Chương 63: Bút lông phác hoạ, tiêu hồn thực cốt
Đổ thêm dầu vào lửa, quả thực không sợ chết, đâu phải nàng muốn vẽ tranh, rõ ràng là đổi phương pháp câu dẫn hắn mà.
Kỷ Chiêm không khách khí với Vệ Liên Cơ nữa. Hắn bước tới ôm lấy người đang nằm trên giường nhỏ, tay cầm cán bút, dùng đầu bút lông sói vuốt ve cần cổ nàng, cười hỏi: "Thử cái này nhé?"
Vệ Liên Cơ hơi nhướng mi, dùng đôi mắt trong veo mà quyến rũ chăm chú nhìn hắn, cái lưỡi hồng nhuận khẽ đưa ra liếm môi dưới, nói: "Liều mình bồi quân tử."
Kỷ Chiêm mỉm cười, giơ tay lên, đầu bút lướt qua xương quai xanh tinh xảo, tiến vào khe ngực sâu hút bên dưới, cọ tới cọ lui.
Lông sói thô ráp, da thịt mềm mại, đâm vào vừa đau vừa ngứa, đầu vú bị kích thích đến trướng sữa cương cứng.
Hắn vươn tay bóp chặt nhũ hoa đỏ mọng trên bầu vú trắng như tuyết. Vệ Liên Cơ híp mắt, ưỡn ngực, khẽ rên rỉ.
Ngực bị xâm chiếm, tiểu huyệt phía dưới cũng bắt đầu chảy dâm dịch.
Lông sói đảo qua đầu vú phấn nộn, cọ theo vòng tròn. Những sợi lông cứng chui vào lỗ nhỏ trên đầu vú, khiến nàng rùng mình.
Nàng khẽ kêu mấy tiếng, mất khống chế phun ra vài tia sữa.
Kỷ Chiêm vùi đầu trước ngực nàng, há miệng ngậm lấy núm vú, nuốt từng sữa ngụm lớn.
"Đừng mà, ca ca... Cái này là để Tư Viễn uống trước khi ngủ..." Tiếng ngăn cản nũng nịu nức nở.
Vào tai Kỷ Chiêm lại thành muốn mà còn giả vờ từ chối. Hắn càng mút mạnh hơn như muốn uống cạn luôn rồi lần lượt liếm sạch xung quanh. Một lúc sau, tất cả sữa đã bị hắn hút hết.
Nơi riêng tư giữa hai chân nàng đã ướt đẫm, thân thể sau khi sinh nở rất nhạy cảm, dâm thủy chảy ra làm ướt cả một khoảng nhỏ của chiếc giường hoa lê.
Vệ Liên Cơ kéo bàn tay đang cầm bút của hắn, để trước cửa huyệt, mắt sóng sánh nước, sốt sắng nói: "Ca ca... Phía dưới, phía dưới cũng muốn."
"Lẳng lơ." Kỷ Chiêm cười khẽ, dụ dỗ: "Tự tách ra."
Vệ Liên Cơ ngoan ngoãn làm theo, đầu ngón tay bóng mượt tách hai cánh hoa, để lộ âm hạch đỏ hồng hơi nhếch lên. Cửa huyệt không ngừng mấp máy co rút, như muốn bị xâm chiếm, lấp đầy.
Vẻ mặt vừa ngây thơ vừa quyến rũ, nàng vội vàng thúc giục: "Ca ca, cắm vào đi... Ngứa quá..."
Dáng vẻ muốn bị người cắm chết.
Kỷ Chiêm nhấc một chân nàng đặt lên vai, đầu bút khảy vài cái ngoài cửa huyệt, tẩm đủ dâm thủy rồi mới cắm vào tiểu huyệt đang liên tục co rút.
Vách trong chặt chẽ từ từ bị kéo căng ra, những sợi lông thô ráp chui vào trong hoa tâm ngứa ngáy, hơi đau nhưng sướng nhiều hơn, cực kỳ sảng khoái.
Vệ Liên Cơ ưỡn eo đón nhận. Lông sói xoay tròn trong hoa huyệt, vuốt ve từng nếp gấp mẫn cảm, khiến nàng hét lên đầy mê muội.
"Kỷ Chiêm... Ân a a... Sướng quá, sướng chết mất ô ô... Cắm giỏi quá... Ân ân a a a!"
Kỷ Chiêm vừa cắm vừa cười: "Lẳng lơ thế này, có phải muốn bị làm chết không?"
Đúng thế. Khoái cảm tích tụ trong cơ thể dâng lên mãnh liệt như thủy triều, nàng sắp bị nhấn nơi đầu sóng ngọn gió.
Gần đến rồi, sắp cao trào rồi!
Vệ Liên Cơ mở to đôi mắt mơ màng, thân thể run rẩy kịch liệt, ngửa cổ thét chói tai: "A a sắp tới rồi... Ca ca... Ô ô dùng sức, dùng sức a a a!"
Bút lông sói cắm thật sâu vào trong hoa tâm, chọc vào vòng thịt mềm ở cổ tử cung. Từng ánh sáng trắng không ngừng hiện lên trước mắt, ngưng tụ thành pháo hoa rồi lập tức nổ tung trong đầu.
Nước từ bên trong phun ra ào ạt, chảy dọc theo cán bút đen.
Hoa huyệt co giật, cắn bút không chịu buông ra. Kỷ Chiêm cầm cán bút, lại đâm sâu vào trong thêm vài lần nữa. Lông tơ chọc vào cổ tử cung, Vệ Liên Cơ bị kích thích lại tiết thân lần nữa.
Nàng nức nở xin tha: "Ô ô... Ca ca... Từ bỏ..."
Kỷ Chiêm rút bút ra, đứng dậy, đẩy hai chân nàng về phía trước, dương vật dưới háng hung hăng thẳng tiến vào tiểu huyệt non mềm.
Tiểu huyệt vẫn còn đang co rút trong dư vị cao trào, côn thịt thô to lấp đầy đường đi nhỏ hẹp. Hoa tâm mềm mại bị chèn ép, buộc phải quấn chặt lấy quy đầu tròn trịa.
"A... Ca ca cắm sâu quá... Sắp hỏng rồi..."
Nửa người trên của Vệ Liên Cơ nằm trên giường nhỏ, nửa người dưới bị hắn kéo cao treo giữa không trung. Cảm giác không trọng lượng khiến tiểu huyệt của nàng càng thêm thắt chặt co rút.
Kỷ Chiêm đẩy mạnh mấy lần, bàn tay thản nhiên quẹt dâm thuỷ ở nơi tiếp giáp của hai người rồi bôi lên mặt nàng, cười nhẹ: "Càng vào sâu, nước càng chảy nhiều."
Vệ Liên Cơ không nghe nổi mấy lời thô tục của Kỷ Chiêm, vừa nghe là ướt, vừa nghe là ngứa, mới trải qua hai lần cực lạc, hoa tâm lại tham lam cắn nuốt quy đầu.
"Còn muốn?" Kỷ Chiêm cảm nhận được sự chèn ép của nàng, lại cười nói: "Cho nàng!"
Nói xong, hắn nắm chặt đùi nàng, nhiều lần đi vào lút cán, lại rút ra mạnh mẽ, đến mức mị thịt trong tiểu huyệt cũng bị kéo ra ngoài, nước chảy giàn giụa.
Hoa tâm sắp bị nghiền nát nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong. Miệng tử cung bị chọc cho mềm nhũn, sau mười mấy cái, đã bị hắn xâm nhập, cọ xát với vách tường.
Ngón tay đang bám lấy thành giường của Vệ Liên Cơ trắng bệnh, cơ thể đong đưa dữ dội, nàng há miệng lắc đầu khóc kêu: "Kỷ Chiêm... Ân a Chiêm ca ca... A a a không, từ bỏ!... Đi ra ngoài... Ô ô, không chịu nổi!"
"Ngoan, chịu thêm lát nữa." Kỷ Chiêm nhẹ giọng trấn an, đưa toàn bộ quy đầu vào cổ tử cung, ra ra vào vào ở nơi yếu ớt nhất của nàng.
Cổ tử cung không khép lại được, mặc người xâm lấn, lâu lâu lại phun ra một dòng dâm dịch ấm nóng, xối lên quy đầu mẫn cảm.
Cao trào nối tiếp cao trào, thân thể bị hắn hoàn toàn mở rộng, tiểu huyệt chỉ biết bất lực run rẩy rồi phun nước.
Tiếng thét cao vút và tiếng rên rỉ đều nghẹn trong cổ họng, sướng đến mức không phát ra được.
Hai mắt mở to, khuôn mặt đẫm lệ, đầu óc trống rỗng, nàng chỉ biết ngậm chặt lấy côn thịt, bị hắn lần lượt đưa lên đỉnh cao trào.
Hắn bắn xong rồi lại cứng, cứ làm nàng không biết mệt mỏi.
Bụng dưới trướng đau vì bị đổ đầy tinh dịch, cảm giác muốn đi tiểu thường xuyên trào dâng trong cơ thể. Vệ Liên Cơ run rẩy khóc lớn: "Ô ô... A ca ca... Muốn đi tiểu, ta muốn đi tiểu! Ân a a a... Ô ô!"
Kỷ Chiêm bế nàng lên, lấy tư thế đứng thẳng xỏ xuyên qua thân thể nàng, quy đầu vẫn cắm sâu vào cổ tử cung. Hắn nhẹ nhàng dỗ dành: "Liên Cơ, ngậm ta, tiểu đi."
"A... Không, ta không muốn!" Vệ Liên Cơ tức giận lắc đầu, liều mạng giãy dụa, nhưng bị hắn ôm thật chặt. Nàng càng giãy dụa càng không kìm được cơn buồn tiểu.
Kỷ Chiêm lại cố ý ấn eo nàng, đẩy mạnh vài cái khiến nàng không thể kìm lại được nữa. Vệ Liên Cơ hét lên, xả hết nước ra ngoài.
Dâm thuỷ và nước tiểu màu vàng nhạt nhỏ tí tách tí tách xuống nửa người dưới của hắn.
Nàng lại bị hắn làm đến phun nước tiểu, mỗi lần mất khống chế đều tiểu trên người hắn.
Rõ ràng là một lang quân dịu dàng, sao ở trên giường lại xấu xa như vậy cơ chứ.
Vệ Liên Cơ ủy khuất cắn chặt vai hắn, khóc không thành tiếng.
Kỷ Chiêm đã xuất tinh khi nàng đang đi tiểu, rút dương vật mềm nhũn ra, ôm lấy nàng vừa hôn vừa dỗ dành: "Ngoan nào, ta đâu có chê."
"Chàng đáng ghét nhất." Nàng bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Kỷ Chiêm chỉ cười nhẹ: "Liên Cơ, thoải mái không?"
Hai mắt Vệ Liên Cơ đẫm lệ, thở hổn hển, tức giận nói: "Bị chàng làm đến tiểu ra rồi, chàng nói xem?"
"Ngoan quá." Kỷ Chiêm vừa lòng, lại cúi xuống hôn nàng.
——
Lại một ngày lập xuân tháng hai, trong phủ Kỳ vương mở tiệc mừng tân khoa tiến sĩ theo thông lệ, mời tất cả quan viên trong triều, bao gồm Hoa Dương công chúa và Kỷ phò mã.
Mưa xuân nặng hạt, Kỷ Chiêm cầm chiếc dù trúc xanh mười bốn nan, ôm Vệ Liên Cơ cùng bước vào Kỳ vương phủ.
Các tiến sĩ đang tránh mưa dưới mái hiên hành lang, thấy công chúa và phò mã bung dù đi trong mưa, tay nắm tay, chậm rãi bước đến, hai người đều có dung mạo đẹp đẽ, khí độ bất phàm, thì chợt cảm thán, đúng là đôi thần tiên quyến lữ.
Vệ Liên Cơ lơ đãng liếc nhìn đám tiến sĩ trẻ tuổi kia, nhớ tới dáng vẻ Kỷ Chiêm của lần đầu gặp gỡ.
Chàng thanh niên trường thân ngọc lập đứng trong đại sảnh, phong thái ung dung như trúc đón gió, thanh sơn ngọc cốt.
Lúc ấy nàng chỉ nhìn thoáng qua nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch. Sợ người khác chiếm trước tiên cơ, nàng ra vẻ cao ngạo khiến hắn chú ý.
"Kỷ Chiêm." Vệ Liên Cơ dừng bước, đuôi mắt hơi cong lên, nhìn hắn: "Chàng có biết không..."
Thấy Kỷ Chiêm dịu dàng nhìn sang, nàng cười thần bí, nhưng ngọt ngào vô cùng: "Thực ra, lần đầu tiên nhìn thấy chàng ở Kỳ vương phủ... Ta đã thích chàng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro