nhớ
có những dấu yêu là chẳng thể nói thành lời, có những đau thương là chẳng thể trải lòng cho nhau nghe, có những nỗi nhớ mãi là chẳng thể kể cho em biết.
rằng ngày chia tay, là ngày thế giới của anh sụp đổ.
công phượng đã từng hỏi hắn thế nào là nhớ, xuân trường lặng lẽ chẳng nói thành lời, chỉ ôm lấy em từ sau mà nhìn ngắm trời đêm gia lai lồng lộng gió và yêu thương, lòng chợt ngậm ngùi nghĩ về một mảng kí ức nào đó trong thanh xuân, nơi mà mùa đông tuyết rơi trắng trời, không phải cơn gió mùa lành lạnh phố núi.
công phượng của ngày đó chưa biết thế nào là nỗi nhớ cào xé tâm can, nhưng xuân trường của không chỉ ngày đó, mà cả những ngày trước nữa, đều hiểu thế nào là nhớ một người đến điên dại
vì nhớ thương thôi là chẳng đủ để nói ra những thống khổ trong lòng
xuân trường vẫn là ngồi trên ban công trong một đêm lộng gió trời xuân, nhưng không còn bóng lưng nhỏ bé nào để hắn ôm từ sau nữa. cũng không có mùi dầu gội thoang thoảng hương hoa của ai, mà chỉ có khói thuốc cay nồng, khóe mắt đỏ hoe và tròng vằn tơ máu, vài ba lon bia bị bóp nát lăn lóc trên sàn
đôi mắt vằn tơ máu, hướng về phía đông xa xôi
hàn quốc có gì, mà lại mang em đi, mang em rời khỏi tôi, mang cả những kí ức ngọt ngào dịu êm như một ngày ngập nắng trên sân cỏ xanh màu, mang cả ánh mắt em trời xanh đã khảm nâu trầm ấm áp, mang đi nào môi hôn ướt át và những lời thủ thỉ giữa đêm khuya khoắt với mảnh trăng tàn
xuân trường nhớ em, nhớ nụ cười thật hiền hướng về phía hắn, nhớ bóng lưng nhỏ bé mà luôn gồng mình vững chãi trước bão giông, nhớ môi em dịu ngọt hôn lên môi hắn ủi an, nhớ ba từ em yêu anh thân thương mà lại xa vời, nhớ cả thân thể em lấp lánh ánh trăng non chơi vơi ngoài cửa sổ, nhớ tiếng thở trầm đục gấp gáp nỉ non, nhớ cả những giọt nước mắt lăn lặng lẽ trên gò má lạnh băng
lương xuân trường nhớ em, nhớ với tất cả những đau đớn và khổ sở. em là vì sao giữa màn đêm của hắn, là ánh mai hồng một sớm tinh mơ, khiến hắn ngẩn ngơ mà ngắm nhìn, là nàng thơ của những bản tình ca hiu hắt cô quạnh từ đáy lòng, là đóa oải hương thơm ngát giữa ngập tràn khói thuốc sặc sụa
nhưng em nào có hay? em có biết hắn lê lết từ quán bar đến sàn nhậu ngày em đồng ý gia nhập k-league, em có để ý hắn đã sụp đổ hoàn toàn khi thấy em xách vali đứng trước cửa học viện, nhoẻn miệng cười xinh nói hai chữ tạm biệt, em có hay hắn vật vã trong khói thuốc và men say khi em đang yên giấc lành giữa trời cao rộng lớn?
em có hay hắn vì em mà thương nhớ cả thanh xuân, giờ lại vì em mà chấp nhận chờ đợi cả một đời?
nguyễn công phượng, nỗi nhớ một người đến xé nát tâm can, em có hiểu?
tớ không biết mình viết gì đâu. chỉ là....
cả hai đều đã đi rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro