Chương 7: Ác mộng trở về
Thiên Bảo nằm mơ thấy mẹ.
Bà không cười, cũng không nói, chỉ nhìn cô, nhưng ánh mắt bà toát lên vẻ dịu dàng là hiền từ. Rồi bỗng chốc, tất cả vụt biến mất, thay vào đó là màu đỏ tươi của máu dần xâm chiếm. Thiên Bảo nín lặng, đâu đó trong tâm hồn cô đã có những vết cắt sâu không ngừng rỉ máu. Máu vẫn cứ chảy, chảy dài đến gần chân cô, mùi tanh tưởi xộc thẳng lên mũi. Thiên Bảo thấy khó thở, cả người quằn quại trong cơn đau tinh thần không tên. Nước mắt tuôn ra, hoà cũng những hạt máu bé xíu bắn lên mặt.
- Đau lắm, mẹ ơi con đau lắm... Mẹ đừng bỏ con đi!_Thiên Bảo thều thào trong bóng tối, nước mắt chảy dài ướt 1 khoảng gối trắng. Lại là cơn ác mộng ngày trước trở về.
Vương Đăng trở mình nhìn sang bên Thiên Bảo, đôi mắt màu cà phê khẽ lay động. Cậu đứng dậy lại gần bên giường cô, chỉ thấy cả khuôn mặt cô toát mồ hôi ướt đẫm, đôi lông mày co lại liên tục, khuôn miệng liên tiếp phát ra những tiếng gọi thảm thiết.
- Chị đang níu kéo ai vậy?_Cậu cuối xuống hỏi khẽ
Bỗng vòng tay cô ôm chầm lấy cổ cậu níu xuống, giọng nói vô cùng hoảng sợ:
- Minh, cứu mình với, mình... sợ lắm!
Vương Đăng thoáng sững sờ, tròng mắt màu cà phê bỗng chốc tối sầm lại. Trong lòng cậu rất khó chịu. Cậu nhíu mày, khẽ vòng tay ôm lấy Thiên Bảo, giọng nói vô cùng dịu dàng, vỗ về cô:
- Mình đây, đừng sợ!
Vương Đăng ước mình có thể khóc, nhưng đành nuốt gọn vào trong. Tại sao cô chưa 1 lần gọi tên cậu trong mơ như vậy?
Nhận được hơi ấm từ người Vương Đăng, Thiên Bảo bớt run hơn, cũng thôi nói mê sảng mà nằm im trong lòng cậu, đôi khi còn khẽ mỉm cười:
- Minh, cảm ơn cậu!
Vương Đăng biết làm thế nào bây giờ? Cười mà ngỡ đang khóc. Thực sự người đau chính là cậu. Nghĩ lại thì rốt cuộc cô ấy cũng chỉ coi cậu như 1 thằng nhóc mà thôi. Đành nuốt hết những ích kỉ trong lòng, cậu thức trắng đêm ôm cô ngủ.
Sáng sớm thức dậy, thấy mình nằm trong lòng Vương Đăng, Thiên Bảo lại 1 lần nữa gào lớn:
- Biến thái!
Vương Đăng mới chợp mắt 1 chút, bị tiếng hét làm giật mình. Cậu nheo mắt trước ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt hoảng sợ của Thiên Bảo đang nhìn mình. Cô bỗng chốc ngó quanh rồi hùng hổ đạp Vương Đăng xuống giường:
- Đồ biến thái, tôi biết ngay cậu thể nào cũng có mưu đồ lợi dụng cho tôi vào trong phòng mình.
Vương Đăng lần này tức giận thực sự, gằn giọng;
- Không biết thì đừng nói nhiều!
- Còn không ư? Lần này là cậu nằm trên giường tôi còn gì!_Cô chỉ vào vị trí ban đầu của cậu rồi hất cao mặt.
Vương Đăng tức nổ đom đóm mắt, vừa định nói chuyện hôm qua nhưng nghĩ rồi lại thôi. Cậu chỉ lắc đầu rồi đi vào nhà vệ sinh:
- Vâng, tôi biến thái.
***
Vừa mới nấu xong bữa sáng cho cậu chủ nhỏ, cô gặp Vương Minh đeo cặp đi xuống. Sau vài giây thất thần vì khuôn mặt như thiên sứ của cậu, tai cô bỗng chốc đỏ lựng vì nhớ đến chuyện cũ. Cô giơ tay lên chào, nhưng động tác lại vô cùng gượng gạo:
- Buổi sáng vui vẻ cậu hai!
Vương Minh khẽ cười, lại gần phía cô, kéo ghế ngồi xuống bàn ăn:
- Cậu có làm bữa sáng cho mình không?
Thiên Bảo gật đầu lia lịa rồi chạy vào trong bếp múc 1 bát canh bưng ra, vừa định đặt xuống thì bỗng 1 bát cơm rang nhanh hơn đặt trước mắt Vương Minh kèm với 1 giọng nói vô cùng khó chịu:
- Của cậu đây, cậu chủ Vương Minh.
Thiên Bảo và Vương Minh cùng ngạc nhiên ngước lên nhìn. Khải Nhi mặt lạnh tanh, không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, cô giống như 1 con búp bê bằng sáp vậy. Vương Minh thấy lạ bèn hỏi:
- Sao cô lại...
Chưa để cậu nói hết câu, Khải Nhi ngay lập tức buông 1 câu nói hết sức nhẹ nhàng:
- Tôi đã được ông chủ phân phó sẽ chăm sóc riêng cho cậu. Phiền cậu ăn hết cho!
Cậu chờ Khải Nhi đi khỏi rồi mặt mếu như trẻ con bị bắt nạt:
- Thôi đời mình xong rồi!
Thiên Bảo thông cảm nhìn cậu rồi lại tự cười, mặc dù trong lòng cô có thoáng 1 chút buồn rầu:
- Cậu hai đừng ngược đãi cô ấy là được.
- Tớ mong là cô ấy không ngược đãi tớ mới đúng_Vương Minh làm bộ mặt tội nghiệp nhìn cô rồi buông tiếng thở dài.
Nói thế nào về cảm xúc của Thiên Bảo lúc này bây giờ? Buồn ư? Một chút thôi. Vui ư? Một chút thôi. Cuối cùng thì cậu hai cũng đã có người chăm sóc. Cô cũng yên tâm hơn. Nhưng dù sao cô cũng đã mong... người đó là mình. Thất thần một lúc, cô cuối đầu chào Vương Minh rồi bưng tô cháo vào phòng cậu chủ nhỏ.
Vương Đăng đang thay bộ đồng phục thấy Thiên Bảo bất ngờ đi vào, vừa phẫn nộ vừa xấu hổ:
- Bà chị biến thái vừa, không thấy tôi đang thay quần áo à?
Thiên Bảo lặng lẽ gửi đến Vương Đăng một cái nhìn có phần khinh bỉ, lại liếc phần thân trên trần trụi của cậu, buông 1 tiếng thở dài.
- Thế là có ý gì hả?_ Vương Đăng muốn nổi đoá lên.
Thiên Bảo chẳng nói gì nữa, khẽ đặt tô cháo xuống rồi lấy đồng phục đi vào nhà tắm. Vương Đăng cũng lặng lẽ đến ăn cháo, đôi mắt trong thoáng buồn. Cậu biết chuyện gì khiến cô ấy buồn như vậy. Chỉ có thể là anh. Thôi gì cố gắng chờ đợi vậy. Chỉ 5 năm nữa thôi mà.
Thiên Bảo chỉnh chu quần áo đi ra, khoá mi vẫn còn đọng lại những hạt nước li ti. Vương Đăng nắm chặt tay đi ra ngoài, cậu ghét nhìn thấy nước mắt của cô ấy hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Vừa bước ra xe, cô đã nói với Vương Đăng:
- Cậu chủ, hôm nay cho tôi đi chung xe với cậu hai được không?
Cậu thoáng ngạc nhiên rồi lại nhẹ gật đầu.
Thiên Bảo hơi ngỡ ngàng trước quyết định của cậu nhưng rồi lại đi về phía xe của Vương Minh.
- Hôm nay cậu đi với mình à?
- Vâng, tôi có việc muốn hỏi cậu.
Vương Minh mỉm cười đồng ý mở cửa xe cho cô.
Quãng đường trải dài với những rặng hoa dại nhiều màu sắc, từng cơn gió cắt vào hai bên cửa kính tạo thành những tiếng " vụt vụt " ồn ào. Thiên Bảo dựa vào ghế, nhìn ra bên ngoài, lòng nặng như đeo đá.
Vương Minh khẽ hỏi nhỏ:
- Có chuyện gì vậy?
Đôi mắt Thiên Bảo chóp khẽ, dường như đang dồn hết quyết tâm vào những điều sắp nói. Cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, trong mắt loé lên một tia sáng nhỏ bé:
- Đêm qua, cậu chủ có ở cạnh tôi không?
Vương Minh sững người:
- Gì cơ?
- A... à, không có gì!_ Thiên Bảo ra nét khó hiểu trong mắt cậu, chút hy vọng bé nhỏ trong lòng cô bỗng vụt tắt. Cô xua tay cố cười gượng:- Chắc là tôi nhầm chút thôi. Là mơ ngủ ấy mà, cậu đừng để ý.
Vương Minh lặng im một hồi, đôi đồng tử hơi đậm lại. Cậu suy nghĩ gì đó rồi quay sang cười với Thiên Bảo:
- Cậu không nhầm đâu, đêm qua thực sự mình đã ở bên cậu.
Thiên Bảo ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc. Rồi cô khẽ cong cong đôi mắt lên cười. Quả là suy nghĩ của cô không sai mà, đúng là cậu ấy. Cô lại vùi đầu vào đệm xe, lòng dễ chịu hẳn, tảng đó đè nặng vừa rồi đã được gỡ bỏ.
Còn Vương Minh tắt nụ cười, cậu nhíu hàng lông mày, môi hơi mím lại.
Cuối cùng cũng đến trường, Thiên Bảo vẫy tay chào cậu rồi tung tăng đi vào lớp học, hoa nở trong lòng. Đúng là chỉ có Vương Minh mà thôi, rõ ràng là cậu ấy đã vòng tay ấm áp ôm lấy cô.
Thanh Thanh vẫn tư thế hằng ngày, vắt chân chữ ngũ, thấy Thiên Bảo vui mừng đi vào thì lên tiếng hỏi:
- Này ngốc, có phải cậu đã gặp chuyện gì không?
Thiên Bảo miệng vẫn giữ nguyên, hai mắt long lanh tỏ niềm vui thích:
- Chuyện gì? Làm gì có chuyện gì?
Thanh Thanh liếc nhìn một cái rồi khẽ thở hắt ra 1 hơi dài:
- Cậu không nói mình nhất định sẽ không khách khí.
- Thì...đêm qua...
- Đêm qua sao?_ Bỗng hai măt Thanh sáng quắc.
- Đêm qua trong mơ màng, Minh đã ôm mình ngủ._Cô nói liền một mạch cho đỡ ngại.
Thanh Thanh đơ vài giây rồi ôm đầu hét lớn:
- Không tin nổi!
Đúng là không tin nổi, nhưng mà đối với Bảo, sự thật chính là như vậy đó. Dù không muốn tin thì sự thật vẫn là sự thật thôi. Thiên Bảo đắc ý cười, không hiểu sao Minh không thể khiến cô buồn lâu. Thiên Bảo chống cằm cười tủm tỉm, hôm nay thực sự rất là vui.
"Ngay cả nhận biết một lời nói dối
Em cũng không thể đoán biết được.
Ngay cả nhận biết trái tim ai đó,
Em cũng không thể cảm nhận được.
Thử hỏi người như em đây,
Sẽ khiến tim bao người đau nhói?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro