Chương 6 : Tiêu chuẩn kép .
➥ Xin gửi lời chào trân trọng tới người đẹp đang đọc .
✑ 𝑬𝒍𝒊 ﹏﹏෴ ( chương hôm nay đặc biệt dài hơn chút )
Chiếc xe vẫn lăn bánh trên con đường vắng người. Sha Sha hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường vụt qua, từng khoảng sáng tối thay nhau phủ lên gương mặt cô.
Màu đêm tĩnh mịch nhưng trong xe lại không hề lạnh, chiếc áo khoác rộng vẫn quấn lấy cô, vương lại hơi ấm của người bên cạnh.
[ Sha Sha ] : Này Touge, mai tôi trả áo cậu sau.
Sở Khâm vẫn nhìn thẳng phía trước, bàn tay cầm vô lăng không lỏng cũng chẳng chặt hơn. Một giây sau, anh đáp gọn:
[ Sở Khâm ] : Ừ.
Sha Sha liếc anh, nhếch môi cười nhẹ.
[ Sha Sha ] : Có khi tôi quên mất đấy.
Sở Khâm hơi nhướng mày, nhưng không quay sang.
[ Sở Khâm ] : Cậu đừng cố tình quên.
Sha Sha bật cười khẽ, giọng điệu mang chút trêu chọc:
[ Sha Sha ] : Sao thế? Cậu tiếc áo à?
Sở Khâm không trả lời ngay. Anh vẫn giữ mắt trên đường nhưng ánh mắt như có chút dao động, một lúc sau, anh hạ giọng, mang theo ý cười rất nhẹ:
[ Sở Khâm ] : Cứ giữ nếu thích.
Sha Sha khẽ chớp mắt, bất giác rụt tay vào túi áo. Cô không nói gì thêm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Hàng cây hai bên đường lướt qua trong ánh đèn mờ nhạt, gió đêm thổi nhẹ, mang theo chút se lạnh của mùa thu.
Không cần quá nhiều lời, nhưng lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.
Dọc đường, cả hai không nói thêm gì nữa. Tiếng động cơ xe đều đặn hòa vào màn đêm yên tĩnh. Sha Sha tựa nhẹ vào cửa kính, ánh mắt mơ hồ. Cô không buồn ngủ, chỉ đơn thuần cảm thấy dễ chịu. Cái lạnh bên ngoài xe như bị chặn lại bởi không gian nhỏ này, chiếc áo khoác dày vừa vặn khiến cô cảm thấy an tâm.
Khi đến gần ký túc xá, Sở Khâm dừng xe lại một chút, nhìn đồng hồ. Vẫn chưa quá khuya, nhưng bóng đèn trên tầng đã lác đác tắt. Anh không nói gì, chỉ im lặng chờ Sha Sha xuống xe.
Cô mở cửa, bước ra ngoài. Hơi lạnh ập đến ngay tức khắc, khiến cô khẽ rụt vai.
[ Sha Sha ] : Cảm ơn vì chiếc áo... và cả chuyện đi nhờ xe.
Sở Khâm chỉ gật đầu, ánh mắt anh dừng lại trên bóng lưng cô một thoáng.
Sha Sha không vội rời đi ngay. Cô đứng đó một chút, kéo lại cổ áo, ánh mắt lơ đãng nhìn về khoảng sân nhỏ trước ký túc.
[ Sha Sha ] : Hôm nay cậu đánh tốt lắm.
Giọng cô rất nhẹ, nhưng trong đêm tối lại nghe rõ mồn một.
Sở Khâm thoáng sững người, không phải vì lời khen, mà bởi cách cô nói nó. Không hoa mỹ, không tâng bốc, nhưng lại mang theo một sự công nhận thực sự.
Anh bật cười khẽ.
[ Sở Khâm ] : Cậu cũng vậy.
Sha Sha xoay người, hơi nghiêng đầu nhìn anh.
[ Sha Sha ] : Vậy thì, ngủ ngon nhé.
Rồi cô quay lưng đi, bước từng bước trên lối vào.
Sở Khâm nhìn theo cô cho đến khi bóng dáng nhỏ nhắn khuất hẳn sau cánh cửa.
Anh không lái xe đi ngay. Tay vẫn đặt trên vô lăng, ánh mắt anh dừng lại một lúc ở chiếc áo khoác trên người Sha Sha khi nãy.
Anh không phải kiểu người hay để tâm đến những chuyện vụn vặt. Nhưng vào khoảnh khắc cô kéo cổ áo, che đi chút hơi lạnh, anh lại thấy hình ảnh ấy quen thuộc đến lạ.
Không rõ từ bao giờ, Sha Sha đã có thể làm cho một câu nói đơn giản hay một hành động nhỏ bé cũng trở nên đáng nhớ như vậy.
Sở Khâm không phải kiểu người dễ dàng cho ai động vào đồ của mình. Bất kể là vợt, khăn tay hay thậm chí chỉ là một chai nước, nếu có người khác chạm vào, anh sẽ không dùng nữa. Người trong đội ai cũng biết, động vào đồ của Vương Sở Khâm đồng nghĩa với việc món đồ đó không còn thuộc về anh nữa.
Có lần, đàn em trong đội vô tình cầm nhầm chai nước của anh. Sở Khâm không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thản nhiên đẩy nó qua một bên. Lúc sau, chai nước ấy bị bỏ lại trong góc, không ai dám động vào nữa. Một lần khác, bạn cùng phòng lỡ dùng nhầm khăn tay của anh, kết quả là chiếc khăn đó ngay lập tức bị ném vào thùng rác mà không chút do dự.
Nhưng với Sha Sha, tiêu chuẩn ấy dường như không tồn tại.
Cô giữ áo khoác của anh suốt buổi tối, không trả ngay. Bình thường, với người khác, có lẽ anh đã bảo họ cứ giữ luôn, hoặc nếu không, chiếc áo ấy cũng sẽ không còn xuất hiện trước mắt anh lần nào nữa. Nhưng với Sha Sha, anh lại chẳng buồn đòi lại, cũng không có ý định vứt đi.
Thậm chí, lúc thấy cô vùi mặt vào lớp vải mềm, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo, anh chỉ nhìn một lát rồi dời mắt, không nói gì. Là tiêu chuẩn kép à? Chắc chắn là vậy. Nhưng lạ là, anh lại chẳng cảm thấy phiền lòng chút nào.
Anh dựa lưng vào ghế, tay gõ nhẹ lên vô lăng, ánh mắt vẫn hướng về khoảng sân trước ký túc xá. Gió đêm thổi qua khe cửa kính, mang theo chút se lạnh. Sở Khâm khẽ mím môi, nhớ lại hình ảnh cô đứng đó, kéo cổ áo che đi cái lạnh, mái tóc lòa xòa che nửa gương mặt, ánh mắt lơ đãng như đang nghĩ gì đó xa xăm.
Một lát sau, anh thở nhẹ, bật xi-nhan rồi cho xe chạy đi. Phía xa, ánh đèn đường hắt xuống, kéo dài cái bóng trầm lặng của anh giữa màn đêm yên tĩnh .
Ở bên này, Sha Sha bước vào ký túc xá, dọc hành lang không còn ai qua lại. Cô đi đến phòng mình, mở cửa thật khẽ để không làm phiền bạn cùng phòng.
Chiếc áo khoác vẫn trên người cô.
Cô không cởi nó ra ngay, mà ngồi xuống giường, vùi mặt vào lớp vải mềm mại một chút. Mùi hương trên áo rất quen thuộc, có lẽ vì hai người lúc nào cũng tập cùng nhau, đi cùng một nơi, chung một khoảng thời gian dài.
Cô nắm chặt vạt áo, rồi bật cười khe khẽ.
" Quên trả áo ? "
Không chắc lắm nhưng có lẽ, cô cũng không định trả lại ngay.
⏤͟͟͞͞ ✭ The next day.
Sáng hôm sau, Sha Sha thức dậy vội vàng, nhìn đồng hồ và nhận ra đã muộn. Cô không có thời gian suy nghĩ nhiều, vội vã xỏ giày và mặc áo khoác, hoàn toàn không để ý rằng chiếc áo cô cầm lên chính là của Vương Sở Khâm. Cô nghĩ chỉ là chiếc áo khoác rộng của mình hơi lớn, nhưng trong sự vội vàng, cô chẳng chú ý đến sự khác biệt. Cô chạy ra ngoài, hướng thẳng tới phòng tập.
Trong khi đó, Vương Sở Khâm cũng đang tìm áo khoác của mình. Mãi sau anh mới nhận ra chiếc áo khoác của mình đã không còn ở chỗ cũ. Đã muộn, anh chỉ đành để không vậy mà đi .
Khi Sha Sha đến phòng tập, cô bước vào đầu tiên, trên tay cầm túi đựng áo khoác. Cô tới gần Sở Khâm kéo nhẹ vạt áo rồi giơ túi đồ lên trước ngực anh.
[ Sha Sha ] : Trả cậu.
Ánh mắt Sở Khâm dừng lại trên người cô, bây giờ anh mới nhớ mình đã đưa cho cô mượn áo khoác của mình.
[ Sở Khâm ] : Ồ , cậu còn nhớ ?
Ngước đầu lên, liếc nhìn anh như đang tỏ vẻ khinh thường trí nhớ của cô.
[ Sha Sha ] : tôi không phải người sẽ quên đồ mình đã mượn.
Sở Khâm nghe vậy môi cũng hơi nhếch lên, anh trêu chọc một tiểu mao mao đáng yêu trong lòng không thể vui hơn mà chẳng để ý kích cỡ áo đang được khoác trên người Sha Sha.
Sở Khâm lúc này cũng có chút lạnh trong lúc tập , anh lấy áo mà ShaBao đưa rồi mặc vào . áo khoác của Sha Sha trở nên nhỏ hơn rất nhiều so với vóc dáng cao ráo của anh. Chiếc áo không vừa, làm anh có vẻ hơi gượng gạo, phần cổ áo ôm sát lấy cổ anh, còn phần tay áo thì ngắn lại. Đằng này có Sha Sha cũng nhận ra cái áo khoác rộng thùng thình này là của Sở Khâm khiến cô cảm thấy hơi lúng túng. Kéo cổ áo lên nhưng chiếc áo vẫn khiến cô như bị "nuốt chửng" trong đó.
Cả hai không thể không thu hút sự chú ý của các đồng đội. Một vài ánh mắt liếc nhìn nhau, không thể nhịn được mà bật cười. Mã Long đứng ở góc phòng, nhìn thấy cảnh này và không thể không mỉm cười nhẹ, đôi mắt lấp lánh như có chút tò mò. Sau khi đội hình ổn định, anh tiến lại gần Vương Sở Khâm.
[ Mã Long ] : Sở Khâm , hôm nay cậu có sở thích mặc áo khoác hơi chật vậy sao?
Vương Sở Khâm chỉ mỉm cười, ánh mắt bình thản. Anh quay sang nhìn Sha Sha một chút nhưng không có vẻ gì là ngại ngùng. Sau một lúc im lặng, anh trả lời với giọng điệu bình thản, không hề có chút bất ngờ hay bối rối.
[ Vương Sở Khâm ] : Hôm nay em thử cảm giác mới thôi...
Mã Long nhìn anh một lúc rồi lắc đầu nhẹ, trong lòng không khỏi thấy bất ngờ trước câu trả lời mập mờ đó nhưng rồi anh cũng quay đi, không muốn làm căng thẳng thêm chuyện nhỏ nhặt này.
Sha Sha đứng một bên, im lặng nhìn, cảm giác có chút ngượng ngùng vì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình và Sở Khâm. Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng kéo lại chiếc áo khoác cho vừa vặn, như thể muốn che giấu sự lúng túng. Một vài ánh mắt vẫn dõi theo nhưng không ai nói gì thêm.
Vương Sở Khâm lại liếc qua Sha Sha một lần nữa, cũng đã nhận ra chiếc áo khoác anh đang mặc chính là của Sha Sha, là cái mà cô đã đưa nhầm cho anh sáng nay. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ và trong lòng anh, một cảm giác mới mẻ, lạ lẫm dần hình thành. Cảm giác ấy khiến anh băn khoăn, không hiểu sao chiếc áo khoác này lại khiến anh cảm thấy khác biệt, như có gì đó không giống với những món đồ khác anh hay dùng.
Cả hai tiếp tục buổi tập luyện như thường lệ, nhưng không khí trong phòng bỗng trở nên thú vị hơn vì sự xuất hiện bất ngờ của chiếc áo khoác hơi chật. Cái nhỏ bé ấy dường như tạo nên một sự khác biệt, khiến không khí giữa họ có phần thú vị hơn một chút.
____________________________
Cảm ơn vì đã đọc .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro