Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhập kịch

Tên gốc: 入戏
Tác giả: Momoist (AO3)
Trans & edit: ashathepuppy
Pairings: Trương Bân Bân/Uông Đạc

Quà năm mới sớm cho cô ấy Chye_Clia

------------

"Tình bằng hữu giữa Nam Tư Nguyệt và Tạ Tuyết Thần trước khi trở mặt thành thù là thật sao?"
"Là thật."

Lời này vừa nói ra, máy phát hiện nói dối liền rung lên, Uông Đạc bị giật nảy mình, xém chút cả người cũng bay ra ngoài, Trương Bân Bân vội vàng giữ anh lại. Chỉnh lại tóc, trên mặt Uông Đạc chợt lóe lên tia xấu hổ, nhìn vào ánh mắt của Trương Bân Bân, lại nhỏ giọng lặp lại một lần: "Đương nhiên là thật."

Mà Trương Bân Bân cười lắc đầu: “Ta không tin."

Diễn viên tự mình nhập vai, thậm chí kể cả khi hạ kịch vẫn thường xuyên để ý nhân vật của bản thân qua cái nhìn của người khác, thế nên Uông Đạc thần sắc hoảng sợ, nhìn vào mắt Trương Bân Bân, như thể thấy được kiếm chỉ của Nam Tư Nguyệt hướng thẳng vào yết hầu của Tạ Tuyết Thần. Không cam lòng lại vỗ vỗ cánh tay Trương Bân Bân, Uông Đạc kiên định nói một lần cuối cùng: "Chính là thật, ta đảm bảo cho ngươi."

Trương Bân Bân không trả lời anh câu nói này, chỉ hỏi "Đau không?"

Uông Đạc gật đầu lại lắc đầu: "Có chút đột ngột."

Đối mặt với dáng vẻ ngớ người của anh, Trương Bân Bân cười đến nhìn không thấy mắt.

Bận rộn cả một ngày, cuối cùng cũng kết thúc buổi livestream, Trương Bân Bân chuẩn bị bước trở về ô tô, bị Uông Đạc gọi lại, hỏi hắn đêm nay có rảnh không.

Trương Bân Bân cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi anh hôm nay không mệt sao? Vành tai Uông Đạc lập tức đỏ lự, nói không phải là vì chuyện kia. Thế là Trương Bân Bân bán tín bán nghi, cuối cùng bị cặp mắt ươn ướt của anh câu lấy, hắn giải thích lý do với trợ lý rồi ngồi lên xe anh. Uông Đạc căng thẳng một ngày tinh thần lập tức thư giãn, anh ngồi lại gần hắn một chút, tựa vào vai Trương Bân Bân. Hắn cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy rõ đôi mi rung rung của anh.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, có nên hôn không?

Mà lúc này, Uông Đạc đã chủ động ngẩng đầu lên, cọ vào cổ Trương Bân Bân, lấy môi chạm vào hầu kết hắn, tóc dài xõa xuống da làm hắn có chút ngứa. Trương Bân Bân nắm vuốt gáy Uông Đạc, tựa như nắm một con mèo. Đối mặt đôi mắt ươn ướt của anh, hắn tháo kính của anh ra, thở dài, rồi hôn anh. Họ hôn nhau còn chẳng có lý do, giống như đang tận hưởng hơi ấm từ miệng nhau, vị đắng của cam thảo còn đọng lại trong miệng Uông Đạc, là hương vị mà Trương Bân Bân mãnh liệt cự tuyệt nếm thử trong buổi live.

Giữa lúc cả hai môi lưỡi day dưa, trợ lý đóng cửa sổ xe lại.

Hôm qua hắn đến Bắc Kinh đã là buổi chiều, Trương Bân Bân đang thu xếp ở khách sạn được một lúc thì nhìn thấy tin nhắn Wechat từ Uông Đạc. Avatar của anh hình con gấu màu xì dầu, Trương Bân Bân không nhớ rõ mình thấy qua một câu từ nơi nào: Người sử dụng động vật làm hình đại diện chắc chắn không phải là người xấu. Uông Đạc quả thực không phải người xấu, anh không có điều kiện làm người xấu, lại đơn giản đến mức có chút vụng về.

Kể từ khi quay phim xong, họ không liên lạc nhiều nên Uông Đạc đã gửi lời chào trước, nội dung được soạn cẩn thận, tình cờ lại là phong cách giản dị của đàn ông tuổi ba mươi khi giao lưu.

Trong quá trình hai người cùng nhau quay “Thiên Đóa Đào Hoa Nhất Thế Khai” đã làm qua mấy lần, giống những người bạn bình thường, từ chơi game suốt đêm trong cùng một căn phòng, đến sưởi ấm những ngón tay tê cóng do trang phục mỏng manh trong chiếc RV của nhau. Cùng nhau trò chuyện phiếm trên trời dưới đất rồi lăn lên giường. Hết thảy đều là thuận nước đẩy thuyền, tự nhiên vô cùng. Cả hai không liên lạc sau khi đóng máy cũng là điều bình thường, cả hai đều không cho phép bản thân để lộ cảm xúc trong mối quan hệ lộ liễu này. Đoàn làm phim là một xã hội không tưởng cỡ nhỏ, tựa một vở kịch dài, sau khi hạ kịch ngoại trừ hồi ức không gì có thể mang đi.

Nhưng bây giờ cả hai lần nữa gặp mặt, sự hiểu biết ngầm giữa hai người làm lu mờ cả khoảng thời gian không liên lạc trước đây, xúc cảm giữa cơ thể còn xuất hiện trước cả khi ký ức thức tỉnh.

Khi Trương Bân Bân vén quần áo của người dưới thân lên, phản ứng đầu tiên của hắn là, anh lại gầy đi rồi.

Uông Đạc không phủ nhận, anh cố ý giảm cân, hắn không thích sao? Nghệ sĩ có một sở thích gần như biến thái là quản lý cơ thể, Trương Bân Bân cũng không đảm nhận nghĩa vụ của tình nhân khuyên Uông Đạc ăn nhiều, hắn chỉ lo lắng đối phương có thể bị mình thao tan ra thành từng mảnh.

Thấy hắn vội vàng không mang theo đồ đạc, bôi trơn cũng không cẩn thận, cưỡng ép đi vào lỗ nhỏ, Uông Đạc đau đến đổ mồ hôi trán, nhỏ giọng ậm ừ nói trướng. Trương Bân Bân liền giúp anh xoa xoa phần bụng dưới đang bị chính cự vật của hắn làm nhô lên, sờ đến phần cơ bụng, hắn không có lương tâm cười ra tiếng: Gần đây anh đến phòng tập bao nhiêu lần vậy?

Uông Đạc trầm mặc, vòng tay qua cổ Trương Bân Bân, kéo hắn lại gần, cánh tay đụng phải cơ bắp săn chắc, anh nhỏ giọng chế giễu: “Em không phải cũng gầy đi rồi sao?.” Trương Bân Bân càng thêm mãnh liệt trừu sáp bên dưới như đáp lại nam nhân lớn hơn mình hai tuổi, đổi lấy vài tiếng xin lỗi đứt quãng, nhưng chẳng mấy chốc chúng được thay thế bằng những tiếng rên rỉ nghẹn ngào vô nghĩa. Trương Bân Bân cúi đầu xuống hôn Uông Đạc, dùng nụ hôn ngăn lại thanh âm của anh, ngày mai còn buổi live, không thể để giọng anh khàn đi được.

Nghĩ đến điểm này, hắn thậm chí còn không có suy nghĩ sẽ lưu lại vài dấu hôn lên xương quai xanh của anh. Cũng may tạo hình sư của Uông Đạc đã chuẩn bị cho anh bộ quần áo có thể khéo léo che đi tất cả những vết tích này.

Trương Bân Bân không phải một người sẽ bắt bẻ bạn giường, nhưng Uông Đạc có một điểm thực sự khiến hắn bất đắc dĩ, tới thời điểm gần đến cao trào anh sẽ sợ hãi, hung hăng né tránh, anh vẫn là không quen triệt để đắm chìm trong dục vọng. Đối với hắn, vứt bỏ đại não khi cao trào giống như một cái chớp mắt. Lần thứ ba, hắn chụp lấy eo Uông Đạc kéo anh về phía dương vật của hắn, bất đắc dĩ hôn lên vành tai anh, kiên nhẫn dỗ dành, Nam trang chủ, đừng lẩn trốn nữa. Ngay khi bị gọi tên nhân vật Uông Đạc kêu lên như bị điện giật, lắc đầu rồi bắn ra. Anh vẫn là không chịu được việc bị gọi thẳng tên nhân vật.

Uông Đạc bị Trương Bân Bân thao, Nam Tư Nguyệt bị Tạ Tuyết Thần thao, cái này thật sự quá kỳ quái, giữa bọn hắn là tình huynh đệ thuần túy, cùng chung chí hướng. Uông Đạc da mặt mỏng, cảm thấy điều này thật sự rất có lỗi với Nam Tư Nguyệt, mà nỗi xấu hổ tự nhiên sẽ chuyển hóa thành ham muốn tình dục, Trương Bân Bân một lần tình cờ phát hiện ra chuyện này, từ đó hắn luôn dùng chiêu thức này đối phó với Uông Đạc trên giường, lần nào cũng có hiệu quả. Uông Đạc thỉnh thoảng sẽ thể hiện ra lòng tự trọng cổ hủ của nghệ sĩ, điều này trở thành cái cớ cho Trương Bân Bân trêu chọc anh.

“Trên giường đừng gọi anh là Nam trang chủ được không...…” ánh mắt Uông Đạc mờ đi, anh mất bình tĩnh, chỉ có thể mềm giọng cầu xin tha thứ. Lúc còn ở đoàn làm phim bị đối xử như thế cũng đã thấy đủ xấu hổ rồi, bây giờ hai người đã diễn xuất cùng nhau đã lâu nên hắn nhất quyết gọi anh bằng tên nhân vật, quá nhiều hồi ức cùng cảm giác khó tả ùa về tâm trí.

“Sao lại không thể?”
“Rất kỳ quái.”

Trương Bân Bân nghiêng người, nhìn chăm chú vào đôi mắt Uông Đạc

“Có gì kỳ quái chứ. Bằng không anh thử gọi em một tiếng Tạ huynh xem sao ?.”
“Không muốn, không muốn.”

Uông Đạc lập tức nhắm mắt cự tuyệt, lại bị xoa cằm hôn tới hôn lui, người nhỏ hơn điêu luyện làm nũng, kêu một tiếng, “Đạc ca.”
Nam nhân Đông Bắc sợ nhất điệu bộ làm nũng này, Uông Đạc ý thức mông lung, kêu hai tiếng, “Tạ...... Tạ huynh, chậm một chút.”

Trong lúc sửng sốt, hắn tựa hồ nghe được giọng nói của Nam Tư Nguyệt, máu tụ lại tại bụng dưới. Hắn nhìn mái tóc dài lộn xộn của Uông Đạc, bộ dáng hai mắt đẫm lệ mông lung, tựa như thấy được Nam Tư Nguyệt đáng hận nhưng cũng đáng yêu —— Cảm giác này thực sự rất kỳ quái, sảng khoái đến mức khiến cho người ta phát run. Uông Đạc phát giác được tính khí bên trong mình lại to lên rất nhiều, hốt hoảng đẩy ngực Trương Bân Bân, “Tạ huynh, bên dưới...…” Trương Bân Bân bắt đầu giở thủ đoạn, nắm lấy cổ tay anh, ấn anh trở lại giường, đỉnh lên chỗ sâu nhất.

Kết cục chính là Trương Bân Bân vừa suy nghĩ vì sao không để Uông Đạc gọi mình như vậy trên giường sớm một chút rồi lại đem anh giày vò đến khi trời vừa rạng sáng. Hôm sau lúc hai người tỉnh dậy đều bị cảm mạo.

Lúc xuống sảnh khách sạn, trợ lý nhỏ của Uông Đạc thở hồng hộc bước ra từ cửa hàng tiện lợi, tay mắt lanh lẹ, kín đáo đưa cho Trương Bân Bân hai chiếc bao cao su, quay đầu chạy nhanh như làn khói. Uông Đạc cùng Trương Bân Bân trầm mặc trong gió rét vài giây đồng hồ, mới một trước một sau đi lên lầu.

Mặc dù bọn họ cố hết sức che giấu, nhưng hai người đàn ông trưởng thành chen chúc nhau trong một căn phòng ngủ lớn, rõ ràng không phải là để đến đây chơi game trên máy tính cùng nhau. Trương Bân Bân hiếu kì Uông Đạc lần này tới tìm hắn muốn nói việc gì. Hắn nằm trên giường nhìn xem anh tìm gì trong vali. Mái tóc anh thật dài, xõa ra sau vai, chuyển động như rắn vẫy đuôi, Trương Bân Bân cười ra tiếng. Đối diện với ánh mắt hoang mang của Uông Đạc, "Để tóc dài như vậy anh không thấy phiền phức sao?"

"Đúng là có một chút, nhưng anh quá lười để cắt." Uông Đạc vén tóc mái dài trên trán, từ trong rương hành lý lấy ra tập kịch bản đã cũ, "Có chuyện anh nhất định phải khẳng định lại với em."
"Chuyện gì?"
"Là thật."
"Thật giả chuyện gì?"
"Nam Tư Nguyệt thật sự xem Tạ Tuyết Thần là bằng hữu, đây là thật, ít nhất là anh tin chắc là như vậy." Trương Bân Bân dựa vào đầu giường, Uông Đạc liền nghiêng người ra trước, chững chạc đàng hoàng nhìn chằm chằm Trương Bân Bân, như thể muốn xuyên qua đôi mắt của hắn, dùng thân phận của Nam Tư Nguyệt đối thoại với Tạ Tuyết Thần. Trương Bân Bân sửng sờ một lát, ngồi thẳng người nhìn anh, "Điều này rất quan trọng sao?"

Đối diện với ánh mắt hơi nghi hoặc của Trương Bân Bân, Uông Đạc như ở trong mộng mới tỉnh, nghiêng đầu, muộn màng cảm thấy có chút xấu hổ. Trương Bân Bân hỏi anh, “Thật thật giả giả, cảm xúc của người bên trong kịch đều là được tạo ra, có thể giải thích ở nhiều góc độ khác nhau, điều này rất quan trọng sao?” “Không quan trọng, chỉ là mỗi người ở vị trí khác nhau, góc độ lý giải cũng khác nhau, em không tin cũng bình thường. Anh chính là...... Hi vọng em tin."

Trương Bân Bân không nói gì, hắn chỉ lẳng lặng quan sát thần sắc của Uông Đạc, nhìn anh lông mi rủ xuống, tai đỏ lên, những cảm xúc thường ngày vốn dè dặt của anh dần dần tan đi. Anh nhẹ nói, “Bắt người khác nhập vai còn ép người đó phải hiểu mình có phải kỳ lạ lắm không?”

Công việc của một diễn viên là phải có sự hiểu biết của riêng mình về vai diễn, nhưng việc áp đặt suy nghĩ cá nhân của mình lên vai diễn có hơi ích kỷ. Lúc này, lòng tự trọng đã chiếm giữ trái tim tự tin vốn có của anh, Uông Đạc thậm chí có chút dao động, đến cùng là thật hay giả, quả nhiên cũng chỉ có Nam Tư Nguyệt mới biết, anh không có tư cách phán đoán.

Là vì anh nhất thời kiêu ngạo, nhất thời sốt ruột, muốn chứng minh choTrương Bân Bân điều gì, nhưng vì sao anh sinh ra loại kích động này, anh cũng không biết.

Đang trầm mặc, Trương Bân Bân xoay mặt Uông Đạc lại, hôn lên gương mặt trẵng nõn Hành động quá mức ôn nhu này khiến Vương Đạc lập tức cúi đầu xuống, mái tóc dịu dàng rũ xuống, giống như dây leo quấn quanh cổ Trương Bân. Trương Bân Bân trầm tư hồi lâu, tốt nhất không nên tiếp tục vấn đề nan giải này. Nghĩ đến đây, hắn sờ lưng dưới của Uông Đạc, dễ dàng cởi quần anh ra. Uông Đạc muốn thoát khỏi vòng tay Trương Bân Bân nhưng bị kéo lại, đè xuống giường.

Uông Đạc hôm nay mặc một chiếc áo len, trông thật dịu dàng, giống như một đám mây mềm mại, khi đến gần Trương Bân Bân còn có thể ngửi được mùi chanh thoang thoảng. Hôm nay, khi bị fan hâm mộ khuyến khích hai người nhảy, Uông Đạc nắm lấy cánh tay của hắn lại gần một chút, hương thơm xộc thẳng vào mũi hắn, Trương Bân Bân lúc đó xém chút muốn hôn anh.

"Sao em không nói gì nữa......" Uông Đạc chớp mắt mấy cái, lo lắng nắm lấy cổ tay Trương Bân Bân, ngón tay thon dài đặt lên đó, hơi run rẩy, "Ý nghĩ của anh kỳ quái lắm phải không?"

"Làm tình đi, đừng suy nghĩ gì cả." Trương Bân Bân mạnh mẽ cởi áo sơ mi của Uông Đạc, đầu ngón tay sờ đến phần xương quai xanh gầy đến mức nhô ra, hắn không khỏi nghĩ, thực sắc tính dã. (Trong Mạnh Tử - Cáo Tử có câu “Thực sắc, tính dã”, tức là chuyện ăn uống và sắc dục là bản năng của con người. Bản chất của tình yêu là tình dục. Không có tình dục thì sẽ không có tình yêu nào tồn tại. Đặc biệt, tình yêu buộc phải là sự hòa hợp giữa tâm hồn và thể xác.)

Nhìn thấy Trương Bân Bân kiên quyết cởi quần áo, Uông Đạc cũng không tiếp tục giãy giụa. Nếu như anh không muốn làm, thì đáng lẽ vừa rồi lúc trợ lý nhỏ nhét bao cao su anh nên cự tuyệt.

Chăm sóc tâm tình của Uông Đạc, Trương Bân Bân lần này bôi trơn tỉ mỉ, thẳng đến khi Uông Đạc bị cảm giác trống rỗng giày vò đến mức bắp đùi đều run rẩy, chủ động ôm lấy eo của hắn cầu hắn nhanh vào. Nhưng tiến vào sâu, Uông Đạc lại đột nhiên ho khan, cảm giác sợ hãi tựa như bị nhét vào phổi. Thật sự là một cơ thể khó hầu hạ, Trương Bân Bân làm mãi thành quen, trở thành bạn giường ưu tú, vừa điều chỉnh tiết tấu tiến vào, lại vừa hôn lên bả vai, an ủi anh.

Sau khi chờ hơi thở Uông Đạc ổn định trở lại, Trương Bân Bân mới mở miệng, "Tin hay không, thật sự rất quan trọng sao?"

Bị thao đầu óc mơ màng, hắn còn muốn anh hao tâm tổn trí trả lời vấn đề, Uông Đạc bất đắc dĩ hỏi, "Có ý gì?"

Trương Bân Bân cười lên, lớp mồ hôi mỏng rơi trên đôi lông mày dịu dàng của hắn, khiến hắn càng thêm phần gợi cảm, điềm tĩnh, "Bất luận chút tình cảm của Nam Tư Nguyệt cùng Tạ Tuyết Thần là thật hay giả, kết cục đều đã định. Mà bây giờ người quan tâm đến mối quan hệ thật giả, là em, không phải Tạ Tuyết Thần."

Chỉ một câu, đem Uông Đạc từ bên trong ảo mộng tỉnh lại.

Nhưng Trương Bân Bân không cho anh nhiều thời gian phản ứng, liền đẩy nhanh tốc độ thúc vào làm Uông Đạc rên rỉ van xin hắn chậm một chút, dùng ngón tay cào loạn trên lưng hắn nhưng móng tay sau khi cắt có để lại dấu vết bất quá là giống như vết mèo cào. Trương Bân Bân ôm anh, cũng mặc kệ tính khí còn đè vào chỗ sâu nhất, đổi tư thế. Uông Đạc vùi mặt vào gối, nức nở một tiếng ngắn ngủi, eo hóp lại, trực tiếp đạt đến cực khoái

Huyệt đạo co lại, cắn tính khí không buông, Trương Bân Bân rít lên một tiếng, cắn răng chịu đựng mới không xuất ra.

"Vậy nên Đạc ca, anh vì sao lại quan tâm việc em tin hay không?"
Trương Bân Bân nặng nề tiến vào, cắm sâu vào nơi nhớp nháp, liên tục đỉnh vào hậu huyệt. Eo tê dại, bị đổi xử tùy ý như vậy, Uông Đạc sướng đến mất hồn, không biết Trương Bân Bân đang nói cái gì. Nước bọt ướt đẫm gối, giọng nói nhỏ nhẹ ngân dài đáng thương, anh cố gắng dùng ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay Trương Bân Bân tìm một điểm sức lực. Trương Bân Bân nắm lấy tay anh đè lên giường, lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa, "Điều anh quan tâm là Tạ Tuyết Thần không tin Nam Tư Nguyệt, hay là quan tâm em không tin anh?"

"Anh không biết, anh không biết......" Uông Đạc hai mắt đẫm lệ lắc đầu, mồm miệng giờ nói năng không rõ ràng, Trương Bân Bân mà ép hỏi anh thêm nữa, có thể anh sẽ ngất đi vì xấu hổ và khoái cảm cực độ.

Nhưng Trương Bân Bân trong lòng đã có đáp án, thở dài một hơi, thỏa mãn xuất tinh vào chỗ sâu nhất, mới nhớ mình không có mang bao.

Uông Đạc toàn thân mồ hôi ẩm ướt, cũng ý thức được điều này Dùng hết chút sức lực cuối cùng chống cơ thể lên, ai oán nhìn Trương Bân Bân, đổi lại là ánh mắt tràn ngập áy náy của hắn.

Sau khi dọn dẹp xong, Uông Đạc mệt mỏi đến mức cả ngón tay cũng không muốn động, tùy ý để Trương Bân Bân ôm anh. Chịu giày vò như vậy, anh trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Ban ngày, anh nhất thời không phân biệt được kịch với hiện thực, nên gặp chút rắc rối. Cũng may bọn họ đều là những người trưởng thành đã tham gia bộ phim từ lâu, Trương Bân Bân không bày tỏ bất kỳ thành kiến cá nhân nào đối với hành vi của anh mà chỉ dành cho anh sự an ủi, quan tâm trong thầm lặng —— Mặc dù phương thức có hơi quá đơn giản cùng thô bạo.

Anh thở phào nhẹ nhõm, như vừa từ trên mây nhẹ nhàng đáp xuống, nhếch môi, "Tạ huynh, đa tạ."

Trương Bân Bân bị chọc cho cười, cũng diễn theo, "Nam trang chủ, quan hệ giữa hai chúng ta như thế nào, không cần nói lời cảm tạ, cho ta một món lễ vật là được."

Trương Bân Bân đứng dậy, nghiêng người về phía trước, cắn thật mạnh vào môi Vương Đạc để lại dấu vết rõ rệt. Uông Đạc bị đau, liếm sạch giọt máu trên môi, níu cổ áo Trương Bân Bân lại không cho hắn đào tẩu, cúi người về phía trước yêu cầu một nụ hôn. Trương Bân Bân thuận thế nắm lấy eo Uông Đạc, tách đùi anh ra. Rõ ràng là bản thân chủ động câu dẫn hắn, nhưng Uông Đạc lại có chút không vui, oán giận nói hôm nay không phải đã quá mệt mỏi sao? Sao còn chưa thấy đủ. Trương Bân Bân không dừng động tác lại, cười nói, ngày mai nghỉ ngơi, lần này nhất định sẽ nhớ mang bao.

Lại một đêm dài dằng dặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro