Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chính văn

Người ta thường nói, thanh mai trúc mã gần nhau nhất, dễ dàng thấu hiểu lại cũng dễ dàng sinh tình.

Ở cái chốn kinh thành phồn hoa ấy, người người đều biết đến có một đôi thanh mai trúc mã, hai người họ cùng nhau lớn lên; một người là quý công tử thanh lãnh như nguyệt, ôn hoà nho nhã; một người là tiểu thư khuê các, ôn nhu hào phóng, dịu dàng tựa gió xuân.

Thanh mai trúc mã, nam tuấn nữ tiếu, tựa như tiên đồng ngọc nữ, trời sinh là dành cho nhau, lâu ngày sinh tình, thành một đoạn giai thoại trong chốn kinh thành, khiến thế nhân hâm mộ không thôi.

Chính là, thế gian này đâu có chuyện toàn là suôn sẻ, trong tình cảm lại càng không. Có đôi khi chỉ có thể nói, có lẽ là có duyên không có phận, rõ ràng là hai người có tình nhưng đến cuối cùng đâu phải ai cũng có thể nắm tay đến đầu bạc.

Thanh mai trúc mã, lại cũng chẳng thoát được thế gian đưa đẩy, cuối cùng, mỗi người một nơi.

Cảnh Hoà năm thứ hai mươi mốt, đương kim thánh thượng long thể không tốt, định trước sẽ không thể còn sống được bao lâu. Triều đình nhiễu loạn, nội thì loạn; ngoại thì có các nước láng giềng nhìn chằm chằm, chỉ chờ thời cơ để xâm lược. Nam Kỳ cần có người chủ trì đại cục, vốn là đã có thái tử nhưng ai lại không biết đương kim thánh thượng vốn chán ghét đương kim hoàng hậu và thái tử, ngược lại vô cùng sủng ái Lâm quý phi và tam hoàng tử. Nội bộ triều chính chia làm ba, một bên ủng hộ thái tử, một bên là phe của tam hoàng tử, số ít là trung lập. Trong đó, ủng hộ thái tử chi nhất là Nam An hầu, cũng là nhà mẹ đẻ của đương kim hoàng hậu.

Nam An hầu phủ từ nhiều đời tổ tiên đến nay đều là võ học kì tài, mỗi một thế hệ đều có tướng tài, nắm giữ một nửa binh quyền, vô cùng có thế lực, nhưng đều là trung quân ái quốc, không hề có dị tâm. Đến thế hệ này, Nam An hầu Cố Nhiên lại chỉ có duy nhất một đích nữ - Cố Trường An.

Cô nương của gia tộc có truyền thừa về võ học thì dù cho thế nào cũng phải biết văn võ, không đến mức có thể thành tướng quân oai hùng một cõi nhưng ít ra trấn thủ một phương cũng là không thành vấn đề.

Cố tình, Cố Trường An tươi mát thoát tục mà cùng với đời cô thúc tổ tiên hay nói trắng ra là với võ học không có một chút dính dáng nào. Từ nhỏ, Cố Trường An được toàn gia Nam An hầu coi như là hòn ngọc quý trên tay, nâng sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan; thành ra tính cách của nàng là mềm mềm mại mại, ôn nhu như nước, nhẹ nhàng tựa gió xuân, thoả thoả là một tiểu thư khuê các văn tĩnh, không có nửa điểm hào phóng sang sảng của nữ nhi Cố gia.

Đối diện Nam An hầu phủ là phủ đệ của Hoài Nam Vương. Vốn dĩ hai phủ cũng chẳng có liên quan, nhưng nề hà Hoài Nam Vương phi lại là khuê mật với phu nhân của Nam An hầu, tình như thân tỷ muội. Nhờ có tầng quan hệ này, hai nhà cũng coi như là có giao thoa, thậm chí là càng ngày càng thân thiết. Hoài Nam Vương có một đích tử - Tiêu Cố Lý.

Cố Trường An và Tiêu Cố Lý, cứ như vậy mà cùng nhau lớn lên trong ánh mắt của Cố gia và Hoài Nam vương phủ. Hiển nhiên, hai người họ thoả thoả là thanh mai trúc mã, từ lúc còn là hai tiểu bánh bao đến khi trưởng thành, trở thành như hoa tựa ngọc cô nương cùng với nhẹ nhàng công tử.

" Cố Trường An, Cố Trường An " tiểu nam hài ngồi vắt vẻo ở trên tường nhẹ giọng kêu gọi tiểu nữ hài đang ngủ trên chõng.

Trường dài lông mi như cánh quạt khẽ run rẩy, tiểu nữ hài từ từ tỉnh dậy, đưa tay nhẹ dụi mắt, trong mắt mang theo mê mang.

" Cố Trường An, Cố Trường An " tiểu nam hài vẫn tiếp tục lên tiếng kêu gọi.

Nữ hài nghi hoặc mà quay qua nơi tiếng phát ra, một song đào hoa mắt to chợt trừng lớn, miệng hơi nhếch, buồn ngủ nháy mắt mất hết, điểm điểm tức giận xông lên " Tiêu Cố Lý!!!!!! " nữ hài tức giận mắng, hai tay chống nạnh, một bộ hung ba ba dạng, chính là ở trong mắt tiểu nam hài lại chẳng có chút công kích tính.

Nam hài không những không sợ, còn dùng trêu chọc ngữ khí đáp lại " Là ta là ta, có thích ta đến thế nào cũng không cần gọi tên ta lớn như vậy đâu. Đi nào, ca ca dẫn ngươi đi chơi~ ".

Sau đó a, nho nhỏ Trường An cùng với nho nhỏ Cố Lý trộm trốn ra ngoài chơi. Kết quả cuối cùng là cả hai bị gia đinh trong phủ hộ tống đi trở về. Gần như lần nào cũng là như vậy, hai tiểu gia hoả trộm đi chơi rồi lại bị bắt về. Lúc đầu hai phủ còn vô cùng lo lắng, sau lại, số lần quá nhiều, thành thói quen. Hai tiểu gia hoả chơi vui sướng vô cùng, bị bắt về vẫn nhe răng nhìn nhau cười.

Thời gian qua mau, hai tiểu gia hoả đã thành tiểu cô nương cùng tiểu công tử. Dù tình cảm của cả hai vẫn vô cùng tốt nhưng là phải học cách rụt rè, không còn được vô tư như trước nữa. Ở Nam Kỳ, nam nữ 10 tuổi trở lên có khác biệt, ý tứ chính là nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Đều đã lớn, thời gian ở trong phủ và học tập cũng dài hơn, cơ hồ số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.

Có điều, những cái đó chẳng ảnh hưởng gì đến thanh mai trúc mã Cố Lý Trường An.

Chỉ cần thời gian có rảnh một chút, Cố Lý liền sẽ qua tìm Trường An, ít ra được nói chuyện cười đùa vài câu, vậy cũng đủ rồi. Hai nhà cách nhau vài bước chân, Cố Lý đi được vô cùng thuận lợi, qua chơi với Trường An rồi còn lộng chút tiểu ngoạn vật cho nàng, liền sợ nàng ở phủ nhàm chán.

5 năm nữa trôi qua, Cố Trường An đã đến tuổi cập kê, tiểu cô nương lớn lên thật xinh đẹp, chính là từ lúc nào, Cố Trường An đã bắt đầu thầm ái mộ trúc mã của nàng, Tiêu Cố Lý.

Tiêu Cố Lý cũng không khờ, làm sao mà lại không nhận ra tiểu tâm tư của Cố Trường An. Thật ra mà nói, Tiêu Cố Lý từ lâu đã thích Cố Trường An, chỉ là tiểu cô nương còn quá nhỏ, hắn sợ sẽ doạ chạy nàng. Sói đuôi to Tiêu Cố Lý từng chút từng chút mà dụ dỗ thỏ con của hắn rơi vào ma trảo đã bày sẵn.

Quân có tình, nàng có ý, thanh mai trúc mã cuối cùng thành một đôi, trở thành một giai thoại đẹp nhất trong chốn kinh thành.

Đáng tiếc thay, người có tình trong thế gian chẳng bao giờ được như nguyện. Sinh vào thời thế loạn lạc,  tình cảm có sâu đến mấy, lại sao có thể chống lại nghiệt ngã của cuộc đời, trời cho duyên tương ngộ lại chẳng có phận bên nhau đến đầu bạc.

Cảnh Hoà năm thứ hai mươi mốt, Nam An hầu bị giá hoạ cấu kết với địch quốc, đương kim thánh thượng minh quân cả đời, tuổi về già lại ngu muội, nghe lời xúi giục của Quý phi và phe tam hoàng tử, kết tội Nam An hầu, đày Nam An hầu toàn gia đến biên cương.

Đối với Cố Trường An mà nói, ác mộng của nàng, bắt đầu từ đây.

Trường An Cố Lý bị chia cắt, người vẫn là quân tử như ngọc chốn kinh thành, người từ cao quý tiểu thư thành tội tù bị lưu đày, cách biệt muôn dặm, đâu chỉ là khoảng cách mà còn là thân phận nữa kia...

Ngày đưa tội tù, Tiêu Cố Lý đuổi tới chỉ để nhìn thấy Cố Trường An.

" Tiêu.. Cố ...Lý, đã nói không cần tới mà, không cần, không cần tới... " Trường An ngơ ngẩn nỉ non, vì sao lại tới, rõ ràng, nàng đã buông lời cay nghiệt đến thế....

Cố Trường An tiểu tâm tư không muốn để Tiêu Cố Lý thấy mình trong tình trạng này, chật vật như vậy...

Trường An đến phút cuối cũng muốn thật xinh đẹp trong mắt Tiêu Cố Lý, chỉ muốn cho hắn thấy những mặt tốt đẹp nhất của nàng, muốn để lại cho hắn một Trường An tươi đẹp nhất.

Hốc mắt Trường An có chút ẩm ướt, nhưng là, hắn chung quy vẫn là tới, vẫn là thấy được chật vật nàng.

Cố Trường An cuối cùng là không khóc, nàng cố gắng dạng khởi tươi cười " Tiêu Cố Lý, không cần khóc, ta chưa có chết đâu, sống thật tốt, tái kiến... "

Lúc ấy, chính bản thân Cố Trường An hay là Tiêu Cố Lý đều biết, này thanh " Tái kiến " không biết có thể thực hiện được hay không... hoặc là rất có thể sẽ chẳng bao giờ có nữa.

Người ta thường nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, nhưng giờ phút này, Tiêu Cố Lý vành mắt đỏ au, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của hắn, rồi rơi xuống, ướt đẫm hắn vạt áo trước ngực.

Hắn tiểu cô nương, hắn An An...Cố Trường An đưa lưng về phía Tiêu Cố Lý, thân hình nàng vốn là nhỏ nhắn đơn bạc nhưng sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, Trường An của Cố Lý hắn chưa bao giờ yếu ớt, nàng luôn là văn tĩnh ôn hoà lại kiên cường thực sự, cũng có kiêu ngạo của chính mình, bởi lẽ trong người nàng mang dòng máu của Cố gia, mà Cố gia người không bao giờ là yếu đuối hèn nhát...

Tiêu Cố Lý hít sâu, nói thật to " Cố Trường An, ta đợi ngươi trở về, ngươi nhất định phải trở về cho ta, ngươi đã hứa phải gả cho ta, Trường An, An An..."

Cố Trường An vẫn không hề quay đầu lại, nhưng Tiêu Cố Lý tinh tường mà nhìn thấy bả vai nàng khẽ cứng đờ rồi run nhè nhẹ, hắn biết được hắn cô nương nghe được rồi lời của hắn.

Tiêu Cố Lý cười khẽ, quay đầu đi trở về, dù chỉ có một phần vạn khả năng, thì hắn vẫn sẽ hi vọng, vẫn sẽ chờ nàng, An An của hắn...

Cảnh Hoà năm thứ hai mươi ba, hoàng đế băng hà, triều đình rối loạn, tam hoàng tử phe phái gấp không chờ nổi mà muốn đưa tam hoàng tử lên ngôi, còn không tiếc làm giả di chiếu của tiên đế.

Bên phía thái tử vẫn án binh bất động, mắt lạnh nhìn hắn này hảo tam hoàng đệ làm đến trình độ nào.

Còn thiếu một bước nữa tam hoàng tử liền thành thiên tử, chính là vào lúc này vị chưởng quản công công bên cạnh hoàng thượng tuyên di chiếu của tiên đế thực sự. Điều khó tin nhất ở đây là, tiên đế không hề truyền ngôi cho nhất chịu ân sủng tam hoàng tử mà lại là truyền ngôn cho không được thánh sủng đương kim thái tử, dù rằng trước đó vị này thái tử còn suýt bị phế thái tử.

Nghe xong di chiếu của tiên đế, tam hoàng tử phe phái đều chấn kinh rồi, sau đó là không tin phục, muốn nổi loạn phế thái tử đưa tam hoàng tử lên làm hoàng đế.

Nhưng cuộc đời vốn dĩ nhiều bất ngờ, thái tử cũng không phải mềm quả hồng để bọn họ tùy ý niết, vị này cáo già dường như thái tử còn có tay sau. Mà tay sau của thái tử, ở thời điểm bè phái tam hoàng tử nổi loạn, chuẩn bị bức vua thoái vị khi; đến rồi.

Không chỉ đến lẻ tẻ một vài mà là đến mấy trăm ngàn tinh anh binh sĩ, đầu quân cao cao treo đỏ rực lá cờ mang ảnh của hùng ưng giương cánh thêu chỉ bạc; đây là cờ hiệu của Cố gia.

Không sai, tay sau của thái tử chính là bị lưu đày từ hai năm trước đây Nam An hầu cùng Cố gia toàn tộc.

Tam hoàng tử cùng bè phái của hắn mặt đều tái rồi, không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào Cố gia quân.

Tam hoàng tử rất có dã tâm, cũng không ngu ngốc, làm sao lại không biết nếu để Cố gia tồn tại thì hắn làm sao bước lên được ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Chính bởi vậy, hai năm trước đây, hắn liền tính kế diệt rớt Cố gia, chỉ tiếc rằng sau đó Cố gia cũng không bị lúc đó đã mơ màng hồ đồ tiên đế mãn môn sao trảm mà chỉ là lưu đày biên cương, nào biết năm đó không diệt được Cố gia lại cho bản thân lưu lại tai hoạ ngầm, đến hôm nay phải lĩnh trái đắng.

Dã tâm của tam hoàng tử bè phái từng chút một mà hôi bại, nhưng vẫn ngạnh kháng mà ý đồ mưu sát thái tử. Ngay sau đó liền bị Cố gia toàn quân đánh cho tan tác, trận này chiến diễn ra ác liệt, tam hoàng tử bè phái bị diệt hơn phân nửa, số còn lại cùng với tam hoàng tử và quý phi bị bắt giữ lại.

Cố gia quân kết hợp với Cẩm y vệ trận đánh toàn thắng, Nam An hầu Cố Nhiên liêu bào quỳ xuống cùng với Cố gia toàn quân nói thật to " Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! ".

Tiếng vó ngựa dồn dập ngoài cổng thành, mấy ngàn vạn tinh binh Cố gia về tới quy tụ, áp giải mang theo là một đám Bắc Yến người cùng với một số binh lính của Đông Huy và Tây Thục. Dẫn đầu quân là một vị nữ tướng, tóc cao cao thúc khởi, thân mặc màu bạc khôi giáp, từng ôn hoà mang theo non nớt mặt giờ tràn đầy sát phạt chi khí, người này không ai khác chính là Nam An hầu Cố Nhiên đích nữ - Cố Trường An.

Vào đến thành, Cố Trường An cùng Cố gia quân đồng thời xuống ngựa quỳ xuống, " Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế! " Cố Trường An nói tiếp " Thần chờ không nhục sứ mệnh, biên cương đã được dẹp loạn, Đông Huy Bắc Yến Tây Thục âm mưu không thể thực hiện, Nam Kỳ đại thắng. "

Thái tử không giờ là đương kim hoàng thượng liên tục nói hảo, cười đích thân nâng dậy Nam An hầu cùng Cố Trường An " Bình thân, bình thân, nếu không có Nam An hầu, trẫm sợ thiên hạ này đều mau không giữ được, các khanh vất vả ".

" Thần không vất vả, có thể phò tá hoàng thượng, là vinh dự của Cố gia " Nam An hầu cười đáp. " .

Hoàng đế cho người dọn dẹp chiến trường, rồi lại để Cố gia trở về Nam An hầu phủ, bãi bỏ lệnh lưu đày Cố gia, khôi phục tước vị cho Cố gia, phong Nam An hầu thành Nam Thân vương, Nam An hầu đích nữ thành Trấn Quốc tướng quân, ban cho Cố gia hàng loạt kim bài miễn tử ( trang mấy cái rương ), cùng với một loạt ban thưởng.

Nam Kỳ đại thắng, cả nước reo hò, thái tử lên ngôi hoàng đế, lấy hiệu Vĩnh An; ngụ ý Nam Kỳ vĩnh thế an yên, nhân dân ấm no.

Nam Thân vương cùng với Trấn quốc tướng quân trở thành một truyền kì của nhân dân, được nhân dân kính yêu.

Tuy rằng có một số ý kiến trái chiều như nữ tử không thể cầm quân này nọ nhưng toàn bộ đều bị Vĩnh An đế áp đi xuống " Hảo a, không cho nữ tử thượng chiến trường, vậy các khanh thượng a ". Đương kim thánh thượng đầy mặt viết hắn đối chúng lão thần cổ hủ này không có kiên nhẫn, có thể toàn bộ thay máu.

Các vị quần thần im như ve sầu mùa đông, sau lại cũng không dám dâng sớ phản đối chuyện nữ tử cầm quân quyền nữa. Đương kim thánh thượng cười lạnh, này mấy vị lão thần chính là nhàn đến hoảng, lửa không dẫn đến trên người mình liền cả ngày kêu kêu quát quát, làm hắn não nhân đều đau, xem ra vẫn là phải nhanh lên chuẩn bị tuyển chọn nhân tài, thay một thay triều chính.

Vĩnh An đế lên ngôi sau chuyện thứ nhất làm chính là thanh tẩy triều chính, đem bè phái của tam hoàng tử diệt đến sạch sẽ nhân tiện cũng thay luôn mấy cái vô dụng thần tử, ổn định nội bộ triều chính. Sau đó chuẩn bị đàm phán với Đông, Tây, Bắc mấy quốc.

Nam An hầu một nhà vừa chuyển về phủ cũ ở chưa được bao lâu, một đạo thánh chỉ sắc phong liền tới. Vậy là Nam An hầu hay hiện giờ là Nam Thân Vương một nhà lại phải chuyển qua Nam Thân vương phủ ở.

Dàn xếp ổn thoả xuống dưới, vị này mới mẻ ra lò Trấn Quốc nữ tướng quân liền gấp không chờ nổi mà sửa sang lại chuẩn bị gặp lại cố nhân nàng vẫn luôn mong nhớ, trúc mã của nàng - Tiêu Cố Lý. Lại không biết, lần này gặp lại cũng là coi như là kết thúc tất cả, từ đây, mỗi người một phương.

Cố Trường An sửa soạn xong chuẩn bị đi đến Hoài Nam Vương phủ, cuối cùng cũng nở nụ cười, này nụ cười mất hai năm cuối cùng đã trở lại.
Trường An vui rạo rực mà lên ngựa phi đi.

Uớc chừng nửa canh giờ, Trường An giờ đã đứng trước cửa Hoài Nam Vương phủ. Cũng thật sự không biết hoàng thượng nghĩ như thế nào, phủ đệ trước hai nhà liền cách vài cái bước chân, hiện giờ ban vương tước lại còn muốn chuyển đi, đổi cái biển hiệu không phải được rồi sao, giờ muốn đến cũng phải phi ngựa nửa cái canh giờ.

Oán trách về oán trách, Trường An lẳng lặng nhìn kĩ càng Hoài Nam Vương phủ, nơi này vẫn là cùng hai năm trước giống nhau như đúc, Trường An mi mắt cong cong, thật hoài niệm đâu...

Cố Trường An không có đi cửa chính, mà là phiên tường tiến vào, nàng muốn cho Tiêu Cố Lý một cái kinh hỉ, Trường An của hắn, về rồi. Trường An sải bước quen thuộc mà đi, gần đến một cái đình hóng gió, Trường An dừng lại bước chân, kinh hỉ mà nhìn kia quen thuộc bóng dáng, hơi hé miệng muốn kêu người kia, nhưng là nàng bị hai tiếng " Phu quân " của kia xinh đẹp nữ tử tạp trụ.

Trường An giấu mình sau núi giả, nhìn chăm chú vào kia đôi bích nhân, tràn đầy không thể tin tưởng, trong đó cái kia được gọi phu quân nam tử, là nàng thương nhớ bao ngày trúc mã, là cái kia từng nói sẽ đợi nàng gả cho hắn, cũng là của kia nữ tử phu quân, là hắn, Tiêu Cố Lý...

Cố Trường An ngây người một cái chớp mắt, vui vẻ từng chút một mà bị ma diệt, mặt lại quy về bình tĩnh, chỉ có nàng đào hoa trong mắt gợn sóng mãnh liệt.

Trường An lui mình về sau tảng đá, tránh để bị phát hiện, nàng lẳng lặng đợi cho kia đôi bích nhân đi trở về trong viện, rồi lại phiên tường ra ngoài. Trường An thấy được, kia nữ tử cao cao cổ lên bụng, nàng ấy là đang có mang...

Cố Trường An phi ngựa trở về Nam Thân Vương phủ, không nói lấy một lời, bản một khuôn mặt về tới chính mình trong viện.

Về tới rồi chính mình định cư trong viện, Trường An mới chậm rãi thấp thấp nở nụ cười châm chọc, a, Trường An a Trường An, ngươi sao lại có thể ngây ngốc đến độ tin tưởng tuyệt đối lời của hắn đâu, đều đã 2 năm a, ngươi sao của thể nghĩ hắn vẫn luôn chờ ngươi đâu...

Trường An cười cười, hốc mắt lại đỏ lên, người chung quy là đều sẽ biến sao, kia xinh đẹp mắt đào hoa rơi xuống một giọt lệ.

Cũng đúng, hai năm a, nàng sớm cũng đã không phải là năm đó văn nhã hào phóng tiểu thư, mà hắn, giờ cũng không phải năm đó nhẹ nhàng quý công tử, cũng không phải, hắn vẫn luôn là cái kia công tử, chỉ khác, hắn năm đó là của nàng nhẹ nhàng quý công tử, còn hắn bây giờ là của một nữ tử khác công tử là của nàng kia phu quân, hắn đã có gia thất...

Tiêu Cố Lý không bao giờ nữa là thuộc về Cố Trường An.

Thế nhân năm xưa đều biết, Cố Lý là của Trường An, Trường An thuộc về Cố Lý. Chỉ là thời gian trôi qua, thế nhân đã quên mất từng có như vậy một đôi bích nhân, thanh mai trúc mã, từng thuộc về lẫn nhau.
Giờ đây, Trường An đã không có Cố Lý
Cố Lý lại cũng vô ý tìm Trường An
Trường An Cố Lý, Cố Lý Trường An...

Chung quy lại cũng chẳng bao giờ quay lại được...

Cố Trường An chỉ ở trong kinh vỏn vẹn chưa đầy nửa tháng, nàng tiếp tục dẫn theo binh lính trở về biên cương trấn thủ.

Hoàng thượng cũng không rất muốn để nàng - một cái nữ nhi gia quanh năm suốt tháng sống ở biên cương khắc nghiệt, dù sao cũng đã tiến hành hoà đàm, mặt khác 3 cái như hổ rình mồi quốc gia đã bị đánh đến đại thương nguyên khí, ít nhất trăm năm chưa thể xâm phạm Nam Kỳ, thời thế đang thái bình, không cần thiết phải mang binh trấn thủ thời thời khắc khắc, huống chi nàng còn chưa có kết hôn đâu, lại lĩnh binh đi tiếp, thật sự không lo lắng chung thân đại sự hay sao.

Khổ nỗi, vị này nữ tướng quân không thuận theo không buông tha, nhất quyết thỉnh thánh chỉ mong muốn tiếp tục được trấn thủ biên cương, bảo vệ quốc gia. Mặc dù đương kim thánh thượng, đương kim hoàng hậu, thái hậu nương nương, nàng phụ mẫu khuyên can hết mực cũng chưa gì dùng.

Cố Trường An này tính cách mười phần mười không xê dịch mà kế thừa tổ phụ của nàng, cố chấp thực sự, chỉ cần là nàng đã quyết, trừ khi nàng chết, nếu không, là không có khả năng thay đổi.

Hoàng đế đau đầu thực, lại lấy nàng không có cách nào, vị này mềm cứng đều không ăn, đành phải căng da đầu trước con mắt lên án của bao nhiêu người, phê duyệt thánh chỉ cho nàng lãnh binh ra biên cương.

Ngày Cố Trường An mang binh trở về biên cương trấn thủ, đưa tiễn nàng không chỉ là hoàng tộc, quần thần cùng Cố gia mà còn có toàn bộ nhân dân trong thành. Nhân dân đều biết, vị này nhìn thực gầy yếu nữ tướng quân, chính là thần bảo hộ của Nam Kỳ, nhờ có nàng, Nam Kỳ mới có thể có được thái bình như ngày hôm nay.

Nhân dân đối với Cố Trường An, là tôn kính và yêu quý, nhiều là cảm tạ và mang ơn.

Cố Trường An thoạt nhìn gầy yếu, nhưng khí thế thật sự đủ, tóc nàng cao cao thúc khởi, mắt đào hoa tràn đầy kiên nghị nhìn về phía trước, sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, không cười thời điểm mang theo sát khí.

Chính là, đối mặt với này đó nhiệt tình người dân, nàng sao có thể bản khuôn mặt đâu, Trường An nhìn về phía dân chúng đưa tiễn, đối với họ gật nhẹ đầu, theo sau cười rộ lên, mi mắt cong cong, như xuân phong nhẹ phất, làm người cảm thấy an tâm.

Đoàn quân binh cùng Trường An rất mau liền đến cổng thành, còn có mấy bước xa liền rời xa này kinh thành phồn hoa. Trường An liễm khởi tươi cười, cũng không nhìn lại đằng sau lưng phồn hoa thịnh thế, nơi nàng lớn lên, nơi nàng quen biết hắn...

Trường An kéo dây cương, hô lên một tiếng, phi ngựa ra khỏi cổng thành, tiến đến biên cương.

Từ đây, thực sự, mỗi người một phương, vĩnh sinh không gặp.

" Thật sự không gặp nàng một mặt sao? Lần này nàng ấy đi, cũng không biết khi nào hai ngươi sẽ tái ngộ " Nữ tử ôm bụng bước về phía vị kia công tử, lên tiếng nhẹ hỏi.

" Không cần thiết " Vị kia công tử cười khẽ, thần sắc lại nhàn nhạt nhiễm khởi bi thương, nàng đến cuối cùng đi rồi cũng không hề cùng hắn nói một lời.

Khương Ngạn nhìn về phía hắn, có chút vô ngữ, ngươi đều đứng trên này nhìn chằm chằm đưa tiễn nàng một đoạn đường, nàng phi ngựa đi rồi cũng không thuận theo không buông tha mà nhìn bóng dáng nàng, nói không muốn gặp, ai tin a.

Này hai vị chính là Trường An trong mắt một cặp bích nhân, phu thê Tiêu Cố Lý cùng Khương Ngạn. Dù là phu thê nhưng cũng chỉ là mặt ngoài như vậy mà thôi, Tiêu Cố lý cùng Khương Ngạn là kiểu tôn trọng nhau như khách.

Khương Ngạn cũng biết, Tiêu Cố Lý ở sâu trong lòng cất giữ một mạt bạch nguyệt quang - Cố Trường An. Mấy năm trước, không ai là không biết Trường An Cố Lý, hiện tại, đã chẳng có Cố Lý Trường An, Khương Ngạn khe khẽ than nhẹ.

Khương Ngạn và Tiêu Cố Lý kết duyên kể ra cũng là rất dài, nói gọn lại chính là mấy chữ, tôn trọng nhau như khách, hôn nhân vô cảm tình.
Năm đó Cố Lý Trường An là một giai thoại trong kinh thành không người không biết, oái oăm thay phải chia cắt, Tiêu Cố Lý cũng đợi Cố Trường An, chỉ tiếc, sắp đợi được đến rồi thì bị Liên Hoa công chúa nhúng tay.

Vị này Liên Hoa công chúa đứng hàng thứ bảy trong cung, là tiên đế trân bảo, bị sủng ái thành một cái kiêu căng ngạo mạn, tàn nhẫn độc đoán.

Liên Hoa công chúa năm đó ái phải một cái nam tử, yêu hắn không thể kiềm chế. Nề hà chính là, này nam tử lại không hề thích nàng, hơn nữa hắn cũng có ái nhân, hôn kỳ của bọn họ cũng rất gần, hắn không chút cố kỵ, tàn nhẫn mà đánh nát ái của Liên Hoa công chúa.

Liên Hoa công chúa không thuận theo không buông tha mà muốn dùng quyền thế ép buộc hắn.

Sau lại, hắn vì trốn thoát Liên Hoa công chúa mà thượng chiến trường, mà trên chiến trường chính là tàn nhẫn, hắn bất hạnh chết trận sa trường, liền thi cốt cũng không còn nguyên vẹn.

Liên Hoa công chúa lúc biết được liền hỏng mất, nhiều lần đều muốn đi theo hắn đi, chính là bị cản lại.

Từ từ theo thời gian, Liên Hoa công chúa cũng dần không còn tự sát, chính là tinh thần lại xảy ra vấn đề, nàng ta tự dày vò chính mình, càng ngày càng tiều tụy, cũng càng ngày càng ác độc tối tăm.

Liên Hoa công chúa cũng là biết đến Trường An Cố Lý, bản thân nàng ta tình duyên không thuận, ái nhân cũng đã chết, liền hận thượng Trường An Cố Lý; bởi vì bọn họ lúc ấy chính là giai thoại của kinh thành, lẫn nhau ái.

Liên Hoa công chúa tàn nhẫn mà muốn chia rẽ Trường An Cố Lý, để đôi bích nhân này cũng phải rơi vào tình cảnh như nàng ta, không thể ở bên ái nhân của mình, nàng ta muốn hai người họ đau khổ như những đau khổ nàng ta phải chịu.

Tiên đế hết mực yêu quý đứa con gái này, mặc kệ nàng ta muốn điều gì, đều đáp ứng. Cố gia toàn tộc bị lưu đày một phần cũng là nhờ công sức của nàng ta.

Liên Hoa công chúa lấy an nguy của Hoài Nam Vương toàn gia cùng với Cố gia toàn tộc, ép Tiêu Cố Lý phải cưới Khương Ngạn, mà Khương Ngạn lúc đó đã có mang, trượng phu của

Khương Ngạn đã chết trận sa trường. Đây quả thực là một cuộc hôn nhân vô cùng hoang đường, chính là tiên đế lúc đó đã hồ đồ, vô điều kiện mà đáp ứng yêu cầu của Liên Hoa công chúa. Chuyện này liền thành trần ai lạc định, Tiêu Cố Lý cũng không thể thủ giữ lời hứa với Cố Trường An...

Khương Ngạn thở dài một cái, nâng bụng đi đến vỗ vỗ Tiêu Cố Lý, " Được rồi, đừng nhìn nữa, đã đi xa, nàng cũng sẽ không quay đầu ".

Tiêu Cố Lý sống lưng căng thẳng, ách giọng bài trừ một chữ "Ân ", Khương Ngạn có thể tinh tường mà thấy được bả vai của Tiêu Cố Lý khẽ run rẩy cùng với áp lực thống khổ, hẳn là rất đau đi...

Rõ ràng là muốn gặp nàng ấy, muốn chạm vào nàng, muốn cả đời bên nàng, lại chẳng thể thực hiện, rất muốn giữ nàng, lại không thể làm được.

Tiêu Cố Lý xoay người, hắn đôi mắt đỏ au, mặt mũi gian đều tràn ngập bi thương, Khương Ngạn sửng sốt một chút, Tiêu Cố Lý cũng không để nàng nhiều xem, hắn bước nhanh đi ra khỏi gian tửu lâu, Khương Ngạn chậm rãi mà bước theo sau hắn.

Người ta đều nói nam nhân có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, mà Tiêu Cố Lý rõ ràng đã rơi lệ, Khương Ngạn thấy được vạt áo trước ngực hắn ẩm ướt một mảnh. Khương Ngạn trầm mặc, cũng không biết an ủi hắn thế nào, đành để hắn tự bình tĩnh lại, nàng là người ngoài cuộc, dù rằng có chút dính líu, lại cũng không có tư cách nói cái gì, bọn họ hai người chính là thực khổ.

Năm mươi năm sau, Nam Kỳ dưới sự trị vì của Vĩnh An đế càng ngày càng trở nên giàu có sung túc, nhân dân mọi nhà được ấm no, biên cương có Cố Trường An trấn thủ, các nước đều không dám xâm phạm, Nam Kỳ bình an, dân chúng an cư lạc nghiệp.

Như lời của Cố Trường An đã nói, nàng thật sự dùng cả đời của nàng, thủ hộ Nam Kỳ thái bình an yên.

_ Hoàn _

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro