Chương 3 day dứt
Dưới màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, rải ánh sáng vàng rực khắp doanh trại biên cương. Bóng trăng lay động, soi sáng những dãy nhà lợp ngói, cũng soi sáng những hàng cây rung rinh trong gió.
Dưới ánh trăng thanh tao, những binh lính quây quần bên nhau, cùng nhau thưởng thức bữa tối. Tiếng cười nói khắp doanh trại, bầu không khí náo nhiệt và vui vẻ.
Diệp Băng Thường bước đi nhẹ nhàng, tiến đến chỗ Tiêu Lẫm đang đứng. Từ xa, nàng đã nhìn thấy nhóm người Tiêu Lẫm đang vui vẻ trò chuyện. Tiêu Lẫm ngồi ở vị trí chủ đạo, bên phải là Bàng Chi Nghi, bên dưới còn có Diệp Tịch Vụ, Diệp phụ cùng Thanh Vũ và một số người khác. Bên phải sau Bàng Chi Nghi là tiểu linh đồng lúc nãy cùng Ngu Khanh.
Nhìn từ xa, nàng thấy Diệp Tịch Vụ đang cùng Ngu Khanh và những người khác cười nói vui vẻ. Thanh Vũ đệ đệ đang im lặng uống rượu cùng Diệp phụ. Tiểu linh đồng bên kia lại đang hăng say thưởng thức thức ăn trên bàn. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của hắn như một cục bột. Không biết Bàng Chi Nghi lại nói điều gì đó, khiến Tiêu Lẫm có vẻ hơi ngại ngùng... vành tai hắn đỏ bừng lên, mắt lại không tự chủ nhìn về phía nàng.
Diệp Băng Thường nhẹ nhàng tiến đến, gật đầu chào hỏi Diệp phụ và các vị lão tướng cùng sư thúc của Tiêu Lẫm. Tiểu linh đồng bé nhỏ nhìn thấy nàng thì vui vẻ vẫy tay, ra hiệu cho nàng chỗ ngồi bên cạnh mình. Nàng đang định tiến lại gần thì...
"Băng Thường, nàng ngồi đây." Tiêu Lẫm vẫy tay gọi nàng. Bên cạnh hắn, Bàng Chi Nghi cũng mỉm cười với nàng.
Thấy ánh mắt Tiêu Lẫm hơi say, Diệp Băng Thường đành thuận theo ý hắn, tiến lại gần. Nàng tuy không muốn ngồi gần hắn như vậy, nhưng ở đây không chỉ có các vị lão tướng mà còn có Diệp phụ và sư thúc của hắn. Nàng cũng không thể nghịch ý làm hắn mất mặt.
Diệp Băng Thường từ tốn hành lễ, sau đó an tọa vị trí duy nhất còn lại bên cạnh Tiêu Lẫm. Nàng chợt nhận ra đây không phải là bàn ghế đơn giản như những vị khách khác mà là cùng Tiêu Lẫm chung mâm.
Nhìn thấy nàng đã an vị, Tiêu Lẫm nhẹ nhàng đưa chén canh cá đến trước mặt nàng. "Thường nhi, nếm thử xem." Hắn cởi bỏ vẻ lãnh đạm và cương nghị thường ngày, thay vào đó là ánh mắt ôn hòa nhìn nàng.
"Tạ điện hạ." Diệp Băng Thường nhìn chén canh cá nóng hổi trước mắt, lòng khẽ dấy lên chút cảm giác... Nàng chỉ dùng bữa sáng từ sáng sớm đến giờ, quả thực bị chén canh hấp dẫn trước mắt thu hút.
Hiếm hoi thay, Diệp Băng Thường không tỏ ra e dè với Tiêu Lẫm, nàng cầm muỗng múc canh, từng ngụm từng ngụm thưởng thức.
Tiêu Lẫm thấy nàng không giận dỗi, vui vẻ dùng bữa, thỉnh thoảng còn vén tóc cho nàng. Ánh mắt hắn toát lên niềm vui.
Mọi người nhìn thấy Tuyên Vương và Tuyên Vương trắc phi hòa hợp, bầu không khí bữa tiệc dần náo nhiệt. Đặc biệt, tiểu linh đồng Cổn Cổn liên tục tò mò nhìn về phía Diệp Băng Thường. Nhưng mỗi lần nàng ngẩng đầu nhìn lại, hắn lại né tránh, giả vờ ngắm trời mây.
Dùng xong canh, Diệp Băng Thường mới chú ý đến Tiêu Lẫm đang cùng các vị lão tướng và Bàng Chi Nghi bàn bạc về chiến sự. Có lẽ, ngày trở về kinh thành cũng không còn xa. Nàng buồn chán nghịch ngọc bội trong tay, bỗng chốc bị Lẫm duỗi tay nắm lấy. Băng Thường giật mình muốn rút tay, Tiêu Lẫm lại kiên quyết nắm chặt, vuốt ve. Nàng nhìn hắn, sắc mặt bình thản trò chuyện cùng Bàng Chi Nghi, lại có thể dưới gầm bàn nơi không ai nhìn thấy mà... trêu chọc nàng. Băng Thường kinh ngạc thầm nghĩ, Tiêu Lẫm ôn nhu lễ độ, phong thái quân tử đâu rồi? giằng co một lát nhưng vẫn không thể ném ra Tiêu Lẫm tay, Diệp Băng Thường đành bất lực mặc kệ hắn nắm.
"Sư phụ, sư phụ, vị tỷ tỷ kia là thê tử của sư huynh sao?" Tiểu Cổn Cổn dùng tay nhỏ lôi kéo vạt áo Bàng Chi Nghi, cẩn thận nhỏ giọng hỏi.
"A... đúng vậy, đó là thê tử của sư huynh ngươi." Bàng Chi Nghi vui vẻ ăn thức ăn, vừa đáp lời bên cạnh cục bột nhỏ.
"Vậy... vậy ta gọi tỷ ấy bằng cái gì?" Tiểu Cổn Cổn xoa đầu nhỏ, hỏi hỏi bên cạnh sư phụ đang vui vẻ ăn uống.
"Ừm... gọi sư tẩu đi... nếu không ngươi gọi một tiếng Băng Thường tỷ tỷ cũng hảo." Bàng Chi Nghi.
"Vậy con... gọi Băng Thường tỷ tỷ." Tiểu Cổn Cổn cười hì hì, tiếp tục vui vẻ vẫy tay chào Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường cảm nhận sự mệt mỏi và buồn ngủ dần len lỏi trong cơ thể. Nàng khẽ nghiêng người về phía Tiêu Lẫm, giọng nói mềm mại vang lên: "Điện hạ, ta cảm thấy hơi mệt mỏi, xin phép trở về trước. Người cùng các vị cứ tiếp tục bàn chuyện."
Tiêu Lẫm nhìn Diệp Băng Thường bên cạnh, thấy nàng đã muốn chìm vào giấc ngủ, mi dài khẽ rung động, tựa như một chú thỏ con mềm mại. Lòng hắn dấy lên một cổ thương tiếc, gật đầu đồng ý: "Được rồi, nàng về trước đi. Ta cùng sư thúc bàn bạc xong sẽ nhanh chóng trở về."
Hắn nhẹ nhàng khoác áo choàng của mình lên vai Diệp Băng Thường, cẩn thận chỉnh sửa dây buộc, rồi dặn dò nhỏ nhẹ: "Nàng đi về cẩn thận, lát nữa ta cùng sư thúc chào hỏi mọi người rồi sẽ về ngay."
Diệp Băng Thường khẽ gật đầu, đứng dậy cầm đèn lồng đã được chuẩn bị sẵn, thi lễ với mọi người rồi xoay người trở về. Nàng vừa đi được vài bước thì nghe tiếng Diệp Tịch Vụ gọi:
"Tỷ tỷ, đợi muội với."
Diệp Tịch Vụ thấy Diệp Băng Thường đi rồi cũng nhanh chóng cáo lui, chạy theo phía sau. Nàng đuổi kịp Diệp Băng Thường, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười:
"Tỷ tỷ, chúng ta cùng đi về đi."
Diệp Băng Thường nhìn Diệp Tịch Vụ, trong lòng có chút nghi ngờ. Nàng không hiểu vì sao Diệp Tịch Vụ lại đột nhiên thân thiết với mình như vậy.
"Có chuyện gì sao?" Diệp Băng Thường cẩn thận hỏi.
Diệp Tịch Vụ lắc đầu, cười nói: "Tỷ tỷ, không có gì. Muội chỉ muốn cùng tỷ tỷ đi dạo thôi."
Diệp Băng Thường không nói gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý. Nàng tuy không ưa tam muội, nhưng rõ ràng, nếu không phải Tiêu Lẫm lòng không vững vàng thì sao lại có chỗ cho tam muội. Có trách, chỉ trách nàng lúc trước không màng tất cả gả cho người như Tiêu Lẫm. Người mà cả đời có lẽ nàng chưa bao giờ là ưu tiên trong lòng hắn.
Hai người cùng nhau đi dưới ánh trăng, bầu không khí có chút im lặng.
Diệp Băng Thường cảm thấy có chút bất an, không biết Diệp Tịch Vụ đang suy nghĩ điều gì. Nàng tuy trải qua nhiều chuyện, nhưng xuất phát từ ký ức tuổi thơ, sâu thẳm bên trong lòng vẫn có hơi sợ hãi vị tam muội này.
Diệp Tịch Vụ nhìn Diệp Băng Thường bên cạnh, trong lòng dấy lên một cỗ nghi hoặc cùng ghen tị. Nàng ghen tị với Diệp Băng Thường vì được Tiêu Lẫm yêu thương và quan tâm. Còn nàng với Đàm Đài Tẫn thì...
Chỉ cần nhắc đến cái tên này, lòng Diệp Tịch Vụ lại như bị bóp nghẹn, trào dâng một cỗ bi thương khôn xiết. Nàng yêu hắn, yêu say đắm, yêu đến mức có thể hy sinh tất cả. Nàng dốc hết trái tim, trao đi cả linh hồn. Nhưng nào ngờ, tất cả chỉ là ảo mộng. Hắn không hề yêu nàng, thậm chí còn lợi dụng tình yêu của nàng để đạt được mục đích của mình.
"Tỷ tỷ, muội xin chân thành xin lỗi tỷ. Lúc trước, nếu không phải tại muội vô dụng thì cũng không bị trúng kế gián tiếp làm hại tỷ tỷ và điện hạ." Diệp Tịch Vụ bình tĩnh nói, giọng điệu mang theo sự hối hận và áy náy.
Diệp Băng Thường nhìn Diệp Tịch Vụ, trong lòng có chút cảm động. Nàng hiểu rằng Diệp Tịch Vụ cũng là nạn nhân trong âm mưu này, và nàng cũng không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy.
"Tịch Vụ, muội không cần phải tự trách bản thân. Chuyện đã qua rồi, chúng ta hãy cùng nhau nhìn về phía trước." Diệp Băng Thường nhẹ nhàng an ủi.
Bên cạnh đó, Diệp Băng Thường cũng có những suy nghĩ riêng. Nàng biết rằng, mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Lẫm không thể nào quay lại như xưa. Nàng đã từng yêu hắn say đắm, nhưng giờ đây, niềm tin của nàng đã hoàn toàn sụp đổ. Nàng hy vọng chiến tranh mau chóng kết thúc, để nàng có thể trở về kinh thành và giải thoát bản thân khỏi cuộc sống này. Nàng muốn sống một cuộc sống bình yên, bên cạnh mẫu thân và những người thân yêu.
Diệp Tịch Vụ dõi theo bóng hình Diệp Băng Thường, trong lòng dấy lên một cỗ bất bình. Nàng không cam tâm khi Diệp Băng Thường có thể dễ dàng vứt bỏ mọi chuyện, trong khi bản thân điện hạ lại đau buồn tự trách móc bản thân. Nàng quyết tâm phải chất vấn Diệp Băng Thường.
"Tỷ tỷ, sao tỷ có thể vô tâm đến vậy?" Diệp Tịch Vụ lên tiếng, giọng run rẩy "Điện hạ vì tỷ mà chịu thương tích, nhưng tỷ lại ngày ngày đi ra ngoài, chẳng mảy may quan tâm đến vết thương của điện hạ."
Diệp Băng Thường khựng lại, quay người nhìn Diệp Tịch Vụ. Nàng nhìn thẳng vào mắt Diệp Tịch Vụ, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ. Nhưng lại cảm thấy cũng thật là buồn cười.
"Muội có tư cách gì để chất vấn ta?" Diệp Băng Thường nhíu mày nhìn Diệp Tịch Vụ. "Muội chính là kẻ đã hãm hại điện hạ, chính là kẻ đã suýt đoạt mạng điện hạ! Muội còn mặt mũi nào để trách móc ta?"
Diệp Tịch Vụ lùi lại một bước, lòng tan nát. Nàng biết rằng Diệp Băng Thường nói đúng, chính nàng là kẻ đã hãm hại Tiêu Lẫm. Nàng không có tư cách gì để oán trách Diệp Băng Thường.
"Ta... ta xin lỗi." Diệp Tịch Vụ nghẹn ngào nói. "Ta không cố ý..."
"Muội không cố ý?" Diệp Băng Thường cắt ngang lời Diệp Tịch Vụ. "Nếu muội không cố ý, thì sao muội có thể làm hại điện hạ? Thì sao có thể vừa ăn cướp vừa la làng? Rõ ràng điện hạ vì cứu muội sao lại vì muội mà bị thương muội lại ở đây chạy theo trách móc ta? Chẳng lẽ trong lòng các người ta là người dễ dàng bị ức hiếp đến vậy sao? Hay tam muội cảm thấy thật sự tất cả lỗi là do ta?"
Diệp Tịch Vụ cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má. Nàng biết rằng Diệp Băng Thường nói đúng, chính là...chính là nàng...
"Tỷ tỷ, ta xin lỗi." Diệp Tịch Vụ chỉ biết lặp lại lời xin lỗi. Nàng không biết nói gì hơn để biện minh cho bản thân. Nàng sao có thể trở nên vô lý như vậy?
Diệp Băng Thường nhìn Diệp Tịch Vụ, trong lòng dấy lên một cỗ chán ghét uất hận, mệt mỏi vô cùng. Nàng thầm trách móc: "Rõ ràng người vì muội mà bị thương, tại sao người chăm sóc điện hạ lại là ta, không phải là muội? Vả lại, doanh trướng có biết bao nhiêu quân y tài giỏi, cần gì đến ta phải nhọc lòng?".
Lòng Diệp Băng Thường trào dâng oán hận, bực tức. Nàng lạnh lùng lên tiếng: "Muội đi đi. Ta không muốn nhìn thấy muội nữa."
Diệp Tịch Vụ nghe vậy, gật đầu cúi mặt, lảo đảo bước đi. Nàng hiểu rằng Diệp Băng Thường cần thời gian để nguôi ngoai, và bản thân nàng cũng cần thời gian để suy ngẫm về những gì mình đã làm.
Băng Thường trở lại doanh trướng, lòng vẫn còn nặng trĩu ưu tư. Nàng cố gắng xua tan đi những muộn phiền, mệt mỏi, cởi bỏ áo ngoài rồi lên giường nghỉ ngơi.
Đột nhiên, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng bước chân lảo đảo vang lên ngoài. Băng Thường quay lại, cau mày nhìn Tiêu Lẫm đang lảo đảo bước vào. Hắn say khướt, men rượu nồng nặc bốc lên từ người. Băng Thường tức giận, tiến đến đỡ hắn: "Điện hạ, người làm sao vậy?"
Tiêu Lẫm nhìn Băng Thường, ánh mắt lờ đờ: "Băng Thường, là ngươi à?" Hắn khẽ cười, nụ cười méo mó: "Ngươi đã về rồi."
Băng Thường nhìn Tiêu Lẫm, trong lòng dấy lên một cỗ cảm xúc hỗn độn. Chán ghét, thương cảm, căm hận, xót xa... tất cả đan xen vào nhau, khiến nàng không biết nên làm gì.
Nàng cố nén chán ghét, lạnh lùng nói: "Điện hạ, người nên về phòng nghỉ ngơi."
Tiêu Lẫm gật đầu, lảo đảo bước về phía giường. Băng Thường dìu hắn nằm xuống, cởi bỏ áo ngoài cho hắn. Nàng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng dấy lên một cỗ cảm xúc khó tả.
Tiêu Lẫm say khướt, nhưng hắn vẫn không quên Băng Thường. Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, khẽ thì thầm: "Băng Thường, đừng rời xa ta."
Tiêu Lẫm bỗng nhiên lôi kéo ôm Băng Thường vào lòng, ánh mắt đượm buồn pha lẫn sự khao khát. Hắn nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng, nụ hôn mang theo sự dịu dàng và âu yếm. Băng Thường ngỡ ngàng, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Tiêu Lẫm lại càng siết chặt vòng tay.
"Băng Thường," Tiêu Lẫm khẽ gọi tên nàng, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, "Đừng đi."
Băng Thường khẽ run rẩy trong vòng tay Tiêu Lẫm. Nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn. Hơi thở nồng nàn của hắn phả vào mặt nàng, khiến nàng cảm thấy choáng váng.
"Băng Thường," Tiêu Lẫm khẽ gọi tên nàng, giọng nói trầm ấm pha lẫn sự khàn khàn vì men say. "Ta yêu nàng."
Băng Thường im lặng, không biết nói gì. Nàng muốn cất lời phản kháng, nhưng lại không thể. Nàng nhìn vào mắt Tiêu Lẫm, thấy được sự đượm buồn và khao khát trong đó.
Tiêu Lẫm cúi đầu, áp môi lên môi Băng Thường. Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, khiến nàng không thể cưỡng lại. Nàng khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi thở của hắn hòa quyện vào hơi thở của mình.
Bàn tay Tiêu Lẫm luồn vào trong y phục của Băng Thường, vuốt ve cơ thể mềm mại của nàng. Nàng rùng mình, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng siết chặt vòng tay hơn.
"Đừng đi," Tiêu Lẫm khẽ nỉ non. "Hãy ở lại bên ta."
Băng Thường cảm thấy nước mắt trào lên trong mắt. Nàng không biết phải làm gì, chỉ biết rằng, nàng không thể tiếp tục như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro