Chương 6: Một ngày mưa
Mưa! Từng giọt pha lê trong suốt nhỏ trên khung cửa kính chảy dài thành từng vệt sáng lóng lánh còn e ấp 1 chút nắng vàng buổi sớm. Đâu đó trong không khí thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của mật ong.
Thiên Bảo tung chăn vùng dậy, chợt nhớ ra phải làm bửa sáng. Nhìn đồng hồ mới 5 giờ rưỡi, cô yên tâm mình không muộn học, liền bật ra khỏi giường như cái lò xo. Bỗng thấy có gì đó cộm cộm bên cạnh, cô cúi xuống nhìn thì bắt gặp khuôn mặt của Phạm Vương Đăng đang say sưa ngủ.
- Biến thái ...cứu với!
Vương Đăng bị tiếng kêu chói tai tưởng thủng màng nhĩ, giật mình tỉnh giấc rồi hét lại:
- Ai?
Thiên Bảo lấy chăn trùm lên người, ngón trỏ thon dài không khách khí chỉ thẳng vào khuôn mặt búng ra sữa đang mơ mơ màng màng.
Vương Đăng ngây ra phút chốc, nhìn lại mình, lúc sau nhíu mày, vớ cái áo vắt bên cạnh trùm lên người, miệng nở nụ cười gian trá:
- Xin lỗi bà chị, tôi có thói quen cởi trần đi ngủ cho thoải mái!
- Cậu chủ sao lại nằm giường tôi, không lẽ cậu biến thái thật?
Vương Đăng đứng dậy, 2 tay chống vào hông, mặt vênh lên:
- Đâu là giường chị? Có mà bà chị đang yên đang lành lại chạy sang giường tôi thì có.
Canh 3 đêm qua, sấm chớp bỗng nổ đùng đoàng, mưa tuôn xối xả xuống căn biệt thự. Từng đường sáng loáng rạch ngang bầu trời, chốc chốc lại loé lên rồi nhanh chóng tắt lụi. Tiếng mưa rơi bộp bộp trên mái nhà, cuốn theo những cơn gió thổi mạnh đập vào khung cửa kính. Thiên Bảo toát mồ hôi hột, thần kinh căng như dây đàn. Cô sợ nhất sấm chớp thế này. Cả căn phòng tối om, cô run rẩy nhìn sang bên giường cậu chủ vẫn im lìm, có vẻ ngủ ngon lắm.
Một tiếng sấm kinh hãi khiến Thiên Bảo suýt chút nữa hét ầm lên, khuôn mặt nhợt nhạt sợ hãi nhìn cơn thịnh nộ của thiên nhiên qua ô cửa sổ rung lên bần bật. Cô như con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng, rốt cuộc rút hết can đảm rời chăn rồi rón rén đến bên giường Vương Đăng, cứ ngỡ cái gối ôm của mình lại còn dụi dụi đầu vào lưng cậu. Vương Đăng choàng tỉnh, có phần ngạc nhiên, lại có phần thích thú. Cậu quay lại choàng tay ôm lấy cô.
Và 2 người ôm nhau ngủ đến sáng.
Nhớ ra tất cả, Thiên Bảo thẹn quá liền đánh bài chuồn, viện cớ đi nấu bữa sáng cho cậu chủ, sau đó đi thẳng xuống bếp. Cô gặp 2 nguòi phụ nữ khác trong bếp. Họ đang cùng nhau nấu bữa sáng.
- À...là cô Thiên Bảo phải không ạ?_Một người phụ nữ trung niên dáng người gầy, da hơi ngăm, tóc xoăn mỉm cười chào cô.
- Dạ vâng... bác là...
- Chào cô...tôi là người giúp việc mới ạ_Người nọ lại mỉm cười:- Còn đây là Khải Nhi, con gái tôi.
Cô gái nhìn có vẻ rất lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh xắn, có nét đáng yêu, tóc đen dài.
Thiên Bảo chìa tay ra với cô gái nọ, mỉm cười:
- Chào bạn, mình là Thiên Bảo, Trần Thiên Bảo.
Cô gái nọ cũnh bắt lấy tay Thiên Bảo, nhưng mặt vẫn lạnh băng:
- Tôi là Khải Nhi, Đặng Khải Nhi.
Người phụ nữ trung niên vội xen vào:
- Thôi chúng tôi phải làm việc rồi, cô cứ đi nghỉ đi ạ
Thiêm Bảo bèn cười xoà, xua xua 2 tay:
- Cháu phải là bữa sáng cho cậu chủ nhỏ.
Khi cô bưng bữa sáng vào phòng cậu chủ nhỏ, Vương Đăng đang rất đói, vì vậy ăn rất ngon miệng.
Thấy vậy Thiên Bảo yên tâm nói:
- Xin phép cậu chủ tôi ra ngoài ạ.
- Ơ bà chị cứ ở đấy, ra ngoài làm gì.
- Tôi cũng nên mang cho cậu hai chứ ạ._Cô nói xong liền quay lưng đi ngay.
Vương Đăng thôi không ăn nữa, mất hết cả hứng. Cậu ngước nhìn ngoài trời. Hôm nay sẽ là 1 ngày mưa.
***
Bầu trời vẫn 1 màu xám, mưa rơi không ngớt bên ngoài. Trong không khí, mùi ngai ngái của hơi đất ẩm bốc lên. Bên khung cửa sổ, tấm rèm trắng tung bay giữa căn phòng dưới động tác của gió. 1 cậu thanh niên ngồi tựa đầu bên khung cửa, mắt nhìn ra xa xăm. Trông dáng người thật cô đơn, lãnh đạm làm sao! Vạn vật xung quanh cậu đều trắng xoá như mây trời. Thiên Bảo đứng chôn chân ở cửa phòng, nhìn theo. Đôi mắt trong veo màu thạch anh ám khói khẽ lay động theo từng cử chỉ cửa cậu. Cậu chợt quay lại nhìn, họ đối diện nhau, và đôi môi ấy lại khẽ cong lên thành 1 nụ cười đẹp mê hồn:
- Bảo, cậu đến khi nào vậy?
Cô thoáng giật mình, đưa tay lên gãi gãi đầu:
- Cậu hai, tôi mang cho cậu 1 ít thức ăn sáng.
Vương Minh lại cười, nụ cười có gì đó thoáng buồn. Cậu lại ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ. Thiên Bảo bưng bát canh nóng đặt lên bàn. Đang định quay ra thì chợt 1 bàn tay nắm lấy tay cô níu lại. Thiên Bảo ngạc nhiên quay đầu nhìn, vẻ mặt hết sức khó hiểu. Vương Minh đang nhìn cô, nhìn bằng 1 thứ cảm xúc gì đó cô không thể biết được. Chỉ là...trông nó buồn lắm. Cô khẽ cựa mình:
- Cậu...hai.
Vương Minh khẽ buông ra, mỉm cười:
- Xin lỗi cậu!
Thiên Bảo cứ thế 1 mạch chạy thẳng ra ngoài, tim cô lại đập loạn nhịp rồi, không ngừng lại được cảm xúc đang nảy nở lúc này. Néu luac đó cô không cố kìm chế, chắc đã ôm chầm lấy cậu ấy mất rồi. Thiên Bảo yêu Vương Minh, cô đã thừa nhận điều đó từ 5 năm về trước. Chẳng có gì đánh xấu hổ nếu cô muốn ôm lấy cậu cả. Tình cảm của con gái, thường sâu sắc hơn con trai. Cô đã tự nhủ phải đè ném cảm xúc bản thân, chỉ cần được nhìn cậu từ phía xa thôi, như vậy là vui lắm rồi. Nhưng giờ, càng lúc khao khát trong cô càng lớn, thậm chí còn muốn chạm vào cậu ấy. Thiên Bảo đứng ngây ra 1 hồi thì bắt gặp Khải Nhi cũng đang đứng đối diện nhìn mình.
Cô gái mặt lạnh tanh, đi lướt qua cô không thèm nói đến nửa câu.
- Đừng trách mình quá ngốc._Bỗng 1 giọng nói vang lên.
Thiên Bảo quay lại nhì. Thấy Vương Đăng đang đứng dựa vào tường, tay đút túi quần ra vẻ ta đây. Thiên Bảo tự nhiẻn chẳng có hứng cãi nhau làm gì, thở dài rồi cúi đầu đi qua.
Một lúc sau thì Vương Minh bước ra, vẻ măjt lạnh lùng băng giá.
Vương Đăng tức sôi máu. Cái quái gì mà sao mặt ai cũng như đưa đám vậy?
___________
Ừm.... lâu quá mình không đăng chương không biết có ai còn nhớ không nữa. Dạo này mình rất là bận nên bộ truyện này mình ra chương khá chậm, chỉ việc viết lại trong sách thôi mà mình còn làm lâu lắc như vậy thì mình cũng không biết bộ truyện mình tự viết thế nào 😔 . Mình đã suy nghĩ rất lâu và mình quyết định sẽ ngừng đăng bộ truyện chính tay mình viết luôn ( Trẻ con lạnh lùng em bên đâu ? ) tức là mình sẽ xóa truyện của mình luôn đấy các bạn, có rất là nhiều vấn đề khiến mình xóa nó như là áp lực học hành, không có thời gian và thêm nữa là không ai ủng hộ bộ truyện đấy của mình:((
Mình quên không chúc các bạn có kì nghỉ hè vui vẻ nhé <3 cảm ơn mọi người đã lắng nghe <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro