Chương mở đầu
"Bỉ Ngạn hoa... một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn.
Lá ngàn năm sinh ra, ngàn năm chết đi...
Bỉ Ngạn hoa nở nơi bỉ ngạn...
Chỉ thấy hoa nhưng chẳng thấy lá
Hoa và lá vĩnh bất tương kiến, chẳng bao giờ gặp gỡ... Đời đời lỡ dỡ...
Nhớ nhau mà chẳng thể thấy nhau,
Nhớ nhau mà vĩnh viễn mất nhau".
----------------------------------------------
Đối với anh, thế giới này là gì?
Phải chăng, nơi đây là thế giới của tình yêu, là thế giới của màu hồng và còn là điểm bắt đầu của những câu chuyện tình yêu, xây vẽ nên một mối tình làm lay động đất trời.
Thế nhưng...
Đối với em, nhân gian này lại là nơi em không muốn đến, bởi lẽ em chẳng muốn trông thấy thế gian này quá rõ, nó chỉ mang một mảng buồn u uất, nhuốm màu buồn thương tâm đến tuyệt vọng, Thế gian này, đất trời này sẽ chẳng có một nơi nào dành cho anh và em, chấp nhận anh và em và đem đến hạnh phúc cho đôi ta.
Thế gian bên trong em cũng tựa như con đường đến bến bờ Vong Xuyên, dài dăng dẳng và mang cái sắc đỏ rợp trời, cái sắc đỏ kiều diễm ấy tựa như màu của cái chết nhưng lại lung linh và quyến luyến lòng người.
Anh có biết không? Em muốn cùng anh đi hết cả nhân gian, muốn cùng anh trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cũng muốn cùng anh viết nên chuyện tình chúng mình... Nhưng nơi đây lại là nơi em và anh chẳng nên xuất hiện, kiếp luân hồi của chúng ta, ái tình của chúng ta có lẽ cũng nên dừng lại ở đây. Dù có thêm hàng nghìn năm trôi qua, hay thậm chí là hàng vạn, hàng tỉ năm, cũng sẽ chẳng có cái gì gọi là sự tích hoàng tử và hoàng tử.
Này chàng trai của em, hãy vì tình yêu của đôi ta, vì cả hạnh phúc của chính bản thân anh mà xóa bỏ vết xăm đóa Bỉ Ngạn tan thương kia, xóa bỏ tất cả để quên đi em... Em nguyện trả cho anh thế gian màu hồng đáng lẽ thuộc về anh, trả cho anh khoảng trời tình yêu mà đáng lẽ anh phải là người thụ hưởng, tất cả của anh, mọi thứ phải là của anh rồi sẽ trở về với anh.
Còn về phần em, em sẽ đi hết bến Vong Xuyên, trở về làm một đóa Bỉ Ngạn nhỏ bé... Không có lá, không có anh... cũng sẽ chẳng có em...
"Trên đường hoàng tuyền, có hoa Bỉ Ngạn.
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can.
Duyên phận trái ngang, đời đời lỡ dở.
Số mệnh sắp đặt, vạn kiếp chẳng nên duyên..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro