
Chương 13: Bí mật giữa những ánh mắt
Sáng thứ hai, lớp học rộn rã hơn hẳn. Các bạn đang bàn tán về kết quả trận đấu bóng rổ cuối tuần trước, còn Hàn Trấn thì vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, đôi mắt lạnh lùng dõi theo lớp.
"Trận đấu hôm qua thật sự ấn tượng nhỉ?" một bạn lớp trưởng lên tiếng.
Tử Tình ngồi phía cuối lớp, mỉm cười:
"Chẳng ấn tượng gì đâu, tôi chỉ chơi cho vui thôi mà."
Hàn Trấn nghe vậy, nhíu mày, giọng trầm nhưng vẫn vang lên đủ để mọi người nghe thấy:
"Cô nói khiêm tốn quá. Cô là người thay đổi cục diện trận đấu đấy."
Tử Tình đỏ mặt, cúi xuống viết bài, nhưng vẫn không quên tinh nghịch nháy mắt với Khang – bạn thân Hàn Trấn, như muốn nhắn: "Xem cậu ấy bất ngờ chưa?"
Đúng lúc đó, Nhã Lan xuất hiện, ánh mắt sắc lẹm:
"Ôi, Thẩm Tử Tình... lại dám khoe thành tích à? Hàn Trấn, cậu thật sự quan tâm cô ấy nhiều vậy sao?"
Hàn Trấn khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh hướng về Nhã Lan:
"Tôi chỉ công nhận năng lực của cô ấy thôi. Còn chuyện quan tâm hay không, không liên quan đến cô."
Tử Tình nghe vậy, bật cười khẽ, giọng tinh nghịch:
"Nghe cậu ấy nói mà... tôi thấy vui ghê."
Nhã Lan lườm cô, mím môi, nhưng không nói gì thêm. Cô quay đi, nhưng ánh mắt vẫn lén dõi theo hai người.
Sau tiết học, cả lớp được phân công chuẩn bị hội chợ trường. Hàn Trấn và Tử Tình một lần nữa được xếp vào cùng nhóm.
"Cô định làm gì ở gian hàng của nhóm mình?" Hàn Trấn hỏi, giọng trầm.
"Ồ, tôi nghĩ mình nên làm một trò chơi thử thách trí tuệ. Vừa vui vừa hấp dẫn khách tham quan." Tử Tình đáp, mắt lấp lánh sáng tạo.
Hàn Trấn khẽ nhíu mày, nửa mỉm cười:
"Nghe có vẻ hợp với cô nhỉ... nhưng đừng nghĩ sẽ dễ đánh bại tôi."
Tử Tình quay sang, nhún vai:
"Thử xem cậu có đủ sức cạnh tranh không đã. Nếu không, đừng có khóc nhé!"
Buổi chiều, khi nhóm đang trang trí gian hàng, một sự cố nhỏ xảy ra: hộp đồ chơi bị rơi xuống đất. Tử Tình nhanh nhẹn cúi xuống nhặt, nhưng tay cô vô tình chạm vào tay Hàn Trấn.
"Cẩn thận," Hàn Trấn thốt ra, giọng vừa trầm vừa dịu.
"Đừng lo, tôi làm được mà," Tử Tình đáp, ánh mắt rực lên chút tinh nghịch.
Khoảnh khắc ấy khiến Hàn Trấn bỗng dưng ngẩn người. Cậu nhận ra, cô gái trước mặt không chỉ thông minh mà còn tinh nghịch, dám đùa giỡn với cậu, điều mà chưa ai làm được từ lâu.
Nhã Lan, từ phía xa, nhíu mày, ánh mắt ganh ghét:
"Thật là... khó chịu. Cậu ấy... lại khiến Hàn Trấn chú ý nữa rồi."
Tử Tình chẳng hề hay biết mình đang gây ra một chút ghen tuông, cô tiếp tục hăng say chuẩn bị gian hàng.
Buổi tối, khi cả lớp rời khỏi phòng, Hàn Trấn đi tới gần Tử Tình, giọng trầm nhưng mang theo một chút quan tâm:
"Cô... hôm nay làm tốt. Cô nên nghỉ ngơi một chút, đừng quá sức."
Tử Tình đỏ mặt, nhưng giọng vẫn tinh nghịch:
"Nghe cậu quan tâm vậy... tôi lại thấy dễ chịu hơn. Nhưng đừng nghĩ tôi sẽ nương tay đâu nhé!"
Hàn Trấn bật cười khẽ, ánh mắt dịu lại:
"Cô... thật khó lường."
Tử Tình chỉ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:
"Cậu cũng vậy thôi, Hàn Trấn."
Dưới ánh đèn vàng, hai con người chưa biết thân phận thật của nhau đứng gần nhau, lòng dấy lên những cảm giác lạ lùng. Một bí mật chưa được tiết lộ, một thân phận cao quý mà Hàn Trấn chưa hay biết, khiến cho mỗi cuộc gặp gỡ trở nên thú vị và đầy bất ngờ.
Và trong thinh lặng, Nhã Lan từ xa lặng nhìn, trong lòng nhủ:
"Không được... tôi phải tìm cách khiến cô ấy tránh xa Hàn Trấn."
Cuộc đối đầu âm thầm giữa ba người, cùng với những bí mật giấu kín, chỉ mới bắt đầu.
(...)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro