chương 8.1
Khinh Viễn, muốn nói gì nhưng lại thôi. Mặt của bạch y nam tử được bao phủ bởi một tầng sương mù, trong trí nhớ của nàng, chưa bao giờ gương mặt tuấn tú này lại có biểu cảm ủ rũ như vậy.
Cánh tay phải của Mạc Khinh Viễn cũng đã bị bỏng, không có cách nào để đuổi theo. Cổ Tiểu Ma vô cùng hận bản thân mình quá vô dụng, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay, nói rất nhỏ: “Đại sư huynh...”
“Vừa rồi khi muội so chiêu với tên Huyền Sắc kia, hắn sợ muội làm Tác Oanh bị thương nên không dám đánh bừa, ta nghĩ tạm thời hắn sẽ không làm muội ấy bị thương.” Đột nhiên Mạc Khinh Viễn bình tĩnh lại: “Chúng ta tìm một nơi nào đó dừng nghỉ một chút, đừng để bọn chúng đánh bất ngờ.”
Cổ Tiểu Ma có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý, chẳng qua lòng nàng vẫn luôn trôi nổi nơi không trung, liếc mắt nhìn về nơi Tác Oanh đã biến mất, có chút cảm giác khó chịu đang dần dâng lên.
Đường núi gập ghềnh, gió đêm lạnh thấu xương, bốn phía vẫn mang vẻ hoang tàn quạnh hiu. Cổ Tiểu Ma đỡ Mạc Khinh Viễn tìm một cái sơn động rồi nhóm lửa, giúp hắn xử lý sơ qua miệng vết thương, sau đó cả hai đều tự đi ngủ, từ nãy đến giờ vẫn không nói gì với nhau.
Thì ra không có Tác Oanh, thật sự hai người cũng không có chuyện gì để nói.
Nhưng thật lâu trước kia, lâu đến mức khi Tác Oanh còn chưa đến, rõ ràng nàng và hắn vẫn luôn thao thao bất tuyệt, chỉ hận bản thân không thể nói nhiều hơn nữa mà thôi. Cổ Tiểu Ma lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Khinh Viễn, hàng mi đang khép vào nhau dưới ánh lửa lại đang cất giấu chút mệt mỏi. Nàng lắc nhẹ đầu, mấy ngày đó đúng là đã thành chuyện xưa. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nàng tự mình cố chấp vụng trộm nhớ nhung.
“Đại sư huynh?” Nàng hỏi thử một chút.
Một lúc lâu sau, Mạc Khinh Viễn mới trầm giọng đáp lời: “Ừ.”
Vốn dĩ Cổ Tiểu Ma còn tưởng rằng hắn đã ngủ, vốn tưởng rằng những lời vừa muốn nói kia đã được ném lên tới chín tầng mây, chỉ là sự khó chịu trong lòng lại dâng cao hơn, ma xui quỷ khiến nói ra: “Túi thêu kia... Thật ra là của muội.”
Đột nhiên Mạc Khinh Viễn trợn mắt, có chút kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma, hắn cứ nhìn nàng chăm chú tựa như chuyện này là vô cùng bất ngờ.
“Không trách muội.” Hắn nói thầm, trong mắt như có chút đăm chiêu.
Vì sao yêu nhân ma giáo phải tìm Cổ Tiểu Ma? Chẳng lẽ điều này có liên quan tới việc muội ấy biến thành như thế sao? Mạc Khinh Viễn nhắm mắt, suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không thể hiểu được.
Trời sáng rất nhanh, hai người hái chút quả ăn cho đỡ đói, sau khi xuống núi không có bóng người nào, cũng may khí trời không nóng, thương thế của Mạc Khinh Viễn không chuyển xấu, tuy nhiên cũng không thể chậm trễ việc chữa trị. Cuối cùng vào ngày thứ ba hai người mới gặp được một gia đình, sau khi sửa soạn ổn thoả xong thì đã là mấy ngày sau. Hai người không quản ngày đêm bôn ba dọc theo con đường mà linh thú Thiên Cẩu kia đã đi, toàn bộ bạc kiếm được khi bắt chuột lông vàng ở trấn nhỏ lúc trước cũng đã được dùng để đổi lấy hai con tuấn mã, tuy rằng lần đầu tiên cưỡi ngựa đã khiến mông của Cổ Tiểu Ma nổi đầy nhọt, nhưng vì Tác Oanh, nàng vẫn cố gắng nhe răng nhếch miệng đi theo phía sau Mạc Khinh Viễn, một đường này đi rất nhanh.
Nhưng về căn bản lại không thể nào đuổi kịp.
Nếu như Tác Oanh thật sự bị bắt đi theo hướng mà bọn họ đang đi, nhưng Huyền Âm giáo lại ở Tây Vực, hoàn toàn ngược lại với hướng mà bọn họ đang đuổi theo. Cứ không biết hành tung và mục đích của bọn họ, việc hỏi dường cũng không giúp được gì, thật sự không có chút hi vọng nào.
Mạc Khinh Viễn không nói gì, trong lòng Cổ Tiểu Ma lại càng rõ ràng, cảm giác bị đè nén kia vẫn còn đó.
Sắc trời dần tối đi, hai người đến ở trong một khách điếm đơn sơ. Sắp xếp xong xuôi, Cổ Tiểu Ma mở tay nải ta, nhìn thấy vài chai lọ mới nhớ tới việc Mạc Khinh Viễn vẫn còn chưa thay thuốc, vì thế liền cầm mấy cái lọ này rồi đi sang cửa phòng Mạc Khinh Viễn.
Không có tiếng động. Cổ Tiểu Ma cảm thấy rất kỳ lạ, thử gõ cửa thì cửa phòng lại không khoá. Nàng thò đầu vào trong, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, Mạc Khinh Viễn nằm trên bàn, vò rượu lăn lốc đầy mặt đất.
Thì ra là hắn uống rượu. Mắt Cổ Tiểu Ma có chút xót, thân là đại sư huynh phải làm tấm gương cho đệ tử khác, mấy năm nay càng ngày hắn lại càng trở nên hoàn mỹ, đã sớm tôi luyện hết tất cả những khuyết điểm khi còn nhỏ. Nhưng hơn mười năm cố gắng này, cuối cùng vẫn không thể chống lại sự đau khổ khi không có Tác Oanh sao?
Nàng khẽ gọi một tiếng, Mạc Khinh Viễn không trả lời. Cổ Tiểu Ma nâng hắn dậy, đi từng bước một đỡ hắn đến bên giường, đặt hắn nằm xuống. Lúc này mới lấy chút thuốc mỡ ra, vén ống tay áo của Mạc Khinh Viễn lên, sắc mặt có chút hồng.
Cánh tay nam tử rắn chắc mà thon dài, bên dưới còn có chút mùi hương nhẹ nhàng. Cổ Tiểu Ma gỡ băng gạc, cạo thuốc mỡ cũ đi, lại thoa thuốc mới lên. Lúc nàng xử lý xong chỗ bị bỏng thì cũng đã qua thời gian một nén nhang. Cổ Tiểu Ma kéo tay áo của Mạc Khinh Viễn xuống, vô ý ngẩng đầu lên, lại phát hiện Mạc Khinh Viễn đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.
Tay nàng có chút run rẩy, tim cũng đập loạn lên.
“Tác Oanh, Tác Oanh...” Hắn lẩm bẩm, đột nhiên bắt lấy tay nàng.
Lòng Cổ Tiểu Ma trầm xuống , muốn tránh đi, lại nhìn thấy được cảm xúc trong mắt hắn, thật sự nàng vẫn rất không đành lòng. Mấy ngày nay, tuy rằng Mạc Khinh Viễn luôn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng sự đau khổ trong đôi mắt kia dù có thế nào cũng không thể xoá đi. Nàng xoa mi tâm, khẽ gọi: ”Đại sư huynh?”
Mạc Khinh Viễn ngẩn ra một lúc, mắt dần thanh tỉnh, cũng buông tay ra.
“Xin lỗi.”
“Đại sư huynh... Huynh cũng không cần phải sốt ruột như vậy, tiểu sư muội là người hiền sẽ có trời phù hộ, chắc chắn...”
“Người hiền sao?” Mạc Khinh Viễn thì thầm: “Muội ấy thật sự rất xui xẻo, nếu không thì tại sao cái túi thêu kia vừa tới trên người muội ấy thì đã bị người tới bắt rồi?”
Cổ Tiểu Ma hơi ngẩn ra, ánh mắt được giấu trong bóng đêm, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên từ từ thở dài một tiếng.
“Nếu túi thêu đó ở trên người muội, huynh sẽ rất vui sao?”
Nếu người bị bắt đi là muội, huynh sẽ lo lắng như vậy sao?
Nếu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro