the closers
Em ngã khuỵu xuống ở hàng ghế dự bị, hai đầu gối chạm vào nền đất lạnh lẽo dưới cái lạnh âm độ của Trường Châu. Đôi mắt em mở to như cố tin rằng đó chỉ là ảo giác, một cơn ác mộng mà em cần phải thoát ra. Rồi chợt khoé mắt em nóng hổi, em cố vùi mặt đi, chớp mắt liên tục kiềm đi những giọt nước ấm nóng. Em sững sờ nghe tiếng còi dài như xé lòng của trọng tài, tiếng còi chát chúa như tiếng lòng em vỡ nát thành những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Những giọt nước của nỗi đau cuối cùng vẫn chẳng chịu nằm yên trong khoé mắt mà lặng lẽ trào ra từng dòng lăn dài trên khuôn mặt non nớt. Và lòng em càng rỉ máu hơn khi nhìn thấy gã đứng lặng lẽ một góc trên sân trong những bông tuyết ti tí nhưng giá lạnh. Bóng lưng gã cô đơn và lạnh lẽo hơn cả những cơn gió cùng tuyết trắng nơi Trường Châu. Gã không khóc nhưng vành mắt đỏ hoe và gã cuối đầu, đau đớn và thất vọng. Cái áo khoác mà đồng đội khoác lên vai gã trượt khỏi tấm vai vững chãi rơi trên sân tuyết, như trái tim nhiệt huyết của cả đội rơi xuống, tất cả rơi xuống cùng những bông tuyết Trường Châu.
Những bông tuyết có thể là niềm vui của nhà vô địch, nhưng chúng cũng là nỗi đau của những kẻ thua cuộc. Chúng cô quạnh lòng em và rơi theo trái tim nhiệt huyết của gã...
Rồi gã lê bước trên mặt sân, mặc cho những bông tuyết bám trên đôi giày mới. Gã gằn mạnh những bước chân trên tuyết, gã muốn vấy bẩn chúng, tàn bạo chà đạp chúng, chà đạp lên nỗi đau của chính gã, xát muối lên vết thương trong tim gã, để nó âm ỉ đau đớn.
Gã ngồi phịch xuống hàng ghế, ngửa đầu lên nhìn bầu trời xám xịt. Gã lại nhớ đến em, phải rồi, giờ này em của gã chắc hẳn chẳng tốt hơn. Có lẽ, chàng trai nhỏ bé hiền lành của gã còn đau đớn và thất vọng hơn.
Á quân thì sao? Á quân chẳng phải cũng là kẻ thua cuộc sao? Thắng càng nhiều, thua rồi chẳng phải sẽ đau hơn nhiều hơn sao?
Dù kết quả đã được dự đoán từ trước, nhưng làm gì có ai khi thua trận mà chẳng tiếc nuối, mà chẳng đau đáu thất vọng.
Gã nhìn thấy em, bóng lưng gầy gò của em như mũi dao ghim vào tim gã, ghim vào vết thương đang rỉ máu. Em chẳng màng chiếc áo đỏ màu cờ, màu máu đã ướt đẫm vì tuyết lạnh, chẳng màng mái tóc cắt ngắn ướt nhẹp, chẳng màng những bông tuyết trên áo, chẳng màng những giọt nước mắt tuôn rơi.
Đầu gối em thâm tím vì quỳ trên nền tuyết lạnh buốt, dây giày đã bung ra tự lúc nào, bộ quần áo của em ẩm ướt và vấy bẩn vì những pha tranh chấp bóng, chân tay em xướt xát và có vài vết bầm nho nhỏ vì té ngã. Em lặng lẽ quỳ ở đó, cúi gằm mặt và để nước mắt rơi.
Chẳng ai có đủ tâm trạng để lo lắng cho em nữa, tất cả đều đang tự chữa lành cho vết thương của mình. Họ ôm nhau, thủ thỉ nói cho nhau những câu an ủi, động viên, cố suy nghĩ về những mặt tích cực.
Gã chỉ nhìn về phía em thôi, và gã chỉ nhìn thấy em nhỏ bé của gã đang lạnh lẽo, lạnh về thể xác và lạnh cả trái tim. Gã đứng dậy, bất chấp những cơ bắp mỏi nhừ suốt hơn 122 phút chạy trên sân tuyết. Giờ gã chỉ nghĩ về em thôi, gã gạt nỗi đau của mình sang một bên vì gã biết giờ này em đang cần một ai đó ôm vào lòng và nói với em rằng em đã làm rất tốt rồi. Gã biết em bé nhỏ, cả về khuôn mặt non nớt trên cơ thể nhỏ nhắn gầy gò, tâm hồn em cũng bé nhỏ và dễ tổn thương lắm.
"Sao em không vào mái hiên mà ngồi, chúng ta sắp nhận giải rồi đó!" Gã kéo tay em đứng dậy, mắt em đỏ hoe chẳng dám cất lời, im lặng mà để gã kéo em vào mái hiên rồi ấn em ngồi xuống băng ghế.
"Lẽ ra em nên cẩn thận hơn ở những cơ hội của mình, nếu em kiên trì đợi thêm một chút thì mọi chuyện có lẽ đã khác". Em quệt nước mắt, thút thít trong tiếng nấc, bàn tay vẫn còn găng tay bẩn quệt lên mặt làm khuôn mặt non nớt lấm bẩn như con mèo hoa.
"Em đã làm rất tốt rồi". Gã dùng bàn tay thô ráp của mình cẩn thận lau đi vết bẩn trên gương mặt nhỏ, rồi cúi người xuống buộc lại dây giày của em đã tuột ra tự lúc nào.
"Phải cẩn thận với dây giày chứ, em làm cầu thủ thế đấy à?" Anh cười trêu chọc em đang thút thít
"Anh chỉ biết trêu em là giỏi, chuẩn bị đi nhận giải rồi về khách sạn tăm nước nóng rồi ngủ một giấc cho đã nào! Em lạnh quá!"Giờ em mới nhận ra, cái thời tiết ở xứ người lạnh quá, quê em nhiều lúc chỉ mưa phùn là đã rét run, giờ này Trường Châu âm một độ mà đá xong một trận em mới nhận thấy. Chắc là trái tim tràn đầy ngọn lửa nhiệt huyết đã sưởi ấm em suốt trận đấu mệt nhoài và căng thẳng. Rồi khi ngọn lửa ấy vụt tắt bởi sự thua cuộc, em sẽ trở về với cái lạnh buốt của mùa đông.
Em ngồi ở hàng ghế dự bị nhìn gã lên nhận giải, vinh quang thì có đấy. Nhưng liệu vinh quang đó có đủ lấp vào sự thất vọng của cổ động viên hay không? Liệu vinh quang đó có đủ làm tim em và các đồng đội thôi nhứt nhói? Một câu hỏi mà chẳng ai có thể trả lời...
Hôm nay, gã từ chiếc ghế phó lái thường trực bước xuống hàng ghế của em, ngồi xuống.
"Sao lại ũ rũ thế này?"
"Mệt quá đi mất, anh không mệt sao?" Em trả lời gã bằng chất giọng đậm Nghệ An khàn khàn trong cổ họng.
"Em bệnh rồi đấy à?" Anh áp tay lên vầng trán âm ấm, em cũng chẳng buồn đẩy ra như mọi khi nữa, mệt quá!
"Sốt rồi, lát về nhớ tắm nhanh một chút!" Gã lo lắng bật máy sưởi lên một nấc nữa.
"Em biết rồi, để em chợp mắt một lát!" Em nhắm mắt lại, ngả đầu vào vai gã, so với cửa kính thì vai gã ấm áp và dễ chịu hơn nhiều.
Gã ngồi thẳng lưng, cứng nhắc để nhịp thở đều đều phả vào cổ làm lông tơ trên người gã dựng đứng lên hết. Gã liếc mắt nhìn xuống khuôn mặt non nớt của em, lén lút thở dài. Làm sao gã không biết chàng trai bé nhỏ này khao khát chiến thắng như thế nào? Làm sao gã không biết em đã cố gắng như thế nào? Cánh tay gầy của em trầy xướt và bầm tím nhiều vết còn ở chân thì tím cả vùng mắt cá, sưng lên đỏ tấy.
Rồi gã nhìn đến vết xướt trên bắp chân mình, rát bỏng. Gã ngửa cổ tựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút. Gã cũng đã mệt mỏi lắm rồi...
Gã và em chẳng chung phòng trong khách sạn đâu, nhưng trong một đêm như thế này thì làm gì có ai quan tâm đến điều đó. Gã vẫn lặng lẽ không nói gì mà kéo em đang dập dìu trong giấc ngủ về phòng của gã, nhưng mọi người vẫn hiểu đấy thôi. Gã để em ngồi trên sofa nhỏ, nhìn em gật gà ngủ rồi sang phòng em lấy một bộ quần áo mới.
"Dậy nào, đi tắm rồi hãy ngủ tiếp!" Gã lay nhẹ bờ vai gầy của em, vùi vào tay em bộ quần áo và khăn tắm.
Em lơ mơ dụi mắt, rồi đứng dậy lững thững vào phòng tắm như một kẻ vô thức. Gã bật cười, em lúc buồn ngủ luôn nghe lời như vậy, mặc dù lúc tỉnh táo em cũng nghe lời như vậy, nhưng em lúc buồn ngủ như có chút... ngây thơ và đáng yêu. Gã luôn biết những cô gái xem bọn họ vì niềm tự hào dân tộc luôn gán cho em biệt danh "main hiền lành" của cả đội, fan của em tuy ít hơn gã và thủ môn nhưng yêu thương em vô cùng. Vì em giống một chàng trai nhỏ bé hiền lành, và một chàng trai như thế thì cần được bảo vệ. Gã cũng thấy như vậy, gã thấy khuôn mặt non nớt của em đẫm mồ hôi vào những buổi tập, ướt đẫm tuyết vào những ngày Trường Châu tuyết rơi. Gã thấy em nhỏ bé nhưng kiên cường, em té ngã sẽ đứng lên sẽ mặc kệ đau đớn mà tiếp tục trận đấu. Em là loài cúc dại, nhỏ bé nhưng quật cường, em dù yếu đuối nhưng sẽ không khuất phục.
"Nè, tắm lâu quá bệnh nặng thêm là mai không cho về Việt Nam đâu đấy!" Gã gọi với vào phòng tắm, nghe tiếng nước xả rào rào mà xót ruột xót gan.
"Hừ, người em đầy mồ hôi tuyết rồi cỏ vết bẩn các thứ, tắm nhanh anh chẳng bảo em ở bẩn à?" Em trùm cái khăn trên đầu rồi nhanh chóng leo lên giường quấn chăn lại, lạnh quá đi mất!
"Ông chỉ lí sử là giỏi, tắm lâu bệnh rồi làm sao?" Gã nhăn mài, định đi đến cốc đầu em một cái nhưng không có dễ ăn vậy đâu.
"Anh mau đi tắm đi, anh đá trong sân lâu hơn em chắc chắn là người bẩn hơn em nhiều!" Nhận thấy nguy hiểm đến gần, em nhanh chóng chui tọt vào chăn, hét ầm lên bảo gã đi tắm.
"Hừ, không biết ai dạy em mà đánh trống lãng giỏi thế?" Gã hừ mũi nhìn một cục trên giường, rồi đi vào phòng tắm.
Lúc gã bước ra thì chàng trai nhỏ trên giường đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào tự khi nào. Gã cũng chẳng biết là ngọt ngào hay chỉ là giọt cà phê đen đắng chát trên đầu lưỡi khi em nhăn mài mà chìm vào giấc ngủ.
Gã nhẹ nhàng đặt em vào tư thế thoải mái nhất, kê thêm một cái gối ở ống khuyển của em, từ tủ lấy ra hộp y tế tìm thuốc giảm đau và thuốc sát trùng bôi cho em.
Em nhăn mài càng chặt hơn và gã thì cố nhẹ nhàng hơn để em khỏi thức giấc. Mồ hôi lạnh lăn trên trán em từng giọt và mặt em thì đỏ gay, lại sốt nữa rồi.
"Anh, chúng ta thua rồi!" Em mở chầm chậm mí mắt, vành mắt lại đỏ hoe và ầng ậng nước lấp lánh như viên pha lê.
"Ừ, chúng ta thua rồi!" Anh nhắc lại câu nói một cách rề rà và man mác nỗi tuyệt vọng trong giọng nói mà nó vốn là một điều ấm áp và làm cho người ta tin tưởng nhất thế gian.
"Chúng ta thua mất rồi! Thua mất rồi!" Em lẩm bẩm như bị vẩy lên thứ bùa chú bí ẩn của mụ phù thủy trong rừng sâu, đôi mắt đen lấp láy thường ngày giờ vô hồn và mù mịt.
Em như người mất hồn, cơ thể cứng nhắc như con rối để người ta điều khiển, giọng nói đau đớn và nghèn nghẹn nơi cuống họng như cuốn băng bị rè. Giọng nói hiền lành đậm phương ngữ xứ Nghệ giờ đây chỉ còn là cuốn băng bị hỏng, rập rì và lặp lại một cách máy móc.
Người ta nói người bệnh là người yếu đuối nhất, vì trong cơn mơ màng của cơn bệnh họ không nhân thức mình yếu đuối, họ không khống chế được bản thân phải mạnh mẽ phải che giấu sự yếu đuối. Hơn hết, linh hồn em nhỏ bé và hiền lành như thế, làm sao có thể mạnh mẽ. Em yếu ớt và nhỏ bé, nhưng em không muốn ai biết về điều đó, chỉ lặng lẽ dùng sự quật cường che giấu không để ai biết và lặng lẽ chịu đựng tất cả những nỗi đau một mình. Em là thế đấy, trầm lặng và hiền lành. Nhưng giờ gã đã ở đây, ở cùng em, gã nguyện làm điểm tựa cho em suốt quãng đời còn lại, nguyện bảo vệ linh hồn đa cảm dễ xúc động của em. Và gã sẽ là người duy nhất được chứng kiến khoảnh khắc bộc lộ sự yếu đuối của mình, là người mà em tin tưởng chia sẻ nỗi buồn của mình. Gã là duy nhất đối với em và em cũng là chàng trai nhỏ bé của gã, chỉ duy nhất của gã thôi...
Em cứ lẩm bẩm như vậy, mặc cho anh chạm vào vết thương nóng rát. Rồi cơn sốt và choáng đầu đưa em vào giấc ngủ một lần nữa, bình yên đến kì lạ. Em thở đều đều và bình ổn, cứ như sự thua cuộc vừa rồi chỉ là cơn ác mộng quái quỷ đeo bám tâm trí em. Em an ổn yên bình như một Phan Văn Đức yếu đuối vừa rồi không tồn tại.
Gã luôn biết rằng em sẽ yếu đuối trong phút chốc rồi lại thản nhiên như điều đó chưa từng xảy ra, phủ nhận hết sự yếu đuối của mình. Em hay trốn tránh và phủ nhận. Còn gã, gã sẽ là người kéo em về với hiện thực.
"Đức, dậy ngay cho anh!" Gã kéo em ra khỏi giấc ngủ, gã cần phải nói cho em biết.
"Sao đấy anh, em mệt rồi có gì để mai hẵng nói!" Em đáp lại gã bằng giọng mỏi nhừ và gã biết em đang cố trốn tránh hiện thực.
"Đừng trốn tránh, em, anh và cả chúng ta đều là những kẻ thua cuộc!" Gã khàn giọng, nghe đắng ngắt và đau đớn, chính gã lại làm vết thương của gã nhói đau lần nữa
"Em không thể chấp nhận điều này, đây chỉ là cơn ác mộng thôi, phải không anh?" Em cố níu kéo giấc mơ đã xa xôi
"Đây là sự thật, chúng ta thua rồi, em nghe cho rõ đây, chúng ta thua rồi!" Lòng gã đau đớn và tuyệt vọng, gã muốn ôm em ngay nhưng gã không đủ dũng cảm, gã sợ em sẽ không chấp nhận được mà tránh xa gã, em hay trốn tránh vậy mà. Gã không muốn như vậy, gã ghét cảm giác em trốn tránh gã, gã không chịu nổi khi gã không nhìn thấy gương mặt hiền lành của em. Vì thế gã đang và sẽ lựa chọn biện pháp chậm rãi và an toàn, để em có thể chấp nhận gã từ từ. Em coi gã là một người anh đặc biệt, gã biết điều đó và gã luôn xem nó là một lợi thế. Gã có niềm tin vào tình yêu này.
Em lặng lẽ nhìn gã, đôi mắt đau thương nhưng lấp lánh vì em đang tỉnh táo. Em mím môi, ngăn tiếng nấc nghẹn ngào nơi cuống họng.
"Anh cho phép em yếu đuối, nhưng không cho phép em trốn tránh, hiểu chưa?" Gã nắm lấy hai vai gầy đang run rẩy.
"Em xin lỗi!" Em cúi đầu như đứa trẻ, và trong giây phút đó gã lại thấy tim mình nhói đau
"Tết này chúng ta đi du lịch cùng nhau nhé!" Gã mở lời, nhẹ nhàng cứ như thể lớn tiếng một chút là sẽ làm chàng trai nhỏ sợ hãi.
"Mình rủ cả đội đi chung cho vui nhé anh?" Em ngẩng đầu, gạt bỏ những lời gã vừa nói, đổi đề tài là lựa chọn tốt nhất cho tình huống này.
"Chỉ hai chúng ta thôi được không?"
"Vâng, vậy cũng được!" Em ngây thơ và hiền lành biết bao
Gã tắt đèn, để màn đêm nuốt chửng lấy nỗi đau phải nhận khi trở thành kẻ thua cuộc. Nhấn em nằm xuống chiếc giường mềm mại, cẩn thận đắp chăn lên cơ thể gầy gò.
"Ngủ đi, mai còn ra sân bay sớm!" Gã thủ thỉ, đặt tay lên vầng trán vẫn còn âm ấp của em an ủi.
"Anh ngủ ngon!" Em nhắm mắt lại tận hưởng giấc ngủ đã bị gián đoạn. Ngủ rồi sáng mai trời lại sáng thôi... Phải rồi, sáng mai mặt trời vẫn sẽ mọc, trời vẫn sẽ sáng thôi...
Gã nhìn em từ từ bình ổn nhịp thở rồi cũng nằm xuống cạnh em. Gã buồn, gã thất vọng nhưng gã không yếu đuối, gã không trốn tránh. Gã sẽ là điểm tựa của em, của riêng em thôi, vì em nhỏ bé, em là chàng trai nhỏ bé của riêng gã. Gã là con sói chinh chiến nơi tình trường, và em là con cừu non bé bỏng của gã....
Trường Châu đêm có tuyết vẫn lạnh đến buốt giá tâm can, và lòng ai nhen nhóm một ngọn lửa tình nho nhỏ...
Gã và em cùng chìm vào giấc ngủ sau những trận chiến mệt mỏi, để thả lỏng những mớ cơ bắp căng cứng và chữa lành nỗi đau của kẻ thua cuộc. Thời gian và tình thương sẽ chữa lành mọi thứ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro