kỳ, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy, ắt hẳn đã là một nhân vật phong vân. Vậy mà Vương Nguyên chỉ là một tán tu, không có thế lực phía sau, có thể tu luyện đến trúc cơ kỳ chắc chắn không dễ dàng.
Phùng Dương chân nhân không kiềm được mà hỏi: "Vương Nguyên, tuổi thật của cậu đã bao nhiêu tuổi ?"
Vương Nguyên lấy làm kỳ lạ nhưng cũng thành thật trả lời: "Thưa tiền bối, vãn bối khoảng gần 100 tuổi." – Hoàn toàn quên mất tuổi của hồ yêu và tuổi của người không thể tính giống nhau. Cậu và Vương Tuấn Khải trông xấp xỉ tuổi nhau, vậy mà Vương Tuấn Khải chỉ mới mười bảy tuổi thôi đó.
Phùng Dương chân nhân thở dài một hơi rồi nói: "Quả nhiên giống như ta nghĩ, không thể có chuyện mới mười mấy tuổi đã tu luyện đến trúc cơ kỳ. Dù sao thì ở tuổi này có thể tu luyện đến trúc cơ đã là tư chất không tồi. Vương huynh đệ có công cứu giúp đồ đệ ta. Đối với Côn Lôn ta mà nói là một đại ân lớn. Chẳng hay Vương huynh đệ có đồng ý gia nhập, trở thành đệ tử nội môn của Côn Lôn ta hay không?"
Nếu là tán tu bình thường, nghe thấy những lời này chắc hẳn không do dự ngay lập tức đồng ý, bước chân được vào một trong tứ đại môn phái tiền đồ vô cùng rộng mở. Con đường tu luyện sau này cũng thuận lợi hơn rất nhiều, dù sao tài nguyên trong môn phái đều sẵn có, không phải góp nhặt từng tý một như bên ngoài. Thế nhưng Vương Nguyên không phải tán tu bình thường, cậu là hồ yêu, hơn nữa bản thân còn là tâm trận của rừng đào, việc rời đi tuyệt đối không thể nào.
Vương Tuấn Khải nghe thấy sư phụ xưng huynh goi đệ với Vương Nguyên, trong lòng cũng hơi không thoải mái, đồ ngốc Vương Nguyên này vậy mà lại đi khai tuổi thật của mình ra. Thế rồi không để hắn xoắt xuýt bao lâu, lại nghe thấy sư phụ mời Vương Nguyên gia nhập môn phái. Đối với Vương Tuấn Khải đương nhiên đây là một chuyện vô cùng tốt đẹp, có nằm mơ cũng muốn nắm tay nhỏ bé của tiểu hồ yêu tung tăng trên đỉnh Côn Lôn. Thế nhưng bản thân Vương Nguyên không thể rời đi rừng đào quá xa, điểm này Vương Tuấn Khải cũng rất rõ ràng. Chuyện bây giờ có chút khó xử lý, Vương Tuấn Khải vừa muốn quay lại môn phái, theo sư phụ tầm sư học đạo, trở nên mạnh mẽ hơn; đồng thời vừa muốn cùng Vương Nguyên trải qua những ngày tháng vui vẻ như trước.
"Cảm ơn thịnh tình của tiền bối, nhưng xin thứ lỗi cho vãn bối buộc phải chối từ. Vãn bối từ nhỏ tuy không cha không mẹ sống một mình trong rừng đào, tuy nhiên đã có di ngôn của cha mẹ để lại, không đến kim đan tuyệt đối không thể rời khỏi rừng đào nửa bước. Hẳn tiền bối cũng đã chú ý nơi này có trận pháp, người đi vào không có ai dẫn đường thì không thể tới được bên trong, bản thân vãn bối cũng bị trận pháp ảnh hưởng, không thể rời đi rừng đào quá xa. Vì vậy xin khước từ thịnh tình của tiền bối, đợi khi vãn bối đủ năng lực rời khỏi đây xin phép được đến cửa bái phỏng." – Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên nhanh chóng từ chối lời mời của sư phụ hắn.
Ngược lại với Vương Tuấn Khải đã đoán biết được, Phùng Dương chân nhân có vẻ hơi bất ngờ khi bị từ chối, ông ta không nghĩ rằng có tán tu nào lại đi từ chối lời mời hấp dẫn như vậy. Tuy nhiên rất nhanh Phùng Dương chân nhân đã lấy lại phong phạm, ung dung nói: "Nếu Vương huynh đệ không tiện, ta thân là tiền bối cũng không ép buộc thêm. Tuy nhiên sắc trời đã muộn, thầy trò ta cũng không thể lên đường ngay được. Chẳng hay Vương huynh đệ có thể để cho thầy trò ta ở lại một đêm hay không?"
Nếu chỉ có một mình Vương Tuấn Khải thì việc ở lại không thành vấn đề, nhưng thêm một Phùng Dương chân nhân thì lại khác. Thực lực một mình ông ta đã đủ để san bằng mảnh đất nho nhỏ của hồ tộc rồi. Vương Nguyên trong lòng có chút không muốn, nhưng cũng không thể bảo hai người họ vào trong Phủ Thành Thái tìm nhà trọ qua đêm được. Trải qua muôn vàn suy nghĩ, Vương Nguyên mới khẽ gật đầu: "Vậy được, nếu ngài không chê, thì xin mời ghé lại hàn xa của tại hạ ở lại một đêm". Dứt lời Vương Nguyên dẫn đường, đưa Phùng Dương chân nhân và Vương Tuấn Khải đi vào trong rừng đào.
Trong lòng Vương Tuấn Khải lấy làm kỳ lạ, không phải trưởng lão vẫn cấm không cho Vương Nguyên dẫn người bên ngoài thôn đi vào hay sao? Tại sao cậu ấy lại dẫn sư phụ vào? Chẳng lẽ không phải chỉ có mình mình là ngoại lệ?
Thực tế chứng minh Vương Tuấn Khải vẫn là suy nghĩ quá nhiều. Vương Nguyên dẫn đầu đi không bao lâu thì trước mặt hiện ra một gian nhà tranh nhỏ, trước nhà có một con cáo trắng nhỏ đang đứng vẫy đuôi, vừa nhìn liền biết chính là Tiểu Xuyên. Vương Tuấn Khải rất ngạc nhiên, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Vương Nguyên có thể trong một thời gian ngắn bày ra ảo cảnh chân thật đến mức độ này sao?
Phùng Dương chân nhân bước vào trong nhà, nhìn quanh nhà, chỉ là một căn nhà tranh đơn sơ không có nhiều đồ đạc gì. Không tìm thấy điểm gì bất thường, Phùng Dương chân nhân gật đầu xem như hài lòng, dự định ở lại đây một đêm. Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng lưng sư phụ bước vào trong nhà trong lòng chợt nổi lên trăm ngàn tư vị. Hắn không nghĩ ra lý do gì để trì hoãn thêm nữa, chỉ một đêm này hắn sẽ phải rời xa rừng đào quay lại Côn Lôn.
Nhìn thấy Vương Tuấn Khải thất thần đứng ngoài cửa, không có ý định bước vào, Vương Nguyên đi đằng sau khẽ huých khuỷu tay vào người hắn, nói nhỏ: "Sao còn đứng đần ra đấy, tự nhiên lên chứ, ngươi phải hứa với ta không được làm sư phụ ngươi nghi ngờ. Ta không thể dẫn người khác vào hồ ly thôn được."
Vương Tuấn Khải gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó vỗ vai Vương Nguyên ý bảo cậu yên tâm, thế rồi thở hắt ra một hơi tiến vào trong nhà. Vương Nguyên theo sau có chút không hiểu ra sao, không phải chê chỗ ở tạm này của cậu quá mức đơn sơ không muốn ở lại đấy chứ? Thực ra căn nhà tranh này vẫn luôn ở đây nhằm che mắt tu chân giả vô tình đi lạc vào rừng đào. Nếu là dân thường đi một lúc phát hiện ra rừng đào có điểm quỷ dị, có lẽ sẽ không tiếp tục tiến lên nữa, nhưng tu chân giả thì lại khác. Vì vậy hồ tộc vẫn cần phải tính đến những biện pháp khác an toàn hơn, căn nhà này là một ví dụ, nó được một trận pháp thô sơ khác che mắt, chỉ có bản thân Vương Nguyên mới khởi động được.
Màn đêm buông xuống rất nhanh, đằng sau căn nhà nhỏ vẫn có thể nhìn thấy con suối chảy qua trước hồ ly thôn, chỉ có điều không thấy cây cầu nhỏ đâu nữa, ánh sao chiếu xuống khiến cho cả con suối sáng lên một cách lấp lánh. Vương Tuấn Khải khều khều tay Vương Nguyên chỉ ra phía con suối, ý bảo cậu đi theo. Vương Nguyên suốt từ buổi chiều đều thấy Vương Tuấn Khải vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ chậm rãi bước theo phía sau.
Đến bờ suối, Vương Tuấn Khải bỏ giày thả chân vào trong nước, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khẽ ngâm nga một khúc đồng dao quen thuộc. Vương Nguyên vẫn mang thái độ tò mò không biết người trước mặt đang định làm cái gì, thế nên vẫn lẳng lặng đứng yên phía sau.
Chờ mãi không thấy Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh, Vương Tuấn Khải bèn quay đầu lại hỏi: "Vương tiên sinh, ngươi không thư giãn một chút sao?"
"Thư giãn?"
"Phải rồi, từ lúc ta đến thôn hồ ly, chưa có lúc nào chúng ta được thảnh thơi. Không phải đối phó với huyết hồ thì chính là chữa thương rồi tu luyện. Hôm nay hãy lười biếng một chút. Ngươi không thấy mệt sao?"
Cảm thấy Vương Tuấn Khải nói cũng có lý, Vương Nguyên bèn ngồi xuống bên cạnh hắn, thả chân xuống suối. Dòng nước mát lạnh chảy qua kẽ chân khiến người ta vô cùng khoan khoái.
Thấy người bên cạnh bắt đầu thả lỏng, Vương Tuấn Khải đột nhiên can đảm hơn, từng ngón tay khẽ nhúc nhích cho đến khi chạm phải tay người kia. Cái cảm giác tay chạm tay làm trái tim hắn đột nhiên chệch nhịp, dòng máu nóng hổi đột nhiên dồn dập chảy đi khắp cơ thể, dường như cái chạm tay khe khẽ này đã mở ra một cái chốt nào ẩn sau đó trong lòng Vương Tuấn Khải. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vương Nguyên, mất một lúc lâu hắn mới bình tĩnh được. Vương Tuấn Khải khẽ nuốt nước miếng, khó khăn nói.
"Vương Nguyên, ngày mai ta sẽ phải quay lại Côn Lôn cùng sư phụ"
"Mừng cho ngươi." – Vương Nguyên đáp lại không mặn cũng chẳng nhạt. Trong lòng cậu cũng có chút mất mát, nhưng mỗi người có một con đường riêng, lần gặp gỡ này cũng đến hồi phải kết thúc rồi.
"Ta sẽ rất nhớ ngươi" – Vương Tuấn Khải không cam lòng nói.
"Ta cũng vậy" – Vương Nguyên bình thản đáp, mà không hề nhận ra rằng nỗi "nhớ" mà hai người vừa nói có vẻ không giống nhau.
Lại là một khoảng im lặng dài, Vương Tuấn Khải rốt cuộc không nhịn được mà thốt lên: "Ta có thể hôn ngươi không?"
Thế rồi chẳng để cho Vương Nguyên kịp trả lời, môi đã chạm môi. Hơi thở ấm áp mơn man trên má, xúc cảm trên môi mềm mại và dính ướt. Tất cả ập đến bất ngờ khiến cho Vương Nguyên bối rối không biết phải làm sao. Dù chẳng phải con người nhưng cậu cũng thừa biết việc hôn nhau chỉ có tình nhân mới làm, mà tình nhân thì chỉ có nam và nữ, cậu lại chẳng phải là Hoa Lan. Nhưng mà nụ hôn này lại đến một cách đúng lý hợp tình, mà Vương Nguyên cũng chẳng cảm thấy có gì không đúng. Cậu cảm nhận được bờ môi run rẩy như đang sợ hãi không được đáp lại của Vương Tuấn Khải. Vì vậy cậu học theo, khe khẽ mút vào, như đang tìm cách trấn an vỗ về bờ môi ấy.
Ai biết được một chút đáp lại nhỏ bé này lại làm cho ai kia vững vàng tiến công sâu hơn. Vương Tuấn Khải đánh bạo lấy tay giữ chặt lấy Vương Nguyên, làm cho nụ hôn trở lên sâu sắc hơn. Không chỉ là môi chạm môi nữa mà dần dần ngay cả đầu lưỡi cũng quyện vào nhau. Vương Tuấn Khải ước gì giây phút này cứ dài như một đời, đù thời gian để hắn ghi nhớ từng góc chân răng, từng đường vân lưỡi trong khoang miệng ngọt ngào của tiểu hồ ly. Nụ hôn cứ thế tiếp diễn mãi không rời thẳng cho đến khi Vương Nguyên hít thở không thông mới tìm cách đẩy Vương Tuấn Khải ra.
Vương Tuấn Khải bị buộc phải rời môi, nhưng vẫn không cam lòng buông người ra. Hắn ôm chặt lấy tiểu hồ ly, nhìn sao trời lấp lánh trên bầu trời, nhìn thế nào cũng thấy không thể sáng trong như ánh mắt tiểu hồ ly trong lòng hắn. Đợi cho hơi thở bình phục trở lại, Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng lặp lại được câu nói vẫn luôn ở trong lòng hắn: "Ta sẽ rất nhớ ngươi, tiểu hồ ly của ta."
Vương Nguyên không đáp lại, chỉ mặc cho hắn ôm. Rốt cuộc là thứ tình cảm gì, chẳng ai muốn nói lên thành lời. Chỉ đành để cho sao trời kia lấp lánh mãi bên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro