Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39. Trở về Trường An, gặp lại bạn thân


Quan viên Đại Vệ được phép nghỉ một tháng về thăm người thân, nhưng vì Hoa Dương công chúa về cùng phò mã, Vệ Minh Đế yêu ai yêu cả đường đi, phê chuẩn cho Kỷ Chiêm nghỉ hẳn ba tháng.

Cuối tháng năm, hai người bắt đầu chuẩn bị hồi kinh, bôn ba sáu bảy ngày trên đường, cuối cùng cũng về đến thành Trường An.

Xe cộ mệt nhọc, đường xá xóc nảy, Vệ Liên Cơ nghỉ ngơi vài ngày mới ra ngoài gặp khách.

Hôm nay, cháu gái của Thẩm tướng công, Thẩm Anh Anh hẹn nàng đến chùa Tây Minh bái Phật xin xăm.

Vệ Liên Cơ không tin Thần Phật, nhưng không chịu nổi dáng vẻ năn nỉ ỉ ôi của nàng ấy nên đành phải đi cùng.

Hai người quen nhau từ khi còn bé, là bạn thân nhiều năm.

Thẩm Anh Anh thông minh, thẳng thắn hoạt bát, còn Vệ Liên Cơ tùy hứng độc đoán, kiêu ngạo ương ngạnh. Việc hai người có thể trở thành bạn bè nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người ở thành Trường An.

Trong xe ngựa, Thẩm Anh Anh vừa ăn điểm tâm đặt trên chiếc bàn nhỏ, vừa vui vẻ hỏi: "Hoa Dương, đi Giang Nam một chuyến cùng phò mã thế nào?"

Nghĩ đến dáng vẻ có cầu tất ứng, tận tình túng dục của Kỷ Chiêm bây giờ, và thái độ tránh né như gặp rắn rết khi lần đầu tiên nàng tán tỉnh hắn, trong lòng Vệ Liên Cơ chỉ cảm thấy cực kỳ sung sướng, tràn đầy cảm giác chinh phục.

Nàng mỉm cười tự đắc, chậm rãi nói: "Kỷ Chiêm ư, bây giờ hắn bị ta chỉnh đốn ngoan ngoãn, nghe lời rồi."

Thẩm Anh Anh trời sinh có đôi mắt hạnh to tròn, môi anh đào nhỏ xinh, diện mạo rất ngây thơ. Lúc này, nàng ấy mở to mắt, ngưỡng mộ nhìn Vệ Liên Cơ, kinh ngạc cảm thán: "Liên Cơ, ngươi thật lợi hại, không chỉ giỏi dạy chồng mà còn rất có mắt nhìn người."

Thẩm Anh Anh giải thích cặn kẽ: "Ta nghe tổ phụ kể lại, sau khi phò mã được điều đến Trung Thư Tỉnh, việc soạn thảo chiếu chỉ của triều đình rất rõ ràng, cẩn thận từng chữ. Không chỉ được bệ hạ đánh giá cao, mà mấy vị trưởng quan tam tỉnh cũng khen ngợi không dứt."

Tổ phụ của Thẩm Anh Anh, Thẩm tướng công, là Tể tướng của Trung Thư Tỉnh, cũng là cấp trên hiện tại của Kỷ Chiêm.

Sau khi từ Giang Nam về, Kỷ Chiêm được thăng chức, điều đến Trung Thư Tỉnh làm ngũ phẩm Trung Thư Xá Nhân, phụ trách soạn thảo và ban hành các sắc lệnh của hoàng đế, đồng thời hỗ trợ xử lý một vài tấu chương không quan trọng.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng việc này thực ra khá phức tạp. Chiếu chỉ là mệnh lệnh của hoàng đế, tất nhiên không thể viết quá thẳng thắn, nhưng lại cần chính xác và thể hiện được uy nghiêm của hoàng gia. Tóm lại là chuyện vô cùng phiền toái.

Tuy nhiên, vào được Trung Thư Tỉnh, làm cận thần của Hoàng đế, tiếp nhận tấu chương văn biểu, phụ tách nội vụ, đó cũng là chuyện may mắn với con đường làm quan của lang quân.

Trong lòng Vệ Liên Cơ vui vẻ, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thản nhiên: "Hắn đọc sách nhiều năm như vậy, cũng phải có chút bản lĩnh này."

Thẩm Anh Anh phản bác: "Liên Cơ, đừng nói như vậy. Phò mã học hành gian khổ, từ địa phương thi đỗ đến Trường An, lại giành vị trí đứng đầu khoa cử, bây giờ vào được Trung Thư Tỉnh cũng không dễ dàng. Tất nhiên hắn đâu so được với công chúa vốn là con cháu hoàng gia."

Vệ Liên Cơ mím môi cười khẽ, tò mò trêu ghẹo: "Sao ngươi lại nói giúp Kỷ Chiêm thế? Chẳng phải trước đây ngươi không thích những lang quân chỉ biết văn vẻ hay sao?"

Trong xe bỗng trở nên yên tĩnh.

Chỉ thấy Thẩm Anh Anh cụp mắt, hai má ửng hồng, ấp úng nói: "Ta... nhất thời, nhất thời..."

Thấy thế, Vệ Liên Cơ cười trêu: "Anh Anh, ngươi ái mộ lang quân nào? Cố ý tới chùa Tây Minh cầu nhân duyên."

Khuôn mặt Thẩm Anh Anh tràn đầy xuân sắc, cúi đầu, thẹn thùng không thôi.

Mắt nàng ấy gợn sóng, do dự một lát mới thẳng thắn nói với Vệ Liên Cơ: "Liên Cơ, ta nói thật cho ngươi biết. Ta coi trọng một sĩ tử nghèo, hắn cũng rất thích ta. Nhưng gia cảnh hắn nghèo khó, ta, ta sợ trưởng bối trong nhà không đồng ý."

Mặc dù bây giờ Đại Vệ không phân chia con vợ cả, con vợ lẽ, con cháu nhà nghèo cũng có thể tham gia khoa cử, làm quan. Nhưng khi chọn chồng cho con của vợ cả, các thế gia đại tộc có hàng trăm năm lịch sử hầu hết vẫn sẽ chọn lang quân môn đăng hộ đối.

"Thi đậu chưa?" Vệ Liên Cơ dò hỏi, lại nói: "Nếu thi đậu tiến sĩ có thể sắp xếp một chức quan, từ từ nâng đỡ."

Thẩm Anh Anh thở dài tiếc nuối: "Chưa, năm nay hắn không có tên trong danh sách, chỉ có thể chờ kỳ thi năm sau."

Khoa cử của Đại Vệ không dễ thi đậu. Thành Trường An sản sinh ra rất nhiều nhân tài, mỗi năm đều có hàng nghìn người ghi danh, nhưng cuối cùng được triều lựa chọn chỉ khoảng hai mươi người.

Những sĩ tử thi trượt, hoặc là kiên trì ở lại Trường An học hành chăm chỉ, chờ kỳ thi năm sau, hoặc là tuyệt vọng trở về quê hương tìm công việc khác. Cũng có một số kẻ suy nghĩ thực dụng, ăn bám vào các nương tử của gia đình quyền quý để có tương lai tươi sáng.

Vệ Liên Cơ suy nghĩ, nói: "Anh Anh, cẩn thận, đừng để người có ý đồ xấu lừa gạt. Bây giờ, có rất nhiều văn nhân học sinh thấy người sang bắt quàng làm họ, cũng có không ít kẻ bán mình cầu vinh."

Tiểu nương tử rơi vào bể tình, vừa nghĩ đến lang quân mà mình ái mộ là trong lòng ngọt như ăn mật, nào nghe thấy lời nhắc nhở ẩn ý này.

Thẩm Anh Anh không để bụng, mỉm cười biện minh: "Chu lang không phải loại người như vậy. Tuy gia cảnh hắn không tốt, nhưng chí hướng cao xa, cũng có khí khái."

Vệ Liên Cơ kinh ngạc, ngập ngừng hỏi: "Ngươi hướng về hắn ta như vậy, không phải là đã làm chuyện phu thê rồi đấy chứ?"

Bị nói trúng tâm tư, Thẩm Anh Anh ngượng ngùng, mặt đỏ như áng mây hồng.

"Thực sự đã làm chuyện phu thê?" Vệ Liên Cơ sửng sốt.

Thẩm Anh Anh không dám ngẩng đầu, nói ấp a ấp úng: "Đêm đó hắn say rượu, ý thức không rõ ràng, ta..."

Vệ Liên Cơ nói tiếp: "Ngươi nửa đẩy nửa kéo hắn ta?"

Thẩm Anh Anh ngượng ngùng gật đầu.

Vệ Liên Cơ khinh thường chế nhạo: "Nếu Chu lang kia thực sự có khí khái, làm sao có thể tằng tịu với tiểu nương tử chưa qua mai mối, tùy tiện chiếm lấy tấm thân trong sạch của ngươi."

Nàng khuyên nhủ: "Anh Anh, ngươi phải chú ý nhiều hơn."

Lần đầu tiên biết yêu, trong mắt trong tim Thẩm Anh Anh đều chỉ thấy tình lang của mình tốt. Dù người khác có nói xấu hắn ta, nàng ấy vẫn lựa chọn bỏ qua.

"Ai nha, Liên Cơ, ngươi không hiểu." Thẩm Anh Anh lắc đầu, không muốn thảo luận chuyện này với Vệ Liên Cơ.

Vén rèm xe lên, thấy thị vệ đã dừng xe trước cửa, trước mắt là một ngôi chùa cổ kính uy nghiêm. Thẩm Anh Anh hỏi: "Tới chùa Tây Minh rồi, Liên Cơ, ngươi muốn đi cùng ta không?"

Vệ Liên Cơ khẽ nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Không, ta không tin Thần Phật, ta ở đây ngủ một lát chờ ngươi."

Tiếng Thanh Chiêu từ ngoài xe truyền tới: "Công chúa, nô tỳ đi cùng Thẩm nương tử, cầu cho công chúa cái linh phù, phù hộ bình an khoẻ mạnh."

Vệ Liên Cơ nhẹ giọng nói: "Tùy ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro