Chương 18-22
Chương 18: Đại tỷ Hắc Bang (1)
Trong một căn phòng sang trọng của một khách sạn cao cấp, Bích Giao Linh đang ngồi trên giường nhắm mắt điều hòa khí. Trên người nàng mặc một chiếc sơ mi trắng cùng chiếc quần tây màu đen, nhìn nàng vừa có nét hiện đại kết hợp hài hòa với nét cổ xưa. Quanh thân từng dòng khí lượn lờ vờn quanh khiến nàng càng thêm ảo mộng. Một lúc sau từng dòng khí lượn lờ quanh thân dần được hút vào trong cơ thể nàng, đôi mắt từ từ mở ra, đáy mắt đen thẳm xẹt qua tia kim sắc rất nhanh biến mất. Sau khi nghỉ ngơi một ngày, nàng đã hoàn toàn hồi phục lại thể lực, khí trong cơ thể cũng không còn nhộn nhạo nữa, mà giờ đây đã yên bình như mặt nước.
Với tay lấy chiếc điện thoại được đặt trên bàn cạnh giường, đây là chiếc điện thoại do Long Ca đặc biệt sai người chuẩn bị cho nàng, cũng phái một người con gái đến giúp nàng tìm hiểu một vài chức năng của nó. Hiện giờ nàng cơ bản cũng biết dùng vài chức năng chính. Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, bấm một dãy số gọi. Chưa hết một hồi chuông, bên trong điện thoại đã vang lên thanh âm cung kính : "Đại tỷ !".
"Qua đi!". Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy điện thoại, nhưng trong lòng Bích Giao Linh vẫn cảm thấy có chút mới lạ, không hiểu tại sao có thể nói chuyện với nhau qua vật nhỏ này mà không cần gặp mặt.
"Dạ !".
Rất nhanh bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc...
"Vào đi !".
Tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, Long Ca bước vào phòng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Bích Giao Linh, Long Ca vẫn có chút ngẩn người. Lấy lại tinh thần, hắn cúi đầu cung kính lên tiếng : "Đại tỷ !".
Nhẹ gật đầu, Bích Giao Linh nói : "Ngươi biết chỗ ở của tên Trần Lâm kia không?". Nàng vẫn còn nhớ trước khi Lang Ca chết có nhắc đến tên Trần Lâm này, thời gian nàng không còn nhiều, cần phải giải quyết mấy rắc rối này càng sớm càng tốt.
Long Ca hơi ngẩn ra một chút, lát sau mới nói : "Dạ biết.".
"Ừm, ngươi đi chuẩn bị đi, lát đưa ta qua đó.".
"Dạ !", Long Ca không nói hai lời lập tức đáp ứng. Mặc dù cũng lờ mờ đoán ra được ý định của Bích Giao Linh, nhưng nghĩ đến chuyện của Lang Bang, Long Ca tin tưởng, Bích Giao Linh có đủ khả năng để nắm chắc mọi việc muốn làm.
Long Ca đi ra ngoài chuẩn bị xe. Trong phòng chỉ còn lại một mình Bích Giao Linh, đôi mắt nheo lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm. Lát sau bên ngoài cửa phòng vang lên thanh âm của Long Ca : "Đại tỷ ! Đã chuẩn bị xong!".
Bích Giao Linh cầm chiếc mặt nạ trên bàn đeo lên, rồi bước ra ngoài.
...
Từ đây đến chỗ ở của Trần Lâm, đi xe cũng phải mất hơn năm tiếng mới tới. Lúc đến đó, trời cũng đã tối đen. Xe của Long Ca đỗ trong một góc tối, chỉ tay về phía ngôi nhà to lớn ở phía trước không xa, lên tiếng : "Kia chính là chỗ ở của Trần Lâm !".
Nhàn nhạt gật đầu, Bích Giao Linh nói : "Ngươi ở lại đây chờ ta !".
"Dạ !". Nói rồi Long Ca xuống xe, chạy sang mở cửa xe cho Bích Giao Linh.
Bích Giao Linh vừa bước xuống xe, liền vận khinh công tiến về phía ngôi nhà. Long Ca chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, chớp mắt đã không thấy Bích Giao Linh đâu nữa. Nhìn về phía tàn ảnh của Bích Giao Linh, trong lòng Long Ca cảm thán không thôi. Mặc dù biết Bích Giao Linh lợi hại, nhưng mỗi lần chứng kiến, trong lòng hắn vẫn rung động không thôi.
...
Vừa vận khinh công nhảy qua tường, một mùi máu nhàn nhạt xông thẳng vào mũi, Bích Giao Linh bất giác nhíu mày. Quay đầu nhìn về phía góc tối của khu vườn, chân nàng chậm rãi bước về phía đó. Mượn ánh trăng sáng mờ mờ, nàng nhìn thấy, trong mảnh hắc ám đó, một người mặc bộ đồ đen đang đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay cầm một thanh kiếm, dưới chân người đó là một đống huyết nhục mơ hồ. Như cảm nhận được ánh mắt của Bích Giao Linh, người kia quay lại lộ ra khuôn mặt cương nghị, trong đáy mắt vẫn còn phảng phất sự khinh thường. Vừa nhìn thấy Bích Giao Linh, hắn hơi ngẩn người ra. Sau đó khuôn mặt trở nên nghiêm túc, đôi môi mấp máy điều gì đó, hướng Bích Giao Linh cúi đầu. Dựa vào khẩu hình miệng có thể đoán được hắn nói hai chữ "Chủ nhân!".
Không đợi Bích Giao Linh có phản ứng gì, bóng đen thu kiếm lại trên lưng rồi nhẹ nhàng nhảy qua tường, rất nhanh biến mất trong bóng tối.
Nhìn bóng đen biến mất, Bích Giao Linh không biểu hiện gì, quay đầu đi ra ngoài.
...
Chưa đầy năm phút đã thấy Bích Giao Linh quay lại, Long Ca có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng mở cửa xe cho Bích Giao Linh. Bích Giao Linh không nói gì ngồi vào trong xe. Xe lao vụt trên đường, rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Chương 19: Đại tỷ Hắc Bang (2)
Xe chạy được một đoạn, bên trong xe vang lên thanh âm của Bích Giao Linh : "Về căn cứ bang Tàng Long đi. Nói với bọn Hổ Ca hai ngày sau tới gặp ta.".
Long Ca hơi ngẩn ra một chút, lát sau đáp : "Dạ !".
Bích Giao Linh không nói thêm gì nhắm mắt nghỉ ngơi. Long Ca vừa lái xe vừa cầm điện thoại lên bấm một dãy số, sau một hồi chuông dài, trong điện thoại vang lên thanh âm có chút mệt mỏi: "Alo?".
"Alo, chào Hổ Ca ! Tôi là Long Ca bang Tàng Long đây.".
Đầu dây bên kia im lặng một chút, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hai phút sau, trong điện thoại mới vang lên tiếng Hổ Ca mang theo chút cảnh giác : "Long Ca ? Anh gọi cho tôi giờ này có chuyện gì ?".
"Anh không cần phải lo lắng gì đâu, tôi gọi là để chuyển lời của đại tỷ, hai ngày sau anh đến căn cứ Tàng Long, đại tỷ có chuyện cần nói.".
"Đại tỷ ?".
"Hửm ? Không lẽ mới có vài ngày mà anh đã quên mất đại tỷ của mình là ai rồi sao ?".
"Hả ? Không lẽ...? Được được, tôi biết rồi, hai ngày sau tôi sẽ có mặt tại đó !".
"Tốt!". Nói xong Long Ca cúp máy, chuyên tâm lái xe.
---Một ngày sau---
Tại căn cứ bang Tàng Long.
Từ khi Long Ca cùng Bích Giao Linh đi, ngoài lúc ăn cơm, họ vẫn luôn thay phiên nhau ngồi tại đây chờ đợi. Đặc biệt mấy anh em tận trung với Long Ca, sau khi nghe tin tức bên Lang Bang có mai phục , họ lại càng đứng ngồi không yên. Còn lão già đáy mắt như có như không tia khinh thường đảo qua đám người, trong lòng tràn đầy đắc ý.
Bỗng trong đám người, có một tiếng hô to: "A, mọi người xem!", nói rồi tay hắn chỉ về phía xa xa. Mọi người theo hướng tay hắn chỉ nhìn lại, chỉ thấy trong đám sương mù mờ mờ, hai bóng người dần xuất hiện. Một người thân hình cao lớn khỏe mạnh, hiển nhiên là nam; còn một người thân hình nhỏ nhắn, tóc dài thả tự nhiên theo gió mà lay động, chính xác là nữ. Mọi người nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn, một người trong đám trợn tròn mắt, lớn tiếng nói: "Là đại tỷ cùng Long Ca! Họ đã trở về!".
Nghe thấy tiếng hô, mọi người ai nấy đều tràn đầy vui mừng. Lão già thì khuôn mặt biến sắc, mắt trừng to như không tin vào mắt mình: Sao lại có thể? Chẳng lẽ cô ta biết có mai phục nên rút lui?...
Bích Giao Linh đi trước, Long Ca đi phía sau giống như hộ vệ, hai người một trước một sau tiến vào căn cứ bang Tàng Long. Mọi người hò reo vui mừng. Dương Thiên Hạo vẫn luôn treo nụ cười vô hại, ánh mắt cũng không che giấu nổi sự vui mừng, thầm thờ phào nhẹ nhõm. Hắn vội vàng tiến về phía hai người Bích Giao Linh và Long Ca, cúi đầu trước Bích Giao Linh: "Đại tỷ!".
Bích Giao Linh gật đầu, vẫn tiếp tục bước đi. Dương Thiên Hạo vội vàng chạy đến chỗ Long Ca, thấp giọng hỏi: "Long Ca, chuyện sao rồi?".
Long Ca dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Đi! Có gì vào trong rồi nói!".
...
Trong phòng Long Ca.
"Sao cơ? Lang Bang bị tiêu diệt rồi ư? Một mình đại tỷ làm?". Dương Thiên Hạo vừa nghe được tin, giật phắt người đứng dậy. Một người luôn coi thường mọi chuyện như hắn ta, nhưng khi nghe được tin như vậy vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Long Ca thấy Dương Thiên Hạo thất thố như vậy cũng không có biểu hiện gì, đó cũng là chuyện thường tình thôi, đến hắn lúc nghe thấy cũng không thể kiềm chế nổi.
Dương Thiên Hạo từ từ ngồi lại xuống ghế. Cả hai rơi vào trầm lặng, không ai nói thêm gì, mỗi người trong lòng đều có suy nghĩ riêng của chính mình. Một lúc sau, Dương Thiên Hạo bỗng nở nụ cười, so với nụ cười trước đây càng thêm sâu, đáy mắt cũng như tỏa sáng, miệng khẽ lẩm bẩm: "Thú vị thật!".
...
---Hôm sau---
"Long Ca, người của bang Ngọa Hổ đang đứng bên ngoài căn cứ bang ta!". Một tên thuộc hạ đứng trước bàn làm việc trong phòng Long Ca báo cáo.
"Ừm, bảo Hạo ra dẫn bọn họ vào đây đi!". Long Ca thản nhiên ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm nói.
"Dạ!".
...
Bên ngoài căn cứ bang Tàng Long, một đám người đang đứng nhìn chăm chăm vào ngọn núi cao lớn trước mặt như chờ đợi điều gì đó, dẫn đầu là Hổ Ca. Từ hôm Bích Giao Linh đi đến bang Tàng Long vẫn mãi chưa có tin tức gì, Hổ Ca thỉnh thoảng cho người tới đây thăm dò nhưng cũng đành tay không đi về. Trong lòng hắn cũng từng nghĩ đến khả năng Bích Giao Linh bị đám người bang Tàng Long phát hiện rồi bị giết, ý nghĩ đó khiến hắn sợ hãi không thôi, chỉ sợ bang Tàng Long sẽ cho người đến trả thù. Hôm trước bất ngờ nhận được cuộc gọi của Long Ca khiến hắn sợ hãi, nhưng nghe Long Ca nhắc đến "đại tỷ", hắn thực sự cảm thấy không thể tin được: Chẳng lẽ đại tỷ đã thu phục được bang Tàng Long rồi sao?.
Mặc dù trong lòng cũng tin tưởng "đại tỷ" mà Long Ca nhắc đến là cô gái kia, nhưng nếu chưa tận mắt nhìn thấy hắn cũng không thể tin điều đó là sự thật. Vì vậy sau khi cúp máy hắn liền không dám chậm trễ, ngay trong đêm hôm đó liền sắp xếp tất cả mọi việc cho xong. Tối hôm sau liền dẫn theo một vài anh em chủ chốt trong bang tức tốc lên đường tới Tàng Long.
...
Đứng bên ngoài chờ đợi hơn nửa giờ, cuối cùng từ chân ngọn núi xuất hiện một người trẻ tuổi, trên mặt luôn treo nụ cười vô hại, đang chậm rãi tiến về phía bọn hắn. Nhìn người thanh niên này, Hổ Ca không kìm được trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm. Từ những kinh nghiệm vào sinh ra tử nhiều năm của hắn nói rằng: Người thanh niên này là một kẻ không dễ chọc.
Chương 20: Đại tỷ Hắc Bang (3)
Dương Thiên Hạo tiến dần về phía đám người Hổ Ca. Khuôn mặt tươi cười hướng về phía Hổ Ca chào hỏi: "Chào Hổ Ca, nghe danh đã lâu, tôi là Dương Thiên Hạo. Long Ca nói tôi qua dẫn các anh vào. Phiền các anh một chút!". Nói rồi hắn đưa ra một xấp dải lụa đen về phía Hổ Ca. Hổ Ca không hiểu hỏi: "Cái này...?"."Hi, anh thông cảm, bang chúng tôi trước nay có quy định, người ngoài vào bang đều phải bịt mắt lại.".Hổ Ca nghe vậy không nói nhiều, lập tức phân phó mấy anh em phía sau tiến lên nhận dải lụa đen, giúp đỡ nhau bịt mắt. Nhìn mọi người đều đã bịt mắt xong, Dương Thiên Hạo tiến lên cầm cánh tay Hổ Ca, bắt đầu dẫn đám người tiến vào trong căn cứ bang Tàng Long....Tháo dải lụa bịt mắt ra, ánh sáng đột ngột khiến đám người Hổ Ca không khỏi nheo mắt lại, lấy tay che ánh sáng mặt trời. Đến khi thích nghi được với ánh sáng, khung cảnh dần dần hiện rõ trước mắt đám người. Không có những nhà tầng cao chót vót mọc lên san sát như trong trong thành phố, căn cứ bang Tàng Long khá bình dị. Chỉ có duy nhất một căn biệt thự to lớn ở khu trung tâm, xung quanh là những nhà sàn nối tiếp nhau. Đám người Hổ Ca theo chân Dương Thiên Hạo vào căn phòng họp lớn. Bên trong một đám người đã ngồi, đám người Hổ Ca cũng tự tìm chỗ ngồi cho mình. Trong phòng họp, hai bang chia làm hai bên ngồi quanh chiếc bàn dài, ánh mắt nhìn nhau chào hỏi. Hổ Ca nhìn qua đám người trong phòng, khi lướt qua lão già thì thấy lão ta hừ lạnh một tiếng rồi quay sang chỗ khác. Hổ Ca nhíu mày suy nghĩ. Dù sao hắn ta cũng đã làm đại ca một thời gian dài, cũng có uy nghiêm của mình, giờ lại bị một lão bất tử khinh thường, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng dù sao cũng đang ở trên địa bàn người ta, Hổ Ca thức thời không để ý nữa.Lát sau, từ ngoài cửa một nam một nữ bước vào. Nữ trên người mặc một bộ áo choàng đen dài ôm trọn dáng người nàng, tóc dài thả tự nhiên, trên mặt đeo mặt nạ, quanh thân tản ra hơi thở thần bí, khiến người ta nhìn không thấu. Đi sau là người đàn ông cao lớn, khuôn mặt cương nghị, khí thế bức người. Hổ Ca nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy yếu thế hơn chút, hiển nhiên người đó là Long Ca – từng là bang chủ số một, số hai trong giới hắc bang. Nhìn cô gái trẻ tuổi thần bí bước vào phòng, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhau đứng dậy cúi đầu, đồng thanh hô: "Đại tỷ!".Bích Giao Linh gật đầu tiến lên ngồi vào vị trí chủ vị. Long Ca tiến đến ghế đầu bên phía đám người bang Tàng Long. Đợi Bích Giao Linh ngồi yên vị, cả đám trong phòng lúc này mới dám ngồi xuống. Người nhìn đông, người nhìn tây, người thì cúi xuống, hiển nhiên không ai dám nhìn thẳng vào Bích Giao Linh. Mặc dù chỉ là một cô gái trẻ, nhưng khí thế toát ra khiến bọn họ không kìm được sợ hãi.Nhìn một vòng đám người trong phòng, Bích Giao Linh nhàn nhạt mở miệng: "Hôm nay ta gọi các ngươi đến đây là muốn tuyên bố một chuyện. Từ giờ trong giới xã hội đen này sẽ không còn cái tên bang Ngọa Hổ hay Tàng Long nữa mà sẽ được đổi tên thành Hỏa Liên. Căn cứ bang ta sẽ là khu Linh Sơn này. Ta – U Linh sẽ là đại tỷ duy nhất của các ngươi. Hổ Ca và Long Ca sẽ là phó bang thay ta quản lí các chuyện trong bang. Có việc gì cứ thông qua hai người họ. Hổ Ca..."."Có thuộc hạ!"."Việc thu phục tất cả các bang còn lại giao cho ngươi xử lí!".Hổ Ca nghe vậy không lập tức đáp ứng ngay, ngược lại lộ ra chút chần chừ. Thấy Hổ Ca mãi không lên tiếng, Bích Giao Linh liếc qua hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng rất rõ ràng, nghe vào trong tai người khác lại có cảm giác tràn đầy uy nghiêm: "Sao? Không làm được?".Hổ Ca trán toát mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Các bang nhỏ kia thuộc hạ có thể đảm bảo thu phục được. Nhưng còn Lang Bang, xin thứ cho thuộc hạ vô dụng. Thực sự với lực lượng của Ngọa Hổ hiện nay, nếu có đánh cũng không thể nắm chắc được phần thắng, chưa kể đến thế lực phía sau Lang Bang nữa.".Nghe Hổ Ca nói vậy, đám người trong phòng im lặng trầm mặc. Đáy mắt lão già tràn đầy khinh thường, cúi đầu uống trà để che giấu sự đắc ý trong mắt: Hừ, cũng coi như tự biết mình!Dương Thiên Hạo nghe vậy thì nụ cười trên mặt càng sâu, ánh mắt cũng nhiễm ý cười mà trở nên lấp lánh, như có như không nhìn về phía Bích Giao Linh.Bích Giao Linh đưa mắt nhìn về phía Long Ca, như hiểu ý, Long Ca lên tiếng nói: "Chuyện đó anh không cần phải lo lắng. Nhân buổi họp hôm nay, cũng xin thông báo với mọi người luôn, từ giờ trong giới xã hội đen đã không còn cái tên "Lang Bang" nữa rồi. Việc này là do một mình đại tỷ làm.". Long Ca cũng không giấu diếm chuyện Bích Giao Linh một mình đánh bại Lang Bang, thậm chí còn cố tình nói ra, cũng coi như tiêu diệt mấy ý nghĩ không an phận của vài người.Lời nói khiến đám người trong phòng im bặt. Cốc trà trên tay lão già không tự chủ được rơi xuống, vỡ choang trên mặt đất, trong mảnh yên tĩnh càng phá lệ chói tai. Âm thanh chói tai của mảnh sứ vỡ vang lên như đánh thức đám người trong phòng, vài người không kìm được nuốt nước miếng 'ực', trong mắt ai nấy cũng đều tràn đầy khiếp sợ, không tin nhìn về phía Long Ca, giống như muốn xác nhận lại điều mình vừa nghe là sự thật. Lão già khuôn mặt trắng bệch, tay run run, câu nói của Long Ca khiến lão kích động không thể kiềm chế được mà hét lên đầy dữ tợn : "Sao có thể như thế được? Không thể nào? Ta đã cho bọn họ xem cô ta nguy hiểm như thế nào để bọn họ biết mà dùng quân của người kia, tại sao như vậy vẫn bại chứ???".Nghe lời nói kích động của lão già, đôi mắt Long Ca nheo lại đầy nguy hiểm, đáy mắt không che giấu sát khí. Hắn vẫn luôn thắc mắc, chuyện Bích Giao Linh đến Lang Bang rõ ràng chỉ có vài người bọn hắn biết, làm sao bọn Lang Bang lại biết mà chuẩn bị. Mà dù có biết Bích Giao Linh đến đi chăng nữa, bọn chúng chắc chắn sẽ khinh thường mà không dùng thế lực của người kia. Thì ra đã sớm có người nói cho bọn hắn biết về cả bản lĩnh của Bích Giao Linh.Dương Thiên Hạo nhìn về phía lão già, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, khiến lão già đang kích động nhìn thấy cũng không kìm được mà rùng mình, trong lòng tràn đầy cảm giác nguy hiểm.Bích Giao Linh vẫn bình tĩnh ngồi trên cao, ngón tay thon dài gõ gõ trên mặt bàn, lát sau khẽ nói: "Nhân cơ hội này tiêu diệt triệt để ý niệm không đáng có trong đầu mấy người cũng tốt. Coi như dùng kẻ này làm gương, để các ngươi biết hậu quả của việc chống lại ta là như thế nào!".Nói rồi bàn tay đang gõ gõ trên mặt bàn dừng lại, từ ngón tay trỏ chạm vào mặt bàn bắt đầu kết thành một tầng băng mỏng. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được băng lan ra tạo thành một đường thẳng tiến về phía chỗ lão già ngồi. Ban đầu là tay đặt trên mặt bàn của lão già kết thành băng, rồi giống như dịch bệnh bắt đầu lan tràn đến khắp cơ thể. Lão già chỉ cảm thấy lạnh lẽo, mắt trợn tròn sợ hãi, trong mắt tràn đầy tia máu, vừa muốn kêu lên nhưng đã bị tầng băng nhanh chóng bao phủ toàn bộ cơ thể. Những người ngồi cạnh lão già sợ hãi lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng cách xa một khoảng như tránh ôn dịch. Ngón tay trỏ gõ nhẹ một cái trên mặt bàn, một tiếng rắc nhỏ phát ra từ trên cơ thể bị đóng băng của lão già, trong căn phòng yên tĩnh lại càng nghe thấy rõ ràng. Mọi người chăm chú nhìn, chỉ thấy tầng băng mỏng manh bao phủ cơ thể lão già bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ, sau đó bắt đầu lan rộng khắp cơ thể. Từng tảng băng rơi xuống mặt đất vỡ vụn, lộ ra những mảnh huyết nhục bên trong. Mặc dù đều là người trong xã hội đen, thấy người chết đến quen mắt rồi, nhưng nhìn thứ trên mặt đất, vài người vẫn không nhịn được cảm thấy buồn nôn.
Chương 21: Nhiệm vụ
Trên mặt bàn, dưới mặt đất đều có những mảnh huyết nhục, khiến một vài người không kìm được buồn nôn. Đám người trong phòng ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương, hàn khí không ngừng từ dưới lòng bàn chân xông tận lên não khiến bọn họ không kìm được rùng mình. Dương Thiên Hạo mặt không biến sắc, thậm chí nụ cười cũng chưa từng thay đổi. Đáy mắt tràn đầy khinh thường nhìn đống huyết nhục kia giống như đang nhìn rác vậy.
Long Ca nhanh chóng gọi người vào dọn dẹp. Có lẽ từ tấm gương này, ý niệm không an phận trong đầu vài người sẽ bị dập tắt hoàn toàn. Ngồi lại trên ghế, cả đám cúi đầu thật sâu, không ai dám nhìn thẳng vào Bích Giao Linh. Bầu không khí căng thẳng tràn ngập khắp căn phòng. Bọn họ cảm giác hiện giờ ngồi trên ghế giống như đang ngồi trên đống lửa vậy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn phòng này, thoát khỏi cô gái thần bí xinh đẹp nhưng lại giống như ác quỷ kia càng sớm càng tốt.
Bích Giao Linh giống như chưa có chuyện gì, lên tiếng: "Hổ Ca, thế nào?".
Hổ Ca bị nhắc đến tên giật mình một cái, ngơ ngác nhìn về phía Bích Giao Linh. Mãi lúc sau mới ý thức được chuyện Bích Giao Linh hỏi là chuyện gì, vội vàng nói: "Dạ! Thuộc hạ sẽ đi thu phục các bang khác trong thời gian ngắn nhất.".
Hài lòng gật đầu, Bích Giao Linh nói: "Được rồi, tất cả có thể ra ngoài, Long Ca ở lại.".
Vừa nghe thấy vậy, cả đám như được đặc xá, vội vàng đứng dậy chào Bích Giao Linh rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, giống như nếu ở lại thêm một giây nào, họ sẽ chết vậy.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Bích Giao Linh cùng Long Ca, Long Ca lúc này mới lên tiếng: "Đại tỷ có gì dặn dò ạ?".
"Sắp tới ta có việc cần phải rời khỏi đây, có lẽ mười lăm năm sau mới có thể quay lại được. Mọi chuyện trong bang ngươi cứ làm như bình thường, nhớ không được để người khác biết việc ta không có ở đây. Vài ngày ở lại, ngươi tìm cho ta một người giúp ta tìm hiểu mấy thứ đồ ở nơi này.".
"Dạ!". Mặc dù không biết việc Bích Giao Linh nói là gì, nhưng hắn cũng hiểu một điều, đã là thuộc hạ thì không nên xen quá nhiều vào chuyện của đại tỷ. Chỉ cần hiểu và làm tốt các việc được giao là được.
Như nghĩ ra chuyện gì, Bích Giao Linh nhỏ giọng nói: "Còn nữa. Ngươi đi chuẩn bị đi, tối nay theo ta tới một nơi.".
Nghe giọng nói của Bích Giao Linh, Long Ca hơi ngẩn ra một chút. Có lẽ từ khi gặp Bích Giao Linh đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy giọng nàng chứa đựng một chút ôn nhu. Không biết nơi mà nàng nói là nơi nào. Lát sau hắn mới đáp: "Dạ!".
...
Buổi tối, bên ngoài căn cứ bang Tàng Long, một chiếc xe đen sang trọng đang đỗ, bên cạnh là Bích Giao Linh cùng Long Ca. Long Ca mở cửa xe đợi Bích Giao Linh vào ngồi, nhưng lại thấy nàng cứ thế đi về phía trước. Hắn không kìm được hỏi: "Đại tỷ? Người không ngồi xe sao?".
Bích Giao Linh đầu cũng không ngoảnh lại, vẫn tiếp tục bước đi, để lại câu nói phía sau: "Không cần! Ngươi lái xe đi theo ta.".
Long Ca ngây ngốc đứng tại chỗ, lúc lấy lại tinh thần đã thấy Bích Giao Linh đi được một đoạn khá xa, hắn liền vội vàng ngồi vào xe đuổi theo Bích Giao Linh.
Bích Giao Linh cước bộ chậm rãi giống như đợi Long Ca. Đến lúc hắn tiến đến gần , nàng mới bắt đầu tăng cước bộ. Long Ca cũng lập tức tăng tốc xe đuổi theo Bích Giao Linh.
...
Trên đường lớn, người đi đường chỉ thấy một chiếc xe đen lao vụt trên đường, không ai để ý thấy, bên rìa đường, một bóng người màu đen lướt nhanh song song với chiếc xe đó...
Long Ca ngồi trong xe đuổi theo Bích Giao Linh mà cảm thấy toát mồ hôi. Thực ra ngay cả hắn cũng chỉ nhìn thấy cái bóng mờ mờ, cộng với trong đêm tối nên càng khó nhìn hơn. Cũng may, Bích Giao Linh có cầm theo điện thoại nên hắn có thể tra ra hướng đi của Bích Giao Linh qua định vị GPS. Trên màn hình điện thoại, một chấm đỏ nhỏ với tốc độc cực nhanh di chuyển, Long Ca một tay cầm điện thoại, một tay lái xe, nhanh chóng đuổi theo.
Lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy chấm đỏ trên màn hình dừng lại. Long Ca dừng xe bên cạnh Bích Giao Linh , nhìn về phía trước. Dựa vào ánh sáng mờ mờ của buổi sớm, Long Ca nhìn thấy phía trước là một căn biệt thự sang trọng.
"Ở đây đợi ta!". Bích Giao Linh bỏ lại một câu rồi nhanh chóng vận khinh công tiến vào ngôi nhà.
Dễ dàng nhảy lên tầng hai của ngôi nhà, qua tấm kính cửa sổ, Bích Giao Linh nhìn vào trong phòng. Bên trong phòng có rất nhiều đồ chơi trẻ em, ở giữa là một chiếc nôi. Cách đó không xa có một người phụ nữ trung niên nằm ngủ. Nhìn qua có vẻ là người làm trông coi trẻ em.
Nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy vào, Bích Giao Linh tiến về phía chiếc nôi. Bên trong, một đứa bé đẹp tựa tinh linh đang ngủ ngon lành. So với lần đầu nhìn thấy đã lớn hơn một chút. Đưa tay vuốt nhẹ má đứa bé, đáy mắt luôn bình thản của nàng hiện lên tia ôn nhu.
Như cảm nhận được sự vuốt ve, đứa bé khẽ cựa mình, khóe môi hơi cong cong như đang cười, đôi mắt vẫn nhắm chặt, giống như bé đang mơ giấc mơ ngọt ngào.
Bích Giao Linh không có thêm động tác gì, cứ như vậy đứng đó ngắm nhìn khuôn mặt đứa bé. Không biết qua bao lâu, người phụ nữ trung niên kia bỗng giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy cô gái lạ mặt trước mặt, bà ta không tự chủ được sợ hãi hét toáng lên: "Cô là ai?... Aaa... Có trộm!".
Tiếng hét như đánh thức mọi người trong ngôi nhà, rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Đứa bé đang say giấc cũng như bị tiếng hét kia đánh thức, lớn tiếng khóc. Chưa đợi mọi người bước vào phòng, người con gái bí ẩn trong căn phòng đã không còn thấy đâu nữa, tựa như người bà ta vừa rồi nhìn thấy chỉ là ảo giác thôi vậy.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, một đôi vợ chồng trẻ vội vã bước vào, theo sau là đám người làm trong nhà. Người vợ trẻ tuổi xinh đẹp vội tiến về phía đứa trẻ, bế lên dỗ dành.: "a, a, ngoan nào, ngoan nào!".
Người chồng trẻ tuổi thì nhíu mày quay sang hỏi người phụ nữ trung niên kia: "Có chuyện gì?".
Người phụ nữ trung niên sợ hãi, lắp bắp nói: "Chuyện là... chuyện là... lúc nãy tôi vừa tỉnh dậy thấy có một cô gái đứng ở trong phòng, giờ đã không thấy đâu nữa rồi.".
Nghe vậy người làm xung quanh ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía người phụ nữ trung niên. Người đàn ông trẻ tuổi đang định lên tiếng trách phạt, người phụ nữ vừa dỗ con xong liền đưa tay bắt lấy cánh tay người đàn ông đó, lắc đầu, khuôn mặt ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng: "Thôi, chắc dì ấy bị ảo giác thôi. Không có chuyện gì là tốt rồi. Mọi người giải tán đi!".
Mọi người nghe lời lập tức giải tán. Người phụ nữ trẻ xinh đẹp bế con về phía bà vú, đưa con cho bà vú bế. Đưa tay ẵm đứa trẻ, mắt bà vú ngân ngấn nước, trong lòng lo sợ nghĩ sẽ bị trách phạt rồi đuổi việc, không ngờ chỉ một câu nói của phu nhân là được bỏ qua. Phu nhân quả là người tốt!
Chương 22: Ngày Hắc Thiên
Bên ngoài căn biệt thự to lớn, cách đó không xa, trong góc khuất, một chiếc xe đen đang đỗ. Bên trong xe là Bích Giao Linh cùng Long Ca đang ngồi. Mắt vẫn luôn nhìn về phía căn biệt thự, Bích Giao Linh lên tiếng: "Cho người bí mật bảo vệ đứa bé trong ngôi nhà đó! Nhớ, nhất định không được để xảy ra chuyện gì!".
"Dạ!".
"Được rồi, trở về đi!".
"Dạ!".
Long Ca nhìn về phía ngôi nhà thêm lần nữa rồi khởi động xe, xe lao vút trên đường trở về căn cứ bang Hỏa Liên.
...
Bích Giao Linh ở lại căn cứ thêm một tuần, tìm hiểu tất cả các thiết bị hiện đại, mọi thứ ở nơi đây rồi lặng lẽ rời khỏi, trở về rừng trúc trước đây...
...
Sáu tháng sau, trước ngày thế giới hoàn toàn chìm trong bóng tối - Hắc Thiên...
Trong một căn phòng rộng lớn, tất cả các cửa sổ đều được rèm che kín lại khiến người ta có cảm giác tối tăm và tách biệt với thế giới bên ngoài. Cả một căn phòng rộng lớn gần như trống rỗng, chỉ có duy nhất ở giữa căn phòng đặt một chiếc giường rộng lớn. Bên trên là một người con gái đang ngồi thiền. Trên người nàng mặc một bộ quần áo da màu đen bóng, ôm trọn lấy cơ thể nàng, làm tôn lên những đường cong mê người hấp dẫn. Nhìn lên khuôn mặt nàng, chỉ có thể dùng hai từ "rung động" để hình dung. Mày như họa, lông mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng, chiếc miệng nhỏ xinh, đặc biệt là chiếc cằm nhọn hoàn mỹ cao quý. Tóc dài xoăn gợn sóng thả tự nhiên, càng khiến khuôn mặt nàng trở nên mỹ miều. Từ trên khuôn mặt nàng có thể nhận ra vài nét tương đồng với Bích Giao Linh.
Bên ngoài, mặt trời bắt đầu lặn dần. Người con gái vẫn luôn ngồi đó, mi dài khẽ rung nhẹ rồi hé mở, lộ ra đôi mắt màu tím sẫm sâu thẳm.Nhìn vào đôi mắt đó khiến người ta có cảm giác bị câu mất hồn phách, trầm luân trong đó không cách nào thoát ra được. Lúc này nhìn nàng lại khiến cho người ta không kìm được tim đập loạn, si mê. Khuôn mặt được đôi mắt màu tím tô điểm càng thêm quyến rũ, ma mị.
Nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ, đôi mắt như nhìn về phía xa xa, miệng khẽ thì thầm: "Cũng sắp rồi... Bảo trọng ... muội muội của ta!".
...
Cùng lúc đó, trong một khu rừng âm u, hẻo lánh toát lên đầy vẻ tà khí, rợn người, có một hang động nhìn bên ngoài có vẻ rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng đi vào bên trong lại khiến người ta phải kinh ngạc. Trên vách động, cứ cách 1m lại được khảm một viên dạ minh châu khiến hang động tối tăm trở nên sáng rõ như ban ngày. Trong hang động cũng bày trí và trang bị rất nhiều đồ dùng hiện đại. Tận sâu bên trong hang động có một ôn tuyền hơi nước bốc lên mờ mịt. Trong ôn tuyền, một cô gái đang ngâm mình. Tóc dài ướt sũng dính vào da thịt trắng tuyết khiến ánh mắt người nhìn không kìm được nổi lên dị quang. Trên bờ cách đó không xa, một nam tử da trắng nhợt, không chút sinh khí nằm đó, hiển nhiên đã chết.
Một bóng đen từ bên ngoài lướt vào dừng lại bên cạnh ôn tuyền. Toàn thân hắn đều mặc quần áo màu đen, khuôn mặt cũng được che lại chỉ để lộ đôi mắt. Hắn hướng nữ tử trong ôn tuyền, cúi đầu lên tiếng: "Chủ tử!". Đôi mắt nhìn nữ tử dưới nước không kìm được hiện lên ánh sáng kì dị, không che giấu nổi sự thèm thuồng trong đáy mắt. Đặc biệt khi nhìn làn da trắng nõn nà, thân hình uyển chuyển với những đường cong như ẩn như hiện dưới làn nước, đôi mắt hắn càng trở nên nóng cháy, trong người khó chịu, miệng đắng lưỡi khô, chỉ muốn đem nữ tử kia đặt dưới thân mà thỏa sức rong ruổi.
Nữ tử trong ôn tuyền quay lưng về phía hắn, như không cảm nhận được ánh mắt đầy dục hỏa, thèm thuồng của tên áo đen đằng sau, đôi mắt nàng cũng không mở, thanh âm kiều mị vang lên: "Từ ngày mai không cần đến đây nữa, cũng không cần tìm thêm người nữa. Ta cần bế quan mười lăm năm. Trong thời gian đó, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?".
"Dạ!".
"Đem đi!". Trong giọng nói kiều mị không che giấu sự khinh thường, chán ghét.
"Dạ!". Tên áo đen như đã quá quen với việc này nên chỉ cần nàng nói hai chữ thôi hắn cũng hiểu nàng đang nói về cái gì.
Đi về phía thi thể nam nhân kia, tên áo đen trong lòng thầm cảm thán. Đám dục hỏa trong người lúc nãy còn bùng cháy mạnh mẽ, giờ đây đã bị dập tắt hoàn toàn.
Hắn còn chưa muốn chết sớm a!
Dùng tay xách thi thể nam tử kia lên rồi đi ra ngoài, rất nhanh biến mất khỏi hang động.
Dưới ôn tuyền vang lên tiếng động của nước. Nữ tử nãy giờ vẫn luôn bất động giờ đây đã xoay người lại lộ ra khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. Vẻ ngốc nghếch trên khuôn mặt lúc trước, giờ đây đã được thay thế bằng vẻ quyến rũ. Nếu khuôn mặt của Bích Thiên Vân là quyến rũ, ma mị, khiến người nhìn cảm thấy rung động, trầm luân thì khuôn mặt của Hoàng Thiên Ngọc lại tràn đầy yêu mị, quyến rũ đến chọc người.
Đôi mắt đen thẳm nhìn về phía cửa hang động, giống như muốn nhìn ra ngoài bầu trời tối đen kia, miệng khẽ thì thầm: "Cũng sắp rồi... Mười lăm năm...".
Một lúc sau, đôi mắt nàng nhìn về phía góc tối duy nhất trong hang động, khẽ híp lại tràn đầy oán độc, đáy mắt xẹt qua tia kim sắc rất nhanh biến mất, gằn giọng nói: "Bích Giao Linh... Mong sớm gặp lại ngươi!".
...
Thời gian từng phút từng giờ trôi qua, rất nhanh đồng hồ đã điểm 12h đêm. Tất cả mọi nhà đều tắt đèn, mọi người không hẹn mà cùng ngước lên nhìn bầu trời, hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc hơn ngàn năm có một. Chỉ thấy Mặt Trăng trên bầu trời đêm đang bị bóng đen nuốt dần, bóng tối cũng theo đó bao trùm lên mọi sinh vật, không gian. Khi Mặt Trăng bị nuốt trọn cũng là lúc toàn bộ thế giới hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Trong khi mọi người còn thưởng thức cảnh tượng hiếm gặp này, tại nơi rừng sâu âm u hay căn phòng bí mật, vang lên những tiếng rên rỉ đau đớn , đầy thống khổ...
----Hoàn quyển I---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro