Chương 2. Ngồi trên mặt hắn, tiết ra trong miệng hắn
Tất nhiên Kỷ Chiêm không muốn liếm huyệt cho Vệ Liên Cơ. Hắn mím môi, cắn chặt răng, cố gắng bỏ qua mùi hương ngọt ngào của nữ nhân đang ập vào trong mũi.
Vệ Liên Cơ cũng không giận. Nàng ngồi xổm trên mặt hắn, từ từ khom lưng cởi quần lót của hắn, lấy dương vật đã cương cứng ra, nắm trong lòng bàn tay.
Nàng vuốt ve lên xuống hai cái, thốt lên: "Cứng quá, cứng y như miệng chàng vậy."
Móng tay nhọn của nàng chọc vào lỗ nhỏ ở quy đầu. Khi nghe thấy tiếng thở hổn hển kìm nén của nam nhân dưới thân, nàng cười nhạt, ra lệnh: "Há miệng, mau liếm đi, đưa đầu lưỡi vào."
Nơi trí mạng nhất của hắn bị móng tay của Vệ Liên Cơ ấn như vậy, rất đau nhưng lại mang theo cảm giác sảng khoái đáng xấu hổ. Kỷ Chiêm không quật cường được nữa, đành hé miệng, ngậm lấy âm hạch của nàng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ xát.
Vệ Liên Cơ thở dài sung sướng, môi lưỡi ấm áp của hắn đang bao bọc lấy hoa môi của nàng. Trong thân thể có thứ gì đó chảy ra, hình như là thủy dịch, mang theo khát vọng và trống rỗng.
"Sướng muốn chết, mau đưa đầu lưỡi vào đi!" Nàng khó nhịn oán trách.
Nàng vội vàng đến mức không cho hắn thời gian chuẩn bị tâm lý. Lần đầu tiên Kỷ Chiêm liếm huyệt giúp tiểu nương tử, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn nghe lời làm theo, đầu lưỡi chạm vào cửa huyệt, từ từ xâm nhập vào bên trong, có chất lỏng dính nhớp chảy vào miệng. Hắn không có cách nào phun ra, chỉ có thể cố nén cảm giác khó chịu mà nuốt xuống.
Vệ Liên Cơ cong eo, muốn hắn đi vào sâu hơn. Miệng nàng vừa rên rỉ, vừa chỉ huy: "A... Kỷ Chiêm... Thật thoải mái... Mau động đậy đầu lưỡi đi..."
Đầu lưỡi Kỷ Chiêm bắt đầu co rút trong hoa huyệt của nàng, làm tư thế thọc vào rút ra, không nhanh, cũng chẳng theo nhịp độ nào.
Nhưng Vệ Liên Cơ lại rất kích động, thịt mềm trong huyệt đè ép đầu lưỡi hắn, sâu trong hoa tâm cũng không ngừng co rút. Hắn mới dùng đầu lưỡi đưa đẩy mười mấy cái, nàng đã ngửa cổ, hét lên sung sướng, tới cao trào.
Kỷ Chiêm không kịp phòng bị, đầu lưỡi bị huyệt của nàng kẹp chặt, một dòng xuân thủy xộc thẳng vào trong miệng, khiến hắn bị sặc.
Qua cơn cao trào, Vệ Liên Cơ đứng dậy, làn váy dài quét qua gương mặt hắn, trông vừa sang trọng vừa tôn nghiêm.
Cuối cùng cũng có thể hít thở thoải mái, Kỷ Chiêm thở dốc một hơi. Gương mặt, chóp mũi hắn bị nàng ngồi đến ửng đỏ, đôi môi mỏng và cằm toàn là vệt nước.
Khóe mắt Vệ Liên Cơ toát lên ý cười quyến rũ, nàng vỗ nhẹ mặt hắn: "Đẹp quá, nước của ta có ngọt không?"
Kỷ Chiêm nhắm mắt lại, thần sắc lãnh đạm, không muốn đáp lời.
Vệ Liên Cơ đã quen với bộ dạng sống chết mặc bay này của Kỷ Chiêm, nên chỉ muốn vui vẻ đùa giỡn hắn.
Nàng cởi áo váy vướng víu trên người ra, chỉ để lại một cái quần hở đũng, lấy tư thế nữ thượng khóa ngồi giữa háng Kỷ Chiêm.
Hoa huyệt phấn nộn nhắm ngay ngọc hành thô dài của hắn, Vệ Liên Cơ mỉm cười, nói: "Có người từng khuyên ta rót rượu hợp hoan cho chàng rồi cùng nhau tận tình mây mưa. Nhưng ta không muốn, ta nhất định phải để chàng tỉnh táo nhìn xem ta chiếm tấm thân trong sạch của chàng như thế nào."
Nụ cười của nàng có chút xấu xa: "Dù sau này Hoa Dương ta không cần chàng nữa, chàng có đối xử tốt với người khác, hay muốn ôn lại chuyện cũ với biểu muội ở quê thì mỗi khi ân ái, chàng nhất định sẽ nhớ ta đã huỷ hoại chàng, bắt chàng phải khẩu giao cho ta như thế nào. Cả đời khó quên."
Nói xong nàng bật cười khanh khách, tiếng như chuông bạc.
Kỷ Chiêm vẫn thờ ơ: "Ta nói rồi, tâm tính công chúa vẫn còn ngây thơ, ta sẽ không so đo với trẻ con."
Vệ Liên Cơ nổi giận, lập tức chất vấn: "Chàng chỉ lớn hơn ta hai ba tuổi, giả vờ làm ông cụ non cái gì." Rồi nàng cố gắng áp chế lửa giận, khinh thường cười nói: "Tài tử nổi tiếng Giang Nam thì sao chứ, đến trẻ con còn leo lên được người chàng, đùa bỡn chàng, chàng thanh cao trước mặt ta làm gì."
Nụ cười của nàng càng rạng rỡ hơn, đẹp đến chói mắt: "Nhưng ta thích thứ to lớn này của chàng, nó khiến dục vọng của ta dành cho chàng lớn hơn. Chàng càng xấu hổ, ta càng thích."
Kỷ Chiêm nhắm mắt, hai tay nắm chặt, không nói gì, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Vệ Liên Cơ chống hai tay lên eo Kỷ Chiêm, thận trọng ngồi xuống, cửa huyệt se khít ngậm lấy quy đầu to lớn, giống như cái miệng nhỏ tham ăn, nuốt vào từng chút một.
Mới đi vào được một nửa, quy đầu hình như chạm vào một lớp màng mỏng. Kỷ Chiêm chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy Vệ công chúa thét chói tai. Sau đó nàng khóc nức nở, tức giận mắng: "Ai cho chàng thô to như vậy!"
Kỷ Chiêm: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro