Chương 4 Lương thành hầu phủ thế tử
Kể từ buổi tối hôm ấy, Diệp Băng Thường luôn tìm cách né tránh Tiêu Lẫm. Dẫu cho tình cảm năm xưa vẫn vẹn nguyên, trải qua bao thăng trầm, trong sâu thẳm trái tim nàng vẫn tồn tại mâu thuẫn khó phai.
May mắn thay, chiến tranh với nước Cảnh vẫn tiếp tục giằng co, khiến Tiêu Lẫm bận rộn với việc quân, không còn thời gian quấy nhiễu cuộc sống thanh tịnh của nàng. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là bên cạnh hắn lại liên tục xuất hiện người mang đến cho nàng không ít đồ vật.
Vào một buổi sáng đẹp trời, khi ánh bình minh rạng rỡ nhuộm vàng cả bầu trời, Diệp Băng Thường đang tập trung đọc sách trong doanh trướng yên tĩnh. Bỗng nhiên, Vãn Linh vội vã tiến vào, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Chủ nhân, chủ nhân... thế tử điện hạ đến rồi!", Vãn Linh bẩm báo.
Diệp Băng Thường bất ngờ, tâm trạng nàng cũng vui mừng đôi chút. Biểu ca đến thăm, mang theo niềm vui bất ngờ. Tuy nhiên, nàng cũng không khỏi lo lắng pha lẫn tò mò, không biết lý do gì khiến biểu ca đến đây.
Nàng buông thư trên tay, nhìn Vãn Linh và hỏi với giọng điệu nhẹ nhàng:
"Biểu ca sao lại đến đây?"
'Biểu ca đến đây ắt hẳn có chuyện quan trọng. Liệu có liên quan đến chiến tranh? Hay là... chuyện gì khác?'
Nàng cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng mong chờ được gặp biểu ca, nhưng đồng thời cũng lo sợ những bí mật và mâu thuẫn giữa nàng và Tiêu Lẫm sẽ khiến cho biểu ca và dì nương lo lắng.
Ánh mắt Diệp Băng Thường toát lên sự quan tâm, nghi vấn.
"Chiến tranh đang lúc giằng co, phu nhân và thế tử lo lắng tiểu thư ở nơi này chịu khổ nên đã mang theo ba ngàn thạch lương thảo đến sung vào quân lương. Cũng vì tiểu thư xin một chuyến trở về Lương thành đãi mấy ngày." Vãn Linh đúng sự thật trả lời.
Diệp Băng Thường suy tư nhìn Vãn Linh sau đó nở nụ cười tinh nghịch, hỏi Vãn Linh với giọng điệu vui vẻ:
"Lại là ngươi viết thư đi Lương thành đúng không?"
Diệp Băng Thường nhìn Vãn Linh, nụ cười nhẹ nở trên môi. Nàng hiểu rõ, chính Vãn Linh là người đã bí mật truyền tin. Nụ cười ấy ẩn chứa sự biết ơn sâu sắc đối với cô gái trung thành này. Vãn Linh đã quan tâm và giúp đỡ nàng, điều mà Xuân Đào, có lẽ, sẽ không bao giờ làm được.
Đối với Xuân Đào và những người hầu khác, Diệp Băng Thường chỉ là trắc phi nương nương, là thê tử của Tiêu Lẫm. Mặc dù họ không dám trái ý nàng, nhưng thỉnh thoảng, họ lại lén lút tìm đến Tiêu Lẫm để bẩm báo một vài việc...
Nhưng Vãn Linh thì khác. Trong mắt Vãn Linh, Diệp Băng Thường là chủ nhân duy nhất, là người mà cô ấy luôn đặt lên hàng đầu. Vãn Linh sẽ không bao giờ vì ai mà để Diệp Băng Thường phải thiệt thòi. Nàng trân trọng sự trung thành và tận tâm của Vãn Linh, bởi đó chính là điều mà Diệp Băng Thường cần nhất lúc này...
Vãn Linh cúi đầu, khuôn mặt ngại ngùng, đáp:
"Dạ, là thuộc hạ tự ý viết thư. Thuộc hạ thấy phu nhân và thế tử lo lắng cho tiểu thư nên..."
Diệp Băng Thường vỗ vai Vãn Linh, giọng điệu dịu dàng:
"Ngươi làm tốt lắm. Ta biết là ngươi lo lắng cho ta. Ta cũng rất nhớ dì nương và biểu ca."
Nàng nhìn ra xa xăm, ánh mắt đượm buồn.
"Ta chỉ mong chiến tranh mau chóng kết thúc, để ta có thể trở về Lương thành thăm dì nương và biểu ca."
Vãn Linh an ũi Diệp Băng Thường, giọng điệu khẳng định:
"Sẽ sớm thôi, tiểu thư. Thuộc hạ tin rằng chiến tranh sẽ sớm kết thúc và tiểu thư sẽ được đoàn tụ với phu nhân và thế tử."
Diệp Băng Thường nhìn Vãn Linh, nở nụ cười ấm áp:
"Cảm ơn ngươi, Vãn Linh. Ta có ngươi bên cạnh, ta thật may mắn."
" Đi thôi, chúng ta cùng ra ngoài đón biểu ca. Có lẽ ca ca của ngươi cũng cùng đến." Diệp Băng Thường đứng lên, vui vẻ dẫn đầu đi ra ngoài.
Bước ra khỏi doanh trướng, Diệp Băng Thường hít một hơi thật sâu. Ánh nắng ban mai rực rỡ như tô điểm thêm vẻ đẹp của nàng. Nàng nhìn về phía xa, nơi Lạc Nha đang cưỡi ngựa tiến đến.
Tim Diệp Băng Thường đập nhanh, một cảm giác khó tả dâng trào trong lòng. Nàng vừa vui mừng, vừa lo lắng, lại vừa có chút hồi hộp. Nếu tính cả đời trước thì nàng đã có đến sáu năm chưa gặp lại biểu ca.
Lạc Nha phi ngựa đến trước Diệp Băng Thường, vội vàng xuống ngựa, nở nụ cười rạng rỡ:
"Băng Thường, đã lâu không gặp."
Diệp Băng Thường khẽ mỉm cười, vén làn váy thỉnh an đáp:
"Biểu ca, đã lâu không gặp."
Diệp Băng Thường cố nén xúc động, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng điệu vẫn run rẩy. Nàng nhìn nam tử trước mặt, khuôn mặt thanh tú, ngũ quan tinh tế, hài hòa. Đôi mắt phượng toát lên vẻ thông minh, sắc sảo, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia u buồn. Mái tóc đen dài được buộc gọn gàng phía sau, tôn lên đường nét thanh tú của khuôn mặt.
Khi chàng mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh dương ấm áp, xua tan đi mọi u buồn trong đôi mắt phượng. Vẻ đẹp của chàng không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn toát ra từ khí chất và tính cách. Giống với mẫu thân của mình, chàng là một người ôn nhu, nho nhã, luôn quan tâm và giúp đỡ mọi người. Chàng cũng là một người tài hoa, thông minh, được mọi người kính trọng ở Lương thành.
Diệp Băng Thường nhìn biểu ca, trong lòng trào dâng niềm xúc động nghẹn ngào. Bao nhiêu tháng ngày xa cách, bao nhiêu khổ cực, giờ đây như vỡ òa trong khoảnh khắc gặp lại. Nàng muốn ôm chầm lấy chàng, muốn dựa vào bờ vai rộng lớn ấm áp của chàng, muốn khóc nức nở để giải tỏa mọi u uất trong lòng.
Nhưng nàng kìm nén lại, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng không muốn chàng lo lắng cho mình. Nàng nở một nụ cười yếu ớt, đáp lời:
"Biểu ca, ta không sao. Thật tốt khi được gặp lại biểu ca."
Nụ cười của nàng tuy yếu ớt nhưng vẫn rạng rỡ, như một bông hoa mỏng manh nở dưới ánh trăng. Nàng nhìn chàng, ánh mắt lấp lánh niềm vui và sự hạnh phúc.
Nam tử nhìn Diệp Băng Thường, ánh mắt đầy yêu thương. Hắn biết nàng đã chịu nhiều khổ cực, biết nàng đã phải trải qua nhiều điều khó khăn. Hắn muốn ôm nàng vào lòng, muốn bảo vệ nàng.
Nhưng hắn cũng biết, nàng là một người mạnh mẽ, độc lập. Nàng không muốn dựa dẫm vào ai, nàng muốn tự mình giải quyết mọi vấn đề.
Hắn chỉ có thể ở bên cạnh nàng, động viên và hỗ trợ nàng. Hắn tin rằng, với nghị lực và sự mạnh mẽ của mình, nàng sẽ vượt qua mọi khó khăn và đạt được hạnh phúc.
"Muội gầy đi nhiều rồi. Có phải ở đây chịu khổ không?"
Nam tử hỏi han, giọng điệu đầy lo lắng.
Diệp Băng Thường lắc đầu, đáp:
"Ta không sao. Biểu ca không cần lo lắng."
Nàng cố gắng che giấu sự khổ cực của mình, không muốn hắn lo lắng. Nàng nở một nụ cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ.
"Ta đã ở đây một thời gian, đã quen với mọi thứ."
Nàng nói dối, cố gắng che giấu những giọt nước mắt đang chực trào trong mắt.
Nàng biết, biểu ca sẽ không để nàng chịu khổ. Nàng không muốn biểu ca lo lắng cho mình. Mặc dù bây giờ biểu ca là thế tử Lương thành nhưng Lương thành hầu phủ cũng chỉ là thần tử, cũng chỉ là một tòa thành nhỏ ở phương Nam. Không binh tường mạnh, chỉ có lương thảo thì làm sao có thể tranh giành điều gì ở thời loạn thế này... nàng không thể vì bản thân mà đánh đổi họ.
Hắn nhìn Diệp Băng Thường, ánh mắt đầy yêu thương và tin tưởng. Hắn biết nàng có thể tự bảo vệ mình, nhưng với tư cách là biểu ca, hắn vẫn muốn che chở cho nàng.
Hắn mỉm cười, đưa tay ra vuốt tóc nàng. Giống với khi bọn họ còn nhỏ...
"Có ta ở đây, muội không cần lo lắng."
Lời nói của hắn như một lời hứa, như một lời động viên. Diệp Băng Thường cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của hắn, cảm nhận được tình yêu thương và sự chở che của hắn.
Dưới bầu trời trong xanh, Diệp Băng Thường cùng biểu ca dạo bước trong doanh trướng.
Nàng khoác lên mình bộ y phục trắng tinh khôi, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa chỉ cài một cây trâm hoa mai, điểm xuyết vẻ thanh tao. Đôi mắt cong cong rạng rỡ như hoa, ánh lên niềm vui và sự hạnh phúc. Biểu ca ân cần dắt ngựa bên cạnh nàng, nụ cười hiền hậu nở trên môi, thể hiện sự quan tâm và chăm sóc.
Phía sau họ, Vãn Linh đang cùng Vãn Phong, hai huynh muội vui vẻ trò chuyện sau vài tháng xa cách.
Bỗng nhiên, từ xa Tiêu Lẫm cùng nhóm người Diệp phụ xuất hiện. Hắn từ trên ngựa xuống, nhìn thấy nàng nhu hòa gọi: "Băng Thường!"
Đồng thời ánh mắt hắn lướt qua, đánh giá nam tử tuấn tú đang dắt ngựa bên cạnh Băng Thường.
Nam tử ấy, với y phục đen huyền, dắt theo một con bạch mã, toát lên vẻ thanh tao, nho nhã. Đôi mắt phượng ẩn chứa tia cười ấm áp, hướng về phía nữ tử bên cạnh. Nụ cười ấy khiến Băng Thường rạng rỡ, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết.
Bên cạnh Băng Thường còn có một nam tử và một nữ tử khác. Nam tử xa lạ, không giống như là người trong quân. Nữ tử kia chính là người từ quê nhà mẫu thân Băng Thường đến, luôn bên Băng Thường suốt mấy tháng qua.
Diệp Băng Thường nhanh chóng liếc nhìn Lạc Nha bên cạnh, đồng thời thi lễ với Tiêu Lẫm đang tiến đến. Nàng cúi đầu, giọng điệu dịu dàng: "Điện hạ."
Vãn Linh và Vãn Phong cũng hiểu ý, vội vàng ôm quyền hành lễ. Họ đồng thanh cung kính: "Tuyên vương điện hạ."
Lạc Nha không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cúi đầu hành lễ với Tiêu Lẫm. "Thần Lương thành hầu phủ thế tử bái kiến Tuyên vương điện hạ."
Tiêu Lẫm liếc nhìn Diệp Băng Thường và Lạc Nha, trong đôi mắt ẩn chứa nhiều điều bí ẩn. Hắn gật đầu, tiến đến đỡ Diệp Băng Thường, giọng điệu trầm ngâm vang lên: "Thế tử, miễn lễ."
Lạc Nha cũng ngước mắt nhìn Tiêu Lẫm, ánh mắt cảnh giác hiện rõ. Hắn cảm nhận được sự không thiện chí từ người này.
Tiêu Lẫm nhanh chóng chuyển hướng nhìn Diệp Băng Thường, ánh mắt dịu dàng hiện lên: "Băng Thường, ta mang về cho nàng một chú thỏ con. Đã cho người mang đến lều của nàng, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi xem."
Diệp Băng Thường cúi đầu, giọng nhẹ nhàng đáp lời: "Đa tạ điện hạ."
-----------------------------
Nam phụ thượng vị rồi, mấy nàng nghĩ ta có nên ngược te tua Tiêu Lẫm hay không? Máu ác nữ của bổn cung lại trỗi dậy rồi hí :P)
Hay là bổn cung sẽ ngược cả hai :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro