Chương 11: Bại Liễu Tàn Hoa
Người quân tử nói lời luôn giữ lấy lời, Ngôn Uyên hắn cũng như vậy, nhưng việc giữ lời của hắn khiến da mặt ta như sắp bị đốt cháy. Ba hôm nay hắn luôn nhất quyết thoa thuốc cho ta, mỗi khi tay hắn khẽ kéo y phục của ta khỏi vai, cả người ta gần như bất động, trái tim như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Ban đầu ta thật sự rất ngại mà chỉ biết cuối mặt xuống tránh hắn nhìn thấy, nhưng hôm qua ta lén đưa mắt nhìn hắn mới phát hiện, hóa ra hắn luôn nhắm mắt để thoa thuốc cho ta. Ngôn Uyên biết ta nhìn hắn, liền nói chỉ nhìn duy nhất một lần, đó là hôm đầu tiên ta bị thương, hắn nhìn để không làm động vết thương của ta. Ngay thời khắc ấy ta thực sự đã rất vui, cũng có phần cảm động, hắn luôn trân trọng ta như vậy, nhưng lại chẳng bao giờ nói ra với ta để chiếm lòng tin.
Ta ở yên một nơi cũng chán, thế nên vẫn hay đến giúp Lâm tỷ tỷ phơi thuốc, lâu nay phụ giúp Lâm tỷ tỷ ta học được không ít về dược liệu, dù không thể chữa bệnh nhưng ta vẫn nhận ra công dụng của các loại thuốc. Hôm nay ta cũng đến, nhưng không phải đến phơi thuốc mà chính là hái thuốc, ta đi cùng Lâm tỷ tỷ lên núi, Ngôn Uyên đã đến phụ giúp Tiểu Lam cùng mọi người nên không biết ta lại đi theo Lâm tỷ tỷ. Ta vốn quen thuộc đường núi và nhận biết được thảo dược nên chia ra hai hướng, Lâm tỷ tỷ ban đầu không đồng ý nhưng sau cũng bị ta thuyết phục. Chia ra hai hướng sẽ hái được nhiều và nhanh hơn.
Ta đi theo lối mòn vẫn hay đi, nhưng lần này lại đi xa hơn bởi vì thảo dược ở gần đã hái đến hết rồi. Thảo dược rất thơm, đi từ xa đã ngửi được hương thơm của chúng, ta nhanh chân đi đến dùng cuốc xới đất xung quanh để lấy nguyên cả rễ mà đặt chúng vào giỏ, lại đi tiếp một đoạn bỗng nghe được tiếng bước chân, càng lúc lại càng gần. Ta quan sát xung quanh lại không nhìn thấy ai, nhưng tiếng chân rõ ràng như vậy ta không thể nghe nhầm, đó lại càng không thể là tiếng bước chân của Lâm tỷ tỷ.
Từng bước chân của ta gấp gáp rời đi, tiếng chân tiến lại ta lại càng gần hơn, dường như chúng rất đông người, ở nơi hẻo lánh này từng thứ âm thanh đều nghe được rõ ràng. Ta bắt đầu bỏ chạy thật nhanh, tiếng chân đuổi theo ta cũng bắt đầu chạy, một tên hắc y nhân chặn đường ta, ta liền dùng chiếc cuốc trong tay để phòng thủ. Hắn nhanh chóng hướng ta tấn công, bàn tay đi thẳng đến cùng thanh chủy thủ được chiếc cuốc trong tay ta đỡ lấy. Tay kia của hắn nắm chặt lại để lộ ba mũi tiêu ám khí tiến thẳng vào người, ta nhanh tay nắm chặt cổ tay hắn mà giữ lại. Nhưng vai trái của ta lần trước bị thương còn chưa khỏi hẳn, không thể dùng hết sức lực vốn có, đột nhiên sau gáy ta đau nhói, chiếc cuốc trong tay cùng giỏ thuốc đeo một bên vai rơi xuống đất, cả thân người ta cũng ngã xuống.
Chẳng biết đã bao lâu rồi, ta tỉnh lại liền nhìn thấy hai chân bị trói chặt, hai tay cũng bị trói ra sau lưng, ta đang nằm trên một chiếc giường lớn. Cố gắng bật người ngồi dậy rời khỏi giường, lúc này cánh cửa phòng cũng mở ra, một tên nam nhân cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn bước vào. Trông hắn rất quen, dường như ta đã gặp hắn gần đây, suy nghĩ một lúc liền nhớ ra, hắn chính là kẻ dẫn đầu bọn sơn tặc lần trước. Lần này tiểu gia xong rồi, rơi vào tay giặc rồi, phải tìm cách thoát thân.
– Ngươi bắt ta làm gì? – Ta lớn giọng lấy khí thế.
– Lần trước nàng ném cung tên vào người ta, cho nên hôm nay ta muốn nàng bồi thường.
– Ngươi cởi trói cho ta trước, chúng ta từ từ thương lượng.
– Đêm còn dài, không gấp gáp thương lượng, chúng ta vui vẻ trước.
Hắn dứt lời liền nở một nụ cười nham hiểm khiến ta dâng lên một nỗi sợ hãi, nỗi sợ khiến ta không thốt lên được một lời nào. Hắn tiến đến đặt tay lên vai ta mà đè ta xuống giường, ấn chặt hai vai của ta không để ta bật dậy, vết thương ở vai bị động liền đau nhói, nhưng nỗi đau này không thể so được với nỗi sợ trong ta. Ta cố vùng vẫy khỏi sự chế ngự của hắn, nhưng càng cố thoát ra hắn lại càng cười một cách đê tiện. Tay hắn bắt đầu vuốt ve trên gò má, vén vài sợi tóc rơi loạn trên mặt ra phía sau tai, ta cảm thấy sóng lưng lạnh lên từng đợt, vội nghiêng mặt tránh đi. Hắn giữ cầm ta lại để ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt và cả gương mặt hắn không giấu được nét vô lại.
– Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn một chút ta sẽ không tệ bạc với nàng.
– Đê tiện.
Ta nghiêng mặt sang cắn mạnh vào tay hắn, tay hắn chạm lên mặt khiến ta không thôi kinh tởm, không thể chịu được và không thể nghe được. Hắn bị đau mà buông tay khỏi người ta, nhân lúc đó ta bật người dậy mà lùi ra phía sau, hắn nắm chân ta kéo lại khiến ta ngã xuống giường. Ta nghe được thứ âm thanh va chạm thật mạnh, bàn tay to lớn của hắn chạm vào rồi lướt qua khiến một bên mặt ta đau rát. Trái tim ta đập từng hồi run sợ, những hơi thở đứt quãng cứ thi nhau dồn dập lấn át đi sự bình tĩnh, hắn giết ta ta không sợ, nhưng ta không thể chịu được sự vũ nhục thế này. Ta không cho phép, không chấp nhận bất kỳ kẻ nào chạm vào ta, thật dơ bẩn, bọn chúng thật dơ bẩn.
Hôm nay có một đóa hoa vừa chớm nở bị hái khỏi cành, cứ ngỡ là đào hoa diễm lệ mà khoe sắc, nào ngờ là bỉ ngạn u uất một nỗi tủi hờn. Không diễm lệ mà nở rộ nhưng lại tủi nhục mà héo tàn. Hoa vào tay người biết trân quý sẽ được nâng niu mà rực rỡ, cánh hoa mỏng manh sẽ chẳng vương lấy một vết xước, cứ là bản thân giữa bao nhiêu phù phiếm, chẳng mảy may nhuốm phải bụi trần. Nhưng đâu phải đóa hoa nào cũng may mắn, được nâng niu trên đầu cành bỗng chốc lại rơi vào tay ai? Kẻ chẳng biết trân quý cánh hoa mỏng, tàn nhẫn vùi dập khiến hoa phải thu mình mà héo úa, chưa kịp khoe sắc đã phải tàn phai. Đến nhành liễu xanh cũng phải ưu sầu mà ngã vàng thân sắc, buông một tiếng thở dài thương cho một đóa hoa, chỉ mới đây thôi còn ngạo nghễ khiến người khác phải ngước nhìn, một cái chớp mắt đã đáng thương đến nực cười. Thôi chẳng còn gì hỡi một đóa hoa xinh!
Ngạo nghễ đóa hoa, trên đầu cành
Người khiến hoa rơi, sao lại đành?
Nhuốm bẩn cánh hoa, chẳng còn lành
Nét cười vỡ tan, sắc chẳng giành!
– Ngôn Uyên, cứu ta! Cứu ta!
Thanh âm của ta nức nở vang lên, sự run rẩy trong giọng nói xen lẫn những nghẹn ngào uất ức. Nước mắt cứ trực trào tuôn rơi, những dòng lệ đắng tựa như cơn mưa ngày mùa, cứ rơi mãi rơi mãi chẳng biết khi nào ngừng lại. Thật mong Ngôn Uyên sẽ như bao lần bảo vệ ta, mong hắn đến cứu ta ngay lúc này, đưa ta trở về nơi bình yên bên cạnh hắn. Nhưng trong thâm tâm lại không hề muốn, vạn lần không muốn Ngôn Uyên nhìn thấy ta trong dáng vẻ này, không muốn hắn chứng kiến ta bị kẻ khác vũ nhục. Ít nhất ta vẫn muốn giữ lại cho bản thân một chút tự tôn trước mặt nam nhân ta yêu thương, cũng muốn giữ trong mắt hắn hình ảnh đẹp về ta.
– Đừng gọi nữa, tình lang của nàng không cứu được nàng đâu. Lúc này hắn đang bị trói lại cho các huynh đệ của ta luyện võ.
– Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời khiến ta vui vẻ, ta có thể cân nhắc tha cho hắn một mạng.
– Không thể nào. Ta không tin. Ta không tin.
Ta đưa đôi mắt đã vương đẫm lệ trên hàng mi nhìn hắn, vừa bất ngờ lại vừa lo sợ, Ngôn Uyên không thể nào rơi vào tay hắn được. Bàn tay hắn đặt lên eo ta rồi cởi bỏ thắt lưng, ta vũng vẫy chống cự khiến y phục xộc xệch mà rơi thanh đoản đao khỏi người, hắn cầm thanh đoản đao lên xem sau đó ném xuống sàn. Một tay hắn giữ chặt vai ta, tay kia lại sờ lên cổ rồi tìm đến mảnh ngoại y kéo qua khỏi bờ vai. Ta co chân lại đạp mạnh vào người hắn, hắn lại nắm lấy chân ta kéo ta lại gần hơn, đôi mắt đầy nét cười nhìn gương mặt đang sợ hãi của ta, lại chuyển tầm mắt đến lồng ngực đang vì lo sợ mà phập phồng theo những nhịp thở loạn.
– Nàng khiến ta vui vẻ ta có thể giữ nàng lại bên cạnh để hầu hạ ta, nhưng nàng lại không biết nghe lời. Chờ khi ta xong chuyện, ta sẽ thưởng nàng cho các huynh đệ.
– Ngươi giết ta đi. Ngươi giết ta đi. Ngươi có giỏi thì giết ta đi.
– Giết nàng thì không còn vui nữa, ta không có hứng thú với một cái xác.
Ta vô cùng hoảng sợ lại đầy tuyệt vọng, lần này thật sự không ai cứu được ta, ta bị bắt đến đâu bản thân ta còn không rõ thì ai lại biết được mà đến. Trước ánh mắt như sói nhìn mồi của hắn, ta chỉ có thể yếu ớt kháng cự mà nghiêng người tránh khỏi tầm mắt. Bàn tay hắn lại sờ lên sau gáy, theo da thịt tiến vào bên trong y phục mà nắm lấy, kéo hết cả lớp y phục để lộ ra tấm lưng trần, đưa bàn tay dơ bẩn sờ dọc sống lưng ta. Đôi tay đặt lên đôi vai trần đang run rẩy, hắn cuối người ngửi lên tóc rồi lại dụi mặt vào hổm cổ ta mà ngửi, hơi thở của hắn chạm vào da khiến ta đã sợ lại càng thêm sợ, cảm giác kinh tởm khiến thân thể ta run rẩy không thể kiểm soát.
– Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta. Ngươi giết ta đi. Giết ta đi.
Ta cố vùng vẫy tránh hắn, lại dùng chân đạp vào người khiến hắn tức giận lật người ta lại, ánh mắt hắn như thiêu đốt nhìn xuyên qua chiếc yếm mỏng, bàn tay toang lấy đi mảnh vải mỏng manh cuối cùng này. Tiếng đạp cửa thật mạnh vang lên khiến bàn tay hắn dừng giữa không trung, kẻ tiến vào thật nhanh kéo hắn rời khỏi giường rồi đánh ngất. Ta như chết lặng mà nằm bất động trên giường, khẽ nghiêng đầu nhìn lại nhìn thấy bóng dáng nam tử quen thuộc, ngay khoảnh khắc này trái tim ta đã hẫng đi một nhịp. 'Ngôn Uyên, chàng đến rồi!' Nhưng bộ dạng ta lúc này bị hắn nhìn thấy đúng là không hay chút nào, thật đúng là dở khóc dở cười.
Ngôn Uyên quay lưng về phía ta cởi đi ngoại y, hắn đi lùi từng bước đến cạnh giường che lại thân thể ta, sau mới quay lại xem tình trạng của ta. Ta bất động thanh sắc mà nhìn hắn, gương mặt ngày thường hỉ nộ không lộ nay lại tràn đầy vẻ lo sợ, đôi mắt màu hổ phách không giấu được nét đau lòng. Ta lại đưa mắt về hướng khác không dám nhìn hắn, cũng là để trấn định tâm tư. Dáng vẻ đáng xấu hổ này của ta hắn đã nhìn thấy rồi, liệu hắn có xem thường ta hay không? Có thì đã sao, tận mắt nhìn thấy nữ nhân bản thân trân trọng bị vũ nhục, có xem thường cũng không phải lỗi của hắn.
– Kim Hạ, nhắm mắt lại sẽ không sao nữa. Ta giúp nàng. – Ngôn Uyên dùng tay che mắt ta lại, thanh âm ấm áp vang lên, ta cũng gật đầu với hắn.
Ta nhắm mắt theo lời Ngôn Uyên, hắn kéo lấy y phục của ta chỉnh tề lại, che đi thân thể không để ai nhìn thấy, giúp ta đeo lại thắt lưng thật chắc chắn. Hắn cởi trói ở chân rồi đỡ ta ngồi dậy cởi trói ở tay, mảnh ngoại y vẫn còn yên vị trên người như thêm một phần an toàn. Ngôn Uyên bất chợt ôm lấy ta, ôm lấy sự sợ hãi sâu trong tiềm thức, ôm lấy sự run rẩy nơi thể xác, ôm lấy một chốn an toàn và ôm lấy cả trái tim đang chìm trong tuyệt vọng. Ta vẫn khép đôi mi trong sự ấp áp Ngôn Uyên gửi đến, sợ chỉ cần mở mắt mọi thứ sẽ tan biến như một giấc mơ, thứ ảo mộng hư ảo chẳng thể che đậy sự thật phũ phàng đang diễn ra.
– Ta đến rồi, ta sẽ bảo vệ nàng.
– Nàng ở đây đợi ta, ta giải quyết xong mọi thứ rồi sẽ đưa nàng về. Không để ai có cơ hội tổn hại nàng.
Rời đi rồi! Vòng tay ấy rời xa rồi! Ta dần hé mắt dõi theo bóng lưng ấy, nhưng lại chẳng thể nói được một lời nào. Trong lòng ta hỗn độn như một mối tơ vò, bản thân cũng không thể tháo gỡ những dòng cảm xúc ngỗn ngang này, chỉ im lặng rồi lại lặng im. Ta bước xuống giường nhặt lại đoản đao, cảm giác như nắm trong tay một vật rất quan trọng, một vật chẳng thể để mất đi. Ngôn Uyên vừa bước ra ngoài, ta cũng tiến về phía cửa nhìn ra, hé cánh cửa vừa đủ để nhìn thấy hết mọi thứ đang diễn ra. Ngôn Uyên đang đứng ở giữa sân, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người, bên cạnh còn có Tiểu Lam cùng những người khác, bọn sơn tặc đều bị bắt trói ở giữa sân. Tên thủ lĩnh bị tạt nước mà tỉnh dậy, hắn loạng choạng đứng lên mà nhìn về Ngôn Uyên.
– Giới hạn của ta, chính là nàng. Ngươi dám động đến nàng ta sẽ bắt ngươi trả giá.
– Đôi tay của ngươi thật bẩn, không nên giữ lại. Mắt của ngươi cũng đã thấy thứ không nên thấy, cũng không nên giữ lại.
Tên thủ lĩnh nghe thấy lời của Ngôn Uyên liền ra vẻ sợ hãi, nhưng hắn không bỏ chạy lại lao vào tấn công, Ngôn Uyên vẫn đứng yên chờ hắn, nắm lấy cổ tay bẻ ngược ra phía sau, dùng chân đạp mạnh cả người hắn xuống đất. Cầm thấy thanh chủy thủ từ Tiểu Lam, Ngôn Uyên liền cắt lìa từng lóng tay của hắn, cắt đến hết các ngón tay rồi cả hai bàn tay đều rơi xuống. Ngôn Uyên bắt hắn quỳ ở giữa sân, một tay giữ chặt yết hầu ngửa mặt hắn lên, chủy thủ dứt khoát khoét đi hai tròng mắt khiến hắn kêu gào thảm thiết. Những kẻ sơn tặc còn lại nhìn một màn này mà liên tục xin tha.
– Có phải ngươi rất thích nhìn người khác như một con mồi, hôm nay ta cho ngươi cơ hội. Gần đây có một bầy sói, ta giúp ngươi đến đó.
Hắn bị trói lại và kéo sau ngựa, Tiểu Lam cùng vài người khác đưa hắn đi, hắn không nhìn thấy nên bị ngã, nhưng ngựa vẫn không hề chậm một bước mà lôi hắn trên đất mặc cho những tiếng la hét van xin. Ta không biết Ngôn Uyên sẽ giải quyết những kẻ còn lại thế nào, nhưng kết cục chắc cũng không tốt đẹp gì, bọn chúng trồng cây đắng thì ăn trái đắng. Ngôn Uyên đi rửa tay rồi tiến về phía ta, ta nhẹ khép cửa rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, hắn không còn dáng vẻ lãnh khốc ra tay tàn nhẫn như lúc nãy, mà chính là Ngôn Uyên ôn nhu ta vẫn thường nhìn thấy.
– Không sao nữa, ta đưa nàng về.
Ta cuối mặt gật đầu với hắn, Ngôn Uyên dìu ta đứng dậy rồi bế ta lên, dứt khoát đưa ta rời khỏi nơi đáng sợ này. Gương mặt ta cuối sát vào người Ngôn Uyên, không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của ta, cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ ai ngay lúc này. Ai nhìn vào chắc cũng biết chuyện gì xảy ra, ta cũng không muốn giải thích hay trả lời điều gì, quá mất mặt rồi. Ngôn Uyên dìu ta lên ngựa, hắn ngồi phía sau thúc ngựa chạy đi, ánh trăng đêm nay sáng lắm, soi cả bóng ta và hắn thật rõ ràng. Tiếng ngựa hí vang dội giữa trời đêm xé tan đi cái lạnh lẽo âm u giữa chốn rừng núi hoang vu, gió lạnh táp vào mặt cũng không thể xoa dịu cảm giác trong lòng ta, khó chịu lắm. Mọi thứ như thể một màn sương mờ ảo, xuyên qua tầng tầng lớp lớp vẫn chẳng thấy được lối về, chỉ sợ xuyên qua màn sương phía trước sẽ chỉ còn ta một người một ngựa, Ngôn Uyên đã sớm rời đi.
Khi tuyệt vọng đã giăng kín lối, bàn tay bất chợt đưa ra kéo ta khỏi nơi tăm tối, vỗ về bao hoảng sợ và ôm ấp một chốn bình an, lòng ta cũng vì thế mà ngỗn ngang. Khoảnh khắc ta nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chàng dịu dàng nói với ta chàng đến rồi, trái tim ta không thôi rung động, thật muốn nói với chàng ta đã sợ hãi thế nào, cũng đã ấm áp đến bao nhiêu trong vòng tay chàng. Nhưng mọi thứ đều chẳng thể thốt nên thành lời, cũng chẳng thể ủy khuất mà nức nở. Hóa ra, hoa có thể bị vùi dập mà héo tàn, nhưng vẫn còn vương lại một chút hương.
Một vòng tay ấm, một thoáng đau
Một chốn bình yên, chưa quên sầu
Một lời thật tâm, lòng còn đau
Một phận giai nhân, nhuốm ưu sầu.
______________________________________
Fic Được Viết Và Update Từ Acc Chính Chủ Tieugia1911 Trên Wattpad Và Con Cáo Nhỏ Trên Facebook Tại Dịch Quán Cẩm Y - Cẩm Y Chi Hạ - 锦衣之下
(Vui lòng không mang ảnh đi nơi khác)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro