Phiên ngoại + Một đoạn nhỏ trong Nam Kỳ + Tiểu kịch trường
Phiên ngoại 1: Những năm Cố Trường An ở biên cương.
Vĩnh An năm thứ năm mươi, Cố Trường An mất.
Nam Kỳ nhân dân khóc thương, Vĩnh An đế hạ lệnh để quốc tang năm ngày, cả nước đều giăng cờ trắng, cùng cầu nguyện cho chiến thần của họ.
Cố Trường An di nguyện cuối cùng là đem nàng sau khi chết thiêu, sau đó đem tro cốt của nàng đến một nơi gió lớn, rải đi.
Trường An một đời vì Nam Kỳ, đến lúc chết cũng vẫn muốn được phủ khắp Nam Kỳ, giống như một loại thủ hộ. Cố Trường An một đời không phụ nhân dân, không phụ thiên tử, cũng không phụ Tiêu Cố Lý, nàng nuối tiếc duy nhất là không thể bồi bên cạnh nàng phụ mẫu, không thể ở bên hiếu thuận họ.
Trong năm mươi năm, Trường An trừ bỏ thủ biên cương, một bên còn thu lưu những hài tử mồ côi, nàng dạy dỗ chúng nên người, cũng bồi dưỡng chúng thành những nhân tài cho đất nước, những hài tử đó phân chia làm hai, một bên Võ, có thể tiếp nối nàng bảo vệ Nam Kỳ, một bên Văn, có thể giúp đỡ Nam Kỳ trong triều chính; Cố Trường An vì Nam Kỳ tương lai tính toán đầy đủ.
Dù là vậy, nhưng Trường An cũng không ép buộc những hài tử này, cho chúng chọn làm những thứ mình thích kể cả khi những việc đó đi ngược lại với ý muốn của nàng, Cố Trường An tôn trọng quyết định của những hài tử này.
Lúc Cố Trường An hấp hối, bên cạnh nàng là tướng lĩnh đi theo nàng chinh chiến cùng với những hài tử nàng nuôi nấng, hiện giờ những hài tử đó đều đã trưởng thành, đều có thể tự mình đảm đương 1 phía.
Nàng hốc mắt ướt át, chậm rãi đứt quãng mà công đạo, các hài tử của nàng đều nhất nhất mà gật đầu đồng ý, nước mắt của chúng vẫn luôn đi xuống rớt, không khí tràn ngập bi thương.
Trường An trong đầu nhẹ lướt qua bóng hình một thiếu niên, quân tử như ngọc, đôi mắt đựng đầy ý cười mà nhìn nàng, gió xuân khẽ thổi bay vạt áo của hắn, dương quang chiếu qua hắn mặt mày, hắn cười rất ôn nhu, Cố Trường An cả đời liền ghi khắc hắn sâu trong đáy lòng.
Trường An đôi mắt mờ đi, nàng bỗng bất giác mà mang lên tươi cười, sau đó, buông tay thế gian.
Phiên ngoại 2: Kinh thành kia có Cố Lý.
Tiêu Cố Lý ở kinh thành nghe đến Cố Trường An mất kia một khắc khởi, khó thở rồi ngã bệnh.
Vốn thân thể hắn còn khá tốt, giờ lại bệnh triền miên, không thể xuống giường, ngày ngày phải bầu bạn với thuốc thang.
Khương Ngạn cùng nàng nhi tử đến thăm hắn, hắn mê man mà nhắc mãi Trường An tên. Khương Ngạn ở một bên nhìn hắn cảm thấy khổ thay.
Trong này năm mươi năm, Tiêu Cố Lý sống thực thống khổ, dù hắn trên mặt cái gì cũng không hiện, vẫn làm tốt chức trách của chính mình nhưng Khương Ngạn là biết được hắn bi thương.
Hắn chỉ cần có rảnh, sẽ hoạ Trường An, sau đó ngồi nhìn những cái đó tranh vẽ phát ngốc, hắn thu thập những thứ Trường An thích, nói là sẽ đưa nàng, dù rằng những thứ đó cả đời đều chẳng đưa được đến tay Trường An.
Hắn chú ý tin tức của Trường An, phàm là Trường An bị cái gì thương, lập cái gì chiến công, những năm nay nàng sống ra sao, hắn đều là người đầu tiên biết.
Có những lần Trường An thượng chiến trường bị thương, hắn sẽ nhốt bản thân vào trong thư phòng, sau đó yên lặng áp lực mà rơi lệ.
Khương Ngạn chứng kiến toàn bộ, nàng cũng từng hỏi hắn, tại sao không nói sự thật cho nàng ấy?
Hắn nghe xong cũng chỉ đạm cười, sau đó trả lời bâng quơ, không cần thiết.
Khương Ngạn lại hỏi hắn nếu đã ái nàng ấy như vậy tại sao không giữ nàng lại rồi cưới nàng làm bình thê hoặc là hưu Khương Ngạn để cưới nàng ấy.
Hắn lúc ấy trầm mặc một chút rồi nhẹ đáp lại, hắn nói hắn làm sao mà không nghĩ, chỉ là hắn Trường An kiêu ngạo thật sự, nàng trong mắt không chấp nhận nổi một hạt cát, dù ái đến đâu, chỉ cần hắn đã là của người khác, nàng cũng sẽ không quay đầu lại mà từ bỏ hắn, nàng sẽ không bao giờ làm điều gì trái với lương tâm của nàng, kể cả khi hắn và Khương Ngạn không có cảm tình, dù chỉ là một hôn nhân hoang đường, dù có giải thích nàng không chen ngang, nhưng chính là nàng sẽ không quay về, nàng quá kiên định, kiên định đến làm người ta hận ngứa răng.
Tiêu Cố Lý cả đời đều không hề chạm vào Khương Ngạn, hai người dù là phu thê, lại không có phu thê chi thật, Tiêu Cố Lý nuôi nấng bồi dưỡng nhi tử của Khương Ngạn làm người thừa kế của hắn, Khương Ngạn nhi tử chỉ gọi hắn sư phụ, chứ không phải phụ thân.
Tiêu Cố Lý cả đời vì Cố Trường An thủ thân như ngọc.
Khương Ngạn qua nhiều năm đều đã xem hiểu, Tiêu Cố Lý hắn sát phạt quyết đoán thực sự, chính là chỉ cần đụng đến Cố Trường An lại trở nên thật yếu ớt, Cố Trường An là hắn duy nhất yếu ớt một mặt, hắn vì nàng thủ thân, lại vì nàng mà rơi lệ.
Chưa đầy một tháng sau khi Cố Trường An mất, Tiêu Cố Lý cũng qua đời.
Này đối với Tiêu Cố Lý cũng coi như là một sự giải thoát, hắn rốt cuộc không cần lưng đeo áp lực, không cần gánh vác khởi bất luận cái gì trách nhiệm, rốt cuộc có thể đi tìm hắn tiểu cô nương, hắn Trường An...
Một đoạn rất nhỏ trong Nam Kỳ
" Mẫu thân " Tiểu nam hài khẽ kéo vạt áo phụ nhân, đôi mắt đen láy đầy sự tò mò " Vậy cuối cùng là Trường An và Cố Lý không thể ở bên nhau sao ?".
Hắn mẫu thân nhìn tiểu nam hài, xoa nhẹ hắn đầu nhỏ, đáp " Đúng vậy ".
" Chính là.. chính là, không phải họ đều tâm duyệt đối phương sao " tiểu nam hài bối rối.
" Đúng vậy, nhưng con trai à, con cần biết, không phải lúc nào ái nhân cũng có thể ở cùng với nhau. " Nữ nhân kéo tay hài tử, bước vào trong xe ngựa " Được rồi, chúng ta đi thôi ".
Xe ngựa chạy vào trong kinh thành phồn hoa, dần dần không thấy.
Đâu đó vẫn còn vang tiếng hài đồng " Cố Lý Trường An, Trường An Cố Lý, Cố Lý có Trường An, Trường An có Cố Lý, Trường An không có Cố Lý, Cố Lý cũng vô ý tìm Trường An, từ nay cách biệt, vĩnh thế không tương phùng. ".
Tiểu kịch trường :
Hoàng đế: Nếu trẫm mà biết ngươi đi biên cương vì thất tình thì trẫm nhất quyết không đỉnh áp lực mà phê duyệt cho ngươi đi.
Cố Trường An:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro