Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 người thân




"Điện hạ, vị này chính là biểu ca của thần, Lạc Nha." Diệp Băng Thường hướng Tiêu Lẫm giới thiệu.

"Bẩm điện hạ, thần Lạc Nha vâng lệnh mẫu thân và Lương thành  mang đến ba ngàn thạch lương thảo hỗ trợ Thịnh quân chinh chiến." Lạc Nha nét mặt cương trực, giọng nói ôn hòa vang lên.

"Đa tạ hầu phu nhân và thế tử. Song, ta  rằng thế tử lần này đến đây không chỉ vì vận chuyển lương thảo. "Tiêu Lẫm lạnh nhạt, đôi mắt đánh giá vị thế tử trước mặt. Hắn chưa từng nghe Thường nhi nhắc đến vị biểu ca này...

Lạc Nha ôn hòa nhìn Băng Thường, sau đó chấp tay thi lễ: "Quả thật như lời điện hạ, mẫu thân thần đã xa quê hương từ lâu, dưới gối chỉ có một nhi tử là thần. Ngày ngày mong nhớ chất nữ là biểu muội. Lần này nhân tiện, gia mẫu hy vọng có thể gặp gỡ biểu muội một lần. Mong điện hạ ân chuẩn cho biểu muội cùng thần trở về Lương thành một chuyến."

Tiêu Lẫm đáy mắt trầm tư, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Lạc Nha: "Chuyện này tạm gác lại. Hiện nay chiến sự căng thẳng, thế tử đường xa lặn lội đến đây, có thể lưu lại bầu bạn Băng Thường vài ngày rồi bàn tính tiếp..." Dứt lời, hắn kéo Diệp Băng Thường bên cạnh, tay hướng về doanh trướng.

"Biểu ca, muội đi trước." Diệp Băng Thường không thể hất tay Tiêu Lẫm ra, đành phải gật đầu rồi đi theo.

Nhìn bóng dáng Tiêu Lẫm và Diệp Băng Thường khuất dần, Lạc Nha thở dài, quay sang Vãn Phong bên cạnh: "Biểu muội này của ta... e rằng ở đây sống không hề tốt đẹp như trong thư dì nương viết."

Vãn Phong trầm tĩnh đáp lời: "Nếu Tuyên Vương đã mở lời, trước hết thế tử nên lưu lại Thịnh quân doanh vài ngày..."

"Haizz... Đi thôi Vãn Phong, ta cùng ngươi đi bái kiến Diệp tướng quân." Lạc Nha thở dài, vỗ vai Vãn Phong, cất bước đi về phía trái doanh trại.

Lạc Nha cùng Vãn Phong tiến đến doanh trại của Diệp tướng quân. Hai lính gác cổng chặn họ lại, cẩn thận hỏi han. Vãn Phong đưa ra lệnh bài của Lạc Nha, chứng minh thân phận thế tử. Sau khi xác minh, hai lính gác mới cho họ vào.

Bên trong doanh trại, Diệp tướng quân đang dặn dò các tướng lĩnh của mình đôi việc. Khi nghe tin Lạc Nha đến, ông vui vẻ tiếp đón. Diệp tướng quân năm nay đã ngoài ngũ tuần, dáng người cao lớn, phong thái oai hùng, lẫm liệt.

Lạc Nha vội vàng tiến lên chào: "Thế tử Lạc Nha của Lương thành hầu phủ bái kiến Diệp tướng quân."

Diệp tướng quân vội đỡ Lạc Nha dậy, ôn tồn nói: "Thế tử không cần đa lễ, hãy mau vào trong doanh nghỉ ngơi."


Bên này Diệp Băng Thường đã cùng Tiêu Lẫm về đến lều của mình. Nhìn nhìn bên cạnh nét mặt có vẻ ôn nhu nhưng đáy mắt đang toát lên một vài nét lạnh lùng. Băng Thường không cấm thở dài ' Này hắn nhưng sao ngày càng giống kia Đàm Đài Tẫn nét mặt..."

"Điện hạ." bên trong mấy người Xuân Đào đang chăm sóc chỉ thỏ con thì nhìn thấy họ tiến vào, sôi nổi hành lễ.

Bên cạnh Tiêu Lẫm, Diệp Băng Thường cũng không nói lời nào mà tiến đến bên cạnh kia chỗ thỏ con. " Vãn Linh, ngươi xem này chỉ thỏ con cũng khá xinh đẹp." nàng cẩn thận ôm thỏ con vào lòng, vuốt ve lông nó cười nói với bên cạnh Vãn Linh.

"Được rồi các ngươi lui ra đi." Tiêu Lẫm nhìn nhìn bóng dáng Diệp Băng Thường ôm thỏ con cũng không trách nàng bỏ bê hắn. Tiêu Lẫm tự mình cởi trên người áo choàng đưa cho Xuân Đào rồi phất tay ra lệnh cho bọn họ lui xuống.

Tiêu Lẫm cởi bỏ mũ giáp, mái tóc đen dài xõa xuống vai. Hắn bước đến bên Băng Thường, ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng, khẽ hỏi " Nàng có thích không?"

Băng Thường nhìn Tiêu Lẫm, khẽ gật rồi lắc đầu: " Tạ điện hạ. Ta rất thích nhưng này chỉ thỏ con...Ta chỉ lo cho thỏ con. Nó mới sinh ra không bao lâu, còn quá yếu ớt."

Nàng ôm thỏ con vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Ánh mắt Băng Thường dịu dàng, tràn đầy yêu thương. Khiến Tiêu Lẫm không cấm suy nghĩ... Nếu như bọn họ có hài tử, nàng cũng sẽ như vậy...


Tiêu Lẫm chỉ cùng nàng ngồi ngồi một lát rồi có người từ bên ngoài tiến vào bẩm báo Bàng Chi Nghi có việc tìm nên đã đi trước.

 Trước khi đi, hắn còn dặn dò nàng an tâm nghỉ ngơi, buổi tối sẽ cùng nàng dùng bữa. Nàng cũng không tỏ ra ý kiến gì. Nếu là trước đây, e rằng nàng sẽ mất mát một hồi... Nhưng giờ đây, lòng nàng cũng chẳng còn mấy gợn sóng.

Tuy vậy, nàng vẫn là Tuyên vương trắc phi, thê thiếp của hắn... có đôi chuyện cũng không thể quá ương ngạnh, để tránh hắn nghi ngờ.

Nhìn thỏ non Diệp Băng Thường trước mắt, lòng nàng không khỏi miên man: "Này con thỏ thật là giống ta khi còn thơ, nhu nhược đáng thương..." Đồng thời, nàng cũng suy nghĩ về ý định đi Lương thành. Nàng cũng nhớ dì nương...nhưng thái độ của Tiêu Lẫm e rằng nàng không dễ dàng rời khỏi nơi này.

"Nương nương, bên ngoài thế tử cùng Thanh Vũ tướng quân muốn đi dạo dưới trấn một chút. Diệp tam tiểu thư cũng đi, hỏi người có muốn cùng đi hay không?" Xuân Đào tiến vào, nhìn Diệp Băng Thường đang ngồi bên cạnh chuồng thỏ, cẩn thận dò hỏi. Mặc dù nàng ta là nô tì bồi giá của Diệp Băng Thường, hàng ngày nương nương vẫn đối đãi với nàng ta rất tốt. Nhưng không biết tại sao mấy tháng trước sau khi trở về cùng điện hạ... ánh mắt nương nương mỗi khi nhìn nàng đều không còn như xưa. Người bên cạnh hầu hạ cũng không còn là nàng mà đổi thành Vãn Linh mới đến.

"Bản cung sẽ đi, ngươi ở lại cẩn thận chăm sóc con thỏ này. Nó là quà tặng của điện hạ mang về cho bản cung, đừng để xảy ra chuyện gì." Diệp Băng Thường cẩn thận giao thỏ non cho Xuân Đào, cùng nàng dặn dò vài ba câu về việc chăm sóc con thỏ và chuẩn bị trước một số món ăn Tiêu Lẫm thích. Sau đó, vén rèm đi ra ngoài.


Nàng chậm rãi đi ra bên ngoài doanh trại. Vừa lúc ngắm nhìn trời mây, nàng gặp lại tiểu linh đồng hôm đó. Hắn đang chán nản ngồi trên một tảng đá nhỏ, mắt tò mò dõi theo các binh lính bận rộn qua lại. 

Nổi lên hứng thú, Diệp Băng Thường len lén vòng ra sau lưng hắn, bất ngờ tập kích.

"Ai?... Ai?" Tiểu Cổn Cổn giật mình nhảy dựng.

"Này đệ đệ, ngươi ngồi đây làm gì?" Diệp Băng Thường nở nụ cười hỏi tiểu nam hài trước mặt.

"Tỷ tỷ... Ta... Ta chỉ là nhàn chán ngồi đây thôi." Cổn Cổn xoa xoa đầu, cười hì hì nhìn Diệp Băng Thường, lộ ra vài chiếc răng.

"Có muốn cùng ta xuống trấn không?" Diệp Băng Thường hỏi hắn.

"Đi a... Ta cũng đi." Tiểu linh đồng vừa nghe được ra ngoài vui mừng khôn xiết, muốn nhảy lên trời. Hắn từ lâu đã rất hiếm khi được xuống núi. Lần này, may mắn cầu xin sư phụ cho theo nhưng lại chỉ được ở trong doanh trại. Lâu rồi cũng thật nhàm chán, may mà có vị sư tẩu xinh đẹp này.

Hai người một lớn một nhỏ đi ra ngoài gặp được đám người Diệp Tịch Vụ. Sau đó cũng cùng nhau xuống trấn. Nếu đã nghĩ kỹ thì kiếp này nàng cần gì phải làm khổ mình, dù sao bây giờ vị tam muội muội này của nàng vẫn chưa làm gì... Nàng cũng không cần mọi thứ đều chán ghét nàng ta.

Bốn người lớn dẫn theo một tiểu nam hài đi rồi, dưới trấn thuê một chiếc thuyền nhỏ cùng nhau ngồi ngồi thưởng trà. Diệp Thanh Vũ cùng Lạc Nha là nam nhi, tự nhiên có vài đề tài nổi lên cùng nhau nói chuyện. Dư lại nàng cùng Diệp tam rảnh rỗi cùng nhau ngắm nhìn cảnh vật hai bên bờ. Cũng có thể gọi là khung cảnh hài hòa... nếu không tính kia tiểu linh đồng nhốn nháo lôi kéo bọn họ hỏi đông hỏi tây.

Diệp tam cùng Thanh Vũ đãi đến sau khi lên thuyền thì nói rằng có chuyện nên đi trước dư lại nàng và biểu ca cùng tiểu linh đồng khắp nơi đi dạo.

Lúc đầu đi ra ngoài chỉ nghĩ đãi một chút ai ngờ đi một đoạn xuống chợ, tiểu linh đồng lôi kéo nàng chạy lung tung khắp nơi... Cuối cùng dẫn đến rồi kết quả nàng và hắn một lớn một nhỏ phải lạc đường. Đi một lúc nhưng không tìm thấy biểu ca, Diệp Băng Thường dứt khoát tới rồi bên đường quán trà nhỏ ngồi ngồi chờ biểu ca tìm thấy hai người họ. 

Nàng vẫn còn nhớ lúc nhỏ biểu ca nói " Nếu sau này bị lạc thì một trong hai bọn họ, muội muội là nữ nhi nên tìm một chỗ ngồi xuống đợi... Ta làm ca ca nhiệm vụ tìm muội cứ để ta." 

Nghĩ tới khi đó không cấm cười. Năm đó nàng tuổi nhỏ ham chơi, bắt biểu ca phải dắt nàng lên núi chơi. Hai người đi một hồi, nàng vì đuổi theo một chỉ hồ ly mà lạc mất. Cuối cùng đợi đến trời tối biểu ca tìm được nàng khi nàng thì đã khóc đến mếu máo. Còn biểu ca thì vô cùng chật vật, đầu tóc và quần áo cũn đầy bùn, đôi mắt đỏ hết cả lên. Khi đó, trên con đường mòn giữa núi rừng biểu ca từng bước, từng bước nhỏ cõng nàng trên lưng ôn nhu nói với nàng "A Thường, muội đừng sợ... ca ca sau này sẽ bảo vệ muội."

Thật sự tới tận kiếp này, nàng vẫn tin này đó. Khi nàng bị Đàm Đài Tẫn bắt về nước Cảnh khi, biểu ca cũng từng vì nàng đến muốn dùng Lương thành mấy vạn lương thảo đổi nàng. Nhưng nàng biết Lương thành không chỉ của mình biểu ca, biểu ca không thể chỉ lo một mình nàng. Con dân Lương thành, dì nương, hầu gia... trách nhiệm của huynh ấy quá nhiều. Không thể chỉ vì nàng mà bỏ đi tất cả...Huống chi thân thể huynh ấy vẫn luôn suy nhược từ nhỏ, không dễ gì mới có được hôm nay. Thật không thể chỉ vì nàng mà hy sinh tất cả...

"tỷ tỷ" Tiểu Cổn Cổn thấy nàng suy tư tò mò mắt tròn xoe lại gần hỏi.

Nhìn vũ xối xuống mái hiên, Diệp Băng Thường nhìn bên cạnh cục bột nhỏ không khỏi cảm thán " Này tiên môn các đệ mỗi lần gặp đều khiến tỷ tỷ ta khó khăn một hồi..."

Tiểu Cổn Cổn nhìn Diệp Băng Thường ai oán mặt mày chu mỏ ' Chẳng phải tỷ cuối cùng cũng gả cho sư huynh ta sao? Này xui xẻo cũng đâu phải tại hắn...' Tuy nhiên, hắn chỉ dám nhỏ giọng oán trách thầm chứ nào dám nói thành lời với Băng Thường.

" Phải biết, đó là thê tử mà Tiêu sư huynh yêu nhất... không thể làm phật lòng tỷ ấy. Nếu không Tiêu sư huynh sẽ không vui."  Đó là sư phụ cùng hắn nói đã mấy trăm thiên trước khi gặp tỷ tỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro