Bạn mới
Nhiên Nhiên nhanh chóng xuất viện cùng với Mộc Hy nhanh chóng đi mua sắm , mặc dù không phải là trường mình đăng kí , bất quá ngôi trường này lại khiến Nhiên Nhiên rất tò mò , sống 18 năm rồi đây là lần đầu tiên Nhiên Nhiên nghe thấy tên trường này , lẩm nhẩm đọc đi đọc lại tên trường :
" Lưu Ly ... Lưu Ly , hm .... em nói xem có phải trường sẽ có rất nhiều đá quý chăng ? Tỷ cứ có cảm giác ngôi trường này có chút gì đó thần bí, thật tò mò quá đi mấttt ~~ "
" Đừng rộn tỷ tỷ .... hm .... xem nào , chắc chiếc áo sơ mi này sẽ hợp. "
Mộc Hy chăm chăm chú chú lựa đồ cho cả hai , cậu đã từng thấy phục trang của những người kia , dù có chút cổ đại nhưng thật sự rất đẹp đi , Mộc Hy quyết tâm đã không có đồ như người ta thì phải khiến bản thân và tỷ tỷ trở nên thật nổi bật . Sau một hồi Mộc Hy muốn lục tung cả khu thương mại mới vừa lòng được hai chiếc áo sơ mi , màu tím than cho bản thân và trắng tinh cho tỷ tỷ ngu ngốc .
Thời gian nhanh chóng trôi qua , rốt cuộc cũng đến ngày đi báo danh , Nhiên Nhiên háo hức đến độ dậy từ rất sớm , báo hại Mộc Hy cũng phải lồm cồm dậy theo vì tiếng lục đục ầm ĩ của tỷ tỷ ngu ngốc :
" Tỷ tỷ , im lặng xíu được không ? Ồn quá ! "
" Không được , không được nhaaa ! Em biết không ta vẫn luôn rất rất háo hức đây. "
Mắt Nhiên Nhiên lấp lánh như những vì sao , cầm lấy y phục Mộc Hy vì con bé mà chuẩn bị vọt vào nhà vệ sinh . Mộc Hy cảm thấy có cái gì đó mới phóng ngang qua cậu với tốc độ ánh sáng cùng tiếng sập cửa cái rầm khiến Mộc Hy lập tức tỉnh táo mà cười khổ.
Cuối cùng mọi việc cũng xong xuôi , đứng trước cổng chờ xe đưa đón Nhiên Nhiên cứ mãi tung tăng bên cạnh vườn hoa của cha , con bé mặc một chiếc áo sơ mi trắng , cùng cái váy caro dài đến đầu gối và bị cưỡng ép mặc thêm cả chiếc áo len vàng nhạt , hết cách rồi Nhiên Nhiên vừa mới bệnh dậy , Mộc Hy thật không muốn con bé lại đổ bệnh khiến mọi việc lớn bé gì cũng dồn lên vai cậu cả . Mộc Hy lại là một thân toát lên sức sống tuổi trẻ , mái tóc được vuốt gel hất ngược ra sau một cách ngay ngắn , áo sơ mi tím than được mở hờ hững cúc đầu , tay áo đang được Mộc Hy chăm chú kéo lên khuỷu tay , cùng với cái quần jean mài đầu gối , có vẻ hơi tùy tiện nhưng lại hút mắt người nhìn .
Xe buýt cuối cùng cũng xuất hiện , đó là một chiếc xe buýt màu đỏ hai tầng nhìn có vẻ hơi cũ kĩ càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn của nó , cửa xe buýt mở ra , anh lơ xe ngay lập tức xuất hiện bắt hai đứa báo danh, báo tuổi xong xuôi đâu đấy mới để cả hai bước lên xe . Nhiên Nhiên nhanh chóng nhảy phóc lên tầng trên , mắt lại bắt đầu lấp lánh , cũng phải thôi dù sao cũng là lần đầu con bé được đi xe buýt hai tầng nha .
" Hy Hy thật đặc biệt , trường này còn có cả xe buýt hai tầng này , tỷ thật háo hức được nhìn thấy ngôi trường , tỷ tin chắc sẽ không khiến cho tỷ thất vọng đâu nhỉ ?"
Nhiên Nhiên cứ liên tục nói , vừa tung tăng đi , vừa nhìn nghiêng ngó dọc xung quanh tìm chỗ ngồi , Mộc Hy cũng đành câm lặng đi theo tỷ tỷ bát nháo này . Bỗng có một tiếng cười khúc khích phát ra từ bên cửa sổ khiến Nhiên Nhiên lập tức chú ý , không do dự con bé liền đi đến hướng phát ra tiếng cười , con bé không nghĩ là còn có người lên đây ngoại trừ con bé và Mộc Hy .
" Bạn thật thú vị , mình lớn chừng này cũng chưa gặp qua người nào bát quái như bạn đâu . Không biết là bạn có nhã hứng kết bạn với mình không đây ? "
Phát ra tiếng nói chính là nữ tử có tiếng cười khúc khích lúc nãy , mặc trên thân là bạch y , được điểm xuyến thêm vài nét uốn lượn màu hồng . Ở nữ tử toát ra một khí chất nhỏ nhẹ đáng yêu , gương mặt khả ái cùng với chiếc răng khểnh nhỏ xinh , bên má còn có cả đồng tiền mang lại cảm giác đây chắc chắn là một cô nương thanh thuần không hề dính bụi trần .
Nhiên Nhiên nhìn thấy nữ tử cũng rất vừa mắt nên cũng liền đáp lời :
" Mình tên Nhiên Nhiên , rất vui được làm quen . Không biết rằng bạn tên gì nhỉ ? "
" Mình tên Thanh Tâm , nhưng mà bạn có thể gọi mình là Tâm nhi a ~ . Nhìn ăn mặc của bạn rất đặc biệt không biết bạn có thể kể cho mình đôi điều về nơi bạn sống chứ ? "
Thanh Tâm vừa nói vừa đẩy nam tử ngồi cạnh mình ra khỏi ghế , khiến nam tử không biết làm gì hơn đành đứng lên nhường chỗ cho Nhiên Nhiên . Mộc Hy nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt , cuối cùng cũng nhận ra nam tử ấy là người đã tốt bụng nhắc mình vào phòng thi , liền mở miệng bắt chuyện :
" Xin chào , mình tên là Mộc Hy , lần trước còn chưa kịp cám ơn bạn , cám ơn bạn nhiều nhé . Không biết bạn tên gì nhỉ ? "
" Mình tên Thừa Văn , rất vui được biết bạn "
Thừa Văn đáp lại , vận trên mình cũng là bộ y phục như hôm đi thi , cả hai cũng nhanh chóng ra hàng ghế sau ổn định chỗ ngồi để xe còn bắt đầu chạy .
Linh tính của chị em Nhiên Nhiên cùng Mộc Hy đều cảm thấy cuộc sống đại học chắc chắn sẽ không hề nhàm chán rồi ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro