Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Trần Thiên Bảo

Thiên Bảo năm nay 17 tuổi, là hầu gái của nhà họ Phạm đã 7 năm. Cũng nhờ ân đức của ông chủ mà cô mới được đi học, hơn nữa còn được ông và mọi người đối xử rất tốt, cuộc sống xem ra cũng không tệ chút nào. Cô luôn coi ông chủ như người cha thứ 2 của mình, vì vậy mà cô tự nhủ sẽ hầu hạ cho nhà họ Phạm suốt đời để báo đáp công ơn. Chỉ riêng việc họ chấp nhận nuôi nấn 1 đứa bé mồ côi như cô, cho ăn học đàng hoàng là cô đã rất cảm kích rồi.

- Bà chị, sao hôm nay không đi học?

Cô vừa nói gì ấy nhỉ? À, "mọi người đều đối xử với cô rất tốt". Cô xin rút lại, "mọi người" đó không bao gồm thằng nhóc vừa lên tiếng. Hắn là con trai út nhà họ Phạm, tên là Phạm Vương Đăng, mới 14 tuổi nhưng tinh ranh không ai bằng. Vừa ngỗ ngược, vừa coi thường người khác, hơn nữa rất hay bắt nạt Thiên Bảo.

- Hôm nay chủ nhật mà cậu chủ?

Cô chuyển chậu hoa cảnh ra cạnh cửa sổ, tranh thủ ngắt vài chiếc lá sâu.

- Ừ nhỉ! Lại đây chơi với tôi ván game này coi!_Vương Đăng vừa nói vừa chỉ cô lại gần cùng chơi

Thiên Bảo không khách khí ném chiếc khăn sang 1 bên, khiêu khích rất hiểm:
- Hy vọng lần này tôi không thắng dễ như lần trước.

Vậy là 2 người cứ thế "chát bùm" đến tận tối muộn.

Mặt trời ngáp dài ngả xuống núi nhường chỗ cho màn đêm cười nham hiểm đang buông xuống nhẹ nhàng như 1 tấm rèm cửa màu đen huyền bí. Vẫn trong trận quyết chiến, không bên nào chịu nhường bên nào, cuối cùng thì Thiên Bảo chiến thắng. Vương Đăng xị mặt, lừ mắt lên giọng cố cứu vớt chút sĩ diện:
- Đừng vội mừng, là nãy giờ tôi giả vờ để chị thể hiện thôi.

- Vâng._Thiên Bảo lại thản nhiên đặt tay cầm xuống, cười rạng rỡ vì chiến thắng vĩ đại.

Vừa lúc đó có tiếng dưới nhà vọng lên của bà làm vườn:
- Cậu hai về.

Vừa nghe đến 2 chữ "cậu hai", Thiên Bảo đã đứng phắt dậy, chạy luôn xuống dưới nhà. Cô không nhận ra phía sau còn có 1 người ngẩn ngơ nhìn theo bước chân mình, đôi lông mày nhíu lại đầy vẻ khó chịu.

- Cậu hai đã về ạ!_Cô lễ phép cúi chào 1 thanh niên đang đứng trong phòng khách.

Người này là cậu hai nhà họ Phạm, diện mạo rất điển trai, trên lông mày rậm, dưới mắt sắc màu đen huyền, sóng mũi thẳng, đôi môi gợi cảm. Cậu ấy là Phạm Vương Minh, bằng tuổi với cô, rất lạnh lùng, ít khi cười, nhưng lại là hình tượng tuyệt mĩ trong lòng Thiên Bảo. Cô thầm mến cậu chủ từ khi mới chân ướt chân ráo vào nhà họ Phạm. Đến bây giờ vẫn còn chưa dám thổ lộ vì ngại ngần thân phận của mình.

Cô cầm cặp cậu hai lên phòng. Đây không phải lần đầu tiên cô vào phòng cậu, nhưng vẫn bị choáng ngợp hết lần này đến lần khác. Phòng cậu chủ lúc nào cũng tỏa ra mùi hương bạc hà dễ chịu. Cô chỉ muốn được nằm lên giường cậu 1 lần, điều đó thật tuyệt vời làm sao. Cô trải lại tấm ga giường mới tinh tươm cho câu chủ 1 cách tỉ mỉ và cẩn thận.

Bất thình lình, cửa bật mở, Vương Đăng đứng đó, lớn giọng:
- Này... Chị làm gì trên này mà lâu thế hả?

Thiên Bảo nhìn cậu như nhìn người cổ đại, nói chậm rãi:

- Tôi chỉ dọn phòng cho câu hai thôi mà.

- Dọn gì chứ?

- Dọn phòng._Thiên Bảo kiên nhẫn lặp lại :- Nếu muốn ăn bánh thì chốc nữa tôi sẽ làm cho.

- Phải nhanh lên đấy!_Nói xong cậu quay ngoắt đi xuống lầu dưới, hành động hoàn toàn vô lí.

Thiên Bảo vô cùng lưu luyến căn phòng nhưng cũng đành bước xuống, trước khi đi, cô không quên hỏi:
- Cậu hai có muốn ăn bánh không ạ?

- Cảm ơn!_Cậu nói vọng ra từ nhà tắm.

Cô đành lững thững bước ra khỏi phòng.

Lôi thôi trong bếp 1 hồi lâu, cuối cùng món bánh nướng thơm lừng cũng ra lò. Cô đặt lên bàn, chia thành nhiều phần đều đặn. Nụ cười vụt tắt trên môi khi Vương Đăng bước vào, lại cái vẻ hách dịch ấy.

- Xong chưa bà chị?

- Xong rồi cậu chủ._Cô để 1 phần vào đĩa cho cậu ta.

- Bánh hơi cháy đấy._Vương Đăng nhướn mày nhìn cô, miệng chẹp chẹp tiếc rẽ.

- Hình như cậu hai thích ăn cháy cậu chủ nhỉ?_Cô vô lo vô nghĩ trả lời luôn mà không để ý thấy khuôn mặt ai đó đã tối sầm lại.

Vương Đăng đứng bật dậy, để đĩa bánh dở trên bàn, sau đó đạp vào cửa phòng bếp, tức giận quát ầm lên:
- Tôi bảo chị làm cho tôi hay cho anh Minh ăn hả?

Thiên Bảo giật mình suýt rớt tim ra ngoài, cô ngây ra không hiểu gì.

Cậu chủ bỏ đi không ăn nữa, điều này làm cô vô cùng khó hiểu. Vừa lúc Vương Minh đi xuống, mỉm cười:
- Cậu lại làm cho Vương Đăng giận à?

- Vâng, xin lỗi cậu_Cô cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi mặc dù cô chả rõ mình đã phạm phải lỗi gì.

Xong, cô cắt 1 phần bánh cho cậu, và đương nhiên cậu ấy khen ngợi tay nghề nấu nướng của cô đã tăng đi đáng kể. Thiên Bảo hạnh phúc vì điều đó nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng vì lời chê ban nãy của cậu chủ nhỏ.

Sau khi dọn dẹp, cô trở lên phòng mình nghỉ ngơi.

Tắm xong, người nhẹ nhõm hẳn, Thiên Bảo ra ban công hóng gió, thường thì chỉ có cô là hay ra đây, và như thế cô chiếm lĩnh luôn nơi này làm địa bàn của mình. Tự pha cho mình 1 ly cà phê sữa nóng, cô ngồi xuống chiếc xích đu, ngân nga vài câu hát trong bài love story của Taylor Swift. Cô coi mọi người như người thân của mình, rất yêu quí. Đang mải mê nghĩ ngợi thì có 1 người bước đến, cô giật mình quay lại.

- Cậu hai._1 thoáng ngẩn ngơ lướt qua khi cô chạm phải đôi mắt dịu dàng sâu thẳm của cậu.

Vương Minh tự nhiên ngồi xuống xích đu với cô. Bình thường ở trường, cậu rất lạnh lùng, nhưng khi ở nhà lại hoàn toàn khác. Cô thích cậu cũng vì thế.

- Bảo, cậu hát hay thật.

Mặt cô đỏ ửng:
- Không đâu ạ, cậu chủ quá khen rồi.

Vương Minh chăm chú nhìn cô bằng tròng mắt cà phê dịu dàng của mình, điều đó mặc nhiên khiến trái tin cô gái nhỏ rung rinh 1 hồi.

Thiên Bảo rất thích hát, những lúc rãnh rỗi thường chép lời và hát những bài hát mình yêu thích. Giọng hát của cô rất trong sáng, quả thực rất đặc biệt, nếu có thể đứng trên sân khấu, thì nhất định sẽ chinh phục người nghe.

- Tên của cậu nghe lạ lạ, nó có nghĩa là gì thế?

- À...Thiên là trời, Bảo là bảo bối, Thiên Bảo là bảo bối của bầu trời._Thiên Bảo rất tự hào khi nói về tên mình, cô nhớ có lần ba mẹ đã nói về điều này.

Vương Minh chỉ mỉm cười, còn Thiên Bảo chỉ ngây thơ ngước nhìn những vì tinh tú trên cao. 2 người cùng ngắm bầu trời đầy sao trên xích đu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro