Chương 60. Hoan ái khi mang thai
Ba tháng đầu mang thai thật sự rất khó khăn, không chỉ Vệ Liên Cơ mệt mỏi, mà Kỷ Chiêm cũng vậy. Đêm nào hắn cũng ôm thân thể mềm mại thơm ngát của nàng trong lòng mà không thể làm gì, toàn thân khô nóng khó chịu.
Khi mang thai, công chúa càng dễ gắt gỏng hơn, không muốn dùng miệng thì thôi, dùng tay cũng không chịu, thường phải năn nỉ hồi lâu, mới cho phép hắn cọ cọ giữa hai chân nàng một lát rồi miễn cưỡng xuất tinh.
Kỷ Chiêm dục cầu bất mãn, trông mong từ cuối đông cho đến đầu xuân, qua thời kỳ ba tháng đầu nguy hiểm, cuối cùng cũng có thể kéo nàng tận tình một phen.
Đêm nay, trăng ngoài cửa sổ đã lên đến đầu cành, ánh nến trong phòng lay động, xuyên qua đèn lưu li, phủ lên căn phòng một màu đỏ thẫm tuyệt đẹp.
Vệ Liên Cơ vừa tắm xong, đã bị Kỷ Chiêm ôm vào lòng. Ánh mắt hắn đầy dục vọng, áp cây gậy cứng rắn nóng bỏng bên dưới vào người nàng.
"Vội gì chứ." Vệ Liên Cơ buồn cười, đẩy hắn.
Kỷ Chiêm hiếm khi lo lắng: "Liên Cơ, nàng đã hứa đêm nay cho ta rồi."
Vệ Liên Cơ liếc mắt qua, mím môi cười khúc khích: "Muốn đến vậy sao."
Vẻ mặt Kỷ Chiêm đứng đắn, hơi thở dồn dập: "Liên Cơ, ta muốn hoan ái."
Nếu không phải thấy hắn nhịn đến đỏ cả mắt, Vệ Liên Cơ sẽ cho rằng hắn đang thảo luận chuyện triều chính với nàng.
Kỷ Chiêm quả là một lang quân lịch sự tao nhã, ngôn hành cử chỉ đều điềm đạm như nước chảy mây trôi, ánh mắt trong sáng, đúng chuẩn tướng mạo của bậc chính nhân quân tử.
Nếu hắn mặc áo trắng dừng chân giữa núi xanh mây trắng, nói là tiên nhân cũng không ngoa.
Nhưng hắn không lánh đời, không tránh thế, cố tình đến thành Trường An kim mã ngọc đường, ngợp trong vàng son này.
Với vẻ ngoài cao quý như vậy, từ ánh mắt đầu tiên, tiểu nương tử đã muốn tìm mọi cách ngủ với hắn.
Kéo hắn lăn lộn chốn hồng trần, động tình, túng dục, không thể trốn, cũng chẳng thể chạy thoát.
Kỷ Chiêm si mê nàng như vậy, Vệ Liên Cơ rất hài lòng. Để hắn phải trống vắng lâu ngày, nàng cũng nguyện ý cho hắn.
Nàng ra lệnh: "Chàng lên giường trước đi, cởi quần áo ra."
Kỷ Chiêm nghi hoặc khó hiểu.
Vệ Liên Cơ nhướng mày, cười quyến rũ: "Cho chàng chơi trò mới."
Kỷ Chiêm nghe lời làm theo, cởi hết quần áo ngồi trên giường, chờ nàng.
Vệ Liên Cơ cởi quần dài, để chân trần trèo lên giường, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống.
Chân phải của nàng cong lại, bàn chân bạch ngọc đặt trên cổ hắn. Mũi chân đưa lên, lướt qua lồng ngực trắng nõn, bụng dưới săn chắc của hắn, chạm nhẹ vào quy đầu đang ngẩng cao.
Là dụ hoặc, cũng là khiêu khích, Kỷ Chiêm không kiềm chế được, gọi: "Liên Cơ..."
Vệ Liên Cơ nheo mắt, đặt bàn chân còn lại xuống dưới háng hắn. Hai chân tách ra, rồi khép lại, kẹp chặt côn thịt nóng bỏng ở giữa.
Cổ chân dùng lực, tùy ý xoa nắn.
Bàn chân non mềm như tuyết, côn thịt đỏ tươi, hai mềm mại bao lấy một cứng rắn, lỗ nhỏ trên quy đầu háo hức nhỏ ra hai giọt chất lỏng trong suốt.
Kỷ Chiêm thẳng lưng đưa đẩy, thấp giọng thở dốc.
Vệ Liên Cơ cong môi cười khanh khách, thần thái quyến rũ: "Kỷ Chiêm, thoải mái không?"
Kỷ Chiêm thành thật trả lời: "Liên Cơ, thật mềm, thật non."
Tất nhiên là non mềm rồi, Vệ Liên Cơ thường xuyên dùng sữa bò để rửa tay chân, dù mang thai cũng không quên chăm sóc thân thể băng cơ ngọc cốt trời sinh.
Bàn chân mảnh mai thanh tú, năm ngón chân tròn trịa mượt mà, móng chân được cắt tỉa gọn gàng. Cọ xát một lát, trên da nàng đã phủ một lớp phấn hồng.
"Ai nha, ta mệt rồi." Nàng dịu dàng than thở, không muốn nhúc nhích nữa, dừng chân: "Đây, chàng tự làm đi."
Kỷ Chiêm nghe lời, dùng sức, để côn thịt nổi đẩy gân xanh cọ mạnh giữa hai chân nàng.
Vệ Liên Cơ ủy khuất kêu to: "Nhẹ chút... Ô ô... Chàng làm ta đau..."
Nghe vậy, Kỷ Chiêm nhíu mày, thọc vào rút ra không ngừng, trấn an: "Liên Cơ, nhịn một chút."
Cuối cùng cũng tới thời khắc mấu chốt, khoái cảm bí ẩn xông thẳng lên đỉnh đầu, gò má hắn ửng hồng, toàn thân căng lên, quy đầu giật mạnh, "Phụt" bắn ra một dòng chất lỏng trắng đục.
Phun hết lên đùi và chân nàng.
Đợi hắn qua dư âm của cao trào, Vệ Liên Cơ lên tiếng: "Chàng làm bẩn người ta rồi."
Kỷ Chiêm tiến lên, chạm vào giữa hai chân nàng, bàn tay hắn ướt đẫm và nhớp nháp. Hắn hỏi: "Liên Cơ, muốn ta đi vào không? Nàng ướt đẫm rồi."
Ướt, ướt từ lâu rồi, nhìn hắn say mê kích dục bằng chân nàng, tiểu huyệt thèm đến chảy nước miếng.
"Vậy chàng tiến vào từ phía sau, phải nhẹ một chút." Vệ Liên Cơ nằm trên giường, mông vểnh cao, tiểu huyệt xinh đẹp không ngừng mấp máy.
Kỷ Chiêm giữ eo nàng, đâm vào trong.
Tiểu huyệt bao chặt lấy côn thịt, quy đầu tiến sâu vào trong hoa tâm, chọc thẳng vào cái miệng nhỏ ở cổ tử cung.
Hơi đau, nhưng sướng nhiều hơn, tuy nhiên sâu quá, không chịu nổi.
Vệ Liên Cơ ngửa cổ thét chói tai: "Ân a a... Trướng, trướng... Ô ô... Đừng đỉnh sâu như vậy..."
Kỷ Chiêm rút ra một chút, dỗ dành: "Ngoan, nàng đừng kẹp chặt như vậy."
Hắn đưa đẩy hông, khống chế sức lực, chậm rãi xoay tròn nghiền ép trong hoa tâm, nới lỏng tiểu huyệt chật hẹp, tận hưởng khoái cảm.
Một lúc sau, nàng ưỡn hông đón từng động tác nhẹ nhàng của hắn.
Tiếng rên rỉ uyển chuyển không ngừng, như đau đớn, như vui sướng, cũng như khóc than.
Kỷ Chiêm nhẹ giọng hỏi: "Liên Cơ, thoải mái không?"
Thoải mái, thoải mái muốn chết.
Hoa tâm ngứa ngáy không chịu nổi, khoái cảm ngập trời không ngừng trào ra. Côn thịt đẩy một cái, khoái cảm cũng tăng lên một phần.
Vệ Liên Cơ chỉ cảm thấy mình như ngồi trong nồi nước sôi, ùng ục ùng ục, muốn trào ra ngoài.
Bị làm đến hai chân run rẩy, nàng vừa khóc vừa thúc giục hắn cho một đòn chí mạng: "A a a... Chiêm ca ca... Dùng sức... Ô ô muốn cao trào!"
Kỷ Chiêm dùng sức đỉnh vào cổ tử cung, Vệ Liên Cơ rùng mình và phun ra một dòng nước lớn.
"A a a a a... Kỷ Chiêm... Ô ô..."
Giọng nàng từ cao vút chuyển sang trầm thấp, sảng khoái đến nỗi nước mắt đầm đìa trên mặt. Đầu óc Vệ Liên Cơ trống rỗng, chỉ biết khóc nức nở, yếu ớt gọi tên hắn.
Có lẽ đang mang thai nên thân thể mẫn cảm, hoặc cũng có thể lần hoan ái dịu dàng này quá say lòng người, cơn cực khoái của nàng kéo dài rất lâu. Trong một khoảnh khắc tuyệt đẹp, nàng quên hết mọi thứ, nhưng không thể quên niềm vui chết người từ thể xác đến trái tim này là do hắn ban tặng.
Chỉ có hắn, chỉ có thể là hắn.
Lần đầu hoan ái trong thời gian mang thai, tiểu công chúa bị kích thích đến mức vách trong co rút dữ dội, tiểu huyệt phun nước không ngừng.
Kỷ Chiêm không dám phóng túng, ra vào thêm vài lần nữa rồi trút hết vào trong hoa tâm chặt khít của nàng.
Xong việc, chờ nàng hoàn toàn bình ổn lại, thân thể không có gì khác thường, hắn mới cẩn thận ôm nàng đi tắm rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro