Chương 58. Phun nước không ngừng... Khóc kêu không ngừng
"A a a... Không... Ô ô, từ bỏ..." Người dưới thân dịu dàng nức nở, khe khẽ cầu xin.
Trong lúc thân thể nàng còn đang run rẩy, hắn mạnh mẽ đâm vào, hoa huyệt lạnh lẽo, côn thịt nóng bỏng, quy đầu to lớn lấp đầy hoa tâm chật hẹp.
"Liên Cơ, hút chặt quá." Kỷ Chiêm thở dài sung sướng, để mặc nàng siết lấy hắn.
Hắn vùi mặt vào cần cổ trắng như tuyết của nàng, vừa hôn vừa nói: "Liên Cơ, ta nhớ nàng, thật sự rất nhớ nàng."
Vệ Liên Cơ hàm chứa phân thân của hắn, ủy khuất oán giận: "Ô ô... Ca ca cắm sâu quá..."
Kỷ Chiêm nắm lấy tay nàng, chạm vào đoạn côn thịt còn nằm ngoài cửa huyệt, ấm ức nói: "Còn chưa cắm vào toàn bộ."
Vệ Liên Cơ kinh ngạc rút tay về, đôi tay nắm lấy trướng phù dung, vặn eo muốn chạy trốn: "A không... Ô ô, sắp hỏng rồi... Đừng cắm nữa..."
"Hai tháng không chạm vào, sao nàng lại trở nên yếu ớt vậy." Kỷ Chiêm đứng dậy tách hai chân nàng ra, ôm lấy bờ mông trắng nõn kéo về phía hạ thân mình, dỗ dành: "Ăn hết mới thoải mái được, thả lỏng."
Tư thế này không tốn sức, còn vào được rất sâu. Kỷ Chiêm chỉ cần nâng eo và mông nàng đưa về phía ngọc hành, là có thể dễ dàng luật động.
Vệ Liên Cơ bị chọc đến lã chã chực khóc, trông thật đáng thương.
Kỷ Chiêm không thương tiếc nàng, ôm lấy eo nhỏ, dùng sức khuấy đảo trong tiểu huyệt, ép nàng đón nhận tất cả của hắn.
Toàn bộ côn thịt đều đã đi vào, quy đầu to lớn xuyên qua hoa tâm, xông thẳng vào cổ tử cung.
Sau mười mấy cái đâm vào thật sâu, cổ tử cung bắt đầu run rẩy cắn lấy đầu ngọc hành. Hắn dùng hết sức đẩy toàn bộ quy đầu vào trong cổ tử cung chặt khít.
Hai mắt Vệ Liên Cơ trợn trắng, bụng dưới co rút, bị kích thích bất ngờ, đột nhiên lên cao trào.
Kỷ Chiêm chậm rãi đong đưa côn thịt, tiếp tục cọ vào thịt mềm và vách trong âm đạo, khiến nàng hét lên liên tục, lệ rơi không ngừng.
"Không, không... A a a... Ô ô không chịu nổi cao trào... Đừng làm nữa... Ô ô... A..."
Nàng càng cầu xin, hắn càng không khống chế được sức lực, làm đến khi hoa huyệt lầy lội xuân thủy, bọt nước tràn ra cửa huyệt, hai túi tinh đập vào âm môi phát ra những tiếng bạch bạch.
Một làn sóng cao trào lớn còn chưa bình ổn, lại bị cuốn vào vòng xoáy khoái cảm mãnh liệt, nàng như đang bồng bềnh trên mây, đón nhận sung sướng vô tận mà hắn mang lại.
Dâm thuỷ phun ra, bắn tung toé, rồi chảy dọc theo đùi, làm ướt hết nửa cái chăn bông.
Phun nước không ngừng, nương tử yêu kiều bị ép đến vụn vỡ, vừa né tránh vừa khóc kêu, giọng khàn khàn: "Ô ô... Kỷ Chiêm... A a a... Mau, mau bắn đi... Ta không chịu nổi ô ô..."
"Liên Cơ, thích ngọc thế, hay là thích ta?" Kỷ Chiêm duy trì tốc độ, vừa làm vừa hỏi.
Nghe thấy câu này trong lúc ý loạn tình mê, Vệ Liên Cơ vừa bực mình vừa buồn cười, vào thời điểm mấu chốt mà hắn còn tranh giành tình cảm với vật chết.
Nhưng eo mông bị siết chặt, nàng chạy không thoát, đành dùng tiểu huyệt kẹp hắn hai cái, miệng dỗ dành: "Ân a... Thích Chiêm ca ca nhất... Muốn ca ca bắn vào trong... Bắn đầy..."
"Đều cho nàng." Kỷ Chiêm lao tới vài cái cuối cùng, áp vào vách tường non mềm của nàng, bắn ra tinh dịch đã tích góp bấy lâu.
Hắn bắn, nhưng ngọc hành vẫn cương cứng, chọc vào hoa tâm đang co rút.
Ý là muốn thêm lần nữa.
Đôi mắt đẫm lệ của Vệ Liên Cơ đong đầy xuân ý, miệng khẽ thì thầm: "Ca ca, không thể làm nữa, sắp hỏng rồi... Ta giúp chàng khẩu giao, được không?"
Sợ chưa đủ dụ hoặc, nàng lại nói thêm một câu: "Muốn chàng bắn trong miệng ta."
Nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mấp máy kia, Kỷ Chiêm quả nhiên động lòng.
...
Tiểu biệt thắng tân hôn, kết quả của túng dục quá độ là hai cái miệng trên dưới của tiểu công chúa đều sưng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro